Phần 30 – Yến hội của Giang gia

\r\n\r\n

------o30o------

\r\n\r\n

Yến hội của Giang gia cũng không nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người mà diễn ra một cách vô cùng náo nhiệt, người đến người đi không ngớt.

\r\n\r\n

Hiện tại một đám trưởng bối của Giang gia tự mình phải ra trận, người nào người nấy cũng mang theo một nụ cười đến tận mang tai mà đón tiếp khách khứa từ khắp nơi đổ đến.

\r\n\r\n

Thời điểm khi mà hai người Lâm Viễn Kiều Thẩm Thanh Đường đi đằng trước mang theo Lâm Vân Văn vừa mới xuất hiện ở buổi yến hội cũng khiến cho đông đảo một chúng những tu sĩ chú ý đến rồi ánh mắt của bọn họ cũng đổ dồn lên phía trên ba người Lâm gia luôn.

\r\n\r\n

“Người của Lâm gia tới, cuối cùng thì người của Lâm gia cũng chịu tới rồi đấy nhỉ? Làm tôi tưởng đám người kia xấu mặt không dám tới chứ?”

\r\n\r\n

“Đúng vậy, người của Lâm gia đã tới. Nhưng mà thằng nhóc Lâm Vân Dật của Lâm gia đâu rồi? Lần này nó không tới sao? Chỉ có ba người này thôi sao?”

\r\n\r\n

“Xời, làm sao mà thằng nhóc kia dám tới đây được chứ? Thằng nhóc đó chẳng qua cũng chỉ là tu sĩ Ngũ linh căn hèn kém mà thôi. Có lẽ thằng nhóc kia cũng cảm thấy ngượng ngùng không dám đến đây thôi. Phải tôi có lẽ tôi cũng chẳng dám đến đây cho xấu mặt làm cái gì đây. Cái này đến chẳng khác nào đang muốn tự vả vào mặt mình đúng không?”

\r\n\r\n

“Đúng vậy, phải tôi có khi tôi còn chẳng dám mò mặt đến nơi này cho xấu mặt đâu. Hiện tại Giang Đàm Nhi đang là tu sĩ Luyện Khí tầng 3 rồi mà đúng không? Tư chất của Giang Đàm Nhi tuyệt đối là thiên tài vượt trội đấy, còn thằng nhóc Lâm Vân Dật kia thì sao chứ? Tu sĩ Ngũ linh căn, có lẽ thằng nhóc này hiện tại cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 1 quá. Ôi thế thì nhục chết mất.”

\r\n\r\n

“Không đâu, chắc chắn không thể là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 1 được đâu. Tôi nghe người ta nói hình như phía Lâm gia bên kia đã bỏ cả vốn lẫn gốc vào thằng nhóc Lâm Vân Dật này thì phải, nghe nói phía Lâm gia đã đổ toàn bộ linh thạch mua đan dược để cho thằng nhóc này đấy, có lẽ hiện tại thằng nhóc này cũng thăng cấp lên Luyện Khí kỳ tầng 2 rồi cũng nên. Chỉ là … cũng không biết đám người Lâm gia bên kia suy nghĩ cái gì trong đầu không biết nữa, chẳng qua cũng chỉ là tu sĩ Ngũ Linh căn thôi mà đúng không? Lại còn bỏ cả vốn lẫn gốc vào nữa thì thằng nhóc này cũng không thể Trúc Cơ kỳ được đâu.”

\r\n\r\n

“Đúng rồi, một thằng phế vật như vậy thì làm sao mà xứng với Giang Đàm Nhi được chứ? Mà phía Giang gia này cũng thật là, sao bọn họ còn không giải trừ hôn ước cho Giang Đàm Nhi nhỉ? Bọn họ còn không biết tư chất của Giang Đàm Nhi là gì nữa sao? Đến giờ hôn ước của hai nhà vẫn còn mà đúng không? Thật không biết Giang gia muốn làm gì nữa.”

\r\n\r\n

“Cái này sao? Có lẽ là do phía Giang gia muốn thủ tín đi, dù sao thì đó cũng là hôn ước của hai gia tộc mà đúng không?”

\r\n\r\n

“Xời, thủ tín cái gì chứ? Không lẽ người bên phía Giang gia cùng Lâm gia không hiểu đạo lý dưa hái xanh không ngọt sao? Hơn nữa hiện tại Giang gia cùng Lâm gia bên kia môn không đăng mà hộ cũng không đối mà đúng không? Có làm gì đi chăng nữa, có cố gắng ép buộc thế nào đi chăng nữa thì hai bên cũng đừng cố gắng ép duyên như vậy đúng không? Còn cố gắng thêm nữa thì mối quan hệ của hai nhà cũng gượng ép không thể vực dậy nổi, một mối lương duyên tốt đẹp mà vì những chuyện này lại biến thành một đôi oán lữ cũng không được hay cho lắm đâu. Cũng không biết bọn họ muốn thế nào nữa.”

\r\n\r\n

“Mà bỏ qua thằng nhóc Lâm Vân Dật kia đi, hình như lần này gia chủ Lâm gia có dẫn theo con trai cả đi cùng mà đúng không? Thằng nhóc Lâm Vân Văn này nhìn cũng không tồi đâu nhỉ? Được đấy.”

\r\n\r\n

“Mọi người nhìn thử đi, hình như con trai cả của Lâm gia hiện tại đang là Luyện Khí kỳ tầng 5 mà đúng không? Được đấy, tu vi này xác thật là không kém đâu, khá ổn. Tu vi này cũng xứng đáng được mang ra ngoài nở mày nở mặt. Không như thằng nhóc kém cỏi kia.”

\r\n\r\n

“……”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn đi đằng sau mà nghe những lời bàn tán tới lui của một chúng tu sĩ thì hắn cũng cảm thấy cạn lời không thể nói được nữa.

\r\n\r\n

Không ngờ là những kẻ ngu xuẩn này lại cảm thấy em trai hắn hiện tại là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 2 thôi đấy, thật đúng là ếch ngồi đáy giếng mà, sau này loè chết bọn bọn.

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Ngay hôm nay Giang gia tổ chức yến hội thì đương nhiên Giang Nghiên Băng cũng đi theo phụ mẫu của mình cùng đi dự tiệc, lúc này thì Giang Nghiên Băng đang ngồi phía trên bàn tiệc cùng tất cả quan khách tham dự chuẩn bị nhập tiệc.

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nghiên đưa ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh buổi yến hội một lượt mà trong lòng cũng có chút tiếc hạn không thôi.

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nghiên thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Có vẻ như hôm nay Lâm Vân Dật của Lâm gia không có mặt rồi.”

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên nghe vậy cũng thở dài một hơi nói: “Đúng vậy, thật là đáng tiếc mà. Nghe nói thằng nhóc Lâm Vân Dật của Giang gia mới sinh đã sớm có tuệ căn, thằng nhóc này là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, vốn tưởng rằng hôm nay có cơ hội được diện kiến thằng nhóc này chứ.”

\r\n\r\n

Giang Nghiên Băng hôm nay cũng không nhìn thấy được Lâm Vân Dật xuất hiện mà trong lòng cậu bé cũng có chút thất vọng.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì rất nhiều tu sĩ sau khi được trắc nghiệm linh căn mà cho ra kết quả là Ngũ linh căn thì những tu sĩ đó cũng bị toàn bộ gia tộc từ bỏ ngay từ khoảnh khắc đó luôn. Mà đương nhiên thì những đại tông môn sẽ không bao giờ muốn thu nhận những tu sĩ Nguỵ linh căn tốn kém như vậy đâu. Đại tông môn từ bỏ thì đương nhiên những tông môn nhỏ hơn sẽ thu nhận làm người tạp vụ quét rác rửa chén.

\r\n\r\n

Tuy nhiên tu sĩ Ngũ linh căn đã bị từ bỏ nhưng trong một số thời điểm thì tu sĩ Ngũ linh căn cũng có một chút giá trị, ít nhất tu sĩ Ngũ linh căn cũng được cho là tu sĩ có sở hữu linh căn cho nên tác dụng chính của bọn họ chính là nối dõi tông đường. Tốt xấu gì thì tu sĩ Ngũ linh căn cũng là tu sĩ, mà đã là tu sĩ chắc chắn sẽ có những điểm nào đó hơn hẳn phàm nhân. Mà có cái gì đó hơn hẳn phàm nhân thì đó chính là ước vọng lớn lao của những phàm nhân bình thường rồi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật lại là một trong những truyền kỳ vô cùng nổi bật của những tu sĩ Ngũ linh căn, chính bản thân Giang Băng Nghiên cũng là tu sĩ Ngũ linh căn cho nên cậu bé cũng có thêm vài phần hiếu kỳ đối với nhân vật truyền kỳ này, hôm nay cậu bé xuất hiện cũng vì muốn được giáp mặt với Lâm Vân Dật một hồi.

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nghiên nhíu mày rồi thở dài một hơi trong lòng cũng có chút tiếc nuối mà nói: “Ngẫm chuyện này cũng thật đáng tiếc quá mà. Hôm nay Giang gia tổ chức linh đình náo nhiệt như vậy mà thằng nhóc Lâm Vân Dật này cũng không chịu lộ mặt. Có vẻ như phía Lâm gia bên kia không muốn tiếp tục mối hôn sự này nữa, mà thằng nhóc Lâm Vân Dật thái độ cũng rất rõ ràng rồi.”

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên nhìn về phía ba người nhà Lâm gia mà cười cười nói: “Phu nhân, em nhìn kia, con trai cả của Lâm gia tới rồi kìa, thằng nhóc này thật đúng là thiếu niên anh tài mà, tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Luyện Khí kỳ tầng 5 rồi mà. Thằng nhóc này nhìn cũng được đấy, phong thái cũng khá tốt, tu vi cũng khá ổn, hoàn toàn có thể đảm đương được đấy.”

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nghiên cười cười rồi nói: “À đúng rồi, em nghe nói phía Lâm gia bên kia làm như vậy là do bọn họ đang cố ý muốn đổi người để tiếp tục mối hôn sự, cũng không biết Giang Đàm Nhi bên này có chịu chấp nhận chuyện này hay không nữa.”

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên nhíu mày rồi cười cười nói: “Chuyện này chỉ sợ là không dễ dàng đâu. Em nhìn thử kia, trong yến hội này có rất nhiều thanh niên tài tuấn tuổi tác cũng ngang ngửa con nhóc Giang Đàm Nhi này mà. Ánh mắt con nhóc này cũng không thấp đâu.”

\r\n\r\n

Hiện tại Giang Đàm Nhi cứ như một nàng công chúa nhỏ đang được một đám những tu sĩ trẻ tuổi vờn bốn phía xung quanh chào hỏi rồi chọc cười, tiếng cười yểu điệu của cô nhóc cũng khiến cho nơi này rộn ràng hơn hẳn. Mà mấy tu sĩ trẻ đang có mặt ở nơi này ít nhiều gì cũng có không ít những thiếu niên xuất sắc của những đai gia tộc tu chân, tu vi của những người này kỳ thật cũng không yếu, những người này cũng được coi như xuất sắc nhất thế hệ trẻ hiện tại.

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nghiên nhìn về phía Lâm gia rồi cười cười nói: “Phu quân, anh nhìn kìa, có vẻ như lần này Lâm gia đã mang đến không ít bánh Thăng tiên vấn đỉnh để tặng kìa.”

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên cười cười rồi thở dài một hơi nói: “Tuy rằng hiện tại bánh Thăng tiên vấn đỉnh này đã có không ít hàng mô phỏng rồi nhưng mà bánh điểm tâm của Lâm gia vẫn là hương vị tuyệt vời nhất. Không hổ là người đã sáng tạo ra loại bánh này mà.”

\r\n\r\n

Giang Nghiên Băng cũng cười cười rồi múc một miếng bánh điểm tâm vào miệng thưởng thức, sau đó cậu bé cũng híp mắt lại đánh giá một hồi.

\r\n\r\n

Giang Nghiên Băng cũng nhịn không được mà lên tiếng cảm thán nói: “Bánh điểm tâm của Lâm gia làm càng ngày càng tốt. Hương vị quả nhiên là hàng đầu mà.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì thằng nhóc Giang Nghiên Băng cũng rất thích ăn các loại điểm tâm của Lâm gia, lâu lâu Giang Khanh Xuyên cũng vui vẻ mà mua một chút điểm tâm mang về cho con trai ăn cho đỡ thèm.

\r\n\r\n

Mà loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh của Lâm gia bán ra ngoài giá cả cũng không rẻ một chút nào, kinh tế gia đình cũng đang eo hẹp, mà trước đó Giang Nghiên Băng cũng chỉ từng ăn qua một lần duy nhất tại buổi tiệc sinh nhật của năm đó mà thôi.

\r\n\r\n

sau khi ăn qua hương vị của chiếc bánh Thăng tiên vấn đỉnh đó rồi thì cậu bé cũng thòm thèm nhớ mãi không quên hương vị đấy.

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên như nhớ đến vấn đề gì đó mà cười cười nói: “À đúng rồi, trong các thợ làm bánh của Lâm gia nghe nói tay nghề làm điểm tâm của thằng nhóc Lâm Vân Dật là tốt nhất đấy. Hương vị của chiếc bánh điểm tâm này có ngon như vậy có lẽ lại là những chiếc bánh lại là những chiếc bánh do chính tay thằng nhóc Lâm Vân Dật kia làm cũng nên.”

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nghiên nghe vậy cũng cười cười mà nói: “Cái này cũng có khi đấy. Dù sao thì con nhóc Giang Đàm Nhi kia cũng có danh phận là hôn thể của thằng nhóc Lâm Vân Dật này mà đúng không? Thằng nhóc này không đến được nhưng mà một chút tâm ý thì nó vẫn phải bỏ ra được.”

\r\n\r\n

Lúc này thì bên trong yến hội linh đình kẻ đến người đi nói chuyện vô cùng vui vẻ, mà đại đa số những tu sĩ tham dự yến hội lần này cũng luôn viện cớ mà chạy đến lôi kéo làm quen cùng với Giang Hoài Húc, cảnh tượng thật sự là vô cùng náo nhiệt.

\r\n\r\n

Hiện tại Giang Việt Nhiễm đã trở thành đệ tử của một vị đan sư Kim Đan kỳ rồi, mà đã trở thành đệ tử của tu sĩ Kim Đan kỳ thì tương lai sau này Giang Việt Nhiễm cũng rất có khả năng sẽ kết đan rồi trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ luôn. Mà một khi Giang Việt Nhiễm có thể kết đan thành công thì Giang gia chính thức trở thành bá chủ một phương rồi còn gì nữa.

\r\n\r\n

Giang Hoài Húc này chính là gia chủ hiện tại của Giang gia, mà Giang Hoài Húc cũng chính là phụ thân của Giang Việt Nhiễm, hiện tại Giang Việt Nhiễm đã trở thành một nữ tu có tiền đồ nhất trong thế hệ trẻ cho nên giá trị con người của Giang Hoài Húc cũng thuận theo hào quang của con gái mà được gia tăng lên gấp bội, hiện tại Giang Hoài Húc chính là đối tượng chạm nóng phỏng tay.

\r\n\r\n

Lúc này thì Giang Hoài Húc đang xuân phong phấp phới, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười tươi rói hở mười chiếc răng, Giang Hoài Húc đang có vẻ như đắc ý vô cùng mà cười không ngơi miệng, một dáng vẻ như chủ nhân chân chính của buổi tiệc.

\r\n\r\n

Đối nghịch với Giang Hoài Húc thì chính là Giang Hoài Thanh đây, nếu so sánh với Giang Hoài Húc thì Giang Hoài Thanh thân là phụ thân của Giang Đàm Nhi nhìn cũng có phần cao hứng vui vẻ đấy nhưng mà trên nét mặt lại có vài phần miễn cưỡng không được vui cho lắm.

\r\n\r\n

Lúc này thì một nhà ba người Lâm gia đang yên ổn ngồi bên trong một góc của sảnh tiệc, ghế ngồi của ba người Lâm gia bị an bài ở một vị trí khá xa xôi không được chú ý cho lắm.

\r\n\r\n

Theo lý thuyết mà nói thì vị trí chỗ ngồi được an bài ở một nơi hẻo lánh như vậy chứng tỏ chủ nhà đang bạc đãi người của Lâm gia, mục đích chính là gì thì tự mọi người đều hiểu ở trong lòng, nhưng mà đáng tiếc thì một nhà ba người Lâm gia hoàn toà không để ý đến vấn đề chỗ ngồi này cho lắm.

\r\n\r\n

Ghế ngồi của mấy người nhà Lâm gia xa xăm nhưng mà thức ăn cũng không thiếu, lại không có quá nhiều người chú ý cũng tiện cho mấy người Lâm gia có thể ăn tiệc một cách vui vẻ không bị ai đến quấy rối.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn đang ăn bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Viễn Kiều nói: “Phụ thân, từ nãy đến giờ Giang nhị gia vẫn luôn nhìn chằm chằm vài phụ thân kìa.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cũng nghiêm mặt tiếp tục gắp đồ ăn nói: “Ờ, chuyện này bình thường thôi. Hắn ta muốn nhìn thì cứ nhìn thôi, dù sao mặt phụ thân cũng không nở hoa được.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nói xong cũng đưa mắt nhìn về phía Giang Hoài Thanh một chút, nếu như hắn đánh giá không sai thì có lẽ tâm tình của vị này cũng không được tốt cho lắm đâu. Quả nhiên người so với người càng tức chết người thật mà. Hiện tại con nhóc Giang Việt Nhiễm đã trở thành đệ tử chính thức của đan sư Kim Đan kỳ rồi thì đương nhiên là địa vị của Giang Hoài Húc cũng được thăng hạng mà bay lên vùn vụt, còn Giang Đàm Nhi cũng chỉ có thể ở lại Giang gia chờ cưới hỏi ra ngoài, cái này không khác nào chim phượng cùng gà ri cho nên địa vị của Giang Hoài Thanh cũng theo đó mà hạ xuống không ngừng. Có lẽ bản thân Giang Hoài Thanh hiện tại cũng nhận thấy được sự chênh lệch này rồi.

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Giang gia.

\r\n\r\n

Giang Đàm Nhi đang ngồi trong phòng rồi sung sướng mà kiểm kê tổng số quà tặng ngày hôm nay cô bé nhận được từ khách khứa đến chơi.

\r\n\r\n

Giang Đàm Nhi nhìn một phòng chất đầy quà mà nhíu mày hít sâu một hơi nói: “Tại sao? Lần này tới nhiều quan khách như vậy chỉ có chừng này lễ vật thôi sao?”

\r\n\r\n

Tô Dư nghe vậy cũng thở dài trong mắt cũng ánh lên sự ghen ghét không thôi nói: “Đúng vậy, chỉ có chừng này thôi. Những món quà quý của những vị khách quan trọng đã bị bác cả của con cầm đi hết rồi. Ông ta nói chuẩn bị mang những món đồ đó đi tặng cho con nhóc Việt Nhiễm kia.”

\r\n\r\n

Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng hít sâu một hơi trong lòng cũng có chút bất mãn mà nhíu mày nói: “Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà tất cả mọi thứ tốt trên đời này đều phải nhường cho chị họ chứ? Tại sao? Tại sao toàn bộ thứ tốt đều là của chị họ chứ? Con thì sao chứ?”

\r\n\r\n

Tô Dư nghe vậy cũng bịt miệng Giang Đàm Nhi lại mà thở dài một hơi trong mắt cũng có sự tức giận mà nhíu mày nói: “Con gái, nói cho cẩn thận.”

\r\n\r\n

Tuy rằng nói con gái như vậy thôi nhưng mà trong lòng Tô Dư thật sự cũng có chút hụt hẫng không thôi. Con gái Giang Đàm Nhi của cô cùng đứa cháu gái Giang Việt Nhiễm kia tư chất gần như là ngang ngửa nhau, ngoài ra thì dung nhan của cả hai đứa mà đặt lên bàn cân đều ngang tài ngang sức, hoa nhường nguyệt thẹn không thua kém nhau một tấc nào.

\r\n\r\n

Nhưng mà hiện tại Giang Việt Nhiễm được cho đến Ngự Thú Tông học tập, sau đó thì Giang Việt Nhiễm lại được một vị đan sư Kim Đan kỳ của Ngự Thú Tông thu nhận làm đệ tử, ban đầu chênh lệch của hai đứa cũng có một chút khoảng cách rồi, mà hiện tại như vậy thì chênh lệch của hai đứa chính là một trời một vực không thể giao thoa với nhau được nữa.

\r\n\r\n

Giang Đàm Nhi nhìn trong đống đồ rồi nhíu mày nói: “Mẫu thân, còn Lâm gia thì sao? Phía Lâm gia bên kia mang thứ gì sang ạ?”

\r\n\r\n

Tô Dư nhíu mày trong ánh mắt lại ánh lên sự tức giận mà nghiến răng ken két nói: “Có, đám người đó đã tặng bánh Thăng tiên vấn đỉnh cho chúng ta. Bọn họ ra mười chiếc bánh Thăng tiên vấn đỉnh nhưng mà bác cả của con đã trực tiếp mang số bánh đó cắt luôn rồi chia cho tất cả mọi người có mặt ở bên trong yến hội đó rồi. Là toàn bộ số bánh đó không chừa một chiếc nào.”

\r\n\r\n

Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng hít sâu một hơi mà trong lòng cũng tràn đầy bất mãn nói: “Thật sao mẫu thân? Phía Lâm gia bên kia thật sự chỉ đưa những thứ đó đến đây thật sao? Đám người này đang nghĩ cái gì vậy chứ? Đám người đó làm việc qua loa có lệ như vậy thật sao? Tuy rằng số bánh Thăng tiên vấn đỉnh kia bán ra ngoài cũng có giá lên đến 200 linh thạch thật đấy nhưng mà phía tổn dùng để làm ra món bánh điểm tâm này cũng chỉ có mấy chục linh thạch thôi mà đúng không? Chỉ một chút đồ vật nhỏ nhoi như vậy mà đám người kia có thể thật sự lấy ra được sao? Đám Lâm gia bên kia đang nghĩ cái gì vậy chứ?”

\r\n\r\n

Nghĩ đến đây thì trong lòng Giang Đàm Nhi cũng cảm giác có một sự mất mát nào đó sâu tận tâm can, theo trực giác của Giang Đàm Nhi mách bảo thì phía Lâm gia sẽ không chỉ đưa một chút đồ như vậy không thôi đâu, đáng lý ra Lâm gia phải đưa thứ khác cơ, hiện tại cô nhóc đang có một loại cảm giác như bản thân mình hình như đang lạc mất thứ gì đó khá quan trọng.

\r\n\r\n

Tô Dư tức giận cũng nhíu mày nói: “Hừ, đám Lâm gia bên kia đúng là một đám không có mắt, kẻ nào kẻ nấy keo kiệt bủn xỉn không khác gì nhau. Cũng may mắn là không phải tất cả mọi người đều không có mắt giống như Lâm gia bên kia. Con gái, ngày hôm nay cũng có không ít tài tuấn đến đây cùng tham dự yến hội đấy, con có coi trọng đối tượng nào không?”

\r\n\r\n

Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng ngượng ngùng rồi lắc đầu nói: “Mẫu thân à, con gái mẫu thân hiện tại đang còn nhỏ lắm. Chuyện này chưa cần đâu ạ.”

\r\n\r\n

Tô Dư nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười vuốt mái tóc suôn bóng của Giang Đàm Nhi nói: “Đúng đúng, con gái nói như vậy cũng đúng. Được rồi, mẫu thân không hỏi nữa. Việc này dù sao cũng không cần phải vội vã làm gì, con gái cứ chậm rãi chọn một người hợp mắt là được.”

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Sau khi Lâm Vân Văn tham gia khánh yến của Giang gia rồi quay trở về gia tộc đã bị Lâm Vân Tiêu từ đằng xa chào hỏi rồi cuốn lấy.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cười cười mà nụ cười không chạm đáy mắt miệng thì nghiến ken két nói: “Anh cả, thức ăn của yến hội kia như thế nào?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười rồi gật đầu nói: “Yến hội tự nhiên cực hảo, có vẻ như lần này phía Giang gia đã bỏ cả vốn lẫn gốc.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng hít sâu một hơi nói: “Thật vậy sao? Nói như vậy thì cũng đáng tiếc quá rồi. Nếu như lúc đó phụ thân cho em đi cùng thì em nhất định có thể thu hồi toàn bộ tiền biếu của nhà chúng ta đã bỏ ra mà không lỗ một viên linh thạch nào.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng nhún vai rồi cười cười nói: “Hầy, chuyện này anh cũng đâu có biện pháp, mà phụ thân cũng không có biện pháp nào. Lãng phí thì lãng phí thôi, dù sao thì hoàn cảnh của nhà chúng ta hiện tại thật sự không thể rêu rao quá lớn được.”

\r\n\r\n

Đại đa số những người tham gia yến hội đó khi nhìn thấy ba người Lâm gia bọn họ cũng xuất hiện thì bọn họ cũng chỉ chỉ trỏ trỏ rồi thì thầm to nhỏ với nhau, nguyên nhân mà bọn họ to nhỏ với nhau như vậy cũng là vì hai anh em Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu không có mặt. Đại đa số những người đang có mặt trong yến hội đều nhất trí một chuyện hai anh em Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu không có mặt là do hai thằng nhóc này không đủ ưu tú nên phụ mẫu ngại mất mặt không dám mang cả hai anh em đi cùng. Nào ai mà ngờ được là hai anh em Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu không đủ ưu tú mà quá ưu tú, cũng chính vì quá ưu tú cho nên hai anh em mới không thể ra ngoài được chỉ có thể ở nhà trông nhà đâu chứ?

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhíu mày nhìn Lâm Vân Văn một hồi cũng có chút ghen tị nói: “Thật là … tại sao anh cả lại có thể chạy khắp nơi như vậy được chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhún vai rồi cười cười nói: “Chuyện này anh cũng đâu có biện pháp đâu. Hiện tại ngoại giới đều đang khen tặng anh chính là tu sĩ Song linh căn thiên tài đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhướn mày cười cười nói: “Sao cơ? Người ta nói cái gì cơ? Nói anh là tu sĩ Song linh căn thiên tài thật đấy hả? Là thiên tài thật sao? Sao anh cả là thiên tài mà anh cả lại tu luyện chậm như vậy được chứ? Thiên cái gì mà tài cái gì chứ? Nói cho vui miệng thì có.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn: “……”

\r\n\r\n

Được lắm, thằng em khốn khiếp mồm miệng chỉ muốn đánh này, hừ, thái độ hỗn láo như thế này thì xứng đáng bị ở nhà không được mang đi ăn tiệc mà. Cái này cũng chịu thôi, nhân phẩm kém cỏi như vậy thì xứng đáng hít gió lạnh cho ấm bụng.

\r\n\r\n

End chap 30

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.46673 sec| 2513.266 kb