Phần 12 – Bánh trứng cuốn

\r\n\r\n

------o12o------

\r\n\r\n

Phía bên trong phòng bếp.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật mà tinh thần cũng phấn chấn trong người cũng tỏ vẻ vô cùng kích động mà nói: “Anh ba à, sao mà anh lại lợi hại như vậy được chứ? Anh không biết đâu, dạo gần đây bánh Thăng tiên vấn đỉnh của nhà chúng ta bán ra ngoài thật sự cũng quá đắt hàng rồi, người đến người đi nhiều vô cùng, bọn họ còn đang săn hàng vô cùng nhiệt tình nữa đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười rồi nhướn mày nói: “Chuyện này có thể thành công được như vậy cũng không chỉ là một mình cao lao của anh.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, anh ba nói như vậy không sai. Em nghĩ lần này anh cả chính là công thần trong chuyện này đấy ạ. Cũng nhờ có anh cả nghĩ ra được cái tên đại danh đỉnh đỉnh không tồi kia. Hiện tại phía bên ngoài kia đều nói là sau khi ăn xong bánh Thăng tiên vấn đỉnh thì cả người người như phiêu dục tiên tử vậy. Cảm giác sung sướng lắm đấy ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật: “……”

\r\n\r\n

Cái gì vậy hả trời? Chẳng qua cũng chỉ là một cái bánh kem thôi mà nhỉ? Còn cái gì mà phiêu dục cái gì mà tiên tử ở đây chứ? Cách hành văn của mấy người kia thật sự đúng là có vấn đề rồi.

\r\n\r\n

Lúc này thì Lâm Vân Văn đột nhiên chạy dồn dập từ đằng xa chạy đến như đang muốn đá văng luôn cánh cửa phòng bếp.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật giật mình rồi lớn lên nói: “Anh cả, anh cả, anh cứ từ từ thôi, có việc gì mà anh gấp như vậy chứ? Có việc gì rồi sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Có … có chuyện gấp. Em ba à, loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh này có thể làm đến tầng năm không vậy?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Năm tầng sao? Đương nhiên là có thể rồi. Lại có người muốn yêu cầu nữa sao ạ?”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì cùng những loại yêu cầu như thế này cũng có không ít người từng đề cập qua rồi. Nhưng mà từ trước đến nay Lâm Vân Dật vẫn luôn cảm thấy vô cùng phiền toái cho nên hắn cũng cự tuyệt không ít lần những yêu cầu đó rồi đấy.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn gật đầu rồi cười cười cũng tỏ vẻ vô cùng hứng thú mà nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa cái giá cũng không nhỏ đâu.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút hứng thú mà nhướn mày nói: “Không nhỏ sao? Hắn ta nguyện ý ra bao linh thạch mà không nhỏ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười vô cùng vui vẻ mà nói: “Em trai, lần này người kia nguyện ý ra đến 800 linh thạch đấy. Công nhận là vị khách này ra giá cũng rất có thành ý. Người này còn nói đây chẳng qua cũng chỉ là lần trải nghiệm đầu tiên mà thôi. Nếu như lần này chúng ta có thể khiến cho đối phương hài lòng thì sau này điểm tâm nhà bọn họ cũng không thiếu phần nhà chúng ta đâu.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy thì phía bên trên khuôn mặt cũng tràn đầy nét cười mà nhướn mày nói: “Anh cả, trên đời này em ghét nhất chính là những khách hàng khó tính yêu cầu linh tinh còn thích bới lông tìm vết đấy. Nhưng mà đám người kia chỉ cần chi ra đủ linh thạch thì tất cả đều không thành vấn đề gì cả. Đối với những đại kim chủ thì chúng ta cũng nên tỏ một chút thành ý, đây chính là sự tôn trọng cần thiết dành cho linh thạch đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhìn thấy phản ứng như vậy của Lâm Vân Dật thì hứng thú bừng bừng mà cười cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Sống trên đời này phải tỏ một chút thành ý mới có thể bày tỏ được lòng tôn trọng cao nhất đối với kim chủ. Em ba à, anh có thể khẳng định rằng đây tuyệt đối là một đơn hàng lớn đấy. Nếu như lần này chúng ta có thể làm ăn thành công một phi vụ này thì lợi nhuận của chúng ta chắc chắn là sẽ được gia tăng lên không ít nữa đấy. À đúng rồi, quên không nói, lần này người tới đây chính là người của thế lực ‘Hắc Hổ’ của Tôn gia kia đấy. Nghe nói là dạo gần đây gia tộc này có hậu duệ mới 15 tuổi đã có thể tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng năm, lần này người của ‘Hắc Hổ’ tới đây đặt bánh Thăng tiên vấn đỉnh năm tầng cũng chính là muốn chức mừng cho đứa cháu trai này thăng cấp thuận lợi đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Ồ, mới 15 tuổi mà đã là Luyện Khí kỳ tầng 5 luôn rồi sao? Người này thật sự đúng là vô cùng lợi hại đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn gật đầu cũng có chút hâm mộ không thôi mà nhướn mày nói: “Còn không phải sao? Nghe nói lần này muốn chúc mừng cho hậu nhân kia mà phía Tôn gia cũng mời một đống khách khứa cùng tới ăn mừng nữa thì phải. Mà nghe nói lần này người đã hạ đơn đặt hàng đó chính là một tộc nhân chi thứ của phía Tôn gia bên kia, nếu như người hậu nhân này sao này có tiến giai thành công thì người hậu nhân này cũng có khả năng sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp của Tôn gia bên kia. Vị này phải bỏ công bỏ sức ra đặt bánh như vậy có lẽ cũng muốn kéo gần mối quan hệ hơn một chút. Em ba à, lần này chúng ta phải làm cho tốt đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút hứng thú mà nhướn mày nói: “À, hoá ra là vì muốn chúc mừng cho gia chủ của Tôn gia đời kế tiếp sao? Cũng khó trách là vị này có thể hạ cả vốn lẫn gốc như vậy để đặt bánh mà. À đúng rồi anh cả, nhắc đến chuyện này em mới nhớ, hình như thế lực Tôn gia Hắc Hổ này cũng cách lãnh địa của Lâm giai chúng ta cũng hơi xa mà đúng không? Sao bọn họ biết được mà đến đây đặt hàng được chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. đúng là khoảng cách giữa đôi bên cũng không gần. Nhưng mà dạo gần đây của hàng Lâm gia của chúng ta cũng có chút danh tiếng rồi đấy. Hiện tại cũng có không ít tu sĩ cũng không quản đường xá xa xôi chịu ngàn dặm mà đi đến nơi này muốn mua sản phẩm nhà chúng ta. Em ba à, đây đều là công lao của em đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy lại lắc đầu rồi thở dài một hơi nói: “Anh cả à, anh lại nói quá lời rồi. Làm gì mà đến mức đó đâu chứ?”

\r\n\r\n

Theo như những gì mà Lâm Vân Dật được biết thì phía Tôn gia Hắc Hổ bên kia cũng có một con Hắc Hổ Trúc Cơ kỳ, mà con hắc hổ này cũng được xem như thần thú hộ tộc của Tôn gia.

\r\n\r\n

Mà đông đảo ngự thú của con cháu dòng chính trong Tôn gia đều lựa chọn Hắc Hổ là yêu thú khế ước, hơn nữa gia tộc này thanh danh cũng không nhỏ đâu.

\r\n\r\n

Trước kia cũng có một Mạnh gia thuộc vào thế lực tu chân khác đang trên đà phát triển, mà gia chủ của Mạnh gia lúc đó cũng sở hữu một con thú khế ước Hoả văn hổ tu vi Luyện Khí kỳ tầng 9, mà vị Mạnh gia này cũng muốn cho con Hoả văn hổ này lai giống với con Hắc hổ của Tông gia kia cũng phải bỏ ra chi phí lên đến 1 vạn linh thạch để mà phối giống thì phải.

\r\n\r\n

Nghe nói hiện tại phía Tôn gia bên kia cũng nuôi dưỡng không ít cọp con, những con có phẩm tướng tốt thì đương nhiên là lưu lại để cho con cháu trong nhà có thể lựa chọn để làm ngự thú riêng của mình. Còn những con hổ con mà có phẩm chất xấu hơn một chút thì bán ra ngoài để cho những tu sĩ khác có thể mua về để làm linh thú khế ước chẳng hạn.

\r\n\r\n

Nghe nói nguồn kinh doanh cọp con của phía Tôn gia bên kia vô cùng phát đạt, phía Tôn gia bên kia cũng coi như hô mưa gọi gió ở một vùng, đương nhiên thì tài sản phía Tôn gia bên kia cũng hơn bọn họ rất nhiều nên bọn họ có chi một chút cũng là chuyện trong tầm tay thôi.

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Ngay từ thời điểm ra mắt đến hiện tại thì hứng thú của những tu sĩ đối với loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh cũng chưa có dấu hiệu giảm đi bao nhiêu cả, cũng có không ít tu sĩ muốn mua loại bánh này về nhân dịp những dịp đặc biệt gì đấy, hoặc bọn họ cũng muốn mua vì muốn mang lại điềm lành.

\r\n\r\n

Chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng thôi mà phía Lâm gia chỉ dựa vào một việc bán bánh kem đã có thể thu hào hơn 6 vạn linh thạch tiền lời.

\r\n\r\n

Sau khi nhận thấy thị trường đã dần ổn định rồi thì Lâm Vân Dật cũng ghi chép lại phương pháp làm bánh kem xuống rồi giao luôn cho mấy tộc nhân trong Lâm gia để bọn họ tự mình phát triển. Mặc dù là đã giao việc rồi đấy nhưng mà Lâm Vân Dật cũng không có một chút nhàn rỗi nào.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu đang đánh kem cũng có chút hồ nghi nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi nhíu mày nói: “Anh ba à, anh làm sao vậy ạ? Sao em thấy tâm tình của anh ba hình như là không được tốt cho lắm thì phải. Có người nào chọc đến anh rồi sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật trầm ngâm rồi thở dài một hơi nói: “Chuyên này cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, anh cảm thấy vô cùng bình thường, cũng không có gì không tốt.”

\r\n\r\n

Đương nhiên là tâm tình của nó không tốt, trong khoảng thời gian này nó gần như là quay cồng trong vòng xoáy của bánh kem và bánh kem không ngơi tay, tuy rằng thu nhập cá nhân vào túi không ít nhưng mà thời gian tu luyện của nó bị cắt giảm đi không chỉ là số ít thôi đâu.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật quay sang nhìn về phía Lâm Vân Tiêu rồi nhướn mày nói: “Em trai à, sao anh thấy em làm việc nhiệt tình quá vậy hả? Nguồn cảm hứng làm việc của em khiến anh phải rửa mắt mong chờ mà.”

\r\n\r\n

Thời đại này chưa có máy móc để đánh kem bơ, mà nếu chỉ dựa vào một mình nguồn nhân lực để mà đánh kem bơ thì đây thật sự là một việc vô cùng hao phí sức lực. Nhưng mà chuyện này đối với thằng tư Lâm Vân Tiêu này mà nói thì chuyện này là một việc vô cùng nhỏ, lượng công việc này thật sự cũng chỉ tốn một chút sức lực của nó mà thôi, nó còn có thể cảm thấy vô cùng hứng thú trong việc đánh kem bơ này luôn ấy chứ.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu liếc liếc một chút rồi dùng đôi mắt đảo qua đảo lại một chút rồi cười cười nói: “Đúng vậy anh ba, em cảm thấy công việc này là một công việc vô cùng thú vị, em nghe mấy vị chú, bác, cô, dì bên trong gia tộc đều đang khen ngợi em là đứa trẻ có tiền đồ mà, bọn họ nói sau này em nhất định thành tài đấy. Em cảm thấy làm việc này vô cùng thú vị.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng chỉ có thể cười gượng một tiếng rồi thở dài một hơi nói: “Được rồi, em cảm thấy vui vẻ là được rồi. Anh không có ý kiến.”

\r\n\r\n

Tuy rằng trong khoảng thời gian mấy tháng này thì Lâm Vân Dật cũng làm không thiếu một việc gì, đại đa số đều là những công việc vô cùng nặng nhọc, nhưng mà thằng nhóc này vừa làm việc cũng tiện tay mà thó đi không biết bao nhiêu thành phẩm. Cũng may mắn một chuyện là đến hiện tại thằng nhóc này vẫn còn quyết tâm vẫn chú ý vào vấn đề luyện thể cho nên lượng tiêu hao mỗi một ngày của thằng nhóc này cũng không nhỏ đấy, nếu không thì với sức ăn như bị bỏ đói lâu ngày của Lâm Vật Dật thấy này có khi nó cũng sớm biến thành một quả cầu béo mà lăn luôn mất.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu suy nghĩ một chút rồi nhíu mày nói: “Anh ba, em nghe anh cả nói dạo gần đây những tu sĩ muốn đặt bánh Thăng tiên vấn đỉnh đã bị giảm đi rất nhiều, lượng tiêu thụ đã bị suy giảm đi rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi nhướn mày nói: “Ừ, đây cũng là chuyện bình thường cũng không có gì quá kỳ quái. Dù sao thì là người đều sẽ có lúc có mới nới cũ mà thôi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguậy mà cười cười nói: “Anh ba, em không vậy đâu. Em vẫn cảm thấy bánh Thăng tiên vấn đỉnh này vô cùng ngon, ăn lúc nào cũng ngon, có cho em hàng trăm cái nữa em cũng có thể đánh chén được luôn ấy chứ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Hiện tại thì tu vi của em quá yếu nên em mới cảm thấy vậy. Chờ sau này tu vi của em tăng lên một chút thì khẩu vị của em tự nhiên sẽ thay đổi, đến lúc đó em tự nhiên sẽ bắt bẻ thôi.”

\r\n\r\n

Vấn đề quan trọng nhất chính là giá bán của loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh khi bán ra cũng không được tính là quá tiện nghi. Tuy rằng nguyên liệu chính được sử dụng để làm loại bánh này đều là các loại linh tài thật đấy nhưng mà cấp bậc của những loại linh tài này cũng hơi thấp một chút, những tu sĩ có tu vi thấp có khi bọn họ còn thích chứ những tu sĩ có tu vi cao cũng chỉ nếm thử chứ không muốn ăn quá nhiều đâu.

\r\n\r\n

Đối tượng của loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh này hướng tới ngay từ lúc đầu đó chính là những tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ hoặc là những tu sĩ Luyện Khí trung kỳ mà thôi, ít nhiều gì thì tu sĩ ở những tu vi này khi sử dụng bánh Thăng tiên vấn đỉnh cũng có chút tác dụng trong việc tẩm bổ tu vi, nhưng mà loại bánh này đối với những tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ lại không có bao nhiêu tác dụng cả.

\r\n\r\n

Hơn nữa, những tu sĩ khi tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ rồi thì trên cơ bản là bọn họ sẽ tiến hành tích cốc luôn chứ không quá phụ thuộc vào thức ăn nữa. Loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh này giá bán ra quá cao, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường cũng không ăn mà ăn cũng không có tác dụng gì nên bọn họ cũng lười không muốn động đến. Còn những tu sĩ Luyện Khí kỳ còn lại thì … nghèo, có khi tích cóp lắm mới mua được một chiếc bánh mang về ăn thử là được rồi.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì những tu sĩ có tu vi thấp thì bọn họ muốn kiếm linh thạch cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên những tu sĩ này thường cũng sẽ có khuynh hướng muốn chi linh thạch cho việc gia tăng tu vi của bản thân mình hơn, nói chung cũng không có tu sĩ nào nguyện ý bỏ linh thạch quá nhiều chỉ để thưởng thức mỹ thực đâu. Nhưng mà như vậy cũng tốt, khi mà người mua giảm xuống thì nó cũng không cần phải bận rộn quá nhiều như vậy nữa, như này cũng ổn rồi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Anh ba à, em nghe anh cả nói hình như những vị linh trù sư ở bên ngoài kia đang nghiên cứu và mô phỏng ra thành phẩm của bánh Thăng tiên vấn đỉnh rồi đấy. Hiện tại số lượng khách hàng của nhà chúng ta bị giảm bớt nhanh như vậy cũng chủ yếu là vì nguyên nhân này đấy ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy thì tâm tình cũng không tồi mà cười cười nói: “À, hoá ra là có chuyện này nữa sao? Như vậy cũng tốt.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Anh ba à, anh không cảm thấy tức giận sao? Anh cảm thấy chuyện này bình thường sao? Sao em cảm thấy anh hình như hơi … cao hứng hơn thì phải? Sao vậy anh ba, anh bị làm sao vậy ạ? Hay là anh … anh đang tức giận đến mức hồ đồ rồi đúng không ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng không thèm để ý cũng lười không muốn nhấc mắt mà cười cười nói: “Không sao cả. Cái đó chẳng qua cũng chỉ là hàng mô phỏng thôi ấy mà. Nhưng mà hàng mô phỏng xuất hiện còn chậm hơn những gì mà anh đã dự đoán từ trước rồi thì phải. Được rồi, nếu đã có hàng mô phỏng xuất hiện rồi thì chúng ta có muốn trộm lười biếng cũng không thể lười biếng được nữa rồi. Cái này cũng coi như chuyện tốt, tiện đây chúng ta nghĩ ra một món ăn mới cho mọi người cải thiện vị giác một chút cũng được.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì cách thức làm bánh kem cũng không được tính là quá khó khăn, cái này chỉ cần theo một định lượng nhất định nào đó là có thể làm ra được luôn rồi. Quan trọng hơn nữa thì những vị linh trù sư ở thế giới này cũng không phải ăn chay, chỉ cần cho bọn họ một chút thời gian thì chuyện mô phỏng lại cũng là chuyện bình thường. Kỳ thật thì đến tận hiện tại bọn họ mới mô phỏng ra được mới là chuyện đáng nói đấy.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút cạn lời mà trợn trắng mắt nói: “Anh ba, anh làm sao vậy ạ? Đầu óc anh có vấn đề gì rồi đúng không? Đã xảy ra chuyện như vậy rồi mà anh còn coi như đây là chuyện tốt đấy ạ? Anh ba à, đây rõ ràng là loại bánh mà anh cực cực khổ khổ bỏ bao nhiêu công sức mới có thể nghĩ ra được mà đúng không? Cứ để bọn họ mô phỏng như vậy mà anh không nghĩ gì sao? Phải em chắc em tức chết mất.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười nói: “Cái này cũng không được tính là do chính bản thân anh nghĩ ra được. Anh cũng là nhìn thấy từ bên trong tiểu thuyết rồi làm lại thôi. Không cần phải nghĩ quá nhiều về chuyện này.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút tò mò mà nói: “Ơ, thật ạ? Anh đọc trong tiểu thuyết ấy ạ? Hiện tại phía bên ngoài kia còn đang suy đoán chắc chắn rằng anh ba đã nhận được truyền thừa từ một vị linh trù sư nào đó kia kìa. Vậy là không phải ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật trợn mắt  rồi thở dài một hơi nói: “Đừng có nghe đám người kia nói linh ta linh tinh làm gì, làm gì mà có linh trù sư rồi truyền thừa nào ở đâu ra đây chứ? Đám người kia nghĩ nhiều quá rồi đấy. Không có truyền thừa nào đâu. Mấy món bánh kia là do anh nhìn từ trong thoại bản rồi mô phỏng lại cách làm thôi, bọn họ chẳng qua là đọc ít sách nên không biết thôi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Ơ, thật ạ? Nhưng mà … phụ thân cùng lão tổ cũng đọc không ít sách mà. Bọn họ còn nói là bọn họ còn chưa từng nhìn thấy những phương pháp hay ghi chép gì về mấy món bánh này đấy ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu đưa mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi nhướn mày nói: “Bởi vậy anh mới nói bọn họ nhìn còn chưa đủ nhiều đó, bọn họ cứ thử đọc nhiều đi xem nhìn thấy không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghĩ nghĩ một hồi rồi tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc mà nói: “Anh ba, có phải là do hai người phụ thân cùng lão bọn họ nhìn không đủ nhiều, sách đọc không tới nơi tới chốn cho nên bọn họ mới trở thành trưởng bối thất học như vậy sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Em trai, mấy cái chuyện trưởng bối thất học này cũng không phải chuyện hay ho, từ nay về sau em đừng nhắc lại nhiều như vậy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu vô cùng rõ ràng rồi cười cười nói: “Vâng ạ. Em hứa từ nay về sau sẽ không đề cập quá nhiều về chuyện này nữa.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu nói: “Ừ, ngoan lắm.

\r\n\r\n

Tuy rằng thằng em trai Lâm Vân Tiêu của nó hơi ngu xuẩn, mà càng ngày càng chạy theo xu hướng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng mà tốt ở chỗ là thằng nhóc này biết nghe lời, cái này cũng coi như thắng được vạn người luôn rồi đấy.

\r\n\r\n

Sống trên đời này cũng nên hiểu lý lẽ một chút, người dưới một mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý này nó hiểu. Hơn nữa, đánh người cũng không thể vả mặt trực tiếp được, một đến hai lần bị điểm danh nhắc đến có khi mấy vị trưởng bối còn mắt nhắm mặt mở cho qua chuyện, nhưng mà lặp đi lặp lại lịch sử đen tối của các vị trưởng bối thì lịch sử đen cũng dễ bắn ngược lại với hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

\r\n\r\n

Mà thằng nhóc Lâm Vân Tiêu này da dày thịt béo, có đánh thằng nhóc này, có dùng cây quất vào người thằng nhóc này thì thằng nhóc này cũng chẳng bị làm sao cả. Nhưng mà nó thì không được đâu. Nó sợ đau, cũng sợ bị nhục, bị trưởng bối trong nhà quất mông chắc chắn sẽ trở thành lịch sử vừa đen vừa đau của nó đấy.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật mà trên mặt cũng tràn đầy chờ mong rồi cười cười nói: “Anh ba à, anh nghĩ coi, hiện tại loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh cũng khó mở rộng thị trường được nữa, thời gian sắp tới chuyện buôn bán chắc chắn sẽ vô cùng ế ẩm. Anh ba, anh lại sắp nghĩ ra được một loại tân mỹ thực mới để thay thế rồi sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật lắc đầu rồi dùng giọng nói vô cùng kiên quyết mà nói: “Không nghĩ, không làm. Thật vất vả lắm mới có được chút thời gian rảnh rỗi, hiện tại cũng đến lúc nên nghỉ ngơi một vài ngày rồi. Tại sao anh phải đâm đầu vào đường chết chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng thẳng thốt mà lắc đầu nói: “Anh ba, như vậy không được đâu. Anh đừng có nói ra những lời đi lùi như vậy được chứ? Đời người này không phải không ngừng tiến lên, không ngừng tìm tòi không ngừng phát triển sao? Anh ba à, những lời này không phải là anh từng nói ra sao? Sự nghiệp của anh đang trên đà thăng tiến, anh đừng có nói đùa những lời không may mắn như vậy, anh đừng có hoang phí bộ não thiên tài của anh như chứ? Hơn nữa, anh ba à, anh đột nhiên lười biếng như vậy cũng không phải chuyện tốt đâu. Anh lười biếng là có lỗi với kim chủ của anh lắm đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng giật giật khoé miệng thầm nghĩ: Thằng nhóc khốn khiếp này, được lắm, giỏi lắm rồi đấy. Không ngờ là thằng nhóc này còn dám dùng những lời mà nó từng nói ra trả lại nguyên vẹn thẳng vào mặt nó. Được lắm, ngày bình thường thì ngu ngu muội muội không nói được một câu nên hồn, ngày bình thường sao không thấy nó cơ linh như vậy được nhỉ? Một khi nhắc đến mỹ thực một cái là mồm mép thằng nhóc này lại nhanh nhẹn hơn không ít đấy nhỉ? Đúng thật là … miếng ăn là miếng nhục mà.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật thầm thở dài một hơi rồi quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu nhướn mày nói: “Thôi, thôi. Đừng nói nữa. Để anh làm bánh cuốn trứng cho em đi.”

\r\n\r\n

Dạo gần đây Lâm gia vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng hết thảy nguyên liệu để làm điểm tâm bán ra ngoài, cho nên phòng bếp này cái gì cũng có, cần gì cũng có, nguyên liệu nhiều vô cùng.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng mang những món đồ đang có sẵn trong phòng bếp như trứng linh kê, bột linh cốc, sữa linh ngưu, cùng hỗn hợp đường sau đó đảo đều quấy thành một hỗn hợp đặc sệt nhìn như hồ dán, buóc tiếp theo thì nó đặt chảo lên phía bên trên bếp lò rồi nhanh chóng nổi lửa để cho chảo nóng, bước sau đó nó cũng múc một thìa hỗn hộp bột lỏng vào bên trong trảo rồi dàn đều phía bên trên chảo một lớp mỏng như đang tráng bánh tráng. Sau khi một mặt của chiếc bánh này vàng đều lên rồi thì nó cũng nhanh chóng cuốn luôn chiếc bánh còn đang nóng hôi hổi thành hình dạng chiếc bánh cuốn trứng.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì hiện tại Lâm gia cũng có không ít luyện khí sư đấy, tuy rằng bản lĩnh của những vị luyện khí sư này cũng bình thường không có người nào quá nổi trội cả, nhưng mà bản lĩnh làm ra mấy dụng cụ nấu ăn trong nhà bếp này thì đương nhiên là mấy vị luyện khí sư này vẫn có thể làm ra một cách dễ dàng, chỉ cần Lâm Vân Dật đưa bản vẽ, rồi bàn bạc một chút công năng của những dụng cụ làm bếp này thì chỉ chốc lát sau sản phẩm cũng được đưa tới tận tay Lâm Vân Dật luôn, tốc độ làm việc có thể nói là nhanh vô cùng.

\r\n\r\n

Bánh trứng cuốn sau khi nhấc khỏi chảo cũng bị giảm nhiệt độ ngay tức khắc, lớp bánh mỏng tiếp xúc với nhiệt độ thấp cũng giòn lại ngay tức khắc, nhưng mà hương vị của miếng bánh trứng này toả ra lại thơm vô cùng. Bánh trứng cuốn thơm ngon giòn rụm cũng ra đời chỉ trong một vài phút chuẩn bị.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng không chờ gì nữa mà cầm luôn cái bánh trứng lên cho vào trong miệng cắn rộp rộp nói: “Anh ba, anh ba, cái này ngon quá, thật sự ngon quá, cái này em thích, em rất thích.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Ờ, ờ, được rồi, em thích là được rồi. Không cần nói to, ra đây thử luôn đi.”

\r\n\r\n

Bởi vì làm bánh trứng cuốn này cũng khá đơn giản cho nên rất nhanh sau đó Lâm Vân Tiêu cũng nhanh chóng nắm được phương pháp làm bánh trứng cuốn. Sau khi thử tay nghề rồi nắm bắt thời gian bánh chín rồi phương pháp cuốn thì Lâm Văn Tiêu cũng thực hành không biết mệt mỏi, mà vừa làm thì Lâm Vân Tiêu cũng cho vào miệng ăn luôn, bánh giòn giòn nhai rốp rốp nghe khá vui tai.

\r\n\r\n

Và đương nhiên thì rất nhanh sau đó món bánh trứng cuốn cũng được lan truyền rồi trở thành một món ăn được thịnh hành ở toàn bộ Lâm gia, lúc này thì đại đa số những thành viên của phân đội nuôi dưỡng linh kê cũng bắt tay vào công việc làm bánh trứng cuốn, mỗi người đều tự mình đứng bếp tự mình cầm chảo rồi tự mình tráng tới tráng lui, cả một phân đội vô cùng vui mừng mà lao đầu vào làm bánh trứng cuốn muốn điên luôn rồi.

\r\n\r\n

Sau khi chế thành một mớ bánh trứng cuốn chất chồng như núi rồi thì mấy thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê cũng chia đều ra, mọt phần thì mang đi phân phát cho các thành viên trong gia tộc làm đồ ăn vặt để đổi món ăn qua ngày, còn một phần khác được đóng gói bao bì cho cẩn thận rồi vận chuyển ra các cửa hàng của Lâm gia muốn bán ra ngoài.

\r\n\r\n

Tính đến hiện tại thì bánh trứng gà đã được đẩy ra ngoài thị trường cũng được một đoạn thời gian rồi, mà người ăn cũng ăn chán rồi cho nên thị trường bánh trứng gà cũng bị khựng lại không thể nhúc nhích được nữa, mà bánh Thăng tiên vấn đỉnh cũng không phải người nào cũng đủ kinh phí để ăn, hiện tại thì bánh trứng cuốn đột nhiên được đẩy ra ngoài thị trường cũng khiến cho mọi người xôn xao nhộn nhịp hẳn lên, dù sao thì thị trường bánh trứng cuốn này cũng ngang với thị trường bánh trứng gà, hiện tại cũng coi như sản phẩm thay thế mặt hàng cũ, khách hàng cũ cũng ùn ùn kéo tới mua về dùng thử.

\r\n\r\n

End chap 12

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.45247 sec| 2533.531 kb