Phần 21 - Hồ điệp dược ngọc

\r\n\r\n

------o21o------

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu lục tung bên trong đống bảo vật một hồi, cuối cùng thì nó cũng mò ra được một cái khoá trường mệnh đang nằm lăn lóc bên trông đống đồ.

\r\n\r\n

Rất nhiều gia tộc tu chân trong Tu chân giới này thường sẽ chế tạo một cái khoá trường mệnh để tặng cho những đứa trẻ vừa mới sinh.

\r\n\r\n

Mà chiếc khoá trường mẹnh trong tay Lâm Vân Tiêu đây được chế tạo hoàn toàn bằng vàng ròng nguyên chất, nhưng mà niên đại của chiếc khoá trường mệnh này chắc cũng có từ rất xa xăm rồi cho nên màu vàng nguyên chất của chiếc khoá trường mệnh này cũng không còn giữ được độ sáng bóng như ban đầu nữa mà đã ngả sang màu đen bóng tối kịt lại.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cầm chiếc khoá trường mệnh lên rồi đưa cho Khuyết Nguyệt sau đó cười cười nói: “Khuyết Nguyệt muốn ăn sao?”

\r\n\r\n

Khuyết Nguyệt lắc đầu rồi đưa ánh mắt lúng liếng có phần vô cùng trịnh trọng mà nhìn chằm chằm về chiếc khoá trường mệnh.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu như nghĩ đến vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “Không sao? Hay là mày đang ngại chiếc khoá trường mệnh này bẩn quá sao? Được rồi. Để tao nướng luôn cho mày thử xem thế nào nhá. Đảm bảo nướng xong là mọi thứ y như mới luôn.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nói xong cũng nhanh chóng thả một tia lửa đi ra ngoài, tia lửa vừa mới xuất hiện cũng đốt cháy luôn lớp màu đen đang bao bọc lấy chiếc khoá trường mệnh.

\r\n\r\n

Dưới sự thiêu đốt không ngừng của tia lửa vô cùng nóng bỏng thì cuối cùng chiếc khoá trường mệnh cũng bị nung chảy rồi hoá thành từng giọt linh dịch màu vàng kim.

\r\n\r\n

Nhận thấy có dấu hiệu lạ nên Lâm Viễn Kiều cũng cuống quýt mà lấy một cái bình ngọc ra rồi nhanh chóng thu luôn mấy giọt linh dịch màu vàng kim kia vào bên trong bình ngọc.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn chiếc khoá trường mệnh bị biến dạng chuyển sang trạng thái lỏng như vậy nhíu mày nói: “Phụ thân, có việc gì vậy ạ? Không lẽ chiếc khoá trường mệnh này có vấn đề gì sao?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhìn chằm chằm vào những giọt linh dịch màu vàng kim đang ở bên trong bình ngọc một chút rồi cười cười nói: “Nếu phụ thân đoán không sau thì đây chắc chắn là Kim tuỷ đoán thể dịch, nghe nói thời kỳ thịnh vượng của vương triều Vĩnh Khang Đế kia thì loại linh dịch này cũng có không ít, còn nghe nói toàn bộ con cháu nội tộc dòng chính của vương thất Vĩnh Khang Đế đều được sử dụng loại Kim tuỷ đoán thể dịch này để rèn luyện thể chất. Nghe nói thời kỳ thịnh vượng của vương triều Vinh Khang Đế những con em đệ tử dòng chính từng người từng người không khác gì long tinh mãnh hổ, chiến lực của từng người đều vô cùng phi phàm thiện chiến, để đạt được cớ sự này đều là do số Kim tuỷ đoán thể dịch này đây.”

\r\n\r\n

“Nghe nói thời kỳ thịnh vượng thì vương thất Vĩnh Khang Đế nhân tài xuất hiện lớp lớp không ngừng, triều đại vô cùng thịnh vượng, con cháu cùng chung mục tiêu cùng chung chí hướng, cả một triều đại phồn vinh thịnh vượng không thôi. Chỉ là … sau khi vị quân vương Nguyên Anh kỳ kia ngã uống thì mấy vị vương gia Kim Đan kỳ lại bắt đầu tiến vào giai đoạn tranh đoạt ngôi vị chí tôn kia một cách cường liệt, nghe nói mấy vị vương gia kia suốt ngày lao vào đánh nhau, một thời kỳ thịnh vượng như vậy cuối cùng lại rơi vào khung cảnh tan cửa nát nhà. Chỉ sau một thời gian ngắn ngủi sau đó thì thời kỳ thịnh vượng hoàn toàn suy vong, thiên hạ của Vĩnh Khang Đế hoàn toàn sụp đổ không thể gượng dậy được nữa.”

\r\n\r\n

“Loại linh dịch Kim tuỷ đoán thể dịch này có thể sử dụng như một loại đan dược dùng để rèn luyện thân thể, thứ này giá trị vô cùng cao. Có thứ này hỗ trợ kịp lúc thì việc tu luyện công pháp Ngũ tạng đoán nguyên công kia chắc chắn là có thể nhập môn vô cùng nhanh chóng.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà nói: “Cái này … sao cái này lại ... Hình như cái thứ này được bày bán phía bên trên cửa hàng đã bán ra thanh kiếm đồng xu kia thì phải.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cứ như tỉnh ngộ mà cười cười nói: “Thật ạ? Là cùng một quầy hàng ạ? Sớm biết đống đồ kia có giá trị như vậy thì chúng ta đã bao luôn toàn bộ hàng hoá ở trên quầy hàng kia cho rồi. Cũng không biết chúng ta còn bỏ lỡ gì không nữa.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi nhìn Lâm Vân Tiêu cũng có chút tiếc nuôi mà nói: “À nhớ rồi. Xác thật là lúc đó chúng ta đã bao luôn cái quầy hàng đó luôn rồi thì phải.”

\r\n\r\n

Người bày bán những món hàng đó chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 3, cũng không biết nguyên nhân tại sao vị này lại bị thương, nhưng mà lúc đó vị này đúng là đã bị thương thật, lúc đó bọn họ đã dùng một lọ đan dược chữa thương mà bao luôn toàn bộ những món hàng mà đối phương đã bày bán. Mà lúc đó bọn họ không muốn thì đối phương cũng tự đóng gói luôn đống hàng đó cho bọn họ mang về luôn rồi.

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Hai người Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Võ đang ngồi xổm trên mặt đất mà nhìn tới nhìn lui đang nghiên cứu một tảng đá từ nãy đến giờ.

\r\n\r\n

Mà mấy tảng đá này nghe nói là tìm được ở bên trong một ngôi mộ nào đó, đây là vật được bồi táng của một tu sĩ nào đó do trộm mộ đào được.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nhìn chằm chằm vào mấy tảng đá mà nhíu mày nói: “Anh cả, em vẫn cảm thấy mấy cái tảng đá này hình như có vấn đề gì đó thì phải.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn đang ngồi một bên nhìn chằm chằm về mấy tảng đá rồi gật gì nói: “Ừ, anh cũng cảm thấy vậy, rõ ràng tảng đá này có vấn đề gì đó.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng bước tới rồi nhìn chằm chằm vào mấy tảng đá một hồi như nhớ đến vấn đề gì đó rồi nhướn mày nói: “À đúng rồi, hình như em đã từng đọc qua một tình huống như thế này trong sách rồi thì phải. Nhưng không biết tình huống này có đúng hay không thôi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng quay sang nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Em ba, em đã gặp qua rồi sao? Họ nói gì.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu rồi nói: “Cái này em chỉ đọc qua thôi cũng không biết có đúng hay không đâu. Nghe nói là phía bên trong một số ngôi mộ lớn sẽ ngẫu nhiên xuất hiện một ít Lục lân trùng mà phải không? Nghe nói loại Lục lân trùng này rất thích được chôn cùng với một số loại bảo ngọc linh tinh nào đó.”

\r\n\r\n

“Loại Lục lân trùng này cũng khá đặc biệt, sau khi chúng nó nhìn thấy được loại bảo vật mà nó cảm thấy thích rồi thì chúng nó sẽ tiến hành bài tiết ra ngay phía bên trên món bảo vật này. Sau đó thì chúng nó cũng cố gắng bài tiết nhiều nhất có thể để mà bao bọc lấy món bảo vật mà nó thích, cái này cũng là một dạng đánh dấu, cũng coi như che giấu bảo vật cho riêng mình vậy.”

\r\n\r\n

“Thường thì chất bài tiết của những con Lục lân trùng này đều có mang theo độc tố bên trong. Có những người có hiểu biết nhận ra được sự việc này thì không sao, còn những người không hiểu biết cứ dùng tay không mà tiếp xúc với những món bảo vật bị những chất bài tiết này bao bọc lấy đều sẽ bị lây dính phải loại độc chết người này, không cứu chữa kịp thì chỉ có kết cục … chết không rõ nguyên nhân.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Võ đang ngồi săm soi mấy cục đá trước mặt nghe vậy thì sắc mặt đồng thời ám trầm xuống ngay lập tức.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn về phía hai người Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Võ một chút mà ánh mắt cũng sáng rực lên nóng hừng hực cũng tỏ vẻ vô cùng nôn nóng mà nhíu mày nói: “Anh cả, anh hai, sao rồi sao rồi? Lúc nãy hai anh đã chạm qua đống đá này chưa vậy ạ? Nếu hai anh mà chạm vào rồi thì nhanh chạy đi ăn giải độc đan luôn đi nào, hai anh ăn nhanh đi không tí nữa cũng chết không rõ nguyên nhân luôn đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đang đứng bên cạnh nghe vậy cũng nhíu mày mà nhìn về phía Lâm Vân Tiêu còn đang hí hửng tỏ vẻ vô cùng quan tâm đến hai người anh trai của mình một chút, thằng em trai này của hắn nhìn vẻ mặt thì có vẻ đang khá lo lắng cùng quan tâm đến hai ông anh thật đấy, nhưng mà sâu bên trong đáy mắt thì nó còn đang cảm thấy vô cùng vui sướng khi người gặp hoa nữa. Cái thằng nhóc này đúng là …

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn đương nhiên cũng nghe ra thằng nhóc Lâm Vân Tiêu cũng không có ý tốt mà liếc mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu rồi vô cùng tức giận nói: “Đương nhiên là không chạm vào, hoàn toàn chưa chạm vào. Những thứ này dù sao cũng là những thứ được đào từ mộ ra ngoài đấy. Em tưởng bọn anh ngu dốt như em cái gì cũng tuỳ tiện chạm vào hay gì hả?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng giả bộ vỗ vỗ lồng ngực rồi cười cười nói: “À, hoá ra anh không chạm vào sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng thả một ngọn lửa ra ngoài, sau đó nó cũng phóng luôn ngọn lửa đó lên trên mấy cục đá kia rồi đốt qua một lượt.

\r\n\r\n

Sau khi đốt một hồi thì những chất bề mặt đang bị bao bọc bên ngoài cục đá cũng bị ngọn lửa thiêu đốt gần như là không còn một chút gì nữa, cuối cùng thì cục đá cũng không còn là cục đá nữa, thứ đang được bao bọc bên trong lớp bề mặt cũng được hiển lộ ra ngoài.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng có chút tò mò mà nghiêng đầu lên nhìn thử một chút sau đó trố mắt lên nói: “Cái này chính là … Huyễn linh tinh sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghiêng đầu lên nhìn thử một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Đúng vậy. Cái này đúng là thứ vô cùng tốt đấy.”

\r\n\r\n

Loại đá Huyễn tinh linh này là một trong những loại tài nguyên có thể đề cao được năng lực trí huyễn, thường thì một số loại yêu thú cũng sở hữu khả năng tạo ảo giác hoặc tinh thông một số loại ảo thuật có khả năng mê hoặc lòng người khi hấp thụ loại Huyễn linh tinh này cũng có khả năng tiến bộ vượt bậc mà trưởng thành hơn không ít so với trước đó.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn nhìn mấy viên đá trước mặt rồi nhướn mày nói: “Thật không ngờ được là lại có nhiều như vậy đấy, cái này chắc cũng đáng giá đấy nhỉ? Nhưng mà đáng tiếc, loại đá này tuy nhiều nhưng mà tất cả chúng ta hình như không sử dụng được loại đá này mà đúng không?”

\r\n\r\n

Theo giá cả thị trường thì một viên Huyễn tinh linh này cũng có giá trị lên đến 1.000 linh thạch, mà ở nơi này tổng cộng cũng có tới bảy viên Huyễn linh tinh, giá trị cũng tương đương khoảng 7.000 linh thạch.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn vào đống đá trước mặt rồi nhướn mày nói: “Anh ba, mấy cái này phải làm sao đây ạ? Chúng ta mang đi đến tông môn bán ra ngoài sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không vội, cứ để ở nhà một thời gian rồi tính sau cũng được.”

\r\n\r\n

sao thì loại Huyễn linh tinh cũng thuộc về một trong những loại tài nguyên vô cùng hi hữu, sở hữu được một thì quý một, mà mang đi bán sau này muốn thu mua lại cũng không phải là chuyện dễ dàng, thứ này mà đẩy ra ngoài thị trường muốn đôn giá lên cũng là chuyện có thể chấp nhận được, mà sau này có việc cần muốn thu hồi thì không có mùa xuân đấy đâu.

\r\n\r\n

Hơn nữa, hiện tại trong nhà bọn họ tạm thời cũng không thiếu một chút linh thạch này, chỉ có người ta nghèo mới phải bán tài nguyên ra ngoài chứ không có ai đủ ăn đủ mặc lại bán tài nguyên ra ngoài làm gì đâu. Tuy rằng hiện tại đúng thật là bọn họ không thể dùng thứ này vào việc gì nhưng chưa chắc sau này không cần dùng tới. Hơn nữa, bọn họ vừa mới ra ngoài vung một mớ tiền, hiện tại bán thứ này ra ngoài chắc chắn sẽ có người tinh ý nhớ lại, thứ này thôi thì cứ để đó khi nào thật sự cần thiết thì mang ra ngoài bán cũng không sao cả.

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật tiếp tục đào phía bên trong đống bảo vật trước mặt một hồi, lựa tới lựa lui một lúc bỗng nhiên nó lại bị một miếng ngọc bội hình con bướm hấp dẫn tầm nhìn.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn về phía Lâm Vân Dật cũng có chút khó hiểu mà nói: “Anh ba, anh làm sao vậy ạ? Sao anh không nói gì nữa? Không lẽ anh có phát hiện gì rồi sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cầm miếng ngọc bội lên nhìn một hồi tới lui một lượt rồi nhướn mày nói: “Cái này … ngọc bội bình con bướm này …”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn vào miếng ngọc bội một chút rồi gật gù nói: “Vâng ạ, cái này là miếng ngọc bội hình con bướm, nhìn con bướm mày cũng khá tinh xảo nhìn cũng rất xinh đẹp. Nhưng mà anh ba à, cái miếng ngọc bội này chắc là của nữ tu nào đó thôi. Sao vậy ạ? Không lẽ miếng ngọc bội này có gì kỳ quái ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật trầm tư suy nghĩ một hồi sau đó vô cùng hoảng hốt mà nhớ ra một chi tiết được đề cập bên trong cuốn tiểu thuyết kia, phía bên trong cuốn tiểu thuyết có nhắc đến nhân vật nữ chính cũng có sở hữu một khối ngọc bội như vậy, nhưng mà hình như khối ngọc bội đó vốn dĩ là một khối dược ngọc, mà tác dụng của dược ngọc chính là chữa trị ám thương trên thân thể, chỉ cần đeo khối ngọc bội trên người cũng có khả năng chữa trị được những ám thương trên thân thể.

\r\n\r\n

Nghe nói nhân vật nữ chính này trong lúc rèn luyện ở bên trong bí cảnh cũng là lúc tao ngộ phải chuyện ngoài ý muốn mà bị rất nhiều người hợp lực lại truy sát. Lúc đó nhân vật nữ chính này cũng không còn cách nào khác cũng chỉ có thể rút gọn thi cốt để tránh khởi sự truy sát, mà ngọc bội hình con bướm này cũng chính trong lúc nhân vật nữ chính này phải biến hoá thân thể cũng lặng lẽ rơi xuống khỏi người luôn.

\r\n\r\n

Hiện tại thì nơi này cũng xuất hiện một khối ngọc bội hình con bướm, cũng không biết khối ngọc bội hình con bướm này cùng với khối ngọc bội của nhân vật nữ chính từng được đề cập bên trong cuốn tiểu thuyết kia bất cẩn rơi xuống hay không nữa, ví dù sau thì khối ngọc bội nhân vật nữ chính kia cũng chỉ ghi có hình dạng là con bướm, mà khối ngọc bội này cũng đồng dạng hình con bướm luôn.

\r\n\r\n

Nghe nói khối ngọc bội này chỉ cần được ngâm bên trong nước thì nguồn dược lực ẩn chứa bên trong khối ngọc bội này cũng bị thẩm thấu ra ngoài rồi hoà vào nước, mà nguồn nước bị lây dính một chút dược lực từ bên trong khối ngọc bội này tự nhiên cũng biến thành một loại thuốc vô cùng hay dùng để trị liệu thương thế hoặc là những ám thương.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng không chắc chắn cho nên nó cũng nhanh chóng mang một chậu nước rạch đến rửa qua khối ngọc bội cho sạch sẽ, sau đó lại đổ thêm một chậu nước sạch khác rồi ngâm luôn khối ngọc bội vào bên trong chậu nước chờ một chút.

\r\n\r\n

Chỉ một chốc lát ngay sau đó thì chậu nước trong cũng từ từ bị nhuốm màu một chút, sau đó chậu nước này cũng chẫm rãi tràn ra một mùi dược hương.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu thấy lạ cũng nghiêng đầu ngó lên một chút rồi cười cười nói: “Anh ba à, thơm quá đi. Cái này là cái gì sao tự nhiên lại có mùi như vậy chứ ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cầm khối dược ngọc lên rồi nhướn mày nói: “Cái này có lẽ là dược ngọc, nước dùng để ngâm qua khối dược ngọc này cũng có thể bị lây dính một chút dược lực.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút hứng thú mà sáng bừng đôi mắt lên nói: “Anh ba, nước này có thể uống được không ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật ngẫm nghĩ một chút cũng có chút không chắc chắn rồi gật đầu nói: “Cái này chắc là có thể uống được rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe thấy vậy còn chưa đợi Lâm Vân Dật nói xong thì ánh mắt cũng sáng lên rồi vươn tay cầm lấy ly nước trực tiếp uống luôn không chần chờ gì nữa.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu uống xong cũng khà một tiếng còn luyến tiếc mà chép chép miệng nói: “Được đấy ạ, uống cũng khá tốt, có chút ngọt.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn đứng bên cạnh nhìn một màn này cũng liếc mắt trừng Lâm Vân Tiêu một chút rồi tức giận nói: “Thằng tư, em làm vậy cũng quá lỗ mãng rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng không cho là đúng mà gân cổ chỉ tay về phía Lâm Vân Dật nói: “Sao lại lỗ mãng ạ? Anh ba nói có thể uống còn gì.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng co chút cạn lời mà nhíu mày nói: “Thằng tư, anh ba con nói chính là có thể, là có thể thôi con hiểu không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật quay sang nhìn về phía Lâm Viễn Kiều rồi nghiêm túc nói: “Phụ thân, người nhanh đưa khối ngọc này cho lão tổ nhìn một chút đi.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng như bừng tỉnh một chút rồi lắp bắp nói: “Thằng ba, ý của con nói, thứ này có khả năng là …”

\r\n\r\n

Còn chưa nói hết ý nhưng mà đôi mắt của Lâm Viễn Kiều cũng sáng bừng bừng lên rồi, dường như lúc này Lâm Viễn Kiều cũng ý thức được cái gì đó mà trong lòng cũng có chút kinh hỉ không thôi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật lắc đầu rồi nhìn về phía Lâm Viễn Kiều nói: “Phụ thân, con không biết. Nhưng mà phụ thân cứ mang đi hỏi qua ý kiến của lão tổ trước đi đã.”

\r\n\r\n

Lão tổ Lâm Bắc Vọng hiện tại chính là cây cột trụ vững chãi để cho con thuyền Lâm gia có thể tiếp tục vận hành trơn tru. Tuy nói hiện tại lão tổ Lâm Bắc Vọng cũng không can thiệp quá nhiều vào công việc của Lâm gia đâu nhưng mà vị này vẫn còn tại vị thì Lâm gia mới có thể vững vàng mà phát triển tiếp, nếu như lão tổ mà không may gặp chuyện thì …

\r\n\r\n

Tuy rằng trong khoảng thời gian này hai người phụ thân Lâm Viễn Kiều cùng mẫu thân Thẩm Thanh Đường cũng tiến cảnh không nhỏ rồi đấy, tu vi cũng có chút tiến triển theo chiều hướng tốt hơn, hiện tại thì hy vọng Trúc Cơ kỳ của hai người này cũng có phần cao hơn trong nguyên tác đến mấy phần rồi đấy, nhưng mà … ai có thể nói trước chuyện bất ngờ đâu chứ? Nếu … mọi chuyện mà nó làm vẫn không thể tránh khỏi cốt truyện ảnh hưởng đến thì sao chứ?

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng cũng nhanh chóng đến rồi tiến hành kiểm tra khối ngọc hình con bướm một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Đúng rồi. Nhãn lực của thằng ba quả nhiên là không tồi. Đúng vậy. Khối ngọc này chính là là một khối dược ngọc.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút kích động không thôi mà cười cười nói: “Thật vậy ạ? Vậy thì khối ngọc này có hữu dụng với lão tổ không ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng nghe vậy cũng cúi đầu nhìn xuống Lâm Vân Dật mà trên mặt cũng lộ ra vẻ hiền từ cũng có chút sung sướng mà cười cười rồi gật đầu nói: “Thằng ba, cháu có tâm quá rồi. Hữu dụng, thứ này đương nhiên là hữu dụng, có được thứ này thì ông nội cũng có thể sống lâu thêm bảy đến tám năm cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn đâu.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu thở phào một hơi nhẹ nhõm không thôi nói: “Vâng ạ, hữu dụng với ông nội là tốt rồi ạ. Hữu dụng là tốt rồi.”

\r\n\r\n

Dù sao thì tu sĩ Luyện Khí kỳ cùng với tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có những sự chênh lệch không phải chỉ là một chút xíu thôi đâu. Đối với Lâm gia hiện tại mà nói thì lão tổ Lâm Bắc Vọng chính là Định hải thần châm đấy. Chỉ cần lão tổ Lâm Bắc Vọng còn tại vị, tuy vị này không thường xuyên ra mặt đâu nhưng chỉ cần lão tổ còn tại vị thì những gia tộc khác có y đồ hay muốn làm gì bọn họ cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ, như vậy thì gia tộc Lâm gia cũng có thể bảo tồn không bị xâm chiếm một cách quá dễ dàng.

\r\n\r\n

Tuy rằng con số thọ thêm bảy đến tám năm cũng không phải là con số quá lớn, nhưng chỉ cần lão tổ có thể sống thọ thêm vài năm thì phía Lâm gia vẫn còn thể trụ vững được thêm mấy năm nữa, dù sao thì chỉ cần lão tổ có thể tại vị thêm bao nhiêu năm thì chỗ tốt đương nhiên vẫn có rất nhiều. Chỉ cần lão tổ có thể tại vị được thêm mấy năm thì phụ thân nó cũng có thể tranh thủ thêm mấy năm thời gian để tiến giai lên Trúc Cơ kỳ, mà phụ thân có thể bình thản mà tiến cảnh đương nhiên là cơ hội cũng cao hơn nhiều so với cập rập mà tiến giai.

\r\n\r\n

Mà nếu lão tổ có thể sống lâu thêm mấy năm nữa, có lẽ lão tổ cũng có thể chờ được cảnh tượng cả bốn anh em bọn họ cũng tiến giai lên Trúc Cơ kỳ luôn thì sao chứ? Nói chung thì chỉ cần sống là có cơ hội, mà có khi nhờ khối dược ngọc này mà ám thương của lão tổ cũng khỏi luôn thì sao? Biết đâu đó lão tổ cũng có thêm cơ hội được sống thêm nữa thì sao?

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cũng có chút kích động mà nắm chặt nắm tay lại mà trên mặt cũng tỏ ra mừng rỡ không thôi nhìn về phía Lâm Vân Dật cười cười nói: “Con trai à, lần này con lại lập được công lớn rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi lắc đầu nói: “Không đâu phụ thân. Công lao lần này hoàn toàn thuộc về Khuyết Nguyệt đấy ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng, đúng, công lao của Khuyết Nguyệt đương nhiên là không nhỏ. Nhưng mà con cũng không phải là không có công lao.”

\r\n\r\n

Nếu không phải lúc đó thằng ba Lâm Vân Dật nhìn thấy được thân phận thật sự của Khuyết Nguyệt thì bọn họ cũng bỏ lỡ những cơ hội tốt sau này, đương nhiên thì một cơ duyên tốt như này chắc chắn cũng không rơi vào tay bọn họ đâu.

\r\n\r\n

End chap 21

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.44210 sec| 2520.844 kb