Phần 20 - Đồng tiền Vĩnh Khang Đế

\r\n\r\n

------o20o------

\r\n\r\n

Phía bên trong phòng tu luyện.

\r\n\r\n

Lúc này thì Lâm Vân Dật cũng đang ngồi trên chiếc bồ đoàn nhắm chặt đôi mắt lại đang luyện hoá viên Ích nguyên đan.

\r\n\r\n

Lúc này thì một luồng dược lực vô cùng nồng đậm từ bên trong viên đan dược này cũng bắt đầu lan toả ra khắp thân thể Lâm Vân Dật, mà hắn thật sự có thể cảm nhận được rõ ràng linh lực bên trong thân thể đang được dâng lên vô cùng nhanh chóng.

\r\n\r\n

Mà lúc này thì kinh mạch của bản thân nó cũng bị luồng dược lực này bám vào sau đó bắt đầu xây dựng từng chút từng chút một, dưới sự tẩm bổ của một lượng lớn dược lực khổng lồ này mà kinh mạch của nó cũng cứng cỏi hơn trước không ít.

\r\n\r\n

Sau khi dùng xong một viên đan dược đầu tiên thì Lâm Vân Dật cũng có một cảm giác mê man chưa đã thèm, cơ thể nhỏ bé của nó yêu cầu muốn được dùng thêm nữa. Cũng không để cho bản thân thất vọng thì Lâm Vân Dật cũng dùng luôn viên đan dược thứ hai luôn.

\r\n\r\n

Lại thêm hai canh giờ nữa trôi qua thì cuối cùng Lâm Vân Dật cũng có thể cũng có thể luyện hoá hoàn toàn được nguồn dược lực phía bên trong viên đan dược thứ hai.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật một hồi cũng có chút lo lắng mà nói: “Anh ba à, anh cảm thấy hiện tại làm sao rồi? Không có chỗ nào bất ổn chứ ạ? Anh vẫn thấy bình thường chứ ạ? Không làm sao chứ ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng hoạt động một chút tay chân lên xuống một chút rồi cảm nhận một chút cười cười nói: “Khá tốt. Sao vậy?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhíu mày lên tiếng khuyên giải nói: “Anh hai, em nghe người ta nói đan dược không nên dùng quá nhiều, nếu chỉ cần dùng một viên thì dùng một viên thôi, đừng nên dùng sang viên thứ hai làm gì. Người ta thường nói tốt quá hoá lốp đấy anh.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Ờ, cái này thì đúng với những tu sĩ bình thường. Nhưng mà em cũng biết rồi còn gì nữa. Anh là tu sĩ Ngũ linh căn, linh căn anh là tệ nhất rồi đấy, có thể ăn nhiều một chút cũng không sao cả.”

\r\n\r\n

Nghe nói thời Thượng cổ trong quá khứ xa xăm trước kia thì linh căn có thuộc tính Ngũ Hành chính là loại linh căn tốt nhất mà đại đa số những tu sĩ muốn sở hữu, mà lúc đó những tu sĩ sở hữu tư chất Thiên linh căn lại là loại linh căn bị người ta ghét nhất, chỉ là hiện tại linh khí đột nhiên lại bị loãng đi ra nhiều so với thời Thượng cổ xa xăm kia, hiện tại thì Tu chân giới khắp nơi thiếu tài nguyên tu luyện cho nên tu sĩ Ngũ linh căn mới biến thành một loại linh căn phế tài như vậy thôi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng gật đầu thầm chấp nhận nói: “Anh ba nói như vậy cũng đúng. Dù sao thì loại linh căn có thuộc tính Ngũ Hành của anh ba chính là cái động không đáy mà. Anh ba có muốn tu luyện cũng cần phải có một lượng lớn tài nguyên bồi đắp vào. Thôi không sao. Anh hai cảm thấy vẫn ổn không có vấn đề gì như thế này là được rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu cũng có chút hờ hững mà đáp luôn nói: “Ờ, không sao đâu. Em cũng không cần phải lo lắng cho anh làm gì.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật hít sâu một hơi cảm khái không thôi, nó có cảm giác là nếu nó mà có đủ Ích nguyên đan để ăn không giới hạn thì tin chắc rằng trong vòng một năm nó cũng có thể tiến giai lên Luyện Khí tầng 3 ngay thôi ấy mà. Nhưng mà đáng tiếc thì đó cũng chỉ là nếu mà thôi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi nâng hai viên đan dược của mình lên nói: “Anh ba à, em … em vẫn còn hai viên đan dược chưa dùng đến này. Nếu anh cần thì em đưa luôn cho anh nhé. Dù sao thì em cũng không cần dùng cho lắm.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà lắc đầu rồi xua tay nói: “Cái này thì không cần đâu. Em cũng biết đan dược dùng nhiều sẽ hình thành kháng tính mà đúng không? Dùng càng nhiều thì hiệu quả lại càng bị suy giảm, nếu anh dùng quá nhiều thì hiệu quả của viên đan dược cũng không được như mong muốn nữa. Em cứ tự lưu lại cho mình sử dụng đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng suy nghĩ một chút rồi gật đầu cười cười nói: “Vâng ạ. Vậy em sẽ lưu lại cho mình sử dụng nha.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhướn mày thầm nghĩ: Kỳ thậy thì những loại đan dược thích hợp cho những tu sĩ Luyện Khí kỳ sử dụng để gia tăng tu vi của bản thân cũng không phải là ít, mà ngoài thị trường hiện tại chắc chắn là có bán ra không ít. Mà hiện tại trong túi nó cũng không thiếu linh thạch, mà hiện tại có linh thạch lại không mang ra sử dụng cứ lưu trữ trong túi riêng như vậy cũng không phải là phương án hay, cái này chính là một sự lãng phí tài nguyên cũng lãng phí thời gian. Đã như vậy rồi thì nó nên rút một chút linh thạch ra mua một chút đan dược về dùng dần giúp gia tăng tu vi cũng tốt hơn nhiều.

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Sau khi nếm được mùi ngon ngọt của việc đi săn tìm kho báu rồi thì ngày hôm sau Lâm Viễn Kiều vẫn tiếp tục mang theo Lâm Vân Võ cùng với Khuyết Nguyệt chạy đi những thành phủ ở khắp những thành trì xung quanh tiến hành đào bảo, vì lần thắng trước quá mức oanh liệt cho nên hai cha con cũng vô cùng hứng thú dâng trào mà xuất phát từ sớm luôn.

\r\n\r\n

Chỉ trong vòng thời gian vài ngày ngắn ngủi thôi nhưng mà Lâm Viễn Kiều đã chi ra ngoài hơn 2 vạn linh thạch trong người rồi.

\r\n\r\n

Một lần đi ra ngoài cũng ăn xài vô cùng phung phí như vậy khiến cho tất cả mọi người phải lác mắt ra, Lâm Viễn Kiều của hiện tại cùng với Lâm Viễn Kiều của ngày bình thường keo kiệt bủn xỉn không bỏ một cắc nào là hai người hoàn toàn không giống nhau một chút nào.

\r\n\r\n

mấy ngày hôm nay Lâm Vân Dật cũng chạy theo hai cha con Lâm Viễn Kiều cùng Lâm Vân Võ đi khắp nơi, thứ nhất là Lâm Vân Dật cũng đang muốn tham quan các cửa hàng của các thành phủ khác có gì mới mẻ hay không, cũng tham quan luôn các thành phủ khác có gì mới mẻ, tiếp đó thì Lâm Vân Dật cũng bỏ tiền túi mua được không ít đan dược cũng những món đồ để tiến bổ cho bản thân.

\r\n\r\n

Đan dược chẳng qua cũng là thuốc, mà thuốc khi sử dụng quá nhiều cũng dễ dàng sản sinh ra độc tố khiến cho cơ thể sinh ra trầm tích, thường thì những tu sĩ bình thường khi tu vi còn quá yếu cũng không nên dùng quá nhiều đan dược để tiến bổ cho bản thân làm gì, sử dụng càng nhiều đan dược càng dễ tạo thành những ảnh hưởng không tốt đối với căn cơ của tu sĩ sau này.

\r\n\r\n

Ban đầu khi nhìn thấy Lâm Vân Dật mua nhiều đan dược như vậy thì Lâm Viễn Kiều cũng muốn lên tiếng ngăn cản một chút,  nhưng mà nghĩ đến linh căn của Lâm Vân Dật bết bát như vậy thì Lâm Viễn Kiều cũng im lặng không nói thêm bất kỳ một lời nào nữa.

\r\n\r\n

Những tu sĩ Ngũ linh căn muốn tu luyện đã là chuyện khó tưởng, mà những tu sĩ Ngũ linh căn không dựa vào đan dược tiến bổ cho bản thân thì tu vi có tinh tiến hay không cũng là một vấn đề, tu sĩ Ngũ linh căn nếu có thể tiến giai lên Luyện Khí trung kỳ cũng là chuyện vô cùng khó khăn rồi, hiện tại có đồ có thể tiến bổ được cũng là chuyện tốt, còn quan tâm đến độc đan hay không độc đan làm gì nữa chứ. Mà thằng nhóc Lâm Vân Dật này sớm có tuệ căn nên nó cũng tự có tính toán của nó, hắn tuy là phụ thân thật đấy nhưng mà hắn cũng không thể can thiệp quá nhiều vào quyết định của thằng nhóc này.

\r\n\r\n

Mấy cha con Lâm gia tự mình chạy đi khắp nơi mua sắm một phen, sau một phen tiêu tiền thì bọn họ cũng không thể đi tiếp được nữa. Lúc này thì một nhà Lâm Viễn Kiều lại hội tụ lại bên nhau cùng kiểm kê thu hoạch của bản thân mình trong thời gian qua.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn khắp những món đồ trước mặt một lượt rồi cười cười nói: “Mọi người, con cảm thấy lần này hình như cũng không có món hàng gì quá đặc biệt thì phải.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật thở dài một hơi rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Đúng là ánh mắt của Khuyết Nguyệt cũng không tồi thật đấy. Nhưng mà chuyện nhặt của hời này phải dựa vào vận số, muốn nhặt của hời của người ta cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi thở dài một hơi cũng có chút tiếc nuối mà nói: “Hầy, làm em còn tưởng rằng lần này cả nhà chúng ta có thể phát tài luôn rồi chứ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật thở dài một hơi dùng giọng nói có phần ba phần già dặn bảy phần như ba mà nói: “Thôi em đừng mơ mộng quá nhiều làm gì nữa. Phát tài là chuyện dễ dàng như lời nói được sao? Trên đời này làm gì mà có chuyện dễ dàng như vậy được đúng không? Nhặt của hời đúng là chuyện có thể làm cho người ta cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng mà hưng phấn cũng chỉ là hưng phấn nhất thời không thể trầm mê quá mức vào chuyện nhặt của hời này được.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn đang kiểm kê vô cùng cẩn thận những món hàng vừa mới thu hoạch được trong ngày hôm nay rồi cười cười nói: “Hai em đang nói cái gì vậy hả? Tuy rằng đám đồ này không thể kiếm được món hời quá lớn, nhưng mà những món đồ này có thể hoàn vốn chắc chắn là không thành vấn đề gì đâu, nếu may mắn hơn thì chúng ta cũng kiếm được chút lời đấy chứ.”

\r\n\r\n

Lúc này thì Khuyết Nguyệt từ bên trong đống đồ lộn xộn trước mặt bay ra ngoài, mà phía bên trên cái cặp càng của mình còn đính kèm thêm một thân kiếm dài được kết nối bằng những đồng xu. Sau khi bay ra thì Khuyết Nguyệt cũng dùng cái càng của bình cắt đứt luôn sợi dây đang kết nối những đồng tiền này lại, sau khi sợi dây bị đứt thì từng đồng tiền rơi rụng hoàn toàn xuống dưới đất.

\r\n\r\n

Theo những tu sĩ bên Đạo giáo thường truyền lại thì cây kiếm tiền xu dùng rất nhiều đồng tiền và dùng sợi tơ hồng chế tác bằng thủ công mà hình thành, nhìn thì thanh kiếm tiền xu này cũng không có bao nhiêu giá trị nhưng mà thanh kiếm tiền xu này lại được sử dụng vô cùng tốt trong việc hàng ma phục yêu, mà thanh kiếm tiền xu có thể treo trước cửa với tác dụng trừ tà chắn sát vô cùng hiệu quả.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cầm đồng tiền lên xem xét một chút sau đó hít sâu một hơi cũng có chút ngoài ý muốn mà nói: “Đồng tiền Vĩnh Khang Đế sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng ngó đầu mà nhìn một chút rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, cái này đúng là đồng tiền của Vĩnh Khang Đế.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhíu mày rồi nhìn về phía đống tiền xu trên mặt đất rồi nhíu mày nói: “Cái này hình như bị cột ở phía bên trong chuôi kiếm thì phải.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu đang đứng ở bên cạnh nhìn thấy phản ứng của hai người trước mặt cũng có chút kích động mà nghiêng người dò hỏi nói: “Hai anh à, hai anh đang nói cái gì vậy hả? Cái gì mà đồng tiền Vĩnh Khang Đế là cái gì ạ? Đồng tiền Vĩnh Khang Đế thì sao chứ chứ ạ? Cái đồng tiền này đáng giá lắm ạ? Sao hai anh nói mãi từ nãy đến giờ vậy ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật vuốt cằm rồi nhìn chằm chằm về phía đồng tiền trên tay rồi nhíu mày nói: “Ừ, cái này mà so sánh với những đồng tiền bình thường thì đáng giá hơn rất nhiều đấy.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì phía hoàng thất của những quốc gia phàm tục thường sẽ nắm quyền đúc đồng tiền rồi lưu hành ra bên ngoài, thường thì giá trị của đồng tiền của hoàng thất của thế giới phàm tục cũng không có bao nhiêu giá trị cả, dù sao thì đó cũng là đồng tiền của người phàm. Thường thì những đồng tiền của thế giới phàm nhân không có bao nhiêu giá trị nhưng mà lâu lâu cũng có những trường hợp khác biệt.

\r\n\r\n

Thông thường thì những tu sĩ tu tiên đối với quyền lợi mà phía hoàng thất của người phàm trao cho cũng khinh thường không muốn đưa mắt nhìn đến, dù sao thì đối với tu sĩ có thể tu chân rồi thì bọn họ cũng chỉ có một lòng muốn theo đuổi đại đạo chứ không muốn nhìn đến thế giới phàm nhân làm gì.

\r\n\r\n

Nhưng mà, trong các triều đại phát triển của thế giới phàm nhân thường cũng có một vài vương triều có người cầm quyền lại chính là những tu sĩ tu tiên.

\r\n\r\n

Trong chiều dài phát triển của lịch sử thế giới phàm nhân cũng có một vương triu Vĩnh Khang đã từng xuất hiện một vị quân vương tu tiên, mà vị quân vương này còn đạt đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ, dưới sự thống trị trong suốt chiều dài của vị quân vương kia mà nói thế giới phàm nhân từng hưởng qua một thời kỳ huy hoàng thịnh thế trong một khoảng thời gian rất dài.

\r\n\r\n

Nhưng mà, thiên hạ đại thế này hợp lâu tất phân ra, mà phân lâu tất sẽ có lúc hợp lại, cực suy sẽ tới thịnh mà cực thịnh mà suy vong cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.

\r\n\r\n

Sau khi vị quân chủ Nguyên Anh kỳ của vương triều Vĩnh Khang kia ngã xuống thì các phiên vương phân nhánh của vương triều Vĩnh Khang lại lâm vào tình trạng hỗn chiến không ngừng không nghỉ để leo lên ngôi, mà các trận tranh đoạt quyền lực này thì kết cục cuối cùng chính là ngã xuống, hoang tàn và thiệt hại, cuối cùng thì vương triều Vĩnh Khang lại tụt xuống rồi có xu hướng xuống dốc không ngừng rồi suy tàn luôn.

\r\n\r\n

Mà đồng tiền do một triều đại vương triều nào đang trong thời gian trị vì đúc ra cũng có thể hội tụ được lực lượng khí vận của chính triều đại của vương triều đó vào bên trong đồng tiền, mà vương triều Vĩnh Khang này từng là một trong những triều đại từng cực thịnh đến mức vô cùng huy hoàng, cho nên đồng tiền do chính vương triều Vĩnh Khang này đúc ra trong chính thời kỳ đó cũng có giá trị cao hơn rất nhiều so với những loại đồng tiền bình thường của các triều đại khác.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật mân mê đồng tiền mà Khuyết Nguyệt vừa mới đưa cho trong tay một hồi rồi trầm tư xem xét một lúc lâu.

\r\n\r\n

Vị đế quân từng trị vì vương triều Vĩnh Khang trong một khoảng thời gian rất lâu dài kia chắc chắn là một người rất có ý tưởng thì phải, trong một đống những đồng đang bị rơi vãi ở đây có ít nhất hai đồng tiền nhìn khác biệt hoàn toàn so với những, trước kia vị đế quân kia đã đúc 100 đồng tiền đặc thù sau đó trộn lẫn với những đồng tiền bình thường rồi xâu lại thành những thứ có hình dạng tiền xu nhìn không có một chút đặc thù nào cả rồi phân tán ra ngoài dân chúng.

\r\n\r\n

Đương nhiên thì 100 đồng tiền đặc thù này sở dĩ được cho là đặc thù vì phía bên trong từng đồng tiền này lại cất giấu một bộ công pháp.

\r\n\r\n

Đương nhiên, những loại công pháp có thể tuỳ tuỳ tiện tiện mà lấy ra cho người khác đọc thì đó cũng chẳng phải là một loại công pháp đặc thù hay là một loại công pháp trân quý nào cả, cái đó chẳng qua cũng chỉ có thể là những loại công pháp nhập môn cơ bản nhất mà một tu sĩ bình thường nhất cũng có thể sử dụng được. Đối với đại tông môn mà nói thì những công pháp đó cũng chẳng có giá trị, chỉ cần tốn một chút linh thạch là đã có thể mua được một mớ rồi. Nhưng mà những loại công pháp này đối với một gia tộc tu chân nhỏ ở bên ngoài thì bất kỳ một loại công pháp nào cũng có giá trị trân quý.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì trước đó cũng có không ít tu sĩ vì muốn tìm kiếm được 100 đồng tiền đặc thù này bên ngoài dân chúng thì bọn họ cũng bắt đầu thu thập một lượng lớn đồng tiền Vĩnh Khang bị thất lạc trong nhân gian. Sau này thì giá trị của đồng tiền này cũng được tăng lên và trở thành khan hiếm, không ngờ là một phần nào đó nó … lại ở đây, cái này cũng nhờ vào Khuyết Nguyệt cả.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cầm một đồng tiền lên nhìn thử công pháp bên trong đồng tiền này một chút, sau khi đọc xong thì hắn cũng nhăn tít mày lại.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật quay sang nhìn về phía Lâm Viễn Kiều một chút rồi lên tiếng dò hỏi nói: “Phụ thân, phụ thân vừa mới đọc qua công pháp gì vậy?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhíu mày rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Đây là công pháp Ngũ tạng đoán nguyên công, đây là một loại công pháp luyện thể.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều đọc xong công pháp này mà trong lòng cũng có chút thất vọng không thôi, kỳ thật thì cái mà hắn hy vọng nhất đó chính là một loại công pháp đặc thù nào đó, cái mà hắn hy vọng nhất hiện tại là một loại công pháp Trúc Cơ kỳ Hoả hệ hoặc công pháp Trúc Cơ kỳ Lôi hệ này đó cũng được. Nhưng mà đáng tiếc thì đây lại chỉ là một loại công pháp luyện thể mà thôi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Viễn Kiều một chút rồi cười cười mà nói: “À, hoá ra là loại công pháp này sao? Phụ thân à, trước kia con nghe người ta nói công pháp luyện thể là một loại công pháp có tác dụng vô cùng hiệu quả trong việc tăng cường thể chất của thân thể. Mà chỉ cần thân thể được gia tăng lên thì tỷ lệ tiến giai vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ cũng theo đó mà gia tăng lên mà đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều gật đầu nhưng trong lòng cũng có chút phát sầu mà thở dài một hơi nói: “Đúng vậy, kỳ thật thì lời này cũng không sai. Loại pháp môn này nếu thật sự có thể tu luyện thành công thì xác thật là có thể gia tăng xác suất tiến giai lên cảnh giới Trúc Cơ kỳ, nhưng mà loại pháp tu này quá mức tốn kém. Muốn tu luyện thành công loại công pháp này thì tiêu hao phải bỏ ra chắc chắn là không nhỏ.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì đối với đại đa số tu sĩ mà nói thì tu luyện một đường không rẽ nhánh là lựa chọn tốt nhất, người ta thường nói tham nhiều nhai không kỹ, chỉ riêng chuyện tu sĩ Luyện Khí kỳ muốn tu luyện công pháp Luyện Khí kỳ thôi cũng phải tiêu hao không ít thời gian luôn rồi, nếu không chuyên tu luyện mà còn ngược đường rẽ nhánh tu luyện thêm thuật luyện thể nữa chỉ sợ là sẽ làm chậm tiến độ tu luyện linh lực, đến lúc đó thì xôi bỏng bỏng không cái gì cũng không thể hoàn thành được lại lỡ dở cả hai.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Lâm Viễn Kiều rồi nghiêm túc nói: “Phụ thân, sau khi phụ thân có thể tiến giai vào Luyện Khí kỳ tầng 9 rồi thì phụ thân có thể bỏ một chút thời gian thử tu luyện loại công pháp luyện thể này một chút, nếu phụ thân có thể tu luyện được thì chắc chắn là xác suất tiến giai lên Trúc Cơ kỳ của phụ thân cũng được tăng lên không ít.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Như vậy cũng được, đến lúc đó phụ thân sẽ dùng thử một chút.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe những lời này cũng cúi đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật đang đứng một chút rồi nhíu mày không thôi, có vẻ như những lời nói của thằng ba cứ làm sao ấy, hình như thằng ba không quá xem trọng việc phụ thân có thể tiến giai lên Trúc Cơ kỳ thì phải, tuy rằng lời nói thì vô cùng quan tâm nhưng mà thái độ của thằng ba cũng không quá coi trọng. Rốt cuộc là hắn đã nghĩ lỗi rồi sao?

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cầm từng đồng tiền lên kiểm tra vô cùng kỹ càng, từng đồng từng đồng đều được soi xét từng chút một không bỏ lỡ.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhìn thấy một đồng tiền rồi nheo mắt đánh giá nói: “Hình như một đồng tiền này cũng có vấn đề gì đó thì phải.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật kiểm tra kỹ càng đồng tiền trên tay một chút, cuối cùng thì nó cũng phát hiện ra phía bên trên đồng tiền này có khắc lại một bộ Ẩn tức quyết.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cũng nhanh chóng cầm đồng tiền trong tay Lâm Vân Dật lên kiểm tra công pháp bên trong một chút rồi cười cười nói: “Được đấy, rất tốt. Loại công pháp này cũng không tồi đâu. Thằng ba, thằng tư, hai con nên đọc kỹ công pháp này một chút, có lẽ từ nay về sau hai đứa các con sẽ cần phải sử dụng đến loại công pháp này thường xuyên đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Vâng, con hiểu ý của phụ thân. Con cũng cảm thấy công pháp này không tồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng hứng thú bừng bừng mà lên tiếng dò hỏi nói: “Sao vậy ạ? Phụ thân, anh ba, hai người đang nói cái gì vậy ạ? Là loại công pháp gì vậy ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi ném đồng tiền về phía Lâm Vân Tiêu nhướn mày nói: “Là Ẩn tức quyết. Em đọc thử luôn đi.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì phía Lâm gia của bọn họ cũng có một bộ công pháp Ẩn tức quyết này, nhưng mà đáng tiếc thì công pháp này của Lâm gia bọn họ thật sự quá mức thô thiển, khi sử dụng cũng chẳng thể ẩn nấp hay che lấp được bao nhiêu cả. Có che cũng như không che. Nhưng mà một phần công pháp này đọc qua cũng cảm thấy vô cùng bất phàm, có lẽ hiệu quả che giấu sẽ vô cùng tốt, tuy không biết là tốt đến mức độ nào nhưng mà khả năng cao sẽ tốt hơn công pháp của Lâm gia rất nhiều.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nói mày nói: “Anh ba, loại công pháp này dùng để làm gì chứ ạ? Sao phải che giấu làm gì chứ? Thực lực không phải rèn luyện ra là để khoe khoang cho người khác biết ạ? Việc gì mà phải che che giấu giấu làm gì chứ ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng như nói như không mà cười cười nói: “Công pháp tốt chắc chắn cũng có lúc sẽ dùng đến thôi.”

\r\n\r\n

End chap 20

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.46631 sec| 2512.781 kb