Phần 28 – Vòng tay Hồng Nguyệt
\r\n\r\n------o28o------
\r\n\r\nLâm Vân Dật từ ngoài tiến vào bên trong biệt viện, mà vừa mới đi vào thì nó cũng nhìn thấy hình ảnh mẫu thân Thẩm Thanh Đường đang thu thập bảo vật trong phòng.
\r\n\r\nLúc này thì những mảnh đất trống phía tiền viện cũng có đặt không ít những cái kệ khá lớn, mà phía bên trên những cái kệ này cũng có đặt không ít hộp bảo ngọc đang được bật nắp.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn về phía Thẩm Thanh Đường nói: “Bái kiến mẫu thân, không biết mẫu thân đang muốn làm gì vậy ạ?”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường cười cười rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Mẫu thân đang muốn chuẩn bị một ít lễ mang đi tặng đấy mà. Trước đó những món đồ này đều bị mẫu thân chất chồng bên trong túi trữ vật không có thời gian kiểm kê lại, hiện tại mẫu thân cũng có chút thời gian muốn sửa soạn lại một chút xem có muốn nào có thể sử dụng được hay không ấy mà.”
\r\n\r\nNghe thấy từ chuẩn bị lễ mang đi tặng mà trong lòng Lâm Vân Dật tự nhiên lại nổi lên một vài cảm giác vô cùng khác thường.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhíu mày cũng có chút cảnh giác nói: “Mẫu thân, mới nãy mẫu thân nói tặng lễ gì ạ? Lễ cái cái gì mà phải tặng.”
\r\n\r\nKhi nghe được giọng nói đầy hốt hoảng như lâm vào đại địch của Lâm Vân Dật thì Thẩm Thanh Đường cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ buộc phải ngẩng đầu lên nhìn một chút.
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường cười cười rồi lắc đầu nói: “Con làm sao vậy hả? Là con nhóc Giang Đàm Nhi của Giang gia bên kia vừa mới tiến giai vào Luyện Khí kỳ tầng 3 cho nên chúng ta phải sang bên đó một phen. Cho dù mối quan hệ của hai nhà chúng ta hiện tại cũng tiến vào trạng thái hơi vi diệu một chút thật đấy nhưng mà vì thế đạo sau này thì giữa hai gia tộc chúng ta cũng còn phải giữ chút mặt mũi. Cái lễ này chúng ta không muốn cũng buộc phải đi, đây là đạo nghĩa.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng nhếch miệng cười nhạo một tiếng nói: “Mẫu thân cần gì mà phải đạo nghĩa cái gì ở đây chứ ạ? Chuyện này có gì kỳ lạ đâu ạ? Cũng chỉ là tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng ba thôi ấy mà. Chỉ vì một kẻ hèn là Luyện Khí kỳ tầng 3 mà phía bên kai còn muốn tổ chức lễ mừng nữa ạ? Phía Giang gia bên kia làm vậy không thấy quá rêu rao hay gì?”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nghe vậy thì thở dài một hơi rồi cười cười nói: “Đúng vậy, con nói cũng không sai. Luyện Khí kỳ tầng 3 cũng không được tính là quá cao.”
\r\n\r\nHiện tại thì thằng nhóc Lâm Vân Dật cùng với thằng nhóc Lâm Vân Tiêu nhà cô đã lần lượt tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 4 một lượt rồi. Nhưng mà phía Lâm gia bọn họ cũng muốn điệu thấp cũng không muốn rêu rao quá đà cho nên Lâm gia bọn họ buộc phải che giấu toàn bộ tin tức không để lọt ra ngoài, cho nên cái chuyện tổ chức lễ mừng này là không có rồi đấy.
\r\n\r\nVới độ tuổi hiện tại của thằng ba và thằng tư trong nhà thì chuyện cả hai đứa cùng đồng thời tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 4 như thế này thì cả hai thằng nhóc này chắc chắn sẽ được xưng tụng là thiên tài, cho dù là hai thằng nhóc này có lẫn trong bao nhiêu đệ tử tinh anh của Ngự Thú Tông kia đi chăng nữa cũng có thể xem như là hai đệ tử thiên tài.
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường cười cười rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Vân Dật, so về tuổi tác thì cô bé Giang Đàm Nhi của Giang gia bên kia là cùng tuổi với con, ở cái độ tuổi như thế này mà trưởng thành trong gia tộc tu chân giống như chúng ta mà cô bé này có thể tự mình tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng ba cũng coi như không tồi rồi. Nhưng mà đương nhiên, hiện tại Giang gia muốn tổ chức lễ mừng cũng không chỉ vì nguyên nhân Giang Đàm Nhi tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng ba đâu, còn một tầng nguyên nhân còn quan trọng hơn nhiều so với chuyện Giang Đàm Nhi tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 3 nữa.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút khó hiểu nói: “Ý mẫu thân là còn có nguyên nhân khác sao? Là nguyên nhân gì vậy ạ?”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nhíu mày nói: “Con biết Giang Việt Nhiễm của Giang gia rồi đúng không? Cô bé Giang Việt Nhiễm đó đã được một vị đan sư Kim Đan kỳ thu nhận làm đệ tử rồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng như bừng tỉnh mà nhíu mày lại nói: “À, còn có chuyện như vậy nữa sao? Như vậy cũng khó trách.”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường gật đầu rồi tỏ vẻ vô cùng hâm mộ mà nói: “Đúng vậy, tính ra con nhóc Giang gia kia phúc khí không cạn.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng đăm chiêu căng hết mặt mà nhíu mày nói: “Đúng vậy. Phúc khí của con nhóc kia đúng là không cạn.”
\r\n\r\nThường thì những tu sĩ Kim Đan kỳ rất kén chọn trong việc thu nhận đệ tử, mà đó còn là những đệ tử Luyện Khí kỳ nữa thì những tu sĩ Kim Đan kỳ càng thêm kén chọn. Nhưng việc kén chọn đó cũng chỉ đánh trúng người bình thường thôi chứ nhân vật Giang Việt Nhiễm kia chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này mà. Mà nữ chính ngoài nhận được ân sủng của thiên địa ra cũng được tác giả đắp cho một thân tư chất xuất chúng, đương nhiên chuyện nữ chính được coi trọng cũng là chuyện hoàn toàn bình thường không có gì lạ lùng cả.
\r\n\r\nThật ra thì theo diễn tiến thời gian của những sự kiện trong cuốn tiểu thuyết thì Lâm Vân Dật cũng biết chuyện này từ trước rồi. Mà trước đó nó còn từng nghĩ đến chuyện muốn để cho anh hai Lâm Vân Võ đang ở bên trong Ngự Thú Tông chạy đi quấy nhiễu cốt truyện một chút làm chệch hướng đi cũng được.
\r\n\r\nNhưng mà đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi, sau khi suy tính cẩn thận lại một lượt thì nó cũng toát mồ hôi hột vì suy nghĩ bất chợt đó. Lâm gia bọn họ chính là bia đỡ đạn, mà anh hai Lâm Vân Võ cũng là bia đỡ đạn, anh hai hắn cũng chỉ là một nhân vật qua đường đóng vai phản diện trong quá trình trưởng thành của nữ chính. Mà nó lại để cho nhân vật phản diện đi đối đầu trực tiếp với vầng hào quang nhân vật chính của nữ chính luôn sao? Chuyện này thật sự cũng có chút hơi nguy hiểm. Thường thì những nhân vật phản diện sẽ kiêm nhiệm luôn vai trò là công cụ hình người giúp gia tăng tình cảm cho nam chính và nữ chính của mạch truyện, nói không chừng anh hai Lâm Vân Võ nhà nó động đậy một chút thôi lại đẩy bản thân mình vào nguy hiểm hoặc là kéo thù hận của nam nữ chính về mình luôn thì khổ.
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường như nghĩ đến chuyện gì đó rồi thở dài một hơi nói: “Đúng là một người đắc đạo gà chó lên trời mà. Sau khi thông tin Giang Việt Nhiễm được một vị đan sư Kim Đan kỳ thu nhận làm đệ tử được truyền về thì địa vị của Giang gia tăng lên không ít, mà địa vị của Giang Đàm Nhi trong Giang gia cũng thuận nước đẩy thuyền mà dâng lên không ít so với trước đó.”
\r\n\r\n“Khi phía Giang gia nói muốn làm một buổi lễ chúc mừng chắc chắn cũng có không ít thế lực tu chân sẽ chạy đến tặng lễ chúc mừng. Ngoài mặt thì bọn họ tới tặng lễ chúc mừng cho Giang Đàm Nhi nhưng mà đằng sau đó thì bọn họ lại muốn giao hảo cho tốt với Giang Việt Nhiễm. Mà cái những thế lực kia nhắm đến cũng là mối quan hệ của Giang Việt Nhiễm cùng Giang Đàm Nhi kia mà thôi.”
\r\n\r\n“Trước đó mẫu thân có nghe được thông tin là thiên phú luyện đan của Giang Việt Nhiễm vô cùng tốt. Mà Giang Đàm Nhi cùng với Giang Việt Nhiễm cũng từng được ngoại giới xưng tụng là Giang gia song châu. Hình như linh căn của Giang Đàm Nhi cùng Giang Việt Nhiễm cũng giống y như nhau thì phải, thiên phú luyện đan của Giang Việt Nhiễm đã tốt như vậy rồi thì đương nhiên là thiên phú luyện đan của Giang Đàm Nhi cũng không kém bao nhiêu đâu.”
\r\n\r\n“Mà chuyện Giang Việt Nhiễm bộc lộ tài năng ở phía Ngự Thú Tông bên kia như vậy thì đương nhiên là giá trị của Giang Đàm Nhi cũng theo đó mà tăng lên vô cùng nhanh chóng.”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường càng nói thì mặt mũi của Lâm Vân Dật lại càng cau có, hiện tại mày Lâm Vân Dật nhíu lại cũng đủ kẹp kết một con ruồi.
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nhìn thấy dáng vẻ cau có khó chịu của Lâm Vân Dật mà trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Con trai, có chuyện này mẫu thân cũng phải nói. Tuy rằng hiện tại con không muốn tiếp tục hôn ước với Giang Đàm Nhi của Giang gia bên kia thật, nhưng mà lễ nghĩa thì chúng ta cũng cần phải chu toàn, không thể vì một chút vấn đề mà đắc tội quá nhiều được.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi cười cười gật đầu nói: “Chuyện này con hiểu, nhưng mà mẫu thân đang muốn chuẩn bị lễ gì mang sang bên đó vậy?”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nghe vậy cũng có chút khó xử mà nhíu mày nói: “Con không nhắc thì thôi chứ con nhắc tới thì mẫu thân cũng cảm thấy đau đầu đây. Mà giờ con tới rồi cũng tốt, nhanh tới đây hỗ trợ cho mẫu thân một chút chúng ta nên tặng gì đi nào.”
\r\n\r\nVốn dĩ là hai gia tộc cũng có hôn ước đính hôn từ trong bụng mẹ rồi, nếu bên phía bọn họ thật sự muốn nghị thân thì nói về lý hay về tình đi chăng nữa phía bọn họ cũng cần phải mang một phần lễ sang bên kia, mà phía bọn họ cũng phải tặng lễ cho đủ thành ý nữa.
\r\n\r\nChỉ là … hiện tại thằng nhóc Lâm Vân Dật không muốn thực hiện hôn ước chỉ chăm chăm muốn tìm cách để giải trừ hôn ước, hơn nữa khi nhắc đến hôn ước thì mặt thằng nhóc này cứ nhăn tít lại như đang ghét bỏ lắm. Cho nên cái lễ này bọn họ cũng không cần phải chuẩn bị quá dày làm gì, phía bọn họ cũng chỉ cần chuẩn bị những lễ bình thường như bao gia tộc khác tránh sau này lại lãng phí một phần tâm ý.
\r\n\r\nLâm Vân Dật thở dài một hơi tỏ vẻ vô cùng rầu rĩ nói: “Cái này khác nào dùng bánh bao thịt đánh chó đâu chứ? Tặng lễ ra ngoài chính là một đi không trở lại, mẫu thân cứ chọn mấy cái món hàng rẻ tiền không đáng giá trong nhà mang sang bên đó là được rồi. Việc gì mà mẫu thân phải lựa tới lựa lui làm gì cho phiền lòng chứ? Hay là mang chút điểm tâm sang cũng được.”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: “Con đấy, thằng nhóc con thật là … cái tính gì vậy hả?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật đang đưa mắt tìm kiếm một hồi bỗng nhiên có một hộp vòng lọt thẳng vào tầm mắt hắn, sau khi quan sát kỹ một lượt thì Lâm Vân Dật cũng giật mình kích động không thôi.
\r\n\r\nLâm Vân Dật cầm cái hộp lên ngẩng đầu hỏi Thẩm Thanh Đường cũng có chút gấp gáp nói: “Mẫu thân, cái này là cái gì đây ạ?”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nhìn thất sắc mặt cũng có chút khiếp sợ của Lâm Vân Dật thì nhíu mày nói: “Cái này là vòng Hồng Nguyệt. Con làm sao đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy thì kích động không thôi mà cầm luôn cái vòng ngọc lên gấp gáp nói: “Mẫu thân, cái này cho con.”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường gật đầu rồi cười cười nói: “Ừ, con thích thì cứ cầm lấy mà chơi đi.”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường bắt đầu lải nhải về lịch sử cái vòng nói: “Chiếc vòng Hồng Nguyệt này vốn dĩ là bảo vật do tổ mẫu của con lưu lại, lúc đó tổ mẫu con có nói đây là bảo vật gia truyền, tổ mẫu con vẫn luôn nói món đồ này sau này để lại cho mẫu thân mang theo làm của hồi môn, trước đó tổ mẫu con có nói nhất định phải bảo quản cho thật tốt cái món đồ này. Con trai, món đồ này mẫu thân đang tính toán muốn dùng để làm sính lễ cho con đấy. Hiện tại cũng trao lại nó cho con luôn.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi nhíu mày nhìn về phía Thẩm Thanh Đường một hồi nói: “Mẫu thân, ý của mẫu thân đang muốn nói món đồ này nguyên bản là sính lễ mẫu thân chuẩn bị cho con đúng không? Cho nên ngay từ ban đầu mẫu thân đã có tính toán muốn giao luôn chiếc vòng này cho Giang Đàm Nhi của Giang gia bên kia sao?”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, đúng là mẫu thân cũng từng có quyết định như vậy. Tuy rằng cái vòng này cũng chỉ là một chiếc vòng tay vô cùng bình thường nhưng mà bản thân nó cũng có ý nghĩa vô cùng phi phàm, cho nên …”
\r\n\r\nLâm Vân Dật còn không đợi Thẩm Thanh Đường nói hết câu mà hắn đã trực tiếp lấy máu nhận chủ luôn. Đêm dài lắm mộng, cứ trực tiếp nhận chủ luôn cho chắc ăn cái đã.
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nhìn thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Lâm Vân Dật như vậy cũng lắc đầu thở dài một hơi nói: “Con trai, cái này không phải là linh trạc đâu, cái này chỉ là một chiếc vòng tay vô cùng bình thường mà thôi. Trước đó mẫu thân cũng từng lấy máu nhận chủ qua không ít lần rồi, nhưng mà đáng tiếc thì chưa có một lần nào thành công cả.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cũng không để ý tới những lời mà Thẩm Thanh Đường vừa mới nói mà hắn cứ trực tiếp cắn đầu ngón tay nhỏ một giọt máu xuống chiếc vòng luôn.
\r\n\r\nRất nhanh sau đó thì một giọt máu tươi cũng rơi thằng lên phía trên chiếc vòng, ngay sau đó thì giọt máu cũng từ từ biến mất rồi dung nhập luôn vào bên trong chiếc vòng. Tiếp đó thì một luồng linh quanh cũng chợt loé lên, ngay sau đó thì một đoạn truyền thừa đột nhiên xuất hiện rồi dũng mãnh mà tràn hết vào bên trong thức hải của Lâm Vân Dật luôn.
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nhìn một màn này cũng vô cùng kinh ngạc mà nhíu mày nói: “Này … chuyện này sao có thể? Máu đã bị hấp thu rồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cũng không nói gì chỉ nhắm chặt hại mắt lại bất động một hồi, lúc này thì nó cũng hết sức chăm chú mà nghênh đón một đợt truyền thừa đan thuật đang dũng mãnh tràn vào bên trong thức hải của mình.
\r\n\r\nKỳ thật thì trước đó bản thân Lâm Vân Dật cũng đang muốn tiến hành luyện đan từ rất sớm luôn rồi, chỉ là những truyền thừa về đan thật này thật sự cũng có giá trị vô cùng phi phàm, những truyền thừa có liên quan đến đan thuật này không phải một gia tộc bình thường như Lâm gia có thể tiếp xúc được.
\r\n\r\nThật không thể nghĩ được là chuyện lại thành như vậy mà, cái này đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nhíu mày nhìn về phía Lâm Vân Dật cũng có chút kinh nghi mà nhíu mày nói: “Con trai, cái này không phài là vòng tay truyền thừa sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Thanh Đường nói: “Mẫu thân, là tổ mẫu đã nói mẫu thân phải giữ cho cẩn thận đúng không? Tổ mẫu đã nói đây là bảo vật gia truyền mà đúng không? Đã là bảo vật gia truyền thì làm sao có thể là một chiếc vòng bình thường được chứ? Mẫu thân à, người như vậy cũng quá sơ ý rồi đấy ạ.”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nghe vậy cũng hít sâu một hơi nhíu mày nói: “Được rồi, là lỗi của mẫu thân. Nhưng mà con trai, rốt cuộc thì cái vòng này là cái gì vậy?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhíu mày rồi nói: “Mẫu thân, cái vòng này chính là một chiếc vòng dược sư, mà chiếc vòng này cũng là một chiếc vòng vô cùng đặc thù cũng chỉ có những tu sĩ sở hữu hoả mộc Song linh căn mới có thể mở ra được. Chiếc vòng này này cũng có thêm một công năng vô cùng đặc thù đó chính là dùng để ký gửi và bảo quản linh thảo ở bên trong.”
\r\n\r\nLinh căn có thuộc tính Hoả chính là nền tảng cơ bản của những luyện đan sư phải có. Thường thì một trong những yêu cầu của luyện đan sư đó chính là sử dụng tới linh lực có thuộc tính Hoả để khống chế, điều chỉnh nhiệt độ của ngọn lửa trong quá trình xử lý tài liệu và trong quá trình luyện đan, cho nên linh căn thuộc tính Hoả là vô cùng cần thiết cho luyện đan sư.
\r\n\r\nCòn những tu sĩ sở hữu linh căn có thuộc tính Mộc thì lực tương tác đối với linh thảo cũng cao hơn rất nhiều so với những tu sĩ không sở hữu thuộc tính Mộc, hơn nữa thuộc tính Mộc có thể trợ gúp vô cùng tốt trong việc tinh luyện cũng như khống chế linh thảo.
\r\n\r\nMà những tu sĩ sở hữu luôn linh căn có hai thuộc tính Hoả và Mộc luôn lại được cho rằng đây chính là hạt giống luyện đan sư tốt nhất. Thường thì những tu sĩ sở hữu cả hai loại linh căn thuộc tính Hoả cùng linh căn thuộc tính Mộc có thể nắm giữ được linh lực của thuộc tính Hoả cùng linh lực có thuộc tính Mộc, và đương nhiên khi nắm giữ hai loại thuộc tính này cũng có khả năng khống chế ngọn lửa tốt hơn và nắm chắc được dược tính của linh thảo tốt hơn so với sở hữu chỉ đơn lẻ một thuộc tính Mộc hoặc Hoả.
\r\n\r\nMà bên trong nguyên tác của cuốn tiểu thuyết cũng có mô tả một chi tiết đó chính là Giang Đàm Nhi kia có sở hữu một cái vòng tay màu đỏ, sau khi nữ chính Giang Việt Nhiễm quay về gia tộc cùng nói chuyện với Giang Đàm Nhi thì nữ chính cũng bị chiếc vòng màu đỏ đó thu hút.
\r\n\r\nMà trong nguyên tác của cuốn tiểu thuyết cũng không hề giới thiệu về nguồn gốc của chiếc vòng tay màu đỏ kia từ đâu mà đến, cũng không nói rõ lai lịch chi tiết của chiếc vòng này, chỉ mô tả một chiếc vòng màu đỏ do Giang Đàm Nhi đeo. Hoá ra chiếc vòng đó vốn là đồ của mẫu thân Thẩm Thanh Đường sao?
\r\n\r\nNhư mẫu thân đã nói thì đây là chiếc vòng có ý nghĩa quan trọng mà mẫu thân chuẩn bị làm sính lễ, cho nên chiếc vòng trong tay Giang Đàm Nhi là sính lễ mà mẫu thân đã tặng ra ngoài sao?
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nghe vậy cũng có chút kích động mà mở to mắt nói: “Con trai, con nói vòng dược sư sao? Ý là … vòmg không gian sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc mà nói: “Đúng vậy.”
\r\n\r\nKhông nói đến chiếc vòng này vốn dĩ có truyền thừa bên trong, ngoài ra thì chiếc vòng dược sư này còn có khả năng bảo quản linh thảo nữa. Theo lý bình thường thì chiếc vòng này cũng có được coi thành một chiếc vòng trữ vật mà dùng. Mà không gian của chiếc vòng này cũng khá lớn, theo giá bình thường mà nói thì một chiếc vòng có không gian lớn như vậy cũng phải tiêu tốn đến 2 vạn linh thạch mới có thể sở hữu được.
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi mà cười cười nói: “Con trai, hiện tại con cảm giác như thế nào rồi?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Con thấy khá ổn. Mới nãy con đã tiếp nhận một đoạn đan thuật truyền thừa từ chiếc vòng này.”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi vui mừng nói: “Nói như vậy thì hiện tại còn trai của mẫu thân có thể học tập luyện đan rồi đúng không?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy thưa mẫu thân, hiện tại đúng là con có thể học tập luyện đan rồi ạ.”’
\r\n\r\nĐối với luyện đan sư mà nói thì ngoại trừ sở hữu linh căn cần thiết ra thì linh hồn lực cũng là một trong những tác nhân vô cùng quan trọng.
\r\n\r\nNhìn vào chiếc vòng Hồng Nguyệt trên tay Lâm Vân Dật mà trong lòng Thẩm Thanh Đường cũng có chút phức tạp không thôi. Nhớ năm đó lão tổ Trúc Cơ kỳ của Thẩm gia bọn họ đột nhiên ngã xuống quá mức bất ngờ, mà sau khi lão tổ ngã xuống như vậy cũng có không ít chuyện lão tổ còn chưa kịp công đạo xuống dưới, mà sau đó thì các vị trưởng bối bên trong gia tộc cũng bị ngoại giới theo dõi và tính kế, cuối cùng thì từng người lần lượt ngã xuống cũng chưa kịp dặn dò gì cả.
\r\n\r\nLúc đó, trong lúc chạy trốn thì cô cũng được các trưởng bối trong gia tộc chia bớt cho một vài cái túi chứa đồ bên trong, mà lúc đó các vị trưởng bối cũng vội vội vàng vàng mà đưa xong thuận đường chạy trốn luôn nên không kịp dặn dò gì, thật không ngờ được là cô đã cầm theo một trong những món bảo vật của gia tộc trong nhiều năm như vậy mà cô cũng không biết cách sử dụng, mà suýt nữa thì cô cũng coi bảo vật thành đồ bình thường mà tặng ra ngoài luôn rồi.
\r\n\r\nLão tổ của Thẩm gia cô trước kia chính là luyện đan sư, mà trong một lần sơ ý thì lão tổ cũng ngoài ý muốn mà bỏ mình luôn. Mà chuyện xảy ra lúc đó cũng là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn, lúc đó lão tổ cũng chưa thể đào tạo được người kế thừa, cũng chính vì vậy cho nên truyền thừa về đan thuật của Thẩm gia còn chưa kịp truyền xuống dưới.
\r\n\r\nNguyên bản thì Thẩm Thanh Đường còn cho rằng truyền thừa của gia tộc cô cứ như vậy mà bị chặt đứt luôn rồi, không ngờ là quanh co một đường thì cuối cùng truyền thừa cũng có cơ hội được đưa ra ánh sáng.
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường có chút lo lắng mà nhìn về phía Lâm Vân Dật nghiêm túc dò hỏi nói: “Con trai, hiện tại con đang tu luyện phù thuật với lão tổ mà đúng không? Con đang tu luyện phù thuật mà chuyển ngang sang tu luyện đan thuật như vậy không sao chứ? Tu luyện song song như vậy có tạo thành xung khắc hay con có bị xung đột hời gian học tập không?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi lắc đầu nói: “Mẫu thân cứ yên tâm, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đâu ạ.”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Như vậy là tốt rồi, không ảnh hưởng gì là được rồi. Con trai, nếu như con đã quyết định như vậy thì mẫu thân cũng không nói gì nữa, nếu con thích thì con cứ thử xem coi một chút cũng được.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy mà trong lòng cũng có chút kích động không thôi. Trong mấy năm gần đây nó gần như là thành giai cấp vô sản luôn rồi, mấy năm nay linh thạch mà nó tốn bao công sức mới thu hoạch được đều đập hết vào đan dược luôn rồi. Cũng may mắn trong những năm này nó là có chút thu hoạch chứ không thì gia tộc cũng không thể nuôi nổi đâu.
\r\n\r\nTuy rằng hiện tại Lâm Vân Dật cũng thành công mà tiến giai vào Luyện Khí kỳ tầng bốn rồi đấy, nhưng mà trước đó nó chính là cắn đan dược mà đạt được thành tựu như vậy, tuy rằng số đan dược mà nó mua đều là đan dược dành cho tu sĩ Luyện Khí kỳ nhưng mà giá trị của đan dược từ trước đến nay không hề rẻ một chút nào, lần này vì tiến giai vào luyện Luyện Khí kỳ tầng 4 mà toàn bộ tài sản cũng bị tiêu sạch rồi.
\r\n\r\nHiện tại thì Lâm Vân Dật cũng có một ngón nghề khác có thể kiếm được linh thạch đó chính là vẽ phù, mà đúng là vẽ phù cũng có thể kiếm linh thạch được đấy, nhưng mà tu vi của nó cũng quá kém, hiện tại nó cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 4 mà thôi, mà tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 4 có vẽ phù cũng chỉ vẽ được những loại phù chú cấp thấp không có bao nhiêu giá trị cả.
\r\n\r\nNếu như Lâm Vân Dật có thể học thêm một ngón nghề khác như trở thành luyện đan sư thì tốt quá rồi, chỉ cần trở thành luyện đan sư thì từ nay về sau vừa có đan dược ăn mà vừa tiết kiệm được không ít linh thạch để mua sắm thành phẩm đan dược rồi.
\r\n\r\nEnd chap 28
\r\n\r\n-------------XuYing90--------------
\r\n\r\n------oOo------
\r\n\r\nChúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
\r\n\r\nCảm ơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo