Phần 47 – Làm điểm tâm
------o47o------
Giang gia.
Giang Hoài Thanh gõ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn rồi nhíu mày nói: “Ý con muốn nói là Lâm Vân Văn đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 6 luôn rồi sao?”
Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng gật đầu rồi bực mình mà làu bàu nói: “Đúng vậy.”
Kỳ thật thì trước đó Giang Đàm Nhi vẫn thường cảm thấy Tả Ngôn là lựa chọn tốt nhất của cô rồi, cô vẫn luôn cảm thấy Tả Ngôn chắc chắn là ưu tú hơn hẳn so với Lâm Vân Văn không ít. Nhưng mà, hiện tại Lâm Vân Văn lại đột nhiên thăng cấp thành công rồi tiến giai thành công lên Luyện Khí kỳ tầng 6 luôn rồi, thấy Lâm Vân Văn tự nhiên toả sáng như vậy cũng khiến cho cô cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
Giang Hoài Thanh nhíu mày rồi nói: “Như vậy hoàn toàn không đúng, tại sao mà tốc độ tiến giai của thằng nhóc này lại tiến bộ nhanh như vậy chứ?”
Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng có chút rầu rĩ mà nhíu mày nói: “Con cũng không biết. Có lẽ là do tên này ăn đan dược đi.”
Giang Hoài Thanh nghe vậy cũng bừng tỉnh rồi gật đầu thầm chấp nhận nói: “Ừ, con nói như vậy cũng đúng. Chuyện này hình như cũng … rất có khả năng. Trong khoảng thời gian mấy năm gần đây phía Giang gia bên kia cũng mua sắm không ít đan dược mà đúng không? À đúng rồi, nghe nói là trong khoảng thời gian gần đây Lâm Vân Võ cũng tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 6 luôn rồi thì phải.”
Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng hít sâu một hơi mà nhíu mày nói: “Phụ thân nói sao? Lâm Vân Võ cũng tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 6 luôn rồi sao?”
Giang Hoài Thanh nghe vậy cũng gật đầu rồi nhíu mày nói: “Đúng vậy. Đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 6, thời gian tiến giai chắc cũng mới gần đây thôi. Tuy rằng phía Ngự Thú Tông bên đó cũng có không ít thiên tài, số lượng thiên tài ở Ngự Thú Tông có thể nói là nhiều như mây, nhưng mà biểu hiện của Lâm Vân Võ ở Ngự Thú Tông như vậy cũng không kém chút nào.”
Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng cũng nhíu mày rồi nói: “Phụ thân, không biết có vị trưởng lão Kim Đan kỳ nào nhìn trúng tên Lâm Vân Võ này không?”
Giang Hoài Thanh nghe vậy cũng lắc đầu mà cười cười nói: “Con đang nói gì vậy hả? Làm sao có thể được chứ? Tuy rằng Lâm Vân Võ đúng là không kém thật, nhưng mà Lâm Vân Võ chỉ là không quá kém trong một đám đệ tử bình thường mà thôi, với tư chất như hiện tại của Lâm Vân Võ như vậy muốn lọt vào mắt xanh của trưởng lão Kim Đan kỳ thì tư chất này cũng kém cỏi một chút.”
Tuy rằng ngoài miệng của Giang Hoài Thanh cũng nói như vậy mà thôi nhưng mà trong lòng hắn cũng có chút thấp thỏm không thôi.
Kỳ thật thì trong thâm tâm Giang Hoài Thanh cũng cảm thấy biểu hiện của Lâm Vân Võ như vậy đã đủ ưu tú lắm rồi, nếu như vận khí của Lâm Vân Võ mà tốt thêm một chút nữa thôi thì có lẽ Lâm Vân Võ cũng được một vị trưởng lão Kim Đan kỳ nào đó của Ngự Thú Tông trúng cũng nên. Mà, nếu như Lâm Vân Võ thật sự cũng trở thành đệ tử của trưởng lão Kim Đan kỳ thì đến lúc đó Lâm Vân Võ chắc chắn cũng trở thành đối thủ của Giang Việt Nhiễm luôn cũng nên.
Nghĩ đến chuyện này thì trong lòng Giang Hoài Thanh cũng có chút tiếc nuối không thôi, luận về tư chất cá nhân hoặc luận về thực lực cá nhân đặt lên bàn cân so sánh giữa hai anh em Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Võ thì đương nhiên là Lâm Vân Văn sẽ là lựa chọn càng tối ưu hơn một chút. Chỉ đáng tiếc là đám Lâm gia bên kia chính là một đám keo kiệt bủn xỉn, hơn nữa trong Lâm gia cũng có một đám thành viên kéo chân nữa, nếu không phải vì nhiều lý do thì Lâm Vân Văn đúng thật là một lựa chọn không tồi.
Giang Đàm Nhi nhíu mày rồi nói: “Ngự Thú Tông chính là tông môn chuyên về thuật ngự thú, đại đa số những đệ tử ở bên trong tông môn muốn phát triển được ngoại trừ tư chất của chính bản thân đệ tử ra còn phải nhìn vào linh sủng là tốt hay xấu nữa. Con nghe nói Lâm Vân Võ ở Ngự Thú Tông cũng chỉ có thể khế ước với một con bị ngựa què quặt không có bao nhiêu giá trị cả. À đúng rồi, dạo gần đây nghe mọi người nói con bọ ngựa kia đã mất tích không xuất hiện nữa rồi. Con nghĩ con bọ ngựa kia đã … chết rồi cũng nên.”
Giang Hoài Thanh nghe vậy cũng ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Con nói chuyện này hình như cũng không sai. Dù sao thì cái chuyện những tu sĩ có thể sở hữu linh sủng rồi đổi linh sủng cũng là chuyện hoàn toàn bình thường cũng không phải là chuyện gì quá to tát mà đúng không? Chỉ là … hình như phụ thân cũng chưa từng nghe nói gì về chủng loại tân sủng mới của thằng nhóc này.”
………
Thời gian từng ngày rồi lại từng ngày qua đi không có điểm dừng, mà tu vi của mấy người Lâm Vân Dật cũng theo đó mà càng ngày càng tăng.
Lâm Vân Văn nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười mà nói: “Em ba à, anh nói cho em biết một chuyện này thú vị lắm nè, trong khoảng thời gian dạo gần đây phía bên trong gia tộc của chúng ta vẫn đang lưu truyền một tin tức này thú vị lắm này.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nâng mắt lên rồi cười cười nói: “Anh cả đến tận đây để nói chuyện phiếm với em luôn sao? Tin tức gì khiến anh cả đến tận đây luôn vậy.”
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng ý vị thâm trường mà nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Cũng không có chuyện gì quá quan trọng cả, nhưng mà mấy người kia có nói lại rằng thời điểm khi mà Giang Nghiên Băng còn ở Giang gia bên kia cũng mang theo con tiểu hồ ly lén lén lút lút chạy vào bên trong bếp nhỏ của Giang Đàm Nhi để ăn vụng đồ ăn đấy.”
Lâm Vân Dật nghe vậy thì gõ gõ nhẹ ngón lên mặt bàn rồi nhíu mày nói: “Đây là tin tức do phía Giang gia bên kia lan truyền ra ngoài sao?”
Lâm Vân Văn gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.”
Lâm Vân Dật nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi nhíu mày nói: “Đám Giang gia bên kia còn dám truyền những tin tức này ra ngoài sao? Bọn họ có mục đích gì chứ? Bọn họ đang nghĩ cái quỷ gì trong đầu vậy chứ hả? Không lẽ bọn họ đang muốn thông báo ra bên ngoài rằng Giang gia bên kia đáng cảm thấy vô cùng chướng mắt với Lâm gia chúng ta sao? Cũng chính vì chán ghét Lâm gia chúng ta cho nên bọn họ muốn tìm đủ mọi cách để mà thoát khỏi hôn ước được đặt ra từ trước đúng không? Vì thoát khỏi hôn ước mà bọn họ còn muốn đẩy một người có phẩm hạnh không phù hợp sang Lâm gia chúng ta để làm thế thân cho Giang Đàm Nhi kia sao? Hừ, đám Giang gia này tính toán hay lắm.”
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà cười cười nói: “Tin tức này có lẽ là do chính bản thân Giang Đàm Nhi tự mình truyền tin tức ra ngoài thì phải. Em không biết trước kia em vẫn luôn ngăn cản không cho phụ thân cùng mẫu thân chúng ta mang lễ sang tặng cho Giang gia bên kia sao? Tuy rằng tin tức này không được lan truyền nhưng mà thái độ của chúng ta cũng khiến cho mọi người bàn tán, lúc đó phía Giang gia bên kia tổ chức lễ mừng thì em cũng mang theo một ít hàng rẻ tiền để chống chế rồi nhưng mà thái độ của Lâm gia chúng ta cũng đã rõ. Ai mà ngờ được là sau khi Giang Nghiên Băng bị phía Giang gia đẩy đến bên này thì em lại đối xử với người ta vô cùng tốt. Sau khi Giang Nghiên Băng tới đây thì em còn cho người ta một ngày một con linh kê, đãi ngộ khác biệt như thế này thì em cũng … chọc cho người ta xù lông luôn rồi đấy.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười mà nói: “Ồ, còn có chuyện như vậy nữa sao? Anh nói như vậy cũng đúng.”
Lâm Vân Dật ngẫm nghĩ một chút rồi nhướn mày nhìn về phía Lâm Vân Văn một hồi, hiện tại anh cả hắn đã tiến giai lên cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng 6 rồi, dường như chuyện anh cả của hắn tiến giai với tốc độ thần tốc như vậy cũng tạo thành một ảnh hưởng vô cùng sâu rộng với mấy tu sĩ của Giang gia kia rồi, cho nên phía bên kia cũng không đứng yên nữa rồi sao?
Lâm Vân Văn bị Lâm Vân Dật đột nhiên nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút bất ngờ mà nói: “Em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi lắc đầu nói: “Em chỉ đang suy nghĩ một chuyện, tại sao Nghiên Băng lại ăn vụng chứ? Nếu đã ăn vụng thì nhất định là do bọn họ ở Giang gia bên kia ăn cũng không đủ no rồi. Đám Giang gia bên kia làm người thật đúng không ra gì mà. Đám Giang gia bên kia đáng chết mà.”
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà nhíu mày nói: “Đúng vậy, em ba nói sao thì chính là vậy đi. À đúng rồi em trai, hình như con tiểu hồ ly của Nghiên Băng có huyết mạch vô cùng bất phàm đúng không? Nhưng mà … hiện tại con tiểu hồ ly vẫn đang trong trạng thái ấu tể, mà thời kỳ ấu tể cũng là thời kỳ vô cùng qua trọng đặt nền móng cho sự phát triển sau này, thời kỳ ấu tể mà thú con không được ăn đủ no chính là ảnh hưởng đến quá trình sinh trưởng của sau này.”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi nhíu mày nói: “Đúng vậy. Đây là chuyện ai cũng biết mà đúng không? Nhưng có kẻ cố tình không hiểu.”
Theo những chi tiết bên trong nguyên tác có ghi lại thì sau này con Cửu Vĩ Ngân Hồ kia sẽ trưởng thành thành một con đại yêu Kim Đan kỳ cơ mà, hiện tại hắn mới biết hoá ra thời kỳ ấu niên của con Cửu Vĩ Ngân Hồ đó lại bị đối xử như vậy, bị đối xử như vậy vẫn có thể trưởng thành một con đại yêu như vậy chứng tỏ là huyết mạch của nó cũng vô cùng cao. Nếu như hiện tại hắn có thể bảo dưỡng cho Ngân Đoàn này thật tốt thì tương lai sau này Ngân Đoàn có thể đạt được những thành tựu càng cao hơn nữa cũng nên.
Lâm Vân Dật híp mắt cũng suy nghĩ một hồi rồi thốt lên nói: “Cũng không biết Nghiên Băng thích món nào, khẩu vị của cậu ấy như thế nào?”
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà lên tiếng dò hỏi lại nói: “Em ba, em đang muốn nấu ăn cho người ta đấy hả?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cừoi cừoi nói: “Đúng vậy.”
Lâm Vân Văn nhìn dáng vẻ này của Lâm Vân Dật như vậy cũng chỉ có thể lắc đầu mà trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ không thôi nói: “Em ba à, cái dáng vẻ này của em hiện tại thật đúng là … cũng khó trách thằng tư lúc nào cũng lải nhải gào thét lên tố giác với anh là em trọng sắc khinh em trai mà. Được rồi, được rồi. Anh cũng không biết rõ Giang Nghiên Băng thích ăn món gì khẩu vị ra sao, nhưng mà Giang Nghiên Băng có lẽ sẽ thích ăn thích điểm tâm ngọt đấy. Nếu anh nhớ không lầm thì trước đó phụ mẫu của Giang Nghiên Băng vẫn thường xuyên tới cửa hàng bán đồ ngọt của chúng ta mua điểm tâm ngọt về đấy.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu cười cười nói: “Ồ, hoá ra là cậu ấy thích điểm tâm ngọt hơn sao?”
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Có chuyện này anh cũng muốn hỏi. Em ba à, em có còn nhớ rõ những gì mà em từng nói qua trước đó không vậy? Không phải là em từng tuyên bố chắc nịch rằng em nhất định sẽ phải cô độc mà sống nốt quãng đời còn lại sao? Em không nói em sẽ độc thân suốt đời sao? Sao nay em lại thế này rồi?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi xua tay nói: “Anh cả, mấy cái chuyện không quan trọng như thế này thì anh việc gì mà phải nhớ rõ ràng như vậy chứ hả? Mấy chuyện này anh nên quên ngay và luôn đi.”
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Ờ ờ, em nói như vậy cũng đúng, em nói sao thì là vậy đi. Vậy thì xin lỗi em ba, là anh cả hồ đồ rồi. Mấy cái chuyện không quan trọng như vậy anh nên quên đi càng sớm càng tốt đúng không?”
…….
Giang Nghiên Băng đi theo Lâm Vân Tiêu cùng tiến vào bên trong phòng ăn.
Lâm Vân Dật nhìn thấy hai người Giang Nghiên Băng cùng Lâm Vân Tiêu cùng tiến vào một lúc thì cười cười nói: “Hai người tới rồi sao?”
Lâm Vân Dật nhìn về phía Giang Nghiên Băng rồi cười cười nói: “Nghiên Băng, tôi nghe nói cậu thích ăn bánh điểm tâm ngọt đúng không?”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng cười cười rồi lắc đầu nói: “Không có, cũng không thích lắm. Chỉ là … cái gì tôi cũng có thể ăn được.”
Giang Nghiên Băng nói xong cũng rũ đôi mắt xuống, kỳ thật thì đồ ăn của Lâm gia còn tinh tế hơn rất nhiều so với đồ ăn của Giang gia bên kia.
Đối với toàn bộ những tu sĩ đi theo con đường tu chân mà nói thì bọn họ cũng không quá quan trọng đồ ăn ngon hay không ngon, trình bày đẹp hay không đẹp, cái quan trọng nhất đó chính là đồ ăn có đủ linh khí hay không? Mấy món đồ ăn đó có tác dụng bổ dưỡng gì hay không? Nhưng mà Lâm gia thì hoàn toàn khác, linh thiện của Lâm gia thiên về khẩu vị nhiều hơn, chất lượng đương nhiên cũng có nhưng mà chất và vị đều đầy đủ.
Mà nghe nói định hướng này của Lâm gia cũng có chút quan hệ với Lâm Vân Dật, cậu nghe nói rằng Lâm Vân Dật khá để ý đến vấn đề thiện vị này thì phải.
Lâm Vân Dật cũng không nói gì mà đẩy một miếng bánh kem về phía Giang Nghiên Băng nói: “Cậu thích là được. Đây, cái này cho cậu nếm thử.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng sửng sốt một chút rồi lắc đầu nói: “Cái này thì … không, không cần đâu, cậu không cần ….”
Lâm Vân Dật cười cười rồi lắc đầu nói: “Được rồi, được rồi. Cậu cứ cầm lấy đi. Cái này là để ăn mừng sinh nhật cậu mà.”
Lâm Vân Tiêu quay sang nhìn về phía Giang Nghiên Băng một chút rồi cười cười nói: “Anh Nghiên Băng, anh cứ ăn đi ạ. Anh ba nhà em chính là đồ lười đến chảy nhớt ra đấy ạ. Đúng là loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh này là do anh ba em làm ra thật đấy, nhưng mà sau khi anh ba em giao hết công thức rồi phương pháp cho những tu sĩ khác trong gia tộc thì anh ba em cũng rửa tay gác kiếm không thèm làm nữa. Đã lâu lắm rồi anh ba em không tự mình ra tay làm bánh đâu đấy ạ.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút khác thường mà nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi rồi gật đầu nói: “Đa tạ.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi lắc đầu nói: “Cậu không cần phải khách khí với tôi như vậy làm gì. Đúng như thằng nhóc Vân Tiêu nói thì đã lâu lắm rồi tôi không làm lại loại bánh điểm tâm ngọt này rồi. Hiện tại làm lại cũng có chút gượng tay không được thành thục như xưa. Chỉ hy vọng là tay nghề của tôi không bị thụt lùi đi. Cậu ăn thử đi coi có hợp vị không?”
Giang Nghiên Băng cười cười rồi lắc đầu nói: “Nào có chuyện đó chứ, loại bánh điểm tâm này vừa nhìn cũng biết là rất ngon rồi. Nhưng mà chiếc bánh mà cậu làm cho tôi kích thước cũng lớn quá rồi, một mình tôi có muốn ăn cũng không thể nào ăn hết dược. Hay là chúng ta cùng nhau ăn đi. Ăn đông như vậy cũng vui hơn mà đúng không? Mọi người cùng nhau ăn đi.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Cũng được, nào, ăn thôi.”
Giang Nghiên Băng nhìn vào chiếc bánh Thăng tiên vấn đỉnh một hồi cũng rũ đôi mắt xuống mà tâm tình của cậu cũng theo đó mà bị trùng xuống không thôi, càng nhìn chiếc bánh thì cậu càng cảm thấy chua xót không thôi. Tuy rằng cậu đúng là tu sĩ Ngũ linh căn, cũng là tu sĩ Tạp linh căn thật đấy, nhưng mà từ trước đến giờ phụ mẫu cậu chưa từng ghét bỏ cậu một ngày nào cả.
Rất lâu trước đó, thời điểm khi mà Lâm gia vừa mới đẩy loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh này ra ngoài thị trường thì mẫu thân cậu cũng chi một mớ linh thạch ra để mua cho cậu một chiếc, nhớ lúc đó cũng đúng vào sinh nhật của cậu luôn thì phải.
Phụ thân cùng mẫu thân của cậu chưa từng vì chuyện cậu chỉ là tu sĩ Tạp linh căn mà bỏ bê cậu, lúc bình thường phụ mẫu cậu thường xuyên nghĩ mọi cách để cho cậu có được một hoàn cảnh tu luyện càng tốt hơn nữa. Chỉ đáng tiếc là sau đó phụ mẫu của cậu lại bị gia chủ của Giang gia kia chạy đến chiêu binh, đến hiện tại thì phụ mẫu của cậu vẫn chưa thể trở về được.
Mà vừa mới nghĩ đến phụ mẫu mà đáy lòng Giang Nghiên Băng cũng sục sôi cuồn cuộn lên, hận ý trong lòng cậu càng lúc càng nhiều.
Lâm Vân Dật nhìn thấy Giang Nghiên Băng đột nhiên trầm xuống như vậy thì nhíu mày nói: “Nghiên Băng, cậu làm sao vậy?”
Giang Nghiên Băng rũ đôi mắt xuống cũng có chút mất mát mà thổn thức nói: “Không có. Tôi chỉ là … đang nhớ đến phụ mẫu của tôi thôi.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi lên tiếng an ủi nói: “Không sao. Cậu cứ an tâm mà ở lại Lâm gia này đi. Có lẽ phụ thân cùng mẫu thân của cậu sẽ quay trở lại rồi đến đây tìm gặp cậu thì sao. Không buồn nữa.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút hy vọng mà ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Bọn họ … có khả năng không?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Chuyện này cũng chưa chắc là không còn một chút hy vọng nào đúng không?”
……..
Bên trong phòng bếp.
Lâm Vân Dật đang vô cùng kiên nhẫn mà làm đủ mấy món điểm tâm ngọt còn Lâm Vân Tiêu đang đứng ở bên cạnh nhìn.
Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Anh ba à, hôm nay anh lại làm thêm điểm tâm nữa đấy ạ?”
Lâm Vân Dật vẫn chăm chú làm cũng không động tác thừa nói: “Đúng vậy.”
Lâm Vân Tiêu cười cười rồi tiếp tục nói: “Anh ba, lần này số điểm tâm mà anh vừa mới làm ra nhìn vô cùng tinh xảo đấy ạ. Anh lại làm cho anh Nghiên Băng thưởng thức nữa đấy ạ?”
Lâm Vân Dật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lâm Vân Tiêu cũng lén lút mà cầm luôn một miếng bánh kem nhỏ trên bàn cho luôn vào miệng chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Lâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút rồi nhíu mày nói: “Mới nãy em vừa mới làm cái gì vậy hả?”
Lâm Vân Tiêu cười cười vô cùng nhăn nhở mà nói: “Không có gì, em có làm gì đâu chứ? Em cũng muốn giúp anh ba nếm thử hương vị của món điểm tâm mới này xem coi ngon hay không ấy mà. Anh thử nghĩ coi lỡ đâu anh làm hỏng ra một loại điểm tâm nào đó mà hương vị không được ngon cho lắm chắc chắn là anh Nghiên Băng sẽ không thích đâu.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng không muốn bàn thêm tiếp tục cúi đầu làm điểm tâm nói: “Ồ, nói như vậy thì anh còn phải cảm ơn em nữa đấy hả?”
Lâm Vân Tiêu cười cười rồi xua tay nói: “Chúng ta đều là anh em cả, anh không cần phải khách khí với em như vậy đâu.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Được rồi, nói vào chuyện chính luôn đi. Em cảm thấy loại điểm tâm mới này như thế nào?”
Lâm Vân Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười nói: “Anh ba, nói thật thì cái bánh này của anh làm ra kích thước cũng nhỏ quá rồi, một miếng này còn không nhét đủ kẽ răng nữa đấy ạ. Em ăn qua một miếng mà hoàn toàn không thể cảm nhận được bất kỳ một hương vị nào bên trong cả, cứ như em chưa từng được ăn qua một miếng điểm tâm nào luôn ấy.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng lắc đầu rồi thở dài một hơi nói: “Đúng là … Lợn cấn ăn cám tốn mà. Trông chờ vào cái miệng em thử đồ ăn sao? Thật tin lầm em quá rồi đấy.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng bực mình mà nói: “Anh ba, anh đang nói cái gì vậy hả? Sao anh lại mắng em như vậy chứ? Em chính là em trai ruột của anh đấy, em chính là em trai ruột của anh đấy anh có nhớ không? Làm sao mà anh có thể trọng sắc khinh em trai như vậy chứ? Anh như vậy không tốt một chút nào đâu.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng không nói gì mà xua tay nói: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Số điểm tâm này đều là của em đấy. Mang đi ăn đi.”
Lâm Vân Tiêu nhìn vào đám điểm tâm trên bàn mà cười cười nói: “Anh ba, em nóu này, hình như lần này anh làm điểm tâm mà khẩu vị cũng phong phú quá thì phải.”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi nhướn mày nói: “Đương nhiên, đồ ăn cho dù là ngon đến đâu đi chăng nữa thì ăn nhiều một loại cũng sẽ bị ngán ngay thôi ấy mà. Khẩu vị có thể làm nhiều hơn một chút để ăn đổi món như vậy cũng đỡ ngán hơn.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Anh ba, không ngờ là anh còn suy xét chu toàn như vậy nữa đấy.”
Lâm Vân Dật xua tay như đang muốn đuổi khéo nói: “Được rồi, được rồi. Em ăn đi, ăn cho no thì có thể rời đi được rồi.”
Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nói: “Anh ba, lần này anh làm không ít loại điểm tâm mới, để em mang một ít cho mẫu thân thưởng thức nhá.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút rồi gật đầu nói: “Được rồi, nếu em muốn mang cho mẫu thân thì em đóng gói trong hộp lại cho cẩn thận một chút rồi mang cho mẫu thân thưởng thức thử đi. Nhưng mà, em đừng có mà ăn vụng số điểm tâm cho mẫu thân đấy, nếu muốn ăn thì quay lại đây mà lấy thêm tự mình ăn.”’
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng bực mình mà nói: “Anh ba, anh thật là … anh cho em thành cái dạng người gì rồi thế ạ?”
………
Lâm Vân Tiêu ôm theo một hộp đồ điểm tâm lớn trong người rồi chạy rầm rầm chạy đến biệt viện đi tìm Thẩm Thanh Đường.
Lâm Vân Tiêu nhìn thấy Thẩm Thanh Đường đang bận rộn mà hô lớn lên nói: “Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân đang bận việc ạ?”
Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Tiêu rồi cười cười lắc đầu nói: “Không có. Mẫu thân làm việc gần xong rồi.”
Lâm Vân Tiêu cười cười rồi đặt hộp điểm tâm lớn lên trên bàn nói: “Mẫu thân, đây là số điểm tâm mà anh ba đã nghiên cứu rồi làm cho anh Nghiên Băng ăn này. Con phải tranh dữ lắm mới mang được một đám tới đây cho mẫu thân ăn thử này.”
Thẩm Thanh Đường nghe vậy thì cười cười rồi gật đầu nói: “Được rồi, con có tâm rồi.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười rồi nhìn về phía Thẩm Thanh Đường rồi cười cười nói: “Đúng vậy đấy ạ. Mẫu thân có thấy con hiếu thuận hơn anh ba nhiều không ạ? Mẫu thân có cảm thấy con tốt hơn anh ba nhiều mà đúng không? Con nói chứ anh ba của con hiện tại trong đầu cũng chỉ nghĩ đến anh Nghiên Băng, trong đầu hiện tại cũng chỉ có anh Nghiên Băng mà không thèm quan tâm đến bất kỳ một người nào khác. Hừ, còn mất công trước đó anh ba còn nói rằng anh ba không có tâm trạng trong việc yêu đương tình ái còn nói là muốn một lòng tu luyện rồi đặt chân đi đến đỉnh phong mà. Hừ, anh ba đúng là đồ nói dối mà.”
Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút rồi lắc đầu thở dài một hơi cười cười nói: “Thằng nhóc con đang nói cái gì vậy hả? Con không thấy thằng bé Nghiên Băng cũng không kém mà đúng không? Anh ba của con có động tâm cũng không phải là chuyện gì quá kỳ quái mà đúng không? Con đấy, sau này thái độ cũng nên thay đổi một chút đi.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy đấy ạ. Anh Nghiên Băng xác thật đúng là mạnh mẽ hơn con nhóc Giang Đàm Nhi kia rất nhiều đấy ạ.”
Thẩm Thanh Đường cũng cầm một khối bánh kem nhỏ lên cho vào miệng cắn một miếng nói: “Ồ, hương vị của loại điểm tâm này cũng không tệ à nha, hương vị của loại điểm tâm này tốt hơn nhiều so với mấy loại điểm tâm trước đó rồi.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu mà nói: “Mẫu thân, chuyện này không phải là bình thường sao? Mẫu thân không biết chứ nguyên liệu dùng để làm ra cái món điểm tâm này đều là những loại nguyên liệu tốt nhất đấy ạ. Mẫu thân nhìn mấy món trang trí này đi, đây đều là những loại linh quả rất quý trọng đấy, lần này anh ba cũng coi như bỏ cả vốn lẫn gốc để làm ra loại bánh điểm tâm này đấy ạ.”
Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười mà nói: “Ồ, thảo nào mà món này lại ngon như vậy, hương vị rất tuyệt vời.”
Lâm Vân Tiêu hậm hực mà chống tay lên bàn nói: “Mẫu thân à, con cảm thấy anh ba của con càng ngày càng trọng sắc khinh em trai đấy ạ. Lần này nếu không phải là nhờ vào phúc của anh Nghiên Băng thì chúng ta còn lâu mới có thể được thưởng thức những món điểm tâm có hương vị phong phú như vậy đấy. Không những hương vị phong phú mà chủng loại hay mẫu mã cũng không phú nữa.”
Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía Lâm Vân Tiêu như đang suy tư gì đó mà cười cười nói: “Được rồi. Anh ba của con vừa mới trách con sao? Có chuyện gì vậy?”
Lâm Vân Tiêu thở dài một hơi rồi phụng phịu mà nói: “Mẫu thân, lúc nãy anh ba mắng con nói lợn cấn ăn cám tốn đấy ạ.”
Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: “Anh ba con nói con như vậy sao? Những lời này đúng là … quá mức rồi.”
Lâm Vân Tiêu gật đầu tỏ vẻ tổn thương cũng buồn bực mà nói: “Đúng vậy đấy ạ mẫu thân. Con cảm thấy anh ba càng lúc càng quá đáng. Mẫu thân nói thử coi con tốt xấu gì cũng là em trai ruột của anh ba mà đúng không? Con chính là em trai ruột đấy. Sao mà anh ba có thể bên này nặng mà bên kia nhẹ như vậy đúng không ạ? Mẫu thân, anh ba con càng lúc càng quá đáng rồi.”
Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng lắc đầu rồi cười cười xua tay nói: “Thôi, được rồi, được rồi. Mẫu thân biết rồi. Đồ con cần đưa cũng đưa tới tận ray cho mẫu thân rồi, ở đây không có việc gì cần con phụ mà bên anh ba của con chắc cũng có nhiều việc đang chờ con đứng ra hỗ trợ đúng không? Con nhanh chạy sang bên đó san sẻ chút việc cho anh ba con đi.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút khó tin mà mở to mắt nói: “Mẫu thân, con cũng vừa mới tới đây thôi mà mẫu thân đa đuổi con đi luôn như vậy sao? Sao mẫu thân có thể như vậy chứ?”
Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: “Con đấy, nếu con không có việc gì làm thì con nên đi theo anh ba của con để học hỏi anh ba con một chút đi. Con ráng học anh ba con cho thật tốt đi, chờ đến ngày tháng sau này khi mà con tìm được người nào đó mà con thật sự thích rồi thì con cũng có thể làm đồ ăn ngon để mời người ta nữa.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng khoanh tay lại rồi lắc đầu tỏ vẻ khinh thường nói: “Hừ, mẫu thân đang nói chuyện gì vậy chứ? Mẫu thân nghĩ con cùng với anh ba sẽ giống nhau được sao? Mẫu thân à, anh ba của con hiện tại đã sa đoạ rồi nhưng mà con còn đang thanh tỉnh lắm đấy ạ. Con còn muốn trở thành lão tổ Kim Đan kỳ để tung hoành một phen. Con còn lâu mới phân tâm rồi trên vấn đề nữ nhi tình trường này đâu. Mẫu thân đừng có mà xúi con làm chuyện bậy bạ.”
Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi gật đầu nói: “Được rồi, được rồi, con nói sao thì đó là vậy đi. Nhưng mà con trai, con không nghĩ lại chuyện muốn học làm bánh điểm tâm này à, con nghĩ coi nếu như con có thể học được rồi thì sau này con đột nhiên thèm ăn bánh bất kỳ một loại bánh điểm tâm nào đó thì con cũng không cần phải trông chờ vào anh ba con nữa đúng không? Đến lúc đó con tự mình làm bánh tự mình thưởng thức không phải là ngon hơn sao? Con trai, tương lai sau này con chính là lão tổ Kim Đan kỳ đấy, một lão tổ Kim Đan kỳ thì làm sao mà con có thể trông chờ vào anh ba con trọng sắc kinh em trai hay sắc lệnh trí hôn kia được đúng không? Con vẫn không muốn học sao?”
Lâm Vân Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Đúng nhỉ? Mẫu thân nói như vậy hình như cũng không sai.”
Sau khi trò chuyện thêm một vài câu nữa thì Lâm Vân Tiêu lại bịch bịch mà quay trở lại phòng bếp luôn, thời điểm vừa mới đặt chân vào phòng bếp thì hắn cũng nhìn thấy Giang Nghiên Băng cũng đang có mặt ở bên trong phòng bếp.
Lâm Vân Tiêu cũng có chút ngoài ý muốn mà hô lớn lên nói: “Anh Nghiên Băng, anh cũng ở đây luôn sao? Sao anh lại tới đây ạ?”
Giang Nghiên Băng cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, anh cũng mới tới."
Giang Nghiên Băng lúc này đang ở ngay bên cạnh làm trợ thủ cho Lâm Vân Dật, hai người làm việc cũng vô cùng hài hoà.
Lâm Vân Tiêu nhìn một màn này cũng giật giật lông mày nói: “Anh Nghiên Băng, anh tự mình tới đây làm trợ thủ cho anh ba em ạ?”
Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.”
Kỳ thật thì nguồn sinh ý làm ăn buôn bán các món điểm tâm ngọt của Lâm gia đến hiện tại vẫn đang là mặt trời ban trưa, đến hiện tại vẫn có không ít thế lực đang nắm đến công thức chế biến của mấy loại điểm tâm ngọt này của Lâm gia. Nhưng mà … đến hiện tại thì công thức này vẫn chưa bị phá, mà bản thân Giang Nghiên Băng cũng khá tò mò về mấy loại điểm tâm này.
Nhìn thấy Giang Nghiên Băng cũng khá hứng thú với mấy loại điểm tâm ngọt cho nên Lâm Vân Dật cũng không giấu diếm mà cầm tay chỉ việc nói luôn mấy loại điểm tâm ngọt cho Giang Nghiên Băng luôn. Cho nên Lâm Vân Tiêu mới nhìn thấy cảnh tượng như vừa rồi.
Đương nhiên thì thiên phú của Giang Nghiên Băng cũng không tồi, vừa nghe giới thiệu qua một chút mà cậu cũng có thể thượng thủ luôn được rồi.
Lâm Vân Tiêu đứng ở gian phòng bếp nhìn thấy hai người Giang Nghiên Băng cùng Lâm Vân Dật cứ ghé sát lại nhau rồi nói này nói nọ rồi hai người lại bắt đầu lẩm nhà lẩm nhẩm cái gì đó lại cười cười nói vô cùng vui vẻ như vậy cũng cảm thấy đầu mình đột nhiên toả sáng bừng bừng. Không biết phải ảo giác hay không mà hắn tự cảm thấy bản thân mình ở chỗ này hình như cũng hơi bị dư thừa quá thì phải.
Nếu đã có Giang Nghiên Băng ở chỗ này rồi thì hình như nơi này cũng không có chỗ trống cho hắn xen vào nữa rồi, nên hắn có muốn phụ việc cũng không có chỗ trống mà chen chân vào nữa.
Lâm Vân Tiêu nhìn vào đống điểm tâm trên bàn rồi cười cười nói: “Anh ba, ở chỗ này đang có dư điểm tâm đúng không ạ? Để em mang một ít đi phân phát cho phụ thân cùng anh cả ăn cùng nhá.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu mà xua xua tay nói: “Ừ, em tự mang hết số điểm tâm này luôn đi.”
End chap 47
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
Cảm ơn.
Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo