Phần 41 – Lần đầu gặp mặt

------o41o------

Lâm gia.

Ngay lúc này thì toàn bộ những thành viên của tiểu đội nuôi dưỡng linh kê cũng đang túm tụm lại với nhau chờ phía dưới chân nuúi Thanh Khê, cũng không biết là mấy thành viên này đang chờ đợi cái gì nữa.

“Anh Tiêu à anh Tiêu, anh đã tới rồi đấy ạ? Anh Tiêu, bọn em nghe nói ngày hôm nay phía Giang gia bên kia đưa vợ qua cửa của anh Dật tới cửa nhà chúng ta đúng không? Là ngày hôm nay đúng không ạ? Ái chà chà, thật thú vị, thật thú vị quá đi mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Nghe nói là lần này phía Giang gia bên kia đổi sang bên này một người vợ có giới tính nam mà đúng không? Là nam thật hả? Có chuyện này thật sao?”

“Anh Tiêu à anh Tiêu, phía Giang gia bên kia thật sự là đưa một người vợ nam sang bên này cho anh Dật thật đấy hả? Chuyện này là thật đấy hả?”

“Anh Tiêu à anh Tiêu, sao bọn em nghe nói mỹ nữ chẳng qua cũng chỉ là một cục đá cản đường muốn phát tài của anh Dật thôi mà. Sao lúc nào em cũng nghe anh Dật nói ra rả như vậy mà, em còn nghe anh Dật nói rõ ràng như vậy với mấy đứa con gái bọn em mà. Không lẽ phía Giang gia bên kia nghe được mấy cái thông tin vớ vẩn này cho nên bọn họ mới quyết định muốn gửi một người vợ có giới tính nam tới đây cho anh Dật luôn sao? Chuyện này không phải như vậy chứ? Bọn họ bị làm sao vậy chứ?”

Lâm Vân Tiêu đang đứng ở một bên rồi thở dài một hơi nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Thật sự là phía anh ba nhà chúng ta cũng từng nói qua những thông tin như vậy. Anh ba nhà chúng ta thật sự từng nói sắc đẹp chính là viên đá cản đường phát tài của anh ba thật đấy. Hầy, nhưng mà lúc đó anh Dật cũng chỉ nói với chúng ta thôi mà đúng không? Cũng không biết tại sao Giang gia bên kia lại nghe được thông tin như vậy nữa.”

“Không có đâu, nói đến chuyện này mới nhớ thì tôi cảm thấy hình như anh Dật thật sự cũng không quá thích mỹ nữ mà đúng không? Mọi người không nhớ rằng trước đó cũng có không ít mỹ nữ trong thôn chúng ta cũng tự động nhào vào ngực anh Dật nhưng mà thái độ của anh Dật cũng kỳ lạ lắm, lúc đó anh Dật như dẫm phải đuôi mà đẩy ngược trở lại nữa.”

“Thôi kệ đi, nghe nói người mà phía Giang gia gửi đến đây cho anh dật cũng là tu sĩ Ngũ linh căn thì phải. Cũng không biết là người này nhìn dáng vẻ như thế nào nữa. Thật không thể tưởng tượng được mà.”

“Còn làm sao nữa chứ? Mọi người không nhớ sao? Ánh mắt của anh Dật thật sự rất cao đấy, người bình thường không thể nào lọt vào mắt xanh của anh Dật được đâu. Nếu như người đó lại chỉ là người bình thường chắc chắn sẽ không thể lọt vào mắt anh Đật adua đúng không? Cũng không biết dáng vẻ của người này như thế nào nhỉ? Tôi thật sự rất mong chờ đấy.”

“Đúng rồi, đúng rồi. Nghe nói địa vị của tên này không cao lắm đâu, nghe nói người này cũng chỉ là một trong những thành viên chi thứ của Giang gia bên kia mà thôi. Còn nghe nói phụ mẫu của tên này vốn dĩ là một luyện khí sư thì phải.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi nhướn mày nói: “Hừ, mấy đứa bay đang nghĩ cái gì vậy chứ? Nếu người đến đây chỉ là một người bình thường không hơn không kém thì làm sao mà có thể xứng được với anh ba nhà chúng ta đúng không? Mấy đứa chúng mày còn không biết sao? Cao thủ trên đời này vốn dĩ là tịch mịch đó mấy người có hiểu không hả? Anh ba thường hay nói với chúng ta rằng sau này anh ấy nhất định sẽ trở thành người đứng trên đỉnh cao. Anh ba còn nói đỉnh cao này chính là một nơi cao xa vời vợi như vậy thì chỉ cần một mình anh ba đứng ở trên đó là được rồi.”

Lâm Vân Tiêu dừng một chút sau đó hít sâu một hơi rồi nắm chặt nắm tay lại cười cười nói: “Mấy đứa à, cái giác ngộ sớm này của anh ba nhà chúng ta thì mấy vị trưởng bối trong nhà chúng ta có tăng tốc chỉ sợ cũng không thể theo kịp đâu.”

Nghe thấy mấy lời đại nghịch bất đạo của Lâm Vân Tiêu thì mấy thành viên đang có mặt ở nơi này cũng bị kinh sợ chỉ trong nháy mắt.

“Quào, thật vậy sao? Anh Dật muốn đứng ở phía trên đỉnh cao luôn sao? Chí hướng của anh dật thật đúng là khiến cho người ta ngưỡng mộ không thôi mà. Anh Dật thật sự rất phi phàm, trên đời này chắc cũng chỉ có mình anh Dật mới có chí hướng như vậy thôi đúng không?”

“Anh Dật nhà chúng ta quả nhiên là anh Dật mà, lời nói của anh Dật từ trước đến nay đều có chiều sâu như vậy, thật ngưỡng mộ anh Dật quá đi mà.”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi tiếp tục thần thần bí bí nhướn mày nói: “Đúng vậy. Anh ba của chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn là một người lợi hại vô cùng. Nhưng mà vận khí của anh ba thật sự cũng không được tốt cho lắm. Từ khi còn chưa được đẻ ra mà anh ba nhà chúng ta đã bị ép duyên rồi. Nói như vậy thì anh ba sẽ bị nữ sắc quấn thân cả đời này anh ba cũng khó mà có thể leo lên đỉnh cao được rồi. Chậc chậc, anh ba không được nhưng mà ông đây lại hoàn toàn được. Từ nay về sau đỉnh cao này cũng chỉ có thể là của ông đây.”

“Anh Tiêu uy vũ, anh Tiêu bất phàm, anh Tiêu xứng danh đệ nhất thiên hạ. Anh Tiêu chắc chắn có thể thắng được toàn bộ những đệ tử được cho là thiên tài đó. Anh Tiêu bất phàm. Sau này anh Tiêu nhớ phải bảo kê cho chúng em đấy nhé.”

Anh Tiêu hùng phong vạn trượng, anh Tiêu uy thế hiên ngang, anh Tiêu nhất định đứng trên đỉnh cao nhìn đời. Tương lai sau này anh Tiêu nhất định sẽ làm rạng danh Lâm gia chúng ta rồi đè bẹp toàn bộ đám tu sĩ ngoài kia xuống dưới đất.”

“Anh Tiêu uy phong, thiên tư của anh Tiêu tung hoành ngang dọc thắng thế vạn phần. Đám đệ tử của những đại tông môn kia làm sao mà có thể đuổi kịp anh Tiêu được chứ? Anh Tiêu uy vũ. Sau này anh Tiêu nhất định có thể dẫn dắt bọn em đi lên.”

“……”

Mấy thành viên của tiểu đội nuôi dưỡng linh kê bắt đầu nói ra nói vào người nào người nấy đều một lòng tâng bốc, bọn họ thổi Lâm Vân Dật lên một hồi rồi sau đó lại thổi gió mát vào tai Lâm Vân Tiêu một hồi, sau đó cả đám lại bắt đầu nịnh nọt Lâm Vân Tiêu một hồi. Lâm Vân Tiêu nghe xong thì mặt cũng ngửa lên trời cảm thấy bản thân mình cao lớn không thôi. Thái độ này của hắn cũng coi như thắng vạn trượng rồi.

Lúc này thì một chiếc xe ngựa từ đằng xa lộp cộp tiến tới, sau đó thì chiếc xe ngựa này cũng từ từ dừng lại phía một trạm gác pở phía dưới chân núi. Sau đó thì một thiếu niên cũng vén rèm nhìn ra ngoài một chút, tiếp theo sau đó thì thiếu niên cũng xuống khỏi xe ngựa rồi đứng ngay cạnh trạm gác nhỏ. Thiếu niên vừa mới xuất hiện này dáng vẻ nhìn rất thanh tú, nhưng mà bộ dạng của thiếu niên này lóng nga lóng ngóng, nhìn qua cũng biết là thiếu niên này còn đang rất khẩn trương cũng có chút gì đó rất sợ sệt.

Từ xa nhìn lại đập vào mắt mọi người chính là bộ pháp bào khá tinh xảo. Tuy rằng nguyên liệu làm ra bộ pháp này này nhìn cũng khá tốt, bộ pháp bào này nhìn cũng khá sạch sẽ, hoa văn thêu trên pháp bào này rất đẹp, nhưng mà pháp bào này có vẻ hơi ngắn so với thiếu niên, gấu quần cũng lộ ra mà cánh tay áo cũng bị thiếu một chút. Có vẻ như bộ pháp bào này là bộ quần áo từ mấy năm trước rồi.

Ngoài thiếu niên có vẻ đang bối rối đang đứng đơn lẻ một mình ra thì bên cạnh chân đối phương cũng có một con hồ ly nho nhỏ đang ngồi xổm xuống, mà con hồ ly nhỏ này cũng dùng ánh mắt đề phòng mà nhìn chàm chằm về phía đoàn người Lâm Vân Tiêu đang chỉ chỉ trỏ trỏ ở đằng xa kia. Ánh mắt của con hồ ly này cũng có vài phần hung ác.

“Anh Tiêu, anh Tiêu, người tới rồi kìa, người đã tới rồi kìa.”

Sau khi nhìn thấy chiếc xe ngựa xuất hiện rồi một người từ phía bên trên chiếc xe ngựa đi xuống dứoi thì một chúng những thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê cũng kích động mà hô lớn lên, người nào ngừoi nấy đều dùng đôi mắt tò mò mà theo dõi mọi động tĩnh của thiếu niên vừa mới xuất hiện trong lãnh thổ của bọn họ.

Lâm Vân Tiêu đương nhiên cũng nhận thấy có người xuất hiện mà hào hứng không thôi cười cười nói: “Được, để ông đây đến đó nhìn thử một chút nào.”

Lâm Vân Tiêu đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Giang Nghiên Băng rồi đánh giá từ đầu đến chân một phen sau đó gật gù nói: “Ồ, không ngờ đấy. Tu vi của thằng nhóc này cũng không yếu đâu nhỉ? Thật không ngờ là thằng nhóc này cũng không kém bao nhiêu so với anh ba nhà chúng ta đâu nhỉ? Sao người ta bảo thằng nhóc này là một tu sĩ Ngũ linh căn mà. Không lẽ thông tin có gì đó sai sót sao?”

“Cái này em biết, cái này bọn em có điều tra rồi. Nghe nói cha mẹ của tên này đối xử với thằng nhóc này tốt lắm thì phải. Nghe nói linh thạch từ nhà thằng nhóc này làm ra bao nhiêu đều mưa linh dược để đắp lên người tên này cho nên tu vi của thằng nhóc này mới có thẻ tiến bộ rất nhanh chóng.”

“Đúng vậy. Em có nghe qua tin tức này rồi. Nghe đám người bên phía Giang gia bên kia nói ra bên ngoài rằng tu vi của thằng nhóc này cũng khá ổn, tốc độ tu luyện cũng khá nhanh, nhưng mà đáng tiếc tên này là một ấm đan dược, nghe nói thằng nhóc này đã sử dụng không ít đan dược vào người cho nên thân thể cũng đã trầm tích phải không ít độc đan rồi đấy. Tu vi như này chắc cũng là cực hạn rồi, sau này thằng nhóc này có muốn tiến bộ nữa cũng là chuyện vô cùng khó khăn thì phải.”

“Cái này có phải không vậy? À đúng rồi, nghe nói anh Dật nhà chúng ta cũng sử dụng rất nhiều đan dược mà phải không? Nghe nói tu vi của anh Dật vẫn tiến bộ nhanh như vậy cũng là do sử dụng nhiều đan dược đúng không? Không biết thông tin này có đúng không nữa? Cũng không biết trên người anh Dật có trầm tích độc đan hay không nhỉ?”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi ngẩng cao đầu tỏ vẻ vô cùng tự tin nói: “Đúng vậy. Không sai đâu. Anh ba nhà chúng ta đã ăn rất nhiều đan được. Thằng nhóc Giang Nghiên Băng này có thể ăn nhiều đan dược nhưng khẳng định chắc chắn là không thể ăn nhiều bằng anh ba nhà chúng ta đâu.”

Lâm Vân Tiêu nhướn mày thầm nghĩ: Anh ba nhà hắn không phải ăn nhiều đan dược đâu mà coi đan dược thành kẹo mà ăn cho qua ngày thì có. Nhớ những năm trước anh ba chắc cũng phải bỏ ra hơn 2 vạn linh thạch trong một năm để mua đan dược về ăn nữa đấy. Với lượng đan dược mà anh ba nhà hắn ăn như vậy một gia tộc bình thường không có khả năng cung ứng đủ đâu.

Nhưng mà may mắn thì sau này anh ba cũng trở thành luyện đan sư, sau này thì anh ba cũng tự mình luyện chế đan dược, cho nên phí tổn để mua đan dược cũng bị giảm bớt đi rất nhiều lần, sau này anh ba cũng chỉ tốn kém linh thạch để mua linh thảo về luyện chế đan dược mà thôi. Nếu không phải như vậy thì có khi Lâm gia bọn họ cũng không trụ nổi mà phá sản luôn rồi cũng nên.

“Anh Tiêu, nói như vậy thì anh Dật ăn nhiều đan dược như vậy thật sao? Ăn nhiều đan dược như vậy thì cơ thể anh Dật sẽ không …. Bị độc đan đâu đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy đấy anh Tiêu. Hiện tại ngoại giới đều nói anh Dật nhà chúng ta chính là bùn nhão không thể trét lên tường nữa đấy. Có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể cứu vớt gì được nữa đâu. Bọn họ nói nhiều lắm. Anh Dật sẽ không bị như vậy thật chứ?”

“Anh Tiêu, em nghe người ta nói rằng ăn nhiều đan dược sẽ tích luỹ nhiều độc đan, mà độc đan này sẽ khiến cho kinh mạch bị phá huỷ, càng nhiều độc đan thì thân thể càng bị hư hại. Anh Tiêu, người ta nói như vậy có đúng không? Anh Dật thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ? Sẽ ổn mà phải không?”

Lâm Vân Tiêu bị hỏi ỉ ôi như vậy cũng khoanh tay khẽ hừ một tiếng nói: “Làm sao? Độc đan cái gì chứ? Làm gì mà có độc đan ở chỗ này chứ? Những kẻ nói ra được những lời này đại đa số đều là những kẻ có mắt không tròng, đầu óc ngu si không biết cái gì chỉ biết ghen tị nói bậy nói bạ mà thôi. Độc đan chẳng qua cũng chỉ là độc đan thôi ấy mà, cũng chẳng phải thứ gì có thể độc chết người được có hiểu không hả?”

“Đúng rồi, đúng rồi. Bọn em còn nghe được một chuyện nữa. Em nghe người ta nói hiện tại Giang Đàm Nhi kia đang coi trọng Tả Ngôn của Tạ gia đấy ạ.”

“Tả Ngôn sao? Trước đây em cũng từng nhìn thấy hắn một lần rồi thì phải. Tên này không được bình thường cho lắm, dáng vẻ thì cũng đạo mạo đấy, nhưng mà vừa nhìn vào đã thấy tên này thiếu đánh rồi, mặt tên này lúc nào cũng vểnh lên trời kiêu ngạo không thôi. Cũng không biết hắn ta có cái gì mà có thể kiêu ngạo được cũng không biết nữa. Tên này nhìn qua cũng thấy thua kém anh Dật rất nhiều lần luôn đấy. Hắn ta nhìn qua cũng biết là không ổn rồi. Cũng không biết con nhóc Giang Đàm Nhi coi trọng cái tên Tả Ngôn này ở điểm nào nữa. Thật không thể hiểu được mà.”

Lâm Vân Tiêu nhướn mày cũng có chút ghét bỏ mà nhướn mày nói: “Nhắc đến đám Giang gia ngu ngốc bên kia làm cái gì cho mất vui chứ? Một đám mắt mù không nhìn thấy núi Thái Sơn thôi. Cũng chỉ có đám mắt mù đó mới dám tuyên bố rằng anh ba nhà chúng ta thua kém tên Tả Ngôn kia đấy. Đúng là một đám chày gỗ không có đầu óc mà. Nhưng mà mặc kệ đi, cứ kệ không biết Tả Ngôn hay Hữu Ngôn hay Trung Ngôn gì ở đây cả. Mấy kẻ đó mà muốn so sánh với anh ba nhà chúng ta sao? Không đáng nhắc đến cũng không thể so sánh được. Mấy đứa bọn bay đừng có nhắc tới người này trước mặt anh ba làm gì.”

Những lời mà Lâm Vân Tiêu vừa mới nói ra cũng khiến cho không ít thành viên trong tiểu đội nuôi dưỡng linh kê phải gật đầu phụ hoạ sôi nổi.

“Đúng vậy, đúng vậy. Con nhỏ mắt mờ bên phía Giang gia bên kia dám bỏ lỡ anh Dật nhà chúng ta sớm muộn gì cũng cảm thấy hối hận ngay thôi. Chắc chắn là con nhỏ đó sẽ phải hối hận sớm thôi. Anh Dật nhà chúng ta không phải người bình thường có thể so sánh được đâu.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Anh Dật nhà chúng ta lợi hại nhất. Con nhỏ Giang gia kia đúng là mắt mù mới dám chê anh Dật nhà chúng ta đấy.”

“Với tư chất của anh Dật nhà chúng ta phải xứng đáng với những Thánh Nữ của những đại tông môn, con nhỏ kia có là gì mà dám chê anh Dật nhà chúng ta chứ? Đúng là mắt mù mà.”

"…”

Lâm Vân Tiêu thấy cũng đủ rồi cũng nhanh chóng vẫy tay nhướn mày nói: “Được rồi, được rồi, mọi người không cần phải tâng bốc lên nữa. Tuy rằng anh ba nhà chúng ta đúng là lợi hại thật đấy nhưng mà nhà chúng ta vẫn cần phải điệu thấp đi một chút. Mọi người đừng có rêu rao quá đà tránh những hậu hoạn không đáng có sẽ ập đến nhà chúng ta.”

Dưới sự chuyên chú của hàng chục ánh mắt đang dừng lại trên người mình như vậy thì Giang Nghiên Băng cảm thấy hơi luống cuống, lúc này cậu đang ngượng đến nỗi không biết nên đặt tay chân ở đâu cho hợp lý, tình huống này thật sự là … khó quá đi mà.

Mà lúc này con hồ ly nhỏ dường như cũng cảm nhận được tâm tình có đang khẩn trương của Giang Nghiên Băng cũng cuống hết lên, sau đó con hồ ly nhỏ cũng pi pi lên hai tiếng rồi đụng đầu vào chân Giang Nghiên Băng tỏ vẻ an ủi.

Mà ngay lúc này thì Lâm Vân Dật cũng lững thững tản bộ đi từ phía bên trên đỉnh núi đi xuống dưới chuẩn bị đón người, còn chưa kịp nhìn thấy người đâu thì hắn đã nhìn thấy một đám đông đang chỉ chỉ trỏ chỏ một hồi về một người nào đó.

Lâm Vân Dật nhíu mày lạnh giọng nói: “Mấy đứa đang tụ tập ở chỗ này làm cái gì vậy hả? Không cần làm việc nữa sao? Đang trốn việc đúng không?”

“Anh Dật ạ.”

Nhìn thấy Lâm Vân Dật vừa mới xuất hiện thì toàn bộ thành viên trong tiểu đội nuôi dưỡng linh kê cũng sôi nổi chào hỏi rồi mọi người cùng đồng thanh mà hô lớn lên.

Giang Nghiên Băng nghe thấy cái tên anh Dật cũng giật mình rồi ngẩng đầu cũng có chút sợ sệt mà hướng tới phía Lâm Vân Dật đang từ từ đi xuống một chút. Vốn thì cậu là tu sĩ Ngũ linh căn, mà Lâm Vân Dật của Lâm gia bên kia cũng là tu sĩ Ngũ linh căn, mà nghe nói Lâm Vân Dật vừa mới sinh ra đã có tuệ căn, chuyện này cậu đã được nghe từ sớm, hơn nữa người này cũng rất có thanh danh nữa.

Kỳ thật thì trước đó Giang Nghiên Băng cũng cảm thấy vô cùng tò mò với vị tu sĩ Ngũ linh căn Lâm Vân Dật này, mà tò mò từ rất lâu thì hiện tại cậu mới có cơ hội được gặp mặt trực tiếp với vị này đây.

Đương nhiên thì trước đó khi còn ở Giang gia bên kia thì Giang Nghiên Băng cũng không thiếu những lúc nghe được thông tin về Lâm Vân Dật, mà những thông tin mà cậu nghe được cũng không phải là tin tốt đẹp gì, lúc nào cậu cũng nghe được những người kia nói Lâm Vân Dật chính là một con thiết kê, làm người cũng keo kiệt vô cùng, bủn xỉn không nể mặt bất kỳ ai. Hơn nữa người này cả ngày chỉ chuyên chú vào một đám linh kê, cũng chỉ chăm chăm vào đám linh khâu, lúc nào cũng chăm lo vào đám phân linh kê, tiếp xúc với lông linh kê, tên Lâm Vân Dật này tuyệt đối không tương xứng với Giang Đàm Nhi của Giang gia bên kia.

Giang Nghiên Băng cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía thiếu niên vừa mới xuất hiện kia. Tuy hiện tại Lâm Vân Dật cũng chỉ là thiếu niên 13 tuổi thôi nhưng mà khí độ phía trên người đối phương toả ra cũng vô cùng bất phàm rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì thiếu niên này rất có phong phạm đại tướng quân.

Đương nhiên thì Lâm Vân Dật cũng có chút tò mò mà đưa mắt nhìn rồi đánh giá Giang Nghiên Băng một chút. Dù sao thì người này cũng là người được đưa đến đây với tư cách là ‘vợ’ tương lai của hắn cơ mà. Từ trước đến nay hắn còn chưa từng nghe qua thông tin gì về người này ngoại trừ cái thân thế bi thảm đến không thể bi thảm hơn được nữa mà thôi. Nhưng mà, không đưa mắt nhìn thì thôi chứ vừa nhìn thấy Giang Nghiên Băng mà Lâm Vân Dật lại có cảm giác trái tim vừa mới bị hẫng đi một nhịp.

Sống cả hai đời, một khi ở Địa Cầu còn một là ở Tu chân giới này, nhưng mà đây lại là lần đầu tiên mà Lâm Vân Dật cảm nhận được là bản thân hắn lại xuất hiện một loại cảm giác động tâm là như thế nào.

Trước thì hắn không nói làm gì, một thân thể bệnh tật rồi ngỏm sớm. Mà sau khi xuyên sách đến thế giới này, sau khi biết được cái thân phận đá lót đường này thì Lâm Vân Dật cũng ngán ngẩm một thời gian, mà sau đó hắn còn biết được cái thể chất đặc thù mà mình sở hữu thì hắn còn cho rằng cả đời này hắn sẽ độc thân tới chết luôn rồi chứ? Thật không thể ngờ được rằng mọi chuyện lại xuất hiện bước ngoặt, trời cao dường như thương xót cái số phận chết yểu của hắn thì phải.

Sau khi nhìn thấy Giang Nghiên Băng thì Lâm Vân Dật cũng buộc phải hít sâu một hơi cũng tránh thất thố mà nhanh chóng thu liễm tâm tình của bản thân mình lại, sau đó hắn lại tiếp tục hướng mắt quan sát thêm một chút nữa. Nhìn xuống dưới chân Giang Nghiên Băng thì hắn lại nhìn thấy một con hồ ly nho nhỏ đang đứng ngay bên chân Giang Nghiên Băng.

Đánh giá con hồ ly nhỏ xíu trước mặt thì xong Lâm Vân Dật nhíu mày nói: “Ngân Hồ sao? Đây là linh sủng của cậu đấy hả?”

Giang Nghiên Băng đột nhiên bị điểm danh như vậy trong lòng cũng có chút bất an mà cúi người ôm con Ngân Hồ dưới đất lên nói: “Đúng vậy. Đây là linh sủng mà phụ thân tôi mới tuyển cho.”

Lâm Vân Dật nhìn con Ngân Hồ rồi lại nhìn về phía Giang Nghiên Băng một hồi, sau đó thì hắn cũng có chút khiếp sợ mà hít sâu một hơi.

Kỳ thật thì cuốn tiểu thuyết kia từng đề cập đến một loại linh thể Thiên Càn thánh thể rồi, đương nhiên cuốn tiểu thuyết đó cũng có đề cập đến một loại linh thể khác là Thiên Khôn thánh thể luôn, mà trong cuốn tiểu thuyết này thật sự cũng xuất hiện một tu sĩ sở hữu Thiên Khôn thánh thể thật. Nhưng mà, đối phương không lộ mặt, hàng năm đều đeo một chiếc mặt nạ để đi ra ngoài. Hơn nữa, bên người đối phương còn có một con linh sủng là Ngân Hồ lúc nào cũng đi bên cạnh nữa.

Trong chủng tộc Hồ tộc kia cũng có phân chia cấp bậc của các chủng loại, đương nhiên biện pháp phân chia là dựa vào màu lông mà phân cấp bậc, trong đó thì những con hồ ly trắng thuộc Bạch Hồ nhất tộc là những con hồ ly có tư chất tốt nhất, mà tư chất tối cao nhất của Hồ tộc đó chính là Cửu Vĩ Hồ, mà thường thì Bạch Hồ nhất tộc sẽ xuất hiện Cửu Vĩ Hồ.

Mà những con hồ ly bạc thuộc chủng tộc Ngân Hồ nhất tộc này tư chất cũng thường thường không có gì quá đặc biệt so với các chủng loại hồ ly thuần chủng khác. Nhưng mà, trong những lúc ngẫu nhiên thì những con hồ ly bạc này cũng xuất hiện những tồn tại biến dị.

Mà bên trong cuốn tiểu thuyết kia cũng có đề cập đến một con Ngân Hồ mệnh yểu theo phe phản diện, mà con Ngân Hồ đó lại may mắn làm sao chính là một tồn tại biến dị trở thành một con Ngân Hồ chín đuôi, hay được gọi là Cửu Vĩ Ngân Hồ.

Mà trong nội dung của cuốn tiểu thuyết cũng có xuất hiện một vai phản diện sở hữu Thiên Khôn thánh thể, hơn nữa vai phản diện này còn khế ước với một con linh sủng là Cửu Vĩ Ngân Hồ, nói cho cùng thì vai phản diện này thật sự là một lô đỉnh tuyệt thế.

Cũng không biết tại sao nhưng mà vị Thiên Khôn thánh thể này lại có thù oán với nữ chính cho nên bản thân người này mới được xếp thành nhân vật phản diện bậc nhất đứng sau màn. Cũng không biết vì mối hận thù này to lớn đến thế nào nhưng mà nhân vật phản diện này còn không tiếc lấy thân là nam tử mà uỷ thân cho người khác, sau đó vai phản diện này còn cố tình châm ngòi ly gián khiến cho người kia xuống tay với nữ chính.

Nhưng mà đáng tiếc làm sao, vị Thiên Khôn thánh thể này là vai phản diện, mà phản diện cũng định sẵn một cái kết cục … hy sinh cho nhân vật chính, cho cái người mà vị Thiên Khôn thánh thể này lựa chọn cũng có một số phận không khác gì nhân vật bồi thêm cho nhân vật chính. Hai nhân vật phản diện cùng liên hợp với nhau không gây trở ngại gì cho nữ chính mà còn mở ra không ít con đường tu luyện cho nữ chính, không chỉ vậy còn góp thêm gạch ngói để xây nhà cao cửa lớn cho nữ chính, kết quả cuối cùng của nhân vật phản diện cũng ấn định là sẽ nhận lấy một kết cục … nhận cơm hộp, hết vai.

Nhưng mà nhân vật phản diện này không được mô tả kỹ càng trong cuốn tiểu thuyết kia, đến tên gọi cũng không được mô tả kỹ càng, nhớ bên trong cuốn tiểu thuyết đó nhân vật phản diện này được gọi bằng một cái danh xưng hoàn toàn khác.

Nhìn thấy Giang Nghiên Băng đang đứng trước mặt này mà chính bản thân Lâm Vân Dật cũng có chút kinh ngạc không thôi. Nguyên bản thì hắn cũng không nghĩ tới chuyện đời này bản thân hắn có thể tìm được vị tu sĩ sở hữu Thiên Khôn thánh thể này đâu. Dù sao thì chuyện tốt trên đời này làm sao mà hắn có thể nhặt được dễ dàng như vậy được chứ? Thật không thể nghĩ được là đối phương vậy mà lại là người của Giang gia cũng đang có mặt ở Giang gia luôn. Mà hiện tại đối phương còn lấy thân phận bạn đời tương lai của hắn mà bị đưa sang tận nơi cho hắn như thế này đâu cơ chứ? Quả nhiên là ông trời chiếu cố cho cái thân phận bi thảm của hắn mà.

Lâm Vân Dật suy nghĩ một hồi cũng hướng mắt tới phía con Ngân Hồ đang nằm trong lòng Giang Nghiên Băng một chút mà nhíu mày. Hiện tại con Ngân Hồ này … quá xấu, lông trên người như bị người ta cạo mất mà nhìn lởm chởm không ra dáng hồ ly, hơn nữa con hồ ly này còn đang co rúm lại còn một cục nhỏ xíu như con mèo hen vậy. Con Ngân Hồ này cùng với con Cửu Vĩ Ngân Hồ được mô tả là đại sát tứ phương, hung ác lạnh lùng ở trong cuốn tiểu thuyết kia là hai con hồ ly hoàn toàn khác nhau.

Lâm Vân Dật nhìn con hồ ly đang co rúm trong lòng Giang Nghiên Băng một hồi mà nhíu mày thầm nghĩ: Không lẽ hắn nhìn lầm rồi sao? Chẳng lẽ lại không phải là như vậy sao? Một con hồ ly ốm yếu lông tóc còn rụng lả tả hói lốm đốm như vậy lại là một con Cửu Vĩ Ngân Hồ sao? Cái này làm gì mà có dáng vẻ của Cửu Vĩ Ngân Hồ ở đây chứ? Không lẽ lầm thật?

Sau khi chú ý đến tầm mắt của Lâm Vân Dật đang đặt toàn bộ lên người mình thì con Ngân Hồ cũng như bị châm chính mà toàn bộ lông trên người cũng dựng lên, chiến ý toàn thân cũng xuất hiện, toàn bộ tinh thần đề phòng cũng được nhen nhóm, ánh mắt của con Ngân Hồ cũng hiện lên vài phần tinh quang nhìn không còn một chút gì của con mèo bệnh nữa.

Mà lúc này Lâm Vân Dật nhìn thấy con Ngân Hồ đang ốm yếu co cụm trong lòng Giang Nghiên Băng đột nhiên cảnh giác rồi dâng chiến ý lên cao vùn vụt như vậy cũng cảm thấy dáng vẻ hiện tại của nó cũng có vài phần dáng vẻ của con ‘Ngân sát tinh’ đã được đề cập đến trong cuốn tiểu thuyết rồi đấy. Tuy còn nhỏ nhưng mà con hồ ly này cũng khá ổn đấy nhỉ, cũng biết hộ chủ đấy.

Lâm Vân Dật nhìn về phía Giang Nghiên Băng một hồi rồi cười cười nói: “Có vẻ như con hồ ly của cậu cũng đói bụng rồi đúng không? Đi thôi. Chúng ta đi đến trang trại chăn nuôi linh kê nhìn thử một chút trước đi.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút câu thúc mà xua tay nói: “Không cần, không cần đâu. Không cần đến trang trại chăn nuôi làm gì đâu. Tôi có mang theo lương khô cho Ngân Đoàn đi cùng rồi. Để tí cho Ngân Đoàn ăn chút lương khô là được rồi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng khoanh tay lại lắc đầu nói: “Cái này thì không được. Hồ ly cũng đâu phải linh sủng có thể ăn lương khô chứ? Mà hồ ly chỉ ăn lương khô thì làm sao mà có thể trưởng thành được. Đi thôi. Coi như làm chút gì đó để cậu đón gió luôn cũng được.”

Đoàn người Lâm Vân Dật lại nối đuôi nhau đi đến trang trại chăn nuôi linh kê, thời điểm khi Ngân Đoàn nhìn thấy đàn linh kê béo mập đang chạy đầy đấy thì bao nhiêu cảnh giác cũng bay biến đi rồi tai cũng vểnh lên. Dưới sự ngầm đồng ý của Lâm Vân Dật thì Ngân Đoàn cũng lao thẳng về phía trước, sau đó thì Ngân Đoàn cũng vung móng vuốt lên xử lý luôn năm con linh kê béo mập nhất trong đàn linh kê.

Lâm Vân Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật xong cũng đè giọng xuống nói: “Anh ba, anh làm cái gì vậy hả? Không phải anh đã nói là sau khi người này tới thì anh sẽ tống cổ người ta đi đến chân núi ở sao? Chân núi là nằm ở trên đỉnh luôn đấy ạ?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng lạnh giọng nói qua từng kẽ răng nói: “Câm miệng. Không nói không ai bảo em câm đâu.”

Nhìn thấy thái độ của Lâm Vân Dật đang có phần lãnh đạm như vậy nhưng mà thái độ này Lâm Vân Tiêu cũng quen từ rất lâu rồi, thái độ có lạnh lùng hơn nữa cũng chẳng thể làm vơi đi hứng thú của Lâm Vân Tiêu.

Lâm Vân Tiêu tiếp tục nghiêng đầu mà cười cười nói: “Anh ba à anh ba, thằng nhóc này lớn lên nhìn cũng ổn đấy nhỉ? Cũng thanh tú mà nhìn qua cũng khá là xinh đẹp đấy. Chỉ là … đàn ông con trai mà trưởng thành như vậy hình như cũng … không ổn đúng không? Đàn ông đàn ang mà trưởng thành thành cái dạng như vậy không phải là quá nhu nhược sao? Nhưng mà, nói gì thì nói lần này phía Giang gia bên kia cũng không được tính là quá táng tận thiên lương, tuy rằng bọn họ đổi một đối tượng là nam sang cho anh ba nhưng mà bọn họ cũng không đổi thành một kẻ xấu đau xấu đớn mà đổi thành một thằng nhóc nhìn thanh tú như vậy. Nhìn cũng không đến nỗi khiến cho người ta phải phun cơm.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng lại rít qua kẽ răng nói: “Thằng nhóc thối, em bớt tranh cãi bớt nói nhiều đi. Em không nói cũng không ai tin em là người câm đâu. Câm miệng.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng đưa mắt nhìn về phía con hồ ly nho nhỏ trước mặt rồi nhướn mày nói: “Anh ba, anh nhìn thử cái con hồ ly kia thử coi kìa, con hồ ly này nhìn bé tí bằng cái nắm tay mà đúng không? Không nghĩ được là con hồ ly này lại có thể ăn như vậy được đấy. Một hơi mà nó quất luôn … năm con luôn mà. Anh ba à, anh nói quả nhiên không sai mà. Quả nhiên sắc đẹp chính là hòn đá ngán đường chỉ biết cản trở con đường phát tài của anh ba mà. Chậc, chậc.”

Giang Nghiên Băng từ nãy đến giờ vẫn cúi gục đầu ở phía sau nghe vậy thì chân tay cũng luống cuống không biết đặt ở đâu cũng không biết phỉa giấu mặt đi đâu.

Giang Nghiên Băng ngập ngừng nói: “Ngân Đoàn nó … nó …”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng quay sang nhìn về phía Giang Nghiên Băng một chút rồi kẽ cười cười lên tiếng trấn an nói: “Không sao đâu. Cậu không cần phải để ý đến lời mà thằng ngốc này nói làm gì đâu. Thằng ngốc này ngoài chuyện chỉ biết nói hươu nói vượn ra cũng chẳng thể nói được lời nào tốt đẹp đâu. Món ăn thích hợp cho hồ ly chính là linh kê, có thể ăn nhiều như vậy mới có thể nhanh lớn được. Hồ ly mà bị kiềm hãm không được ăn linh kê thì sao còn được gọi là hồ ly nữa. Hơn nữa, trang trại chăn nuôi linh kê này tôi cũng có đến hai phần danh ngạch, có lẽ cũng đủ để cho linh sủng của cậu ăn hàng ngày.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy thì tay chân cũng có chút luống cuống mà mặt cũng đỏ bừng lên nói: “Vậy thì … vậy thì đa tạ.”

Giang Nghiên Băng nói xong cũng ngẩng đầu trộm liếc Lâm Vân Dật một cái. Nếu cậu nhớ không lầm thì phía Giang gia bên kia đều nói Lâm Vân Dật là một phế vật, là một đứa con bị cả gia tộc bỏ rơi không được sủng ái nên mới bị gửi đến trang trại chăn nuôi linh kê. Nhưng mà, nhìn khí độ cũng như thái độ hiện tại của đối phương hình như đối phương cũng không phải là không được sủng ái đúng không?

Sau khi làm thịt xong năm con linh kê thì Ngân Đoàn cũng chỉ tốn một chút thời gian ngắn là xử lý xong năm con linh kê luôn rồi. Mà sau khi nhấm nháp xong năm con linh kê thì cuối cùng Ngân Đoàn cũng cảm thấy no được một phần nào đó.

Giang Nghiên Băng nhìn thấy cuối cùng thì Ngân Đoàn cũng biết chừng mực mà dừng lại không ăn cơm nữa thì cậu cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi.

Tuy rằng hiện tại cái bụng nhỏ của Ngân Đoàn cũng hơi phình ra một chút, ăn cũng no nê cũng đã thèm rồi đấy nhưng mà ánh mắt của Ngân Đoàn lại nhìn chằm chằm về phía bầy linh kê đang chạy đầy đất trong trang trại, phía bên trong ánh mắt cũng loé lên linh quang mà nhìn chằm chằm vào bầy linh kê, mà Ngân Đoàn còn liếm mép tỏ vẻ khá hưởng thụ.

Lâm Vân Dật đứng đằng xa nhìn chằm chằm vào dáng vẻ hiện tại của Ngân Đoàn cũng đánh giá rằng thằng nhóc hồ ly này chắc cũng bị bỏ đói từ rất lâu rồi, cũng vì đói quá cho nên nó nhìn thấy một bầy linh kê như này mới quên luôn việc giữ hình tượng, hiện tại có lẽ Ngân Đoàn chỉ hận là bụng mình quá nhỏ chứ không thì nó cũng muốn làm thịt thêm vài con nữa cho mình no chết luôn.

Giang Nghiên Băng cũng chạy nhanh đến ôm luôn con hồ ly nhỏ lại mà trong lòng có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi … xin lỗi.”

Giá thị trường của một con linh kê cũng khoảng 12 viên linh thạch là ít, mà mới nãy Ngân Đoàn cũng ăn luôn năm con, một hơi mà Ngân Đoàn cũng xử lý luôn 60 viên linh thạch. Mà trước đó cậu cũng nghe những người của Giang gia bên kia nói một nhà Lâm gia từ trên xuống dưới chính là những kẻ vắt cổ chày ra nước đấy. Mà con số 60 linh thạch này thật sự là một con số không nhỏ đâu. Mới gặp mặt chỉ có duy nhất một lần thôi mà cậu đã … tiêu tốn như vậy rồi thì … không biết Lâm gia sẽ nhìn cậu như thế nào nữa.

Nguyên bản thì Giang Nghiên Băng còn đang nghĩ là sau khi cậu đi đến Lâm gia thì cậu cũng chỉ thay một nơi để ăn nhờ ở đậu, mà cái thân phận ăn nhờ ở đậu này của cậu có đi đâu đi chăng nữa cũng là khó khăn, có khi cậu còn bị ghét bỏ vì là đối tượng bị hoán hôn, hơn nữa cậu lại là … con trai nữa. Ban đầu cậu còn nghĩ rằng sau khi đến Lâm gia thì cậu còn phải điệu thấp đi một chút, hành sự cần phải cẩn thận một chút. Thật không thể nghĩ được là ngày đầu tiên đến Lâm gia thì Ngân Đoàn lại hành sự như vậy đâu chứ? Mới gặp mặt đã xử lý luôn cả năm con linh kê luôn rồi.

Lâm Vân Dật cũng không nói gì chỉ nhìn vào con hồ ly nhỏ cũng có thêm một chút sức sống mà cười cười nói: “Không sao, cậu không cần để ý. Có thể ăn được chính là phúc rồi. Nhìn dáng vẻ chắc chắn là Ngân Đoàn không được ăn no mà đúng không? Phía Giang gia bên kia hành sự thật quá đáng cũng không để cho Ngân Đoàn có thể ăn no. Cậu cũng không cần phải trách nó làm gì.”

Ngân Đoàn nghe vậy thì ngẩng đầu mà pi pi lên hai tiếng hưởng ứng. Mà ánh mắt của Ngân Đoàn khi nhìn về phía Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng chuyển từ trạng thái đề phòng sang trạng thái yêu thích.

Lâm Vân Dật nhìn một màn này cũng nhướn mày thầm nghĩ: Theo tình tiết bên trong cuốn tiểu thuyết kia cũng đề cập đến một đoạn như vậy, con Cửu Vĩ Ngân Hồ chính là một vũ khí sắc bén trong tay nhân vật phản diện, nhớ lúc đó cuốn tiểu thuyết có mô tả trong móng vuốt của con Cửu Vĩ Ngân Hồ này cũng có mạng của không biết bao nhiêu tu sĩ đâu. Con Cửu Vĩ Ngân Hồ kia thường được mô tả là một con Ngân Hồ tàn nhẫn vô tình, lạnh lùng hung hiểm. Nhưng mà, con Ngân Hồ trước mắt này nhìn kiểu gì cũng có chút ngơ ngơ ngốc ngốc, nhìn xấu xí cũng chẳng có chút dáng vẻ nào được gọi là lạnh lùng cả. Hơn nữa, con Ngân Hồ này còn rất dễ dỗ nữa, chỉ cần mấy con linh kê là có thể dỗ được rồi.

Mà Giang Nghiên Băng vẫn lặng lẽ đi theo phía sau lưng mấy người Lâm Vân Dật bắt đầu đi dạo khắp nơi trên ngọn núi Thanh Khê này một vòng.

Lâm Vân Dật quay đầu lại nhìn về phía Giang Nghiên Băng rồi cười cười nói: “Cậu đi theo tôi, để tôi dẫn cậu đi nhìn thử nơi chuẩn bị ở lại đi.”

Dù sao thì trên người Lâm Vân Dật cũng có bí mật không thể để lộ ra ngoài được, vốn thì người đến hắn cũng sẽ tiếp nhận thôi, nhưng mà hắn cũng không tính để cho Giang Nghiên Băng này ở quá gần hắn làm gì, ít cũng như lời mà hắn nói trước đó chính là ở dưới chân núi rồi mặc kệ không thèm ngó ngàng đến nữa. Nhưng mà, hiện tại khi vừa mới nhìn thấy Giang Nghiên Băng xuất hiện ngay trước mặt thì tất cả mọi ý định cũ đã bị loại bỏ, chân núi là chân núi cái gì chứ?

“Chúng mày, xong rồi, xong rồi. Anh Dật đã bị sắc đẹp mê hoặc rồi đúng không? Dáng vẻ này là đã bị mê hoặc rồi đúng không?”

“Thật không ngờ được mà, vậy mà những lời đồn ngoài kia thật sự lại đúng sự thật mà, anh Dật thật sự lại thích nam mà. Thật không thể tin tưởng được mà. Không thể tin tưởng được mà.”

“Thật không ngờ được mà. Thật không thể nghĩ được là anh Dật lại là dáng vẻ như này đấy nhỉ? Tại sao? Anh Dật hoá ra là cái trạng thái như vậy đấy hả? Tại sao lại có thể như thế này chứ? Anh Dật vậy là cái dạng như thế này thật đấy hả?”

“Hoá ra là như vậy, hoá ra là như vậy mà. Tri nhân tri diện bất tri tâm, là tôi đã nhìn lầm anh Dật rồi, là tôi đã nhìn lầm anh Dật mà. Anh Dật vậy mà lại là cái dạng như thế này chứ hả? Tôi đã nhìn lầm rồi. Tại sao lại là cái dạng như thế này chứ? Thất vọng, quá mức thất vọng. Thật không thể ngờ được mà.”

“……”

Lúc này thì một chúng những thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê cũng châu đầu lại với nhau, người nào người nấy ghé tai lại mà xì xì xầm xầm, cả mấy thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê người nào người nấy cũng kích động không thôi.

End chap 41

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

Cảm ơn.

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam

Ps. Chúc mừng thanh niên Việt Nam (26/03/1931 - 26/3/2025

0.11934 sec| 2599.156 kb