Phần 19 - Kiểm tra chiến lợi phẩm
\r\n\r\n------o19o------
\r\n\r\nĐoàn người Lâm Viễn Kiều di chuyển cùng một lúc như vậy cũng khiến cho tất cả mọi người chú ý đến ngay lập tức mà từng người từng người lại xì xầm chỉ trỏ.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều đi tuốt ở đằng trước cũng nhận được không ít lời chào đón của những tu sĩ đang đi phía trước, mọi người cười nói vui vẻ không thôi.
\r\n\r\nKỳ thật thì phía Lâm gia cũng mở đến mấy cửa hàng ở Thanh Hà Phủ này luôn rồi, mà mấy cửa hàng của Lâm gia này chuyên buôn bán trứng linh kê, thịt linh kê, linh kê sống, bánh trứng gà, bánh Thăng tiên vấn đỉnh, … hoặc những loại mỹ thực khác mới nổi dạo gần đây, có thể nói việc kinh doanh buôn bán của mấy cửa hàng này cũng không tệ lắm.
\r\n\r\nMà ngay lúc này thì mấy tu sĩ này cũng nghe được thông tin là Lâm Vân Võ đang học tập tại Ngự Thú Tông đã tiến giai thành Luyện Khí kỳ tầng 4 rồi quay trở về thăm gia đình nữa thì Lâm gia lại càng nổi tiếng. Hiện tại thì những tu sĩ đang có mặt ở Thanh Hà Phủ cũng thường xuyên túm tụm lại với nhau mà khen hết lời rằng Lâm gia có nuôi dưỡng hai đứa con Kỳ Lân chắc chắn sẽ làm rạng danh tổ tiên dòng họ.
\r\n\r\nLúc này thì Khuyết Nguyệt đang ẩn nấp phía bên trong tay áo của Lâm Vân Võ mà trong lòng cũng có chút hưng phấn không thôi, đầu của Khuyết Nguyệt cứ cuộn tròn rồi đảo xung quanh một lượt như đang ngắm nhìn với khuôn mặt vô cùng thích thú.
\r\n\r\nĐoàn người Lâm gia cùng đi vào bên trong phường thị của Thanh Hà Phủ một hồi cùng dạo ngắm xung quanh một lượt, hiện tại thì phía bên trong phường thị này người đến người đi nhộn nhịp vô cùng, mà cũng có không ít những tán tu khác còn đang bày hàng bày quán ra khắp dọc đường đi của phường thị.
\r\n\r\nLâm Vân Võ cứ đi lung tung rồi liên tục lựa chọn được bảy đến tám món đồ vật cùng một lúc, mà mỗi lần Lâm Vân Võ lựa được một món hàng nào thì Lâm Viễn Kiều cùng vung tay tỏ vẻ vô cùng hào phóng mà trả tiền, chỉ cần là Lâm Vân Võ nhìn trúng thì đều mua tất, một dáng vẻ cha từ con hiếu, trẻ con không hiểu chuyện gặp trúng người phụ thân thiên vị chiều con.
\r\n\r\nLúc này thì đại đa số những tu sĩ đang bày hàng quán phía bên trong phường thị cứ như bắt được cục vàng vậy, lâu lắm rồi bọn họ mới bắt được một khách hàng lớn đến như vậy ghé thăm phường thị cho nên bọn họ vô cùng nhanh nhạy mà tiến lên phía trước, người nào người nấy cứ mang hết của nải trong nhà ra mà bắt đầu rao bán, rồi người nào người nấy đều tông bốc rằng Lâm Viễn Kiều là người cha tốt, đối với con trai lại hào phóng này nọ, lời nói chứ bắn ra liên tục khiến cho người nghe cứ lâng lâng nên phải bỏ thêm linh thạch ra mua hàng vậy.
\r\n\r\nLâm Vân Võ quay sang nhìn về phía Lâm Viễn Kiều rồi cười cười nó: “Phụ thân à, con không ngờ nhân duyên của phụ thân lại tốt như vậy đấy.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều ngẩng cao đầu tỏ vẻ không để ý mà nhướn mày nói: “Cũng được thôi.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu đang đi bên cạnh nghe vậy cũng nhỏ giọng nói thầm lẩm bẩm nói: “Cái gì mà nhân duyên tốt với nhân duyên không tốt ở đây chứ? Ngày hôm nay phụ thân vung tiền quá trán thì người ta còn coi phụ thân là tên ngu dốt thích vung tiền quá đà thì có chứ nhân duyên gì ở đây đâu chứ? Phụ thân vung tiền thì người ta tâng bốc hết lời, phụ thân mà không chịu vung tiền thì người ta xúm lại xỉ vả. Nói chứ ngày bình thường những người này toàn xỉa xói sau lưng nói phụ thân là một kẻ vắt cổ chày ra nước ấy chứ.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ đang đi bên cạnh nghe những lời lẩm bẩm như vậy mà trong lòng cũng thoáng có chút kinh ngạc không thôi về vấn đề này.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng tức giận mà trừng mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu muốn đánh cho một cái thứ hỗn láo không coi ai ra gì này một trận. Thằng nhóc này càng lúc càng hỗn láo rồi, mà không chỉ nghĩ thôi Lâm Viễn Kiều còn thật sự vung nắm đấm đánh thẳng một cái vào đầu Lâm Vân Tiêu.
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu ôm đầu la oai oái cũng có chút rầu rĩ mà nhíu mày nói: “Phụ thân, sao phụ thân lại đánh con chứ? Con nói sai sao? Con có nói sai gì sao? Một lời con nói ra chưa bao giờ là lời nói dối đâu đấy. Phụ thân thẹn quá hoá giận đúng không?”
\r\n\r\nĐúng như những lời Lâm Vân Tiêu nói ra cũng khiến cho Lâm Viễn Kiều cảm thấy thẹn quá hoá giận rồi rít qua kẽ răng nói: “Thằng nhóc hỗn láo không biết trước biết sau? Thằng nhóc này còn dám nói ông đây là kẻ vắt cổ chày ra nước sao? Tại sao phụ thân phải làm vậy con còn không biết sao? Con tưởng cái trách nhiệm này là của một mình ông đây sao? Con muốn chết rồi đúng không?”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều đánh xong cũng ngẩng đầu nhìn về phía hai thằng con trai Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Văn đang đứng ở đằng xa, luận về keo kiệt hay không keo kiệt, bủn xỉn hay không bủn xỉn thì thằng ba kia mới là đứa lợi hại nhất, thằng ba chính là đứa vừa keo kiệt cũng là đứa biết tính toán nhất trong cả đám, còn thằng cả kia sao hả? Nó còn không ra dáng làm anh cả, thằng cả chính là một kẻ không có chính kiến, thằng cả nhà hắn chính là lớn không ra lớn nhỏ không ra nhỏ, hiện tại lời thằng ba nói ra nó nghe lời răm rắp không dám sai một ly, hiện tại nó có khác gì thiên lôi chỉ đâu đánh đấy không chứ.
\r\n\r\nTuy rằng thời điểm trước kia khi gia tộc còn chưa có dư dả bao nhiêu thì thanh danh của hắn cũng kém nhưng cũng không đến nỗi kém cỏi như hiện tại được, mà danh tiếng của hắn bị biến thành xấu như hiện tại cũng là nhờ công sức của thằng ba kia. Nhớ trước đó khi mẫu thân của Giang Đàm Nhi chạy đến cửa hàng đòi lấy bánh Thăng tiên vấn đỉnh mà không trả tiền thì cửa hàng không chịu nhượng bộ bán ra ngoài, đến lúc đó thì danh tiếng vắt cổ chày ra nước, vừa keo kiệt vừa bủn xỉn của hắn mới biến thành xấu càng thêm xấu như vậy. Nên thằng nhóc này còn dám trách hắn sao? Thật đúng là không biết tốt xấu.
\r\n\r\nLâm Vân Dật như đang chột dạ rồi chỉ về mấy cửa hàng trước mặt nói: “Phụ thân, nơi này cũng chỉ còn có mấy cửa hàng nữa mà thôi. Chúng ta nhanh chân đi dạo một chút đi, đi dạo xong rồi thì chúng ta còn sớm quay trở về nhà nữa không mẫu thân đợi chúng ta đấy ạ.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi nở một nụ cười vừa xấu vừa khó coi nói: “Được, chúng ra nhanh đi dạo thôi.”
\r\n\r\n……
\r\n\r\nMấy cha con Lâm Viễn Kiều một đường di chuyển khắp Thanh Hà Phủ một lượt cũng qua một ngày, lần này trước khi đi ra ngoài Lâm Viễn Kiều có mang theo hơn 3.000 linh thạch trong túi, đi dạo một vòng, tiêu pha linh tinh đủ các thứ thì 3.000 linh thạch này cũng cạn sạch sẽ không còn lại gì cả. Sau khi tiêu hết linh thạch đương nhiên mấy cha con lại cùng nhau quay trở về.
\r\n\r\nSau khi quay về Lâm gia thì cả một nhà Lâm gia cũng không đợi được nữa mà túm tụm lại bên nhau từng người từng người cùng kiểm tra chiến lợi phẩm vừa mới thu hoach được.
\r\n\r\nNgày hôm nay thì cả nhà năm cha con Lâm Viễn Kiều cùng nhau ra ngoài một ngày ròng rã. Đương nhiên thì bọn họ cũng mua theo những vì mà con Kim ngọc đường lang này chỉ huy, chỉ cần con bọ ngựa này chỉ cái gì là bọn họ vung tay mua luôn cái đó không trả giá gì, mà lúc này thì bọn họ cũng đúng lúc kiểm tra chiến lợi phẩm vừa mới thu hoạch được cũng coi như thử nghiệm năng lực của con Khuyết Nguyệt luôn.
\r\n\r\nLâm Vân Võ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Em ba, nhóc Khuyết Nguyệt nói là nó muốn anh tặng cho em cái này.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ từ từ cầm một cặp giá cắm nến có hình hoa sen màu vàng kim ra đưa về phía Lâm Vân Dật, kỳ thật thì ban đầu hắn còn tưởng rằng thằng nhóc Khuyết Nguyệt này đột nhiên muốn lựa chọn hai cái giá nến bằng vàng này là do nó lại đói bụng rồi muốn ăn thêm một chút vàng nguyên chất nữa. Thật không ngờ là thằng nhóc Khuyết Nguyệt này lại có ý định khác, hoá ra là nó muốn mang ra tặng cho người khác, chuyện này thật sự cũng vô cùng khó lường mà.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng nhíu mày rồi nhìn chằm chằm về phía cặp giá cắm nến bằng vàng kim này như rơi vào trầm tư đang suy nghĩ về vấn đề gì đó rồi nhíu mày nói: “Anh hai, nếu như món đồ này mà thật sự đưa cho em rồi thì nó thuộc về quyền sở hữu của em đấy nhé. Sau này anh hai không được phép hối hận vì hành vi ngày hôm nay đâu đấy nhé.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Không sao, không sao. Em ba coi trọng là tốt lắm rồi. Đồ đã cho em rồi thì đương nhiên là anh không hối hận. Đã cho em thì nó đương nhiên là của em. Anh cũng đâu có keo kiệt như vậy chứ.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng nhếch mép cười cười nói: “Được rồi, nếu như anh hai đã nhất quyết như vậy thì em nhận lấy đấy nhé.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật quay sang nhìn về phía Khuyết Nguyệt một chút cũng không nói gì nữa, sau đó nó cũng lấy luôn cây chuỷ thủ tuỳ thân vẫn luôn mang theo bên ngoài ra ngoài. Tiếp đó Lâm Vân Dật cũng khắc một hình bông hoa phía bên trong không trong, rất nhanh sau đó thì phía bên trên giá cắn nến này đột nhiên lại nhiều thêm một hình bông hoa bị khắc khá sâu.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn nhìn cây giá cắm nến một hồi sau đó nhắc lên mà ném về phía Lâm Vân Tiêu đang đứng ngay bên cạnh nói: “Được rồi. Em bẻ nó ra đi.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nghe vậy cũng không nói hai lời mà cầm lấy giá cắm nến sau đó dùng sức mạnh cơ bắp mà hì hục bẻ luôn cái giá nến này gãy làm đôi.
\r\n\r\nVốn dĩ thì thằng nhóc Lâm Vân Tiêu này từ nhỏ đến lớn đã mang theo thần lực trong người, sức mạnh cơ bắp phải nói là hơn người bình thường, dạo gần đây thằng nhóc này lại tu luyện thành công cho nên sức lực của nó càng lúc càng tăng. Mà giá cắm nến này cũng không phải là món đồ quá lớn, Lâm Vân Tiêu chỉ dùng một chút thôi mà giá cắm nến cũng bị bẻ ra làm hai nửa bằng nhau.
\r\n\r\nLúc này thì mọi người cũng tò mò không biết tại sao Lâm Vân Dật lại làm như vậy nên tất cả mọi người đều tò mò mà nhìn chằm chằm về phía cây nến vừa mới bị bẻ gãy kia, không ngờ là phía bên dưới giá cắm nến vậy mà còn che giấu một viên linh châu.
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghiêng đầu lên nhìn thoáng qua viên linh châu phía bên trong giá cắm nến cũng có chút bất ngờ mà thốt lên nói: “Cái này, thật không ngờ là phía bên trong cặp giá cắm nến này lại còn che giấu đồ phía bên trong nữa đấy. Nhưng mà … đây hình như là Huyền linh châu mà đúng không? Thật không ngờ là bên trong giá cắm nến còn che giấu cái này nữa đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cũng nhanh chóng nhặt viên linh châu lên dò xét một phen rồi gật đầu nói: “Cũng được, viên linh châu này cũng không tồi, phẩm chất này cũng tạm ổn.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy mà khoé miệng cũng giật giật rồi quay sang nhìn Lâm Vân Dật một chút nói: “Em ba à, một viên Huyền linh châu này có thể hỗ trợ cho tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể đột phá bình cảnh tinh tiến lên một tiểu giai vị nữa đấy. Giá thị trường của loại Huyền linh châu này cũng không rẻ, trên thị trường cũng vô cùng khan hiếm, anh nhớ không lầm thì một viên Huyền linh châu ít nhất cũng phải đến 2.000 linh thạch đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy cũng giật mình trừng lớn mắt cũng có chút khó tin mà nói: “Em nói cái gì cơ? Ít nhất cũng phải đến 2.000 linh thạch thật á?”
\r\n\r\nHôm nay bọn họ cũng chỉ bỏ ra hơn 3.000 linh thạch một chút thôi, lần này đi ra ngoài dạo chơi một lần tiêu tốn nhiều như vậy cũng coi như bọn họ xuất huyết một mớ lớn luôn rồi, nhưng mà con số mà bọn họ tiêu hao ngày hôm nay lại gần như tương đương với một viên Huyền linh châu này luôn sao? Cái này không phải là … chi gần bằng thu luôn rồi sao?
\r\n\r\nLâm Vân Võ gật đầu trầm tư rồi suy nghĩ một chút sau đó cười cười nói: “À, kỳ thật thì giá cả cũng không chỉ là 2.000 linh thạch thôi đâu. Nếu như anh nhìn không lầm thì chỉ cần mang viên linh châu này đi đến tông môn rao bán thì có khi những đệ tử tinh anh của tông môn cũng nguyện ý bỏ ra hơn 3.000 linh thạch để thu mua viên Huyền linh châu này luôn cũng nên.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nói xong rồi nhìn chằm chằm về phía viên Huyền linh châu trong tay Lâm Vân Dật một hồi mà trong lòng cũng có chút kích động không thôi.
\r\n\r\nKỳ thật thì phía bên trong tông môn cũng có không ít những đệ tử có bối cảnh phía sau lưng vô cùng hùng hậu, nguồn tài lực của những đệ tử này nhiều đến thế nào thì những đệ tử bình thường như hắn cũng khó lòng nào có thể đo đoán được. Kỳ thật thì trước đó Lâm Vân Võ cũng từng gặp qua được không ít những vị sư huynh sư tỷ rất có tiền đã sử dụng qua viên linh châu này để tăng cấp.
\r\n\r\nMột con đường tu tiên này muốn thăng cấp nhanh chóng thì ngoại trừ một phương diện sở hữu linh căn tốt xấu như thế nào ra thì một mặt khác chính là phải nhìn vào tài, lữ, pháp, địa.
\r\n\r\nTrong bốn yếu tố tài, lữ, pháp, địa kia cũng có không ít những tu sĩ đến đem yếu tố tài đặt ở ngay vị trí thủ vị có tác động cốt lõi đến con đường tu tiên sau này, nếu như tu sĩ có nguồn tài lực sung túc, có nguồn linh thạch dồi dào như vậy thì đương nhiên đủ các loại tiên tài địa bảo tự mình dâng tới rồi đắp vào thân, những tu sĩ có chữ tài mạnh thì bọn họ có thể một đường thuận lợi, mà những tu sĩ có chữ tài mạnh thì bọn họ không bao giờ có thể hiểu được những tu sĩ không có chữ tài hoặc chữ tài mờ nhạt. Hai loại đẳng cấp này không thể xếp trên một mâm được.
\r\n\r\nKỳ thật thì phía bên trong tông môn cũng có không ít những vị lão tổ Kim Đan kỳ thường xuyên chiếu cố những truyền nhân dòng chính của mình, dù sao thì thì những tu sĩ có thể tiến giai lên cảnh giới Kim Đan kỳ rồi thì bọn họ cũng buộc phải thiên vị cho người của mình nhiều hơn. Đương nhiên thì những tu sĩ nhận được sự chiếu cố đặc biệt này cũng những đệ tử bình thường không có người chống lưng chính là một trời một vực, hoàn cảnh cũng như điều kiện tu luyện của hai bên là chênh lệch hoàn toàn khập khiễng không thể đong đo được.
\r\n\r\nVốn dĩ thì giữa những đệ tử bên trong tông môn cũng không hài hoà như người ta tưởng tượng, giữa những đệ tử cũng có những cuộc cạnh tranh vô cùng khốc liệt, một khi tu vi có thể tiến tổ trước những đệ tử khác một bước thì địa vị bên trong tông môn mới có thể nâng bước lên cao hơn được, mà cũng chỉ có những đệ tử có tu vi cao mới nổi trội rồi lọt vào mắt xanh của những cường giả Kim Đan kỳ được.
\r\n\r\nLâm Vân Dật quay sang nhìn về phía Lâm Viễn Kiều một chút rồi cười cười nhướn mày nói: “Phụ thân, phụ thân có muốn viên linh châu này không? Giá cả không bao nhiêu, chỉ cần phụ thân có thể bỏ ra 1.000 linh thạch thì nó thuộc về phụ thân. Giá cả hợp lý, rẻ bằng một nửa giá thị trường.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng giật giật khoé miệng mà trừng lớn mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi, trăm triệu lần cũng không thể nghĩ được là … thằng nhóc Lâm Vân Dật này lại làm như vậy, không ngờ là nó còn dám làm ăn buôn bán trên đầu phụ thân mà không một chút nề hà nào.
\r\n\r\nĐúng là trong khoảng thời gian gần đây Lâm Viễn Kiều cũng đang chạm vào bình cảnh rồi, nhưng mà hắn có làm cách nào cũng không thể đột phá được.
\r\n\r\nNếu như lần này hắn có được viên linh châu này hỗ trợ thúc đẩy một phen thì có lẽ bình cảnh này có thể phá nát mà hắn cũng có thể thuận lợi mà tiến giai luôn cũng nên.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nhíu mày nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi mặt cũng bạnh ra sau đó cười cười gật đầu nói: “Có thể, cảm ơn con.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cũng làm theo đúng cách y như trước đó mà xử lý tiếp cây giá cắm nến bằng vàng ròng còn lại, sau khi bẻ cây giá nến ra làm đôi thì phía bên trong cây giá nến còn lại cũng xuất hiện thêm một viên linh châu nữa. Có vẻ như người chế tạo ra cặp giá nến bằng vàng này cũng nguỵ trang một hồi chỉ để che giấu hai viên linh châu mà thôi.
\r\n\r\nLâm Vân Dật quay sang nhìn về phía mẫu thân Thẩm Thanh Đường đang ngồi bên cạnh rồi cười cười nói: “Mẫu thân, viên linh châu này con để lại cho người, chỉ cần 800 linh thạch là được rồi. Mẫu thân có thể sử dụng để đột phá bình cảnh.”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường cười cười rồi gật đầu nói: “Được, cảm ơn con trai.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe thấy những lời như vậy thì sắc mặt đen nhánh lại hậm hực không thôi. Kỳ thật thì hai viên linh châu này có phẩm chất gần như là ngang nhau cho nên giá trị của hai viên linh châu này cũng không sai biệt hơn bao nhiêu đâu, nhưng mà thằng nhóc này bán ra với giá chênh lệch không bằng nhau, viên linh châu của hắn còn đắt hơn 200 linh thạch cho với phu nhân của hắn, thằng nhóc Vân Dật này đúng thật là … nó có cần thể hiện sự bất công một cách rõ ràng mà trực tiếp như vậy không hả?
\r\n\r\nLâm Vân Võ nhìn thấy khung cảnh trao đổi một cách tự nhiên như vậy thì trên mặt cũng tỏ vẻ vô cùng kỳ dị mà nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật không chớp mắt, hắn chỉ mới rời đi có bảy năm thôi mà, hắn thật sự không thể ngờ được là phương thức ở chung của thằng em trai thứ ba này của hắn với hai vị thân sinh phụ mẫu lại kỳ quái và lạ lùng như vậy được đấy.
\r\n\r\nNhưng mà nhìn thấy Lâm Vân Dật vừa mới thu hoạch được một mớ linh thạch phi nghĩa như vậy thì Lâm Vân Võ cũng cảm thấy bình thường chứ không một chút ghen ghét hay có một chút tư lợi nào cả. Nhìn thấy một cặp giá nến không có bao nhiêu giá trị vậ mà có giá trị như này thì thâm tâm hắn cũng cảm thấy kích động đến dị thường. Chỉ cần nhìn qua giá trị của hai viên linh châu này thôi cũng có thể chứng minh với mọi người được là giá trị của con linh sủng bọ ngựa của hắn không chỉ dừng lại như vậy thôi đâu, giá trị của con linh sủng này chắc chắn sẽ được nâng lên rất nhiều nữa.
\r\n\r\nQuả nhiên những tu sĩ bên trong tông môn kia kẻ nào kẻ nấy đều là những kẻ mắt mù không hiểu sự đời mà, trước kia người nào người nấy đều chỉ trỏ sau lưng chê cười nói hắn chỉ có thể khế ước được với một con bọ ngựa phế vật. Mà đây nào là một con bọ ngựa phế vật được chứ? Con bọ ngựa của hắn chính là con bọ ngựa có thể kiếm được tiền đấy, đây rõ ràng chính là cây rụng tiền của hắn đấy.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Thẩm Thanh Đường một chút rồi tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc mà cười cười nói: “Mẫu thân, mẫu thân nên nhớ rằng viên linh châu này là của mẫu thân, mẫu thân nhớ phải giữ viên linh châu này lại để cho chính bản thân mình sử dụng. Mẫu thân không được mang viên linh châu này cho phụ thân sử dụng mẫu thân có hiểu không? Không phải là con không muốn để phụ thân dùng nhiều mà loại Huyền linh châu này có sử dụng nhiều lần cũng không có tác dụng bao nhiêu. Hơn nữa, mẫu thân phải hiểu rõ một chuyện, trứng gà không thể đặt trong cùng một rổ được, nếu như phụ thân bất tài không thể tiến hành Trúc Cơ kỳ thành công thì toàn bộ hy vọng của gia tộc sau này đều nằm trong tay mẫu thân người đấy. Cho nên mẫu thân cũng phải cố gắng lên, bọn con còn trông chờ vào mẫu thân nữa đấy.”
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nghe vậy sửng sốt một chút nói: “Con đang nói bậy nói bạ cái gì vậy hả? Phụ thân của con nhất định là có thể Trúc Cơ kỳ thành công.”
\r\n\r\nTuy rằng ngoài miệng Thẩm Thanh Đường nói ra những lời như vậy thôi nhưng mà trong lòng cô lại phập phồng không thôi.
\r\n\r\nKỳ thật thì năm đó cũng vì lão tổ Trúc Cơ kỳ của Thẩm gia bọn họ ngã xuống đột ngột mà chưa thể có người kế nhiệm cho nên Thẩm gia của cô mới bị xâu xé, cuối cùng thì cô cũng buộc phải trở thành tán tu rồi bị đuổi giết ở khắp nơi rồi lưu lạc khắp chốn.
\r\n\r\nNếu như năm đó không phải là cô may mắn mà gặp được Lâm Viễn Kiều đang đi ra ngoài lịch luyện thì khả năng cao cô cũng bị bắt trở thành lô đỉnh cho một tu sĩ nào đó rồi cũng nên.
\r\n\r\nHiện tại Lâm gia vẫn đang còn lão tổ Trúc Cơ kỳ đứng ra chủ trì đại cục, nhưng mà … quang cảnh của Lâm gia cũng chỉ có thể kéo dài hơn từ 20 năm đến 30 năm nữa thôi, nếu như Lâm gia vẫn không thể có người kế vị Trúc Cơ kỳ có thể đảm nhận gia chủ thì chắc chắn là vết xe đổ của Thẩm gia sẽ lặp lại thêm một lần nữa. Cho nên, nếu cô cùng với phu quân Lâm Viễn Kiều mà không thể tiến giai lên Trúc Cơ kỳ thành công trong khoảng thời gian từ 20 năm đên 30 năm này chỉ sợ là Lâm gia sẽ không còn nữa mà lại bị các gia tộc khác cùng nhau sâu xé không còn lại gì nữa. Đến lúc đó chỉ sự là cô sẽ một lần nữa đối mặt với nguy cơ diệt tộc, mà các con của cô sẽ rơi vào tình trạng tương tự như cô của những năm trước đó.
\r\n\r\nHiện tại Lâm gia có lão tổ Trúc Cơ kỳ đứng ra làm trụ chột lèo lái con thuyền Lâm gia đi thẳng, nhưng mà trụ cột này vị gãy đi không có trụ cột khác thế vào thì các con của cô sẽ phải làm sao đây?
\r\n\r\nĐứa con trai thứ ba của cô Lâm Vân Dật từ nhỏ đã có tuệ căn rồi, mà có lẽ thằng nhỏ cũng nhìn thấy tai hoạ ngầm của gia tộc từ rất sớm luôn rồi cho nên từ nhỏ thằng nhóc này đã phải nghĩ ra bao nhiêu biện pháp để cho Lâm gia có thể phát triển thêm một bước nữa.
\r\n\r\nSắc mặt của Lâm Vân Dật cũng vô cùng nghiêm túc mà nhìn về phía hai người Lâm Viễn Kiều cùng Thẩm Thanh Đường nói: “Dù sao thì cũng phải có đường lui.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười cười rồi nhìn về phía Thẩm Thanh Đường nói: “Phu nhân, nếu như thằng ba đã nói như vậy thì em cứ dùng đi.”
\r\n\r\nLúc này thì Lâm Viễn Kiều cũng nhìn về phía Thẩm Thanh Đường một hồi mà trong lòng hắn cũng có chút áy náy không thôi. Kỳ thật thì tư chất của phu nhân hắn cũng không kém bao nhiêu so với hắn đâu, dù sao thì hai người bọn họ đều là tu sĩ Song linh căn, nhưng mà gia tộc lúc đó cũng không có bao nhiêu dư giả, vì gia tộc muốn trợ giúp cho hắn nhanh tiến vào Trúc Cơ kỳ mà gần như là toàn bộ nguồn lực của gia tộc đều đổ dồn vào một mình bản thân hắn mà bỏ qua phần của phu nhân của mình.
\r\n\r\nThẩm Thanh Đường nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Vâng ạ.”
\r\n\r\nKỳ thật thì từ trước tới nay chính bản thân Thẩm Thanh Đường cũng gửi gắm toàn bộ hy vọng của bản thân mình lên người Lâm Viễn Kiều, dù sao thì cô là người đã từng trải qua cái giai đoạn đó rồi nên cô hiểu cái gì nên thúc đẩy cái gì không. Nhưng mà ngày hôm nay cô bị con trai mình chỉ điểm cho đôi chút thì chính bản thân cô cũng mở mang thêm một chút, hiện tại thì bản thân cô cùng có nhiều thêm vài phần ý chí chiến đấu muốn thử cố gắng thêm một phen.
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu còn đang đứng yên lặng một bên nhìn chằm chằm mọi người một hồi nhướn mày nói: “Lúc đó em còn tưởng rằng cặp cắm nến bằng vàng ròng này là do một gia tộc phàm nhân có tiền nào đó làm ra với mục đích muốn khoe khoang của cải trong nhà chứ. Thật không nghĩ được là phía bên trong cặp giá cắm nến này lại có chứa Huyền linh châu, không chỉ một viên mà có tới hai viên cùng một lúc. Thật không ngờ được mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút tò mò mà nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút rồi lên tiếng dò hỏi nói: “Đúng rồi em ba, làm sao mà em biết được phía bên trong cặp giá nến này có thứ gì bên trong vậy? Không lẽ em đã có thể cảm ứng được Huyền linh châu ở bên trong cặp giá nến này luôn rồi sao? Bởi vì em đã biết cho nên lúc đó em mới ra tay nhanh và chính xác như vậy sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười cũng nhướn này nói: “À, em chỉ là thấy Khuyết Nguyệt lựa chọn đồ nghiêm túc như vậy, hơn nữa lúc đó Khuyết Nguyệt cũng tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc đưa cái món đồ kia cho em thì đương nhiên đó không phải là phàm vật thôi.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ: “….”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều chà xát hai tay lại với nhau mà trong lòng cũng có chút kích động cười cười nói: “Được rồi, được rồi. Không cần phải hỏi nguyên nhân này nọ nữa. Chúng ta đi nhìn thử những món đồ khác một chút đi, không cần nhìn chằm chằm vào hai viên linh châu đó làm gì, nhanh nhìn thử coi đống đồ còn lại có thêm món gì đặc biệt nữa không nào.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu cũng ngẩng đầu nhìn về phía bức bình phong lớn điêu khắc tiên hạc duyên niên đang bày trước mặt một chút mà trầm trồ không thôi, cái bình phong lớn này sử dụng gỗ làm vật liệu khung lớn, mà vật liệu gỗ này là loại Kim sơn mộc để đóng thành khung bức tranh, chất gỗ này có ánh lên một tầng ánh sáng màu vàng nhìn qua cũng rất đẹp mắt.
\r\n\r\nMà bức bình phong bên trong này lại sử dụng ngọc thạch mà điêu khắc thành từng con tiên hạc đang bay lượn, từng con tiên hạc xoè cánh bay lượn nhìn vô cùng sống động, kỳ thật thì bức bình phong này nếu sử dụng để trưng bày thôi cũng khiến cho người ta phải để mắt đến rồi, mà bức bình phong này mà trưng bày thôi nhìn căn phòng cũng bừng sáng lên thấy rõ.
\r\n\r\nNguyên một bức bình phong lớn này năm cha con Lâm gia đã phải bỏ ra đến 900 linh thạch mới có thể mang về đấy, trong tổng số những món hàng mua được lần này thì bức bình phong này cũng có gía trị cao nhất và đáng giá nhất, mà đúng thật thì nhìn dáng vẻ bề ngoài bức bình phong này cũng có giá trị thật, dù sao thì bức bình phong này ngoài chất liệu gỗ cùng dùng ngọc thạch để điêu khắc, mà nhìn bức bình phong này cũng phù hợp với hộ nhà giàu mới nổi của Lâm gia.
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu đánh giá bức bình phong một lượt rồi nhíu mày nói: “Khung của bức bình phong này là, bằng chất liệu gỗ, không lẽ món đồ kia lại được giấu bên trong khung gỗ này sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật lắc đầu rồi nhíu mày nói: “Cái này thì chưa chắc đâu. Có lẽ món đồ này không có gì bên trong thì sao? Mà lúc đó Khuyết Nguyệt ồn ào muốn cái thứ này là nhìn trúng bức ngọc thạch tiên hạc này thì sao? Dù sao thì bức tiên hạc này cũng khá sống động mà.”
\r\n\r\nLời mà Lâm Vân Dật vừa mới dứt xong thì Khuyết Nguyệt cũng từ trên người Lâm Vân Võ nhảy xuống dưới đất, sau đó Khuyết Nguyệt cũng vươn luôn cái móng vuốt của chân trước quét quét vài đường lên phía bên trên bức tiên hạc, rất nhanh sau đó thì một con tiên hạc từ phía bên trong bức bình phong bằng ngọc thạch cũng bị móng vuốt sắc bén cắt xuống dưới.
\r\n\r\nNguyên bản một bức bình phong ngọc thạch được nhìn tinh xảo đến từng chi tiết như vậy tự dưng bị thiếu mất một khối thì khung cảnh hoàn mỹ của toàn bộ khối ngọc thạch điêu khắc này cũng bị phá huỷ luôn.
\r\n\r\nNhư đang nghĩ đến hai cái giá cắm nến vừa mới bị bẻ gãy kia lại cho ra hai viên Huyền linh châu cũng khiến cho Lâm Vân Tiêu cảm thấy vô cùng kích động mà cười híp mắt nói: “Ố ồ, trước hay sau gì thì cái bình phong bằng ngọc thạch này cũng bị phá huỷ thôi, mà huỷ trước hay huỷ sau gì cũng là huỷ hết mà đúng không? Hay là chúng ta cứ trực tiếp đập bể luôn cái bình phong này trước đi xem bên trong có phải là có đồ gì hay không luôn đi, khỏi cần phải suy nghĩ coi là bên trong còn có cái này hay có cái kia làm gì nữa.”
\r\n\r\nNghe thấy vậy thì mấy anh em Lâm gia cùng ra tay đập nát từng khối từng khối đá điêu khắc, rất nhanh sau đó thì một khối đá điêu khắc khổng lồ cũng bị bể nát thành mấy khối đá nhỏ.
\r\n\r\nMà đúng là phía bên trong khối đá ngọc thạch này có đồ thật. Lâm Viễn Kiều nhìn một hồi cũng phát hiện ra được một lọ đang dược đang ẩn nấp bên trong mấy khối ngọc thạch bị bể nát kia.
\r\n\r\nLâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Viễn Kiều cũng tỏ vẻ hứng thú bừng bừng mà cười cười nói: “Thật không ngờ được là có thật này, thật không ngờ là bên trong khối đá điêu khắc này lại có đan dược ở bên trong nữa. Chậc chậc, Khuyết Nguyệt quả nhiên là vô cùng lợi hại à nha. Lần này thì chúng ta thu được lợi lớn luôn rồi còn gì nữa. Được đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cũng có chút kích động mà cười cười nói: “Phụ thân à phụ thân, phụ thân nói coi loại đan dược này là loại đan dược gì vậy ạ? Bức bình phong này điêu khắc Tùng hạc duyên niên đúng không? Có tùng có hạc tức là cầu trường thọ mà đúng không? Phụ thân, nói không chừng cái loại đan dược bên trong này chính là Duyên thọ đan cũng nên đấy ạ.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng liếc mắt nhìn về phía Lâm Vân Võ một chút cũng có chút tức giận mà nói: “Thằng nhóc này con đang mơ tưởng cái gì vậy hả? Loại đan dược như Duyên thọ đan này chính là loại đan dược trân quý đến cỡ nào mà con còn không biết nữa sao? Có được thì có khi người ta còn xài luôn chứ cất giấu làm cái quỷ gì chứ? Cái này là Ích nguyên đan, loại đan dược này sau khi ăn xong có thể là trợ giúp cho tu sĩ tăng tu vi của bản thân mình lên. Còn phàm nhân sau khi ăn xong loại đan dược này cũng có tác dụng bách bệnh tiêu tan, cường thân kiện thể. Mà thân thể tốt lên rồi thì đương nhiên là thọ duyên cũng theo đó mà dài lên thêm một ít. Loại đan dược này đối với phàm nhân mà nói xác thật đúng là một loại đan dược có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Nhưng mà loại đan dược này đối với tu sĩ chúng ta cũng … không có bao nhiêu cả.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nhìn lọ đan dược trong tay một hồi cuối cùng lại đưa luôn lọ đan dược này cho Lâm Vân Võ tự mình xử lý.
\r\n\r\nLâm Vân Võ quan sát lọ đan dược trong tay một chút rồi cười cười nói: “Lọ đan dược này phẩm chất kỳ thật cũng không tồi đâu. Cả một lọ đan dược này cũng trị giá lên đến 2.000 linh thạch là ít đấy. Thật là đáng tiếc quá mà, thật là quá đáng tiếc rồi. Nếu như con có thể biết được thân phận của Khuyết Nguyệt Ssớm hơn một chút thì con đã phát tài từ sớm luôn rồi. Quá lãng phí tài năng của Khuyết Nguyệt mà.”
\r\n\r\nĐương nhiên là bên trong Ngự Thú Tông cũng có không ít tu sĩ luyện chế được Ích nguyên đan rồi bán cho những đệ tử bên trong tông môn, một viên Ích nguyên đan mà tông môn bán ra ngoài cũng có giá 200 linh thạch, Ích nguyên đan có tác dụng gia tăng tu vi cho nên chỉ cần ăn một viên đan dược này thôi cũng có thể lược bớt được nửa tháng thời gian khổ tu là ít.
\r\n\r\nNhưng mà giá cả của loại đan dược này cũng quá quý giá, chỉ giảm bớt thời gian khổ tu nửa tháng thôi cũng tốn đến 200 linh thạch cho nên những đệ tử Luyện Khí kỳ bên trong Ngự Thú Tông có thể hưởng dụng loại đan dược này kỳ thật cũng không được nhiều cho lắm.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhíu mày nhìn về phía Lâm Vân Võ một chút rồi nghiêm túc mà nói: “Anh hai, có chuyện này em vẫn nên nói trước cho anh hai hiểu rõ, thời gian này thì anh hai vẫn nên điệu thấp hết mức có thể đi, nếu như anh hai không cẩn thận để cho người ta nhận ra thân phận thật sự của Khuyết Nguyệt sớm hơn một chút thì nói không chừng chính anh hai sẽ trở thành đối tượng bị người ta giết người đoạt bảo từ sớm luôn đấy. Mong anh hai thật cẩn thận khi hành sự.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng cười gượng một tiếng mà gãi đầu nói: “Anh biết, anh biết. Em ba nói như vậy vô cùng chính xác. Anh hai sẽ cẩn thận. Nhưng mà số đan dược này cũng không tồi. Hay là chúng ta tự mình phân ra sử dụng đi.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Cái này là do Khuyết Nguyệt đã đào được. Anh hai, cái này anh tự mình làm chủ đi.”
\r\n\r\nBên trong lọ đan dược này có tổng cộng tới mười viên đan dược, anh em Lâm Vân Dật bốn người, mỗi người được chia hai viên, còn hai người phụ thân Lâm Viễn Kiều cùng với mẫu thân Thẩm Thanh Đường mỗi người được phân cho một viên.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nhìn chằm chằm tới viên đan dược vừa mới được phân đến tay mà sắc mặt cũng có chút phức tạp không thôi.
\r\n\r\nLúc này, trong lúc nhất thời thì hắn cũng không biết phải diễn tả làm sao với cái hành động này nữa, hắn thật sự là không biết nên khen rằng thằng con trai thứ hai Lâm Vân Võ của hắn là một đứa trẻ hiếu thuận làm việc gì cũng biết nhớ đến người phụ thân là hắn đây, hay là hắn nên trách là thằng con trai này bên này nặng mà bên này nhẹ nữa không biết.
\r\n\r\nLần này đi ra ngoài dạo chơi một vòng thì Lâm Vân Võ cùng Khuyết Nguyệt cũng chọn được không ít đồ, đương nhiên thì mấy người Lâm Vân Võ cũng không bỏ một món nào cả mà khui sạch sẽ, mấy món đồ này khi được mua về thì bóng bẩy nhìn vô cùng đẹp đẽ, nhưng mà hiện tại thì kiện nào kiện nấy cũng bị phá huỷ sạch sẽ chỉ còn lại một mớ mảnh vụn nằm rải rác trên mặt đất. Đương nhiên thì bên trong những món đồ này đều một vài món đồ còn ẩn chứa bên trong, chỉ đáng tiếc là những món đồ còn dư lại này chất lượng lại khá bình thường, cũng không còn có bao nhiêu món đồ có giá trị quá cao cũng không có món đồ nào quá đặc biệt cả.
\r\n\r\nNhưng mà như vậy thôi thì lần này đi ra ngoài mấy cha con Lâm gia cũng thu hoạch được không ít, lần này bọn họ tuyệt đối thắng lớn.
\r\n\r\nEnd chap 19
\r\n\r\n-------------XuYing90--------------
\r\n\r\n------oOo------
\r\n\r\nChúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
\r\n\r\nCảm ơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo