Phần 17 - Lịch sử huỷ duyệt của gia tộc thất học

\r\n\r\n

------o17o------

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng chuẩn bị thi thố tài năng nấu nướng của mình, ngày hôm nay hắn muốn làm một bàn tiệc toàn là linh kê cho mọi người cùng thường thức.

\r\n\r\n

Đương nhiên thì Lâm Vân Dật ra sức đứng ra làm đầu bếp chính rồi thì hai anh em Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Tiêu cũng phải đứng ra giúp đỡ làm trợ thủ.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu chủ yếu phụ trách công việc xắt rau, làm nấm và những công việc liên quan đến chế biến thịt sống, thằng nhỏ này tu luyện một thân rắn chắc như vậy thì nó có chặt thịt cũng là chặt vô cùng có lực, chặt phát nào rắn chắc phát đó.

\r\n\r\n

Còn Lâm Vân Văn thì chủ yếu phụ trách công việc cọ cọ rồi rửa rửa, rồi làm sạch tất cả những thứ cần được làm sạch như nguyên liệu nấu ăn, dụng cụ nấu ăn, …

\r\n\r\n

Còn Lâm Vân Võ do mới từ xa về nhà không bao lâu cho nên không có việc gì hỗ trợ được cả, bởi vì không có việc gì làm cho nên anh hai Lâm Vân Võ chạy đi canh chừng ở bên trong phòng bếp rồi ngồi nhìn coi mấy anh em đang bận công việc nấu nướng.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ ngồi nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Văn đang vô cùng bận rộn mà tâm tình cũng có chút phức tạp không thôi.

\r\n\r\n

Năm đó, thời điểm khi mà hắn rời khỏi gia tộc gia nhập vào Ngự Thú Tông cũng là lúc anh cả Lâm Vân Văn có thể nắm giữ được pháp quyết Lạc vũ quyết, mà lúc đó anh cả cũng có thể hỗ trợ cho mẫu thân trong công việc gieo trồng linh điền.

\r\n\r\n

Sau nhiều năm không gặp thì đương nhiên là công pháp hệ Thuỷ của anh cả đang tu luyện càng ngày càng tinh tiến hơn, mà đương nhiên giờ đây hắn lại nhìn thấy anh cả đang sử dụng công pháp hệ Thuỷ đó vào chuyện rửa chén bát, lẽ tất nhiên anh cả rửa chén bát kỳ với tốc độ vô cùng nhanh chóng mà kết quả thì đống chén bát nồi niêu xoong chảo đó cũng vô cùng sạch sẽ hơn. Chỉ là, hắn cảm thấy anh cả sử dụng công pháp hệ Thuỷ của mình vào việc rửa chén bát này hình như hơi lãng phí quá thì phải.

\r\n\r\n

Thời điểm khi hắn còn ở Ngự Thú Tông thì công việc như rửa rau, rửa chén bát này đều là những công việc bị gán cho cái mác hạ đẳng, đây đều là những công việc vô cùng thấp kém mà không một đệ tử nào muốn nhận cả. Những công việc như này đều bị tống thẳng cho những đệ tử ngoại môn hoặc những đệ tử vừa mới gia nhập tông môn như những đệ tử Luyện Khí kỳ tầng 1 hoặc những đệ tử Luyện Khí kỳ tầng 2 phải làm.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nhìn về phía Lâm Vân Văn một hồi, hắn cảm thấy hiện tại anh cả của hắn có rửa chén, rửa nguyên liệu nấu ăn cũng làm ra gì và này nọ lắm, hơn nữa anh cả làm cũng theo kiểu ra sức mà làm chứ không một chút lơ là nào cả.

\r\n\r\n

Mà hiện tại anh cả của hắn cũng là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 4 rồi chứ có phải là tu sĩ thấp kém nữa đâu, thật không nghĩ tới anh cả hắn còn phải đứng ra dùng pháp quyết để làm mấy công việc lặt vặt này mà. Chuyện này thật sự cũng khiến cho hắn phải mở rộng tầm mắt mà.

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Dưới sự hợp sức của cả ba anh em thì mọi công việc bếp núc cũng được hoàn thiện với tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ trong vòng mấy canh giờ sau thì một bữa tiệc linh kê cũng được bày biện đầy một bàn ăn.

\r\n\r\n

Linh kê nướng mật ong, linh kê hầm hạt dẻ, linh kê nướng xả ớt, linh kê hầm sơn trân, linh kê hấp lá sen, … cùng những món ăn được làm bằng linh kê khác cũng được bày biện đầy phía trên một cái bàn lớn.

\r\n\r\n

Trừ mấy món ăn được làm bằng toàn linh kê này ra thì Lâm Vân Dật còn cố tình làm thêm hai cái bánh Thăng tiên vấn đỉnh năm tầng nữa, ý định của Lâm Vân Dật khi làm ra hai cái bánh này chính là cầu chúc cho hai người anh trai Lâm Vân Văn và Lâm Vân Võ của mình sớm ngày có thể thăng tiên vấn đỉnh mà tiến giai thành công lên Luyện Khí kỳ tầng 5.

\r\n\r\n

Sau khi bày bàn tiệc xong rồi thì bốn anh em bắt đầu động đũa rồi lao vào ăn ăn uống uống.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ đưa đũa càn quét tất cả các loại thức ăn trên mặt bàn một lượt mà trên mặt cũng tràn đầy kích động mà nói: “Em ba à, em trai à, thủ nghệ của em … thủ nghệ của em sao lại tốt như vậy chứ? Mấy món này ngon quá đi mất.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì khi còn ở tông môn thì Lâm Vân Võ đã sớm biết được chuyện trong nhà mình đang nuôi dưỡng linh kê rồi, mà từ sau khi gia tộc mở rộng quy mô chăn nuôi linh kê thì thu nhập trong nhà cũng được mở rộng lên thêm vài lần nữa. Cũng chính vì thu nhập đã được mở rộng cho nên trong tộc cũng bắt đầu có phần được thoải mái hơn trước kia không ít.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cũng không nghĩ được rằng thằng em trai thứ ba này của hắn ngoại trừ một tay nuôi linh kê siêu may mắn ra thì tay nghề nấu ăn của thằng nhóc này lại tốt như vậy được đấy. Mấy món ăn này thật sự là khiến cho người ta phải ăn mãi không ngừng mà.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng ngẩng đầu khỏi tô canh cũng có chút nghi hoặc nói: “Anh hai, tay nghề của anh ba so với tay nghề của mấy vị linh trù sư bên trong Ngự Thú Tông bên kia thì sao ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ không cần phải suy nghĩ mà đáp ngay nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Tay nghề của thằng ba chính là siêu tuyệt vời, ngon vô đối. Tay nghề của thằng ba có khi còn vứt luôn mấy tên linh trù sư của Ngự Thú Tông bên kia mấy con đường.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi cười cười nói: “Anh hai nói hơi quá lời rồi. Tay nghề của em làm gì mà lợi hại như vậy được chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ gặm một cái đùi gà rồi cười cười nói: “Em ba à, em không cần phải cảm thấy quá khiêm nhượng như vậy làm gì. Anh có thể khẳng định tay nghề linh trù sư này của em tuyệt đối là đứng đầu luôn rồi đấy.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì phía Ngự Thú Tông bên kia cũng có linh trù sư, những đệ tử trong tông môn chỉ cần có thể bỏ được đủ linh thạch để mời thôi cũng có thể chiêu gọi được một vị linh trù sư nào đó đến để nấu nướng hành ngày cũng được rồi. Đương nhiên những đệ tử khác muốn ăn món ăn từ trong bếp ăn của tông môn cũng phải bỏ linh thạch mới có thể gọi món được.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ đương nhiên cũng muốn ăn ngon, nhưng mà đáng tiếc làm sao thì tài sản trong người Lâm Vân Võ cũng không được tính là phong phú cho lắm, trong các đệ tử trong tông môn thì Lâm Văn Võ cũng thuộc hộ học sinh nghèo, mà thời điểm khi mà Lâm Vân Võ gia nhập tông môn thì Lâm gia còn đang trong quá trình khỏi nghiệp, phí tổn bên trong gia tộc phải chi ra hàng ngày cũng không ít, trong gia tộc hiện tại lại chỉ có một mình Lâm Vân Võ gia nhập tông môn, cái gì có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm chứ hắn cũng không thể hoang phí bất kỳ một viên linh thạch nào cả.

\r\n\r\n

Thời điểm Lâm Vân Võ ở trong Ngự Thú Tông thì việc ăn uống của chính bản thân hắn cũng rất qua loa, ngày bình thường thì Lâm Vân Võ cũng chỉ dám ăn một bữa ăn cấp thấp chỉ với bánh bao linh cốc cầm hơi, còn không thì chính là linh cốc cùng rau dưa hoặc là … đám linh cơm mà Khuyết Nguyệt không ăn, mà chính Khuyết Nguyệt cũng không có cơ hội ăn thịt yêu thú cũng chỉ ăn mấy cái loại linh cơm kia rồi lại ăn sương uống gió cùng với hắn, nói chung là khi còn ở tông môn việc ăn uống đối với hắn chẳng qua cũng chỉ để no bụng, đối với Khuyết Nguyệt cũng không khác bao nhiêu, những bữa cơm nghèo nàn đó hoàn toàn không thể theo kịp một bàn tiệc thịnh yến toàn là linh kê như thế này.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật lắc đầu rồi cười cười nói: “Là anh hai đã cất nhắc cho em rồi.”

\r\n\r\n

Một mình Lâm Vân Võ cũng ăn luôn một con linh kê hấp lá sen, từng thớ thịt linh kê dai ngon ngọt khiến cho hắn muốn mê mẩn, mùi hương lá sen cũng lấn át luôn mùi thịt linh kê.

\r\n\r\n

Sau khi ăn xong một con gà hấp lá sen mà Lâm Vân Võ cũng thở dài một hơi rồi ủ rũ gục đầu xuống nói: “Làm sao đây? Trong nhà chúng ta có nhiều đồ ăn ngon như vậy làm anh ăn cũng có chút mê mẩn rồi, chờ đến ngày anh đi vào tông môn kia anh lại không được ăn những món ăn này nữa rồi. Đến lúc quay về tông môn chắc thèm chết anh mất phả làm sao đây?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Cái này thì anh hai cứ yên tâm đi, trước khi anh đi em sẽ làm thêm một ít để anh ba mang theo ăn dọc đường.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng cảm động mà nhìn về phía Lâm Vân Dật bằng một đôi mắt long lanh nói: “Em ba à, anh yêu em chết mất. Em ba thật tốt với anh quá đi mà.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng ngẩng đầu khỏi một tô canh khác rồi cười cười với khuôn mặt bóng dầu mỡ nói: “Đúng rồi, nếu như anh hai có thể thường xuyên quay trở về nhà thì tốt quá rồi. Anh ba ở nhà còn thường xuyên nghĩ ra những món ăn mới độc lạ, hương vị cũng tuyệt lắm, nếu như anh hai ở nhà là anh hai thường xuyên được thưởng thức những món ăn ngon luôn rồi.”

\r\n\r\n

Ngày hôm nay Lâm Vân Tiêu cũng được ăn đến tận hứng vô cùng, tuy rằng trong nhà hắn hiện tại cũng không thiếu linh kê để ăn thật đấy, hàng ngày hắn cũng có các món linh kê để ăn đổi món thật đấy, nhưng mà một lần mà được thưởng thức hơn chục món linh kê được chế biến bằng những phương pháp không giống nhau như thế này cũng không phải là chuyện thường xuyên được hưởng dụng.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng vô cùng hào sảng mà cười cười rồi nói: “Em tư à, em thật sự hy vọng anh hai thường xuyên quay trở về nhà thật sao? Nếu em mong muốn như vậy thì anh hai sẽ nghĩ cách một chút để tìm thêm nhiều cơ hội quay trở về nhà chơi với em.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng vô cùng vui vẻ mà cười cười nói: “Thật ạ? Như vậy thì tốt quá rồi. Anh hai, anh đừng có lừa em, nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đang ăn nghe vậy cũng quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút cũng có chút tức giận mà nói: “Hừ, thằng nhóc tham ăn này, ngày bình thường cũng có bỏ đói em đâu mà em lại như thế hả? Coi cái nết ăn uống của em kìa. Em xem lại em đi, em như vậy cũng coi được hả?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng không sợ hãi mà cười vô cùng tự đắc nói: “Anh đừng có trách em. Chuyện này còn không phải là do tay nghề của anh ba quá tốt sao?”

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Sau khi ăn một bữa tiệc linh đình xong thì Lâm Vân Dật cũng quay trở về phòng của mình, vừa mới đóng sập cửa lại thì sắc mặt của nó cũng đen hết lại.

\r\n\r\n

Ngay từ ban đầu khi xuất hiện ở thế giới tu chân này thì nó còn đang cho rằng hắn là thai xuyên, nó từ một thế giới khác xuyên tới một thế giới tu chân rồi bắt đầu một cuộc đời mới, nhưng mà sau đó một thời gian thì nó lại phát hiện ra một chuyện, hắn không chỉ là xuyên qua thôi đây, cái mà hắn xuyên chính là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, mà ban đầu thì hắn còn tưởng là hắn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tu chân làm giàu gì đó này nọ, nhưng mà không, hắn phát hiện ra nhân vật mà hắn xuyên qua chỉ là một nhân vật bia đỡ đạn, lúc đó hắn tưởng bản thân hắn cũng đủ thảm lắm rồi, nhưng mà không đâu, hắn thảm mà cả nhà hắn cũng thảm, không chỉ mình hắn làm bia đỡ đạn mà cả gia tộc hắn từ trên xuống dưới đều nhận một kịch bản làm bia đỡ đạn mà nhận cơm hộp sớm.

\r\n\r\n

Thời điểm ngay sau khi nhớ lại tình tiết thì hắn còn cảm thấy trong nhà chắc cũng có người có thể thoát được cái kết cục nhận cơm hộp từ sớm, dù sao thì xuyên suốt cuốn tiểu thuyết đó cũng không nhắc đến nhân vật ‘Lâm Vân Võ’ này một lần nào cả.

\r\n\r\n

Nhưng ai mà ngờ được không có mà vẫn là có, bởi vì xuyên suốt cuốn tiểu thuyết đó tác giả cũng không chỉ đích danh cái tên ‘Lâm Vân Võ’ này mà gọi bằng những cái tên khác, ví dụ như ‘sư huynh bọ ngựa’, hoặc là ‘sư đệ đường lang’, … hoặc những cái tên tương tự như vậy.

\r\n\r\n

Tông môn Ngự Thú Tông sở dĩ được gọi với cái tên này cũng là do đại đa số những tu sĩ ở bên trong tông môn này đều nuôi dưỡng yêu thú làm linh sủng, đương nhiên thì nuôi dưỡng chủng loại yêu thú nào cũng đa dạng vô cùng, nhưng mà những đệ tử giống như Lâm Vân Võ lại nuôi dưỡng một con bọ ngựa làm linh sủng lại là chuyện trước tới nay chưa bao giờ gặp.

\r\n\r\n

Phía bên trong cuốn tiểu thuyết đó cũng đề cập đến tình tiết con bị ngựa của Lâm Vân Võ bởi vì không được bồi dưỡng đầy đủ cho nên nó không thể trưởng thành hoàn toàn được thành một con bọ ngựa suy dinh dưỡng, cho nên con bọ ngựa này kể cả Lâm Vân Võ cũng bị người ta cười nhạo suốt về chuyện này.

\r\n\r\n

Nhưng mà con bọ ngựa kia lại vô cùng trung tâm với chủ, tuy nó bị chê cười nhưng từ trước đến nay nó chưa từng rời bỏ chủ nhân của mình. Có một thời điểm trong quá trình rèn luyện thì con bọ ngựa này cũng nhào lên phía trước mà chắn tai nạn cho Lâm Vân Võ, cũng bởi vậy cho nên con bọ ngựa bị suy dinh dưỡng lại biến thành một con bọ ngựa vừa què vừa suy dinh dưỡng.

\r\n\r\n

Sau chuyện đó thì anh hai Lâm Vân Võ có nói rằng tự nhiên anh ấy cảm thấy giữa cùng với con bọ ngựa kia như có một sợi dây liên kết, đôi bên dường như vô cùng có duyên với nhau, mà tình cảm đôi bên cũng không tồi, dù sao thì con bọ ngựa kia cũng từng chinh chiến, cùng vào sinh ra tử cùng với anh hai, mà con bọ ngựa kia còn thường giúp đỡ anh hai không ít chuyện.

\r\n\r\n

Chỉ là con bọ ngựa này dường như vận khí cũng không được tốt cho lắm thì phải, con bọ ngựa này lớn lên thì còi cọc suy dinh dưỡng, hơn nữa nó còn què chân nữa. Hơn nữa chuyện anh hai chọn con yêu thú là bọ ngựa đã khiến cho ngừoi ta chú ý rồi, mà con yêu thú này còn không được lành lặn nữa thì con bọ ngựa này lại càng bị người ta chú ý thêm.

\r\n\r\n

Thời điểm khi mà Lâm Vân Dật trước kia đọc được cuốn tiểu thuyết này thì nó cũng chỉ cảm thấy dường như mấy nhân vật được cho là xui xẻo trong cuốn tiểu thuyết đó số phận dường như đã trêu đùa mà bỏ rơi bọn họ hết rồi hay gì mà bọn họ có thể xui đến nông nỗi như thế này chứ.

\r\n\r\n

Nhưng mà hiện tại khi đang là một trong những người xui xẻo kia thì nó mới biết được rằng hoá ra cái người mà nó của trước kia cho là những kẻ xui xẻo là đều từ một nhà mà tới, dường như bà tác giả này cũng bí nhân vật cho nên tác giả này cũng lựa chọn luôn tông ti họ hàng của cả nhà người ta rồi gán cho một số phận mang theo chữ xui xẻo thì phải.

\r\n\r\n

Hiện tại khi đang ngồi nghĩ lại những tình tiết trong cuốn tiểu thuyết thêm một lần nữa thì Lâm Vân Dật cũng chỉ có thể cảm thán một câu, quả nhiên không phải người một nhà, không tiến một cửa mà. Đã xui thì đúng là tông ti họ hàng cùng hưởng chung số phận.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì bên trong cuốn tiểu thuyết kia cũng có giới thiệu nhân vật ‘sư huynh bọ ngựa’ này là một người nhìn vô cùng âm trầm, tính tình người này thường là độc lai độc vãng, kỳ thật thì vị sư huynh bọ ngựa này cùng với đại đa số những đệ tử bên trong tông môn cũng không hợp nhau cho lắm, dường như vị sư huynh bọ ngựa này còn bị cô lập nữa.

\r\n\r\n

Nhưng mà, người anh trai Lâm Vân Võ này của nó hiện tại thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, nhìn qua còn thấy khá trẻ con cũng khá bồng bột, người này hiện tại hoàn toàn không dính dáng gì đến cái chứ âm trầm hay độc lại độc vãng gì mới đúng.

\r\n\r\n

Nhớ lại tình tiết một lần nữa thì hình như cuốn tiểu thuyết này còn đề cập đến một chuyện sở dĩ sư huynh bị ngựa biến thành như thế này cũng bởi vì gia biến khiến cho tính cách đột nhiên thay đổi.

\r\n\r\n

phía bên trong cuốn tiểu thuyết đó cũng chỉ nhắc lại một dòng giới thiệu đơn giản về gia tộc của vị sư huynh bọ ngựa này nói gia tộc của sư huynh bị ngã ngựa chẳng qua cũng chỉ là một gia tộc Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi mà thôi, sau này thì vị lão tổ Trúc Cơ kỳ của gia tộc này lại ngã xuống, nhưng mà gia tộc còn không kịp thời chuẩn bị một tồn tại mới có thể thay thế được vị lão tổ này trấn gia, cuối cùng thì cả gia tộc này từ trên xuống dưới cũng bị huỷ diệt hoàn toàn.

\r\n\r\n

Sau khi gia tộc Trúc Cơ kỳ bị diệt vong thì người anh trai của sư huynh bọ ngựa này tựa hộ đã có thể chạy thoát khỏi sự truy sát, tuy rằng người anh trai của sư huynh bọ ngựa đã thoát khỏi cuộc truy sát nhưng mà trên người cũng mang theo một thân trọng thương vô cùng nghiêm trọng, cũng chính vì những trọng thương này cho nên người anh trai này cũng không có cách nào có thể xoay chuyển tình thế được.

\r\n\r\n

Cuốn sách còn ghi lại một tình tiết, thời điểm cuối cùng trước khi lìa đời thì người anh trai của sư huynh bọ ngựa lại tìm thấy được sư huynh bọ ngựa, sau đó người anh trai này cũng truyền luôn toàn bộ linh lực của bản thân đã tu luyện được sang người sư huynh bọ ngựa, đến giây phút đó thì người anh trai của sư huynh bọ ngựa cũng nhắm mắt xuôi tay.

\r\n\r\n

Theo lý mà nói cái chuyện truyền linh lực như thế này cũng chỉ có những đại tu sĩ Kim Đan kỳ thì may ra mới có thể làm được mà thôi.

\r\n\r\n

Nhưng mà bên trong tình tiết của cuốn tiểu thuyết này thì người anh trai của sư huynh bọ ngựa sở dĩ có thể thực hiện quán chú truyền toàn bộ linh lực của bản thân mình sang cho người em trai, tình tiết này nói ra thật sự rất kỳ quái. Nhưng mà hiện tại Lâm Vân Dật cũng có thể giải thích được lý do rồi, hoá ra anh trai của sư huynh bọ cạp có thể truyền linh lực được do hai người này vốn dĩ là anh em sinh đôi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật suy nghĩ một hồi, sau đó lại xoá những suy nghĩ đó đi rồi lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng thì nó cũng có thể sắp xếp lại tình hình của cái gia tộc xui xẻo trong cuốn tiểu thuyết này một lượt rồi, giống như những gì mà hắn dự đoán từ trước thì nhân vật Lâm Vân Dật ở trong cuốn tiểu thuyết này hoà li cùng với Giang Đàm Nhi không bao lâu thì Lâm gia cũng bị huỷ diệt luôn.

\r\n\r\n

Còn nhân vật nữ chính của cuốn tiểu thuyết này có thể thăng tiến từng bước từng bước một, vị nữ chính này là tu sĩ hoả mộc Song linh căn, mà nữ chính còn am hiểu thuật luyện đan nữa, nữ chính này xuất hiện cũng có thẻ ổn định được giá bán của các loại đan dược trên thị trường, cũng chính vì vậy cho nên rất nhiều tu sĩ bên trong Ngự Thú Tông cũng có mối quan hệ khá tốt đẹp cùng với vị nữ chính này.

\r\n\r\n

Nhưng mà vị sư huynh bọ ngựa kia lại nhìn không vừa mắt với nữ chính, đối với nữ chính thì nhân vật sư huynh bọ ngựa này chính là nhân vật phản diện luôn muốn tìm cách đối nghịch cùng với nữ chính.

\r\n\r\n

Nhưng mà, vị sư huynh bọ ngựa này chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật bia đỡ đạn xui xẻo qua đường rất nhỏ trong con đường thăng tiến của nữ chính, mà cũng bởi vì nhân vật sư huynh bọ ngựa này tính tình quái gở cho nên sau khi người này tiến vào một bí cảnh nào đó cũng không có người nào xuất hiện giúp đỡ, những người kia còn bỏ đá xuống giếng, cuối cùng thì sư huynh bọ ngựa cũng ngã xuống ở bên trong cái bí cảnh đó. Cái này cũng coi như kết thúc của mấy nhân vật xui xẻo trong cuốn tiểu thuyết kia.

\r\n\r\n

Tuy rằng đất diễn của nhân vật sư huynh bọ ngựa này cũng hơn đất diễn của nhân vậy Lâm Vân Dật, sống cũng lâu hơn một chút, nhưng mà nhân vật sư huynh bọ ngựa trong cuốn tiểu thuyết kia cũng không tốn quá nhiều giấy mực để miêu tả thì nhân vật này đã bị tác giả kết án tử luôn rồi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đăm chiêu suy đoán một hồi, cái tình tiết sư huynh bọ ngựa nhìn không vừa mắt cũng luôn muốn gây sự cùng với nhân vật nữ chính kia hoi kỳ lạ một chút, tại sao ông anh thứ hai của nó lại vô duyên vô cớ nhìn không vừa mắt nữ chính được chứ? Rốt cuộc thì nguyên nhân sâu xa gì khiến cho ông anh thứ hai của nó lại có diễn biến thâm lý như vậy?

\r\n\r\n

Có một nguyên nhân có thể giải thích cho sự chuyển biến tâm lý của nhân vật sư huynh bọ ngựa này, có lẽ nữ chính của cuốn tiểu thuyết này là người của Giang gia, mà chuyện Lâm gia đột nhiên bị huỷ diệt như vậy thì khả năng cao phía Giang gia bên kia cũng có một chân dẫm cho chết luôn. Mà thật sự thì Lâm gia bắt đầu bị huỷ diệt đúng là sau khi cưới Giang Đàm Nhi kia vào cửa thật.

\r\n\r\n

Còn có một nguyên nhân khác nữa, người ta thường nói một người đắc đạo gà chó lên trời, dù sao thì nữ chính vẫn luôn là nữ chính, nữ chính nhận được sự ưu ái của Thiên Đạo cho nên nữ chính của cuốn tiểu thuyết sẽ đi lên như diều gặp gió không một chút trở ngại nào, mà càng ngày thì nữ chính lại càng rực rõ, ăn theo nữ chính thì chính là gia tộc của nữ chính, nữ chính tốt thì gia tộc tự nhiên sẽ tốt theo, sau này Giang gia phát triển cũng không tồi, mà vận khí của Giang gia cũng theo đó mà dâng lên, sau này phía Giang gia cũng lần lượt cho ra những tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật ngẫm nghĩ một hồi lại đưa tay lên cảm vuốt cái cằm trơn nhẵn một hồi, suy nghĩ lại một lượt tất cả các tình tiết thì nó cũng thầm hoài nghi không thôi, có phải cái thân phận xui xẻo bị mang làm bia đỡ đạn của toàn gia tộc bọn họ không phải tự nhiên mà thành, có khi nào cái sự xui xẻo này là do gia tộc của nữ chính kia thiết kế ra chuyên nhắm vào bọn họ hay không?

\r\n\r\n

Nhưng mà, suy đi tính lại thì Lâm Vân Dật lại cảm thấy chuyện Lâm gia sẽ bị huỷ diệt trong tương lai không xa có khi là do toàn bộ người trong Lâm gia này đầu tiên là mắt mù, thứ hai là thất học. Một bàn cờ toàn những quân tốt lại rơi vào một đám người có mắt không tròng như thế này có bị đánh cho nát nhừ cũng là chuyện bình thường thôi. Hoặc có thể nói một gia tộc đang sống sờ sờ lại bị những trưởng bối thất học trong gia tộc làm cho huỷ diệt toàn bộ không còn một ai sống sót.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật ngẫm nghĩ một hồi lại thở dài một hơi sau đó tính toán tương lai sau này một chút, chuyện đầu tiên mà nó đã làm đó khi phát hiện ra người anh thứ hai lại là một nhân vật xui xẻo khác đó chính là bóc trần thân phận thật sự của con Kim ngọc đường lang này trước rồi, hy vọng là bước đầu tiên cũng có thể giúp ông anh hai của nó cũng có đối xử với con bọ ngựa Khuyết Nguyệt này tốt hơn một chút, cũng hy vọng ông anh thứ hai của nó không đến mức sẽ trở thành nhân vật được mô tả bên trong cuốn tiểu thuyết kia, từng tự biến mình thành một nhân vật bia đỡ đạn vô cùng xui xẻo kia.

\r\n\r\n

End chap 17

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.48556 sec| 2520.25 kb