Phần 22 – Quay về tông môn

\r\n\r\n

------o22o------

\r\n\r\n

Sự kiện Lâm Vân Võ được quay trở về thăm viếng gia đình đã được lan truyền đi từ sớm rồi, đương nhiên là phía Giang gia cũng thu được tin tức này.

\r\n\r\n

Trong khoảng thời gian này Lâm gia phát triển nhanh như vũ bão, mà sau khi Lâm gia đột nhiên đứng dậy thì mối quan hệ của Lâm gia cùng Giang gia lại tiến vào một trạng thái vô cùng vi diệu.

\r\n\r\n

Lâm gia có một đứa con dòng chính Lâm Vân Võ tiến vào Ngự Thú Tông, mà Giang gia bọn họ cũng có một đứa con dòng chính Giang Việt Nhiễm cũng tiến vào Ngự Thú Tông, tuy cả hai hiện tại chính là đồng môn thật đấy nhưng mà giữa hai người này cũng có tồn tại một mối quan hệ có tính cạnh tranh khá cao.

\r\n\r\n

Dù sao thì cũng vì rất nhiều nguyên nhân cho nên người của Giang gia vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của phía Lâm gia bên kia, bất kỳ một động tĩnh nhỏ nào xuất hiện thì phía Giang gia bên này cũng nhận được báo động và chú ý ngay lập tức.

\r\n\r\n

Giang Hoài Húc gõ gõ ngón tay lên mặt bàn rồi nhíu mày nói: “Nghe nói hiện tại Lâm Vân Võ đã quay trở lại thăm gia đình. Còn nghe nói thằng nhóc này đã tiến giai thành công lên Luyện Khí tầng 4 rồi cho nên nó cũng thỉnh lên tông môn được hạ núi quay về thăm người thân.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh gật đầu rồi nhíu mày nói: “Đúng vậy anh cả. Hiện tại thì Lâm Vân Võ cũng chỉ vừa mới 12 tuổi mà thôi. Ở độ tuổi 12 này mà đã trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 4 như vậy thì tư chất của thằng nhóc này cũng coi như không tồi.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Húc nghe vậy cũng có chút đắc ý mà ngẩng cao đầu nói: “Đúng vậy. Tuy rằng tư chất này của Lâm Vân Võ trong một chúng những gia tộc tu chân chúng ta mà nói cũng coi như đủ xuất chúng thật, nhưng mà xuất chúng cũng chỉ so với những gia tộc nhỏ như chúng ta thôi, còn khi thằng nhóc này tiến vào Ngự Thú Tông thiên tài đầy rẫy kia thì tư chất của thằng nhóc này cũng chỉ là hạng tầm thường. Thằng nhóc này muốn so sánh với Việt Nhiễm nhà chúng ta chắc chắn là không có cửa đâu. Tương lai sau này Việt Nhiễm chắc chắn sẽ mạnh hơn thằng nhóc này rất nhiều lần.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy anh cả. Cháu gái trong nhà chúng ta thiên phú hơn người, thằng nhóc Lâm Vân Võ kia chắc chắn là còn kém xa.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh ngoài miệng thì cũng nói những lời như vậy mà thôi nhưng mà trong lòng đương nhiên là không đồng ý với ý kiến này cho lắm. Luận về điều kiện cần để tu luyện hoặc là hoàn cảnh tu luyện thì đương nhiên là Ngự Thú Tông sẽ tốt hơn toàn bộ những gia tộc nhỏ bên ngoài này, dù sao thì Ngự Thú Tông cũng là đại tông môn truyền đời rất lâu rồi.

\r\n\r\n

Cũng chính vì vậy cho nên anh tài trong Ngự Thú Tông cũng nhiều vô cùng tận, tiến vào Ngự Thú Tông chỉ cần tuỳ tiện một chút thôi cũng có thể bốc được một đống đệ tử tinh anh có tư chất đặc biệt vượt trội hơn người, chỉ cần một đệ tử tinh anh của Ngự Thú Tông xuất hiện chắc chắn cũng có thể hạ gục luôn thiếu tộc trưởng của những gia tộc tu chân nhỏ bên ngoài.

\r\n\r\n

muốn tìm được một vị hôn phu tốt hơn một chút không cần phải lặn lội mà tìm bên ngoài làm gì, cứ tiến vào bên trong những tông môn như Ngự Thú Tông mà lựa chọn thì có mười hôn phu cũng có thể lựa chọn được, mà đương nhiên là chất lượng của những vị hôn phu bên trong Ngự Thú Tông cũng tốt hơn bên ngoài rất nhiều lần.

\r\n\r\n

Giang Hoài Húc như nhớ đến một vấn đề gì đó mà nhíu mày nói: “Nghe nói là Lâm Vân Võ đã khế ước với một con bọ ngựa phế vật mà đúng không?”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nghe vậy cũng vô cùng khó hiểu mà nhíu mày nói: “Một con bọ ngựa phế vật sao? Thằng nhóc này đang nghĩ cái gì trong đầy vậy không biết? Sao đang yên đang lành thằng nhóc này lại chạy đi khế ước với một con bọ ngựa làm cái gì chứ?”

\r\n\r\n

Giang Hoài Húc nhếch miệng cười nhạt một chút cũng có chút khinh thường nói: “Có lẽ thằng nhóc này cũng quá mờ nhạt cho nên nó cũng đang muốn tìm một phương pháp tiếp cận khác hấp dẫn những trưởng lão bên trong tông môn chú ý tới thôi. Nhưng mà đáng tiếc, lần này thằng nhóc này chơi cũng quá trớn rồi, cái thứ mà nó lựa chọn lại là một con bọ ngựa phế vật, cuối cùng thì nó lại trở thành trò cười lớn nhất, lần này cũng như ý nguyện của nó, hiện tại các vị trưởng lão chắc cũng chú ý đến một phế vật như nó rồi đấy.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh thở dài một hơi rồi nhướn mày thầm nghĩ nói: “Đúng là tuổi trẻ vô tri ngông cuồng luôn tìm cách đi đường vòng mà, đi đường vòng nói dễ không dễ nói khó cũng không khó, nhưng mà đi đường vòng dễ bị phản phệ. Nhưng mà thằng nhóc này cũng còn trẻ tuổi, sau này có lẽ nó cũng kịp thời giải trừ khế ước cùng với con bọ ngựa kia thôi. Có lẽ thằng nhóc này cũng không gặp phải ảnh hưởng quá lớn đâu.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Húc nhướn mày cũng có chút ghét bỏ mà nhướn mày nói: “Đã tiến hành khế ước linh sủng rồi mà muốn giải trừ kếh ước nào phải là chuyện dễ dàng chứ? Thường thì sau khi giải trừ khế ước xong thì cả đôi bên đều bị tổn thương nghiêm trọng, muốn phục hồi lại cũng cần phải tu dưỡng thêm một đoạn thời gian mới có thể phục hồi hoàn toàn được. À đúng rồi, nhắc đến chuyện này mới nhớ, dạo gần đây tên Lâm Viễn Kiều kia cũng thật khoan khoái quá thì phải. Thằng con trai trong nhà khế ước với một con linh sủng phế vật không có tác dụng gì mà hắn ta cũng nhàn tâm chấp nhận luôn sao? Không chỉ vậy hắn ta còn rảnh rang mà mang theo thằng con trai phế vật bên ngoài rồi đi dạo khắp nơi một phen nữa cơ mà.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nghe vậy thì nhíu mày cũng có chút khó hiểu nói: “Đi dạo sao? Tên Lâm Viễn Kiều kia còn có nhàn tâm mà đi dạo sao?”

\r\n\r\n

Giang Hoài Húc gật đầu cũng dùng thái độ có chút ghét bỏ mà nói: “Đúng vậy, không chỉ đi dạo mà còn đi mua sắm nữa. Cũng không biết có phải tên Lâm Viễn Kiều bị động kinh hay gì mà dạo gần đây hắn ta ra tay vô cùng rộng rãi, nghe nói hắn ta còn mang theo thằng con trai kia chạy đi khắp các phường thị rồi mua một đống đồ linh tinh không có tác dụng gì về nhà. Cũng không biết tên này đang suy nghĩ cái gì? Cũng không biết đầu óc hắn ta có được bình thường hay không nữa.”

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Thời gian về thăm gia đình của Lâm Vân Võ cũng chỉ có 15 ngày mà thôi, thời gian vừa kết thúc thì toàn bộ đệ tử cũng buộc phải quay trở về tông môn, mà khi đi khi đón cũng có một địa điểm tập trung nhất định và đúng thời gian quy định là khởi hành. Thời gian nửa tháng trôi qua cũng chỉ trong chớp mắt, khi thời gian vừa đến thì Lâm Vân Võ cũng phải chạy đến trước thành phủ để tập hợp, đi cùng với Lâm Vân Võ chính là những đồng môn đệ tử ở khu vực lân cận cùng nhau quay trở về nhà thăm viếng tông môn. Sau khi mọi người cùng tụ tập trước thành thủ phù từng người lại leo lên Phi linh thuyền cùng rời đi.

\r\n\r\n

Trước khi Lâm Vân Võ quay trở về tông môn học tập thì Lâm Vân Dật đã thức khuya dậy sớm làm cho Lâm Vân Võ một lượng lớn gồm 20 con linh kê chế biến các món để ăn dần gồm linh kê nướng mật ong, linh kê bọc lá sen, linh kê ăn mày, linh kê nướng muối ớt, … và thêm bao nhiêu loại sản phẩm từ trứng linh kê khác để dành trong túi trữ vật để dành ăn từ từ.

\r\n\r\n

Túi trữ vật cũng có tính năng giữ tươi đồ vật được cất giữ bên trong khoảng một thời gian cố định nào đó, cho nên mấy đồ chế biến sẵn để trong túi trữ vật khoảng nửa tháng cũng không thành vấn đề gì cả, mà với sức ăn của Lâm Vân Võ thì nhiều đồ ăn thế có thể ăn cũng không thành vấn đề gì.

\r\n\r\n

Hơn nữa, Lâm Vân Võ vốn dĩ là tu sĩ kim hoả Song linh căn nữa, trong thời điểm khi mà Lâm Vân Võ muốn ăn thì hắn cũng có thể trực tiếp sử dụng luôn công pháp hệ Hoả ra để mà đun nóng mấy con linh kê này là có thể ăn nóng cũng được luôn rồi. Dù sao thì chuyện muốn ăn ngon thì Lâm Vân Võ cũng có thể ăn được một cách vô cùng dễ dàng thôi.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì nếu phải so sánh với túi trữ vật thì đương nhiên là hiệu quả giữ tươi của nhẫn trữ vật đương nhiên là tốt hơn rất nhiều, nghe nói hiệu quả bảo tồn đồ tươi của nhẫn trữ vật có thể lên đến hai tháng hoặc lâu hơn là ba tháng luôn cũng không thành vấn đề gì đâu, dù sao thì túi trữ vật cũng chỉ là đồ lưu trữ cấp thấp còn nhẫn trữ vật lại có cấp bậc cao hơn một chút.

\r\n\r\n

Nhưng mà đáng tiếc thì nhẫn trữ vật có muốn mua cũng khó có thể mua được, đầu tiên thì giá cả của nhẫn trữ vật thật sự cũng quá cao, một chiếc nhẫn trữ vật có phẩm tướng bình thường thôi thì yêu cầu cũng cần phải tiêu tốn đến 1 vạn linh thạch, mà con số 1 vạn linh thạch đối với những tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói thật sự cũng có chút quá quý giá. Nên đại đa số những tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng khó mà sở hữu được một chiếc nhẫn không gian.

\r\n\r\n

Đến hiện tại thì toàn bộ trên dưới Lâm gia cũng chỉ có một mình lão tổ nhà bọn họ Lâm Bắc Vọng mới có được một chiếc nhẫn trữ vật mà thôi, còn những người khác trong Lâm gia kể cả gia chủ Lâm Viễn Kiều cũng chỉ có thể sử dụng túi trữ vật.

\r\n\r\n

Thời điểm khi Lâm Vân Võ vừa xuất hiện thì hắn cũng bắt đầu chào hỏi vô cùng sôi nổi những đồng môn khác đang có mặt trên con phi thuyền.

\r\n\r\n

Vương Nham cười cười rồi hô lớn lên nói: “Lâm sư huynh đã tới rồi đấy à? Về nhà mấy ngày thôi mà nhìn tinh thần của Lâm sư huynh cũng tốt đẹp hơn mấy phần đấy nhỉ? Nhìn sơ qua thì linh lực của Lâm sư huynh cũng hồn hậu hơn trước không ít đấy nhỉ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Cảm ơn Vương đồng học. Tinh thần của tôi cũng tạm ổn thôi. Hình như Vương tâm tình cũng khá tốt, thấy hình như tu vi của Vương đồng học cũng được dâng lên không nhỏ đấy nhỉ? Chúc mừng Vương đồng học.”

\r\n\r\n

Trong khoảng thời gian nửa tháng được về nhà thì chính bản thân Lâm Vân Võ cũng đâu có tu luyện bao nhiêu đâu mà, cả ngày hắn chỉ lo đi đào bảo, lo ăn lo uống, còn chuyện tu vi của hắn hồn hậu hơn không ít có lẽ là do vấn đề của Khuyết Nguyệt đã được giải quyết rồi, mà một đường về nhà cũng khiến cho tâm cảnh của hắn được mở rộng hơn không ít, thêm đó thì hắn cũng dùng thêm hai viên Ích nguyên đan nữa, nói chung thì nửa tháng về nhà tuy rằng hắn không tu luyện bao nhiêu nhưng mà linh lực của bản thân hắn cũng được dâng lên một mảng lớn như vậy. Có thể nói lần quay về nhà lần này đúng là có may của hắn.

\r\n\r\n

Lúc này thì Lâm Vân Võ cũng đưa mắt chú ý rồi đánh giá Vương Nham một lượt, lúc này thì Lâm Vân Võ cũng phát hiện ra rằng làn da của Vương Nham đang tự nhiên phát ra một luồng quang mang màu đồng, có vẻ như thời gian về nhà thì thuật luyện thể của vị này cũng được tinh tiến lên không ít so với trước thì phải. Hoặc nói lần quay về nhà này không chỉ có hắn mới có cơ duyên mà Vương Nham cũng nhận được một cơ duyên vô cùng tốt rồi.

\r\n\r\n

Thân Minh Duệ đang đứng bên cạnh cũng đưa mắt nhìn về phía hai người Lâm Vân Võ cùng Vương Nham đang khoe khoang trước mặt một chút mà phía bên trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ hâm mộ không thôi, mà trên miệng cũng cười cười như đang muốn nói chuyện cùng.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ quay sang nhìn về phía Thân Minh Duệ đang đứng bên cạnh một chút, đối phương cũng không có xuất thân gì quá đặc biệt, phụ mẫu trong gia đình hoàn toàn là nông gia, chỉ là lúc ba tuổi khi trong thôn có một đợt kiểm tra linh căn thì đối phương cũng được tiến hành đo lường linh căn luôn, thời điểm khi tiến hành đo lường linh căn thì đối phương lại cho kết quả là tu sĩ thủy thổ Song linh căn, có thể nói sau khi trắc nghiệm linh căn xong thì Thân Minh Duệ một bước lên trời được Ngự Thú Tông để mắt đến rồi được thu nhận trở thành đệ tử của Ngự Thú Tông luôn.

\r\n\r\n

Mà thế giới thu chân này chính là vậy, một người đắc đạo, gà chó lên trời, trong nhà nông gia đột nhiên xuất hiện một ‘tiên nhân’ như vậy thành thử phụ thân của Thân Minh Duệ cũng thăng cấp thành thôn trưởng luôn, cũng nhờ vậy cuộc sống trong nhà cũng được tốt hơn trước rất nhiều.

\r\n\r\n

Theo như những gì mà Lâm Vân Võ được biết thì lần này trước khi xuống núi thì Thân Minh Duệ cũng đổi không ít linh thạch thành vàng bạc đá quý, có lẽ lần này Thân Minh Duệ cũng chuẩn bị những thứ này để chuẩn bị cho những người trong nhà.

\r\n\r\n

Mà Thân gia chẳng qua cũng chỉ là một gia tộc phàm nhân mà thôi, mà gia tộc phàm nhân chắc chắn là không thể trợ giúp quá nhiều cho Thân Minh Duệ được, gia tộc phàm nhân muốn mua một chút tài nguyên tu luyện cũng là chuyện vô cùng khó khăn chứ đừng nói cung cấp tài nguyên tu luyện cho Thân Minh Duệ. Nhưng mà từ trước đến nay con trai không chê cha mẹ xấu mà chó cũng không chê chủ nhần bần hàn. Thân Minh Duệ tuy đã rời nhà từ sớm nhưng mà bản thân Thân Minh Duệ vẫn luôn nhớ thương những người trong gia tộc của mình.

\r\n\r\n

Thân Minh Duệ cười cười nói: “Lâm sư huynh à, nghe nói gia tộc nhà sư huynh nuôi dưỡng rất nhiều linh kê mà đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng gật đầu rồi ngẩng cao đầu nói: “Đúng vậy, nguyên bản thì đám linh kê kia chẳng qua cũng chỉ là đám linh kê mà em trai trong nhà nuôi dưỡng chơi chơi mà thôi. Ai mà ngờ được là em trai tôi lại may mắn, thật không nghĩ được là em trai nhà tôi càng nuôi lại càng nhiều. Sau này thì sản nghiệp nuôi gà của gia tộc càng lúc càng mở rộng, cuối cùng thì thứ mà em trai trong nhà nuôi chơi chơi lại trở thành sản nghiệp duy nhất của gia tộc luôn.”

\r\n\r\n

Thân Minh Duệ như nghĩ đến vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “Em trai trong nhà sao? Đúng rồi Lâm sư huynh, lúc đó đệ cũng có nghe nói trong nhà Lâm sư huynh cũng có một người em trai vô cùng thông tuệ mà đúng khônh? Chỉ đáng tiếc người em trai đó của Lâm sư huynh lại sở hữu Ngũ linh căn.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ gật đầu rồi thở dài một hơi nói: “Đúng vậy. Tuy rằng em trai thứ ba trong nhà tôi đúng là tu sĩ linh căn thật nhưng mà em trai thứ ba nhà tôi lại thông tuệ hơn người. So sánh với em trai thứ ba thì tôi còn thua kém hơn rất nhiều đấy.”

\r\n\r\n

Đương nhiên thì mấy đệ tử của Ngự Thú Tông nghe được những lời mà Lâm Vân Võ nói thì bọn họ cũng không cho những lời này là sự thật, mà đối phương nói như vậy chẳng qua là đối phương đang muốn khoe khoang anh em trong nhà và đây chẳng qua cũng chỉ là những lời nói khiêm tốn mà thôi.

\r\n\r\n

Những đại tông môn giống như Ngự Thú Tông này thường sẽ cực kỳ coi trọng chuyện tư chất của đệ tử, số lượng những đệ tử có tư chất tốt thì đương nhiên là sau này bọn họ cũng có thể phát triển hơn nữa, đương nhiên là những đệ tử Nguỵ linh căn cũng có thể gia nhập tông môn, nhưng mà muốn gia nhập thật sự cũng là chuyện vô cùng khó khăn, mà nếu những tu sĩ Nguỵ linh có thể gia nhập tông môn thành công đi chăng nữa thì đãi ngộ của những tu sĩ Nguỵ linh căn so với những tu sĩ Song linh căn hoặc Tam linh căn cứ như chênh lệch giữa trời với đất vậy. Đương nhiên những tu sĩ Nguỵ linh căn không cần phải xếp lên mặt bàn với tu sĩ Thiên linh căn rồi, đặt lên bàn cân cùng với những tu sĩ Thiên linh căn chính là sỉ nhục những tu sĩ Thiên linh căn rồi.

\r\n\r\n

Đương nhiên thì những đệ tử thật sự có thể gia nhập vào Ngự Thú Tông thì linh căn của những đệ tử này thật sự là không kém một chút nào, mà thường chơi với một vòng xã hội chỉ có những đệ tử sở hữu linh căn tốt như vậy thì đại đa số những đệ tử của Ngự Thú Tông để mang theo một chút kinh miệt nào đó với những tu sĩ Ngũ linh căn, cái này là bản năng luôn rồi.

\r\n\r\n

Tuy rằng hiện tại cũng biết trong lòng những đồng môn này đang suy nghĩ cái gì nhưng mà Lâm Vân Võ cũng không muốn giải thích quá nhiều làm gì. Hắn có thể khẳng định em trai thứ ba của hắn Lâm Vân Dật chắc chắn không phải là vậy trong ao, sau này em trai thứ ba của hắn chắc chắn cũng nổi danh thôi, nhưng mà hiện tại em trai hắn bị người khác coi nhẹ ngược lại là chuyện vô cùng tốt, em trai hắn bị xem nhẹ thì em trai hắn cũng tránh không bị người khác theo dõi rồi động tay động chân gì đó.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cười cười rồi tỏ vẻ vô cùng tự tin mà lên tiếng nói: “Đúng rồi mọi người, tay nghề của em trai tôi cũng không tệ lắm, những món ăn trong nhà đại đa số là do em trai tôi tự mình nghĩ ra đấy. Lần này tôi quay về em trai tôi cũng tự mình nướng cho tôi không ít linh kê mang theo ăn cùng. Chúng ta muốn quay về tông môn cũng không phải chuyện tức thì, đường xá xa xôi cũng vừa vặn để thưởng thức đồ ăn ngon. Mọi người, em trai tôi biết hôm nay tôi cũng đi cùng đồng môn nên làm nhiều một chút để mọi người cùng thưởng thức. Mong các vị đồng môn không chê.”

\r\n\r\n

Nói xong thì Lâm Vân Võ cũng cầm luôn năm con linh kê đã được nướng cho vàng rụm, nhìn thấy linh kê được nướng cho thơm phức thì một chúng tu sĩ cũng bị hấp dẫn, rất nhanh sau đó thì năm con linh kê nướng mật ong cũng bị phân chia không còn lại gì cả.

\r\n\r\n

Mà đúng thật là tay nghề của Lâm Vân Dật đúng là không tồi thật, mà sau khi ăn uống xong xuôi hết rồi thì một chúng những tu sĩ còn đang thòm thèm chưa đã thèm, kỳ thật thì số linh kê nướng mật ong này là món bọn họ còn chưa được thưởng thức qua, mà năm con linh kê này cũng chỉ là một chút mà thôi, bọn họ có ăn cũng chẳng ra làm sao cả.

\r\n\r\n

Đương nhiên là Lâm Vân Võ cũng làm bộ không nhìn thấy ánh mắt còn đang mong chờ tha thiết của tất cả mọi người đang có mặt trong căn phòng này làm gì, dù sao thì bọn họ có mong chờ đến thế nào đi chăng nữa thì hắn nhất quyết phải giấu đám linh kê mà em trai làm cho thật kín mít mới được.

\r\n\r\n

Vốn dĩ là 20 con linh kê này hắn cũng tính toán lưu lại để mình ăn từ từ trong thời gian sắp tới ở Ngự Thú Tông, nào biết là trong lúc không cẩn thận mà hắn đã xử lý luôn năm con linh kê luôn rồi. Đúng vậy, chính là không cẩn thận mà thôi, hắn không thể nói là do hắn muốn khoe khoang được.

\r\n\r\n

End chap 22

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.44324 sec| 2496.523 kb