Phần 18 - Chuyện hàng ngày ở Lâm gia
\r\n\r\n------o18o------
\r\n\r\nLâm Vân Văn mang theo Lâm Vân Võ chuyện động một vòng để thăm thú cơ ngơi hiện tại của gia tộc, cũng coi như giới thiệu cho Lâm Vân Võ biết được sự phát triển của Lam gia hiện tại.
\r\n\r\nLâm Vân Võ lững thững đi theo phía đằng sau lưng Lâm Vân Văn mà nhìn khắp cơ ngơi của gia tộc một hồi rồi chạy đến ngọn núi Thanh Khê để xem xét trang trại chăn nuôi của gia tộc.
\r\n\r\nLâm Vân Võ nhìn chằm chằm đàn linh kê rồi nhìn bốn phía xung quanh một hồi cũng có chút kinh ngạc nói: “Anh cả, hình như gia tộc chúng ta nuôi dưỡng đám linh kê này cũng không tồi à nha. Cái này thật sự … em không tưởng tượng được mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Dạo gần đây gia tộc chúng ta chăn nuôi linh kê cũng có chút thu lời, nói cho em biết thì tiền lời khi chăn nuôi linh kê còn vượt xa tiền lời thu hoạch được khi chăm sóc linh điền nữa đấy. Mà chuyện này có thể thành công được như vậy ít nhiều gì cũng nhờ thằng ba nhà chúng ta tài trí hơn người.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, thằng ba quả thật là có thể làm việc lớn, chúng ta đi theo thằng nhóc này cũng được hưởng tiếng thơm.”
\r\n\r\nThời điểm khi Lâm Vân Võ còn đang ở Ngự Thú Tông bên kia thì hàng năm gia tộc sẽ cung cấp cho hắn một khoản linh thạch cố định làm chi viện, kỳ thật thì số linh thạch mà gia tộc có thể hỗ trợ cho hắn cũng khá hữu hạn không được tính là quá nhiều.
\r\n\r\nĐúng là gia nhập vào tông môn lớn cũng có nhiều cái lợi thật, dù sao thì nguồn tài nguyên của Ngự Thú Tông bên kia cũng vô cùng phong phú, nhưng mà xác định có tài nguyên thì cũng phải tốn linh thạch mới được. Và đương nhiên phần lớn những nguồn tài nguyên tu luyện của Ngự Thú Tông bên kia cũng chẳng có một chút quan hệ gì với những đê tử cấp thấp hoặc những đệ tử … nghèo cả.
\r\n\r\nBên trong tông môn đương nhiên là có nhiều địa phương phúc địa chuyên dành riêng để cho đệ tử đến tu luyện, nhưng mà những nơi đó cũng cần phải bỏ ra không ít linh thạch mới có thể đặt chân vào tu luyện được. Cũng may mắn là có nguồn linh thạch mà phía gia tộc đã cung cấp cho hắn trong suốt những năm qua đã giúp cho hắn một đại ân lớn để hắn tu luyện dễ dàng hơn một chút.
\r\n\r\nKỳ thật thì phía bên trong tông môn cũng có không ít những đệ tử có tư chất tốt hoặc không sở hữu tư chất tốt lại không có nơi nương tựa, mà những đệ tử không được may mắn này thường sẽ bị phân phối đi gánh vác những nhiệm vụ vô cùng nặng nề mà tông môn giao phó cho, thời hạn có khi còn không xác định được là bao lâu, mức độ nguy hiểm đã cao như vậy thì muốn còn sống quay về đã là chuyện khó khăn rồi, cho nên thời gian tu luyện của những đệ tử này kỳ thật cũng vô cùng hữu hạn.
\r\n\r\nMà tu vi dâng lên càng chậm thì đãi ngộ phía bên trong tông môn càng kém, mà đãi ngộ càng kém thì tu vi dâng lên lại càng chậm, cho nên những đệ tử không có nguồn lực hỗ trợ từ gia đình dễ tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính cuối cùng chính là … cái chết xui xẻo.
\r\n\r\nMà những đệ tử thật sự là sở hữu những tư chất vô cùng trác tuyệt được những sư thúc sư bá bên trong để mắt đến thì những đệ tử này cũng không cần phải xuất đầu lộ diện để làm những công việc nguy hiểm này mà có thời gian chuyên tâm vào việc tu luyện. Còn không thì việc muốn tiến bộ bên trong tông môn cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
\r\n\r\nMà may mắn là dạo gần đây phía Lâm gia đột nhiên cung cấp thêm cho Lâm Vân Võ không ít linh thạch, lúc đầu hắn cũng không hiểu là tại sao gia tộc đột nhiên gia tăng viện trợ cho hắn như vậy. Nhưng mà việc này cũng coi như may mắn, nếu không phải gia tộc đột nhiên gia tăng viện trợ cho hắn thì bản thân Lâm Vân Võ cũng không thể đột phá rồi tiến lên Luyện Khí kỳ tầng 4 nhanh như vậy được đâu.
\r\n\r\nLâm Vân Văn cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, thằng ba thật sự rất thông minh, người bình thường chắc chắn không thể so sánh được với thằng ba đâu.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ như nghĩ đến vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “Anh cả, em thấy linh lực cơ bản của thằng ba rất là vững chắc đấy chứ.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Không phải anh khen đâu nhưng mà định lực của thằng ba vô cùng tốt. Mỗi ngày thằng ba nhất định sĩ ngồi bất động đả toạ tiến hành khổ tu trong mấy canh giờ. Nhớ thời điểm anh còn ở tầm tuổi thằng nhóc này thì anh còn không được như thế đây, lúc đó đầu anh còn phân tâm làm việc này việc nọ chứ làm sao mà có được tâm tính rắn rỏi như thằng nhóc đó chứ.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ gật đầu như nhớ ra một nhân vật khác nói: “Anh cả, hình như thực lực của thằng tư tiến cảnh cũng nhanh đấy chứ.”
\r\n\r\nKỳ thật thì hai năm trước đó phụ thân đã đến thăm hắn một lần rồi. Lúc đó phụ thân còn phải sầu não mà than thở với hắn rằng thằng tư Lâm Vân Tiêu nhà bọn họ đã mấy năm rồi mà vẫn không thể dẫn khí nhập thể được, cũng không biết nguyên nhân tại sao. Lúc đó phụ thân còn hỏi ý kiến hắn không biết ó biện pháp nào có thể giải quyết được tình trạng này của thằng tư hay không.
\r\n\r\nKỳ thật thì chuyện dẫn khí nhập thể này ấy mà, nói khó không khó mà nói đơn giản cũng không phải là chuyện đơn giản có thể làm thực hiện được, nói cho cùng thì chuyện tu chân này vẫn phải dựa vào ngộ tính, quan trọng hơn là thiên tư của mỗi người như thế nào mới có thể quyết định được.
\r\n\r\nHắn của lúc ấy cũng nghĩ ra được một vài biện pháp, mà đúng thật là hắn lúc ấy cũng đưa cho phụ thân một vài kiến nghị để hỗ trợ phụ thân một chút, nhưng mà hình như những kiến nghị đó cũng không có tác dụng gì quá nhiều thì phải, vì sao đó thằng tư vẫn không thể dẫn khí nhập thể được.
\r\n\r\nNhưng mà, thật không ngờ được là ngày hôm nay khi hắn quay trở về gia tộc một chút thôi mà thằng tư lại nhảy vọt lên Luyện Khí kỳ tầng 2 luôn rồi.
\r\n\r\nLâm Vân Văn cười cười rồi nhướn mày nói: “Thằng tư có thể tu luyện được cũng là do thằng tư đột nhiên chuyển công pháp tu luyện sang Hoả viêm quyết. Sau khi thằng tư chuyển công pháp sang tu luyện Hoả viêm quyết mà tu vi cũng tiến cảnh theo dạng thần tốc không gặp một bình cảnh nào cả. Nói thật với em là tốc độ tiến cảnh của thằng tư đến anh còn giật mình.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy mà trong lòng cũng có chút khó hiểu nhíu mày nói: “Nhưng mà anh cả, tại sao lại thành như vậy được ạ? Không phải lúc đó khi tiến hành trắc nghiệm linh căn thì thằng tư cho ra linh căn ba thuộc tính Kim, Hoả, Thuỷ sao? Thằng tư không phải là tu sĩ Tam linh căn sao? Sao tự nhiên thằng ba lại tu luyện công pháp hệ Hoả được ạ? Nó tu luyện công pháp hệ hoả mà linh căn hệ Thuỷ không quấy nhiễu gì sao? Nó cứ vậy mà tu luyện không trở ngại gì thật ạ?”
\r\n\r\nLâm Vân Văn gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, không một chút trở ngại gì cả. Mà người khiến cho thằng tư chuyển sang tu luyện Hoả viêm quyết chính là thằng ba đấy. Em cũng biết thằng ba vừa sinh ra trên người đã có tuệ căn rồi đúng không? Suy nghĩ của thằng ba chúng ta cũng không thể đoán được, nhưng mà lúc đó nó lên tiếng kiến nghị thằng tư chuyển qua tu luyện Hoả viêm quyết chắc chắn là nó đã phát hiện ra cái gì đó. Mà sự thật cũng chứng minh thằng ba làm đúng rồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút tò mò mà dò hỏi nói: “Anh cả, anh nói thằng ba có phát hiện gì đó là phát hiện cái gì vậy ạ?”
\r\n\r\nLâm Vân Văn lắc đầu rồi thở dài một hơi nói: “Chuyện này thì anh không biết. Nhưng mà hình như phụ thân lại biết cái gì đó rồi thì phải. Nhưng mà phụ thân lại chưa từng nói ra cho chúng ta nên anh cũng không biết nguyên nhân cụ thể là gì.”
\r\n\r\nKỳ thật thì Lâm Vân Văn cũng mơ hồ có thể cảm giác được là trên người thằng tư Lâm Vân Tiêu có một bí mật gì đó không thể nói rõ được. Mà chính bản thân phụ thân cũng sợ là sẽ để lộ tiếng gió khiến cho thằng tư gặp nguy hiểm, hoặc bí mật đó thật sự không thể để cho người ngoài biết được cho nên phụ thân cũng không nhiều lời nói chuyện này với mấy ngừi bọn họ.
\r\n\r\nLâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Hoá ra là như vậy sao? Anh cả, không sao đâu. Nếu như phụ thân thật sự không muốn nói thì chúng ta cũng không cần phải nhiều lời tò mò về mấy chuyện này làm gì đâu. Có thể nói chắc chắn phụ thân cũng không giấu chúng ta. Còn không để cho chúng ta biết được chuyện này cũng khẳng định biết nhiều quá không phải là chuyện tốt. Anh đừng để chuyện này trong lòng làm gì.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy cũng cười khổ một chút rồi thở dài một hơi nói: “Đúng vậy, thôi mặc kệ đi. Em trai à, những kẻ không hiểu chuyển ở bên ngoài kia đều nói phụ thân chúng ta sinh được hai cặp sinh đôi, trong đó có một cặp là thiên tài còn một cặp là phế tài, ngoại giới đều nhận xét anh em chúng ta là thiên tài còn thằng ba và thằng tư lại là một cặp phế tài. Thật không thể ngờ được là hai người em trai được cho là phế tài trong miệng những kẻ kia thì một người so với một người lại càng không đơn giản một chút nào. Hai anh em chúng ta nếu không chịu nỗ lực ra sức tu luyện lên một chút chỉ sợ là không bao lâu sau hai thằng nhóc kia cũng ném chúng ta ra đằng sau luôn mất. Em trai, chúng ta thật sự phải chạy đua với thời gian rồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng gật đầu thật mạnh thầm chấp nhận mà thở dài một hơi nói: “Anh cả à, chuyện này còn cần anh nói sao? Có vẻ như ngoại giới hiện tại đều lan truyền một chuyện nói linh căn của thằng ba và thằng tư đứa đầu kém cỏi đứa sau kém vừa vừa. Nhưng mà bọn họ làm sao mà biết được là tốc độ tu luyện của hai thằng nhóc này không chậm một chút nào. Hai thằng nhóc này còn sắp đuổi kịp anh em chúng ta rồi kìa.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn cười cười rồi thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Đúng vậy, cho nên những lời mà đám người kia nói không thể tin cũng không nên tin làm gì.”
\r\n\r\n……
\r\n\r\nTrên đỉnh núi Thanh Kê.
\r\n\r\nLâm Bắc Vọng lục tục mang theo những kiện pháp khí đã bị hư hại hoặc những mảnh nhỏ của những kiện pháp khí được cất giấu trong kho từ rất nhiều năm trước ra ngoài.
\r\n\r\nNăm đó thì Lâm Bắc Vọng cũng từng tham gia vào trận giao chiến với Thiên Ma Giáo cùng với Ngự Thú Tông, đương nhiên khi chiến tranh thì những thứ còn sót lại trên chiến trường cũng trở thành chiến lợi phẩm của những tu sĩ còn sống sót.
\r\n\r\nĐương nhiên những món đồ đó cũng không chỉ là của riêng những tu sĩ đã tham dự vào trận đại chiến đó, sau khi thu thập được chiến lợi phẩm thì đương nhiên bọn họ cũng phải giao nộp lại lên tông môn một phần nào đó, những loại pháp khí có phẩm tướng tốt một chút còn chưa bị hư hỏng mà không phù hợp với công pháp tu luyện cũng được giao bán lại cho tông môn luôn. Còn những loại pháp khí có phẩm tướng không được tốt lắm, lại hỏng hóc phần nào, nhưng mà những người này cũng luyến tiếc không muốn vứt đi, thế là bọn họ lưu trữ lại, một là để làm đồ lưu niệm, thứ hai cũng để đấy lúc nào cần thì dùng thôi.
\r\n\r\nMà lúc này sua khi biết được thông tin Lâm Vân Võ khế ước với con yêu thú Kim ngọc đường lang thì Lâm Bắc Vọng cũng gọi tất cả thành viên trong gia tộc cùng đến rồi mang luôn mấy cái món đồ áp đáy hòm này ra, tuy rằng những món đồ này chẳng qua cũng chỉ là những món đồ hỏng hóc không tiện sử dụng cũng không ai muốn sử dụng nên mang ra cho con bọ ngựa này lựa chọn cũng được, cái này cũng coi như vật tẫn kỳ dụng luôn.
\r\n\r\nTổng số kiện pháp khí mà Lâm Bắc Vọng hư hỏng mà lấy từ trong kho cũng phải tới hơn 20 kiện là ít, nhưng mà con bọ ngựa kén ăn này cũng chỉ đảo qua một lượt rồi nhìn trúng được duy nhất hai kiện pháp khí bị hư hỏng vào mắt mà thôi.
\r\n\r\nNếu so sánh với những kiện pháp khí bị hỏng hóc hư hao mà Lâm Bắc Vọng mang ra ngoài này thì con Kim ngọc đường lang này lại càng yêu thích vàng ròng nguyên khối hơn.
\r\n\r\nLâm Vân Dật cũng không nói gì mà chuẩn bị cho con Kim ngọc đường lang này một rương toàn là vàng ròng nguyên khối chất đầy một rương, chỉ một chốc sau thì cái rương toàn vàng cũng bị con bọ ngựa từng đợt từng đợt gặm sạch sẽ không còn gì cả.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nhìn thấy dường như con Kim ngọc đường lang này càng yêu thích vàng ròng hơn thì hắn cũng nhanh chóng chuẩn bị, Lâm Viễn Kiều nói với hạ nhân trong phủ cấp tốc chuẩn bị luôn hai pho tượng bằng vàng nguyên chất mang đến nơi này cho con bọ ngựa này có thể ăn no.
\r\n\r\nLần này con Kim ngọc đường lang được ăn một hơi tới ba rương vàng ròng nguyên khối này thì nó cũng tự xuất hiện những biến đổi, lúc này thì lớp giáp xác đang bao vây lấy con bọ ngựa này bắt đầu được những sợi vàng phân hoá ra rồi bao phủ lấy khiến cho lớp giáp xác đang mềm mại cũng biến thành cứng ngắc, mà toàn thân con bọ ngựa còn đang mờ nhạt cũng biến thành một con bọ ngựa sáng lấp lánh nhìn vô cùng rực rỡ, con Kim ngọc đường lang hiện tại không khác gì một con Kim ngọc đường lang giáp vàng.
\r\n\r\nLúc này thì phía trong trang trại chăn nuôi linh kê đột nhiên xuất hiện một đạo kim quang loé sáng, ngay sau đó thì một con linh kê bị phân tách làm đôi ngay lập tức, đầu văng một nơi mà mình nằm một chỗ.
\r\n\r\nLúc này thì con Kim ngọc đường lang cũng nhanh chóng nhào tới đưa răng cắn lấy cắn để rồi nuốt luôn con linh kê kia vào trong bụng.
\r\n\r\nLâm Vân Võ nhìn một màn này cũng có chút ngượng ngùng mà quay đầu lại nói với Lâm Vân Dật nói: “Em … em ba à, anh xin lỗi. Là anh không quản tốt nó.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật khoanh hai tay lại nhìn về phía con Kim ngọc đường lang rồi xua tay cười cười nói: “Không sao, không sao. Đó chẳng qua cũng chỉ là một con linh kê thôi ấy mà. Không cần phải tiếc cũng không nên tiếc làm gì, dù sao thì trong nhà cũng còn nhiều linh kê lắm. Nhưng mà em thấy con Kim ngọc đường lang này trưởng thành cũng không tồi, thời điểm giết linh kê nó ra tay cũng khá lưu loát. một chiêu trúng đích, thân thủ của con Kim ngọc đường lang này cũng không thua kém bao nhiêu so với anh cả khi ra tay giết linh kê đâu. Được đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy thì trong lòng cũng tràn đầy đắc ý mà nhe răng cười cười nói: “Em ba quá khen, lần này ít nhiều gì cũng nhờ có em ba. Nếu anh đánh giá không lầm thì hiện tại Khuyết Nguyệt đã là một con yêu thú có chiến lực đạt đến Luyện Khí tầng 3 là ít. Nếu không có em ba nhắc nhở kỳ thật anh cũng không biết Khuyết Nguyệt lại lợi hại như vậy. Là anh làm lỡ dở nó rồi.”
\r\n\r\nLúc này thì Lâm Vân Võ cũng đưa mắt nhìn sang phía con Kim ngọc đường lang còn đang sinh long hoạt hổ mà vung tay múa chân bên cạnh mà mọi tảng đá bị đè nặng trong lòng cũng không cánh mà bay, nhìn Khuyết Nguyệt như vậy mà hắn có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, Không biết tại sao nhưng mà hắn vẫn luôn cảm thấy trên người mình vẫn luôn có tảng đá lớn đang đè nặng, nhưng mà hiện tại tảng đá đó đã biến mất khiến cho hắn nhẹ nhàng vui sướng không thôi.
\r\n\r\nKỳ thật thì con ngự thú này của hắn lúc bàn đầu nhìn vào cũng chỉ giống như một con bọ ngựa có màu sắc hơn vàng vàng một chút, nhìn Khuyết Nguyệt lúc đó ảm đạm vô cùng, nếu như phụ thân hắn lần đầu tiên khi nhìn đến Khuyết Nguyệt trong trạng thái ảm đạm của lúc đó cũng không biết phụ thân sẽ ngộ nhận Khuyết Nguyệt thành một con Đao phong đường lang hay không nữa. Nhưng mà khả năng cao thì … may mắn mà thằng ba nhà hắn lại nhận ra được danh tính thật sự của con bọ ngựa này đấy.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn nhìn rồi đánh giá Khuyết Nguyệt một phen từ đầu đến chân rồi cười cười nói: “Anh hai, em nói này, thằng nhóc Khuyết Nguyệt này nhìn dáng vẻ cũng không tồi đâu. Đúng rồi, chủng loại Kim ngọc đường lang này ngoại trừ am hiểu tầm bảo ra thì nó cũng rất am hiểu việc che lấp khí tức cùng đánh lén đấy. Anh hai, nhớ kỹ đặc tính này của nó rồi tận dụng cho tốt vào. Có khi con Kim ngọc đường lang này sẽ trở thành một kỳ binh trong tay anh đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy thì trong lòng vô cùng vui sướng mà trên mặt cũng tràn đầy phấn khởi rồi cười cười nói: “Thật sao? Còn có chuyện tốt như vậy rồi sao? Em ba … có phải lần này anh hai đã tiện tay nhặt được bảo vậy rồi đúng không?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nói xong mà trong lòng cũng có chút kích động đến run rẩy, kỳ thật cái chuyện hắn khế ước một con ‘bọ ngựa tàn phế’ đã lan truyền ra khắp tông môn luôn rồi, sau khi những người kia biết được chuyện hắn khế ước với Khuyết Nguyệt xong thì mỗi khi hắn đi đâu đám người kia cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, chuyện đồng môn chê cười cũng chỉ là chuyện thường ngày như cơm bữa rồi. Nhưng mà con ‘bọ ngựa tàn phế’ trong miệng những người kia mà lật mình biến thành một con Kim ngọc đường lang như thế này thì không biết những người kia sẽ như thế nào nữa, có khi bọn họ sẽ ghen ghét đến phát cuồng lên mất thôi.
\r\n\r\nLâm Vân Dật chắp tay sau lưng nhìn về phía con Kim ngọc đường lang đang hưng phấn kia rồi cười cười nói: “Anh hai, anh đã nuôi dưỡng con Kim ngọc đường lang này được mấy ngày rồi đúng không? Nhìn dáng vẻ hiện tại thì con Kim ngọc đường lang đã tiến vào trạng thái tốt nhất rồi đấy nhỉ? Ăn no, uống đủ, cũng tiến giai rồi cũng đến lúc nó cần phải làm việc để báo đáp rồi đúng không? Anh hai, dù sao thì hiện tại cũng đang rảnh rỗi, hay anh hai nói phụ thân mang nó cùng chúng ta đi sang bên Thanh Hà Phủ để thử nghiệm năng lực của nó một chút coi có được việc không.”
\r\n\r\nThanh Hà Phủ là một thành phủ cách khá xa Lâm gia bọn họ, nói chính xác thì khoảng cách từ Lâm gia đi đến Thanh Hà Phủ bên kia cũng phải đi qua một thành phủ khác nữa mới đến nơi được. Mà chung quanh Thanh Hà Phủ này cũng có mấy thế gia tu tiên chiếm cứ lấy.
\r\n\r\nMà phía bên trong Thanh Hà Phủ này cũng có không ít phường thị của những thế giai tu chân này mở ra làm ăn buôn bán, đương nhiên thì bên trong Thanh Hà Phủ cũng có không ít những tán tu dung nhập vào bên trong bày sạp bán hàng.
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy thì đương nhiên là trong lòng cũng có chút mong chờ không thôi với việc này. Lúc nãy thằng nhóc Lâm Vân Dật này có nói chủng loại Kim ngọc đường lang này sở hữu năng lực tầm bảo, mà cái năng lực tầm bảo này là gì thì hắn cũng chưa từng thử qua nên cũng chưa biết sử dụng như thế nào. Hắn còn chưa nghĩ đến chuyện ứng dụng vậy mà thằng nhóc này đã nhắc đến luôn rồi. Cuối cùng thì hắn cũng có thể trực tiếp thử nghiệm một phen rồi.
\r\n\r\nMà kỳ thật thì Lâm Viễn Kiều cũng cảm thấy vô cùng tò mò với năng lực tầm bảo của Khuyết Nguyệt, mà sau khi nghe được yêu cầu của Lâm Vân Dật thì Lâm Viễn Kiều cùng không dây dưa lằng nhằng nữa mà quyế định mang theo bốn anh em Lâm gia cùng đi đến Thanh Hà Phủ để mở mang tầm mắt luôn. Dù sao thì đây cũng là một cơ hội rèn luyện vô cùng tốt đấy.
\r\n\r\nEnd chap 18
\r\n\r\n-------------XuYing90--------------
\r\n\r\n------oOo------
\r\n\r\nChúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
\r\n\r\nCảm ơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo