Phần 11 – Bánh thăng tiên vấn đỉnh

\r\n\r\n

------o11o------

\r\n\r\n

Lâm gia.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn bước vào bên trong phòng rồi cười cười nói: “Em ba, em nhìn thử một chút đi, đây là phần của em trong tháng này.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi phóng thích linh hồn lực ra ngoài, sau khi quét quét thử không gian ở bên trong cái túi trữ vật mà Lâm Vân Dật cũng có chút kinh hỉ mà nhướn mày mà cười cười nói: “Không ngờ thật đấy, không ngờ là bên trong này còn có 1.000 linh thạch luôn đấy à? Có vẻ như tháng này so với tháng trước cũng không ít đấy nhỉ? Tháng trước cũng chỉ có 400 linh thạch thôi mà nhỉ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười rồi gật đầu mà nói: “Đúng vậy, tháng này nhà chúng ta buôn bán không tồi, anh cảm thấy bánh trứng gà của chúng ta bán ra cũng không tồi. À đúng rồi, cũng có không ít tán tu cũng chạy đến cửa hàng của chúng ta mua bánh trứng gà mang đi ăn cùng đấy. Còn có mấy thương đội lớn từ các nơi cũng đến cửa hàng của chúng ta đặt một đơn hàng lớn mang đi ăn cùng luôn. Cũng không biết bọn họ muốn ăn hay mang đi bán lại ăn chênh lệch.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng như hiểu được lý do chính đáng mà cười cười gật đầu nói: “À, hoá ra là như vậy, nghe cũng không tồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe những lời của Lâm Vân Dật nói mà giọng nói cũng tràn đầy hâm mộ mà cười cười nói: “Em ba à, em thật sự là một người vô cùng tài ba đấy.”

\r\n\r\n

Từ nhỏ đến lớn thì hắn vẫn luôn cực cực khổ khổ mà trợ giúp cho mẫu thân trồng trọt ở phía bên trên đồng ruộng, nhưng mà mỗi một năm hắn cũng chỉ có thể thu hoạch được 400 viên linh thạch là cùng, mà lúc đó hắn còn cảm thấy số linh thạch này là vô cùng khổng lồ rồi. Nhưng mà hiện tại thằng em trai hắn Lâm Vân Dật cũng chỉ có 6 tuổi mà thôi, vậy mà chỉ trong một tháng thì thôi mà Lâm Vân Dật cũng thu hoạch được 1.000 viên linh thạch vào trong túi luôn rồi.

\r\n\r\n

Nhớ lại thời điểm khi hắn mới ở độ tuổi của Lâm Vân Dật thì mỗi ngày hắn còn đang ham chơi mà tận hưởng một cuộc sống của một đứa nhóc con bình thường khác.

\r\n\r\n

Nhưng mà em trai thứ ba này của hắn thì hoàn toàn khác, tuổi con nhỏ như vậy nhưng mà thằng em trai thứ ba của hắn thật sự là Thần Tài của Lâm gia, cái này thật sự là khiến cho người ta vừa tức muốn chết mà vừa hậm mộ đến ken két luôn mà.

\r\n\r\n

Tuy rằng em trai thứ ba của hắn có năng lực như vậy mà người của Giang gia phía bên kia cũng chướng mắt không thôi còn đòi từ hôn nữa chứ, đám mấy người bên Giang gia bên kia thật sự chính là có mắt không tròng mà. Thật đáng tiếc cho đám mấy người kia mà.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cũng làm bộ như nhớ đến vấn đề gì đó rồi nhướn mày nói: “Đúng rồi em ba, dạo gần đây nhà chúng ta cũng có khác tới chơi đấy, là người của Giang gia bên kia sang nhà chúng ta chơi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng mà nhướn mày nói: “Vậy sao? Tại sao mà người của Giang gia bên kia lại tới nhà chúng ta chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười rồi nhướn mày nói: “Còn sao nữa, còn không phải là linh thạch khiến cho người ta động nhân tâm sao? Đại khái là dạo gần đây phía Giang gia bên kia nhìn thấy nhà chúng ta kiếm lời không ít cho nên bọn họ cũng đỏ mắt rồi chứ còn sao nữa.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi bình thản nhìn về phía Lâm Vân Văn nói: “Phụ thân sẽ không nói hớ cái gì chú?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn lắc đầu tỏ vẻ vô cùng chắc chắn mà cười cười nói: “Em yên tâm. Phụ thân chắc chắn sẽ không hớ miệng đâu.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nhướn mày nói: “Sao mà anh cả có thể chắc chắn như vậy được chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn có chút bất đắc dĩ mà cười cười nói: “Em ba à, em như vậy cũng không được đâu. Em đừng có dùng ánh mắt không mấy thiện cảm mà nhìn chằm chằm phụ thân như vậy, kỳ thật thì phụ thân sống cũng lâu hơn em đến mấy chục năm đấy, ít nhiều gì thì phụ thân cũng còn chừa lại một chút tâm nhãn chứ phụ thân không phải hạng người bộp chộp như thằng tư đâu. Em nên tin tưởng phụ thân một chút đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Nếu như anh cả nói vậy thì em cũng an tâm rồi. À đúng rồi anh cả, thời gian sắp tới cũng đến lúc bánh trứng gà sẽ bị ế hàng rồi đấy nhỉ?”

\r\n\r\n

Tuy rằng hiện tại bánh trứng gà bán ra ngoài với thị trường cũng không tồi thật đấy, nhưng mà bánh trứng gà Lâm gia có thể bán được nhiều như vậy cũng là do bọn họ lấy công làm lãi mà mở đường tiêu thụ ra ngoài, loại bánh trứng gà này những tu sĩ khác có muốn tự mình làm ra cũng là chuyện dễ dàng.

\r\n\r\n

những tu sĩ tới Lâm gia của bọn họ để thu mua bánh trứng gà chẳng qua cũng là do bánh trứng gà cũng có chút mới mẻ, sau khi đi qua một hồi mới mẻ này thì đương nhiên là hứng thú của bọn họ cũng không còn nữa, đến lúc đó bánh trứng gà sẽ biến thành mặt hàng ế ẩm không thể tiêu thụ được nữa.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn gật đầu cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Đúng vậy. Tuy rằng hiện tại công việc kinh doanh bánh trứng gà của chúng ta cũng khá tốt đấy nhưng mà sản phẩm này chắc cũng chỉ có thể kinh doanh được một thời gian nữa thôi. Dạo gần đây nguồn tiêu thụ của chúng ta cũng có phần nào đó bị suy giảm đi rồi. Nhưng mà em yên tâm, cho dù chúng ta có bị ế hàng đi chăng nữa cũng không làm sao đâu. Dù sao thì trứng linh kê bị tồn kho của chúng ta trong suốt thời gian qua sắp bị đẩy ra ngoài hết rồi. Trong thời gian sắp tới chúng ta cũng không cần quá lo lắng về hàng thừa nữa.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi nói: “Được, như vậ cũng tốt rồi. Đúng rồi anh hai, em nghe nói dạo gần đây phía bên ngoài kia cũng có không ít lời đồn đúng không? Bọn họ nói cái gì vậy ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhíu mày rồi thở dài một hơi nói: “Đều là những lời nói ganh tị ghen ghét do chúng ta làm ăn quá tốt đấy mà, bọn họ nói điểm tâm của nhà chúng ta làm quá đơn giản cũng không đủ tinh xảo, bọn họ nói hàng của chúng ta không đáng tiền.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhếch miệng cười nhạo một tiếng một tiếng nhướn mày nói: “Chậc, trên đời này đã ghét thì cái gì cũng nói được mà, chắc bọn họ còn nói của rẻ là của ôi đúng không? Hàng tốt thì làm sao mà có giá cả tiện nghi như vậy được đúng không? Nhưng mà làm đồ ăn tinh xảo thì giá cả sang quý, đến lúc đó bọn họ lại chê ỏng chê eo nữa.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Đúng vậy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật suy nghĩ vấn đề gì đó rồi vuốt ve cái cằm trơn nhẵn của mình nói: “Thôi được rồi, lần này coi như em ghi nhận ý kiến của bọn họ. Đúng là nhà chúng ta chỉ dựa vào một mình bánh trứng gà mà bán ra ngoài thị trường xác thật là hơi đơn điệu một chút thật đấy, muốn kinh doanh lâu dài, muốn để cho khách hàng nhớ tới chúng ta thì đương nhiên là phía chúng ta cũng phỉa làm ra một chút hàng tinh phẩm để khiến cho người ta sáng mắt ra mới được.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng có chút hứng thú mà nhướn mày nói: “Em ba, em lại đan có chủ ý gì trong đầu rồi đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Văn nói: “Đúng vậy anh cả, làm phiền anh cả tìm cho em một chút sữa linh ngưu lại đây giúp em với ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Chuyện nhỏ thôi, em cần bao nhiêu anh cũng có thể tìm ngay được.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Như vậy thì làm phiền anh cả quá rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười rồi nhướn mày nói: “Em ba, anh em với nhau thì em khách khí như vậy làm gì chứ? Em ba có yêu cầu gì mới cứ việc phân phó, anh đảm bảo sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể.”

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng tốn thêm nửa tháng thời gian, sau bao phen cân đo đong đếm nguyên liệu cùng cải tiến quy trình thì cuối cùng nó cũng có thể chế được bánh kem phiên bản Tu chân giới.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhìn chằm chằm vào ba cái bánh kem ba tầng đang bày trước mặt mà trong lòng cũng có chút kích động sau đó hớn hở nói: “Em ba à, đây là thành phẩm nghiên cứu mới của em nữa sao? Đã hoàn thiện rồi đúng không? Loại điểm tâm này em vừa mới nghiên cứu thành công thật sao? Nhưng mà, cái này nhìn qua cũng có vẻ xinh đẹp đáng yêu quá, sẽ có người thật sự nỡ ăn cái món điểm tâm này thật sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Em vừa mới nghiên cứu thành công không bao lâu. Anh cả, anh nhìn cho kỹ đi, bánh điểm tâm này một tầng lại có thêm một tầng nữa chồng lên, từng tầng của chiếc bánh này thể hiện quá trình thăng chức từng bước từng bước một. Tên thì anh cứ gọi từng bước lên cao đi. Anh có thể tuyên truyền làm sao đấy mà lừa gạt những tu sĩ đang bị đứng khựng ở bình cảnh trong một thời gian tới đây mua thử, cũng coi như cho bọn họ một dấu hiệu tốt có thể sơm ngày thăng tiến, sớm ngày tiến giai này nọ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng không nghe quá nhiều mà hai tròng mắt cũng lấp lánh sáng lên cười cười nói: “Anh ba, cái bánh điểm tâm này của anh làm thật đẹp mắt quá đi, bánh này anh làm ra nhất định sẽ bán rất chạy cho mà coi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng gật gù mà cười cười nói: “Bánh biểu đạt mong muốn thăng chức từng bước từng bước sao? Nhưng mà cái tên từng bước lên cao này không được hay cho lắm, nghe cứ quê quê làm sao đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhìn về phía Lâm Vân Văn nói: “Anh hai, anh văn chương lai láng, anh thử nghĩ coi tên nào thì tốt.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cũng châm chước một hồi rồi cười cười nói: “Hay là … chúng ta lấy tên bánh Thăng tiên vấn đỉnh đi, em thấy có được không?

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng vỗ tay bôm bốp rồi gật đầu cười thật tươi nói: “Được đấy ạ. Tên này nghe rất hay, tên này nghe vô cùng hay. Chúng ta lấy tên này luôn đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy mà lông mày giật giật trong lòng cũng có chút hoài nghi nói: “Thăng tiên cái gì cơ? Cái tên này thật sự tốt đấy ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhướn mày nói: “Anh ba, em cảm thấy cái tên này vô cùng tốt, đều thành tiên, rất ngọt, tiên tiên tiền tiền, có tiền. Không phải rất tốt sao?”

\r\n\r\n

Nhìn hai anh em Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Tiêu đang dùng đôi mắt sáng lấp lánh rực rỡ vô cùng mà nhìn chằm chằm về phía mình thì Lâm Vân Dật cũng giật giật khoé miệng, kỳ thật thì nó vẫn cảm thấy cái tên này … hơi kỳ cục một chút.

\r\n\r\n

Dưới ánh mắt trông chờ của hai người trước mặt thì cuối cùng Lâm Vân Dật cũng coi như miễn cưỡng mà gật đầu nói: “Thôi được rồi, cứ lấy cái tên này cũng được.”

\r\n\r\n

Trong khoảng thời gian này thì toàn bộ quỹ thời gian của Lâm Vân Dật đều dùng trong việc nghiên cứu làm ra bánh kem thành phẩm, mà nó cũng thuận tay mà làm được duy nhất ba thành phẩm trước mặt này.

\r\n\r\n

Ngoại trừ ba cái bánh thành phẩm này ra thì những chiếc bánh tàn phẩm hoặc những cái bánh thứ phẩm cũng có không ít. 

\r\n\r\n

Đương nhiên thì những chiếc bánh thứ phẩm này cũng không bị lãng phí một chút nào, bất kỳ chiếc tàn phẩm nào bị Lâm Vân Dật loại bỏ ra ngoài cũng được những tu sĩ trong gia tộc tiêu diệt toàn bộ.

\r\n\r\n

đương nhiên là Lâm Vân Văn cũng được hưởng dụng qua không ít những chiếc bánh tàn thứ phẩm đó rồi. Tuy rằng dáng vẻ của những chiếc bánh này cũng không quá đẹp, những chiếc bánh này bán ra ngoài đương nhiên là không được giá cao cho lắm, tuy rằng không thể bán ra ngoài được nhưng mà mấy chiếc bánh tàn phẩm đó có thể ăn được, hơn nữa những chiếc bánh này ăn cũng khá ngon, có thể nói những chiếc bánh này so với những món điểm tâm được bày bán ở bên trong Bát Trân Phường kia cũng tốt hơn rất nhiều.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Anh ba, anh nghĩ thử coi cái bánh này được định giá bao nhiêu vậy?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng châm chước một chút rồi nhíu mày nói: “Cái này sao? Ờ thì 200 linh thạch cho một chiếc thì thế nào?”

\r\n\r\n

Dù sao thì thời điểm khi chế tác chiếc bánh kem này cũng không đơn giản một chút nào, thời điểm khi mà chế biến chiếc bánh này cũng sử dụng không ít sữa của linh ngưu, mà trong đó cũng có thêm không ít loại linh quả để điểm xuyết vào cho dễ nhìn nữa, nói chung phí tổn dùng để chế tạo ra một chiếc bánh kem này thật sự là không thấp một chút nào.

\r\n\r\n

Nhưng mà, thời điểm khi mà Lâm gia chuyển đến thành phủ này để định cư lâu dài thì nơi này thật sự là không được giàu có cho lắm, mà những thành phủ khác nằm ở chung quanh thành phủ này cũng không được tính là quá mức phồn hoa, mà hiện tại Lâm Vân Dật ra cái giá cao như vậy cho một chiếc bánh kem chỉ sợ cũng không có người nào muốn bỏ linh thạch ra mua đâu.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Như vậy cũng được. Để anh thông báo ra bên ngoài kia cho mọi người.”

\r\n\r\n

Lúc này thì Lâm Vân Văn cũng nhanh chóng cho mấy cái bánh kem được chuẩn bị tốt đẹp cho vào bên trong túi trữ vật, đương nhiên thì những túi trữ vật này cũng có tác dụng giữ được tươi vô cùng tốt, mà trong quá trình vận chuyển cũng nhẹ nhàng cũng rất dễ dàng, cho nên gửi mấy chiếc bánh này ở bên trong chiếc túi trữ vật này đến mấy ngày cũng là chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Cũng bởi vì loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh này có tạo hình bánh vô cùng độc đáo, hơn nữa chiếc bánh này cũng có mỹ vị khá độc đáo cũng khá ổn định, một khi loại bánh này được đẩy ra ngoài cũng khiến cho một chúng những tu sĩ khác truy phủng không thôi, sau khi thưởng thức một lần không chỉ là người lớn mà trẻ nhỏ cũng rất hoan nghênh, người lớn trong nhà đi ngang qua vẫn phải mang một chiếc bánh về nhà.

\r\n\r\n

Đương nhiên thì một chúng những tu sĩ ở những thành phủ chung quanh cũng nghe được danh tiếng mà lặn lộn tìm đến để mua về dùng dần.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều lật mở từng ghi chép thu hoạch trong những khoảng thời gian gần đây cũng hít sâu một hơi mà trong giọng nói cũng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc mà cười cười nói: “Cái này … có thật không vậy? Đám người này có khai khống lên không vậy? Sao tháng này lại nhiều hơn 1 vạn linh thạch như vậy được chứ? Sao lại tăng lên đột ngột như này được nhỉ?”

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường nghe vậy mà sắc mặt cũng có vài phần cổ quái mà nói: “Con số này hoàn toàn bình thường, mới vật mà phu quân đã bị nhiều linh thạch đập cho choáng váng rồi sao? Loại bánh Thăng tiên vấn đỉnh mà thằng ba nhà chúng ta làm ra bán buôn cũng không tồi mà đúng không? Không chỉ những tu sĩ ở thành phủ của chúng ta tới mua mà những thành phủ khác cũng tới đây để mua một vài lần, linh thạch có nhiều hơn cũng là chuyện vô cùng bình thường thôi. Phu quân nên quen từ sớm rồi mới đúng.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều gật đầu mà trong lòng cũng có chút vui sướng lại có chút hổ thẹn không thôi mà nhíu mày nói: “Anh đương nhiên là biết như thế, chỉ là … anh thân là phụ thân của thằng nhóc này lại dính một chút hào quang của con trai mà được hưởng lợi, cái này … anh …”

\r\n\r\n

Lão tổ của Lâm gia - Lâm Bắc Vọng vẫn luôn còn có ám thương trong người chưa thể chữa trị được, vào ngày bình thường mà nói thì lão tổ cũng hiếm khi nào mà ra tay. Trong những ngày bình thường mà nói thì Lâm Viễn Kiều cũng ngẫu nhiên chạy ra ngoài để săn bắt yêu thù sau đó bán ra ngoài một phần rồi giữ lại một phần để trợ cấp cho gia đình.

\r\n\r\n

Nhưng mà kiếm tiến kiểu này kỳ thật cũng có chút nguy hiểm, mà tiền kiếm được cũng không quá nhiều. Hiện tại khi nhìn vào một đống linh thạch trước mặt mà Lâm Viễn Kiều vô cùng sâu sắc nhận ra rằng tốc độ kiếm tiền của hắn còn xa cũng không thể bằng thằng con trai thứ ba trong nhà, thằng ba không chỉ kiếm một chút tiền mà nó còn giúp cả toàn bộ Lâm gia cùng đi lên nữa.

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường như nhớ đến vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “À đúng rồi, thằng ba đã phát tiền công cho thằng cả và thằng út luôn rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng có chút ngại ngùng mà nói: “Nói như vậy thì thằng cả và thằng út cũng thật có phúc quá rồi. Ai mà không biết là từ nhỏ đến lớn thằng ba ra tay vô cùng hào phóng đúng không? Chắc lần này hai đứa nó cũng kiếm được không ít đây.”

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường ngồi một bên cũng có chút ngượng ngùng mà cười cười nói: “Đúng vậy, từ trước đến nay thằng ba ra tay rộng rãi vô cùng, có thể nói thằng ba rành mạch mà về mặt vật chất thì thằng ba còn hào phóng hơn người làm mẫu thân là em đây rất nhiều đấy.”

\r\n\r\n

Nói xong mà tâm tình của Thẩm Thanh Đường cũng có chút phức tạp không thôi. Kỳ thật thì trước đó con trai cả Lâm Vân Văn vẫn luôn đứng ra để hỗ trợ cho cô trong công việc chăm sóc đồng áng, không chỉ hỗ trợ một chút mà còn hỗ trợ chính, đương nhiên là lúc đó cô cũng có phát tiền công cho con trai lớn sau mỗi một lần vụ mùa thu hoạch xong rồi.

\r\n\r\n

Nhưng mà dạo gần đây thằng nhóc thứ ba trong nhà vẫn luôn tìm thằng cả đến hỗ trợ, mà tiền công thằng nhóc Lâm Vân Dật này trả cho con trai cả thật sự rất nhiều, có lẽ hiện tại con trai cũng cảm thấy vô cùng chướng mắt với số linh thạch ít ỏi mà cô trả cho con trai rồi, vì dù sao thì số linh thạch mà cô có thể trả cho con trai thật sự cũng không bao nhiêu cả.

\r\n\r\n

Nhưng mà giúp đỡ cho Lâm Vân Dật làm việc thì hoàn toàn khác, sau khi hỗ trợ cho Lâm Vân Dật xong với bất kỳ một công việc gì thì thằng nhóc cũng trả tiền công sòng phẳng luôn, hơn nữa sau khi hỗ trợ làm việc còn được ăn ngon nữa, ngoài ra thì thời gian tu luyện cũng được dồi dào hơn trước. Nếu so sánh với chân chạy vặt cho Lâm Vân Dật sướng đến quên lối về thì nghề linh thực sư chuyên trồng trọt này thật sự là một sự khổ sai không có ai muốn làm nữa đâu.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cười cười cũng có chút tự hào mà nói mà nắm tay Thẩm Thanh Đường nói: “Không sao, con trẻ tự mình trưởng thành cũng tự có nhận định riêng của chúng nó, chúng ta không thể can thiệp quá nhiều cũng không giúp được bao nhiêu, cứ để cho con trẻ tự mình bay lượn một thời gia đi đã, nếu thật sự không được nữa thì chúng ta có thể giúp đỡ. Hơn nữa, nếu như bọn họ có đủ bản lĩnh kiếm đủ linh thạch để tự tiêu xài thì chúng ta cũng bớt một phần chi tiêu đúng không?”

\r\n\r\n

Thẩm Thanh Đường ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu cười cười nói: “Vâng, phu quân nói vậy cũng đúng. Cứ để cho bọn trẻ tự do phát triển thôi.”

\r\n\r\n

End chap 11

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

2.06074 sec| 2504.758 kb