Phần 43 – Mới vào Lâm gia

------o43o------

Trong phòng của Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường nhìn về phía Lâm Vân Tiêu mà trong lòng tràn đầy kinh ngạc cũng có chút khó tin mà nhíu mày nói: “Vân Tiêu, ý của con muốn nói là … anh ba của con coi trọng thằng bé Giang Nghiên Băng kia thật sao?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ, đúng vậy đấy ạ.”

Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng có chút hoài nghi mà nhíu này nói: “Con trai, hay là con nhìn lầm rồi? Làm sao mà … có chuyện đó được chứ?”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút khó tin mà nhìn về phía Thẩm Thanh Đường sau đó phụng phịu nói: “Mẫu thân, ý của mẫu thân là sao chứ? Không lẽ ở trong mắt của mẫu thân con lại là cái dạng người không có ánh mắt như vậy sao? Mẫu thân à …”

Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng nhanh chóng xua tay rồi lên tiếng an ủi nói: “Không có, con trai, hoàn toàn không có. Không phải là mẫu thân đang nghi ngờ con, con hiểu không? Không có chuyện mẫu thân nghi ngờ con đâu. Nhưng mà … con cũng biết anh ba của con rồi đấy. Con cũng biết ánh mắt của anh ba con hoàn toàn không giống như những người bình thường mà đúng không? Ánh mắt của anh ba con … cao lắm đấy.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười nhìn vô cùng lém lỉnh nói: “Vâng, vâng, mẫy thân nói con biết mà. Nhưng mà mẫu thân, lúc đó Giang Nghiên Băng kia … à, không, không phải, là con tiểu hồ ly của Giang Nghiên Băng ăn của anh ba con đến năm con linh kê luôn đấy, là năm con đấy, mà anh ba con còn khen là ăn được là có phúc khí, có ăn được là tốt. Mẫu thân, là năm con linh kê cùng một lúc đó, nếu như con mà dám ăn đến năm con linh kê chắc chắn là anh ba sẽ mắng con là một cái thùng cơm di động đó mẫu thân. Mà mẫu thân còn biết gì nữa không? Anh ba con còn khen là con tiểu hồ ly kia kích thước thì nhỏ thật không nghĩ được là nó có thể ăn như vậy đấy. Mẫu thân, anh ba con bị mất linh thạch còn khen người ta có phúc khí nữa kìa, mẫu thân thấy chuyện này … sao?”

Thẩm Thanh Đường nghe vậy thì ngón tay cũng gõ gõ lên mặt một một hồi rồi lâm vào trầm tư như đang suy nghĩ vấn đề gì đó mà nói: “Năm con linh kê thôi ấy mà, chỉ có năm con linh kê thôi thì cũng không tính là cái gì cả. Chỉ là … tại sao con tiểu hồ ly kia lại ăn nhiều như vậy? Chỉ một chút thôi mà nó đã ăn được năm con linh kê rồi? Không lẽ … thằng bé kia cùng với con tiểu hồ ly kia ở Giang gia lại không được ăn uống sao? Không lẽ phía Giang gia kia đã bỏ đói bọn họ sao?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu như nhớ đến vấn đề gì đó rồi nhướn mày nói: “Vâng ạ, con nghĩ là như vậy. Mẫu thân chưa nhìn thấy con tiểu hồ ly đó đâu, nhìn nó xấu xí lắm, lông trên người nó lởm chởm chỗ có chỗ không, cả người thì gầy rộc nhìn không được bao nhiêu lạng thịt cả. Chỉ cần mẫu thân nhìn qua nó thôi cũng biết con tiểu hồ ly đó đã bị bỏ đói một thời gian dài rồi.”

Thẩm Thanh Đường gật đầu rồi thở dài một hơi cũng có chút thương cảm mà nói: “Cái này … thật đúng là làm khó cho hai đứa nhỏ quá rồi. Cũng may mắn là nhà chúng ta cũng có đủ linh kê đấy. Được, không sao. Vẫn có thể cho nó ăn nổi mà.”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi rướn người cũng có chút thần thần bí bí mà nói: “Mẫu thân, một lúc nào đó mẫu thân phải được tận mắt chứng kiến cái cảnh tượng anh ba con chân chó như thế nào thì mẫu thân còn cảm thấy bất ngờ hơn nữa đấy ạ. Thật không thể ngờ được mà, thật không thể nghĩ tới là anh ba con lại là cái dạng người như thế này đấy. Mẫu thân, anh ba con vốn là người mắt cao hơn đỉnh đầu mà đúng không? Anh ba con chính là hạng người tự cao tự đại đấy. Không ngờ là anh ba con cũng có lúc biến thành chân chó như vậy đấy. Mẫu thân, cái này chính là sắc lệnh trí hôn đấy mẫu thân, à không không, cái này nên gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Con đảm bảo là anh ba con đã coi trọng Giang Nghiên Băng kia rồi.”

Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng có chút bứng thú mà cười cười nói: “Sao trước đó anh ba con vẫn luôn nói cái gì mà một lòng luôn theo đuổi đại đạo mà, câu cửa miệng của anh ba con chính là không có tư tình nhi nữ cũng không có hứng thú với chuyện kết hôn này nọ mà. Anh ba của con thật sự là … biến thành như vậy thật sao? Cũng thật khó tin mà.”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi gật đầu nói: “Vâng ạ, mẫu thân nghe được những lời này thì con cũng nghe được không ít những lời tương tự như vậy rồi. Nhưng mà mẫu thân, có lẽ trước đó anh ba cảm thấy không có hứng thú nhưng mà từ giờ trở đi chắc chắn là anh ba của con sẽ cảm thấy có hứng thú rồi đấy ạ. Có lẽ lần này phía Giang gia bên kia đề nghị hoán thân lại ngoài ý muốn đổi đúng người mà anh ba thấy hợp ý thôi.”

Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu trên mặt trong ánh mắt cũng tỏ vẻ vô cùng vui mừng mà nói: “Được, như vậy cũng tốt. Như vậy cũng tốt quá rồi. Anh ba của con làm người cũng quá lý trí, lúc nào cũng hành sự như một ông già. Nhìn anh trai con lúc nào cũng cắm đầu vào tu luyện như vậy cũng lãng phí tuổi trẻ. Được rồi, được rồi. Nếu như anh ba của con thật sự coi trọng thằng bé Giang Nghiên Băng kia như vậy cũng coi như là chuyện tốt.”

…….

Giang Nghiên Băng bắt đầu ngày đầu tiên ở Lâm gia vô cùng bình lặng, tối hôm qua cậu cũng coi như được một giấc yên lành.

Mới sáng sớm ra thì Lâm Vân Tiêu đã đứng ở ngoài biệt viện để tìm gặp Giang Nghiên Băng, thái độ của Lâm Vân Tiêu cũng vô cùng cẩn thận.

Giang Nghiên Băng bước ra ngoài nhìn về phía Lâm Vân Tiêu cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Cậu … có việc gì sao?”

Lâm Vân Tiêu nhìn về phía Giang Nghiên Băng một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Có. Đương nhiên là có việc rồi ạ. Anh ba đã phái em tới nơi này để nói lại với anh một chuyện. Anh ba nói anh ấy đã cắt một phần tiền lời từ số linh kê hàng tháng sang cho anh rồi, mỗi một ngày anh có thể tự mình đi đến trang trại chăn nuôi linh kê để lãnh một con linh kê về.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng ngẩn ra một chút sau đó lắc đầu rồi xua tay nói: “Không, không cần, không cần đâu.”

Giang Nghiên Băng nghe thấy chuyện này mà tâm tình cũng có chút kinh ngạc không thôi, theo như những gì mà cậu được biết thì Giang Đàm Nhi vô cùng chán ghét Lâm Vân Dật, mà nguyên nhân chính khiến cho Giang Đàm Nhi cảm thấy chán ghét Lâm Vân Dật đến mức như vậy chính là do vị này là một kẻ vắt cổ chày ra nước, nghe nói người này vô cùng keo kiệt cũng rất bủn xỉn.

Nhớ trước đó mẫu thân cậu cũng từng kể lại một chuyện, khi vị chuẩn nhạc mẫu của Lâm Vân Dật chính là Tô Dư kia đến cửa hàng của Lâm gia để mua bánh thì cửa hàng trưởng của Lâm gia đều lấy một thái độ làm việc công mà đối xử, không ra linh thạch không trao sản phẩm, nghe nói vị chuẩn nhạc mẫu này cũng bị chọc cho tức điên lên mấy lần vì cái thái độ này rồi.

Hiện tại mỗi một con linh kê của Lâm gia cũng có giá trị khoảng 12 linh thạch cho mỗi một con đấy, một ngày nhận lãnh một con thì hàng tháng phải đến 30 con, mà … nếu cậu ở lại Lâm gia thì cậu cũng không ở trong một thời gian ngắn thôi đâu, năm dài tháng rộng sau này mà mỗi một ngày lãnh một con linh kê vậy thì đây chính là một khoản chi tiêu không nhỏ đâu.

Tuy rằng hiện tại phía Giang gia bên kia cũng đang rất coi trọng Giang Đàm Nhi, phía Giang gia kia cũng có tâm muốn bồi dưỡng cho Giang Đàm Nhi, nhưng mà phía Giang gia bên kia hình như cũng không bỏ quá nhiều linh thạch như vậy lên người Giang Đàm Nhi thì phải. Tài nguyên hàng tháng mà Giang Đàm Nhi nhận được cũng chỉ bằng một phần … này thôi.

Nghĩ đến chuyện này thì Giang Nghiên Băng cũng cảm thấy có chút gì đó hơi kỳ lạ một chút, chỉ gì Lâm Vân Dật quá mức keo kiệt, mối hôn sự này tồn tại lâu như vậy mà một con linh kê cũng của Lâm gia còn chưa từng được đưa sang lấy lòng Giang gia đâu. Nếu như Lâm Vân Dật mà mang linh kê sang tặng cho Giang Đàm Nhi kia hàng ngày như vậy thì có lẽ mối hôn sự này cũng không đến mức như vậy đâu.

Lâm Vân Tiêu thở dài một hơi rồi nhìn về phía Giang Nghiên Băng một hồi cười cười nói: “Sao lại không cần được chứ? Anh ba nhà em ít khi nào có cơ hội hào phóng như vậy được lắm. Có tiện nghi mà không chịu chiếm thì thiệt cũng về thân thôi.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy mà trong lòng cũng có chút kinh ngạc nhíu mày cũng có chút dò xét nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút.

Giang Nghiên Băng cảm thấy có chút khó hiểu thầm nghĩ: Có vẻ như tình cảm anh em của Lâm gia cũng tốt thật đấy chứ? Không ngờ là vị này còn khuyến khích cho cậu chạy đi chiếm tiện nghi của Lâm Vân Dật luôn sao? Có chuyện gì thế này chứ?

Giang Nghiên Băng cười gượng một chút rồi nhíu mày nói: “Nhưng mà … anh ba của cậu làm như vậy cũng quá khách khí rồi.”

Cậu cũng vừa mới đến đây không bao lâu, tuy rằng mới đến nhưng mà tình huống hình như còn tốt hơn những gì mà cậu đã dự đoán rồi thì phải. Nhưng mà tình huống lại quá tốt như thế này lại khiến cho Giang Nghiên Băng cảm thấy không được chân thật cho lắm. Cảm giác của cậu hiện tại không phải là vui vẻ mà ngược lại cậu lại cảm thấy có chút lo được lo mất.

Lâm Vân Tiêu cười cười cũng có chút khó hiểu mà lầu bầu nói: “Đúng vậy, anh nói như vậy cũng không sai. Dù sao thì chuyện này cũng vô cùng kỳ quái rồi. Lần này cũng không biết nguyên nhân tại sao nhưng mà anh ba ra tay lại hào phóng như vậy không biết. Nhớ trước đó mẫu thân của em còn muốn mang một chút lễ vật sang tặng cho Giang gia mà anh ba còn cản trở không cho mang sang bên đó đấy.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy thì trên mặt cũng tràn đầy khó hiểu nhíu mày nói: “Ngăn cản sao? Nhưng mà tại sao lại ngăn cản chứ?”

Hỏi xong mà trong thâm tâm của Giang Nghiên Băng cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ quái không thôi. Cậu biết chuyện Giang Đàm Nhi kia luôn chướng mắt Lâm Vân Dật, nguyên nhân cũng chỉ có một là do Lâm Vân Dật chính là tu sĩ Ngũ linh căn không xứng đáng với mình, từ trước đến nay Giang Đàm Nhi đều nhìn Lâm Vân Dật với một thái độ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Nhưng mà hình như cái vị tu sĩ Ngũ linh căn Lâm Vân Dật này tựa hồ cũng y như vậy không khác gì thì phải. Hình như chính bản thân Lâm Vân Dật cũng không vừa mắt cái vị Giang Đàm Nhi là tu sĩ Song linh căn này thì phải. Thái độ của Lâm Vân Dật đối với Giang Đàm Nhi kia chính là ghét bỏ đến mười phần.

Cũng không biết là sau khi Giang Đàm Nhi kia viết được thái độ ghét bỏ này của Lâm Vân Dật sẽ cảm thấy như thế nào nữa, có khi là vị này cũng tức muốn chết luôn cũng nên.

Nhưng mà, thái độ của Lâm Vân Dật như vậy kỳ thật cũng cổ quái quá rồi đúng không? Thái độ của Lâm Vân Dật như vậy không lẽ vị này lại là … đoạn tụ thật sao?

Nhưng mà hai vị tộc trưởng cùng tộc trưởng phu nhân của Lâm gia này hành sự cũng kỳ quái quá rồi thì phải. Hai vị này … cứ vậy mà từ bỏ mối hôn sự tốt với Giang Đàm Nhi một cách dễ dàng như vậy sao? Hai vị này thật sự là chấp nhận cái chuyện hoán thân này một cách dễ dàng như vậy thật sao?

Lâm Vân Tiêu nhún vai rồi cười cười cũng tỏ vẻ cà lơ phát phơ mà nói: “Cái này thì em cũng không biết. Nhưng mà anh ba nhà em lại là người thông minh nhất trong nhà bọn họ em đấy. Anh ba có làm gì hay có nói bất kỳ cái gì đi nữa cũng đúng hết, cho nên anh ba làm như vậy chắc chắn là có lý do riêng của anh ấy. Chỉ là em không tiện để hỏi lý do tại sao thôi.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng tràn đầy ngoài ý muốn mà nhíu mày nói: “Ý cậu muốn nói là anh ba của cậu là người thông minh nhất trong nhà cậu sao?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu tỏ vẻ vô cùng đương nhiên cũng rất nghiêm túc mà cười cười nói: “Đương nhiên là như vậy rồi.”

Nếu như so sánh với anh ba thì hai người người ông nội cũng chính là lão tổ nhà bọn họ cùng với tộc trưởng cũng chính là người phụ thân của bọn họ chính là trưởng bối thất học đấy. Anh ba của hắn chính là người thông minh nhất mà hắn từng biết đấy.

Giang Nghiên Băng chần chờ một chút rồi nhíu mày nói: “Cậu … ý là … anh ba của cậu … thật sự là thích nam … thật sao?”

Trước khi Giang Nghiên Băng đặt chân đến nơi này, kho mà cậu vẫn còn đang ở Giang gia bên kia thì cậu vẫn luôn kiên định rằng cái lời đồn Lâm Vân Dật thích nam nhân kia chính là lời vu oan do phía Giang gia này tung ra để sỉ nhục cũng như cắt đứt mối hôn sự mà thôi. Nhưng mà, hiện tại khi đến nơi này rồi thì cậu lại … hình như cậu lại không thể xác định rõ ràng được nữa.

Lâm Vân Tiêu lắc đầu rồi nói: “Không biết.”

Giang Nghiên Băng nhíu mày nói: “Không biết sao?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười ngẩng cao đầu nói: “Đúng vậy. Em không biết. Dù sao thì trước đó anh ba đều ra rả một câu rằng sắc đẹp chính là hòn đá cản đường phát tài của anh ấy. Anh ấy còn nói nữ sắc chính là độc dược, à đúng rồi, anh ba còn nói anh ấy nhất định phải cô đơn suốt đời này rồi thì phải. Ai mà biết được ý của anh ấy là như thế nào đâu chứ?”

Giang Nghiên Băng: “… “

Cái này … ý là thần giữ của sao? Hình như Giang Đàm Nhi kia cũng không thiếu những lần mắng toàn bộ Lâm gia kia chính là một nhà vắt cổ chày ra nước, toàn bộ Lâm gia từ trên xuống dưới chính là hạng người keo kiệt bủn xỉn thích chiếm của hời mà.

Giang Nghiên Băng lững thững đi theo phía sau lưng Lâm Vân Tiêu đi một hồi mà cuối cùng cũng rơi vào trầm mặc như đang suy nghĩ cái gì đó.

Lâm Vân Tiêu cũng vô cùng tò mò mà nhìn chằm chằm về phía Giang Nghiên Băng nói: “Này anh, anh đang nghĩ đến chuyện gì vậy?”

Giang Nghiên Băng giật mình rồi nhìn về phía Lâm Vân Tiêu nói: “Không có gì. Chỉ là … tôi đang suy nghĩ … những lời mà anh ba cậu đã như thế này … không biết là Giang Đàm Nhi của Giang gia bên kia đã từng nghe qua chưa ấy mà.”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi gật đầu cũng có chút nhạt nhẽo mà nói: “Lời nào? Cái lời nữ sắc chỉ biết ngăn cản con đường phát tài của anh ba từng nói ra đấy hả? Có lẽ là Giang gia bên kia cũng từng nghe qua rồi, mà có lẽ là Giang Đàm Nhi kia cũng từng nghe qua rồi, không những nghe qua mà còn ghim vào trong đầu rồi sửa lại lời mà anh ba nói luôn ấy chứ, sau đó thì …”

Lâm Vân Tiêu nói xong lời cuối cùng thì như có như không mà nhìn về phía Giang Nghiên Băng một chút tỏ vẻ vậy đã hiểu rồi đấy.

Mà sau đó thì Giang Nghiên Băng cứ như đã hiểu ý mà mặt cũng đỏ bừng lên ngại ngùng không thôi. Đương nhiên cậu biết sau đó là gì.

Lâm Vân Tiêu vẫn tiếp tục lải nhải mà cười cười nói: “Nhưng mà anh yên tâm, thời điểm anh ba em nhìn thấy anh thì hình như anh ba không giống như bình thường nữa.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút câu nệ mà ngập ngừng nói: “Phải không?”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi gật đầu tỏ vẻ vô cùng chắc chắn mà nhướn mày nói: “Đúng vậy. Anh cứ yên tâm đi, lời em nói không sai một chút nào đâu. Ngày bình thường anh ba còn thường xuyên nhìn bọn em như đang nhìn một đám ngốc vật, nhưng mà ánh mắt của anh ba khi nhìn tới anh không giống như vậy. Ánh mắt của anh ba khi nhìn anh quái dị lắm đấy.”

Giang Nghiên Băng lắc đầu rồi nhíu mày nói: “Không có đâu. Có lẽ là cậu đã nhìn làm rồi đi. Làm gì mà có chuyện đó đâu chứ?”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhìn về phía chuồng linh kê đang ở trước mặt nói: “Được rồi. Chúng ta không nói về chuyện nhàm chán này nữa. Chúng ta nhanh tới trại linh kê mà chọn linh kê luôn đi.”

Giang Nghiên Băng vẫn cảm thấy vô cùng câu nệ mà nhíu mày nói: “Không cần đâu, cái này thật sự là không cần đâu mà.”

Ngân Đoàn đang đi theo Giang Nghiên Băng cũng pi pi kêu lên hai tiếng mà bên trong đôi mắt cũng tràn đầy chờ mong.

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhướn mày nói: “Được rồi, được rồi. Nhanh đi thôi, nhanh đi thôi. Trong nhà bọn em cái gì cũng thiếu chỉ có linh kê là nhiều nhất. Anh cứ yên tâm mà lựa chọn đi. Không sao đâu.”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi nói: “Đa tạ.”

Giang Nghiên Băng cùng Ngân Đoàn một đường đi theo phía sau Lâm Vân Tiêu tiến thẳng đến trang trại chăn nuôi linh kê.

Lâm Vân Tiêu cúi đầu nhìn xuống Ngân Đoàn còn đang háo hức mong chờ đằng sau lưng nói: “Được rồi đấy tiểu hồ ly, chính mày tự chọn một con linh kê mà mày thích đi. Nếu một con mà không đủ cho mày ăn thì mày cứ chọn hai con luôn cũng được. Không sao đâu. Cứ tự nhiên, không cần câu nệ quá nhiều làm gì đâu. Nhanh đi chọn luôn đi.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy thì nhíu mày nói: “Không được đâu. Chuyện này không được tốt lắm đâu. Một con đã là nhiều rồi.”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi xua tay nói: “Không sao đâu, anh cứ yên tâm đi. Trang trại chăn nuôi linh kê này anh ba chiếm cổ phần đến hai thành rồi đấy. Anh cứ yên tâm, có ăn nhiều đi chăng nữa cũng không thể ăn nghèo được anh ấy đâu mà.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng giật mình mà trong lòng cũng có chút kinh ngạc không thôi, người ngoài đều biết rằng nguồn sinh ý linh kê này của Lâm gia đang lên như diều gặp gió, có thể những nhà khác thì hơi khó khăn nhưng mà Lâm gia đã thầu luôn thị trường buôn bán linh kê rồi. Đương nhiên thì con số hai thành này chắc chắn không phải là một con số nhỏ đâu.

Quan trọng hơn nữa thì Lâm Vân Dật chẳng qua cũng chỉ là tiểu bối của Lâm gia mà thôi, một tiểu bối mà còn có thể chiếm được cổ phần lớn đến như vậy luôn sao? Chuyện này thật sự cũng khó tin quá rồi.

Giang Nghiên Băng như nghĩ đến vấn đề gì đó cũng có chút nghi hoặc mà nhíu mày nói: “Anh ba của cậu sao có thể chiếm được nhiều cổ phần như vậy được chứ? Số lượng như vậy mà những người khác hoàn toàn không có ý kiến gì sao? Bọn họ không nói gì sao?”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút ghét bỏ mà nhíu mày nói: “Sao có thể chứ? Bọn họ làm sao mà có ý kiến gì được chứ? Hoàn toàn không có ý kiến gì đâu. Cái việc chăn nuôi linh kê theo quy mô lớn như thế này chính là do anh ba tự mình đứng ra khởi đầu mà. Nói cho đúng thì anh ba có chiếm đến năm thành cổ phần là còn ít ấy chứ. Nhưng mà anh ba là người vô cùng tốt, anh ấy cũng không quá tuyệt tình đến mức đấy. Có lẽ anh ba cũng cảm thông cho tình cảnh nghèo nàn của gia tộc lúc đó cho nên anh ba mới trích hai thành cổ tức từ trang trại chăn nuôi linh kê này đấy. Có ý kiến thì anh ba mới là người có ý kiến chứ nào ai dám có ý kiến ý cò gì đâu chứ?”

Giang Nghiên Băng: “… “

Trước đó cậu cũng từng nghe được không ít lời đồn nói Lâm Vân Dật thật ra là Thần Tài của Lâm gia, hình như lời đồn này không sai thì phải.

Con tiểu hồ ly Ngân Đoàn ngày hôm qua vừa mới ăn no cho nên hôm nay nó cũng không có đủ bụng ăn quá nhiều, sau khi ăn một con thì nó cũng dừng không muốn ăn tiếp nữa.

Giang Nghiên Băng nhìn Ngân Đoàn đã no rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Tiêu nói: “Tôi có thể đi tìm anh ba cậu được không?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười nói: “Chuyện này thì đương nhiên là được rồi. Anh ba em hiện tại chắc đang ở trong sân đấy ạ. Anh cứ đi theo đường này là tới.”

……….

Giang Nghiên Băng cũng đi theo hướng mà Lâm Vân Tiêu chỉ mà tiến vào bên trong viện, vừa mới đặt chân vào viện thì cậu đã nhìn thấy Lâm Vân Dật đang phơi lá trà.

Giang Nghiên Băng bước tới phía trước Lâm Vân Dật rồi lên tiếng nói: “Cậu … đang vội sao?”

Lâm Vân Dật lắc đầu nói: “Vẫn ổn, không bận.”

Ngân Đoàn cũng phóng thằng đến bên người Lâm Vân Dật sau đó lấy cái đầu lông xù xù mà cọ cọ vào người Lâm Vân Dật.

Lâm Vân Dật cúi đầu nhìn về phía Ngân Đoàn đang làm nũng mà cười cười nói: “Sao rồi? Đã ăn chưa?”

Ngân Đoàn gật gật đầu tỏ vẻ đã ăn.

Lâm Vân Dật cười cười nói: “Ăn no không?”

Ngân Đoàn lại tiếp tục gật gật đầu tỏ vẻ no rồi.

Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Được rồi. Mày ăn no là được rồi.”

Giang Nghiên Băng đứng ở một bên nhìn thấy bộ dạng chân chó làm nũng của Ngân Đoàn mà chết lặng mà mặt cũng đỏ lên một chút.

Giang Nghiên Băng nhanh chóng đổi đề tài cười cười nói: “Vân Dật, đây chính là lá linh trà sao?”

Lâm Vân Dật gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Từ trước đến nay Lâm Viễn Kiều vẫn luôn có thói quen tiến vào bên trong khu rừng Vân Vụ Sơn để săn bắt, cái này cũng như một trong những phương thức thu thập chiến lợi phẩm tìm thêm nguồn thu nhập mới cho gia đình.

Thời điểm khi mà Lâm Vân Dật tiến giai thành công vào Luyện Khí kỳ tầng 4 xong thì hắn cũng thường xuyên đi theo Lâm Viễn Kiều vào trong núi.

Mà mới ba tháng trước đây thôi thì Lâm Vân Dật cũng ngẫu nhiên phát hiện ra được phía trong núi sâu kia có hai gốc linh trà khá lớn, có vẻ như đây là hai gốc linh trà cổ thụ thì phải. Loại linh trà mà hắn phát hiện ra nhìn cũng khá giống với gốc trà Bích loa xuân. Sau đó thì hắn cũng tìm cách thu hoạch một chút lá rồi nhổ luôn gốc linh trà mang về gia tộc tìm cách trồng lại.

Trà Bích loa xuân được xoắn chặt, cuộn tròn như những con ốc, búp trắng lộn ra, xanh trắng hòa lẫn màu xanh, búp lá non mềm, lá trà sẽ từ từ căng ra sau khi pha, chuyển động lên xuống, nước trà có màu xanh ngọc bích tươi sáng, mùi thơm nồng nàn, vị ngọt tươi mới thanh mát, giải khát rất tốt. Trà thành phẩm hình xoắn chặt, búp trà nhỏ dài, màu xanh tươi, hương thơm thanh tao, vị trà tươi mát, khi pha nước trà trong xanh ngọc bích, hậu vị ngọt. Nói chung loại trà Bích loa xuân này được cho là một trong những danh trà.

Sau khi mang gốc linh trà đó trở về gia tộc tính trồng lại thì Lâm Vân Dật lại ngoài ý muốn mà phát hiện ra rằng gốc linh trà này không phải là trà Bích loa xuân, loại linh trà mà hắn vừa mới nhổ về đây chính là một gốc Bích thuý linh trà.

Lá trà của loại Bích thuý linh trà này có tác dụng đề thần tỉnh não, cũng có tác dụng vô cùng tốt trong việc ôn dưỡng thần hồn.

Giang Nghiên Băng nhìn vào đống linh trà trước mặt cũng có chút thích thú mà nói: “Đám linh trà này phẩm chất không tồi.”

Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Cũng tạm ổn thôi. Cũng không có gì quá đặc biệt.”

Giang Nghiên Băng cũng có chút có chút tò mò mà ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi lên tiếng dò hỏi nói: “À đúng rồi Vân Dật, trước đó tôi có nghe em trai cậu nói lại là trước đó cậu … cậu còn ngăn cản không cho người trong nhà cũng không cho bất kỳ một người nào trong gia tộc mang lễ vật đến tặng cho Giang Đàm Nhi mà đúng không?”

Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Ừ, đúng rồi. Đúng là có chuyện như vậy.”’

Giang Nghiên Băng nghe vậy thì trong lòng cũng có chút bất ngờ mà lên tiếng dò hỏi nói: “Nhưng mà … tại sao cậu lại làm như vậy?”

Lâm Vân Dật cười cười cũng có chút tinh quái mà nhướn mày nói: “Nghiên Băng, cậu đã ở phía Giang gia bên kia cũng được một đoạn thời gian rồi mà đúng không? Cậu ở nơi đó chắc cậu cũng biết rõ tính tình cũng có chút hiểu biết về Giang Đàm Nhi kia rồi đúng không? Cậu cảm thấy nếu như tôi tặng lễ sang bên cho Giang Đàm Nhi kia thì cô ta sẽ nhìn tôi bằng một con mắt khác không? Hoặc là cô ta sẽ có thái độ gì khác với tôi không?”

Giang Nghiên Băng cũng không nói gì mà lắc đầu tỏ vẻ vô cùng chắc chắn mà nghiêm túc nói: “Đương nhiên là … không.”

Chẳng những là không thay đổi thái độ cũng chẳng nhìn bằng một con mắt khác mà Giang Đàm Nhi kia còn cảm thấy vô cùng ghét bỏ về quà tặng mà Lâm Vân Dật gửi qua nữa kìa. Lâm Vân Dật vốn dĩ là một tu sĩ Ngũ linh căn, Giang Đàm Nhi vốn dĩ cũng vô cùng ghét bỏ về linh căn của Lâm Vân Dật luôn rồi, cho nên Lâm Vân Dật có mang nhiều thêm nữa cũng chỉ ghét bỏ mà thôi.

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Như vậy thì đúng rồi còn gì nữa. Tôi cũng chẳng phải người sẽ bỏ linh thạch rồi tự tìm ghét bỏ vào người.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút bất ngờ rồi ngẩn người ra một chút, trước đó thì Giang gia cũng lên như diều gặp gió, nếu như so sánh với những thế lực ở bốn phía xung quanh rồi còn đang tranh nhau rồi chạy đến tìm cách xun xoe lấy lòng Giang Đàm Nhi thì hình như vị này hoàn toàn ngược lại thì phải, vị này có khi còn hoàn toàn ghét bỏ Giang Đàm Nhi kia luôn.

Lâm Vân Dật cũng không nói gì nữa rồi cười cười nói: “Nghiên Băng, hình như loại lá trà này cũng không tệ đâu. Cậu có muốn cầm một chút linh trà về uống thử không?”

Giang Nghiên Băng cũng nhịn không được mà nhíu mày nói: “Vân Dật, nếu … nếu như phía Giang gia bên kia đổi thành một người khác thì cậu … cậu cũng đối xử với người kia tốt như vậy luôn sao?”

Những lời mà Giang Nghiên Băng vừa mới thốt ra khỏi miệng thì cậu cũng cảm thấy có chút hối hận không thôi về quyết định này rồi.

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi thở dài một hơi rồi nói: “Làm sao có thể được chứ? Cậu đang nghĩ đến chuyện gì vậy? Tôi cũng không phải là tán tài đồng tử nên tôi cũng chẳng có mong muốn lãng phí một cách phí phạm như vậy. Chẳng qua, nếu như người này mà đổi lại thành cậu thì tôi đương nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú về chuyện này rồi.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng nhíu mày cũng có chút khó hiểu mà nói: “Vì … vì cái gì chứ?”

Lâm Vân Dật cười cười cũng có chút hứng khởi mà nói: “Chuyện này đại khái chắc có lẽ là do duyên phận đi. Vận khí của tôi tựa hồ cũng vô cùng tốt đấy.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng ngẩn người ra một chút, mà tâm tình của cậu khi nghe được lời này cũng có chút phức tạp không thôi. Vận khí tốt sao? Sao vận khí tốt lại là Lâm Vân Dật được chứ? Rõ ràng vận khí tốt chính là cậu mới đúng. Sao Lâm Vân Dật lại nói như vậy chứ?

Lâm Vân Dật lại tiếp tục ngồi xuống cùng tiến hành đàm trà với Giang Nghiên Băng một hồi, khung cảnh như này nhìn cũng khá hài hoà.

Giang Nghiên Băng nâng chung trà lên uống một ngụm rồi cười cười nói: “Hương vị của loại linh trà này thật sự cũng vô cùng thanh tân, loại linh trà này hoàn toàn có thể so sánh được với loại linh trà cam lộ đấy nhỉ? Hương vị cũng vô cùng tốt.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút hứng thú mà cười cười nói: “Nói như vậy thì cậu thích uống loại linh trà cam lộ sao?”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Không phải. Là do phụ mẫu của tôi thích uống loại linh trà này. Dù sao thì ở lâu bên cạnh lò luyện khí rồi tiến hành luyện khí trong một khoảng thời gian dài tâm trạng cũng dễ dàng bị bức bối nóng giận mà đúng không? Sau khi sử dụng xong loại linh trà này xong rồi cũng có chút hiệu quả vô cùng tốt trong việc ngưng tâm an thần.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Thì ra là thế.”

Giang Nghiên Băng cũng có chút hứng thú rồi cười cười nói: “Vân Dật, loại linh trà cam lộ này có giá 300 linh thạch mới được một lượng thôi đấy. Giá cả của loại linh trà này vô cùng đắt. Thời điểm khi phụ thân tôi pha trà để uống thì phụ thân tôi dùng cũng rất tiết kiệm đấy.”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Vậy sao?”

Trước đó không bao lâu thì hắn cũng phát hiện ra hai gốc linh trà thụ ở trong núi, mà sản lượng của hai gốc linh trà thụ cũng không được tính là quá cao, mà một năm đại khái cũng có thể đi vào trong núi hái lá trà được ba lần. Mà hai gốc linh trà thụ này có thu hoạch được một đám lá linh trà tươi, mỗi một lần thu hạch chắc cũng thu hoạch được hơn hai cân lá linh trà tươi, một năm cũng thu hoạch được tổng cộng sáu cân lá linh trà tươi.

Những lá linh trà tươi hái về đương nhiên cũng cần phải trải qua một quá trình chế biến, rồi cuối cùng thì những lá linh trà tươi này cũng biến thành những lá linh trà, đương nhiên thì lá linh trà này cũng bị co lại rồi bị khô lại, cuối cùng thì một năm hắn cũng thu hoạch được khoảng hai cân linh trà. Mà hai cân linh trà này nếu như bán ra ngoài chắc có lẽ cũng thu hoạch được khoảng 6.000 linh thạch.

Nhưng mà đáng tiếc thì hai cân linh trà này cũng không được tính là quá nhiều, trên cơ bản là toàn bộ số linh trà này đều được phân phát cho tộc nhân trong gia tộc uống hết rồi. Mà lão tổ kỳ thật cũng vô cùng yêu thích loại linh trà này.

Giang Nghiên Băng lại tiếp tục nhấp thêm một ly nước trà rồi thưởng thức híp mắt nói: “Vân Dật, hình như loại linh trà này cũng có tác dụng gia tăng hiệu lực nữa thì phải.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi nói: “Hình như … cũng có một chút tác dụng này. Nhưng mà tác dụng này cũng không nhiều thì phải.”

Lâm Vân Dật nói xong cũng rũ đôi mắt xuống dưới ly trà rồi cười cười không nói gì cả, loại linh trà Thuý bích linh trà này cũng chẳng có cái tác dụng gia tăng linh lực hay gì đâu, kỳ thật thì tác dụng gia tăng linh lực lại chính là nước pha trà mới đúng.

Mà loại nước dùng để pha trà này chính là loại nước linh tuyền đã được ngâm bằng khối ngọc bội hồ điệp dược ngọc kia.

Dù sao thì loại linh thuỷ được ngâm qua khối ngọc bội hồ điệp dược ngọc kia dùng để pha trà cũng phá lệ có hương vị vô cùng tươi mát.

Lâm Vân Tiêu đột nhiên từ bên ngoài đi đến rồi cười cười nói: “Anh ba, anh Nghiên Băng, hai người lại ở chỗ này để uống trà ạ?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.”

Lâm Vân Tiêu cũng nhào vào bàn rồi tự mình rót một ly nước trà xuống rồi rót đầy một ly trà uống luôn một miệng lớn mà thở phào một hơi.

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi gật đầu nói: “Như vậy mới đúng chứ. Anh Nghiên Băng, anh cảm thấy loại linh trà này uống có được không ạ? Tuy rằng loại linh trà này uống cũng có mùi gì đó hơi lạ một chút, nhưng mà loại linh trà này uống xong cũng có tác dụng thần thanh khí sảng đấy ạ. Cảm giác khi uống loại linh trà này kỳ thật cũng không tệ lắm mà đúng không?”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Không có, anh cảm thấy hương vị của loại linh trà này cũng khá tốt.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Vậy thì anh thích uống loại linh trà này sao? Nếu anh thích uống thì uống nhiều thêm một chút cũng không làm sao cả. Trong nhà chúng ta cũng có hai gốc linh trà thụ, hai gốc linh trà thụ này là do anh ba em đi vào trong núi tìm ra đấy ạ. Anh cứ yên tâm mà uống đi ạ.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút khác thường mà ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút cũng có chút bất ngờ mà nói: “Vân Dật, gốc linh trà thụ này cũng là do cậu tự mình phát hiện ra sao? Cậu … thật sự rất lợi hại đấy.”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Số lá linh trà này cũng khá ổn.”

Giang Nghiên Băng nghe xong thì hít sâu một hơi rồi tâm trạng cũng phập phồng lên một chút. Thật không ngờ là Lâm Vân Dật lại là người có năng lực kiếm tiền đến mức như vậy sao? Hoá ra là như vậy sao? Lâm Vân Dật có năng lực như vậy cũng khó trách là người này lại có địa vị cao như vậy trong Lâm gia, thảo nào là như vậy, hoá ra là như vậy mà, hiện tại cậu cũng có thể hiểu được rồi.

Thời điểm khi cậu còn ở lại phía Giangg ia bên kia cũng có mấy vị tu sĩ của Giang gia xầm xì bàn tán không ngừng về Lâm Vân Dật của Lâm gia kia, lúc đó mấy tu sĩ đó đều cảm thấy Lâm Vân Dật chính là Thần Tài của Lâm gia, nghe nói Lâm Vân Dật cũng nghĩ được không ít biện pháp để trợ giúp cho Lâm Gia bên kia kiếm được không ít linh thạch, kỳ thật thì Giang Đàm Nhi gả qua đó cũng coi như một mối lương duyên tốt.

Nhưng mà, lúc đó cũng có không ít người đều cảm thấy cái thông tin Lâm Vân Dật từ nhỏ đã có tuệ căn, mấy cái tin tức như thông minh từ nhỏ, nghĩ ra nhiều biện pháp giúp Lâm gia phát triển kinh tế, sau này Lâm Vân Dật sẽ đứng lên quản lý Lâm gia đều là những thông tin giả mà Lâm gia bên này cố ý thả ra ngoài với mục đích giữ cho bằng được mối hôn sự với Giang Đàm Nhi mà thôi. Dù sao thì một tu sĩ Ngũ linh căn cũng không xứng đáng để rước Giang Đàm Nhi vào cửa.

Lâm Vân Dật dù sao cũng là một tu sĩ Ngũ linh căn. Mà đã là một tu sĩ Ngũ linh căn rồi thì làm gì mà có được năng lực như vậy được chứ? Huống hồ tác phong hành sự của Lâm Vân Dật như vậy thật sự cũng khó nhìn, Lâm Vân Dật cũng không biết trên dưới, hành sự một cách cẩu thả cũng chẳng có ánh mắt, Lâm Vân Dật như vậy thì làm gì mà liên quan đến cái chữ tuệ căn được chứ? Cho nên những tin tức của Lâm gia thả ra ngoài chắc chắn chỉ là tin tức giả mà thôi.

Nhưng mà, sau khi thật sự tiếp xúc với Lâm Vân Dật rồi thì cậu cũng chỉ có thể cảm thán một câu, hoá ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Dường như năng lực gom tiền của Lâm Vân Dật còn siêu viễn hơn rất nhiều so với những gì mà đám người bên phía Giang gia bên kia từng dự đoán nữa. Còn Giang Đàm Nhi đã tự mình từ bỏ một thiên tài khó có được, đến lúc đó cũng không biết cô ta sẽ cảm thấy như thế nào nữa.

End chap 43

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

Cảm ơn.

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam

0.07286 sec| 2611.016 kb