Phần 25 - Hành trình đi Thanh Long Thành

\r\n\r\n

------o25o------

\r\n\r\n

Biệt viện của Lâm Vân Dật.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều đột nhiên lại tìm tới rồi cười cười nói: “Nhóc con, dạo gần đây phụ thân đang tính toán muốn đi tới Thanh Long Thành một chuyến.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu cười cười nói: “Phụ thân tính toán như vậy cũng tốt đấy ạ.”

\r\n\r\n

Thanh Long Thành là một trong những thành thị khá lớn nằm gần liền kề với tông môn Ngự Thú Tông. Nơi này cũng là một nơi khá phù hợp cho các đệ tử của Ngự Thú Tông đến chơi, thường thì những đệ tử của Ngự Thú Tông muốn nghỉ lễ ngắn hạn hoặc muốn đi ra ngoài dạo chơi một vài ngày ngắn ngủi thì bọn họ có thể lựa chọn đi đến Thanh Long Thành dạo chơi một vòng rồi quay về cũng được.

\r\n\r\n

Thời gian bay nhanh như chó chạy ngoài đồng, lần cuối cùng Lâm Vân Võ được rời núi quay lại thăm người thân đến hiện tại cũng đã qua một năm rồi.

\r\n\r\n

Mà lần trước khi quay trở về nhà thì Lâm Vân Võ cũng nói chắc nịch là sau khi quay lại tông môn thì người này sẽ cố gắng nghĩ cách để quay trở về nhà.

\r\n\r\n

Nhưng mà hiển nhiên là mọi chuyện không thể dễ dàng như lời nói ra, sau khi quay trở lại tông môn rồi thì chuyện muốn quay trở về nhà nào có dễ dàng như vậy được chứ?

\r\n\r\n

Người ta thường nói trời không chịu đất thì đất cũng phải chịu trời thôi chứ sao giờ? Lâm Vân Võ không thể quay về nhưng mà mấy anh em Lâm Vân Dật người nào người nấy cũng có chút tưởng niệm Lâm Vân Võ, mà chính bản thân Lâm Vân Dật cũng khá nhớ thương người anh hai này của mình đấy.

\r\n\r\n

Ngự Thú Tông là một tông môn lớn, mà chung quanh tông môn lớn thường cũng có những thành thị khá phồn hoa bao quang, mà bao quanh Ngự Thú Tông chính là bốn thành trì khá phồn hoa gồm Thanh Long Thành, Bạch Hổ Thành, Phượng Hoàng Thành, Huyền Quy Thành, tổng cộng có bốn thành trì bao bọc bên ngoài Ngự Thú Tông. Mà bản thân Ngự Thú Tông lại là tông môn chuyên về thuật ngự thú cho nên các thành trì xung quanh cũng có xu hướng phát triển để phù hợp với tông môn ngự thú này, bốn toà thành trì này có chuẩn bị không ít loại linh thú ấu tể cùng các cửa hàng bán đồ ăn cho linh thú.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cười cười nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Thằng ba, lần này anh hai của con có truyền mật thư trở về để nhờ vả phụ thân một chút chuyện. Anh hai con nói sau khi đi vào tông môn anh hai con có góp nhặt được một chút đồ vật, nhưng mà anh con ở đó lại không tiện để xử lý những món đồ đó nên anh con yêu cầu sự giúp đỡ từ chúng ta.”

\r\n\r\n

Đại đa số những đệ tử của Ngự Thú Tông cũng có ngày hưu mộc trong tháng, mà mỗi tháng phía Ngự Thú Tông sẽ dành ra hai ngày hưu mộc cho đệ tử nghỉ ngơi vui chơi một chút. Mà vào những ngày như thế này thì người của gia tộc cũng có thể đến thăm nuôi, đương nhiên thì người của gia tộc bọn họ có thể thường trú ở Thanh Long Thành kia một thời gian chắc cũng có thể cung cấp cho Lâm Vân Võ một chút trợ giúp gì đấy.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Hiện tại phụ thân đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 8 rồi, thời gian cũng không còn bao lâu nữa, cũng đến lúc phụ thân cũng nên tính toán tới chuyện đó rồi đấy ạ.”

\r\n\r\n

Những tu sĩ đã dẫn khí nhập thể thành công và đặt chân lên con đường tu chân này rồi thì đương nhiên là muốn hướng lên trên nữa, những tu sĩ Luyện Khí kỳ đương nhiên là muốn hướng lên trên mà tiến giai vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ rồi. Nhưng mà tu sĩ Luyện Khí kỳ muốn tiến giai lên Trúc Cơ kỳ thì chuyện này cũng giống như băng qua một cái lạch trời vậy. Mà Trúc cơ đan chính là một cái cầu nối vô cùng hiệu quả giúp cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể vượt qua cái lạch trời đó dễ dàng hơn một chút.

\r\n\r\n

Nhưng mà, loại Trúc cơ đan kia nói khó chính là vô cùng khó mà nói dễ cũng chuyện chẳng thể nào, loại Trúc cơ đan này giá cả không những sang quý ra thì loại Trúc cơ đan này muốn đạt được cũng vô cùng khó khăn.

\r\n\r\n

Sở dĩ khó khăn như vậy cũng là do muốn luyện chế Trúc cơ đan thành công cũng cần phải có được rất nhiều loại dược liệu quý trọng.

\r\n\r\n

Ngoài ra thì đan phương cùng phương pháp luyện chế loại Trúc cơ đan này người bình thường cũng khó sở hữu, những luyện đan sư bình thường muốn động vào đan phương cũng là chuyện khó khăn, phần lớn cũng chỉ có những thế lực lớn mới có thể khống chế được số lượng Trúc cơ đan bán ra ngoài thị trường, cho nên muốn sở hữu được một viên Trúc cơ đan cũng là chuyện khó như lên trời vậy.

\r\n\r\n

Mà năm đó phía Ngự Thú Tông cũng vì muốn có nhân lực để đối phó lại với Thiên Ma Giáo kia thì bọn họ mới phải đem toàn bộ Trúc cơ đan lưu trữ trong khi mang ra ngoài bán ra nhiều như vậy thôi.

\r\n\r\n

Trong mấy năm sau đó thì số lượng Trúc cơ đan do phía Ngự Thú Tông có thể thả ra ngoài đã ít lại càng thêm ít, số lượng Trúc cơ đan này mà so sánh với thời điểm trước khi trận đại chiến kia diễn ra đã ít hơn nhiều lại càng thêm khan hiếm, cho nên dạo gần đây sự cạnh tranh Trúc cơ đan đã khó khăn thì lại càng thêm mấy phần kịch liệt nữa, những tu sĩ bên ngoài muốn sở hữu Trúc cơ đan cũng coi như sứt đầu mẻ trán.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều như nhớ ra vấn đề gì đó mà cười cười rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Thằng ba, anh hai con có nhắc tới chuyện này nữa. Con có nhớ số linh kê nướng mật ong cùng linh kê bọc lá sen cùng mấy loại linh kê khác mà con đã chuẩn bị cho anh con trước khi rời nhà không? Lúc đó anh hai con đã phân hơn nửa cho mấy vị đồng môn cùng ăn rồi, mà bọn họ đều cảm thấy vô cùng yêu thích mấy món ăn này. Anh trai con cùng mấy vị đồng môn của anh con đều hy vọng được nếm thử tay nghề của con đấy. Lần này đi ra ngoài con có thể chuẩn bị thêm một ít linh kê rồi mang đi cho anh hai con được không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Chuyện này thì dễ dàng thôi ạ. Đương nhiên là có thể. Để con chuẩn bị chút.”

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Sau khi quyết định xong xuôi toàn bộ sự kiện rồi thì Lâm Viễn Kiều cũng dẫn đầu mang theo hai người Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Dật đi tới Thanh Long Thành.

\r\n\r\n

Thời điểm trước khi Lâm Vân Dật rời khỏi nhà thì nó cũng làm không ít loại linh kê khác nhau, nó cũng làm thêm không ít linh kê quay, linh kê nướng mật ong, linh kê bọc lá sen, … rồi cho vào bên trong túi trữ vật rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì lần này Lâm Vân Tiêu cũng rất muốn đi ra cửa cùng với ba cha con Lâm gia cơ, nhưng mà Lâm Vân Tiêu đột nhiên tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng ba không bao lâu, mà tuổi tác của Lâm Vân Tiêu lại quá nhỏ, tuổi nhỏ như vậy đã là Luyện Khí kỳ tầng ba cũng không phải là chuyện tốt, Lâm Viễn Kiều cũng sợ thằng nhóc Lâm Vân Tiêu ra ngoài không khôn khéo lại bị người có ý định xấu nhìn thấy tư chất chân thật của mình thì sau đó lại rước thêm không ít phiền toái vào bản thân cũng đánh luôn vào Lâm gia bọn họ. Tuy rằng Lâm Vân Tiêu cũng nhì nhằng đòi muốn đi nhưng mà Lâm Viễn Kiều vẫn không đồng ý chuyện này.

\r\n\r\n

Mà hai anh em Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Dật cũng là ngố tàu chính hiệu, hai anh em không khác gì dân nhà quê ở vùng sâu vùng xa mới lần đầu được đi phố chơi, đây cũng là lần đầu tiên hai anh em đi theo phụ thân tiến đến Thanh Long Thành để ngắm nhìn phố phường cho nên hai anh em người nào người nấy cũng ngó Đông một chút ngó Tây một hồi tỏ vẻ vô cùng thích thú với sợ phồn hoa của thành thị lớn.

\r\n\r\n

Thanh Long Thành vốn dĩ cũng là một thành thị vô cùng phồn hoa, người đi kẻ lại đông vô kể, phường thị cửa hàng nhìn qua là thấy một sự thịnh vượng đến tận cùng, mà sự phồn hoa này cũng khiến cho hai anh em Lâm gia phải hít sâu một hơi tầm mắt cũng được rộng mở không ít.

\r\n\r\n

Ở Thanh Long Thành cũng có không ít những loại linh dược, linh tài, … mà Thanh Hà Phủ có muốn tìm cũng không có, hàng quán đầy rẫy, lồng đèn chăng lối, những thứ ở Thanh Hà Phù bọn họ tưởng chừng là không có nhưng mà ở nơi này lại bày ra đầy rẫy như hàng không đáng giá.

\r\n\r\n

Bởi vì thành phủ này chính là Thanh Long Thành cho nên nơi này cũng có không ít những chủng loại yêu thú mãng xà đi tới đi lui. Các loại yêu thú rắn không có độc thì treo lủng lẳng đầy bên ngoài mấy cái lồng sắt, còn có những loại yêu thú rắn độc còn đang bị nhốt trong lồng mà phun lưỡi rắn rồi phát lên những âm thanh lạnh lẽo rồi cuộn trong lồng.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía phường thị có đầy những con rắn đang treo lủng lẳng mà nhíu mày nói: “Thiên Mãng Quán sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng nhìn sâu vào bên trong cửa hàng mãng xà khổng lồ này một chút, phía bên trong cửa hàng này có đủ các loại mãng xà khác nhau.

\r\n\r\n

Phường thị này là một phường thị chuyên bán mãng xà, phía bên trong phường thị này cũng có một con mãng xà khổng lồ, mà dáng vẻ của con mãng xà này nhìn qua cũng khá giống với một con Hoàng kim mãng, thể hình của con Hoàng kim mãng này còn có thể trưởng thành với chiều dài lên đến hàng trăm mét là ít, khí thế của loại Hoàng kim mãng này toả ra cũng vô cùng kinh người, có vẻ như đây là một con yêu mãng đã đạt đến Trúc Cơ kỳ còn đang có xu thế muốn hoá thành Giao nữa.

\r\n\r\n

Uy danh của con Hoàng kim mãng này cũng khiến cho người ta phỉa cảm thấy sợ hãi không thôi, đương nhiên thì con Hoàng kim mãng này chính là yêu thú khế ước của chủ tiệm, con mãng xà này chính là hàng trưng bày không bán ra ngoài.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đi dạo xung quanh ở trên đường phố một hồi, sau đó thì nó cũng bị một con rắn cạp nong đầu bạc hấp dẫn tầm nhìn.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhìn về phía hai anh em Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Dật đang chăm chú nhìn bốn phía xung quanh rồi cười cười nói: “Sao rồi hai anh em, hai con cảm thấy như thế nào rồi? Có nhìn trúng loại yêu thú nào ở nơi này không? Nếu như hai con nhìn trúng bất kỳ loại yêu thú nào thì hai con có thể mua trước một con mang về khế ước cũng được.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng lắc đầu rồi né ra nói: “Không cần đâu ạ thưa phụ thân. Con cũng không thích rắn quá đâu.”

\r\n\r\n

Lúc nãy Lâm Vân Dật đưa mắt nhìn chằm chằm vào con rắn cạp nong đầu bạc kia như vậy cũng không phải là do nó coi trọng con rắn cạp nong này hay muốn mang con rắn này về để làm linh thú khế ước hay gì đâu. Lúc nãy nó nhìn như vậy chẳng qua là do trước đó nó đột nhiên nghe được câu chuyện có một vị tu sĩ tự dưng nuôi dưỡng một con rắn cạp nong đầu bạc, nhưng mà con rắn này lại là một loại xà kịch độc, mà vốn dĩ bản thân loại rắn này cũng là rắn độc rồi.

\r\n\r\n

Loại rắn độc này cũng khá bình thường, nó cũng chỉ có sở thích là nửa đêm trốn người chui vào giếng ngủ, đến sáng ra lại bơi ra ngoài như không có chuyện gì cả.

\r\n\r\n

Bởi vì con rắn này hành động cũng quá kín đáo cho nên đại đa số những tu sĩ trong gia tộc này cũng không chú ý đến, mà giếng nước thì dùng để uống nước, sau khi mấy tu sĩ trong gia tộc này múc nước lên uống thì bọn họ cũng bị nước này đầu độc mà chết một mảng lớn.

\r\n\r\n

Nuôi dưỡng linh thú đương nhiên cũng có mặt tốt mà đương nhiên cũng có mặt không được tốt cho lắm. Mà chuyện nuôi dưỡng linh sủng lại bị chính linh sủng minh nuôi phản phệ cũng là tình huống thường xuyên xảy ra, mà chủng loại mãng xà hoặc các yêu thú mãng xà lại là chủng tộc yêu thú có tính năng phệ chủ tương đối cao, cho nên nuôi rắn là một việc vô cùng nguy hiểm.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười cười rồi nói: “Con không thích rắn sao? Vậy ở đây còn nhiều loại lắm, còn có thằn lằn kìa.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười gượng một chút rồi thở dài một hơi nói: “Phụ thân, thôi quên đi ạ, loại đó con cũng không có hứng thú.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Hai con không có hứng thú với những loại yêu thú ở Thanh Long Thành sao? Vậy thì một hồi nữa chúng ta đi sang bên phía Phượng Hoàng Thành bên kia nhìn thử một chút xem có loại nào hai con cảm thấy hứng thú không nhé. Phía bên Phượng Hoàng Thành bên kia có không ít chủng loại chim bay đấy. Nếu không thích nữa thì chúng ta cũng có thể chạy qua bên phía Bạch Hổ thành bên kia nhìn thử một chút cũng được, Bạch Hổ Thành bên kia cũng có không ít ấu tể của các chủng loại sài, lang, hổ, báo, … để cho các con chọn thử. Nếu như thật sự không được ữa thì chúng ta có thể đi sang bên phía Huyền Quy Thành bên kia nhìn thử một chút.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe xong mà hứng thú cũng thiếu thiếu không vực dậy được. Còn Lâm Vân Văn ở bên cạnh nghe được thông tin này thì ngược lại cảm thấy vô cùng hứng thú với thông tin này.

\r\n\r\n

Dạo gần đây tu vi của Lâm Vân Văn càng lúc càng tăng lên rồi, trước thì không sao nhưng mà hiện tại cũng đến lúc Lâm Vân Văn nên suy nghĩ đến chuyện thu nhận một con linh sủng để khế ước rồi.

\r\n\r\n

Chỉ là … cái chuyện lựa chọn linh sủng này là một việc vô cùng trọng yếu, nếu chỉ mua về chơi thì không sao cả, nhưng mà lựa chọn linh sủng rồi tiến hành nhận chủ thì một lần nhận chủ thì con linh sủng đó chính là tồn tại thân thiết nhất với chủ nhân, lúc đó linh sủng cũng trở thành bạn bè cả đời của chủ nhân, cho nên việc lựa chọn linh sủng tương đương với lựa chọn người bạn đi theo cả đời.

\r\n\r\n

Nếu như lựa chọn linh sủng mà quá ngu dốt chẳng hạn thì chuyện bồi dưỡng lên nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng mà lựa chọn loại linh sủng quá mức linh hoạt thì chủ nhân cũng phải chịu đựng sự linh hoạt đó, có khi lại dẫn đến trường hợp phệ chủ vô cùng nguy hiểm.

\r\n\r\n

Ba cha con nhà Lâm gia lại vòng một đường chạy sang phía Phượng Hoàng Thành bên kia, mà so sánh với Thanh Long Thành thì đương nhiên là Phượng Hoàng Thành này sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều rồi, dù sao thì Thanh Long Thành bán ra chủ yếu là các chủng loại bò sát, còn phía Phượng Hoàng Thành lại bị lấn át với những tiếng cầm, điểu, hoặc những loại linh sủng có lông vũ, tiếng cầm điểu cất lên từng đợt từng đợt vang vọng tạo thành một sự ồn ào náo nhiệt vô cùng tận.

\r\n\r\n

Phía bên Phượng Hoàng Thành cùng có một cửa hàng mệnh danh Thiên Vũ Quán, phía bên trong cửa hàng này còn có mấy con khổng tước đang xoè cái đuôi lớn của mình lên rồi lượn lờ xoay quanh tiệm từ đợt này đến đợt khác nhìn khác thích mắt.

\r\n\r\n

Bên cạnh có còn có Phi Ưng Quán, nơi này cũng có mấy con diều hâu khổng lồ đang rỉa lông phía bên trên nóc nhà, mà ánh mắt của mấy con diều hâu này cũng vô cùng sắc bén mà nhìn hết một lượt những người đang đi ngang trên đường.

\r\n\r\n

Mấy cha con Lâm gia cũng đi dạo khắp nơi một lượt, nhưng mà bọn họ cũng không thể chọn được một con yêu thú phù hợp với bản thân mình.

\r\n\r\n

Thường thì những con linh thú ấu tể có phẩm tướng tốt hơn một chút sẽ lưu lại rồi lưu hành nội bộ của các gia tộc cung cấp yêu thú, những con linh thú ấu tể có phẩm tướng tốt tuyệt đối sẽ không lưu hành ở bên ngoài các phường thị như này đâu. Mà những con linh thú ấu tể có phẩm tướng tốt hơn một chút có thể lưu hành ở các phường thị thì đương nhiên là giá cả không sang không quý cũng chính là giá trên trời đấy. Còn những con đang được bày bán ở đây thì … thôi không cần phải nói nhiều.

\r\n\r\n

Sau khi đi dạo một vòng thị trường yêu thú xong mà không thể chọn được gì ưng ý thì cuối cùng Lâm Vân Dật cũng có thể lý giải được lý do tại sao ông anh hai Lâm Vân Võ lại quyết định lựa chọn khế ước với một con bọ ngựa như thế kia rồi. Những tưởng ở một nơi phồn hoa thì lựa chọn sẽ nhiều hơn, muốn lựa chọn khế ước một con yêu thú chắc cũng là chuyện trong tầm tay.

\r\n\r\n

Nhưng mà hiện tại thì Lâm Vân Dật cũng chỉ có thể thở dài một hơi ngao ngán không thôi, những loại linh sủng có phẩm tướng tốt thì đương nhiên là khí mà có thể có được, mà ngoài thị trường thì giá cả cũng khó mà động chạm đến được, mà mua được một con linh thú không vừa ý thì không thể nào khế ước được, nên thôi, cái nào không làm được thì mình từ từ cũng được.

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Sau khi đi dạo một vòng thì Lâm Viễn Kiều cũng tìm một phường thị bán ra ngoài 30 tờ phù chú, sau khi bán ra 30 tờ phù chú thì tài sản trong người cũng tăng thêm 8.000 linh thạch.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cũng tính toán một chút rồi trực tiếp mang luôn toàn bộ 8.000 linh thạch vừa mới thu hoạch được đổi sang mua sắm tài liệu luyện phù luôn.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhìn một màn này cũng có chút kích động mà cười cười nói: “Phụ thân, những tờ phù chú này đáng giá đến như vậy sao? Sao lại được giá như vậy chứ? Những tờ phù chú này là do lão tổ nhà chúng ta đã khắc hoạ ra sao?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy thì gật đầu trong lòng cũng có chút đắc ý mà cười cười nói: “Đúng vậy, đương nhiên là do lão tổ nhà chúng ta khắc hoạ ra. Đại đã số những tờ phù chú do lão tổ khắc hoạ thành cũng có cấp bậc tương đối cao cho nên giá cả cũng tương đối quý hơn một chút. Cũng bởi vì những tu sĩ ở phía những phủ thành ở chỗ chúng ta cũng không có bao nhiêu cho nên giá bán cũng không được cao cho lắm. Cho nên chúng ta cũng chỉ có thể chạy đi đến những thành trì lớn hơn bán ra ngoài mà thôi.”

\r\n\r\n

Lão tổ Lâm Bắc Vọng hiện tại vẫn được khối dược ngọc hồ điệp trợ giúp cho nên thương thế của lão tổ Lâm Bắc Vọng cũng được khôi phục lại không ít so với trước đó. Mà may mắn là thuật phù văn của lão tổ Lâm Bắc Vọng cũng nhờ vậy mà được gia tăng lên không ít so với trước.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì tổng phí tổn của số phù chú này chắc cũng tốn chừng 3.000 linh thạch thì phải. Mà lão tổ vừa mới chuyển tay một chút thôi mà đã kiếm được 8.000 linh thạch, vừa mới qua tay một chút thôi nhưng mà vậy mà bọn họ cũng thu hoạch được 8.000 linh thạch, vừa mới bỏ một chút công sức thôi vậy mà lão tổ cũng kiếm lời được gần gấp đôi thật đấy.

\r\n\r\n

Nếu như bọn họ có thể để cho lão tổ thêm một chút thời gian nữa thôi thì chắc chắn là thương thế của lão tổ chắc chắn là có thể phục hồi được lại y như cũ thôi, mà sau này khi thương thế có thể phục hồi lại thì số lượng phù chú mà lão tổ có thể khắc hoạ ra chắc chắn là sẽ còn tăng thêm trước không ít, mà đương nhiên số lượng phù chú tăng lên thì đương nhiên là linh thạch thu hoạch được cũng nhiều hơn trước rất nhiều.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng nhịn không được rồi lên tiếng cảm thán nói: “Lão tổ nhà chúng ta thật sự là … vô cùng ghê gớm mà.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng ngẩng cao đầu mà cười cười nói: “Chuyện này không phải là đương nhiên sao? Lão tổ nhà chúng ta đương nhiên phải ghê gớm rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn như nghĩ đến chuyện gì đó rồi quay sang nhìn về phía Lâm Vân Dật cười cười nói: “À đúng rồi em ba à, hiện tại em đang đi theo lão thổ học tập. Với thiên phú của em ba thì chỉ cần em nỗ lực thêm một chút nữa thôi chắc chắn là em có thể đuổi kịp lão tổ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ, em đương nhiên là biết.”

\r\n\r\n

Lão tổ Lâm Bắc Vọng nhà bọn họ dù sao cũng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mà lão tổ cũng tu luyện từ sớm, mà hiện tại thì tuổi tác của lão tổ cũng không ít, người già thường thành tinh ranh cho nên năng lực luyện phù hiện tại của lão tổ đương nhiên là một đỉnh núi vô cùng cao rồi. Mà nó hiện tại chẳng qua cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng ba vô cùng nhỏ bé mà thôi, tu vi của nó hiện tại cũng quá thấp.

\r\n\r\n

Hiện tại thì Lâm Vân Dật cũng chỉ mới nhập môn luyện phù cũng không được bao lâu, chỉ trong một chốc một lát thì nó chắc chắn là không thể theo kịp tạo nghệ luyện phù của lão tổ được.

\r\n\r\n

Nhưng mà may mắn là hiện tại nó cũng chỉ là một đứa trẻ, thời gian trưởng thành của nó cũng còn rất dài cho nên nó chắc chắn vẫn còn rất nhiều thời gian để theo đuổi những đỉnh núi cao hơn.

\r\n\r\n

End chap 25

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.44318 sec| 2504.031 kb