Phần 29 – Chuẩn bị hạ lễ

\r\n\r\n

------o29o------

\r\n\r\n

Sau khi Lâm Vân Dật tiến hành nhận chủ với chiếc vòng Hồng Nguyệt thì hai tròng mắt cũng đỏ lên mà trong lòng cũng cảm thấy hưng phấn không thôi, mới nãy thôi nó cũng ngoài ý muốn mà phát hiện ra một chuyện hoá ra bên trong chiếc vòng Hồng Nguyệt này còn có không ít linh thảo đang ở bên trong, cũng không biết đám linh thảo này còn dược tính hay không nhưng mà số lượng cũng không ít.

\r\n\r\n

Trong khoảng thời gian này Lâm Vân Dật cũng vì mua sắm một lượng lớn đan dược đắp vào người cho nên linh thạch trên người hắn thật sự cũng không còn bao nhiêu cả, hiện tại nó thật sự đã trở thành là người thuộc về giai cấp vô sản, mà tự nhiên ngay lúc nó nghèo đói nhất thì trên trời lại giáng xuống một miếng bánh lớn như vậy, hiện tại hắn lại có một cảm giác hoá ra trên trời thật sự có bánh nhân thịt đáp trúng mặt chứ không chỉ là cứt chim và hạt mưa. Bị một mớ tiền từ nơi nào đó đập xuống mặt như này cũng khiến cho Lâm Vân Dật mừng rỡ như điên, cảm giác như giàu lên bất chợt khiến cho nó có chút run rẩy.

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường nhìn về phía Lâm Vân Dật còn đang đỏ mắt mà nhíu mày nói: “Con trai, con đang làm sao vậy? Có chuyện gì sao con?”

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường cúi đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật đang ngồi rồi ngắm kỹ mọi biến đổi trên khuôn mặt của con trai mình một hồi, hiện tại cô đang cảm thấy hình như thằng con trai thứ ba của mình đang trong tình trạng bị kích động quá độ vậy, thằng nhóc con trai thứ ba này của cô từ nhỏ đến lớn nó vẫn giữ nguyên một dáng vẻ như ông cụ non, tự bản thân vẫn luôn trấn định trước bao nhiêu sóng gió có thể ập đến, mà bản thân thằng con trai cô cũng có kiến thức vô cùng rộng rãi cho nên thằng nhóc này vẫn luôn tự tin vô cùng đối với năng lực của bản thân. Mà hiện tại thái độ của thằng nhóc này đang vô cùng kích động, hiếm khi nào cô mới được nhìn thấy dáng vẻ có vài phần thất thố của con trai mình như vậy, có lẽ chiếc vòng này thật sự là một món bảo vật khiến cho thằng nhóc này chú ý đến rồi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh nói: “Con không sao, mẫu thân cứ yên tâm đi, con thật sự là không có việc gì đâu ạ.”

\r\n\r\n

Lúc này thì Lâm Viễn Kiều cũng từ bên ngoài đi đến thì nhìn thấy hai mẹ con Thẩm Thanh Đường cùng Lâm Vân Dật đang trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cười cười nói: “Hai mẹ con đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy. Thằng ba, sao con tự nhiên lại tới đây hả?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật quay sang nhìn về phía Lâm Viễn Kiều mà nở một nụ cười tươi rói muốn loá mắt mà nói: “Phụ thân đã tới rồi ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật giơ chiếc vòng Hồng Nguyệt trong tay mình lên cười cười nói: “Phụ thân, chiếc vòng này phụ thân có biết không ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi cười cười nói: “Đương nhiên là phụ thân đã từng nhìn thấy rồi. Chiếc vòng này còn không phải là của hồi môn của mẫu thân con sao? Mẫu thân con nói món đồ này là bảo vật gia truyền của mà tổ mẫu con truyền cho mà.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười vô cùng bí hiểm mà gật đầu nói: “Chuyện này con cũng biết rồi. Nhưng mà phụ thân từng nghiên cứu qua về chiếc vòng này chưa ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều bị hỏi như vậy rồi nhìn vào sắc mặt của Lâm Vân Dật một hồi mà trong lòng cũng giật thon thót, thật sự là trong lòng hắn hiện tại đang có một loại cảm giác vừa chột dạ vừa xấu hổ.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cười cười nói: “Có, đương nhiên là có. Trước đó phụ thân đã lấy máu nhận chủ rồi, nhưng mà phụ thân không thể nhận chủ thành công.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhíu mày rồi nhìn về phía Lâm Viễn Kiều nói: “Sau đó thì sao ạ? Sau đó ngài cứ vậy mà từ bỏ luôn sao phụ thân?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy mà trong lòng cũng có một loại cảm giác xấu hổ không thôi mà gật đầu nói: “Đúng vậy, không lẽ có chuyện gì sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhướn mày nhìn chằm chằm về phía về phía Lâm Viễn Kiều nói: “Phụ thân à, sao ngài lại như thế chứ? Sao ngài có thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy được chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng mà cười cười nói: “Thì phụ thân cũng không có cách nào mà, còn không buông tay nữa cũng đâu có biện pháp nào khác đâu?”

\r\n\r\n

Lúc đó, sau khi phu nhân Thẩm Thanh Đường của hắn nói về món đồ này thì đương nhiên là hắn cũng thử tiến hành nhỏ máu nhận chủ, nhưng mà lúc đó hắn có muốn nhận chủ cũng không thành công, sau đó hắn cũng thận trọng làm thêm một bước nữa đó chính là mang món đồ này đến gặp phụ thân hắn chính là lão tổ Lâm Bắc Vọng nhìn qua thử một lượt nữa kìa, nhưng mà lúc đó lão tổ cũng chưa nhìn ra bất kỳ một dấu hiệu bất thường nào.

\r\n\r\n

Nhưng mà, ngay lúc này thì Lâm Viễn Kiều cũng có một loại cảm giác là hắn không nên nói những lời phía sau nữa, hắn tuyệt đối không thể để phụ thân của hắn Lâm Bắc Vọng dính dáng vào chuyện này làm gì, thật sự thì uy vọng của hắn cũng như phụ thân hắn trong mắt thằng con trai thứ ba này đã giảm lắm rồi, cho nên cái hố này tự hắn lấp thôi để tránh tổn hại đến uy nghiêm của một lão tổ Trúc Cơ kỳ trong mắt thằng con trời đánh này.

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường nhìn về phía Lâm Viễn Kiều một chút rồi cười cười nói: “Phu quân, chiếc vòng này chính là vòng dược sư đấy. Bên trong chiếc vòng này có truyền thừa đan thuật nữa.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều bị một thông tin đập vào đầu như vậy cũng tràn ngập kinh hãi nói: “Cái này … thật sự là như vậy luôn sao? Thật là vậy sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu trong lòng cũng vô cùng vui vẻ mà cười cười nói: “Đúng vậy, hơn nữa chiếc vòng này cũng chỉ có tu sĩ hoả mộc Song linh căn mới có thể mở ra được mà thôi.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy thì trong lòng lại càng thêm xấu hổ mà cười cười nói: “À à, còn có chuyện như này nữa sao?”

\r\n\r\n

Đấy, hắn biết ngay mà, hắn biết ngay thế nào cũng nhìn lầm mà, nhìn thái độ của thằng ba là hắn biết ngay là có hố đang chờ hắn nhảy vào mà. May mắn là hiện tại thằng tư còn không có ở đây đấy, nếu như thằng tư mà có ở đây thì thằng nhóc đó lại lải nhà lải nhải muốn điếc tai nữa cho mà coi, thật sự là …

\r\n\r\n

Tuy rằng hắn cũng biết việc này thật sự cũng không phải là lỗi của hắn thật sự nhưng mà trong thâm tâm thì hắn vẫn cảm thấy khá … chột dạ là sao nhỉ? Trước đó, khi mà Thẩm Thanh Đường mang món đồ này ra thì hắn cùng phu nhân cũng từng tiến hành nhỏ máu nhận chủ cùng một lúc, lúc đó cả hai người bọn họ có thử cỡ nào đi chăng nữa cũng nhận lấy một kết cục thất bại, thành thử lúc đó bọn họ đều nghĩ cái vòng này chỉ là một chiếc vòng bình thường thôi. Ai mà biết được là cái vòng này lại lựa chọn linh căn để tiến hành nhận chủ đâu cơ chứ? Nói chung thì từ những sự kiện như thế này thì từ nay về sau hắn có muốn làm bất kỳ một chuyện gì thì hắn cũng nên thận trọng hơn một chút nữa, mà hắn cũng không nên coi thường bất kỳ một món đồ nào nữa.

\r\n\r\n

Lúc này thì Thẩm Thanh Đường cũng muốn làm giảm bớt bầu không khí đang có phần ngượng ngùng này mà nhanh chóng đổi đề tài nói: “Con trai, đừng nói tới chuyện này nữa, chúng ta nên quay lại chuyện trước đó đi, yến hội kia của Giang gia con có muốn đi cùng luôn không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật lắc đầu rồi hít sâu một hơi tỏ vẻ vô cùng kiên quyết mà nói: “Dạ không, chuyện này không cần đâu ạ. Con không muốn đi sang bên đó rồi bị những kẻ khác coi thành con khỉ mà chỉ trỏ lung tung. Hơn nữa, hiện tại con đi sang bên đó lỡ đâu không cẩn thận lại bị người ta nhìn ra vấn đề gì đó thì không phải chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn rồi sao? Con không đi đâu.”

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Ừ, con trai nói như vậy cũng đúng. Thôi được rồi, mẫu thân sẽ nói Vân Tiêu ở lại gia tộc chơi với con cũng được.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ, như vậy cũng được.”

\r\n\r\n

Hiện tại con trai cô đang tu luyện thuật ẩn tức rồi đấy, tu luyện cũng không khiến người ta nhìn ra giấu vết gì, nhưng mà tu vi của thằng ba cũng quá thấp cho nên thuật ẩn tức này có gạt cũng chỉ là gạt được những tu sĩ cấp thấp thôi, còn xui xẻo lại đụng trúng cao thủ thì khác nào múa rìu qua mắt thợ đâu chứ?

\r\n\r\n

Mà hiện tại phía Giang gia bên kia còn đang gióng trống khua chiêng muốn tổ chức một buổi tiệc vô cùng linh đình để chúc mừng Giang Đàm Nhi tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng ba, đó là Giang Đàm Nhi từng có hôn ước với thằng ba, nếu thật sự thằng ba mà xuất hiện ở bên trong buổi lễ này thì thứ đang chờ đợi thằng ba chính là mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mà chỉ chỉ trỏ trỏ. Nên biết đâu đó lại có vấn đề.

\r\n\r\n

Hơn nữa, nếu lúc đó những người tham gia buổi lễ chúc mừng kia tinh mắt lại phát hiện ra thằng nhóc Lâm Vân Dật là một tu sĩ Ngũ linh căn lại đạt đến Luyện Khí kỳ tầng 4, mà Giang Đàm Nhi thân là nhân vật chính của buổi lễ lại chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng ba, cái này khác nào đang vả vào mặt của chủ nhà đâu chứ? Nếu tình huống này thật sự diễn ra, không nói đến chuyện sau này thì mối liên hệ của Giang gia cùng Lâm gia sẽ triệt để rơi vào tình huống … xấu hổ đấy.

\r\n\r\n

Mà không cho thằng nhóc Lâm Vân Tiêu đi cùng cũng một lý do như vậy, năm đó thằng tư có làm kiểu gì cũng không thể dẫn khí nhập thể được, từ sau khi trắc nghiệm linh căn xong đến ba năm sau thằng tư vẫn không thể tu luyện được, lúc đó thằng tư còn bị người người chê cười là phế vật nữa đấy.

\r\n\r\n

Hiện tại thì những kẻ bên ngoài kia lúc cũng mang ba năm đen tối của thằng tư ra làm câu chuyện trà đá mà nói không ngớt miệng, thậm chí còn có những tu sĩ còn chưa kịp hiểu vấn đề gì còn nhận định luôn rằng thần hồn của thằng tư đã bị tổn hại gì đó nên tốn thời gian thêm nữa cũng không thể dẫn khí nhập thể được, những kẻ đó còn chê cười thằng tư chính là một thằng ngốc không có tương lai nữa.

\r\n\r\n

Mà hiện tại phía Giang gia bên kia đúng lúc đang trên đà phát triển, Giang gia hiện tại chính là một gia tộc nổi bật nhất cái chốn nhỏ này. Lâm gia bọn họ nếu không muốn rắc rối cùng thảm hoạ lần lượt kéo tới thì bọn họ nên điệu thấp đi một chút rồi từ từ phát triển cũng được. Hiện tại sự việc thằng tư nhà bọn họ đã có thể tu luyện, mà tốc độ tu luyện còn nhanh như vậy vẫn nên là một bí mật không nên lộ ra ngoài làm gì.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều ho nhẹ một tiếng rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Con trai à, nếu con đang bận chuyện gì đó thì con nên đi trước đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng quét mắt nhìn về phía Lâm Viễn Kiều một chút rồi gật đầu cười cười nói: “Vâng ạ, đa tạ phụ thân nhắc nhở.”

\r\n\r\n

Đúng là hiện tại Lâm Vân Dật cũng đang bận thật, nó hiện tại đang vô cùng bận rộn muốn đi tiêu hoá nốt cái số truyền thừa đan thuật vừa mới hấp thu được kia. Sau khi chào hỏi phụ mẫu xong thì Lâm Vân Dật cũng mang theo chiếc vòng Hồng Nguyệt rời khỏi luôn.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều hé mắt nhìn theo bóng dáng Lâm Vân Dật rời đi cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm không thôi qua sang nhìn Thẩm Thanh Đường nói: “Cuối cùng thì thằng nhóc đó cũng chịu đi rồi.”

\r\n\r\n

Trong nhà có thằng con trai thông minh quá mức như vậy thì người làm phụ thân là hắn đây cũng cảm thấy vô cùng áp lực đấy, con trai thông minh khiến cho người làm phụ thân là hắn đây cảm thấy bản thân mình hơi … ngu xuẩn một chút, cảm giác này khiến cho người lớn là hắn đây cảm thấy vô cùng phiền muộn.

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường nhíu lại mày nhìn về phía Lâm Viễn Kiều rồi nhói mày nói: “Phu quân, lúc nãy thằng ba còn đang ở nên em cũng ngượng ngùng không muốn nói ra, trước đó em còn đang tính toán muốn mang cái vòng tay kia tặng cho Giang Đàm Nhi làm quà chúc mừng nữa kìa. May mà thằng ba phát hiện ra bí mật của chiếc vòng nếu không em đã …”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì từ trước đến nay cô đều cảm thấy chiếc vòng do tổ mẫu truyền lại cũng chỉ có giá trị tinh thần chứ không có bất kỳ một giá trị thực tiễn nào cho nên cô thật sự đang tính toán mang chiếc vòng đó tặng cho Giang Đàm Nhi, cô còn cảm thấy tuy rằng chiếc vòng này cũng không phải là một kiện pháp khí trân quý gì nhưng thắng ở một cái là chiếc vòng này thật sự cũng quá xinh đẹp, hơn nữa chiếc vòng này cũng có ý nghĩa vô cùng phi phàm với bản thân cô, tuy rằng sau này mối hôn sự này có thể thành có thể không nhưng mà có chiếc vòng này làm lễ thì biết đâu đó Giang Đàm Nhi sẽ thích chiếc vòng này cũng nên.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng giật giật khoé miệng mà nói: “Phu nhân, nếu lúc đó em mà dám nói ra những lời này thì thằng ba chắc chắn sẽ tức chết mất.”

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường nghĩ lại dáng vẻ nghiêm túc mà răn dạy cô không quý trọng đồ gia truyền mà gật đầu thầm chấp nhận nói: “Đúng vậy, chắc chắn là thằng ba sẽ giận chết luôn.”

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Bên trong phòng bếp.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn bước vào cũng có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Em ba, em đang làm gì bánh Thăng tiên vấn đỉnh sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng không thèm ngẩng đầu mà chăm chú làm việc nói: “Đúng vậy.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn như nghĩ đến vấn đề gì đó mà cười cười nói: “Em ba, em chuẩn bị để mang sang Giang gia bên kia đó hả?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu nói: “Đúng vậy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười cũng có chút hứng thú mà bước tới nói: “Em ba, đã lâu lắm rồi em không tự mình động thủ làm điểm tâm nữa rồi, sao tự nhiên hôm nay em đột nhiên động thủ tự tay mình làm bánh vậy hả? Có chuyện gì vậy?”

\r\n\r\n

Thật sự thì bản thân Lâm Vân Văn cũng có chút khó hiểu không thôi, kỳ thật thì hắn cũng không hiểu được mối quan hệ của Giang Đàm Nhi cùng em trai hắn hiện tại đang là gì nữa. Nếu hắn nghe không lầm thì hiện tại Giang Đàm Nhi đã coi em trai hắn thành keo dán chó muốn la liếm con nhóc này. Còn em trai hắn lại hoàn toàn không có một chút ý định nào muốn va chạm cùng với Giang Đàm Nhi kia, mỗi lần nghe tới cái tên Giang Đàm Nhi là em trai hắn lại nhăn tít mày lại muốn chén ghét bao nhiêu cũng có.

\r\n\r\n

Vậy mà hiện tại thằng nhóc khó tính này lại vì yến hội sắp được tổ chức của Giang Đàm Nhi lại tự mình thượng thủ làm bánh sao? Cái này … hình như hơi mâu thuẫn một chút thì phải.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng có chút khó chịu trong lòng mà nhíu mày nói: “Còn có chuyện gì xảy ra nữa chứ? Còn không phải Giang Việt Nhiễm bên phía Giang gia kia đã được một vị đan sư Kim Đan kỳ của Ngự Thú Tông thu nhận là đệ tử chính thức sao? Mẫu thân nói cho dù không thích nhưng mà Giang gia của chúng ta sống chung một bầu trời cũng phải cho người ta một chút mặt mũi này nọ. Ban nãy em mới đến gặp thì mẫu thân nói là không thể tìm được món lễ vật nào hợp ý để mang sang bên kia, mẫu thân còn nói cái lễ này mà nhẹ quá thì người ta nói chúng ta thất lễ, còn cái lễ này mà chuẩn bị quá dày thì chúng ta bị thiệt, mẫu thân còn đau đầu vì chuyện hạ lễ cho phía bên kia sao cho hợp lý. Em thì nghĩ tới nghĩ lui một lượt cũng không nghĩ được tặng lễ gì cho hợp lý cho nên em cũng tự ý quyết định sẽ làm mấy cái bánh Thăng tiên vấn đỉnh mang sang đó coi như góp mặt là được rồi. Lần này phía Giang gia chắc sẽ tổ chức lớn cho nên khách khứa tham dự chắc chắn là không ít đâu. Nếu như khách đến ăn mà thấy hợp khẩu vị có khi chúng ta lại bán thêm một đợt sinh ý mới cho cửa hàng cũng nên.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng nhịn không được mà phải lên tiếng cảm thán nói: “Em ba à, em đúng là quỷ tài lúc nào cũng nghĩ đến buôn bán mà.”

\r\n\r\n

Vốn dĩ lần này phía Giang gia muốn tổ chức lễ hội cho Giang Đàm Nhi, tưởng rằng em trai hắn còn đang muốn làm bánh để thể hiện gì đó với phía bên kia, ai mà ngờ được là em trai hắn cũng chỉ nghĩ đến chuyện kiếm thêm khách hàng bán thêm ít bánh, em trai hắn quả nhiên xứng đáng với danh hiệu quỷ moi linh thạch mà. Cái thằng nhóc không hiểu phong tình này.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi tỏ vẻ vô cùng bình thản nói: “Cảm ơn anh cả đã quá khen.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười rồi nhướn mày nói: “Được rồi, được rồi. Để anh tới hỗ trợ cho em. Lần này làm mấy chiếc mang sang bên kia đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng, phiền anh cả rồi.”

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Vòng qua vòng lại mấy ngày thì cuối cùng cũng tới ngày phía Giang gia bên kia tổ chức yến hội chúc mừng cho Giang Đàm Nhi tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 3, lúc này Giang Viễn Kiều cùng Thẩm Thanh Đường chuẩn bị đầy đủ rồi mang theo Lâm Vân Văn một đường đi đến phía Giang gia bên kia dự lễ. Còn hai thằng nhóc Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu bị lưu lại canh nhà không được đi cùng.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đang ngồi phía trong sân của mình mang toàn bộ số linh thảo dược dự trữ trong chiếc vòng Hồng Nguyệt ra rửa sạch sẽ rồi mang đi phơi nắng.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì niên đại của chiếc vòng này cũng có chút xa xưa, một vài loại linh thảo trong chiếc vòng này đã bị mất đi dược tính cho nên giá trị của những loại linh thảo này cũng bị mất luôn rồi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật ngồi nhìn những loại linh thảo bị mất đi dược tính này một hồi mà lâm vào trầm tư, nếu mang số linh thảo này vứt đi kỳ thật cũng có chút đáng tiếc đấy, nếu như trước đó nó chạy đi đến kho cất chứa của mẫu thân rồi lục đống đồ đó ra xem có món bảo vật nào không thì có lẽ là nó đã phát hiện ra được chiếc vòng này từ sớm luôn rồi, nếu phát hiện ra sớm thì những loại linh thảo này cũng được lôi ra từ sớm, biết đâu đó những loại linh thảo này vẫn còn chút giá trị nào đó thì sao? Mà giá trị trước mắt của số linh thảo này chính là linh thạch đấy, mà nhìn linh thạch tự nhiên bay mất khiến cho Lâm Vân Dật tiếc ngẩn ngơ.

\r\n\r\n

Lúc này thì Lâm Vân Dật đang cặm cụi chạy đi chạy lại đi phơi linh thảo còn Lâm Vân Tiêu không hiểu gì lại ngồi ở bên cạnh mà nhìn chằm chằm.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn về phía đám linh thảo rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Anh ba à anh ba, số linh thảo này là từ đâu đến vậy ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đang làm việc cũng thuận miệng nói: “Còn ở đâu đến nữa? Là từ trên trời rơi xuống chứ còn ở đâu nữa.”

\r\n\r\n

sao thì chiếc vòng Hồng Nguyệt này nếu có thể giữ bí mật thì nên giữ bí mật đi, mà mồm miệng thằng nhóc kia cũng quá to nên thôi Lâm Vân Dật cũng không tiện nói cho nó biết. Thành thử số linh thảo này cũng tạm thời coi như món quà từ trên trời rơi xuống vậy.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhíu mày nói: “Anh ba, sao anh ba lại nói xạo với em như vậy chứ? Trên đời này làm gì mà có chuyện tốt như vậy tự nhiên đưa đến chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng không muốn nói nhiều muốn nhanh chóng đổi đề tài nói: “Được rồi, em đang làm sao vậy hả? Có chuyện gì khiến tâm tình của em không vui sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu rầu rĩ mà thở dài một hơi nói: “Còn có chuyện gì được nữa? Không phải là phía Giang gia bên kia đang tổ chức yến hội sao? Nghe nói tổ chức cũng lớn lắm vậy mà phụ thân cùng mẫu thân không cho em đi cùng lại mang anh cả đi cùng sang đó. Em nghe người ta nói lần này phía Giang gia còn thỉnh riêng hai vị linh trù sư đến đó làm việc nữa thì phải. Dùng chân để nghĩ thôi cũng biết bên đó có bao nhiêu món ngon rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhướn mày nói: “Em trai, hiện tại con nhóc Giang Đàm Nhi kia chẳng qua cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí tầng 3 thôi đấy, còn em hiện tại lại là tu sĩ Luyện Khí tầng 4 đấy. Mà tuổi tác của em cũng con nhóc kia cũng ngang ngửa nhau không cách bao nhiêu cả, hiện tại em đi sang đó không phải là đang vả vào mặt con nhóc kia sao? Em muốn sang đó làm gì chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu không nghe vẫn khó chịu mà hậm hực nói: “Chuyện này làm sao có thể coi là một được chứ? Anh ba, không phải anh cả hiện tại đang là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 5 rồi sao? Anh cả hiện tại còn cao hơn con nhóc Giang Đàm Nhi kia đến hai tiểu giai vị đó, ông anh cả đỏm dáng kia lúc nào cũng thích vểnh mặt lên trời còn có thể đi sang bên đó dự lễ mà sao em lại không được đi chứ? Anh không thấy phụ thân cùng mẫu thân quá thiên vị sao? Rõ ràng phụ thân cùng mẫu thân đang nhất bên trọng nhất bên khinh đó.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi nhướn mày nói: “Em nói vậy mà nghe được hả? Anh cả bao nhiêu tuổi mà em bao nhiêu tuổi hả?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng đứng họng rồi thở dài trên mặt cũng tràn đầy ưu sầu nói: “Đúng đúng đúng. Tất cả là do em quá mức ưu tú được chưa? Hầy, nếu như hiện tại em mà chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 2 thôi cũng tốt quá rồi. Anh ba, nếu như hiện tại em mà chỉ là tu sĩ Luyện Khí tầng 2 thì em cũng có thể đi sang bên đó được đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhướn mày nói: “Em trai, em phải vì một bữa cơm thôi mà muốn biến thành Luyện Khí tầng 2 thật sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng lắc đầu rồi thở dài một hơi nói: “Không, không đâu, anh ba nói vậy là sai rồi, nếu chỉ vì một bữa cơm mà biến thành Luyện Khí kỳ tầng 2 thì em cũng phải trả giá lớn quá, cái này không được đâu. Nếu như thuật ẩn tức của em mà cao hơn một chút thì tốt quá rồi. Như vậy thì em cũng có thể đi cùng mà không gặp chuyện gì rồi đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng rồi khoanh tay lại nói: “Em cũng biết thuật ẩn tức của em tu luyện không được sao? Mà đúng là thuật ẩn tức của em cũng y như con người của em vậy, khi linh khi thì không linh, thật làm khó cho em quá rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút hậm hực mà nói: “Anh ba, chuyện này thì làm sao mà có thể trách em được chứ? Anh cũng biết tu luyện loại công pháp này cũng đâu có thể gia tăng chiến lực của bản thân đâu chứ? Công pháp này chính là một loại công pháp râu ria chứ đâu có tác dụng gì đâu? Có tu luyện cũng chẳng thể làm gì thì em tu luyện làm cái gì chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Chậc, em trai, em nói vậy là hoàn toàn sai rồi. Em thử nghĩ coi nếu như em tu luyện thành công loại công pháp này thì sao? Có phải em tu luyện thành công thì sau này phụ mẫu có muốn đi ra ngoài dự tiệc hay đi dạo phố thì phụ mẫu cũng có thể yên tâm mà mang em theo đi ăn tiệc lớn đúng không? Cái này không phải là tác dụng sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng thấy bùi tai mà quay sang nhìn Lâm Vân Dật hỏi lại nói: “Anh ba, anh nói thật không vậy?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu tỏ vẻ vô cùng đương nhiên mà nhướn mày nói: “Lời này đương nhiên là thật, không phải em tự biết rồi sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cứ như được khai mở tâm thức mà hớn hở nói: “Vâng ạ, vậy thì hiện tại em chạy đi tu luyện luôn đây ạ.”

\r\n\r\n

Nói xong thì Lâm Vân Tiêu cũng quay mông chạy luôn chỉ trong một tích tắc.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhìn theo bóng dáng Lâm Vân Tiêu bỏ chạy chỉ còn một chút bui cũng thở phào một hơi, trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không thể ngờ được là nguyên nhân có thể khiến cho thằng nhóc Lâm Vân Tiêu chịu tu luyện thuật ẩn tức này lại có thể đơn giản như vậy. Mà nó cũng không thể ngờ được là thằng nhóc này lại nhiệt tình chịu tu luyện thuật ẩn tức lại chỉ vì nguyên nhân đơn giản như vậy.

\r\n\r\n

End chap 29

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.45855 sec| 2535.461 kb