Phần 14 – Chúc mừng một chút

\r\n\r\n

------o14o------

\r\n\r\n

Giang gia.

\r\n\r\n

Tô Dư đang bực mình đi loanh quanh trong nhà rầm rầm mặt mày cau có muốn xé xác bất cứ ai mà giận dỗi ở trong nhà một hồi.

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nhíu mày nhìn về phía Tô Dư nói: “Làm sao vậy? Bà là đang bị làm sao đây? Sao mà bị chọc tức giận đến nông nỗi này luôn rồi?”

\r\n\r\n

Tô Dư nghe vậy cũng đen mặt mà ngẩng đầu lên sẵng giọng nói: “Còn làm sao được nữa. Còn thế nào được nữa. Chính là cái đám Lâm gia không biết điều bên kia chọc cho tức muốn điên người lên chứ còn làm sao được nữa chứ? Ngày lễ ngày tết phía bên kia hoàn toàn ngó lơ chúng ta, đến một chút lễ vậy cũng không mang đến đây. Đám Lâm gia bên kia một chút lễ nghĩa cũng không hiểu.”

\r\n\r\n

Lúc này thì lửa giận trong lòng Tô Dư cũng bốc lên cao cuồn cuộn không ngừng, nhưng mà nguyên nhân khiến cho cô giận đến nông nỗi này là do cô vừa thẹn cũng biến thành giận không thôi. Tương lai không xa thì Tô Dư cô chính là chuẩn nhạc mẫu của thằng nhóc Lâm Vân Dật của Lâm gia bên kia, vậy mà phía Lâm gia bên kia đến một cái bánh Thăng tiên vấn đỉnh cỏn con thôi mà bọn họ cũng luyến tiếc không muốn bỏ ra.

\r\n\r\n

Nghĩ đến hôm nay bị cự tuyệt một cách tuyệt tình như vậy thì trong Tô Dư cũng cảm thấy như bị phía Lâm gia vả thẳng vào mặt ngay trước bàn dân thiên hạ vậy, cảm giác này khiến cho cô cảm thấy hơi hoảng hốt một chút cũng thẹn không thôi.

\r\n\r\n

Thằng nhóc Lâm Vân Dật kia chẳng qua cũng chỉ là một tên tu sĩ Ngũ linh căn thấp kém không dám nhắc đến, nó cưới được con gái cô là Giang Đàm nhi vốn là tu sĩ Song linh căn chính là chiếm được một tiện nghi khổng lồ rồi, phía Lâm gia bên kia chắc chắn là được hưởng lớn rồi vậy mà phía Lâm giai bên kia còn keo kiệt được như vậy sao? Chuyện này làm sao có thể được chứ?

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nghe vậy mà trong lòng cũng có chút không cam nguyện mà rồi nhíu mày nói: “Đúng vậy. Cũng không biết lão tổ của Lâm gia bên kia đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa. Nhưng mà thái độ của Lâm gia đến hiện tại thì hình như phía Lâm gia bên kia không muốn kết thân với Giang gia chúng ta nữa thì phải. Dường như bọn họ đã từ bỏ …”

\r\n\r\n

Nghe nói phía Lâm gia bên kia bắt đầu nuôi dưỡng rồi chăn nuôi linh kê với quy mô lớn thì Giang Hoài Thanh còn đng ngồi vểnh râu chờ phía Lâm gia đưa linh kê tới cửa hàng ngày cơ. Nhưng mà kết quả lại khiến cho hắn mất mặt không thôi, hiện tại phía Lâm gia bên kia ăn linh kê nhiều đến mức ngán đến tận cổ nhưng mà phía Giang gia bọn họ một con cũng không có, cũng không thấy Lâm Viễn Kiều bên kia bày tỏ thái độ gì là muốn đưa sang bên này cho Giang gia bọn họ.

\r\n\r\n

Tô Dư nghe vậy cũng rít qua kẽ răng mà nói: “Thật sao? Nếu thật sự mà như thế cũng coi như đám Lâm gia bên kia tự mình hiểu lấy mình.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh cũng có chút khó xử mà nói: “Nghe nói là thằng nhóc thứ ba của Lâm gia bên kia là một đứa rất có tài năng.”

\r\n\r\n

Tô Dư nghe vậy cũng có chút khinh thường mà ngẩng cao đầu nói: “Hừ, tài năng thì sao chứ? Chỉ là một tên tu sĩ Ngũ linh căn thấp kém thôi thì có được cái tài năng gì đáng được gọi là tài năng chứ? Mà có tài năng hơn nữa thì sao? Có tài năng hơn nữa thì tương lai sau này cũng có thể mang lại chút tiền đồ gì không chứ. Còn không bằng từ bỏ từ sớm cho đỡ nhục nhã.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nghe vậy cũng ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài một hơi nói: “Ừ, phu nhân nói như vậy cũng đúng. Coi như bên kia biết điều.”

\r\n\r\n

Trong khoảng thời gian mấy năm này thì phía Giang gia bọn họ cũng phát triển không tồi, mà Giang gia bọn họ cũng đang dần có xu hướng muốn áp đảo cả phía Giang gia bên kia luôn rồi.

\r\n\r\n

Nhưng mà sau khi Lâm gia bên kia đột nhiên được khai sáng rồi bắt đầu nuôi dưỡng linh kê thì mọi chuyện lại phát triển theo xu hướng lại khác, dường như Lâm gia hiện tại cũng có xu hướng phát triển tăng dần đều lên, Lâm gia hiện tại như một con ngựa đen đang tăng tốc dần, mà hiện tại toàn bộ Lâm gia như đang rơi vào trạng thái vô cùng vui sướng mà hướng tới vinh quang.

\r\n\r\n

Ban đầu khi Giang gia của bọn họ lên thì Lâm gia bên kia bị suy yếu, mà hiện tại khi Lâm gia đang thuận đà mà đi lên thì phía Giang gia bên bọn họ lại bị so sánh là không bằng.

\r\n\r\n

Nhìn vào tình hình phát triển không ngừng nhanh như vũ bão của hiện tại cũng khiến cho không ít người thèm đỏ mắt, nhưng mà Lâm gia có phát triển của hiện tại lại không lây dính một chút nào đến phía Giang gia của bọn họ. Mà chính bản thân Giang Hoài Thanh đây khi nhìn vào sự phát triển không ngừng của Giang gia bên kia cũng có cảm xúc hơi bị hụt hẫng một chút.

\r\n\r\n

Tô Dư ngồi một bên cũng có chút tức giận bất bình rồi gằn giọng nói: “Phu quân, ông nói thử coi, thằng nhóc tiểu quỷ Lâm Vân Dật kia chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc bất tài vô dụng không thể làm được gì. Nhưng mà hiện tại Lâm gia lại không muốn như vậy, hiện tại Lâm gia thật nhất quán với hành động thiếp vàng lên trên mặt nó. Cái công lao quỷ gì cũng chất ở trên đầu thằng nhóc đó, từ chuyện chăn nuôi đến chuyện làm bánh rồi tất cả mọi chuyện đều thiếp hết lên mặt nó. Đám người của Lâm gia bên kia thật sự không sợ rằng thằng nhóc này không áp nổi cái hư danh mà suy sụp luôn sao?”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nhíu mày rồi nói: “Không lẽ phía Lâm gia bên kia muốn mượn chuyện này vẫn giữ được mối hôn sự với nhà chúng ta sao?”

\r\n\r\n

Tô Dư nghe vậy cũng có chút phẫn nộ mà gằn giọng nói: “Giữ được mối hôn sự với nhà chúng ta sao? Cái dạng vắt cổ chày ra nước còn muốn nghĩ tay không bắt sói sao? Đừng có mà nằm mơ nữa. Mối hôn sự này không thể giữ, nhất quyết không thể giữ.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh như nhớ lại chuyện gì đó mà thở dài một hơi nói: “Kỳ thật thì lúc định ra hôn ước này cũng có chút hấp tấp quá rồi.”

\r\n\r\n

Tô Dư hừ lạnh một hơi nhíu mày nói: “Ai nói không phải vậy đâu chứ? Tu sĩ Ngũ hành linh căn muốn sánh vai với tu sĩ Trúc Cơ kỳ sao? Trừ phi đó thật sự là số hưởng mà thôi. Hừ, đám Lâm gia bên kia lại có thể vì một tên tu sĩ Ngũ linh căn mà dám bỏ phí nhiều tâm tư như vậy làm cái gì cũng không biết nữa. Bọn họ làm như vậy đã chú định là phí công vô ích không được lợi lộc gì, thay vì đầu tư cho thằng nhóc Ngũ linh căn kia thì tính toán cho một tộc nhân thấp kém khác còn tốt hơn.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh như nhớ đến một vấn đề gì đó mà nhíu mày nói: “À đúng rồi, nghe nói tư chất của thằng nhóc Lâm Vân Dật tuy ràng hơi kém hơn một chút so với những tộc nhân khác trong tộc, nhưng mà thằng nhóc này rất có phương diện trong việc làm quản gia cùng phát triển nguồn lực cho gia tộc. Nghe nói phía Lâm gia cũng đang nhắm đến phương diện này của thằng nhóc kia cho nên bọn họ cũng cố ý bồi dưỡng thằng nhóc Lâm Vân Dật này kỹ càng đến vậy.”

\r\n\r\n

Tô Dư nghe vậy thì nhíu mày mà nói: “Quản gia sao? Quản gia cũng chỉ là một tên tạp vụ không thể làm gì được. Dù sao thì nguồn tài nguyên của gia tộc vẫn nằm trong tay những tu sĩ có tu vi cao. Có nắm được kinh kế đi chăng nữa thì phế vật cũng chính là phế vật mà thôi.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Quản gia chẳng qua cũng chỉ là kẻ hầu người hạ chẳng khác nào hạ nhân.”

\r\n\r\n

Tô Dư nhíu mày rồi nói: “À đúng rồi, nhắc đến chuyện này mới nhớ, hôm nay em đã gặp được Diệp Tịnh Nguyệt đấy.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nghe vậy thì nhíu mày nói: “Diệp Tịnh Nguyệt sao? Sao lại là cô ta chứ?”

\r\n\r\n

Tô Dư như nhớ lại tình cảnh lúc đó rồi nhíu mày lại trong lòng càng bực dọc hơn mà nhướn mày nói: “Còn làm sao nữa. Lúc đó cô ta chạy đến cửa hàng của phía Lâm gia bên kia để mua bánh Thăng tiên vấn đỉnh chứ làm sao nữa. Nếu như em nhìn không sai thì cô ta đi mua bánh Thăng tiên vấn đỉnh mang về cho thằng con trai phế vật của cô ta ăn.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nghe vậy như nhớ ra vấn đề gì đó rồi nhíu mày nói: “À, nhắc đến chuyện này mới nhớ, hình như thằng con trai phế vật của hai người Diệp Tịnh Nguyệt cùng Giang Khanh Xuyên đã sở hữu được một con thú khế ước thì phải. Nghe nói lúc đó hai người kia đã chạy ra ngoài mua một con linh sủng về cho thằng phế vật kia khế ước.”

\r\n\r\n

Tô Dư nghe vậy thì trong lòng cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Đã có linh thú khế ước rồi sao? Hừ, thằng con trai phế vật kia chẳng qua cũng chỉ là một tên tu sĩ hèn kém sở hữu Ngũ linh căn phế vật thôi mà đúng không? Đã phế vật rồi mà hai người kai còn chịu bỏ tiền ra mua linh sủng sao? Nói như vậy thì con linh sủng kia cũng chỉ có thể là phế vật chẳng khác bao nhiêu so với chủ nhân của nó thôi. Một tên tu sĩ Ngũ linh căn sống trong nhà thôi cũng khó có thể trông chờ gì rồi. Cũng không biết tên Giang Khanh Xuyên kia suy nghĩ cái gì trong đầu mà đi giúp đỡ một đứa kéo chân đi khế ước thêm một con súc sinh kéo chân như vậy không biết nữa. Đúng là phế vậy chỉ có thể xứng với súc sinh.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nghe vậy thì nhíu mày nói: “Có lẽ hai người kia đã biết được con trai không có tiền đồ gì nên trông chờ vào một con linh sủng có thể mang con trai bọn họ bay sao?”

\r\n\r\n

Tô Dư nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng mà nhướn mày nói: “Ông nghĩ đi xa quá rồi đấy. Có một loại chủ nhân phế vật như vậy thì linh sủng có tốt đến mức nào đi chăng nữa cũng bị cái thứ phế vật đó kéo sụp xuống ngay lập tức mà thôi. Tôi nói chứ cái loại linh căn của cái đứa phế vật Ngũ linh căn kia mà có linh sủng cũng chẳng có một chút lợi ích gì. Tôi thấy thằng nhóc phế vật của Giang Khang Xuyên cùng Diệp Tịnh Nguyệt kia thật ra có thể kết duyên cùng với thằng phế vật của Lâm gia bên kia luôn đi. Dù sao thì phế vật nên đi chung với phế vật cho đỡ gây tai hoạ cho những nữ tu khác.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nghe vậy cũng như bửng tỉnh rồi gật đầu nói: “Ừ nhỉ, bà nói rất đúng. Cái này thật ra cũng là chủ ý không tồi đâu.”

\r\n\r\n

Tô Dư như nghĩ đến chuyện gì đó rồi nhíu mày lại nói: “Cũng không biết Tiểu Nhiễm đi đến Ngự Thư Tông bên kia đã lựa chọn được linh thú khế ước hay chưa nữa. Cũng không biết con nhóc Tiểu Nhiễm kia có thể khế ước được dạng linh sủng gì nữa. Anh à, Đàm nhi nhà chúng ta thật sự là không thể đi đến Ngự Thú Tông bên kia để học tập thật sao?

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nghe vậy thì nhíu mày trong lòng cũng có chút khó chịu mà nói: “Ý của anh cả muốn truyền đạt lại chính là không thể mang tất cả con cháu trong gia tộc cùng tiến vào bên trong Ngự Thú Tông kia được. Theo ý của anh cả thì Đàm Nhi nhà chúng ta vẫn nên lưu lại bên trong gia tộc rồi bàn tính chuyện tương lai sau này cho thoả đáng.”

\r\n\r\n

Tô Dư tức giận mà nghiến răng ken két nói: “Hừ, lời nói ra thì đường hoàng như vậy còn không sợ Đàm Nhi nhà chúng ta quá nổi bật sao? Hừ, anh cả nhà ông cũng chỉ sợ Đàm Nhi nhà chúng ta hơn người nên sau khi gia nhập tông môn sẽ đoạt đi sự nổi bật của con gái nhà ông ta thôi. Nói ra thì hay lắm nhưng mục đích chính là kiềm hãm Đàm Nhi nhà chúng ta đây mà.”

\r\n\r\n

Càng nói tới chuyện này thì trong lòng Tô Dư càng lúc càng khó chịu không thôi. Trước đó không lâu cô còn nghe được thông tin là Giang Việt Nhiễm bên trong tông môn phát triển cũng không tồi, cũng khá nổi trội nên được không ít trưởng lão bên trong tông môn để mắt đến thu nhận làm đệ tử, mà càng nghe thấy như vậy thì trong lòng cô cũng dấy lên một sự ghen ghét không thôi.

\r\n\r\n

Con gái Giang Đàm Nhi của cô cùng với Giang Việt Nhiễm kia tư chất cũng thuộc dạng gần như là tương đồng với nhau, sau đó thì Giang Việt Nhiễm được phép gia nhập Ngự Thú Tông và vẫn luôn được chú ý khi ở Ngự Thú Tông. Nhưng mà con gái cô lại kém may mắn hơn chỉ có thể lưu lại gia tộc nhỏ như vậy làm một món hàng giúp cho gia tộc có thể phát triển được, mà con gái cô đúng là xui tận mạng còn bị đẩy phải đính hôn với một tên phế vật Ngũ linh căn thấp kém.

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nhíu mày rồi nói: “À đúng rồi, đứa con trai thứ hai của Lâm gia đã sớm đi đến Ngự Thú Tông bên kia rồi, nhưng mà người này hình như cũng không có một chút tin tức nào thì phải, cũng không biết là người này hiện tại sao rồi?”

\r\n\r\n

Tô Dư nhíu mày rồi nói: “Nếu như thằng nhóc nhà Lâm gia mà không có một chút tin tức gì truyền ra ngoài thì nó chẳng qua cũng chỉ là một tên phế vật không hơn không kém mà thôi.”

\r\n\r\n

Giang Hoài Thanh nghe vậy cũng gật đầu thầm chấp nhận nói: “Đúng vậy, khả năng cao thì chắc chắn là như vậy rồi.”

\r\n\r\n

Tô Dư ngẫm nghĩ một chút rồi nhíu mày nói: “Nói cho cùng thì những tu sĩ có tư chất xuất chúng ở Ngự Thú Tông bên kia đông đảo nhiều vô cùng tận, những đệ tử không có một chút năng lực nào cũng không có những sự hõ trợ đặc biệt mà muốn xuất đầu lộ diện khiến cho người ta phải chú ý đến cũng không phải là chuyện dễ dàng gì đúng không? Thằng nhóc nhà Lâm gia cũng chẳng có gì quá đặc biệt khiến cho người ta chú ý đến.”

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Lâm gia.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi rồi cười cười nói: “Anh ba, em nói anh nghe này, cái vị chuẩn nhạc mẫu kia của anh vừa mới chạy đến cửa nhà chúng ta đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhướn mày nói: “Phải không?

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy đấy ạ. Nhưng mà anh cả đã dựa theo ý của anh ba mà phân phó người đứng ngoài cửa mà cự tuyệt luôn mọi yêu cầu của vị chuẩn nhạc mẫu kia của anh rồi đấy ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi nhướn mày nói: “Làm tốt lắm.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì nhíu mày cũng có chút khó hiểu mà nói: “Nhưng mà anh ba, anh … làm như vậy không sao chứ ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười cũng có chút tuỳ ý mà nhướn mày nói: “Sao là làm sao được chứ? Làm như vậy không tốt sao? Những việc như thế này tuyệt đối không có cái mở đầu, không có mở đầu thì chẳng có những lần tiếp theo. Nếu làm không cẩn thận mà hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sau này những kẻ muốn tới cửa hàng chúng ta muốn tống tiền càng lúc càng nhiều hơn nữa. Cứ nghĩ đến chuyện sau này cả nhà bên kia chạy tới cửa hàng của chúng ta thích thì lấy không thích thì vơ vét cả một mớ không trả tiền thì sao? Chỉ cần một tiền lệ chắc chắn sẽ tạo thành những ảnh hưởng cực kỳ xấu ảnh hưởng đại cục sau này.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng hợp lý mà gật đầu lĩnh giáo nói: “Vâng ạ, anh ba nói như vậy vô cùng chính xác.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhướn mày thầm nghĩ: Nhớ lại bên trong nguyên tác của cuốn tiểu thuyết kia cũng bởi vì cái được gọi là hôn ước từ trong bụng mẹ này mà Lâm gia đã truyền cho bên phía Giang gia bên kia không ít máu tươi đấy, mà máu tươi đó còn chạm đến căn nguyên cốt lõi của Lâm gia khiến cho Lâm gia không đượu dư dả lại càng kiệt quệ hơn nữa. Nhưng mà, từ sau khi nó nói rõ ràng với phụ thân về việc muốn giải trừ hôn ước với Giang gia bên kia thì hình như phụ thân cũng nghe theo, giờ này đây thì mối quan hệ giữa Lâm gia cùng Giang gia càng ngày càng xa cách hơn rồi. Nhưng mà trên đời này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, trước đó thì Giang gia nói bóng nói gió chuyện giải trừ hôn ước muốn xa cách với Lâm gia, nhưng mà ngay sau khi Lâm gia chủ động muốn phân rõ giới hạn thì vị nữ tu Tô Dư kia lại chủ động tìm đến cửa luôn mà. Theo như những gì bên trong nguyên tác của cuốn tiểu thuyết vẫn luôn mô tả nhân vậtTô Dư chắc hẳn là một người có tính cách vô cùng cao ngạo mới đúng, thật không ngờ được là vị Tô Dư này cũng có thể làm ra được cái chuyện tống tiền mấy mặt như thế này đây. Thật đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng có thể xảy ra được mà.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật một hồi rồi đảo mắt một vòng sau đó cười cười nói: “Anh ba à, lần này anh cả đã ngăn chặn kịp thời một kẻ dở hơi nào đó muốn đến chặn tiền ăn cướp bánh của nhà chúng ta đấy. Chuyện tốt đấy, chuyện vô cùng tốt đấy. Anh ba à, hiện tại chúng ta có thể làm một chút mỹ thực đặc biệt gì đó để chúc mừng một chút đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng đưa mắt liếc xéo nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút rồi khoanh tay lại hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, có chúc mừng nữa sao? Em thì có chuyện gì mà muốn chúc mừng ở đây chứ hả? Có phải chuyện muốn chúc mừng của em càng lúc càng nhiều đấy nhỉ? Ngày mai con kiến đẻ con thì em có muốn tổ chức một buổi tiệc chúc mừng luôn không hả?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi xua tay nói: “Không dám, không dám, làm sao có thể được chứ. Nhưng mà anh ba à, anh có thể ngăn chặn được một chuyện bất chính chuẩn bị diễn ra như vậy anh không thấy vui sao? Anh không cảm thấy chúng ta nên chúc mừng một chút sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhếch miệng cười lạngh một tiếng rồi nhướn mày nói: “Thật không thể nghĩ được là em trai bộp chộp thường ngày của người anh này lại có thể nói ra được những chuyện có tính đạo lý như thế này đấy. Em trai hiện tại thật sự cũng có thể khiến cho anh ba phải lau mắt mà nhìn lại một lượt xem hôm nay mặt trời có mọc đằng Tây không đấy.”

\r\n\r\n

Thằng nhóc Lâm Vân Tiêu này thật sự chỉ vì một miếng ăn thôi mà nó có thể ra sức làm việc rồi vận dụng tới đầu óc mà làm ra những chuyện này, cũng thật khó cho nó quá rồi thì phải.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng ngẩng đầu tự tin rồi vỗ bàn tay lên ngực bộp bộp nói: “Anh ba, em đây chính là ăn ngay nói thật đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy thì thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Thôi được rồi. Cũng không có việc gì làm. Thôi thì anh đi làm bánh trứng cho em ăn vậy.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì hiện tại Lâm Vân Dật thật sự vô cùng tưởng niệm những quán ăn đường phố được bày bán đầy đường xung quanh mấy trường học của nó ở kiếp trước quá thể.

\r\n\r\n

Ở nơi này nói thật thì thức ăn như hạch, nó cũng vì không thể hưởng nổi cái hương vị đó mà động tay động chân một chút, dạo gần đây nó vẫn luôn bận rộn làm việc bên trong phòng bếp không ngừng không nghỉ một thời gian rồi đấy, cũng nhờ vậy mà nó cũng tự luyện cho mình một tay đầu bếp chuyên nghiệp đến không thể chuyên nghiệp hơn được nữa rồi. Thảm, thật sự quá thảm.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật lại chuẩn bị nguyên liệu cần thiết rồi bước vào trong bếp, đầu tiên thì nó mang một đống bột mì cùng các nguyên liệu có sẵn nhào với nước thành một đống bột hồ hồ nhão nhão, sau đó nó lại đánh đều trứng gà với một chút gia vị gồm đường, mè … lên thành dung dịch hỗn hợp rồi để sang một bên dùng sau, sau đó nó lại đặt chảo lên phía bên trên bếp lò, rồi đun nóng lò lên đến bảy thành nhiệt, sau đó nó lại cho một lớp bột hồ nhão lên trên rồi tráng mỏng ra, chờ cho đến khi một mặt bánh bị nhiệt độ làm vàng vàng giòn giòn lên một chút rồi thì nó lại dùng cán chổi nhỏ phớt một lớp trứng gà vừa mới được đánh bông lúc nãy lên bề mặt, sau đó lại đậy nắp vung lại rồi chờ một chút cho miếng bánh này chín vàng lên lại rải tiếp một lớp hành thái phía lên trên mặt bánh, sau đó lại cho một ít tương ớt ngọt lên rồi cuốn lại thành một cái bánh trứng đủ hương sắc vị.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng chỉ cần động tay động chân một chút thôi đã cho ra lò hai cái bánh trứng cuốn thơm nóng, bánh trứng vừa mới làm xong vừa thơm mùi linh cốc vừa thơm mùi trứng khiến cho người ta tự động nuốt ước miếng, Lâm Vân Dật tự mình lấy một cái là để cho bản thân mình ăn rồi một cái khác lại đưa về cho Lâm Vân Tiêu ăn thử một miếng.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu ăn xong miếng bánh trứng cuốn trước mặt cũng có chút kích động mà nói: “Anh ba à anh ba, cái này ngon, cái này ăn rất ngon.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng không nói gì chỉ gật đầu rồi nhướn mày nói: “Ờ, em thích là được rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu như nghĩ đến vấn đề gì đó rồi bừng tỉnh nhìn về phía Lâm Vân Dật tỏ vẻ vô cùng sùng bái mà nói: “Anh ba à, xem ra những lời mà anh cả nói ra là hoàn toàn đúng sự thật rồi. Anh cả nói bên trong thức hải của anh ba còn ẩn chứa vô số những phương pháp để làm được đủ các loại mỹ thực khác nhau nữa. Anh cả còn nói chỉ cần anh ba lắc lắc một cái thôi mà một món mỹ thực lại được ra đời rồi. Chuyện này thật tốt quá mà. Anh ba à, anh đúng là thiên tài mà.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy thì nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Tiêu nói: “Thật sao? Anh cả có nói như vậy thật sao?”

\r\n\r\n

Cho nên … dạo gần đây thằng em trai út ngu dốt này của hắn cứ cách một đoạn thời gian là lại chạy tới oác cái mồm lên mà rống lớn nói ‘anh ba, làm một chút mỹ thực đặc biệt để chúc mừng một chút đi.’ … là vì nguyên nhân này sao? Được lắm, được lắm, hai người này, một kẻ bày mưu một kẻ thực hiện, hai tên ngày còn dám tính kế đánh lên đầu của hắn rồi đúng không? Giỏi lắm.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cười cười vẫn vô cùng ngây ngô mà gật đầu nói: “Đúng vậy đấy ạ. Anh ba à, hay là anh ba làm thêm một cái cho anh cả dùng thử đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Được thôi, tốt lắm. Để anh ba đích thân làm cho anh cả một cái nào.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng tự mình thượng thủ làm thêm một cái bánh trứng cuộn cho Lâm Vân Văn, đương nhiên thì cái bánh trứng này cũng có cho thêm không ít tương ớt siêu cay.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn thấy Lâm Vân Dật cho một đống tương ớt vào bánh rồi hô lớn lên nói: “Anh ba, anh đang làm cái gì đấy ạ. Anh nhớ lầm rồi, không đúng đâu. Anh cả không thích ăn cay quá đâu. Anh cả thích ăn ngọt, anh cả thiên ngọt mà. Em, em mới là người thích ăn cay mà, là em chứ không phải anh cả đâu. Anh đã làm nhầm thì cái này để lại cho em đi, cái này để em ăn cho, anh lại làm một cái khác cho anh cả ăn đi.”

\r\n\r\n

Còn không đợi Lâm Vân Dật mở miệng ra nói một lời nào mà Lâm Vân Tiêu đã cầm lấy đĩa bánh trứng vừa mới ra lò cho lên miệng gặm lấy gặm để rồi hít hít mũi, mà vừa gặm xong miếng này đã bỏ thêm miếng khác vào nhai luôn chưa kịp nuốt. Vừa ăn mà Lâm Vân Tiêu còn hả họng ra lên tiếng cảm khái nói: “Ái chà chà, cái này tốt, cái này ổn đấy, hương vị này mới đủ kích thích vị giác. Ngon.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng chỉ cảm thấy trong cổ họng nó đang có một cục máu đông đang bị nghẹn ở đấy không thể làm gì được, nó cứ nghẹn ngay đấy không phun ra được cũng không nuốt xuống được khiến cho nó cảm thấy lồng ngực phập phồng tức giận không thôi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhanh chóng buông cái xẻng trên tay xuống dưới chảo tỏ vẻ vô cùng tức giận mà hừ lạnh một tiếng nói: “Em trai yêu quý à, từ nãy đến giờ em đã nhìn anh đây tự tay làm hai lần rồi đúng không? Lần đầu coi như làm quen còn lần hai thì nhìn rõ rồi chứ gì? Cái nên học chắc em cũng học xong hết rồi đúng không? Đứng dậy, tự mình làm cho anh ăn đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng hăng hái mà cười cười nói: “Vâng ạ, vâng ạ, vâng ạ. Anh trai yêu dấu của em, mời anh ra ngoài ghế nghỉ ngơi một chút, anh để em làm cho anh thưởng thức là được rồi. Anh yên tâm, em đảm bảo là làm ngon ăn ngon đấy ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng bước tới ngồi trên ghế rồi nhắm chặt hai mặt lại để bình phục lại tâm tình của bản thân mình một chút mà trong lòng cũng âm thầm mặc niệm không ngừng rằng: Không giận, không giận, nóng giận hại gan, không nên chấp nhặt với một thằng ngốc làm gì, vừa thiệt thân vừa ảnh hưởng tâm tình, không nên chấp nhặt với một thằng ngốc, không nên chấp nhặt với một thằng ngốc, chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần.

\r\n\r\n

End chap 14

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.42792 sec| 2535.594 kb