Phần 23 - Thể chất bùng nổ

\r\n\r\n

------o23o------

\r\n\r\n

Bên trong phòng.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật ngồi trên bàn ôm một cái hộp lớn, mà phía bên trong cái hộp này có nhiều hơn 1.000 viên linh thạch đang chất đống lên.

\r\n\r\n

Mà số linh thạch trong chiếc hộp này đúng là số linh thạch mà nó thu được từ phụ thân cùng mẫu thân sau khi bán Huyền linh châu cho cả hai người.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật ôm đống linh thạch trong người mà nhíu chặt mày lại trầm ngâm không thôi. Tư chất của nó thật sự cũng là một vấn đề nan giải mà, linh căn của nó thật sự cũng tạp quá mức có thể tạp được rồi, tuy rằng nó là tu sĩ có sở hữu Thiên Càn thánh thể có thể gia tốc thời gian tu luyện đi chăng nữa nhưng mà nó tu luyện thật sự cũng tốn kém quá rồi, từ đầu đến hiện tại lượng tài nguyên tu luyện mà nó cần thật sự cũng nhiều hơn những tu sĩ bình thường đến mấy lần luôn rồi, tiêu hao này thật sự quá lớn.

\r\n\r\n

Tuy rằng hiện tại phía gia tộc cũng cung cấp cho nó không ít tài nguyên tu luyện đấy, tiền lời khi bán thành phẩm phân cho nó cũng được phần lớn, nhưng mà số linh thạch này cũng không thiếu, hơn nữa, trên đời này làm gì có kẻ nào chê linh thạch quá nhiều đâu mà.

\r\n\r\n

Trong hộp này hiện tại có tổng cộng hơn 1.000 linh thạch, nhưng mà số linh thạch này chắc cũng chỉ đủ cho nó tiêu dùng trong một lần thôi.

\r\n\r\n

Lúc này thì Lâm Vân Tiêu cũng từ bên ngoài đẩy nhẹ cửa tiến vào bên trong phòng, lần này nó cũng biết ý rồi, tuy không đá cửa nữa nhưng mà vẫn không biết gõ cửa là gì.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn vào chồng linh thạch trước mặt Lâm Vân Dật mà trong lòng cũng có chút hâm mộ nói: “Anh ba, anh lại có thêm linh thạch nữa ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi nhướn mày nói: “Ừ, đúng vậy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi thở dài một hơi cũng có chút tiếc nuối nói: “Anh ba à, anh hai vừa mới rời khỏi không bao lâu thì phụ thân cùng mẫu thân lại cùng nhau đi bế quan nữa rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi tỏ vẻ vô cùng thờ ơ mà nhướn mày nói: “Ờ, bế quan là tốt rồi, bế quan là được rồi. Bế quan nhiều một chút thì tu vi mới tiến bộ được, không bế quan thì tu vi cũng chỉ có vậy không khấm khá hơn bao nhiêu cả.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn thái độ hờ hững của Lâm Vân Dật cũng có chút nghi hoặc mà nhíu mày nói: “Anh ba, anh làm sao vậy ạ? Hình như anh không coi trọng chuyện phụ thân có thể tiến giai lên Trúc Cơ kỳ đúng không ạ? Anh nhìn ra gì rồi ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhướn mày nhìn về phía Lâm Vân Tiêu nói: “Sao em lại nói như vậy chứ? Đừng có nói bậy bạ.”

\r\n\r\n

Không lẽ biểu hiện của nó trong thời gian qua lại … rõ ràng đến như vậy sao? Đến cả thằng ngố không có đầu óc như Lâm Vân Tiêu mà cũng nhìn ra rồi sao? Không lý nào.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhíu mày rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Không phải ạ? Vậy sao anh lại muốn mẫu thân nỗ lực Trúc Cơ kỳ làm gì ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật thở dài một hơi rồi xua tay nói: “Chuyện này sao? Dù sao thì chúng ta cũng cần phải chừa một con đường lùi, hiểu không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu gật đầu như nghĩ đến vấn đề gì đó nói: “Đúng vậy. Anh ba à, kỳ thật thì em vẫn cảm thấy cơ hội mẫu thân của chúng ta có thể Trúc Cơ kỳ thành công với xác suất càng cao hơn một chút so với phụ thân đấy ạ. Nói sao nhỉ? Em cảm thấy ánh mắt của phụ thân không được tốt cho lắm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi nhưng mà phụ thân không nhìn lầm thì chính là đang chuẩn bị nhìn lầm cái gì đó. Nếu như chúng ta đặt hết trông chờ vào phụ thân có thể Trúc Cơ kỳ thành công … em cảm thấy hơi lo lắng một chút.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhíu mày nhìn dáng vẻ lúng liếng của Lâm Vân Tiêu cũng thở dài một hơi, có vẻ như cái danh xưng ‘trưởng bối thất học’ của phụ thân bọn họ đã đánh sâu vào nhận thức của thằng nhóc này rồi thì phải, hơn nữa cái danh xưng ‘trưởng bối thất học’ của phụ thân bọn họ có ném thế nào cũng không thể ném khỏi đầu thằng nhóc này rồi. Mà chuyện này lại do cái miệng nó tự mình khởi xướng thành, hiện tại ngẫm lại chuyện này cũng khiến cho nó cảm thấy … ngượng ngùng quá thì phải làm sao giờ?

\r\n\r\n

Nhưng mà trong nguyên tác của cuốn tiểu thuyết kia cũng làm cho nó phải suy nghĩ không thôi, theo những gì mà cuốn tiểu thuyết kia mô tả thì toàn bộ tài nguyên của Lâm gia lúc đó cũng chỉ có đủ để duy trì cho một mình Lâm Viễn Kiều có thể tiến hành Trúc Cơ kỳ mà thôi, nhưng mà Lâm gia đi đến kết cục như thế kia thì có lẽ Lâm Viễn Kiều đã tiến hành Trúc Cơ kỳ thất bại rồi.

\r\n\r\n

Mà sau khi nhớ lại những thông tin ở bên trong nguyên tác của cuốn tiểu thuyết kia thì Lâm Vân Dật vẫn cảm thấy nguyên nhân khiến cho Lâm Viễn kiều tiến hành Trúc Cơ kỳ không thành công như vậy thì nguyên nhân lớn nhất đó chính là người này đã gặp phải áp lực quá lớn, trên vai gánh nặng quá nhiều và biến cố ập đến cũng quá nhiều thành thử người này không thể thành công được.

\r\n\r\n

Lâm gia chẳng qua cũng chỉ là gia tộc mới thành lập được mấy chục năm, căn rễ còn không được sâu cho lắm, trong nhà cũng chỉ có duy nhất một lão tổ Trúc Cơ kỳ đứng che mưa chắn gió, còn Lâm Viễn Kiều chính là hậu nhân dòng chính, có thể nói toàn bộ an nguy của Lâm gia đều đặt trên vai một mình phụ thân nó, cái áp lực này không phải là người bình thường nào cũng có thể thừa nhận được đâu.

\r\n\r\n

Nhưng mà, nếu như mẫu thân bọn họ có thể trở thành một hậu thuẫn kiên cố cho phụ thân bọn họ thì mọi chuyện cũng được nhẹ gánh đi đôi chút đấy, dù sao thì có mẫu thân luôn sát cánh bên cạnh thì phụ thân cũng biết được cho dù phụ thân có tiến hành Trúc Cơ kỳ thất bại cũng không làm sao cả, cho dù phụ thân có Trúc Cơ kỳ thất bại, cho dù lão tổ Lâm Bắc Vọng có nhắm mắt xuôi tay thì toàn bộ Lâm gia cũng không đến mức sơn cùng thuỷ tận mà bị người ta chà đạp, đến lúc đó thì tâm lý của phụ thân cũng được thoải mái hơn phần nào, chuyện tiến giai này cũng như một bài kiểm tra vậy, tâm lý thoải mái, thư thái bình thản, bình tĩnh vững vàng có khi phụ thân của bọn họ lại thuận lợi mà thăng cấp luôn cũng nên.

\r\n\r\n

Quan trọng hơn nữa thì tình hình hiện tại của Lâm gia đã có phần rời xa nguyên tác một chút rồi, có rất nhiều chuyện của Lâm gia hiện tại không đi theo chiều hướng của nguyên tác thì kết cục của Lâm gia có lẽ cũng không đến mức như đã định ở bên trong nguyên tác. Chỉ là … nó thật sự không biết lực ảnh hưởng của nguyên tác đối với bọn họ đến tột cùng là có bao nhiêu? Có phải khi diễn tiến của câu chuyện đã đi theo một chiều hướng khác thì nguyên tác cũng có thể thay đổi hay không? Hay là thay đổi như thế nào đi chăng nữa câu chuyện vẫn phải tiếp diễn theo một chiều hướng đúng như kết cục đã được sắp xếp trong nguyên tác. Nói chung là mọi vấn đề vẫn cần phải quan sát cho cẩn thận và nó cũng phải chuẩn bị nhiều thêm một chút để khi dòng thời gian trong nguyên tác đến thì nó cũng có kịp ứng biến.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhìn về phía Lâm Vân Tiêu rồi nhướn mày nói: “À đúng rồi em trai, em nói chuyện với anh hai như thế nào rồi?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ là tu sĩ sở hữu linh căn thuộc tính Kim cùng linh căn thuộc tính Hoả, mà chỉ tu của Lâm Vân Võ chính là công pháp hệ Hoả. Hơn nữa, hiện tại Lâm Vân Võ thân là đệ tử của Ngự Thú Tông bên kia, tuy rằng công pháp của Ngự Thú Tông không thể mang ra ngoài cũng không thể truyền bậy bạ ra ngoài được nhưng mà một vài kinh nghiệm tu luyện hoặc một số sát chiêu hệ Hoả mà Lâm Vân Võ tu luyện được cũng có thể truyền thụ được ra ngoài. Đúng là công pháp không thể truyền nhưng mà tu luyện thành tài đó là kinh nghiệm, mà kinh nghiệm của bản thân có thể giao lưu được.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy mà trong lòng cũng có chút hưng phấn nói: “Em cảm thấy tốt lắm ạ. Em thấy anh hia hiểu biết rất nhiều, sau khi nói chuyện với anh hai xong thì em cảm thấy linh lực của em cũng được tinh tiến hơn trước không ít đấy ạ. À đúng rồi anh ba, lúc đó anh hai đã đáp ứng với em là sau khi quay lại tông môn sẽ giúp em tìm kiếm công pháp Trúc Cơ kỳ hệ Hoả rồi đấy ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Được đấy, nghe cũng không tồi. Em trai cố lên, sau này phải chăm chỉ tu luyện cho tốt vài, tiền đồ của em chắc chắn sẽ vô cùng rộng lớn đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút đắc ý mà ngẩng cao đầu nói: “Anh ba, anh cũng cảm thấy như vậy sao? Em cũng cảm thấy tiền đồ sau này của em mênh mông rộng lớn vô cùng đấy ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhìn về phía Lâm Vân Tiêu đang ngẩng cao đầu phổng mũi không coi ai ra gì mà nhướn mày thầm nghĩ: Thằng nhóc Lâm Vân Tiêu này thật sự cũng phiêu quá rồi đấy, trước kia chưa thể tu luyện được thì ngày nào cũng ủ rũ không thôi còn hiện tại thì bay không ai kéo xuống được mà. Nhưng mà chuyện này cũng đúng, dù sao thì tu sĩ lôi hoả Song linh căn này đúng là có vốn có liếng có thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo được.

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Hai người Lâm Viễn Kiều cùng Thẩm Thanh Đường cùng nhau đóng cửa bế quan liền hai tháng, sau đó thì hai người cùng song song xuất quan một lúc, đương nhiên thì sau khi hai người này xuất quan cũng có những sự biến đổi vô cùng rõ rệt, tu vi của cả hai người cùng đồng thời tiến lên một tiểu giai vị.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đứng trước mặt rồi đánh giá Lâm Viễn Kiều một phen rồi gật đầu nói: “Chúc mừng phụ thân, tu vi đại tiến.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cười cười rồi gật đầu trên mặt cũng có chút vui vẻ mà cười cười nói: “Ít nhiều gì cũng nhờ có con trai tuệ nhãn như đuốc.”

\r\n\r\n

Hiện tại thì trong lòng Lâm Viễn Kiều cũng có chút khí phách mà bản thân cũng cảm thấy vô cùng hăng hái, dù sao thì Luyện Khí kỳ tầng 7 cùng Luyện Khí kỳ tầng 8 cũng có chênh lệch, mà chênh lệch này đương nhiên là không ít chút nào.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì trong những năm vừa qua chính bản thân Lâm Viễn Kiều cũng phải thừa nhận một áp lực không nhỏ đến từ không ít nơi, cũng vì áp lực đè nặng trên vai cho nên hắn cũng có chút gì đó không được tự tin cho lắm. Nhưng mà hiện tại hắn đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 8 rồi thì sự tin tưởng cũng như tự tin trong lòng cũng được tăng cường lên không ít.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật lắc đầu rồi cười cười nói: “Không có, lần này chủ yếu cũng là do phụ thân đã có tích luỹ thâm hậu. Nếu không phải như vậy thì cho dù có đắp thêm nhiều thiên tài địa bảo vào người đi chăng nữa cũng chỉ là chuyện hoàn toàn vô dụng mà thôi.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi mà giật giật lông mày, sau tự nhiên hôm nay thằng con trai thứ ba nói chuyện xuôi tai như vậy chứ nhỉ? Bình thường nó nhìn người phụ thân là hắn đây còn không vừa mắt, có nói cũng theo dạng nói kháy, tự nhiên hôm nay nó nói chuyện như vậy làm hắn nghe cũng có chút gì đó hơi … quái dị.

\r\n\r\n

Lúc này thì Thẩm Thanh Đường cũng từ bên trong phòng tu luyện đi ra ngoài, hiện tại thì Thẩm Thanh Đường đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 7 rồi, đối với Thẩm Thanh Đường thì đây không chỉ là tiến giai thêm một tiểu giai vị thôi đâu, theo như hệ thống phân chia cấp bậc mà nói thì Thẩm Thanh Đường vừa mới tiến giai từ Luyện Khí trung kỳ chuyển sang Luyện Khí hậu kỳ nữa. Lần tiến giai này có thể nói là bước thăng tiến nhảy vọt, mà sau khi tiến giai thành công thì linh khí bên trong thân thể Thẩm Thanh Đường cũng được tăng lên một mảng lớn, nhìn người vừa bước ra lại càng thêm ôn nhu xinh đẹp, cả người càng thướt tha uyển chuyển, nhìn sao cũng thấy nhan sắc thăng hạng lên mấy phần.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng bước lên phía trước rồi cười cười chắp tay lại nói: “Chúc mừng mẫu thân đã thăng cấp thành công.”

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường cười cười rồi gật đầu trên mặt cũng có chút vui sướng mà nói: “Cảm ơn con. Lần này cũng nhờ cả vào con.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi tiến hành đánh giá một lượt mà trong lòng cũng có chút kinh nghi nói: “Con trai. Con cũng sắp đột phá rồi đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ, nếu con tính không sai thì có lẽ con sắp thăng cấp thành Luyện Khí kỳ tầng 3 rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe được lời khẳng định như vậy mà giật nảy người nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thường nói: “Tốt lắm. Con tiến giai cũng khá nhanh đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Phụ thân, tốc độ con tiến giai như vậy nhanh lắm sao?”

\r\n\r\n

Chính bản thân Lâm Vân Dật lại hoàn toàn không cảm thấy bản thân nó tiến giai nhanh, tốc độ tu luyện của nó trong khoảng thời gian này gia tăng như vậy cũng là bình thường thôi, dù sao thì trong khoảng thời gian này nó cũng dùng được một lượng lớn đan dược vào người rồi đấy, mà tổng số lượng đan dược mà nó sử dụng cũng trị giá hơn 2.000 linh thạch rồi đấy.

\r\n\r\n

Nói chung là trong khoảng thời gian này nó điên cuồng tiến bổ đủ mọi loại tiên tài địa bảo vào người cho nên linh lực của nó cũng đạt được những tiến bộ như vậy. có một mớ linh thạch đắp vào người còn không tiến giai nữa chắc cũng chỉ có thể là phế vật thôi.

\r\n\r\n

Đối nghịch lại thì thằng nhóc Lâm Vân Tiêu kia suốt ngày ăn chơi nhảy nhót, nó hết ăn lại đến làm việc, đan dược dùng chẳng bao nhiêu cả, nhưng mà tốc độ tiến cảnh linh lực của thằng nhóc àny cũng chẳng kém bao nhiêu so với nó đâu, nó đây cắn thuốc cả ngày, thằng nhóc kia chơi cả ngày vậy mà tốc độ gia tăng linh lực không khác nhau bao nhiêu cả, cái này thật khiến cho người ta đau đầu mà.

\r\n\r\n

Quả nhiên linh căn thấp hay linh căn tốt cũng mang đến những sai khác thật sự là … khủng bố, sai khác này hoàn toà có thể nhìn bằng mắt thường mà.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhìn thấy dáng vẻ có phần nào ngạo nghễ của Lâm Vân Dật đang đứng trước mặt mà trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ không thôi nói: “Được rồi, tốc độ tinh tiến tu vi của con không chậm một chút nào. À đúng rồi, lần này phụ thân ra ngoài cũng có chuẩn bị một chút lễ vật cho con. Cảm ơn con trai trong thời gian qua đã chiếu cố phụ thân.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút tò mò mà cười cười nói: “Phụ thân có chuẩn bị lễ vậy cho con sao? Thứ gì vậy ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cũng không nói gì mà một tay xách luôn một cái rương có phần hơi lớn đặt lên trên mặt đất, sau đó thì Lâm Viễn Kiều cũng mở nắp rương ra, sau đó thì một luồng ánh sáng màu váng sáng chói cũng đập vào mắt mọi người đang có mặt. Lâm Viễn Kiều vừa mới tặng cho Lâm Vân Dật một rương vàng nguyên chất sáng lấp lánh muốn mù mắt.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhìn đống vàng nguyên chất mà cứng người sau đó nhìn về phía Lâm Viễn Kiều gằn giọng nói: “Đa tạ phụ thân.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi ưỡn ngực ra tỏ vẻ vô cùng tự tin mà cười cười nói: “Con trai, không cần phải khách khí với phụ thân làm gì. Chẳng qua cũng chỉ là hoàng kim thôi ấy mà, cái này phụ thân lo được cho con. Nếu như con trai thật sự yêu thích cái món này thì chờ thêm một thời gian nữa phụ thân đi ra ngoài đổi thêm một ít nữa mang về cho con chơi. Mấy cái loại thiên tài địa bảo có đẳng cấp cao thì phụ thân không thể cung cấp quá nhiều cho con được, nhưng mà cái thứ giống như hoàng kim này phụ thân muốn lấy cũng khá đơn giản. Con trai, sau này con yêu cầu cứ tới tìm phụ thân, để phụ thân bao toàn bộ cho con.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng mặt lạnh mà nhìn về phía Lâm Viễn Kiều nói: “Cái này thì không cần đâu. Đã làm phiền phụ thân phải phí bao tâm tư chuẩn bị cho con rồi. Có nhiều như vậy đã đủ rồi, phụ thân không cần phải tìm thêm làm gì đâu.”

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Nguyên bản thì Lâm Vân Dật cũng đánh giá rằng bản thân hắn có muốn tiến giai lên cảnh giới Luyện Khí tầng 3 cũng cần phải tốn thêm một tháng nữa thì may ra mới có thể thành công được. Thật không thể ngờ được thì sau khi hai người phụ thân cùng mẫu thân nó tiến giai xong không bao lâu thì Lâm Vân Dật cũng bắt đầu có dấu hiệu lạ luôn, lúc này thì Lâm Vân Dật đã sốt bừng bừng không thuyên giảm.

\r\n\r\n

Thời điểm khi Lâm Vân Dật phát sốt như vậy thì cả một nhà Lâm gia cùng đồng thời xuất hiện rồi bắt đầu canh giữ ngay bên cạnh không rời.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu lo lắng mà đi lại không ngừng sau đó nhíu mày nói: “Anh ba … anh ba con rốt cuộc là làm sao vậy ạ? Cuối cùn thì anh ba con đang gặp vấn đề gì đây chứ? Sao tự nhiên anh ba lại bị sốt thành cái dạng này chứ hả? Rốt cuộc là làm sao đây?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cũng đang canh giữ bên cạnh tỏ vẻ lo lắng sốt ruột mà nhíu mày nói: “Phụ thân, em trai con sẽ không có vấn đề gì chứ ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhìn về phía Lâm Vân Dật đang đỏ như tôm luộc trước mặt thì nhíu mày nói: “Có vẻ như thằng ba sắp đột phá thôi, không sao đâu.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì trước đó thằng nhóc Lâm Vân Dật cũng từng đề cập qua với hắn về chuyện này một lần rồi, lúc đó thằng nhóc này nói nó sở hữu linh thể Thiên Càn thánh thể, mà những người sở hữu lại linh thể này thường sẽ xuất hiện những con sốt không rõ nguyên nhân là gì, tuy rằng trước đó sau khi nghe xong tin tức này thì hắn cũng không mấy tin tưởng, nhưng mà hắn cũng có chuẩn bị sẵn sàng, cho nên tình huống của Lâm Vân Dật như hiện tại cũng nằm trong dự kiến nên hắn cũng không cần phải cảm thấy luống cuống.

\r\n\r\n

Lúc này thì Lâm Vân Dật đang nằm trên giường mà cả người cứ nóng bừng bừng, cảm giác này cứ như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt đến nóng bừng lên.

\r\n\r\n

Nằm trên giường mà đôi mắt của Lâm Vân Dật cũng nhắm chặt mắt lại không thể mở ra được, mồ hôi chảy ra ròng ròng, cả người đỏ rực lên, nhiệt độ toả ra mà người đứng cách xa cũng có thể cảm nhận được đôi chút, mà Lâm Vân Dật cũng có một cảm giác là sức lực của nó đã bị rút cạn đi hết sạch rồi, hơn nữa nhiệt độ quá cao khiến cho nó cảm thấy đau đớn toàn thân, đang nằm yên mà nó cũng cảm thấy toàn thân đau đớn không thôi chứ đừng có nói là di chuyển hay nhúc nhích gì.

\r\n\r\n

Tuy rằng bản thân Lâm Vân Dật cũng biết sớm về chuyện này rồi, nó đã biết rằng những tu sĩ sở hữu Thiên Càn thánh thể sẽ bị sốt cao không rõ nguyên nhân thật đấy, nhưng mà lúc đó nó cũng chỉ nghĩ sốt cũng chỉ là sốt bình thường trong ngưỡng có thể chịu đựng được, ai mà sốt lại là cái kiểu sốt cao như vậy đâu chứ? Làm sao mà sốt lại hung mãnh như thế này được chứ?

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhíu mày rồi nói năng lộn xộn nói: “Làm sao đây? Hình như anh bốc cháy rồi thì phải. Mặt thì đỏ thế kia, mà hình như anh ba còn đang bốc khói nữa đúng không ạ? Nóng như vậy thì có khi nách của anh ba cũng có thể nấu chín trứng gà luôn ấy chứ.”

\r\n\r\n

Hiện tại, tuy rằng Lâm Vân Dật đang nằm yên trên giường không thể nhúc nhích động đậy được, nhưng mà ngũ cảm của nó dường như lại được phóng đại lên, cả người thì đau đớn nhưng mà cảm giác lại nhạy bén hơn bao giờ hết, mà đương nhiên thì những lời của thằng nhóc Lâm Vân Tiêu kia nói từ nãy đến giờ nó nghe được vô cùng rõ ràng không sót một từ nào cả.

\r\n\r\n

Nghe những lời này mà trong lòng Lâm Vân Dật như có một ngọn lửa tức giận như muốn thiêu đốt tất cả những người đang đứng nói từ nãy đến giờ, hiện tại nó cũng chỉ hận là bản thân mình không thể ngồi dậy mà đấm cho thằng nhóc Lâm Vân Tiêu kia một cú bay thẳng ra ngoài luôn cho đỡ tức.

\r\n\r\n

T nãy đến giờ Lâm Vân Văn còn đang cảm thấy vô cùng lo lắng nghe thấy cũng quay sang nhìn về phía Lâm Vân Tiêu đang nói điên nói khùng mà nhíu mày nói: “Em tư, mấy cái này em chỉ cần nghĩ thôi là được rồi, em nghĩ xong là xong là em xoá luôn khỏi đầu em luôn đi đừng có nghĩ muốn thực hiện. Em đừng có chạy ra ngoài xách trứng gà đến rồi đặt vào nách anh ba em mà nấu đấy nhé.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút cạn lời mà nhìn về phía Lâm Vân Văn nói: “Anh cả à, sao anh có thể nói như vậy được chứ? Anh coi em là hạng người như thế nào vậy ạ? Trong thâm tâm của anh cả thì em chính là hạng người không có chừng mực đến như vậy luôn sao? Anh cả, anh như vậy hơi xúc phạm em quá rồi đấy nhé, em làm gì mà đến nông nỗi như vậy chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng trợn mắt mà nhìn về phía Lâm Vân Tiêu nói: “Chừng mực hả? Hừ, em nghĩ là em có cái thứ này sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút bực mình mà nhíu mày nói: “Anh cả à, làm sao mà anh có thể xem thường người khác như vậy được chứ ạ? Anh như vậy là không được rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cũng có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi nói: “Được rồi, được rồi, hai người các con đừng có náo loạn nữa. Im hết đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng không thèm để ý tới Lâm Vân Tiêu đang nói xiên nói quàng nữa mà quay sang nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi mà trong lòng cũng có chút lo lắng nói: “Phụ thân à, em trai con thật sự là không có việc gì chứ ạ? Em trai con rốt cuộc là làm sao vậy ạ? Sao em trai con lại biến thành thế này ạ? Không lẽ em trai con bị tẩu hỏa nhập ma sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhíu mày rồi luống cuống nói: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cứ để anh ba như vậy hoài chắc anh ba sẽ bị nướng chín luôn mất thì phải làm sao đây?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều đang đứng bên cạnh nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà nhíu mày nói: “Các con đừng có cuống lên nữa, thằng ba nhà chúng ta thông minh như vậy cơ mà, có lẽ thằng ba đã đoán được sự việc này từ trước rồi. Có lẽ là nó đã chuẩn bị từ sớm rồi. Hai người các con im lặng trước đi, đừng có ở nơi này quấy rối làm cái gì cả. Không có việc gì nữa thì hai con cũng quay về trước đi đừng làm ồn.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật không thể nói thành lời nhưng vẫn cố gắng vận chuyển linh lực bên trong thân thể, rất nhanh sau đó thì tạp chất bị trầm tích bên trong thân thể bắt đầu bị bài tiết ra ngoài, càng vận chuyển linh lực thì những tạp chất này lại càng bị đẩy ra ngoài không ngừng.

\r\n\r\n

Rất nhanh sau đó thì một mùi thối bắt đầu tràn ngập ra khắp nơi ở bên trong căn phòng, ban đầu thì mùi cũng khá nhẹ, càng về sau thì mùi thối càng lúc càng nồng.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu đang đứng bên cạnh bỗng nhiên kích động lên nói: “Cái mùi gì kỳ quái vậy nhỉ? Cái gì thế này? Anh ba đánh rắm hả? Thối quá.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đang bị nóng muốn thiêu người chỉ hận không thể nhảy dựng lên mà vung tay đánh cho thằng nhãi con Lâm Vân Tiêu này thành gấu trúc luôn đi cho đỡ bực mình, từ nãy đến giờ không giúp được gì chỉ to họng nói linh ta linh tinh. Nhưng mà cả người nó hiện tại đau đớn không thôi, hiện tại nó muốn mở miệng ra nói cũng khó nữa chứ đừng nói là đánh người, chính vì vậy cho nên Lâm Vân Dật cũng chỉ có thể từ bỏ ý tưởng muốn đánh chết thằng nhóc Lâm Vân Tiêu kia đi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu bị mùi thối ập tới thì giật trừng lớn mắt sau đó bịt mũi lại nói: “Không xong rồi, anh ba càng lúc càng thối rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhíu mày nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Vân Tiêu cũng bất lực mà nói: “Được rồi, được rồi, em tư à, em bớt nói vài câu đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng không nhịn được mà nhìn về phía Lâm Vân Văn nói: “Nhưng mà … anh ba hiện tại thật sự rất thối mà.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn: “……”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật tức giận nhịn không nổi cũng có chút kích động nói: “Cút, hai người nhanh cút hết ra ngoài hết luôn đi. Cút.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Lâm Vân Dật cũng không nói nhiều mà xách cổ ném luôn hai người Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Tiêu đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

\r\n\r\n

Sau khi hai người Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Tiêu rời khỏi phòng thì phía bên trong căn phòng cũng biến thành một mảng yên tĩnh hơn trước rất nhiều.

\r\n\r\n

Rất nhanh sau đó thì Lâm Vân Dật cũng cảm giác được từng luồng từng luồng linh lực vô cùng nồng đậm đang từ bên trong thân thể mình bắt đầu bộc phát ra ngoài rồi bắt đầu thúc đẩy tinh tiến lên, ngay sau đó thì Lâm Vân Dật cũng tiến hành vận chuyển pháp quyết ngay lập tức để hoá giải hoàn toàn luôn toàn bộ luồng linh lực vừa mới xuất hiện này.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cứ như vậy mà tu luyện trong một đêm ròng rã, trải qua một đêm ròng rã như vậy thì cuối cùng Lâm Vân Dật cũng coi như thuận lợi mà tiến giai lên cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng 3.

\r\n\r\n

Sau khi thuận lợi đột phá lên Luyện Khí kỳ tầng 3 rồi thì cuối cùng nhiệt độ đang nóng phừng phừng trên người Lâm Vân Dật cũng chận rãi hạ xuống.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều đang đứng bên cạnh vẫn đang cảm thấy vô cùng lo lắng mà bước lên trước dò hỏi nói: “Thằng ba, con cảm thấy thế nào rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cảm nhận bên trong thân thể một chút rồi vận động tay chân một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Con cảm thấy khá tốt. Tu vi lại vừa mới đột phá thành công nên linh lực cũng tiến cảnh không ít. Không chỉ như vậy thôi mà con vừa mới trải qua một hồi tẩy tinh phạt tủy nữa, hiện tại thì thể chất của con đã có những sự biến hoá tốt hơn trước không ít.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy thì hít sâu một hơi cũng có chút kích động mà gật đầu nói: “Con trai, nói như vật thì con xác thật là có thể chất đặc thù rồi đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhíu mày nhìn về phía Lâm Viễn Kiều nói: “Nói như vậy là từ trước đến giờ phụ thân hoàn toàn không tin lời mà con nói sao?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cũng có chút xấu hổ mà cười một cách ngại ngùng nói: “À, cái này không phải phụ thân không tin lời mà con nói. Con cũng biết dù sao thì linh thể Thiên Càn thánh thể mà con nói cũng là một loại linh thể vô cùng hiếm mà đúng không? Hơn nữa dấu hiệu nhân biết cũng quá ít, trước đó con cũng không thể hiện ra ngoài quá nhiều cho nên phụ thân cũng chưa có gì có thể chứng thực được mà đúng không? Phụ thân …”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng không đợi Lâm Viễn Kiều tiếp tục nói mà khẽ hừ một tiếng liếc mắt cũng không thèm đáp lại.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cũng không nhiều lời mà cười khan hai tiếng sau đó tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc mà nhíu mày nói: “Nhưng mà con trai, cái thể chất này của con tạm thời không thể bị bại lộ cho người ngoài được biết. Nhưng mà, tu vi hiện tại của con tăng cấp quá nhanh, tiến độ tăng tu vi này của con so với độ tuổi cũng quá nổi bật dễ khiến cho người ta chú ý, con …”

\r\n\r\n

Sau khi chứng thật Lâm Vân Dật sở hữu linh thể đặc thù thì Lâm Viễn Kiều cũng vui sướng không thôi, nhưng mà vui sướng không được bao lâu thì hắn lại cảm thấy có chút lo lắng không thôi. Tiến độ gia tăng tu vi của con trai hắn nhanh thì cũng có nhanh thật, nhưng mà tiến độ tăng tu vi này mà đặt trên người những tu sĩ sở hữu Song linh căn thì còn tốt, người ta sẽ tung hô là thiên tài mà chuyện còn lại thì bình thường không đáng nhắc đến, dù sao thì đó cũng là tu sĩ Song linh căn, nhưng mà tốc độ tinh tiến tu vi này mà đặt trên người tu sĩ Ngũ linh căn thì thật sự quá khoa trương, chuyện này sẽ khiến cho người ta phải chú ý đế.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng không nói gì mà nhanh chóng vận chuyển công pháp Ẩn nặc pháp quyết, rất nhanh sau đó thì tu vi vừa mới tiến cảnh cũng nhanh chóng bị áp chế xuống.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhìn một màn biến hoá này mà trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc nói: “Cái này … con đã tu thành Ẩn tức quyết rồi sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, con cảm thấy có một lúc nào đó con có thể dùng tới cho nên con cũng tu luyện từ sớm luôn rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều hít sâu một hơi cũng kinh ngạc không thôi nói: “Nhưng mà … nhanh như vậy mà con đã nhập môn rồi sao? Con trai à, con thật sự rất lợi hại đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười cũng chấp nhận lời khen mà gật đầu nói: “Phụ thân quá khen, cái này cũng không đáng là gì ạ.”

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường nhìn chằm chằm về Lâm Vân Dật đang ngồi nói chuyện vui vẻ nhưng mà trong lòng cũng không thể yên tâm được mà nhíu mày nói: “Con trai, cái thể chất này của con cứ như vậy mãi sao? Mới nãy cả người con cứ nóng như lửa đốt vậy, chuyện này thật sự là không có vấn đề gì thật sao? Sau này con sẽ bị tiếp tục như vậy nữa sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật quay sang nhìn về phía Thẩm Thanh Đường rồi lên tiếng trấn an nói: “Mẫu thân, mọi chuyện trên đời này có lợi đương nhiên cũng sẽ có tệ song hành với nhau mà. Có được thể chất này thì con mới có thể từng bước thăng cấp thêm nữa. Nếu con mà không sở hữu thể chất này thì con chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ Ngũ linh căn vô cùng bình thường mà thôi, mà mẫu thân cũng biết tu sĩ Ngũ linh căn cả đời này sẽ vô duyên với Trúc Cơ kỳ mà đúng không?”

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Con trai, con sở hữu thể chất này thì cả đời này con sẽ … một mình mãi đấy. Cái tệ đoan này của con cũng lớn lắm rồi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi xua tay nói: “Mẫu thân, chuyện này không sao cả. Chuyện này hoàn toàn bình thường thôi sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu. Con một lòng theo đuổi đại đạo, con cũng không rảnh rỗi mà phân tâm tới mấy chuyện tư tình nhi nữ hay gì đâu. Mẫu thân cứ yên tâm đi.”

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng gật đầu rồi thở dài một hơi nói: “Thôi được rồi, mẫu thân không nhắc đến chuyện này nữa. Nhưng mà con trai, thể chất kỳ lạ này của con có chu kỳ phát tác không? Cũng không biết sau này phát tác sẽ tiếp tục như thế này sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật lắc đầu rồi thở dài một hơi nói: “Mẫu thân, cái này thì con không biết, sau này như thế nào thì con cũng khó nói trước lắm ạ. Mọi chuyện chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi ạ.”

\r\n\r\n

Sau khi đau đớn đi qua thì đương nhiên làm Lâm Vân Dật cũng cảm thấy bản thân mình không thể chờ nổi nữa muốn lao đi tắm luôn ngay tức thì.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng đang vận chuyển linh lực của bản thân mình lên một vòng, sau đó thì hắn cũng cảm thấy linh lực của bản thân mình cũng được vận chuyển với tốc độ vô cùng nhanh chóng, có vẻ như trải qua một hồi đau đớn thì tốc độ vận chuyển linh lực cũng tăng lên không ít.

\r\n\r\n

sao thì những tu sĩ sở hữu linh thể Thiên Càn thánh thể mỗi một lần phát tác tuy rằng đau đớn một chút nhưng mà một lần phát sốt như vậy cũng tương đương với một lần tẩy tinh phạt tuỷ, tuy rằng sự việc này thật sự cũng vô cùng thống khổ thật đấy nhưng mà trải qua một hồi thống khổ này thật sự cũng có thể xem như một hồi phúc nguyên vô cùng tốt.

\r\n\r\n

Cũng trong khoảng thời gian này thì Lâm Vân Dật cũng dùng thêm không ít đan dược để gia tăng linh lực của bản thân mình lên, sau khi sử dụng xong không ít đan dược thì đương nhiên là linh lực của Lâm Vân Dật cũng được như ý nguyện mà gia tăng lên không ít, nhưng mà trải qua một hồi thể chất bùng nổ như vậy thì những độc đan bên trong thân thể của nó cũng được tinh lọc hơn trước không ít.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì trải qua một hồi đau đớn như vậy thì trong lòng Lâm Vân Dật cũng cảm thấy có chút kích động không thôi, dù sao thì linh thể Thiên Càn thánh thể này cũng sở hữu những đặc tính độc đáo như vậy cũng đại biểu rằng nó hoàn toàn không cần phải sợ độc tính của đan dược, nếu như vậy thì nó hoàn toàn có thể dùng một lượng lớn đan dược để gia tăng thực lực của bản thân mình lên rồi. Nhìn vào kết quả hiện tại thì sau này nó cũng không cần phải sợ hãi khi phải sử dụng đan dược nữa rồi.

\r\n\r\n

Tuy rằng đan dược có tốt cũng tốt thật đấy, nhưng mà đan dược có tốt đến thế nào đi chăng nữa cũng không phải hàng miễn phí cần là có ngay được, muốn có đan dược thì vấn đề trước mắt đó chính là linh thạch, nói thật thì giá cả của đan dược ở nơi này cũng không được tiện nghi cho lắm. Công việc hiện tại của nó chính là phải ra sức mà kiếm linh thạch và kiếm nhiều linh thạch hơn nữa.

\r\n\r\n

End chap 23

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

\r\n\r\n

ps. 5 chap nha mí má

0.46065 sec| 2594.164 kb