Phần 10 – Bánh trứng gà được hoan nghênh
\r\n\r\n------o10o------
\r\n\r\nLâm Vân Dật ở trong phòng bếp làm được một đống bánh trứng với những nguyên liệu cùng hương vị khác nhau, sau khi làm được một mớ lớn thì nó cũng gọi luôn mấy thành viên trong tiểu đội nuôi dưỡng linh kê tới phân cho từng đứa thưởng thức.
\r\n\r\nDù sao thì thời điểm hiện tại quy mô chăn nuôi đàn linh kê cũng được mở rộng ra quá nhiều, số trứng linh kê thì chất thành từng núi nhiều vô số kể, tuy rằng số trứng linh kê này ăn có tốt thì cũng tốt thật đấy nhưng mà mấy thành viên này đã ăn quá nhiều trứng rồi, hiện tại chỉ cần nhìn đến trứng linh kê là cả đám nhăn mặt chạy trốn không muốn ăn nữa. Thật sự là chúng nó đã ngán đến tận cổ rồi.
\r\n\r\nThời điểm khi mà món bánh trứng gà được đẩy ra ngoài cũng nhanh chóng được mọi người hưởng ứng vô cùng nhiệt tình, đám trẻ căn miệng miếng thì khen không ngớt lời.
\r\n\r\n“Anh Dật à anh Dật, anh thật sự lợi hại quá rồi, anh là lợi hại nhất, bánh này ăn ngon quá đi, sao có thể ăn ngon đến vậy được chứ?”
\r\n\r\n“Anh Dật à anh Dật, sao mà tay nghề của anh tốt như vậy được chứ? Bọn em bội phục anh, anh ngồi đấy cho bọn họ cúi đầu lạy anh một cái nào. Sao mà anh đa tài đa nghệ như vậy được chứ? Món bánh này là món bánh ngon nhất mà em từng được ăn đấy. Anh Dật à, anh đúng là thiên tài mà.”
\r\n\r\n“Anh Dật à anh Dật, sau này bọn em sẽ được ăn bánh trứng thường xuyên đúng không? Hàng tháng sau này bọn em đều được ăn bánh trứng đúng không? Có phải là như vậy không? Món bánh ngon như vậy mà bọn em lại được ăn hàng tháng đúng không? Ngon quá đi.”
\r\n\r\n“Anh Dật à anh Dật, sao anh lại có thể lợi hại như vậy được chứ? Chỉ từ mấy cái thứ đơn giản kia mà anh làm ra được món bánh tuyệt mỹ đến vậy cũng được sao? Anh là thiên tài, anh là thần tượng tốt nhất trong lòng bọn em đấy. À đúng rồi anh Dật, chừng nào thì anh sẽ quyết định đi đón dâu về vậy? Anh cứ đón đi, em có thể làm nhị phòng cho anh cũng được, không được thì em có thể làm nhỏ hơn nữa cũng được. Lúc đó anh nhất định phải nhớ đến em đó nhá.”
\r\n\r\n“……”
\r\n\r\nĐối mặt với những đôi mắt mang theo đủ mọi sự kỳ vọng cùng những đôi mắt hâm mộ không thôi này thì Lâm Vân Dật cũng vẫy tay rồi nghiêm mặt nói: “Đừng, đám nhóc mấy đứa tự mình ăn của mình đi. Bánh trứng gà từ nay về sau có thể đổi được hàng tháng, mọi người yên tâm chắc sẽ không thiếu của mọi người đâu. Nhưng mà chuyện làm nhỏ làm lớn làm gì đó thì không cần đâu.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nói xong mà trong lòng cũng có chút cạn lời không thôi. Đến hiện tại thì nó thật sự phải cảm thán cái thế giới này thật … bất hợp lý mà, sinh ra ở Địa Cầu mấy chục năm trên đời thì nó cũng chỉ có thể cảm thán rằng nữ tu ở cái thế giới này thật sự cũng quá cuồng bạo rồi thì phải. Đám nhóc con này chỉ được có vài tuổi, lông trên người có khi còn chưa kịp mọc đâu mà mấy con nhóc này còn dám suy nghĩ đến chuyện làm lớn rồi lại làm nhỏ, rồi cái gì gì nữa, thật sự thì cái ý tưởng này của chúng nó cũng quá táo bạo rồi, không ai quản giáo lại tư tưởng của mấy đứa nhóc con này sao?
\r\n\r\nLâm Vân Dật vẫn tiếp tục làm được thêm không ít những phần bánh thí nghiệm nữa, mỗi một loại nó cũng theo khuôn mẫu mà làm dư ra vài phần, mà mấy thành viên của tiểu đội dưỡng lonh kê đang ngồi trên bàn chịu trách nhiệm ăn rồi đưa ra nhận xét.
\r\n\r\nKỳ thật thì đám bánh thí nghiệm với số lượng cũng không nhỏ, vì là bánh trải nghiệm cho nên mỗi đứa nhỏ cũng chỉ ăn một chút sau đó không động tới nữa chờ chuyển sang món bánh khác, số bánh còn lại những thành viên này cũng không thể ăn hết được cho nên mấy nhóc con cũng mang phần còn lại cũng được đám nhỏ mang đi phân phát lại cho mấy tộc nhân trong tộc cùng tưởng thức.
\r\n\r\nLần này cũng có không ít tộc nhân trong tộc nhận được phúc khí của mấy thành viên trong tiểu đội dưỡng linh kê cho nên đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được thưởng thức một loại điểm tâm mới, sau khi mấy tộc nhân này ăn bánh xong thì vị giác của bọn họ cứ như được khai mở mà mở miệng khen không dứt lời. Cũng nhờ vậy mà địa vị của những thành viên trong tiểu đội dưỡng linh kê cũng thuận nước lên thuyền mà tăng lên rõ rệt.
\r\n\r\nSau khi thí nghiệm đi thí nghiệm lại mấy phối phương cùng phương pháp làm bánh mới thì lần này Lâm Vân Dật cũng làm ra được một đám bánh trứng gà, sau đó nó cũng mang đến mấy cửa tiệm của Lâm gia để cho người ta trải nghiệm rồi bán ra ngoài.
\r\n\r\nDù sao thì bánh trứng gà này cũng dùng trứng của linh kê bỏ thêm nguyên liệu rồi làm thành cho nên loại bánh này khi ăn vào cũng có hương vị thơm ngọt ăn rất ngon miệng.
\r\n\r\nGiá bánh bánh bán ra thị trường cũng không quá đắt, cứ mười cái bánh trứng gà đóng vào một bịch trị giá một viên linh thạch. Sau khi bánh trứng gà được đẩy ra thị trường cũng nhận được không ít lời khen ngợi từ tất cả mọi tầng lớp từ già đến trẻ.
\r\n\r\nKỳ thật cũng có một vài vị tán tu khi đi ngang qua mấy thành thị này cũng sẽ mua một chút bánh trứng gà để làm lương khô ăn dần.
\r\n\r\nThời gian càng lâu thì thanh danh của bánh trứng gà càng ngày càng lớn hơn nữa, sự hưởng ứng của mọi người đối với bánh trứng gà chưa bao giờ là giảm nhiệt, hiện tại bánh trứng gà cũng chiêu mộ được không ít tu sĩ từ các vùng khác đi đến đây mua về.
\r\n\r\nLúc này thì mấy tu sĩ của Lâm gia nhìn thấy sự phát triển có phần nóng rực của thị trường bánh trứng gà thì bọn họ cũng có hứng thú ngập tràn, cuối cùng thì bọn họ cũng lần lượt gia nhập vào đội quân làm bánh trứng gà để đẩy ra ngoài thị trường.
\r\n\r\nMấy cái bánh trứng gà này dùng nguyên liệu vô cùng tốt để làm thành cho nên thời gian bảo quản cũng khá lâu, nhưng mà thời gian bảo quản có lâu như thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là một dạng bánh ăn liền, nhưng mà loại bánh trứng gà này nếu được đựng bên trong túi trữ vật thì có thể bảo tồn được thêm không ít thời gian nữa. Sau khi thanh danh của bánh trứng gà được lan truyền ra rộng rãi thì thành trấn này cũng ngoài ý muốn mà đưa đến không ít du thương, có vẻ như mấy du thương này cũng từ những thành trấn khác nghe danh mà đến nơi này muốn bán trao tay không ít bánh trứng gà.
\r\n\r\n……
\r\n\r\nGiang gia.
\r\n\r\nMấy đứa nhóc con của Giang gia đang ngồi tụ tập lại với nhau, mà trên tay đứa nào đứa nấy cũng cầm theo mấy cái bánh trứng gà mà gặm lấy gặm để, sau đó đám nhóc này cũng chụm đầu lại mà thì thầm to nhỏ với nhau ríu rút như chim ri.
\r\n\r\n“Chúng mày, chúng mày đã nghe người ta nói gì chưa? Hình như đám bánh trứng gà này là do phía Lâm gia bên kia đẩy ra ngoài thị trường đấy. Giá cả là một viên linh thạch cho mười chiếc bánh trứng gà này. Chậc, cái này cũng không tính là quá mắc, mua được, mà ăn cũng được đấy chứ? Tao ăn thấy khá là ổn, giá này cũng tạm chấp nhận được.”
\r\n\r\n“À đúng rồi, tao còn nghe được chuyện này nữa, hình như đám bánh trứng gà này là do cái thằng nhóc gì mà sở hữu Ngũ linh căn của Lâm gia đó đẩy ra ngoài thì phải? Chậc, cái này làm sao có thể đúng không? Làm sao mà nó làm được chứ đúng không?”
\r\n\r\n“Đúng vậy, làm sao mà cái thằng phế vật kia có thể làm ra được cái món bánh ngon như vậy được chứ? Tao nghe nói trước đó không lâu thằng phế vật Lâm Vân Dật này còn dang theo dõi máu của đám yêu thú bị giết nữa kìa. Nghe nói là nó còn bắt mấy người trong tộc nó thu thập cái thứ bẩn thỉu thúi hoắc đó về làm cái gì đấy. Thằng này làm sao mà bình thường được chứ? Nó còn nói là thời gian bao lâu cũng được, miễn là máu của đám yêu thú kia, khiếp, cái thứ đó để ở ngoài một thời gian là bốc mùi lên thấy kinh rồi. Nó thu thập đám máu kia về làm cái gì vậy nhỉ? Sao nó cần nhiều như vậy chứ?”
\r\n\r\n“Chuyện này tao cũng nghe nói rồi. Nhưng mà tao không hiểu, đám Lâm gia bên kia muốn cái thứ đó làm cái quỷ gì đúng không? Cái thứ đó có thể làm được gì nữa đúng không? Không lẽ … không lẽ đám Lâm gia bên kia đang muốn tu luyện tà thuật sao? Tao nghe người ta nói rằng chỉ có những kẻ tu luyện tà thuật mới cần mấy cái thứ bẩn thỉu đó thôi.”
\r\n\r\n“Cái này thì không phải đâu, tu luyện tà thuật thì không đến nỗi, tao nghe thông tin nội bộ của đám người kia nói bọn họ muốn thu thập cái thứ kia về để chăn nuôi linh kê đấy. Thấy đám người kia cần nhiều lắm, bọn họ thu mua quá trời luôn mà.”
\r\n\r\n“À đúng rồi, nhắc đến chuyện này mới nhớ, tao nghe người ta nói tuy rằng cái tên Ngũ linh căn của Lâm gia bên kia tuy rằng tư chất tu luyện chẳng ra làm sao cả nhũng mà năng lực kinh thương của nó cũng tốt lắm đấy. Nghe nói đầu óc nó cũng nhanh nhạy, mấy cái món này đều là do nó nghĩ ra, mà nghe nói mấy cái phương pháp chăn nuôi gì đấy cũng là nó nghĩ ra thì phải.”
\r\n\r\n“Xời, năng lực kinh thương mạnh thì có tác dụng gì chứ hả? Nếu chúng ta chỉ là người bình thường thì chúng ta sẽ nhìn vào tài sản của đám kinh thương đó thật đấy, nhưng mà chúng ta lại là tu sĩ đấy. Là tu sĩ thì chúng ta phải theo đuổi đại đạo mới là chính đạo, chúng ta phải chăm chỉ tu luyện mới là con đường đúng đắn để đi. À đúng rồi, có chuyện này tôi muốn nói, hình như tên tu sĩ Ngũ linh căn của Lâm gia bên kia suốt ngày phải đối mặt với phân gà rồi lông gà đấy. Mấy người nghĩ coi có tu sĩ bình thường nào lại đi đối mặt với phân gà bẩn thỉu đó không hả? Chắc chắn là không đâu.”
\r\n\r\n“À đúng rồi, tao cũng nghe nói về chuyện này nè, nghe nói hắn ta muốn dùng phân của đám linh kê kia để bón cho đất thì phải, nghe đám người kia nói thì phân của đám linh kê kia sau khi xử lý xong rồi mang đi bón cho mấy khu linh điền sẽ giúp cải tạo độ phì nhiêu của linh điền. Nhưng mà tôi còn nghe được một chuyện này, nghe nói tên Ngũ linh căn kia còn có mưu đồ lớn hơn, nghe nói hắn ta muốn bón phân của đám linh kê kia vào những mảnh đất bình thường để biến những mảnh đất bình thường đó thành linh điền, chuyện này nghe thôi cũng khó có thể xảy ra rồi đúng không?”
\r\n\r\n“Đúng vậy. Tên này bị điên rồi. Đất của đám phàm nhân kia thì làm sao mà có thể lột xác được một cách dễ dàng như vậy đúng không? Đất của đám phàm nhân kia chỉ sử dụng để trồng ra những loại thực phẩm cho đám người thấp kém kia sử dụng. Tên kia chỉ muốn dựa vào phân của đám linh kê kia muốn cải tạo đất người đám phàm nhân kia thành linh điền sao? Đúng là không tưởng mà. Hừ, đầu óc tên này chắc chắn là không bình thường mới có thẻ nghĩ ra nhiều ý tưởng kỳ quái như vậy.”
\r\n\r\nGiang Đàm Nhi ngồi ăn bên cạnh nghe những lời ra tiếng vào như vậy thì đen mặt nói: “Mấy người đừng có nói nữa, mấy người không thấy kinh tởm nhưng mà tôi mắc ói rồi đây này. Nếu như các người còn nói nữa chắc phần điểm tâm này tôi cũng nuốt không nổi mấy. Hơn nữa, cái bánh trứng này ăn tạm thì còn được chứ làm gì có hương vị gì chứ? Loại bánh trứng này cũng chỉ có đám tán tu tứ cố vô thân kia thích chứ ai mà thèm động đến cái loại bánh này chứ? Loại bánh này mà so với điểm tâm của Bát Trân Phường thì đúng là xách dép cũng không theo kịp. Mấy người có ăn nữa không? Không thì mang vất hết đi.”
\r\n\r\n“Chuyện này không phải tự nhiên sao? Dù sao thì phía Bát Trân Phường bên kia cũng có không ít linh trù sư đứng ra toạ trấn mà đúng không? Hương vị điểm tâm của Bát Trân Phường bên kia chỉ cần nghĩ tới thôi cũng khiến cho tôi chảy nước miếng rồi. Còn loại bánh trứng này của Lâm gia chẳng qua cũng chỉ làm cho mấy kẻ nghèo hèn ăn được thôi chứ phải tôi thì tôi cũng đâu có muốn động đến. Không phải hôm nay đứa nào đó muốn ăn thử bánh trứng của Lâm gia nên tôi mới bỏ tiền ra mua sao? Biết dở như vậy thì khỏi phải bỏ tiền ra mua rồi. Quá lãng phí tiền bạc mà.”
\r\n\r\n“……”
\r\n\r\n……
\r\n\r\nCửa hàng luyện khí Nguyệt Xuyên - Phủ Thành
\r\n\r\nLúc này thì một đứa trẻ tầm sáu đến bảy tuổi đang ngồi trên bàn cầm lấy miếng bánh trứng gà mà gặm từng miếng từng miếng.
\r\n\r\nCửa hàng luyện khí Nguyệt Xuyên này chẳng qua cũng chỉ là một cửa hàng luyện khí nhìn vô cùng bình thường cũng vô cùng phổ thông không có gì quá khác biệt so với những cửa hàng khác được khai trương ở bên trong thành phủ. Chủ sở hữu của cửa hàng luyện khí Nguyệt Xuyên này là một đôi vợ chồng đều là luyện khí sư mở ra, hai người này khai trương cửa hàng luyện khí cũng được một thời gian rồi.
\r\n\r\nNam chủ nhân cửa hàng luyện khí Nguyệt Xuyên tên Giang Khanh Xuyên, người này hiện tại là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 7.
\r\n\r\nNữ chủ nhân của cửa hàng luyện khí Nguyệt Xuyên này, cũng là vợ của Giang Khanh Xuyên tên là Diệp Tịnh Nguyệt, người này là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 6.
\r\n\r\nMà đứa trẻ vừa mới đang ngồi gặm bánh trứng lúc nãy chính là con trai ruột của cặp vợ chồng này, đứa nhỏ này tên là Giang Nghiên Băng, đứa nhỏ này cũng là tu sĩ Ngũ linh căn, mà tu vi hiện tại của đứa nhỏ này đang là Luyện Khí kỳ tầng 2.
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khanh Xuyên đang ngồi bên cạnh bàn một chút rồi mỉm cười vô cùng dịu dàng nói: “Phu quân à, em nghe nói số bánh trứng này là do phía Lâm gia bên kia bán ra đấy. À đúng rồi, em nghe người ta nói người nghĩ ra ý tưởng làm bánh trứng gà này chính là đứa trẻ Ngũ linh căn của Lâm gia kia thì phải.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên cười cười rồi gật đầu nó: “Ừ, anh cũng nghe về chuyện này rồi phu nhân, nghe nói đứa trẻ kia Ngũ linh căn kia của Lâm gia đã sớm có tuệ căn rồi. Đứa trẻ đó rất thông minh, nó thường xuyên nghĩ ra những chuyện mà người khác không ngờ được.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên mang họ Giang, cũng là một trong những tộc nhân của Giang thị nhưng mà người này lại chỉ là chi thứ của Giang thị chứ không phải là dòng chính. Mà một dòng thứ này cũng có một chút xíu quan hệ nhỏ nhoi với lão tổ hiện tại của Giang gia, lão tổ Giang Hào, có thể nói Giang Khanh Xuyên cũng có một chút quan hệ chỉ cùng họ thôi chứ mối quan hệ này có bắng đại bác bảy ngày còn chưa tới.
\r\n\r\nHai người Giang Khanh Xuyên cùng Diệp Tịnh Nguyệt nàu tu vi cũng không được tính là quá yếu, mối quan hệ giữa phu thê của hai người vô cùng hoà hợp, hai người cùng giúp đỡ cùng nâng đỡ nhau trong cuộc sống. Đối với người khác mà nói thì gia đình đôi vợ chồng này cũng không được tính là quá giàu có nhưng mà như vậy cũng được tính là không tồi, có thể nói gia đình bọn họ cũng thuộc vào dạng trung lưu.
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt như nghĩ ra vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “À đúng rồi, còn một chuyện này nữa, anh có nhớ quả cầu đá bằng lông linh kê kia không? Nghe nói đấy cũng là do thằng nhóc Ngũ linh căn của Lâm gia kia sáng tạo ra đấy.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Cũng là do thằng nhóc đó nghĩ ra sao? Vậy thì thằng nhóc này cũng là một thằng nhóc vô cùng lợi hại rồi.”
\r\n\r\nCũng bởi vì Giang Khanh Xuyên đang kinh doanh một cửa hàng luyện khí cho nên thời điểm khi mà quả cầu đá bằng lông linh kê kia vừa mới xuất hiện thì hắn cũng chú ý đến quả cầu đá đó ngay lập tức.
\r\n\r\nKỳ thật thì thì chế tạo cái thứ này vô cùng đơn giản cũng rất dễ làm, cái quả cầu đá này cũng không cần phải có phụ kiện gì quá mức trân quý cũng chẳng cần phải có kỹ thuật cao sang gì, nhưng mà quả cầu đá này sử dụng những sợi linh vũ cả đám linh kê kia để chế tác thành cho nên quả cầu đá này cũng miễn cưỡng được xếp vào hàng bán pháp khí.
\r\n\r\nĐối với rất nhiều người không có linh căn nhưng lại là hậu duệ trực tiếp của những gia tộc tu chân mà nói thì cái thứ này đúng là có sức hấp dẫn vô cùng lớn lao thật.
\r\n\r\nNói thật thì những sợi linh vũ của đám linh kê kia cũng chẳng đáng bao tiền cả, nếu nhà nào có chăn nuôi linh kê thì ra đó bứt luôn vào cọng là có thể làm được rồi, nhưng mà Lâm gia lại không mang món hàng này ra bán ngoài thị trường mà chỉ mang ra để chèo kéo khách hàng. Hơn nữa, cũng vì số quả cầu đá này mà mấy cửa hàng của Lâm gia cũng chèo kéo được không ít khách hàng về mình. Nghe nói có không ít du thương sau khi nhìn thấy món hàng đó cũng đặc biệt chạy đến Lâm gia muốn mua sắm một lượng lớn quả cầu đá bằng lông linh kê này với mục đích mang sang các thành trì khác để ăn giá chênh lệch mà.
\r\n\r\nNói chung mấy quả cầu đá bằng lông linh kê này cũng chỉ là một trò chơi nhỏ thuận tiện nghĩ ra nhằm phục vụ cho những đứa trẻ con, nhưng mà chính những quả cầu đá này lại trợ giúp cho Lâm gia không nhỏ trong việc thu hút sinh ý, kéo kinh doanh về cho mấy của hàng. Nói thật thì đây cũng là một phương thức lôi kéo khác hàng khá hữu dụng.
\r\n\r\nKỳ thật thì trước đó gia chủ của Giang gia cũng từng tới cửa hàng để hỏi qua ý kiến của hắn là có thể noi theo gương của Lâm gia bên kia làm ra một lượng lớn quả cầu bằng lông linh kê kia để mà lôi kéo khác hàng phục vụ kinh doạn hay không?
\r\n\r\nLúc đó hắn cũng nói thật với vị gia chủ này rằng kỹ thuật để làm ra quả cầu này khá dễ, đến một người không có kỹ thuật luyện khí cũng có thể làm ra được. Cái khó ở đây chính là khống chế phí tổn phải bỏ ra và giá bán ra ngoài như thế nào thôi.
\r\n\r\nBởi vì phía Lâm gia bên kia có nuôi dưỡng một đàn linh kê với số lượng lên đến hàng ngàn con, cho nên bọn họ muốn thu hoạch được một lượng lớn linh vũ, cũng là nguồn nguyên liệu chính để làm ra mấy quả cầu đá kia cũng là chuyện vô cùng dễ dàng không một chút tốn kém nào. Nhưng mà phía Giang gia bọn họ thì không thể làm chuyện này được, nếu như Giang gia muốn sở hữu một lượng lớn linh vũ đó thì bọn họ cũng phải bỏ linh thạch ra để mà thu gom từ khắp các nơi hoặc từ trang trại chăn nuôi linh kê về, mà đã tốn linh thạch mua đồ về lại tặng ra ngoài để chèo kéo khách thì hiển nhiên là không đáng rồi.
\r\n\r\nTheo như những gì mà Giang Khanh Xuyên được biết thì hình như vị gia chủ của Giang gia cũng đang muốn thủ nuôi dưỡng linh kê để buôn bán ra ngoài giống như Lâm gia bên kia, nhưng mà phía tổn khi thử nghiệm nuôi dưỡng linh kê cũng quá lớn, mà số lượng đàn linh kê cứ chậm rãi không thể gia tăng lên được, tính đi tính lại thì vụ làm ăn này chỉ có lỗ chưa có một chút lời nào cho nên gia chủ của Giang gia buộc phải bỏ cuộc nửa chủng không dám gồng lỗ thêm nữa.
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt như nghĩ đến vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “À đúng rồi, hình như thừng nhóc kia có hôn ước với Giang Đàm Nhi thì phải.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên gật đầu rồi cười cười nói: “Ừ, anh cũng có nghe qua về chuyện này rồi. Nhưng mà hình như phía Giang gia bên này không ưng mối hôn sự này đâu.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt cười cười rồi gật đầu nói: “Chuyện này không phải bình thường sao? Dù sao thì Giang Đàm Nhi sau khi trắc nghiệm cũng là tu sĩ hoả mộc Song linh căn mà. Còn thằng nhóc Lâm Vân Dật kia thì … Cũng khó trách là Giang gia lại cảm thấy không vui.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên gật đầu cũng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mà, còn một chuyện tương đối kỳ quái đó chính là phản ứng của lão tổ Lâm gia kìa, anh cảm thấy phản ứng của vị lão tổ này hơi kỳ lạ. Cũng không biết lý do tại sao nhưng mà lão tổ của Lâm gia hoàn toàn không có một phản ứng gì, sau khi nghe tin Giang Đàm Nhi trắc nghiệm linh căn xong vị này cũng không mang một chút lễ đến để tiếp tục duy trì cho mối hôn sự này. Theo phản úng thì hình như lão tổ của Lâm gia không quá coi trọng đứa cháu dâu này thì phải. Cũng không biết vị lão tổ này nghĩ gì trong đầu.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt nghĩ nghĩ một chút rồi cười cười nói: “Có lẽ lão tổ của Lâm gia kia cũng biết thái độ của Giang gia về mối hôn sự này rồi cho nên ông ấy cũng không muốn cưỡng cầu thì sao.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhưng mà nghĩ lại thì phản ứng của vị lão tổ lâm gia này cũng có chút gì đó vô cùng kỳ quái. Theo đạo lý cũng như tính cách của vị lão tổ này mà nói có lẽ vị này sẽ không dễ dàng từ bỏ một cửa hôn ước này mới đúng. Cũng không biết là vị này làm vậy để làm gì? Cũng không biết vị này đang có ý định gì.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt cười cười cũng có chút thú vị nói: “Em cũng không biết ông ấy nghĩ gì. Nhưng mà từ thái độ có lẽ ông ấy đang nghĩ linh căn cũng không đại diện cho tất cả được.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên cười cười rồi gật đầu nói: “Em nói như vậy cũng có khi. Nhưng mà, dù sao thì đó cũng là ý tưởng của những đại nhân vật này, chúng ta dù sao cũng chỉ là hạng tu sĩ thấp cổ bé họng cũng không nên suy đoán quá nhiều về chuyện này làm gì.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên quay sang nhìn về phía Giang Nghiên Băng còn đang ngồi chăm chú ăn bánh trứng gà rồi cười cười nói: “Tiểu Nghiên à, sao rồi con? Con cảm thấy hương vị của bánh trứng gà này như thế nào? Có ăn được không?”
\r\n\r\nGiang Nghiên Băng lúc này cũng ngẩng đầu khỏi chiếc bánh trứng suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Dạ mẫu thân, bánh này ăn rất ngon, con rất thích.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên cười cười rồi thở dài một hơi nói: “Con thích ăn là được rồi, để lúc nào phụ thân mua thêm cho con. À đúng rồi, thì như đứa con trai thứ ba của Lâm gia chủ kia cũng là một đứa trẻ vô cùng đặc biệt đấy. Nhưng mà đáng tiếc là thắng nhóc kia quanh năm suốt tháng chỉ ở trên ngọn núi Thanh Khê làm việc, thời gian nó xuống núi rất ít cũng không được bao nhiêu lần. Nếu như nó chịu xuống núi thường xuyên có khi hai con cũng có cơ hội gặp nhau rồi.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt cười cười rồi nói: “Thằng nhóc Lâm gia kia cũng là tu sĩ Ngũ linh căn, cũng không biết tu vi hiện tại của thằng nhóc đó là gì rồi?”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên nghe vậy cũng có chút đắc ý mà ngẩng cao đầu nói: “Cái này sao? Chắc chắn là chậm hơn Nghiên Băng nhà chúng ta rồi. Tuy rằng nhóc kia đã sớm có tuệ căn, có thể là thằng nhóc đó thông minh thật đấy nhưng mà Nghiên Băng nhà chúng ta chính là kỳ tài tu luyện đấy, em nhìn xem Nghiên Băng nhà chúng ta mới bao nhiêu tuổi mà đã đạt được tu vi gì rồi nào. Thằng nhóc kia có giỏi cũng không thể giỏi bằng Nghiên Băng nhà chúng ta được.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt cười cười rồi nhướn mày nói: “Ha, anh làm sao mà biết thằng nhóc nhà người ta không phải là kỳ tài tu luyện chứ?”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên cười cười tỏ vẻ vô cùng tự tin mà nói: “Em nghĩ coi trên đời này làm gì mà có nhiều kỳ tài như vậy được đúng không? Người khác thì anh không nói làm gì nhưng mà anh vô cùng tự tin nói rằng Nghiên Băng nhà chúng ta là độc nhất vô nhị đấy.”
\r\n\r\nGiang Nghiên Băng đang ngồi trên bàn lại vươn tay lấy thêm một chiếc bánh xuống gặm gặm một chút, cậu nhóc hiện tại vừa ăn bánh trứng gà mà vừa ngồi yên lặng bên cạnh không nói gì cả chỉ chăm chú nghe phụ mẫu nói chuyện với nhau. Nhưng mà càng nghe nhiều thì cậu nhóc lại theo bản năng mà cảm thấy có thêm một vài phần hứng thú đối với cái người tên Lâm Vân Dật kia.
\r\n\r\nEnd chap 10
\r\n\r\n-------------XuYing90--------------
\r\n\r\n------oOo------
\r\n\r\nChúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
\r\n\r\nCảm ơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo