Phần 15 – Anh hai quay trở lại

\r\n\r\n

------o15o------

\r\n\r\n

Vào một ngày đẹp trời Lâm Vân Dật đang ngồi xếp bằng ở phía bên trên đệm bồ đoàn nhắm mắt lại hết sức chuyên chú mà tu luyện.

\r\n\r\n

Bốn phía xung quanh đệm tấm bồ đoàn cũng bày biện một vòng linh thạch được xếp thành từng đống từng đống nhỏ. Thời điểm khi mà Lâm Vân Dật vận chuyển linh lực của bản thân mấy vòng bên trong thân thể thì linh khí phía bên trong những viên linh thạch này cũng nhanh chóng bị rút, theo từng đợt linh khí bị rút ra thì từng luồng linh khí này cũng như vũ bão mà tràn hết vào bên trong thân thể Lâm Vân Dật.

\r\n\r\n

Trong khoảng thời gian này thì các cửa hàng kinh doanh của Lâm gia kinh doanh buôn bán cũng không tồi, nhờ buôn bán làm ăn càng ngày càng phát đạt cho nên lượng linh thạch chảy vào túi Lâm gia càng lúc càng nhiều, dạo gần đầy trên người những tu sĩ của Lâm gia đại khái cũng có dư giả một chút, giờ bọn họ có muốn sử dụng linh thạch để tu luyện cũng coi như thẳng tay mà bỏ ra thôi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng chính là người đưa ra nhiều sáng kiến kinh doanh nhất, cũng nhờ vào những sáng kiến này mà công việc kinh doanh của Lâm gia cũng được đổi mới không ngừng khiến cho lượng linh thạch chảy vào túi càng lúc càng nhiều, nhờ vậy cho nên tiền lời mà Lâm Vân Dật thu được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cũng được tăng lên không ít.

\r\n\r\n

“Rầm”

\r\n\r\n

Cánh cửa lại tiếp tục bị bung khỏi bản lề cũng khó tránh khỏi những lực đá mạnh như vũ bão của Lâm Vân Tiêu mà rớt xuống đất.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu đứng bên cạnh cửa nhăn răng ra cười cười nói: “Anh ba, anh ba, nhanh, nhanh lên, anh hai đã quay trở lại rồi. Anh hai đã quay trở lại rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật giật mình kết thúc quá trình tu luyện rồi lừ mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu lạnh giọng lên giọng nói: “Đã nói bao nhiêu lần mà em còn không sửa sao? Em có biết phá rối người khác khi đang tu luyện có ý nghĩa gì không hả? Em còn muốn để anh phải nói bao nhiêu lần mới nhớ hả? Lần sau muốn tiến vào cửa phải gõ của. Có nghe không hả? Phải gõ cửa.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi cười ngờ nghệch nói: “Vâng ạ, vâng ạ, xin lỗi anh ba, lần sau em sẽ chú ý, lần sau em sẽ chú ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng vô cùng tức giận mà gào lên nói: “Lần sau lần sau? Lại còn có lần sau nữa sao? Em không cảm thấy em dùng cái từ lần sau đó quá nhiều lần rồi mà em không nhớ được hả? Em không thấy cách hành sự của mình là quá đáng lắm sao hả? Lần sau em có dám thử hành sự lỗ mãng như vậy trước mặt những đại tu sĩ không hả? Hay em chỉ giỏi bắt nạt một mình anh thôi hả? Em còn không sửa cái tính lỗ mãng của mình lại cẩn thận có ngày bị người ta đánh cho liệt người.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút xấu hổ mà gãi đầu rồi cười làm lành nói: “Em xin lỗi anh ba, để em giúp anh sửa lại cửa.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi hừ lạnh một tiếng sau đó khoanh tay nói: “Ừ, làm nhanh đi, nhớ đừng có mà lần sau nữa đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu vừa sửa cánh cửa vừa nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Anh ba à, dạo gần đây phụ thân bị làm sao ấy. Em cảm thấy dạo gần đây phụ thân cứ nhìn em bằng một ánh mắt hơi quai quái, mỗi lần bị phụ thân nhìn như vậy khiến cho em hơi rợn người.”

\r\n\r\n

Bởi vì Lâm Vân Dật đã chỉ điểm cho Lâm Vân Tiêu thay đổi công pháp tu luyện, sau đó thì Lâm Vân Tiêu cũng quyết định chuyển đổi tu luyện từ Canh kim kiếm quyết sang tu luyện công pháp Hoả viêm quyết, ai mà ngờ được là chỉ cần chuyển đổi công pháp tu luyện một chút thôi mà Lâm Vân Tiêu đã có thể tu luyện thành công luôn như vậy đâu. Cho nên hình tượng của Lâm Vân Dật hiện tại trong lòng của Lâm Vân Tiêu còn lớn hơn cả phụ thân cùng với lão tổ của gia tộc luôn rồi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật chống tay lên đầu gối cũng có chút lười biếng mà nhướn mày nói: “Có lẽ là do phụ thân đang cảm thấy vô cùng rối rắm thôi.”

\r\n\r\n

Theo như những gì mà Lâm Vân Dật đánh giá thì có lẽ là suy đoán của nó không sai rồi, có vẻ như thằng em trai ngốc nghếch của nó xác thật đúng là tu sĩ lôi hoả Song linh căn kia rồi.

\r\n\r\n

Nhưng mà, nền tảng của Lâm gia bọn họ thật sự cũng quá cạn, dù sao thì lão tổ gây dựng sự nghiệp cũng không được bao nhiêu thời gian cả, bọn họ tính đến hiện tại cũng chỉ là đời thứ ba của Lâm gia mà thôi, hiện tại nguồn tài nguyên của gia tộc cũng chẳng có bao nhiêu cả, đương nhiên là một quyển công pháp hệ Lôi thì bọn họ cũng không có, mà công pháp tu luyện hệ Hoả thì bọn họ cũng chỉ có một vài quyển công pháp thích hợp cho những tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ tu luyện mà thôi.

\r\n\r\n

Có lẽ là sau khi phát hiện ra rằng thằng con trai thứ tư vốn dĩ được cho là ham ăn lười làm lại thêm ngu dốt đột nhiên biến thành tuyệt thế thiên tài với thiên tư vô cùng cao như vậy thì ông cha Lâm Viễn Kiều này chắc cũng cảm thấy vui mừng lắm rồi đây, nhưng mà sau khi vui mừng xong rồi thì phụ thân chắc cũng không thể vui mừng được quá lâu mà chuyển sang trạng thái lo âu buồn rầu chỉ vì gia tộc không có biện pháp nào có thể cung cấp hoàn cảnh tu luyện ưu việt hơn giúp cho con trai mình phát triển.

\r\n\r\n

Mà thời điểm hiện tại người con trai thứ hai trong nhà là Lâm Vân Võ đang là đệ tử của Ngự Thú Tông, thời gian sắp tới cũng là thời gian người con trai thứ hai này quay trở về nhà để thăm viếng, sau khi biết được thông tin này có lẽ phụ thân lại bắt đầu động tâm tư muốn để cho con trai thứ hai dẫn con trai thứ tư cùng tiến vào bên trong tông môn, có gì thì tông môn lớn cũng có thể giải quyết được vấn đề nan giải mà gia tộc nhỏ như Lâm gia không thể giải quyết được.

\r\n\r\n

Chỉ là … nội dung của cuốn tiểu thuyết này bắt đầu được kể lại theo góc nhìn của nữ chính sau khi tiến vào tông môn mới bắt đầu, mà theo tình tiết của cuốn tiểu thuyết thì người anh trai thứ hai Lâm Vân Võ của Lâm gia đã tiến vào tông môn trước nữ chính một đoạn thời gian rồi, nhưng mà người anh trai thứ hai này như thế nào bên trong cuốn tiểu thuyết đó hoàn toàn không đề cập đến cũng không có quá nhiều tình tiết.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì Lâm Vân Dật cũng vô cùng hy vọng người anh trai thứ hai này không có bất kỳ một liên quan gì đến nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, gia tộc bọn họ cũng chỉ vì có một chút dính dáng đến nữ chính thôi cũng khiến cho cả gia tộc bị huỷ diệt, hy vọng là người anh trai thứ hai này có thể thoát khỏi bàn tay nữ chính mà an toàn không phải ngã xuống quá sớm.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vật Dân đang trầm tư suy nghĩ mà cười cười nói: “Anh ba, anh đang suy nghĩ cái gì trong đầu mà thả hồn đi xa quá vậy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhìn về phía Lâm Vân Tiêu cũng vô cùng nghiêm túc mà nói: “Em trai, em có muốn đi đến Ngự Thú Tông không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi cười cười nói: “Anh ba, anh cũng đi cùng với em đến Ngự Thú Tông luôn sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật lắc đầu rồi nhíu mày nói: “Với cái tư chất này của anh ba thì phía Ngự Thú Tông bên kia chắc chắn là không nhận đâu.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì lắc đầu rồi cười cười nói: “Vậy thì em không đi đâu hết, anh ba ở chỗ nào thì em sẽ ở chỗ đó.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy thì thở dài một hơi rồi xua tay nói: “Thôi, không nghĩ nữa. Chuyện này tính sau. Chúng ta đi thôi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật thở dài một hơi thầm nghĩ: Kỳ thật thì em trai hắn không đi đến Ngự Thú Tông bên kia cũng khá tốt. Cuốn tiểu thuyết này bắt đầu ở Ngự Thú Tông, mà nam chính cùng nữ chính đều có mặt ở Ngự Thú Tông, mà một núi tuyệt đối không thể dung hai hổ. Với thiên tư của em trai hắn một khi gia nhập tông môn tuyệt đối sẽ trở thành đối thủ để cho nam chính cùng nữ chính cạnh tranh. Mà cuốn tiểu thuyết này nam chính cùng nữ chính làm chủ, những kẻ đối nghịch với nam chính cùng nữ chính cũng được gán cái mác ‘nhân vật phản diện’, mà kết cục của nhân vật phản diện thì … đã được định sẵn rồi.

\r\n\r\n

Người anh trai thứ hai của hắn Lâm Vân Võ khi mới năm tuổi thôi đã bị đưa đến Ngự Thú Tông bên kia để tu luyện luôn rồi, mà thời điểm anh trai thứ hai rời khỏi gia tộc thì nó cùng Lâm Vân Tiêu còn chưa được sinh ra đời nữa. Mà nghe nói sau khi tiến vào Ngự Thú Tông thì anh trai Lâm Vân Võ cũng được tông môn đưa đi đào tạo sâu cho nên không được phép xuống núi quay trở về gia tộc.

\r\n\r\n

Ngự Thú Tông vốn là đại tông môn, biển học mênh mông sâu không gì có thể đo đếm được, có thể tiến vào tông môn tu học cũng là chuyện vô cùng tốt. Đại đa số những tông môn muốn gia tăng lòng trung thành của đệ tử đối với tông môn thì bọn họ cũng thường thu nhận những đệ tử ngay từ khi tuổi tác còn rất nhỏ, mà thời gian ngay sau khi gia nhập tông môn thì những đệ tử này không được phép rời khỏi tông môn quay trở về gia tộc của mình, cái này thì phía tông môn hay gọi là chặt đứt phàm duyên.

\r\n\r\n

Tính đến hiện tại thì Lâm Vân Võ đã rời khỏi gia tộc cũng được bảy năm ròng rã rồi đấy, hiện tại có lẽ Lâm Vân Võ đã tiến giai thành Luyện Khí kỳ tầng 4 rồi, mà đã tiến vào Luyện Khí kỳ tầng 4 cũng tương đương bước vào cảnh giới Luyện Khí trung kỳ rồi, thường thì sau khi những đệ tử khi đạt đến cảnh giới Luyện Khí trung kỳ mới được phép xuống núi thăm người thân.

\r\n\r\n

Hai người anh cả Lâm Vân Văn cùng anh hai Lâm Vân Võ là anh em sinh đôi cho nên hai người này lớn lên với dáng vẻ tương tự gần y như nhau. Đương nhiên thì hai người bọn họ cũng có những điểm khác biệt, so về độ hoà hoa phong nhã thì anh cả xếp phần hơn, còn người anh thứ hai này lại phát triển theo thiên hướng có vài phần chí khí oai hùng hơn hẳn.

\r\n\r\n

Mà theo như những gì mà Lâm Vân Dật đánh giá thì hai anh em sinh đôi lại có những khác biệt to lớn như thế này cũng có quan hệ với linh căn của hai người bọn họ.

\r\n\r\n

Người anh cả Lâm Vân Văn là tu sĩ kim thuỷ Song linh căn, còn người anh trai thứ hai lại là tu sĩ kim hoả Song linh căn.

\r\n\r\n

Đối với những tu sĩ có linh căn thuộc tính Thuỷ thì đương nhiên là tính cách cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, còn những tu sĩ có thuộc tính Hoả thì tính cách cũng có phần nào đó nóng nảy bạo dạn hơn không ít.

\r\n\r\n

Cũng chính vì thuộc tính linh căn tạo thành những ảnh hưởng không nhỏ cho nên tính cách của Lâm Vân Văn có phần ôn tồn lễ độ còn tính cách của Lâm Vân Võ lại có vẻ tuỳ tiện vui vẻ hơn rất nhiều.

\r\n\r\n

Cũng không biết có phải nguyên nhân đều là anh em sinh đôi cho nên hai người Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Võ hiện tại đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 4.

\r\n\r\n

………

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đi theo Lâm Vân Tiêu cùng tiến vào bên trong đại sảnh của Lâm gia, lúc này thì phụ thân, mẫu thân cùng với anh cả đều đang có mặt, mà cả ba người này hiện tại đang ríu rít mà vây quanh Lâm Vân Võ mà hỏi han vô cùng ân cần. Một người một câu hỏi tới tấp, dù sao thì bốn người bọn họ đã xa cách nhau mấy năm ròng rã rồi cơ mà.

\r\n\r\n

Thời điểm khi mà Lâm Vân Dật vừa mới xuất hiện ở hiện trường thì ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ hết lên người Lâm Vân Dật mà bỏ qua nhân vật chính trong nhà Lâm Vân Võ luôn.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì Lâm Vân Võ cũng cảm thấy có chút tò mò mà đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật mà đánh giá một lượt. Tuy rằng bảy năm này Lâm Vân Võ vẫn luôn ở bên trong Ngự Thú Tông tu luyện không được quay trở về nhà, nhưng mà mỗi năm năm gia tộc đều mang một lượng lớn tài nguyên tu luyện đến để hỗ trợ cho hắn phần nào, cho nên mỗi năm hắn đều gặp được người của gia tộc cũng thu thập được thông tin cũng như tình hình phát triển đại khái của gia tộc hiện tại. Sau này thì Lâm Vân Võ cũng mơ hồ mà biết được là trong nhà lại sinh thêm hai người em trai nữa, mà người em trai thứ ba này thiên tư thông minh, từ nhỏ đã thông tuệ hiểu biết vô cùng sâu rộng. Tuy rằng người em tria thứ ba này cũng chỉ là tu sĩ Ngũ linh căn thôi nhưng mà người em trai thứ ba này tựa hồ cũng không được bình thường cho lắm thì phải.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía Lâm Vân Võ một lượt rồi cười cười chắp tay lại nói: “Gặp qua anh hai.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Chào em ba.”

\r\n\r\n

Lúc này thì ánh mắt của Lâm Vân Tiêu cũng sánh lấp lánh như sao mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ một hồi, kỳ thật thì trong lòng Lâm Vân Tiêu cũng hơi hồi hộp một chút mà mân mê hai ngón tay.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cười cười nói: “Em chào anh hai, lần này anh hai quay trở về đây chơi cũng không biết anh hai có mang theo lễ vật về cho bọn em không ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Mang theo.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nhanh chóng lấy ra một túi màn thầu rồi cười cười đưa cho Lâm Vân Tiêu nói: “Đây là bánh màn thầu bảy màu do đích thân linh trù sư của Ngự Thú Tông làm ra, mong hai em không chê.”

\r\n\r\n

Mấy cái bánh màn thầu mà Lâm Vân Võ vừa mới lấy ra ngoài cũng có đủ mọi màu sắc khác nhau, nhìn xếp chồng lên nhau như vậy cũng khá bắt mắt nhìn cứ như bảy sắc cầu vồng vậy.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng cầm lấy một cái bánh màn cho lên miệng ăn luôn rồi gật gù nhận xét nói: “Cũng ngon đấy. Anh hai, em cảm thấy hương vị của cái bánh màn thầu này cũng khá thơm mà cũng khá ngọt đấy chứ, nhưng mà cái bánh này hình như hơi cứng quá rồi thì phải, nhai cũng hơi rát. Anh ba à, anh có muốn ăn thử mấy cái bánh màn thầu này không ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật lắc đầu nói: “Không cần.”

\r\n\r\n

Tuy rằng mấy cái bánh màn thầu này khá cứng nhưng mà răng của Lâm Vân Tiêu răng cũng không tồi, trong một chốc thì nó cũng gặm được ba cái bánh màn thầu.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật híp mắt nhìn về phía Lâm Vân Võ rồi nhướn mày nói: “Anh hai, em cũng nghe người ta nói bánh màn thầu bảy màu của Ngự Thú Tông hương vị cũng không tồi. Nhưng mà nghe nói đại đa số đệ tử của Ngự Thú Tông cũng không hay ăn bánh màn thầu này cho lắm mà đúng không? Bọn họ thường xuyên mang bánh màn thầu này cho linh thú ăn mà nhỉ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút ngượng ngừng mà khựng lại một chút sau đó gật đầu rồi cười cười nói: “Ừ, đúng vậy. Đúng là … có chuyện như vậy. Thật ra thì hương vị của bánh màn thầu bảy màu này kỳ thật cũng khá ổn cho nên đại đa số đệ tử bên trong tông môn cũng thường xuyên coi bánh màn thầu thành đồ ăn ngon. Anh cũng thấy hương vị của loại bánh này khá ổn.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu ngẩng đầu lên rồi cười cười nói: “Anh hai, dạo gần đây trong nhà cũng làm được không ít bánh trứng gà nữa đấy, hương vị của bánh trứng gà cũng không tệ lắm. Anh đã ăn thử chưa ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Đương nhiên là anh đã ăn qua rồi. Hương vị của bánh trứng gà đúng cũng không tồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đưa mắt đánh giá Lâm Vân Võ từ trên xuống dưới một lượt cũng có chút tò mò mà cười cười nói: “Anh hai, em nghe người ta nói lại rằng, đã là đệ tử của Ngự Thú Tông thì mỗi một đệ tử đều phải nuôi dưỡng linh thú khế ước đúng không ạ? Anh hai thì sao ạ? Anh hai đã tuyển chọn được linh thú kế ước riêng cho bản thân mình chưa ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe đến chuyện này cũng rũ đôi mắt xuống thở dài một hơi cũng có chút phiền muộn mà gật đầu nói: “Anh đã chọn xong rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhìn thấy sắc mặt của Lâm Vân Võ như vậy thì nhíu mày nói: “Sao sắc mặt của anh hai lại không tốt như vậy ạ? Hay là linh sủng của anh hai gặp vấn đề gì rồi sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ chần chừ một chút rồi thở dài một hơi sau đó cũng phóng con thú khế ước ra ngoài, rất nhanh sau đó thì một con yêu thú bọ ngựa cũng từ từ xuất hiện ở phía bên trong đại sảnh.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhíu mày nhìn chằm chằm về phía con bọ ngựa đang đứng trên mặt đất mà trong lòng cũng tràn đầy lo lắng nhíu mày nói: “Con trai, đây là … không phải đây là Đao phong đường lang đấy chứ? Nhưng mà, sao tình trạng của con bọ ngựa này lại biến thành như vậy được chứ? Hình như lớp giáp xác của con bọ ngựa này hơi mềm một chút, nó bị suy dinh dưỡng sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy thì gật đầu có chút phiền muộn mà thở dài một hơi nói: “Vâng ạ, con nghĩ cũng có khả năng này. Kỳ thật thì trước đó con cũng từng tìm gặp một vị trưởng lão bên trong tông môn để nhờ vị trưởng lão này cố vấn qua một đợt về vấn đề này rồi. Nhưng mà đáng tiếc thì vị trưởng lão này cũng không thể nói rõ được nguyên nhân cụ thể là gì, vị trưởng lão đó cũng chỉ nói qua loa là do phẩm tướng bẩm sinh của con bọ ngựa này không được tốt cho lắm thôi ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Võ một chút rồi nói: “Thằng hai, con đã tiến hành ký kết khế ước với con bọ ngựa này rồi sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ thưa phụ thân. Lúc Khuyết Nguyệt vẫn còn bên trong trứng linh trùng thì con đã tiến hành ký kết khế ước với nó luôn rồi.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì chuyện muốn ký kết kế ước cùng với linh thú cũng không phải đơn giản chỉ cần muốn là được, thời điểm khi tiến hành ký kết khế ước với linh thú cũng dễ dàng gặp phải tình trạng bị phản phệ do linh thú không hợp tác hoặc do tu sĩ thực lực quá yếu, mà một khi bị phản phệ thì cả tu sĩ tiến hành kế ước cùng linh thú bị khế ước đều có thể bị thương.

\r\n\r\n

Nhưng mà lựa chọn tiến hành khế ước với những con linh thú còn đang trong giai đoạn nuôi dưỡng trong linh trứng thì hoàn toàn khác, ví dụ như con bọ ngựa này là một loại linh trùng, nếu như con linh trùng này vẫn còn ở bên trong trứng linh trùng mà tu sĩ lựa chọn tiến hành khế ước luôn cũng có thể tránh được không ít tình trạng bị phản phệ dẫn tới bị thương do linh thú không hợp tác.

\r\n\r\n

Hơn nữa, nếu như chủ nhân cùng với linh thú chịu khế ước khi còn ở trong giai đoạn trứng như này thì giữa chủ nhân cùng với yêu thú cũng hình thành một mối liên hệ sâu sắc hơn một chút, mối quan hệ này chính là mối quan hệ thân nhân, con yêu thú khi mở mắt nhìn thấy chủ nhân ngay thời điểm trứng mới nở cũng tự động coi chủ nhân thành người thân, như vậy thì con yêu thú sẽ càng trung tâm hộ chủ hơn nữa.

\r\n\r\n

Còn khuyết điểm ssao? Đương nhiên là lựa chọn khế ước với yêu thú chỉ trong giai đoạn còn trong phôi thai như thế này cũng có không ít tệ đoan rồi. Dù sao thì những con yêu thú khi còn trong giai đoạn phôi noãn cũng khó có thể phán đoán được phẩm tướng cụ thể như nào, cũng khó có thể phán đoán được con yêu thú này là tốt hay là xấu, một khi không cẩn thận thì con yêu thú phía bên trong là một con thứ phẩm chủng loại cũng như phẩm tướng không được tốt cho lắm. Mà muốn giải trừ khế ước giữa tu sĩ cùng thú khế ước trong giai đoạn này cũng cần phải trả một cái giá không nhỏ. Ví dụ như con yêu thú của Lâm Vân Võ đây là ví dụ cụ thể.

\r\n\r\n

Đối với những tu sĩ ngự thú mà nói thì việc lựa chọn được một con linh sủng thích hợp với bản thân mình chính là bước đầu tiên quan trọng nhất để bắt đầu đặt chân vào con đường tu luyện, chuyện này cứ như đánh cược vậy, cược thắng là thắng từ vạch xuất phát, còn cược thua thì … không cần phải nói kết quả nữa.

\r\n\r\n

Đối với tu sĩ tu hành theo con đường ngự thú mà nói thì việc lựa chọn một con linh sủng thích hợp để làm thú khế ước cũng là việc vô cùng quan trọng, thú khế ước có thể vừa làm bạn với chủ nhân, mà thú khế ước cũng có thể cùng chủ nhân từng bước trưởng thành từng bước phát triển, nói chung thì thú khế ước có thể cung cấp cho chủ nhân không ít lợi ích.

\r\n\r\n

Đối với những tu sĩ tu hành theo con đường ngự thú mà xui xẻo chọn trúng một con linh sủng không thích hợp cho bản thân mình thì đương nhiên cũng không thể giúp đỡ được gì quá lớn mà có khi con linh thú này còn trở thành một gánh nặng nữa.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhìn chằm chằm về phía con bọ ngựa trên mặt đất mà trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ mà nhíu mày nói: “Thằng hai à, con bọ ngựa này hình như quá … yếu rồi thì phải, con nhìn nó kìa, đến đôi chân trước của nó mà nó còn không nâng lên được, mà nó … đứng còn đứng không nổi kìa, con … con không cho nó ăn gì sao? Con bỏ đói nó hả? Con không cho nó ăn linh cốc hay cái gì khác sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ gật đầu rồi vội vã lắc đầu mà nói: “Không mà phụ thân, con đương nhiên là cho nó ăn, mà con còn cố ý lựa chọn những loại linh cốc có phẩm tướng tốt mới cho nó ăn đấy. Nhưng mà Khuyết Nguyệt không động tới cũng không muốn ăn.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhìn con bọ ngựa đang đứng run rẩy trên mặt đất cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Thằng hai à, theo phụ thân được biết thì thú khế ước của Ngự Thú Tông bên kia nhiều vô số kể mà đúng không? Chim bay trên trời, cá nhảy dưới nước, thú chạy trên bờ cái gì cũng có mà đúng không? Sao tự nhiên con lại chọn khế ước với con bọ ngựa như này chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ gãi đầu rồi cười cười nói: “Dạ, lúc đó con đi dạo rồi tìm được một cái động phủ vất đi, sau khi tiến vào bên trong khám phá thì con phát hiện được trái trứng linh trùng này, lúc đó con cảm thấy con cùng với trái trứng này cũng có chút duyên phận với nhau cho nên con …”

\r\n\r\n

Thực ra thì chuyện nuôi linh thú của các ngự thú sư là một việc thật sự rất tốn tiền, ngay từ thời điểm ban đầu mà nói thì chỉ cần tìm trứng của linh sủng thôi cũng là một chuyện phải bỏ tiền rồi, không chỉ có trứng của linh sủng thôi đâu mà mua linh thú ấu thể cũng là một chuyện rất tốn tiền, ví dụ như mua một con linh hổ ấu tể mà có phẩm tướng tốt hơn một chút cũng cần phải yêu cầu phải tiêu tốn đến 1 vạn linh thạch mới có thể mua được, cái này chẳng qua cũng chỉ là giá cả mua sắm linh thú ấu tể thôi đâu, còn thời gian kế tiếp chính là nuôi nấng linh thú trưởng thành đấy, mà việc nuôi nấng linh thú trưởng thành cũng là một khoản linh thạch vô cùng khổng lồ nữa. Nhưng mà chuyện nuôi nấng một con linh trùng thì hoàn toàn khác, ví dụ như nuôi nấng một con yêu thú bọ ngựa đây là một vì dụ điển hình, nuôi nấng một con bọ ngựa này cũng khá đơn giản, riêng trứng của con linh trùng cũng không đáng giá bao nhiêu rồi, dù sao thì trứng của linh trùng cũng là những loại linh thú cửa hông không đáng giá, mà bọ ngựa cũng dễ ăn, dễ nuôi dưỡng nên tốn kém cũng không bao nhiêu cả, nếu như may mắn hơn nữa thì có khi lại nuôi được những con bọ ngựa cho hiệu quả kỳ binh gì đó thì sao?

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhíu mày nhìn về phía Lâm Vân Võ mà nói: “Thằng hai, nói vậy là trước khi con tiến hành khế ước mà con còn không biết bên trong trái trứng đó là con linh trùng gì sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười gượng một chút rồi gãi gãi đầu nói: “Dạ, con … kỳ thật thì lúc đó con cũng không biết ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhíu mày mà nhìn về phía Lâm Vân Võ một chút thầm thở dài một hơi thầm nghĩ: Có vẻ như ông anh thứ hai này của hắn cũng đủ hố người khác mà. Ông anh thứ hai này cái gì cũng không biết, đã không biết rồi còn dám tuỳ tiện khế ước, khế ước xong rồi lại tiếp tục không biết rồi biến thành như thế này, vị này thật sự là bình thản quá đấy nhỉ?

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nhíu mày rồi thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Thằng hai à, chuyện chọn linh sủng là một chuyện vô cùng quan trọng với con. Khi con quyết định một chuyện vô cùng quan trọng như vậy thì con nên truyền một chút tin tức trở về gia tộc để thông báo cho phụ thân biết. Cho dù là con muốn có một con linh sủng có phẩm tướng tốt thì gia tộc chúng ta vẫn có thể mua được cho con mà. Sao con lại …”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cười cười cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Phụ thân à, tuy rằng lúc đó trong túi con cũng không có bao nhiêu linh thạch cả thật, nhưng mà chuyện lựa chọn linh sủng con vẫn luôn cẩn thận mà, không phải là con muốn tiết kiệm khoản linh thạch không muốn mua chủng loại yêu thú tốt đâu. Lúc ấy tự nhiên con lại có một loại trực giác mách bảo là con cùng với quả trứng linh trùng này rất có duyên với nhau đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đứng bên cạnh nhìn chằm chằm về phía con yêu thú bọ ngựa đang đứng trên mặt đất mà trầm mặc đánh giá một lượt.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu đi tới trước mặt con bọ ngựa rồi ngồi xổm xuống, sau đó nó cũng dùng một đôi mắt vô cùng tò mò mà nhìn tới nhìn lui nhìn trước nhìn sau con yêu thú bọ ngựa đang đứng phía bên trên mặt đất một hồi không rời mắt được.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì trước kia lão tổ của Lâm gia, Lâm Vọng Bắc cũng từng nuôi dưỡng qua linh thú khế ước rồi, nhưng mà trong đại chiến của năm đó với Thiên Ma Giáo thì con yêu thú đó không may mắn mà hy sinh rồi. Hiện tại thì phía bên trong gia tộc cũng không có một tộc nhân nào có thể khế ước với linh thú, nhưng mà hiện tại Lâm Vân Võ quay trở về với một con yêu thú như này cũng khiến cho Lâm Vân Tiêu nhịn không được mà chạy đến nhìn tới nhìn lui một lượt.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều đứng một bên cũng chần chờ một chút rồi thở dài một hơi nói: “Thằng hai, cũng may là con cũng vừa mới khế ước với con yêu thú này không bao lâu, hay là vậy đi, con có thể giải trừ khế ước với con yêu thú này rồi đổi sang một con yêu thú khác đi.”

\r\n\r\n

Đối với tu sĩ mà nói thì thú khế ước cũng là một trong những chiến lực vô cùng quan trọng, nếu như lúc lựa chọn thú khế ước mà chọn trúng con không được cho lắm, phẩm tướng không được tốt cho lắm thì có thể giải trừ trước đi để ngăn cản tổn hại cũng được, còn may mắn mà có thể khế ước được với một con thú khế ước có phẩm tướng tốt thì đó cũng là một chiến binh có thể trợ giúp cho chủ nhân.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy thì lắc đầu rồi thở dài một hơi nói: “Phụ thân, con cảm thấy Khuyết Nguyệt vẫn còn có thể cứu được, con muốn … chờ thêm một thời gian nữa xem sao.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì chuyện đổi sang một loại thú khế ước khác cũng là chuyện rắc rối chứ không phải đơn giản, yêu cầu cấp thiết đó chính là giải trừ thú khế ước với chủ nhân cái đã, sau đó cũng cần phải tìm một con yêu thú thích hợp để tiếp tục thực hiện khế ước. Nhưng mà, cũng không biết tại sao mà Lâm Vân Võ lại cảm thấy hắn cùng với con bọ ngựa này duyên phận không cạn, cái này cũng không biết vì lý do gì nhưng mà tư tâm thì hắn lại cảm thấy vô cùng thân thiết với con bọ ngựa này, cho nên hắn cảm thấy vô cùng luyến tiếc cũng không muốn giải trừ với con bọ ngựa này cho lắm.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy thì nhíu mày nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút rồi lên tiếng dò hỏi nói: “Thằng ba, con cảm thấy sao?”

\r\n\r\n

Nhìn thấy phụ thân đột nhiên trở nên nghiêm túc mà quay sang dò hỏi ý kiến của em ba như vậy cũng khiến cho Lâm Vân Võ cảm thấy vô cùng bất ngờ, lúc này thì hắn cũng quay sang nhìn về phía Lâm Vân Dật mà trong tâm tình cũng có chút vi diệu không thôi. Cái này là …

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn về phái Lâm Vân Võ rồi nhíu mày nói: “Anh hai, chắc anh cũng hỏi mấy người bên phía Ngự Thú Tông rồi đúng không? Đám người bên phía Ngự Thú Tông bên kia nói sao ạ? Bọn họ có cho anh lời khuyên gì không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút ảm đạm mà thở dài một hơi nói: “Đúng là anh đã hỏi qua một vị trưởng lão ngoại môn mà anh quen biết từ trước rồi. Nhưng mà vị trưởng lão này cũng không thể biết nguyên nhân tại sao mà Khuyết Nguyệt lại biến thành như thế này. Nhưng mà vị trưởng lão ngoại môn kia chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn nữa thú khế ước của vị trưởng lão đó lại là con Thanh linh ưng, cho nên vị trưởng lão này chắc cũng không quá hiểu biết về những chủng loại yêu thú bị ngựa này cho lắm. Anh nghĩ có lẽ là những trưởng lão Kim Đan kỳ chắc cũng có biết được nguyên nhân cụ thể của Khuyết Nguyệt là gì, nhưng mà … trưởng lão Kim Đan kỳ trong tông môn thì anh không thể gặp được, anh chẳng qua cũng chỉ là một trong những đệ tử vô cùng tầm thường trong tông môn nên anh cũng không có cơ hội để tiếp xúc với những vị trưởng lão Kim Đan kỳ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đưa mắt lên nhìn con yêu thú bọ ngựa trước mặt cũng tiến hành đánh giá con yêu thú trước mặt này một lúc lâu, cuối cùng thì Lâm Vân Dật cũng có thể xác định được gì đó rồi gật đầu.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Võ đang đứng trước mặt rồi tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc nói: “Anh hai, cũng khó có được dịp anh hai lại có cơ hội quay trở về gia tộc chơi một lần như thế này. Ngày hôm nay em quyết định mang những món đồ trân quý mà em đã trân trọng trong bao nhiêu năm qua muốn giao lại cho anh hai, mong anh hai nhận lấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng nhẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Võ mà tỏ vẻ vô cùng hâm mộ nói: “Thật đấy ạ? Anh hai à, hình như mặt mũi của anh hai cũng thật lớn quá à nha, không ngờ là anh hai vừa mới trở về nhà mà anh ba chịu mang luôn những món đồ trân quý mà anh ba cất giữ trong kho ra giao lại cho anh hai luôn mà. Phải nói những món đồ trân quý đó ngày bình thường anh ba còn không cho ai sờ đến đâu. Thật không ngờ được đấy, không ngờ là anh vừa mới quay trở về nhà thôi mà anh ba lại chịu bỏ ra được mang tặng cho anh luôn đấy. Cái này đúng là bất công quá mà.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu tỏ vẻ vô cùng hứng thú nói: “Thật như vậy sao? Vậy thì đa tạ em ba rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật quay sang nhìn về phía Lâm Vân Tiêu còn đang hậm hực mà lên tiếng phân phó luôn nói: “Em trai, có chuyện muốn nhờ em đây. Dưới giường có anh có một cái hộp bách bảo đấy. Em đến phòng của anh mang hộ anh cái hộp bách bảo đó tới đây luôn đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy mà trong lòng cũng có chút hưng phấn như chuẩn bị khám phá được điều gì đó mới mẻ lắm mà hớn hở nói: “Vâng, em lập tức đi ngay đây, anh chờ em một chút, em sẽ mang đến đây cho anh ngay lập tức luôn đây.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì Lâm Vân Tiêu cũng tò mò cái hộp bách bảo kia từ lâu lắm rồi, nhưng mà Lâm Vân Dật không cho mở ra cũng không cho khám phá. Cũng khó có được cơ hội khiến cho Lâm Vân Dật nguyện ý mang cái hộp bách bảo kia ra ngoài cho người khác nên Lâm Vân Tiêu cũng hưng phấn vô cùng, cuối cùng thì cái đáp án kia cũng đươc cởi bỏ luôn rồi. 

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cũng cúi đầu nhìn chằm chằm sắc mặt của Lâm Vân Dật một hồi, kỳ thật thì hắn cũng cảm thấy vô cùng tò mò với món đồ được cất chứa bên trong cái rương bách bảo đó, đó là đồ mà thằng ba cất giấu bao nhiêu lâu rồi đấy, hiện tại nó chịu lấy ra cho nên ông cũng muốn biết rốt cuộc là bên trong hồ lô của thằng nhóc này đang cất chứa thứ gì.

\r\n\r\n

Tương tự như vậy thì Lâm Vân Văn cùng mẫu thân Thẩm Thanh Đường cũng cảm thấy vô cùng tò mò với cái rương của Lâm Vân Dật đang cất chứa thứ gì.

\r\n\r\n

End chap 15

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.48582 sec| 2580.586 kb