Phần 26 - Tới thăm Lâm VânVõ
\r\n\r\n------o26o------
\r\n\r\nSau khi đi dạo một vòng thì Lâm Viễn Kiều cũng bỏ ra 1.000 linh thạch để thuê tạm thời một cái động phủ ở bên trong Thanh Long Thành.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nhìn một linh thạch bay nhanh như vậy cũng có chút đau đầu mà thở dài một hơi nói: “Cái thành phủ Thanh Long Thành này đúng thật là … chỉ một cái động phủ thôi nhưng mà giá tiền thuê cũng quý giá quá rồi đấy, nơi này chỉ xứng đáng ở lại một thời gian ngắn chứ không thể ở lâu được mà.”
\r\n\r\nĐối với những thời điểm bình thường mà nói với 1.000 linh thạch này cũng đủ để cho hắn chi tiêu trong một thời gian dài luôn rồi đấy, nhưng mà tới Thanh Long Thành này thì 1.000 linh thạch cũng chỉ đủ để thuê một cái động phủ trong vòng bảy ngày mà thôi.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều bỏ tiền thuê một cái động phủ để ở tạm, bỏ phía 1.000 linh thạch nhưng mà động phủ ba cha con Lâm gia nhận được cũng có điều kiện tương đối đơn sơ một chút so với những gì mà bọn họ kỳ vọng, nhưng mà động phủ này cũng có đầy đủ tiện nghi rồi.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn bốn phía xung quanh một chút rồi gật đầu cười cười nói :”Đúng vậy. Bảo địa như thế này xác thật không dễ định cư.”
\r\n\r\nLần này đi ra ngoài thì Lâm Vân Dật còn đang cho rằng nó sẽ đi tìm hiểu một chút, dù sao thì nghe lời Lâm Vân Võ nói thì Lâm Vân Dật cũng nghĩ ra một phương hướng muốn tới Thanh Long Thành để mở một cửa hàng bán linh kê quay này nọ hoặc các món ăn có liên quan đến linh kê. Muốn có được chỗ dừng chân ở Tu chân giới này thì mạng lưới tin tức cũng là một trong những nguồn tài nguyên vô cùng quan trọng.
\r\n\r\nLúc đó Lâm Vân Dật còn đang mơ mộng rằng tới nơi này mở một cửa hàng bán linh kê, thành thị lớn người tới nhiều mà thu nhập chắc chắn cũng không kém, mà ngoài chuyện sinh ý ở nơi này dễ làm ăn ra thì việc thu thập tin tức cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
\r\n\r\nTrong đầu Lâm Vân Dật đã làm một bảng chi tiết kế hoạch mở rộng mạng lưới kinh doanh chạy đến khảo sát thị trường rồi đấy, kế hoạch vạch ra trên giấy hoàn hảo đến mức tự nó cũng phải gật đầu tự khen mình tài giỏi. Nhưng mà thời điểm khi chạy đến đây hỏi giá thuê cửa hàng thôi thì bao nhiêu ý định bao nhiêu sáng kiến cũng bị đá sạch sẽ, kế hoạch ban đầu gần như là đổ bể không thể sử dụng được.
\r\n\r\nỞ Thanh Long Thành này thì giá cả thuê một cái cửa hàng nhỏ thôi cũng là giá trên trời, cửa hàng nhỏ vị trí khuất một năm chi ra 1 vạn linh thạch tiền thuê, mà cái này chỉ là cửa hàng nhỏ thôi còn những cửa hàng lớn còn chưa dám hỏi tới, cái giá cả này thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
\r\n\r\nTuy rằng giá cả ở Thanh Long Thành này không sang thì cũng quý thật đấy, nhưng mà sang quý như vậy cũng phải có lý do của nó. Ví dụ như cái động phủ mà ba cha con Lâm gia vừa mới thuê đây tiêu hốn 1.000 linh thạch cho một tuần nhưng mà linh khí bên trong động phủ này cũng được tính là khá nồng đậm, linh khí ở nơi này đúng là thắng ngọn núi Thanh Khê nhà bọn họ mấy lần rồi.
\r\n\r\nĐối với người bình thường thì hoàn cảnh sống cũng tạo thành những ảnh hưởng không nhỏ rồi, còn đối với tu sĩ mà nói thì hoàn cảnh tu lyện cũng là một trong những nhân tố vô cùng quan trọng ảnh hưởng đến sự trưởng thành. Mà hoàn cảnh tu luyện ở Thanh Long Thành này thật sự cũng vô cùng tốt cho nên giá cả ở nơi này có đắt như vậy cũng có thể lý giải được phần nào đó.
\r\n\r\nTuy rằng giá cả của Thanh Long Thành không rẻ nhưng mà nơi này vẫn không thiếu tu sĩ muốn gia nhập, làm người luôn hướng nơi cao mà tới cho nên người trước ngã xuống thì người sau cũng nhanh chóng chen chân mà xông tới, đất lành chim đậu, cũng có không ít tu sĩ muốn dung nhập vào bên trong phiến bảo địa này nhằm chiếm được một vị trí nhỏ nào đó.
\r\n\r\nĐám người Lâm Viễn Kiều dạo chơi khắp Thanh Long Thành đến ngày thứ ba thì cuối cùng Lâm Vân Võ mới chạy tới tìm.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều đưa mắt đánh giá Lâm Vân Võ một lượt từ đầu đến chân, mới một năm không gặp mà hắn lại có cảm giác là thằng con trai thứ hai này đã trưởng thành lên không ít so với lần gặp mặt trước đó rồi thì phải, người cũng cao lên không ít mà nhìn qua cũng thấy già dặn hơn trước không ít, quan trọng thì tu vi cũng tinh tiến hơn trước một chút.
\r\n\r\nLâm Vân Văn nhìn Lâm Vân Võ rồi cười cười nói: “Em hai, tinh thần của em nhìn cũng khá ổn đấy nhỉ? Đã lâu không gặp em.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu trong lòng cũng có chút ngượng ngùng nói: “Dạ, đã lâu rồi không gặp mọi người ạ.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cũng nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật còn đang thong dong trước mặt thì trong lòng cũng có chút ngượng ngùng không thôi.
\r\n\r\nLâm Vân Võ cười cười rồi chà xát hai tay lại nói: “Em ba, em tới đây có ổn không? Lần trước anh đã viết thư cho phụ thân, em có … mang thêm chút đồ ăn tới đây cho anh không?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Có, đương nhiên là có, em còn chuẩn bị từ sớm cho anh rồi đây.”
\r\n\r\nSau đó thì Lâm Vân Dật cũng cười cười rồi cầm túi trữ vật ra ngoài, phía bên trong túi trữ vật này có chuẩn bị trước 30 con linh kê được chế biến các món.
\r\n\r\nLâm Vân Võ cũng không chờ đợi gì nữa mà chuyển toàn bộ 30 con linh kê sang túi trữ vật của mình, sau đó hắn cũng không chần chờ mà ôm luôn một con linh kê ra gặm luôn không một chút ngượng ngùng nào.
\r\n\r\nLâm Vân Võ ăn xong một con linh kê béo mập xong cũng có chút thoả mãn mà kích động nói: “Chính là cái hương vị này đây. Nhớ chết anh rồi. Thật sự là nhớ chết anh rồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn dáng vẻ như ăn hổ đói của Lâm Lâm Võ mà nhíu mày lại nói: “Anh hai, anh là làm sao vậy hả? Sao tự nhiên anh lại có dáng vẻ này chứ? Không lẽ Ngự Thú Tông bên kia bỏ đói anh hai đấy hả? Không phải như vậy chứ?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cười cười rồi lắc đầu nói: “Không có, không bị bỏ đói, nhưng một năm rồi không được ăn nên anh tưởng nhớ không thôi. Em ba, vẫn là tay nghề của em ba là tốt nhất mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Anh hai quá khen, nếu như anh hai thích như vậy thì lần sau em sẽ chuẩn bị nhiều hơn một chút rồi mang đến cho anh hai ăn dần.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cũng không nói gì mà một bên cầm linh kê lên ăn rồi lại phất tay lên một chút để thả con Kim ngọc đường lang - Khuyết Nguyệt ra ngoài.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều quan sát Khuyết Nguyệt một chút cũng có chút kích động mà cười cười nói: “Con trai, linh sủng này của con đã tiến giai rồi sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ đang ăn linh kê nghe vậy cũng nhe răng ra cười cười nói: “Vâng ạ phụ thân, dạo gần đây con cũng tính toán một chút rồi chạy đi lãnh nhiệm vụ ở Phế Khí Đường đấy ạ. Nhiệm vụ của con đó chính là hỗ trợ xử lý mấy loại pháp khí đã bị loại thải của tông môn. Cũng nhờ vậy mà con cũng có thể lấy ra được một vài loại tài liệu hữu dụng đấy ạ.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút hứng thú mà cười cười nói: “Thật vậy sao? Vậy thì anh hai, dạo gần đây anh có thu hoạch gì đúng không?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Có, đương nhiên là có. Em cũng biết Khuyết Nguyệt có thể cắn nuốt được những loại pháp khí phế thải mà đúng không? Sau khi cắn nuốt xong rồi thì Khuyết Nguyệt cũng có thể phân giải tài liệu luyện khí mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Vậy thì anh cùng Khuyết Nguyệt đã thu hoạch được cái gì rồi?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cười cười cũng nhanh chóng lấy ra một đoạn kiếm đặt lên bàn nói: “Đây, cái đoạn kiếm gãy này đây, món hàng này chính là tân sủng mới nhất mà Khuyết Nguyệt vừa mới thu thập được. Nếu như anh đoán không lầm thì đoạn kiếm này đã sử dụng Từ kim đồng, Huyết dương thiết, Ngân ti tinh, cùng không ít những loại linh tài khác nữa để tạo thành hỗn hợp rồi luyện chế mà thành đoạn kiếm này. Dạo gần đây Khuyết Nguyệt đang cảm thấy khá hứng thú đối với loại Ngân ti tinh có bên trong đoạn kiếm này thì phải, nhưng mà đoạn kiếm này là một hỗn hợp các loại linh tài nung nóng đúc thành cho Khuyết Nguyệt đã tìm cách phân tách hai loại tài liệu Tử kim đồng cùng Huyết dương thiết ra rồi.”
\r\n\r\nPhế Khí Đường đúng với cái tên gọi của nó thì nơi này chất chồng chất đống đủ các loại pháp khí phế thải đã bị hư hỏng hoặc không có người nào muốn sử dụng tới nữa. Bởi vì trong này chứa không ít pháp khí hỏng nên mấy một đến vài kiện cũng không khiến người khác phải chú ý đến.
\r\n\r\nMà chuyện càng khó nói hơn đó chính là những thứ mà Khuyết Nguyệt nuốt vào trong bụng chẳng qua cũng chỉ là một khối sắt vụn còn thứ mà Khuyết Nguyệt nhổ ra lại là vàng ròng đâu.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Như vậy thì tốt quá rồi. Trong nhà chúng ta thì anh hai quả nhiên là người có phúc duyên thâm hậu mà, những người khác có linh sủng phải bỏ bao nhiêu tiền để nuôi nấng mới có thể trưởng thành, có tiêu hao bao nhiêu thứ mới có thể hỗ trợ cho yêu thú tăng cấp, nhưng mà anh hai thì chỉ cần những loại pháp khí bị người ta loại thải là tốt rồi. Không hổ là linh sủng tuyệt hảo mà mà. Người ta là chủ nhân nuôi linh sủng nhưng mà anh hai thì ngược lại được hưởng phúc của linh sủng.”
\r\n\r\nKhuyết Nguyệt đang đứng ở bên cạnh nghe được những lời khích lệ của Lâm Vân Dật mà ngẩng cao đầu tỏ vẻ vô cùng ngạo nghễ mà đứng thẳng ngực lên huênh hoang không thôi.
\r\n\r\nLâm Vân Võ cũng cười cười rồi nhanh chóng lấy thêm mấy cục khoáng thạch kim loại rồi đặt lên bàn nói: “Đúng vậy, là anh phúc duyên không cạn. À đúng rồi, đây là thu hoạch mới nhất của bọn anh. Có một chuyện này, dạo gần đây anh đã mang một chút ra để giao dịch với đồng môn. Hình như người bên trong tông môn đã phát hiện ra chuyện gì đó rồi thì phải.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn cầm lấy khối khoáng thạch kim loại trên bàn lên xem xét thử một chút rồi nhíu mày nói: “Đây là Hàn băng thiết sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Anh hai, nếu như anh hai cảm thấy hứng thú với khối kinh loại này thì anh hai có thể cầm đi rồi nhờ vị luyện khí sư nào đó luyện chế thành một thanh Hàn băng chủy thủ cũng được ạ. Hoặc là anh hai chờ em thêm một chút thời gian nữa để em tìm kiếm thêm, chờ đến lúc em gom đủ tài liệu rồi thì anh có thể luyện chế luôn thành một thanh Hàn băng thiết kiếm luôn cũng được ạ.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe thì cũng có chút hứng thú rồi cười cười gật đầu nói: “Được rồi cảm ơn em hai, có thêm những thứ này nữa là đủ rồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi lắc đầu nói: “Không có ak. Anh em chúng ta thì cần gì phải khách khí như vậy chứ.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nhìn cảnh anh em hoà thuận như vậy cũng vô cùng vui mừng mà nhìn về phía Lâm Vân Võ cười cười nói: “Thằng hai, con dạo này sao rồi? Con có thiếu linh thạch không? Có đủ tài nguyên tu luyện không? Lần này rời khỏi nhà lão tổ nói phụ thân mang thêm một chút cho con này. Cứ yên tâm mà sử dụng, trong nhà vẫn có thể lo đủ cho con,”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng lắc đầu rồi cười cười nói: “Đa tạ phụ thân, tạm thời thì con cũng không thiếu linh thạch để sử dụng ạ, con có thể tự xoay sở được nên phụ thân cùng lão tổ cứ yên tâm. Phụ thân, số linh thạch này ngài vẫn nên lưu trữ lại cho chính bản thân mình sử dụng đi ạ.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Như vậy cũng được.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn quay sang nhìn về phía Khuyết Nguyệt một hồi mà trong lòng cũng có thêm vào phần hâm mộ không thôi.
\r\n\r\nLâm Vân Võ nhìn thấy cảnh này cũng lấy ra thêm một trái trứng linh trùng đặt lên bàn nói: “Anh cả, anh xem thử cái này đi.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nhíu mày nói: “Đây là?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cười cười cũng có chút tự tin mà nói: “Anh cả, anh nhớ em nói em tìm thấy trứng của Khuyết Nguyệt trong một cái hang động vứt đi đúng không ạ? Sau khi quay về tông môn thì em cũng quay lại hang động đó để dò xét thêm một lần nữa. May mắn là em quay lại dò xét nên em lại phát hiện thêm một quả trứng linh trùng nữa. Anh cả, em nghĩ trái trứng linh trùng này có lẽ cũng giống với Khuyết Nguyệt đấy ạ.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy cũng giật mình trừng lớn mắt nói: “Em hai, ý của em là … để cho anh khế ước với trái trứng này sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Vâng ạ.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy cũng cảm thấy cảm động không thôi mà nhìn về phía Lâm Vân Võ nói: “Cảm ơn em hai, tốt quá rồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cười cười rồi xua tay nói: “Anh hai, em nói rồi, anh em chúng ta không cần phải khách khí như vậy làm gì. Hiện tại em đang ở bên trong Ngự Thú Tông khó có thể ra ngoài được, có rất nhiều chuyện em muốn làm cũng không tiện để thực hiện. Nếu như anh hai có thể kế ước được với một con Kim ngọc đường lang nữa vậy thì anh hai có thể mang theo những tu sĩ trong gia tộc chúng ta đi ra ngoài đào bảo rồi. Đến lúc đó em cũng không cần phải cảm thấy tiếc nuối nữa.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn cười cười rồi gật đầu nói: “Được, đa tạ em, anh đã hiểu rồi. Em cứ yên tâm đi, chuyện gia tộc giao cho anh.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười nhìn về phía Lâm Vân Võ nói: “Anh hai, anh đang ở bên trong Ngự Thú Tông, bên trong tông môn anh có nghe được tin tức gì về Trúc cơ đan không?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ gật đầu rồi nhíu mày nói: “Ừ, xem như là có một chút tin tức, một trong những chủ dược của Trúc cơ đan chính là Ngọc tuỷ chi, nhưng mà loại Ngọc tuỷ chi này còn cần ít nhất phải đến năm năm nữa mới có thể thành thục được. Cho nên tông môn hiện tại không có Trúc cơ đan muốn bán ra ngoài, có muốn muốn bán Trúc cơ đan ra ngoài thì ít nhất cũng cần phải chờ đến năm năm nữa thì may ra.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng nhíu mày rồi gật đầu nói: “Còn phải đến năm năm nữa sao? Như vậy cũng được. Năm năm nữa thì chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị từ hiện tại luôn cũng được rồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ đang ngồi gặm linh kê, sau khi gặm xong linh kê rồi thì Lâm Vân Võ mới như lấy lại sức sống mà đưa mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật, mà sau khi quan sát xong thì Lâm Vân Võ cũng há hốc miệng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
\r\n\r\nLâm Vân Võ nhíu mày nhìn đi nhìn lại đến vài lần rồi nói: “Em ba … em mới tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 3 đấy hả?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng khó hiểu mà nhíu mày nói: “Sao lại nhanh như vậy chứ? Em ba, em không phải tu sĩ Ngũ linh căn sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi nhướn mày nói: “Đúng vậy, em vốn dĩ là tu sĩ Ngũ linh căn mà, từ đầu đến giờ cũng đâu có sai đâu.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy lại càng khó hiểu mà nhíu mày nói: “Làm sao có thể được chứ? Tu sĩ Ngũ linh căn có thể tiến giai nhanh đến như vậy sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Anh hai, vốn là như vậy mà. Hơn nữa Vân Tiêu cũng là Luyện Khí kỳ tầng 3 rồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng hít sâu một hơi mà trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc nói: “Cái gì? Vân Tiêu cũng tiến giai rồi sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nói xong mà bản thân hắn cũng có chút hoang mang không thôi, chuyện này làm sao mà có thể được chứ? Cũng vì chuyện quá mức phi lý nên hắn cũng theo bản năng mà quay sang nhìn về phía Lâm Vân Văn để tìm kiếm câu trả lời. Nhưng mà lúc này thì Lâm Vân Văn cũng chỉ có thể cảm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ mà nhún vai không nói thành lời.
\r\n\r\nChuyện gì nên tới thì nó cũng tới thôi, trước đó hắn chứng kiến tận mắt đã phải bị chấn động không thôi rồi thì hiện tại em trai hắn không tin được cũng là chuyện vô cùng bình thường mà.
\r\n\r\nTrước đó khi hắn chứng kiến tận mắt thì hắn cũng bị chấn động một lần rồi đấy, dù sao thì chuyện này cũng phá vỡ nhận thức của hắn rồi thì đến phiên thằng hai cũng nên chịu như vậy đi, cùng là anh em sinh đôi thì có phước cùng hưởng có hoạ cùng chịu đi, chuyện này hắn không muốn chịu một mình đâu.
\r\n\r\nLâm Vân Dật cầm mấy trái hồ lô ra ngoài rồi cười cười nói: “Đúng rồi anh hai, cái này là thứ lão tổ muốn nhường lại cho anh hai này.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cầm lấy trái hồ lô lên nhìn thử cũng có chút tò mò mà nói: “Là lão tổ đưa cho anh sao? Bên trong này có cái gì vậy?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Anh hai, anh có nhớ khối ngọc bội hồ điệp trước đó không? Lão tổ đã thử nghiệm qua một chút. Khối ngọc bội hồ điệp vốn là dược ngọc, sau khi lão tổ ngâm khối dược ngọc đó vào bên trong linh tuyền sẽ thu được linh dịch, mà loại linh dịch này không chỉ có tác dụng vô cùng hiệu quả trong việc chữa thương mà còn có tác dụng vô cùng tốt trong việc gia tăng tốc độ tu luyện lên. Ngoài ra thì loại linh dịch này còn có tác dụng nhất định nào đó trong việc tinh lọc độc đan, thêm nữa là loại linh dịch này còn có thể dùng chung với đan dược nữa, khi dùng chung với đan dược thì loại linh dịch này cũng có tác dụng làm gia tăng hiệu lực của đan dược lên một chút.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng hít sâu một hơi trong lòng cũng có chút kích động mà nói: “Thật như vậy sao? Có chuyện tốt như vậy sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đương nhiên rồi. Anh hai, số lượng này anh cứ dùng trước đi. Những năm kế tiếp bọn em sẽ mang tới thêm cho anh.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng cảm động không thôi mà cười cười nói: “Cảm ơn em, như vậy cũng làm phiền em chiếu cố rồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười nhìn về phía Lâm Vân Võ nói: “Anh hai, lần này em tới đây cũng có một chuyện muốn nhờ anh hai chút.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Được, em ba nói đi, nếu giúp được gì thì anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành cho em.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi cầm một túi trữ vật đặt lên bàn cười cười nói: “Anh hai, bên trong cái túi này này có tổng cộng 5.000 linh thạch. Làm phiền anh hai có thể mang số linh thạch này đi mua sắm giúp em một số loại đan dược thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí kỳ, bất kỳ loại đan dược nào cũng được, mà tốt nhất thì loại nào đó càng hiếm lạ thì càng tốt.”
\r\n\r\nTrong khoảng thời gian gần đây Lâm Vân Dật cũng dùng không ít những loại đan dược khác nhau vào người rồi đấy, nhưng mà đáng tiếc thì nhưng loại đan dược cùng loại dùng càng nhiều sẽ dễ dàng sản sinh ra kháng tính, mà đã có kháng tính rồi thì dược lực của loại đan dược đó cũng bị hạ xuống không ít nênn càng sử dụng nhiều thì càng lãng phí.
\r\n\r\nMà ngọn núi Thanh Kê của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một ngọn núi vô cùng hoang sơ chưa phát triển, nơi đó chẳng qua cũng chỉ là một địa phương rất nhỏ,đúng là những thành phủ chung quanh cũng có bán ra các loại đan dược khác nhau đấy nhưng mà chủng loại đan dược có thể bán ra chung quy cũng khá hữu hạn, mà đan dược dành cho tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng còn rất nhiều, ngọn núi Thanh Sơn thật sự không thể đáp ứng đủ nhu cầu đan dược của Lâm Vân Dật.
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng vô cùng sảng khoái mà vỗ ngực cam đoan nói: “Chuyện này đương nhiên là có thể, không thành vấn đề gì đâu. Chỉ là em ba à, anh biết em tự có chính kiến của mình nhưng mà anh vẫn phải nói trước. Tu vi của em hiện tại vẫn còn khá yếu mà em đã sử dụng nhiều đan dược như vậy cũng không có vấn đề gì sao? Sẽ không có hậu quả gì đó chứ?”
\r\n\r\nĐại đa số những tu sĩ Luyện Khí kỳ nếu có thiên phú thì quá trình tu luyện cũng khá dễ dàng, nhưng mà tu sĩ Luyện Khí kỳ nếu đi đường tắt mà sử dụng quá nhiều đan dược để tăng cấp thì bên trong thân thể chắc chắn là sẽ sản sinh ra kháng tính. Mà kháng tính này chắc chắn sẽ kéo dài chứ không biến mất, như vậy thì thời điểm muốn sử dụng Trúc cơ đan để thăng cấp lên Trúc Cơ kỳ thì hiệu quả của Trúc cơ đan sẽ bị hạ thấp đi rất nhiều, mà hiệu quả của Trúc cơ đan bị hạ thấp thì tỷ lệ Trúc Cơ kỳ thất bại cũng theo đó mà tăng lên.
\r\n\r\nThường thì những tu sĩ có tư chất ưu việt hơn một chút ở những đại gia tộc tu chân trong giai đoạn Trúc Cơ kỳ thì bọn họ sẽ hạn chế hết mức có thể để không sử dụng quá nhiều đan dược, đại đa số những tu sĩ có tư chất tốt khi tu luyện cũng ít gặp phải bình cảnh mà một đường tu luyện không gặp trở ngại, cho nên những tu sĩ Luyện Khí kỳ ở những đại gia tộc thường sẽ lựa chọn khổ tu để gia tăng cảnh giới, suy tính về lâu về dài thì tiến giai chậm một chút mà chăc chắn cũng không làm sao cả.
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười tỏ vẻ vô cùng đương nhiên mà nói: “Anh hai, anh cũng biết rồi mà, em là tu sĩ Ngũ linh căn đấy. Tu sĩ Ngũ linh căn mà không cắn dược thì làm sao mà em có thể tiến bộ được đúng không? Anh cứ mua giúp em đi, không sao đâu.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng vô cùng miễn cưỡng mà gật đầu nói: “Em nói vậy cũng đúng. Nhưng mà em ba, em tiêu nhiều linh thạch như vậy thì linh thạch trong túi em có đủ không?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật suy nghĩ một chút mà thở dài một hơi nói: “Nói dư giả thì không có đâu, nếu miễn cưỡng một chút thì coi như đủ.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nhíu mày như nhớ đến vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “Em ba, em có mang bánh Thăng tiên vấn đỉnh đến đây không?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật lắc đầu rồi nhíu mày nói: “Không có, làm sao mà em mang được chứ? Món bánh kia có thời hạn sử dụng mà, làm ra là phải tiêu thụ luôn nên bọn em mang theo làm gì?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng suy tư một chút rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Em ba, hiện tại em có thể làm luôn được không?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Chuyện này đương nhiên là có thể thôi. Dù sao thì tất cả những loại nguyên liệu có thể dùng để làm ra món bánh Thăng tiên vấn đỉnh kia có thể mua được ở nơi này thôi. Nhưng mà anh hai, sao anh lại nói em làm bánh vậy ạ? Không lẽ những người ở bên trong tông môn của anh muốn ăn sao? Anh muốn bán bánh sao?
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười mà nói: “Đúng vậy. Tuy rằng hiện tại bánh Thăng thiên vấn đỉnh của chúng ta có rất nhiều hàng mô phỏng rồi đấy, nhưng mà rất nhiều đồng môn của anh nghe được thông tin rằng em trai anh là người đầu tiên sáng chế ra lại bánh này cho nên mấy người bọn họ đều mong muốn được ăn thử loại bánh do chính ta em thượng thủ làm ra.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút hứng thú rồigật đầu rồi cười cười nói: “Chuyện này thì đương nhiên là có thể thôi.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ mà cười cười nói: “Thật sao? Để anh ở lại đâu làm trợ thủ cho em luôn nhá.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ, làm phiền anh hai rồi.”
\r\n\r\n……
\r\n\r\nLâm Vân Dật cũng gióng trống khua chiêng mà ra tay hào phóng muốn mua một đám tài liệu ở Thanh Long Thành với mục đích làm các loại điểm tâm ngọt.
\r\n\r\nKỳ thật thì Thanh Long Thành cũng là một trong những thành thị khá lớn cho nên các loại tài liệu ở Thanh Long Thành này cũng coi như dư giả không thiếu một món gì cả, những loại tài liệu mà Thanh Hà Phủ bọn họ còn thiếu thì phía Thanh Long Thành này có khi còn dư thừa nữa. Ở nơi này cái gì cũng tiện lợi nhưng mà giá cả của những loại tài liệu này tương đối cao, đúng là thành thị lớn cho nên giá cả cũng phải đôn lên một chút mới phù hợp với mức sống ở nơi này.
\r\n\r\nThời điểm khi mà rời khỏi nhà thì Lâm Vân Dật cũng mang theo đủ các loại dụng cụ làm điểm tâm ngọt đi cùng luôn, cái gì Lâm Vân Dật cũng mang đi cùng cho nên sau khi mua xong các loại tài liệu thì đương nhiên là một lượng lớn đủ các loại Thăng tiên vấn đỉnh cũng được sản xuất ra với số lượng lớn.
\r\n\r\nMà sau khi làm xong xuôi các loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh thì Lâm Vân Võ cũng gom luôn các loại điểm tâm lại rồi mang đến tông môn tìm nguồn tiêu thụ.
\r\n\r\nKỳ thật thì hiện tại phía những thành thị bên ngoài kia cũng có đủ các loại bánh mô phỏng cái loại bánh kem luôn rồi. Nhưng mà bánh mô phỏng chẳng qua cũng chỉ là bánh mô phỏng mà thôi, còn người làm ra bánh kem này lại chính là Lâm Vân Dật cho nên những chiếc bánh kem mà Lâm Vân Dật làm ra cũng có tạo hình đa dạng hơn, mà khẩu vị cùng điềm mỹ hơn rất nhiều, nói chung bản chính vẫn là bản được săn đón nhiều hơn cho nên bánh kem của Lâm Vân Dật cũng được hoan nghênh hơn rất nhiều.
\r\n\r\nĐương nhiên thì tạo hình những loại bánh kém này cũng được không ít nữ tu vô cùng hoan nghênh, nữ tu yêu thích là chuyện vô cùng đương nhiên rồi, mà nam tu cũng muốn trợ giúp tạo niềm vui cho nữ tu cho nên bọn họ cũng muốn mua một bánh về để dỗ vui cho những nữ tu mà mình ái mộ, cho nên nguồn sinh ý khi buôn bán bánh Thăng tiên vấn đỉnh của Lâm Vân Dật hiện tại rất tốt.
\r\n\r\nLúc này thì Lâm Vân Võ cũng đứng ở phía trước động phủ của bản thân mình, trước mặt của Lâm Vân Võ cũng có bày một cái bàn, mà phía bên trên cái bàn này cũng có bày đủ các loại bánh điểm tâm ngọt.
\r\n\r\n“Lâm sư huynh à Lâm sư huynh, sư huynh nói coi cái bánh Thăng tiên vấn đỉnh này bao nhiêu linh thạch vậy? Sư huynh bán rẻ thôi đấy nhá.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cười cười rồi đúng giọng mà cười cười nói: “Chiếc bánh này sao? Một chiếc bánh này trị giá 500 linh thạch.”
\r\n\r\n“Sao cơ? Đến 500 linh thạch cho một chiếc bánh sao? Lâm sư huynh à Lâm sư huynh, cái giá này của sư huynh hình như hơi đắt quá rồi đúng không?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cười cười rồi nói: “Không đắt, hoàn toàn hợp lý, vị sư tỷ xinh đẹp này, sư tỷ nhìn xem nguyên vật liệu để làm ra món bánh này đi, giá 500 linh thạch đã coi là hợp lý lắm rồi đấy, nếu sư tỷ muốn bớt nữa thì tôi lại lỗ vốn đấy.”
\r\n\r\n“Lâm sư huynh là Lâm sư huynh, sao sư huynh nói chuyện đùa gì vậy chứ? Sư huynh làm sao mà lỗ vốn như vậy được chứ? Lâm sư huynh à, tôi nghe người ta nói loại bánh này ở Thanh Hà Phủ cũng chỉ có giá 200 linh thạch thôi mà đúng không? Sao Lâm sư huynh lại bán ra với giá cao như vậy chứ?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng thở dài một hơi mà cười cười nói: “Vị sư tỷ xinh đẹp này, sư tỷ thử nhìn chiếc bánh này kỹ đi, sư tỷ thử nhìn coi những loại nguyên liệu mà nhà tôi dùng để làm chiếc bánh này đi, sư tỷ không thấy chiếc bánh này dùng bao nhiêu loại linh quả có chất lượng tốt sao? Nếu sư tỷ cảm thấy không thích loại bánh này thì sư tỷ có thể nhìn qua chiếc bánh bên cạnh này đi. Chiếc bánh này chỉ cần 300 viên linh thạch thôi, sư tỷ nhìn thử một chút đi.”
\r\n\r\nLúc này thì mấy vị nữ tu còn đang vây quanh lấy bốn phía Lâm Vân Võ mà người nào người nấy cũng chỉ lo chém giá, người nào người nấy dùng giọng nói vô cùng ngọt ngào mà đòi giảm giá, nhưng mà Lâm Vân võ hoàn toàn không hề giao động một chút nào cả, giá cả của người này nói ra cứ như đinh đóng cột mà chặt xuống không khác một chút nào, nhìn thấy Lâm Vân Võ cứng rắn như vậy thì mấy nữ tu này người nào người nấy đều thầm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi mà mắng Lâm Vân Võ bất cận nhân tình.
\r\n\r\nTuy rằng thái độ của Lâm Vân Võ cũng có chút lạnh nhạt thật đấy, nhưng mà hiện tại Lâm Vân Võ vẫn có không ít những nữ tu chạy đến lôi kéo làm quen.
\r\n\r\nSau khi mua bánh xong rồi thì những vị nữ tu này cũng châu đầu với nhau để bàn tán vô cùng sôi nổi về Lâm Vân Võ.
\r\n\r\n“Cái vị Lâm sư đệ này làm sao vậy nhỉ? Sao mà chặt giá như vậy được chứ? Cái giá này sao cứ cắn chặt không nhả một chút nào là sao vậy nhỉ? Cái vị Lâm sư đệ này hoàn toàn không có một chút phong tình nào đúng không? Chậc, vị Lâm sư đệ này mà cứ kẹt xỉ như vậy thì làm gì có nữ tu nào muốn gả cho nữa chứ.”
\r\n\r\n“Chậc, trước đó tôi còn nghe người ta đồn một chuyện này nữa này, nghe nói phía Thanh Hà Phủ kia nói ra rằng gia tộc của vị Lâm sư đệ này được xưng tụng là gia tộc vắt cổ chày ra nước, nghe nói một nhà Lâm gia từ trên xuống dưới người nào người nấy đều kiệt sỉ vô cùng, ăn thì được chứ một chút cũng không muốn nhả ra, có vẻ như vị Lâm sư đê này đang muốn phát huy gia phong của gia tộc, không ngờ là vị này lại kiệt sỉ đến như vậy đấy, thật đáng sợ quá mà.”
\r\n\r\n“Thôi kệ đi, nhưng mà cái bánh Thăng tiên vấn đỉnh này mẫu mã cũng khá ổn đấy nhỉ? Nhìn mẫu mã này đẹp thì có đẹp thật đấy, cũng không biết hương vị của loại bánh này như thế nào nữa. Không biết hương vị của loại bánh này có xứng đáng với số linh thạch đã bỏ ra hay không nữa.”
\r\n\r\n“Cái này sao? Hương vị chắc chắn là không tồi đâu. Tôi nghe những người từng thưởng thức qua loại bánh này khen không ngớt lời nữa cơ mà. Chắc cũng ổn thôi.”
\r\n\r\n“……”
\r\n\r\nTuy rằng rất nhiều đệ tử của Ngự Thú Tông đều cảm thấy vô cùng bất mãn với hành vi buôn bán không hạ giá này của Lâm Vân Võ đấy, nhưng mà mấy người này cũng không thể ngăn cản được sự dụ hoặc của bánh Thăng tiên vấn đỉnh. Lần này bọn họ có ngứa mắt Lâm Vân Võ thật đấy, nhưng mà mấy người bọn họ cũng khẳng khái mà bỏ linh thạch để mua bánh mang về ăn thử.
\r\n\r\n……
\r\n\r\nLần này đi ra ngoài thì ba cha con Lâm Vân Dật còn đang tính toán muốn ở lại Thanh Long Thành này bảy ngày là cùng rồi. Dù sao thì bọn họ tới đây cũng chỉ gặp Lâm Vân Võ một chút mà thôi, chỉ trong vòng bảy ngày coi như dư giả lắm rồi. Kết quả là chuyện làm ăn buôn bán điểm tâm Lâm Vân Dật tốt quá, ngày nào mấy người bọn họ cũng phải chui vào bếp để mà làm bánh và làm bánh, cũng vì làm ăn quá tốt nên mấy người bọn họ lại ở lại thêm một chút thời gian nữa, nhưng mà sau nửa tháng thì bọn họ cũng phải quay về nhà rồi.
\r\n\r\nLâm Vân Võ nhìn về phía Lâm Vân Dật mà trong lòng cũng bịn rịn không thôi nói: “Mọi người đang chuẩn bị rời đi sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nhìn về phía Lâm Vân Võ nói: “Đúng vậy đấy ạ. Bọn em đang có quyết định này.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nhìn về phía Lâm Vân Dật cũng có chút ghen tị mà nói: “Em ba à, em thật ghê gớm quá mà. Em ba chỉ xuống núi mấy ngày thôi, em ba chỉ cần động tay động chân một chút thôi mà trừ bỏ phía tổn thì lần này em ba cũng kiếm lời được 5.000 linh thạch đúng không?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Cũng gần gần như vậy. Cũng may mắn là phía Ngự Thú Tông bên này cũng không thiếu linh thạch đấy. Nếu ở nơi khác thì em cũng chẳng thể thi hoạch được nhiều như vậy rồi. Chuyến này ra ngoài cũng không uổng công.”
\r\n\r\nLoại bánh điểm tâm này chủ yếu bán được hàng cũng là do mới mẻ, mà bánh của Lâm Vân Dật làm ra thắng ở cái mới mẻ mà hình thức cũng đẹp nữa, nhưng mà qua cái giai đoạn mới mẻ này xong rồi thì bọn họ cũng phải suy nghĩ, ngẫm lại thì mấy ngày gần đây nguồn sinh ý điểm tâm ngọt cũng bị kém đi không ít so với mấy ngày đầu điểm tâm ngọt được bày bán. Tuy rằng dạo gần đây sinh ý bánh ngọt đã bị suy giảm đi không ít nhưng mà lần này bọn họ cũng kiếm lời không ít rồi. Ra ngoài một chuyến mà kiếm được chừng này thì bọn họ cũng hời rồi còn gì nữa.
\r\n\r\n“Thật sự là phải rời khỏi sao? Không ở lại thêm một thời gian nữa sao? Phải đi thật sao?” Lâm Vân Võ thở dài một hơi nói.
\r\n\r\nLúc này thì Lâm Vân Võ cứ cứ ở bên cạnh lèm bèm nói tới nói lui, kỳ thật thì hắn cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối không muốn buông chút nào.
\r\n\r\nTrong khoảng thời gian này hai người Lâm Vân Võ cùng Lâm Vân Văn cũng tranh thủ thời gian mà tiến hành giao lưu một ít tâm đắc tu luyện cùng với nhau, cái này cũng coi như cùng trao đổi cùng phát triển, cũng nhờ vậy mà tu vi của cả hai anh em bọn họ cũng được dâng lên không ít so với trước, hiện tại rời đi khiến cho Lâm Vân Võ có chút tiếc nuối.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhíu mày nhìn về phía Lâm Vân Võ một chút rồi thở dài một hơi nói: “Anh hai, anh phải hiểu trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn mà đúng không? Giờ anh cứ quay về tông môn tiếp tục tu luyện cho tốt đi, để bọn em quay về rồi lúc nào đó bọn em lại tìm chút thời gian rảnh, đến lúc đó bọn em lại đến đây thăm anh hai. Chúng ta còn gặp lại mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng không níu kéo nữa mà gật đầu thở dài một hơi nói: “Được rồi. Vậy thì mọi người đi đường cẩn thận đấy.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều cười cười rồi xua tay nói: “Được rồi, được rồi. Con quay về học tập cho tốt đi, lần sau phụ thân lại tới thăm.”
\r\n\r\nEnd chap 26
\r\n\r\n-------------XuYing90--------------
\r\n\r\n------oOo------
\r\n\r\nChúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
\r\n\r\nCảm ơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo