Phần 13 – Sinh nhật

\r\n\r\n

------o13o------

\r\n\r\n

Cửa hàng luyện khí Nguyệt Xuyên.

\r\n\r\n

Giang Nghiên Băng cũng vô cùng hưng phấn mà cười cười nói: “Mẫu thân à, mẫu thân mua bánh Thăng tiên vấn đỉnh của Lâm gia cho con thật đấy ạ?”

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nguyệt gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.

\r\n\r\n

Giang Nghiên Băng vui mừng vô cùng nhưng mà ngay sau đó cậu bé cũng nhíu mày lại rồi nói: “Nhưng mà mẫu thân, như này cũng tiêu pha quá rồi ạ.”

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nguyệt cười cười rồi lắc đầu nói: “Nghiên Băng, hôm nay là sinh nhật của con mà đúng không? Con là bảo bối nhỏ của mẫu thân mà, hôm nay mẫu thân có tiêu phá một chút cũng không đáng là gì cả, chỉ cần con vui vẻ là được rồi.”

\r\n\r\n

Giang Nghiên Băng nghe vây cũng híp mắt mỉm cười nhìn về phía Diệp Tịnh Nguyệt nói: “Vâng ạ, con cảm ơn mẫu thân.”

\r\n\r\n

Lúc này thì một con hồ ly nhỏ xíu màu xám bạc đang ngồi ở bên cạnh chân Giang Nghiên Băng cũng nhảy lên một chút, dường như cảm nhận được niềm vui của Giang Nghiên Băng nên ngay sau đó thì con hồ ly xám bạc này cũng kêu “pi pi” vài tiếng nghe vô cùng vui sướng.

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nguyệt cười cười rồi nói: “À đúng rồi, còn một chuyện này nữa, hôm nay bên phía Lâm gia bên kia cũng đẩy ra một sản phẩm mới này, nay em tiện đường cũng mua về luôn cho con ăn thử một chút. Đây, cái này chính là trứng gà cuốn. Phu quân à, anh ăn thử luôn đi nào.”

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên đang ngồi bên cũng cười cười rồi nhanh chóng cầm một cái trứng gà cuốn rồi cho vào trong miệng thưởng thức luôn.

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên cười híp mắt rồi chẹp miệng một cái cười cười nói: “Rất ngon đấy, bánh này hương vị khá thơm, ăn lên thì khá giòn cũng khá ngon miệng, loại bánh này cùng với bánh trứng gà kia khẩu vị khác nhau hoàn toàn luôn đấy.”

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nguyệt nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, loại bánh này ăn khá tốt, sau này chúng ta ra khỏi cửa cũng có thể mang theo một chút bánh này đi đường cũng không tồi đâu.”

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên cười cười cũng khá hứng thú mà nói: “Phu nhân à, cái thứ này là do thằng nhóc Lâm Vân Dật kia nghĩ ra sao?”

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nguyệt gật đầu ồi cười cười nói: “Hình như là vậy, mấy người kia nói như vậy em cũng không biết, có lẽ là thằng nhóc đấy nghĩ ra.”

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên cười cười nói: “Chậc, có vẻ như thằng nhóc thứ ba của Lâm gia có thể nghĩ ra được không ít ý tưởng khá hay họ đấy chứ?”

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nguyệt cười cười rồi nói: “Hiện tại phía bên ngoài kia còn có người đang hoài nghi có phải đứa con trai thứ ba của Lâm gia đã ngoài ý muốn mà đạt được truyền thừa của một vị linh trù sư này đó hay không kìa. Em nghĩ chuyện này cũng có khả năng đấy chứ.”

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, ngẫm nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng không phải là không có dấu hiệu mà đúng không?”

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nguyệt như nhớ ra một vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “À, hôm nay có chuyện này thú vị lắm, suýt thì em lại quên mất, anh cũng biết hôm nay em ra cửa hàng của Lâm giai để mua bánh mà đúng không? Thời điểm em có mặt ở cửa hàng Lâm gia em đã bắt gặp được Tô Dư cũng đang có mặt ở đó đấy. Lúc đó cô ta còn đang muốn ỷ vào một phần nhân tinh mà muốn lấy luôn một cái bánh Thăng tiên vấn đỉnh mà không thèm trả linh thạch. Nhưng mà đáng tiếc thì phía Lâm gia bên kia cũng không cho một chút mặt mũi nào.”

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn mà thốt lên nói: “Có chuyện như vậy sao? Như này thì phía lại bất cận nhân tình không nể mặt mũi một chút nào luôn sao?”

\r\n\r\n

thể người ngoài không biết chứ chẳng lẽ Lâm gia bên kia lại không biết được chứ? Cái vị Tô Dư này chính là mẫu thân của Giang Đàm Nhi đấy, mà nghe nói cái loại bánh mới Thăng tiên vấn đỉnh này là do chính tay Lâm Vân Dật tự mình nghiên cứu ra mà đúng không? Cái này chính là nhạc mẫu vợ tương lai tự mình đưa tới cửa luôn rồi mà phía Lâm gia bên kia không cho một chút mặt mũi nào luôn sao?

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nguyệt cũng không cho là đúng mà cười cười nói: “Nhìn tình hình cũng như thái độ này của Lâm gia thì hình như phía bên kia cũng không muốn tiếp tục duy trì mối hôn sự này rồi thì phải.”

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên cười cười rồi lắc đầu nói: “Chuyện này cũng chưa chắc được. Dù sao thì hiện tại Giang Đàm Nhi cũng vừa mới 6 tuổi thôi mà đúng không? Khoảng cách từ 6 tuổi tới tuổi cập kê còn có bao nhiêu năm nữa đấy, dù sao thì biến số này cũng hơi lớn một chút. Hiện tại phía Lâm gia bên kia phòng ngừa một chút cũng là chuyện bình thường cũng chằng có gì kỳ quái.”

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nguyệt nhìn về phía chiếc bánh Thăng tiên vấn đỉnh rồi nhíu mày nói: “Phu quân à, anh nghĩ coi loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh này thật sự là do thằng nhóc thứ ba của Lâm gia bên kia nghĩ ra thật sao? Cái này không phải hơi …”

\r\n\r\n

Giang Khanh Xuyên gật đầu rồi cười cười nói: “Chuyện này có lẽ là đúng đấy. Nghe nói thằng nhóc kia khi vừa mới sinh ra bản đã sớm có tuệ căn rồi mà đúng không? Vốn dĩ thằng nhóc đó từ nhỏ còn bị nhận định là con Kỳ Lân mới của Lâm gia mà đúng không? Nhưng mà đáng tiếc khi thằng nhóc này tiến hành trắc linh căn lại chỉ là tu sĩ Ngũ linh căn nên gia tộc này cũng bị chững lại một thời gian mà đúng không? Nhưng mà hiện tại xem ra thằng nhóc này có là tu sĩ Ngũ linh căn đi chăng nữa thì nó tuyệt đối cũng không phải vật trong ao rồi. Nhìn theo tính toán thì chỉ trong khoảng thời gian này cửa hàng của Lâm gia cũng kiếm được không ít linh thạch, có vẻ như dạo này Lâm gia cũng không thiếu linh thạch để sử dụng đâu. Em nói coi có được một nhân tài như vậy thì có khi thằng nhóc thứ ba này lại là phúc tinh của Lân gia đấy chứ.”

\r\n\r\n

Diệp Tịnh Nguyệt quay sang nhìn về phía Giang Nghiên Băng đang ngồi bên cạnh ăn bánh rồi cười cười nói: “Đúng vậy đúng vậy. Thằng nhóc thứ ba bên phía Lâm gia bên kia không đơn giản, nhưng mà Nghiên Băng nhà chúng ta cũng không kém bao nhiêu đúng không? Nghiên Băng nhà chúng ta tuyệt đối cũng không phải là người trong ao đúng không?”

\r\n\r\n

Giang Nghiên Băng nghe vậy thì cười cười mà trong lòng cũng có chút ngượng ngùng sau đó gục đầu xuống bàn không nói gì cả, nhưng mà bên trong đôi mắt của cậu nhóc cũng ánh lên vài sợi linh quang.

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Lâm gia.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cầm túi trữ vật đưa cho Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Em ba, đây là phần chia của em trong tháng này.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật vươn tay cầm lấy túi trữ vật nâng lên nâng xuống vài lần sau đó thở dài một hơi rồi nói: “Cái này cũng tạm đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy thì liếc xéo Lâm Vân Dật một cái sắc lẻm, trong túi trữ vật này không nhiều không ít cũng có 1.200 viên linh thạch đấy, một con số lớn như vậy mà trong miệng thằng ba này cũng chỉ có thể là cũng được thôi sao? Là cũng được đấy sao? Thằng nhóc này đúng là … thiếu đánh mà.

\r\n\r\n

Nghĩ đến thời điểm khi bản thân hắn cũng chỉ là một thằng nhóc 6 tuổi thì nó cũng chỉ mới lắp bắp đi sau mông để hỗ trợ cho mẫu thân trồng trọt cái này một chút rồi cái kia một chút, nhớ lúc đó mẫu thân cho hắn 10 viên linh thạch mỗi tháng là nó đã mừng như điên luôn rồi, dù sao thì với nó lúc đó con số 10 viên linh thạch này đúng là một con số khổng lồ. Nhưng mà thằng ba Lâm Vân Văn này thì hay rồi, thằng nhóc này cầm con số hàng ngàn linh thạch mà nó còn chê ỏng chê eo nữa chứ, cái thằng nhóc này thật sự là thiếu đánh mà.

\r\n\r\n

Quả nhiên, người so với người càng tức chết người, nhìn thằng nhóc này hiện tại hắn thật sự phải nuốt xuống cái cảm xúc muốn xông lên đánh người sao? Phải như thế sao?

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật thò tay vào bên trong túi trữ vật rồi móc ra một đống linh thạch sau đó cho vào một túi linh thạch khác rồi cười cười nói: “Anh cả, dạo này vất vả cho anh cả phải đi bôn ba khắp nơi. Đây, đây là phần em để lại cho anh cả. Anh sẽ không chê đâu đúng không?”

\r\n\r\n

Mới nãy Lâm Vân Dật cũng cầm ra khoảng 200 viên linh thạch cho vào bên trong một túi trữ vật đưa cho Lâm Vân Văn. Nhìn thấy túi trữ vật mà cảm xúc vừa mới tăng xông kia của Lâm Vân Văn đột nhiên biến mất không còn gì nữa.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười cũng có chút kích động mà cầm lấy túi trữ vật nói: “Thật sao? Như vậy thì anh cả đa tạ em ba.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng vẫy tay một hồi rồi cười cười nói: “Không cần phải khách khí với em như vậy làm gì. Anh cả à, chuyện anh nên làm hiện tại chính là nắm chặt lấy thời gian mà tu luyện đi có được không hả? Chờ sau khi anh cả có thể tiến vào Luyện Khí kỳ tầng 4 rồi thì đến lúc đó em sẽ tự mình đứng bếp rồi làm cho anh một bàn yến tiệc thịnh soạn.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Được, được, đến lúc đó làm phiền em ba vất vả chuẩn bị giúp anh.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhướn mày thầm nghĩ: Thằng nhóc này thật là, thái độ này của thằng ba là đang coi hắn thằng thằng tư mà dỗ dành sao? Lấy mồi câu ra đong đưa trước mặt rồi dỗ dành hắn sao? Thằng nhóc này quả thật không biết lớn biết nhỏ gì mà. Nhưng mà, cái cảm giác này kỳ thật cũng không tồi. Hoá ra thằng tư cũng là như vậy mà bị thằng. nhóc này dụ dỗ sao?

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Vân Văn một hồi rồi cười cười nói: “Anh cả, anh chắc cũng sắp tiến giai rồi đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn gật đầu cũng tỏ vẻ vô cùng tự tin mà nói: “Ừ, anh nghĩ là sẽ nhanh thôi. Cái này đều lấy phúc của em ba đấy.”

\r\n\r\n

Lời mà Lâm Vân Văn nói ra kỳ thật cũng không phải là những lời nói tâng bốc không đúng sự thật gì, trong khoảng thời gian này thì hắn đúng là trợ giúp cho thằng ba Lâm Vân Dật này làm chân chạy việc thật, cũng nhờ vậy mà hắn cũng kiếm lời được không ít linh thạch vào túi, mà trên đời này có linh thạch là có tất cả, trong khoảng thời gian này tài nguyên tu luyện trong túi hắn cũng dư giả không ít.

\r\n\r\n

Mà không chỉ lúc này mới như vậy, ngay từ ban đầu khi mà Lâm Vân Dật vừa mới bắt đầu nuôi dưỡng linh kê thôi thì chính hắn cũng được lây nhiễm không ít hào quang của thằng nhóc này rồi. Dù sao thì lúc đó mấy thằng nhóc con kia còn chưa thể bắt được đám linh kê kia nên thằng nhóc này gọi hắn tới làm trợ thủ, lúc đó hắn cũng có không ít linh kê cùng trứng linh kê tiến bổ rồi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng gật đầu hiển nhiên nhận luôn công lao này về mình rồi nhướn mày nói: “Anh cả đã khách khí quá rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười như nhớ đến chuyện gì đó rồi nhướn mày nói: “À đúng rồi em ba, cái phương pháp làm bánh trứng cuốn kia của em cũng không tồi, mà bánh trứng cuốn mà em làm ra cũng không tồi. Nhưng mà hiện tại đã có người có thể phá giải được phối phương của bánh trứng cuốn rồi. Tuy rằng phối phương đã bị phá giải rồi nhưng mà giá cả của bánh trứng cuốn phía Lâm gia chúng ta làm ra cũng không đặt cho lắm, thành thử những tu sĩ hoặc người bình thường tới đây mua cũng không ít.”

\r\n\r\n

Loại bánh trứng cuốn làm Lâm gia bọn họ tự mình làm ra nguyên vật liệu cùng nguồn nhân công trên cơ bản là từ trong tộc tự mình sản xuất rồi đưa ra thị trường, kỳ thật thì phí tổn khi bọn họ làm ra để bán cũng không được tính là quá cao do tự làm tại nguồn luôn. Tuy rằng giá bán của Lâm gia bọn họ cũng được coi là khá rẻ so với những nhà khác rồi đấy nhưng mà bọn họ cũng kiếm được không ít tiền lời.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật xua tay rồi cười cười nói: “Không sao. Cái đó em chẳng qua cũng tuỳ tay làm một chút thôi ấy mà. Bị phá giải thì cứ phá giải đi. Không sao cả.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhìn thấy thái độ hững hở của Lâm Vân Dật mà thầm cảm thán trong lòng không thôi, thái độ của thằng ba thật sự rất phong độ đấy, rất có phong phạm của cao nhân đấy chẳng đùa đâu.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn như nhớ ra chuyện gì đó rồi cười cười nói: “À, nhắc đến chuyện phá giải mới nhớ, cũng nhờ phối phương của bánh trứng cuốn bị phá giải thành thử cũng có không ít người cũng muốn tự thử tay nghề làm ra món bánh trứng cuốn này, mà nguyên liệu chính của món bánh trứng cuốn này lại là trứng linh kê, hiện tại thì phía bên ngoài kia mọi người lại thi nhau mua sắm trứng linh kê về tự thử tay nghề. Dạo này nguồn cung ứng trứng linh kê của chúng ta gần như bị đoạn hàng rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy như trong dự kiến rồi gật đầu cười cười nói: “Ồ, còn có chuyện này nữa sao? Như vậy không phải là tốt rồi sao? Có nguồn cung ứng trứng linh kê rồi thì gia tộc chúng ta cũng không cần phải phái người chạy đi các phủ thành khác để rao bán trứng linh kê nữa rồi đúng không? Cũng coi như giải quyết được một cái vội rồi còn gì nữa.”

\r\n\r\n

Dù sao thì Tu chân giới này cũng không quá yên ổn, nạn cướp trộm thổ phỉ hoành hành ở khắp nơi, một lần ra ngoài là một lần nguy hiểm, phí tổn khi di chuyển cũng khá cao.

\r\n\r\n

Mỗi lần người trong gia tộc phải chạy ra ngoài đi rao bán trứng linh kê thì cái tiêu tốn không chỉ là lộ phí cao ngất ngưởng kia mà người trong gia tộc bọn họ còn dễ dàng tao ngộ phải những chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận còn mất cả tiền cả trứng cả người nữa ấy chứ.

\r\n\r\n

End chap 13

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.44796 sec| 2468.203 kb