Phần 16 - Kim ngọc đường lang
\r\n\r\n------o16o------
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu cũng nhanh chóng chạy đi rồi lại như vũ bão mà chạy về, trên người còn có rồi ôm theo một hộp bách bảo rồi rầm rập chạy lại trước mặt mọi người.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút, thằng nhóc thứ tư trong nhà hắn trời sinh đã sở hữu thần lực vượt trội hơn người khác rồi, trước kia khi chưa thể dẫn khí nhập thể thành công mà thằng nhóc này đã mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều rồi, sau này khi thăng cấp lên Luyện Khí kỳ tầng 2 thì sức lực của thằng nhóc này càng lúc càng tăng thêm thấy rõ. Nhưng mà giờ phút này đây thì thằng nhóc này chạy lượt đi rồi chạy lượt về một chút tôi đã phải thở hổn hển như thế này thì có lẽ là cái rương chứa đồ này cũng không phải là thứ gì đó quá nhẹ nhàng rồi, có lẽ cái thứ bên trong này cũng không ít.
\r\n\r\nLúc này thì Lâm Vân Võ cũng cảm thấy vô cùng tò mò mà nhìn chằm chằm về phía người phụ thân Lâm Viễn Kiều của mình một chút, kỳ thật thì từ nãy đến giờ hắn cảm thấy phụ thân của mình hơi kỳ lạ một chút thì phải, lúc nãy ánh mắt của phụ thân hắn cũng có một chút gì đó khá kính sợ khi nhìn chằm chằm về phía thằng ba thì phỉa, mà một người phụ thân lại dùng một ánh mắt ‘kính sợ’ mà nhìn về con trai mình sao? Tự dưng hắn lại bị cái suy nghĩ này vả cho một phát tỉnh cả ngủ, tại sao hắn lại có suy nghĩ này trong đầu chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ? Không lẽ mắt hắn đã bị đui mùi gì rồi sao?
\r\n\r\nLúc này thì Lâm Vân Dật cũng đón lấy cái rương bách bảo từ phái Lâm Vân Tiêu, dưới sự tò mò của tấy cả mọi người thì Lâm Vân Dật cũng từ từ mỏ cái rương ra, thời điểm khi mà cái rương này được mở ra mà mọi người muốn bị mù luôn rồi, phía bên trong cái rương này không có cái gì khác mà chứa đầy những thỏi vàng nguyên chất, ngoài kim nguyên bảo ra còn có đủ những loại trang sức được bằng vàng ròng nguyên chất muốn chói mù mắt tất cả mọi người luôn.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nhìn chằm chằm về phía những món đồ đang được chất đầy bên trong cái rương cũng banh mặt ra khó hiểu, trong lúc nhất thời thôi thì hắn cũng cạn lời không nói được gì.
\r\n\r\nThằng ba này thật là, cái này thì có là gì đâu chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một đống vàng thôi mà, cũng khó cho thằng ba lại chuẩn bị rồi giấu cho kín mít đến như vậy. Làm hắn còn tưởng trong rương chứa đồ này có cái gì bên trong chứ?
\r\n\r\nNói thật thì mấy cái thứ như vàng bạc này đối với phàm nhân mà nói chính là của cải vật chất mà cả đời bọn họ muốn hướng tới, cái mà bọn họ yêu cầu đó chính là sự sung túc giàu sang, nhưng mà cái thứ này đối với tu sĩ bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một trong những loại tài nguyên vô cùng bình thường, cái này có khi còn không có giá trị vật chất gì quá lớn nữa cơ.
\r\n\r\nĐương nhiên linh thạch cũng có thể đổi được một đống vàng nguyên khối, theo tỷ giá ước lượng bình thường mà nói thì một viên linh thạch cũng có thể đổi ngang giá khoảng mười lượng vàng nguyên chất. Cái quan trọng là muốn dùng linh thạch để đổi lấy vàng nguyên chất là một chuyện vô cùng dễ dàng, dễ dàng đến mức chỉ cần có ý định thôi cũng có vô số người chạy đến trao đổi luôn rồi, nhưng muốn dùng vàng nguyên chất để đổi lấy linh thạch lại là chuyện vô cùng khó khăn.
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nhìn về phía một đống vàng nguyên chất đang ở bên trong rương bách bảo cũng có chút kinh ngạc mà thốt lên nói: “Anh ba, hoá ra là anh đang cất giấu một rương vàng nữa hả? Mà không ngờ là anh còn che che giấu giấu đến kín mít như vậy nữa làm cho em tưởng là anh đang cất giấu một món bảo vật gì đó ghê gớm lắm luôn rồi chứ? Anh ba, hoá ra là anh lại thích vàng như vậy sao? Nếu anh thích vàng thì sau này em có thể mang đến tặng cho anh một ít cũng được mà. Gì chứ cái này thì dễ tặng, anh ba muốn bao nhiêu thì em mang đến tặng cho anh chất đầy một phòng luôn cũng được.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu cười cười rồi nhướn mày thầm nghĩ: Không ngờ đấy nha, anh ba của hắn là một nhân vậy có trí tuệ siêu phàm đến cỡ nào cơ chứ? Không ngờ là một nhân vật có trí tuệ siêu phàm như anh ba lại thích cái thứ như vàng nguyên chất không đáng tiền này. Tuy rằng trong túi hắn cũng chẳng có bao nhiêu linh thạch cả, nhưng mà dùng linh thạch để đổi lấy một chút hoàng kim thì nó vẫn có thể làm được. Hơn nữa, kiếm linh thạch thì dễ chứ kiếm vàng như này thì mấy hồi đâu chứ?
\r\n\r\nLâm Vân Văn đang ở bên cạnh cũng lên tiếng lập tức nói: “Em ba, nếu như em thích thì anh cả có thể mang đến cho em luôn cũng được, không cần phải chờ đâu.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng dùng ánh mắt vô cùng lãnh đạm mà đảo qua một lượt tất cả mọi người đang có mặt ở nơi này rồi khẽ hừ lên một tiếng rồi nhướn mày nói: “Mọi người đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Cất ngay tất cả những suy nghĩ trong đầu đi. Thứ này là để cho anh hai đấy, kỳ thật thứ này không phải để cho cho anh hai sử dụng đâu.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật quay sang nhìn về phía con yêu thú bọ ngựa còn đang đứng trên mặt đất một chút rồi gật đầu nói: “Được rồi, ăn đi.”
\r\n\r\nLúc này thì con yêu thú bọ ngựa cũng không chần chờ gì nữa mà nhào thẳng về phía chiếc rương đựng toàn vàng nguyên khối kia, sau đó nó dùng những cái càng lớn của mình mà kẹp lấy từng thỏi vàng sáng bóng đó bỏ vào trong miệng mà nhai rốp rốp.
\r\n\r\nCon bọ ngựa cứ hết một thỏi vàng lại chuyển sang một thỏi vàng khác, sau đó nó lại chuyển hướng sang mấy món trang sức, chỉ một chóc lát sau thì cái rương vàng đó cũng bị co lại.
\r\n\r\nKỳ thật thì chuyện Lâm Vân Dật có tư tàng đám vàng này trong người như vậy cũng là do nó bị trí nhớ của kiếp trước ảnh hưởng tới bản thân mình của hiện tại. Kỳ thật thì đối với những người ở thế giới này mà nói thì cái rương chất đầy vàng này cũng không được tính là gì, có khi bọn họ còn kịt mũi không quan tâm đến, nhưng mà ở kiếp trước thì một rương vàng này cũng có thể biến nó trở thành một đại phú ông luôn rồi đấy. Mà sau khi đến nơi này thì trong thâm tâm hắn cũng có chút … lòng tư.
\r\n\r\nLúc này thì non nửa cái rương vàng ròng cũng bị con yêu thú bọ ngựa gặm nhấm không còn lại gì nữa, mà ngay sau đó thì lớp giáp xác mềm phía bên trên người con yêu thú bọ ngựa cũng được cường hoá hơn phần nào mà cứng đời hơn một chút so với trước, rất nhanh sau đó thì toàn thân của con yêu thú bọ ngựa cũng xuất hiện những luồng ánh sáng màu vàng kim đang bao phủ lấy.
\r\n\r\nLâm Vân Võ nhìn chằm chằm về phía con bọ ngựa đang đứng ở trên mặt đất đang tiến hành lột xác rồi cứng cáp hơn trước rất nhiều mà trừng lớn mắt.
\r\n\r\nTrong lòng Lâm Vân Võ cũng tràn đầy kinh ngạc nói: “Cái này … nguyên lai … hoá ra Khuyết Nguyệt thật sự thích ăn vàng nguyên chất thật sao? Chuyện này làm sao lại biến thành như vậy được chứ?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi nhướn mày nói: “Anh không biết sao? Vậy bình thường anh cho nó ăn cái gì vậy?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cũng có chút khó khăn mà nói: “Thì anh tìm tới những vị linh trù sư rồi bỏ ra một số tiền lớn để mà mua những suất linh cơm dành riêng cho linh thú thôi.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi nhướn mày nói: “Sau đó thì sao? Không lẽ nó không có hứng thú ăn mấy cái đó sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ lắc đầu rồi thở dài một hơi nói: “Đúng là như vậy, kỳ thật thì nó cũng khong cảm thấy quá hứng thú với mấy món đó.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu lại nhìn về phía Lâm Vân Võ rồi dùng ánh mắt hiểu rõ mà nói: “Cho nên … những suất linh cơm đó đều do anh hai tự mình giải quyết hết sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy thì gãi đầu nhưng trong lòng cũng có chút ngượng ngùng mà nói: “Ờ, thì … dù sao thì anh cũng mua rồi mà đúng không? Cũng không thể lãng phí được đúng không?”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút tò mò rồi nghiêng đầu dò hỏi nói: “Anh hai, cái linh cơm dành cho linh thú ăn có được không? Có ngon không?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy lại có chút ngượng ngùng mà nói: “Kỳ thật thì mùi vị của linh cơm cũng không tệ lắm, nhưng mà nó dù sao cũng là linh cơm dành riêng cho linh thú, mà khẩu vị của linh thú cùng con người cũng không được giống nhau cho lắm. Cho nên … hương vị của nó ăn thì cũng ăn được chứ không thể nói là ngon hay không ngon được.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nghe vậy cũng tràn đầy hâm mộ mà cười cười nói: “Thật vậy sao? Anh hai à, em cũng muốn ăn thử xem thế nào.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ cũng không để ý mà quay sang nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Nhưng mà em ba, anh có chuyện này muốn hỏi em. Làm sao mà em biết được là con Khuyết Nguyệt của anh lại thích ăn vàng nguyên chất vậy, kỳ thật thì anh cũng không biết nó thích ăn gì nữa.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy thì thở dài một chút rồi nhìn về phía Lâm Vân Võ cũng có chút bất đắc dĩ mà lên tiếng giải thích nói: “Anh hai à, kỳ thật thì Khuyết Nguyệt của anh cũng không phải là chủng loại Đao phong đường lang hay gì đâu, con Khuyết Nguyệt của anh là chủng loại Kim ngọc đường lang đấy. Mà chủng loại Kim ngọc đường lang này anh không thể sử dụng những loại thức ăn dành cho yêu thú bình thường được, những loại linh cốc, linh trùng, linh thịt gì gì đó không phải thức ăn của nó. Thức ăn chính của Kim ngọc đường lang chính là các loại tài liệu luyện kim hoặc các loại linh ngọc quý trọng. Nếu như không có đủ thức ăn để nuôi dưỡng nó thì con Kim ngọc đường lang sẽ xuất hiện tình trạng bị suy dinh dưỡng rồi trở nên còi cọc, mà tình trạng bị suy dinh dưỡng của Kim ngọc đường lang chính là tình trạng hiện tại của Khuyết Nguyệt đang gặp phải, anh nhìn thấy trạng thái lớp giáp xác bị mềm hoá đi như này không?”
\r\n\r\n“Loại vàng ròng nguyên chất này tạm thời cũng có thể chấp nhận như là một loại tài liệu luyện khí cấp thấp, nhưng mà cũng chẳng có bao nhiêu giá trị, cái này để làm đồ ăn cho Khuyết Nguyệt cũng coi như tạm thời có thể chắp vá được.”
\r\n\r\n“Cho nên anh hai à, nếu như anh có cơ hội ấy thì anh nên tìm những loại tài liệu luyện kim quý trọng hoặc mấy loại linh ngọc gì đấy để làm đồ ăn cho Khuyết Nguyệt ăn dần, anh đừng cho nó ăn linh tinh nữa. Dù sao thì chủng loại Kim ngọc đường lang này có thể hấp thu được các loại tài liệu luyện kim rồi biến thành vật chất để tự cường hoá cho bản thân mình. “
\r\n\r\n“À đương nhiên là chủng loại Kim ngọc đường lang này cũng có nhược điểm của mình, anh đừng cho nó ăn quá nhiều một chủng loại tài liệu luyện kim, cho ăn quá nhiều cũng dễ dẫn đến tình trạng tiêu hoá không được.”
\r\n\r\n“……”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe những lời mà Lâm Vân Dật nói thì trong lòng có chút kích động mà mặt đỏ bừng lên nói: “Thật … thật là như vậy sao? Thì ra là như thế sao? Hoá ra Khuyết Nguyệt của anh không phải là Đao phong đường lang sao? Thảo nào … thảo nào lại như vậy mà. Cũng khó trách.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhíu mày rồi nhìn về phía Lâm Vân Võ cũng có ý khiển trách nói: “Anh hai, sao anh lại nhìn nhận thành Khuyết Nguyệt thành như vậy được chứ? Chủng loại Đao phong đường lang kia thì làm sao mà có thể đánh đồng được với chủng loại Kim ngọc đường lang được chứ? Hai chủng loại này hoàn toàn khác biệt đấy. Anh hai, nói thật thì lần này anh hai đã thật sự nhặt được bảo vật rồi đấy anh có hiểu không hả? Em nghĩ những đệ tử phía bên trong Ngự Thú Tông bên kia cũng không có bao nhiêu chủng loại linh sủng có phẩm tướng tốt giống như Khuyết Nguyệt của anh hai được đâu.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía người phụ thân Lâm Viễn Kiều còn đang đứng ngẩn ngơ một chút cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Phụ thân à, con bọ ngựa của anh hai con lợi hại như vậy thật sao? Đã lợi hại như vậy rồi thì sao phụ thân còn nói muốn anh hai đổi loại linh sủng mới làm gì chứ? Không lẽ phụ thân lại nhìn lầm thêm một lần nữa rồi sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy thì ngẩng đầu cũng có chút hồ nghi mà nhíu mày hỏi lại nói: “Lại? Có chuyện gì vậy ạ? Sao lại vậy?”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe thằng tư Lâm Vân Tiêu nói vậy thì nhíu chặt mày lại, hiệ tại hắn cũng không có lời nào muốn nói cũng không có lời nào có thể giải thích được cho thằng hai hiểu được rõ nguyên nhân này được. Làm sao mà hắn dám nói hắn chính là trưởng bối thất học được chứ? Trước đó đã có một lần chiến tích rồi, lần này sợ lại sẽ có thêm một lần chién tích nữa, sớm biết sự việc sẽ thành như thế này thì hắn cũng chẳng thèm mở miệng ra nói bất kỳ một điều gì rồi. Không lẽ … hắn thật sự là … trưởng bối thất học thật sao?
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ cũng lên tiếng dặn dò lại cho cẩn thận nói: “Anh hai à, em có một lời này muốn khuyên anh, con bọ ngựa này của anh nếu giấu được thì cứ giấu cho thật kỹ, anh tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn được dáng vẻ thật sự của nó, cũng không nên mang ra khoe nó trước mặt bất kỳ một người nào. Nếu được thì anh nên nguỵ trang cho con bọ ngựa này thành Đao phong đường lang đi, mà anh cũng coi nó trở thành Đao phong đường lang mà nuôi dưỡng luôn đi. Loại Kim ngọc đường lang này là một chủng loại bọ ngựa chuyên dùng để đi tầm bảo, chủng loại này chuyên lấy tài liệu luyện kim hoặc linh ngọc để làm thức ăn, mà cũng vì ăn được cho nên chủng loại bọ ngựa này có thể hỗ trợ tìm kiếm cái loại kim loại luyện kim cũng như các loại linh ngọc của thiên địa. Nếu như thân phận của nó thật sự bị người khác nhìn thấu rồi cũng khó tránh khỏi viễn cảnh bản thân nó sẽ bị những người khác mơ ước đến. Đến lúc đó thì anh cũng khó tránh khỏi rắc rối quấn thân.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút ngây thơ mà gật đầu rồi nghiêm túc nói: “Được, được, anh biết rồi. Đa tạ em ba đã nhắc nhở.”
\r\n\r\nSau khi nhận ra thân phận thật sự của con yêu thú bọ ngựa thì tất cả mọi người trong sân đề quay lại nhìn chằm chằm về phía Khuyết Nguyệt còn đang vui sướng ăn vàng nguyên chất, mà ánh mắt của tất cả mọi người cũng không còn như xưa nữa rồi.
\r\n\r\nNói gì thì nói chủng loại Kim ngọc đường lang này cũng là một chủng loại yêu thú vô cùng đặc thù, muốn gặp được nó cũng là chuyện rất khó khăn, mà khó khăn này lại rơi trên ngừoi Lâm Vân Võ cho nên mọi người cũng khó tránh khỏi tò mò mà nhìn thêm vài lần nữa.
\r\n\r\nCon yêu thú bọ ngựa hì hục từ nãy đến giờ ăn một mạch hết hơn một nửa rương vàng nguyên chất thì cuối cùng nó cũng no căng phồng cả bụng. Nhưng mà bụng thì nó căng đến không thể ăn nữa được rồi đấy nhưng mà ánh mắt của nó lại vô cùng luyến tiếc mà nhìn chằm chằm về phía nửa cái rương vàng nguyên chất trước mặt không rời không bỏ một phút giây nào, ánh mắt này khiến cho người ta cả thấy … rương vàng nguyên chất này ăn chắc cũng ngon lắm đây.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn về phía Khuyết Nguyệt một chút rồi lắc đầu kiên quyết nói: “Khuyết Nguyệt, không được ăn nữa. Mày cũng đừng có ăn một lần mà đòi ăn quá nhiều như vậy làm gì. Rương vàng nguyên chất này tao đã tặng cho chủ nhân của mày rồi thì đám vàng này từ này về sau sẽ là của mày. Khi nào tiêu hoá xong số vàng kia thì mày ăn tiếp, không sao cả.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn về phía Khuyết Nguyệt mà ánh mắt cũng có phần thương hại thầm nghĩ: Ánh mắt của con bọ ngựa này là sao đây? Cuối cùng thì ông anh hai này đã khiến cho con linh sủng của chính bản thân mình đói đến mức độ nào luôn rồi chứ hả? Dáng vẻ hiện tại con Khuyết Nguyệt này cũng chằng khác nào đám quỷ đói đầu thai mà nhào đầu vào ăn một mạch, chậc, bị bỏ đói đến mức độ như thế này thì số phận của con bọ ngựa này cũng đáng thương thật đấy.
\r\n\r\nKhuyết Nguyệt nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi như hiểu ý, sau đó nó lại đẩy cái rương bách bảo hướng về phía Lâm Vân Võ tỏ ý cất đi sau này nó sẽ ăn tiếp.
\r\n\r\nLâm Vân Võ nhìn thấy trạng thái như quỷ chết đói của Khuyết Nguyệt mà trong lòng cũng áy náy không thôi. Cuối cùng thì hắn đã để cho Khuyết Nguyệt bị đói bao nhiêu lâu rồi chứ? Thật đáng trách mà.
\r\n\r\nNếu như hắn sớm biết được rằng Khuyết Nguyệt không thích ăn những loại thức ăn bình thường dành cho yêu thú mà thích ăn kim loại vàng như thế này thì hắn đã chuẩn bị từ sớm luôn rồi, dù sao thì kim loại vàng cũng nhiều vô số, mà chính bên trong tông môn cũng có dự trữ không ít kim loại vàng này. Hơn nữa, những đệ tử xuất thân từ gia tộc phàm nhân mỗi một lần quay trở về thăm nhà thì bọn họ cũng thường dùng linh thạch để quy đổi ra kim lại vàng rồi mang về gia tộc tiện sử dụng, cho nên hắn có đổi một chút linh thạch để lấy kim loại vàng cũng không khiến cho người khác nghi ngờ quá nhiều.
\r\n\r\nLâm Vân Võ nhìn về phía Khuyết Nguyệt lại nhìn về phía mọi người trong sảnh đường mà thầm cảm thán một phen là lần này hắn quay trở về thăm nhà quả nhiên là một chuyện vô cùng đúng đắn mà. Hơn nữa, lời của mọi người nói không sai, mọi người thường nói em ba là một người có đại trí tuệ, có bất kỳ vấn đề hay rắc rối gì không thể giải quyết được chỉ cần đưa cho em ba thì chắc chắn sẽ có phương án giải quyết luôn. Chuyện này quả nhiên là không sai mà.
\r\n\r\nKỳ thật thì thời điểm khi Lâm Vân Võ còn đang ở bên trong tông môn thì hắn cũng thường nghe những người trong gia tộc tới thăm hoặc tới giao linh thạch, hoặc tới giao linh cốc đều khen ngợi rằng ngời em trai thứ ba trong nhà hắn là một người có tài trí hơn người.
\r\n\r\nĐương nhiên thì bên trong tông môn cũng tuyển chọn được không ít những ‘thiên tài’ từ các đại gia tộc vào, dù sao thì đại đa số con em của những đệ tử được lựa chọn gia nhập vào tông môn tu luyện cũng được cho là thiên tài rồi, mà chính bản thân của hắn đây cũng được nghe không ít những lời khích lệ là thiên tài này nọ từ miệng những người khác rồi.
\r\n\r\nCho nên, những tộc nhân trong tộc có nói nhiều hơn nữa thì hắn cũng không để những lời nói đó trong lòng làm gì, nhưng mà sau khi quay trở lại nơi này thì hắn mới thật sự hiểu được cái gì mới là lợi hại.
\r\n\r\nLâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Võ một chút rồi cười cười nói: “Anh hai à, phải khó khăn lắm thì anh hai mới có dịp quay trở về gia tộc như vậy nên em cũng muốn làm cái gì đó để chào đón anh. Hay là như vậy đi, ngày hôm nay em tự mình xuống bếp để chuẩn bị cho anh hai một bữa tiệc đón gió tẩy trần nhé, mong anh hai không chê.”
\r\n\r\nLâm Vân Võ nghe vậy cũng tràn ngập mong chờ mà cười cười nói: “Thật vậy sao? Nghe mọi người nói tay nghề của em ba siêu tuyệt vời. Hôm nay anh có lộc ăn rồi, hôm nay trông chờ vào em ba hết.
\r\n\r\nEnd chap 16
\r\n\r\n-------------XuYing90--------------
\r\n\r\n------oOo------
\r\n\r\nChúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
\r\n\r\nCảm ơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo