Phần 9 – Bánh trứng gà
\r\n\r\n------o9o------
\r\n\r\nLâm Vân Dật đang ngồi bên trong phòng để tiến hành tu luyện thì đột nhiên ngoài cửa cũng vang lên những tiếng gõ cửa vô cùng vồn vã.
\r\n\r\nLâm Vân Dật cũng nhanh chóng thu hồi lại pháp quyết vừa mới đánh ra rồi đứng dậy sau đó từ từ bước ra ngoài mở cửa.
\r\n\r\nLúc này thì Lâm Vân Tiêu cũng chắp tay sau lưng mà đứng gọn gàng ở bên cửa tinh thần sáng láng thần thái vui vẻ mà lớn giọng nói: “Anh ba à.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn thấy người đứng trước cửa là Lâm Vân Tiêu cũng có chút ngoài ý muốn không thôi. Thằng nhóc này ngày hôm nay bị làm sao vậy nhỉ? Thằng nhóc này còn biết rụt rè gõ cửa thật đấy hả? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi sao mà nó còn biết gõ cửa nữa á?
\r\n\r\nNhìn thấy cánh cửa ngày hôm nay có vẻ được yên vị trên bản lề thì đương nhiên là Lâm Vân Dật cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng phần nhiều trong đó lại chính là sự hồ nghi không thôi.
\r\n\r\nLâm Vân Dật đưa mắt đánh giá Lâm Vân Tiêu một hồi cũng có chút kinh ngạc mà thốt lên nói: “Em … có phải vừa mới tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 2 sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng đắc ý mà ngẩng cao đầu hơn một chút sau đó cười cười gật đầu nói: “Đúng vậy ạ.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhướn mày thầm nghĩ: À, thảo nào, cũng khó trách lúc nãy thằng nhóc này lại rụt rè biết đường mà gõ cửa, tưởng rằng bản tính của thằng nhóc này đã thay đổi rồi hoá ra lại không phải à? Hoá ra là thằng nhóc này đang muốn tới đây để khoe khoang với nó đây mà. Không hổ là tu sĩ lôi, hoả Song linh căn có tư chất còn sánh ngang với tu sĩ Thiên linh căn mà trong cuốn tiểu thuyết kia đã từng mô tả mà. Nhưng mà, công nhận là tốc độ tu luyện của thằng nhóc Lâm Vân Tiêu này đúng thật là vô cùng kinh người mà.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Tiêu một hồi mà trong lòng cũng có chút chua chua nói: “Nhưng mà … em tiến giai cũng nhanh thật đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nhe răng ra cười nhăn nhở nói: “Cái này thì em cũng không biết tại sao lại biến thành như thế này. Em cứ ngồi tu luyện một hồi không cẩn thận là tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 2 mà không gặp phải một chút trở ngại nào luôn mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nói xong mà bắt đầu chắp tay sau lưng còn đầu thì ngẩng cao, người cao được một mét mà khí thế phải đến 8 mét, hiển nhiên là tâm tình của thằng nhóc này hiện tại cũng không tồi.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn về phía Lâm Vân Tiêu hiện tại đang giả trang thái độ vân đạm phong khinh như vậy thì trong lòng cũng có chút ghét bỏ mà nhướn mày nói: “Hừ, em như vậy thật đúng là bất cẩn quá mức rồi đấy. Sao em lại có thể bất cẩn như vậy được chứ? Lần sau khi làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút đừng có bất cẩn như vậy lại tự hại chính bản thân mình đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút đắc ý mà ngẩng cao đầu nói: “Cái này thì em chịu thôi. Tu vi em tăng trưởng nhanh quá, muốn khống chế được cũng không phải chuyện dễ dàng như thế mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng vung tay ban phát cho cái ót của Lâm Vân Tiêu một cái bốp rõ to rồi lạnh giọng nhướn mày nói: “Hừ, thằng nhóc hỗn láo này hôm nay muốn chết rồi đúng không? Muốn giả trang với anh trai của em đến thế sao? Sao nào? Hôm nay muốn lật trời rồi đúng không? Thiếu đánh quá nên hôm nay muốn đến đây tìm đánh rồi đúng không? Được, cho em ăn đánh cho đủ.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu bị đánh một cú như vậy thì đương nhiên cũng không dám giả ngầu nữa mà ôm đầu ngồi thụp xuống hét lớn lên nói: “Nào có đâu? Nào có đâu. Anh ba, em làm gì mà dám giả ngầu với anh làm gì chứ? Em tới đây không phải là thông báo tin mừng cho anh ba sao? Em nói chứ đến phụ thân em còn chưa thèm thông báo cho biết đâu đấy. Sau khi tiến giai thành công thì người đầu tiên mà em thông báo chính là anh ba đấy. Anh ba à, anh thấy bất ngờ chưa? Anh thấy vui chưa? Có việc gì em cũng muốn chia sẻ với anh đầu tiên đấy. Vậy mà anh còn đánh em. Anh có còn làm người không hả?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Ờ, ờ, em có muốn thông báo báo cũng không cần phải nhớ tới anh trước làm cái gì đâu. Lần sau em có thể chạy đi loan báo tin vui này cho phụ thân trước cũng được, mà em đi báo cho lão tổ trước cũng chẳng sao cả. Anh cũng đâu có cần em phải nhớ tới người anh này làm gì chứ?”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nghe vậy cũng đứng lên rồi ngẩng mặt lên trời cười thật lớn nói: “Anh ba, về chuyện này thì không cần đâu. Tự dưng em thông báo tin mừng này đến cho hai vị trưởng bối thất học như phụ thân cùng lão tổ làm gì chứ? Thông báo cho bọn họ cũng chẳng có gì thú vị cả, dù sao thì anh ba mới là tốt nhất, em chỉ cần thông báo cho anh ba biết là được rồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng vung chân đá cho Lâm Vân Tiêu một cái rồi nhướn mày nói: “Hừ, không lớn không nhỏ. Em thì giỏi rồi, đến cả phụ thân cùng lão tổ mà em còn không bỏ ở trong mắt nữa hả? Hỗn láo, em muốn ăn đánh nữa đúng không?”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu ôm chân la lên oái oái nói: “Không có mà, không phải vậy đâu mà. Chỉ là … em nghe nói dạo gần đây lão tổ với phụ thân còn đang bị áp lực không được vui vẻ cho lắm cho nên em không muốn quấy rầy hai người bọn họ đang tìm phương án giải quyết. Dù sao thì chuyện của em cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Có báo cũng như không báo mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy thì nhíu mày nói: “Em vừa nói cái gì? Hai người bọn họ đang bị áp lực á? Áp cái gì mà lực ở đây?”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nghiêm túc đứng lên rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật thở dài môt hơi mà nói: “Em chỉ nghe nói lại thôi. Cách đây không bao lâu thì quản sự trong nhà đột nhiên chạy đến thông báo lại nói trong khoảng thời gian này sản lượng trứng linh kê của chúng ta tăng lên quá nhiều. Những tưởng chuyện này là chuyện tốt nhưng mà không phải vậy. Nghe nói số lượng trứng linh kê trong cửa hàng chúng ta dạo gần đây đang bị chững lại không thể bán ra được. Nghe nói quản sự cũng phái người mang số trứng linh kê này ra thành trấn khác bán ra ngoài rồi, cũng giải quyết được vấn đề số trứng còn tồn đọng, nhưng mà chi phí cùng những phí tốn của việc này cũng tăng lên không ít, thành thử tiền lời lại bị giảm đi.”
\r\n\r\n“Anh cũng biết rồi mà, tuy rằng trứng của đám linh kê kia cũng có chất lượng tốt hơn những loại trứng gà bình thường, thời gian bao quản của trứng linh kê cũng lâu hơn một chút. Nhưng mà cái gì để lâu cũng sẽ xuất hiện những trường hợp bị biến chất mà đúng không? Mà thời gian di chuyển giữa các thành trấn khác cũng khá lâu cho nên phẩm chất cũng bị giảm đi rất nhiều.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ nói: “Ừ, cái này xác thật là một vấn đề cần phải có hướng giải quyết đây.”
\r\n\r\nKỳ thật thì số trứng linh kê trong nhà bọn họ buộc phải bán ra ngoài, mà ngoài bán buôn trong cửa hàng ra thì bọn họ cũng phải bỏ buôn cho mấy phủ thành bên ngoài mà bán ra, nhưng mà tình huống hiện tại là sao đây? Ý là bọn họ đã bị bão hoà thị trường trứng linh kê rồi sao?
\r\n\r\nMà thật ra thì chuyện này cũng là chuyện khá bình thường cũng không có gì quá đặc biệt. Dù sao thì một mảng núi Thanh Khê này của bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu gia tộc tu tiên, mà những gia tộc này cũng chẳng có bao nhiêu người có thể tu tiên được. Hiện tại quy mô trang trại chăn nuôi linh kê nhà bọn họ cũng được mở rộng, mỗi tháng đàn linh kê kia sẽ cho ra thị trường được 2 vạn ở trứng linh kê, một số lượng trứng linh kê lớn như vậy được tuồn ra ngoài thị trường thì thời điểm ban đầu sẽ có người ủng hộ đấy, nhưng mà về lâu về dài thì chuyện ế ẩm cũng là chuyện khó tránh khỏi.
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu như đang ngẫm nghĩ đến vấn đề gì đó mà lắc đầu trong lòng cũng tràn đầy thổn thức nói: “Anh ba à, trước kia trong nhà chúng ta làm gì mà có trứng linh kê ăn đúng không? Trước kia có một trái trứng còn chia năm xẻ bảy mà ăn với nhau. Hiện tại đàn linh kê trong nhà chúng ta đẻ quá nhiều lại không kịp thu hoạch cũng chẳng kịp ăn cho hết. Khi nghèo đói thì ít quá không có gì ăn, mà đến khi nhiều quá ăn không kịp cũng khiến cho người ta phải đau đầu mà suy nghĩ mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe Lâm Vân Tiêu nói hươu nói vượn một hồi thì thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nhướn mày nói: “Thôi được rồi, em đừng nói nữa. Thế này đi, hôm nay để chúc mừng cho em thuận tiện tiến giai vào Luyện Khí kỳ tầng 2 thì anh ba cũng đặc biết làm bánh trứng gà cho em ăn nhé, coi như anh làm để chúc mừng em thuận lợi tiến giai.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nghe vậy cũng vô cùng vui vẻ mà hai mắt cũng sáng bừng lên sau đó gật đầu cười ngoác đến tận mang tai nói: “Vâng ạ. Thế thì tốt quá.”
\r\n\r\n…….
\r\n\r\nHai anh em Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu chạy đi tìm người anh trai trai trưởng Lâm Vân Văn muốn mua lại một chút bột linh cốc.
\r\n\r\nLâm Vân Văn nhìn về phía hai anh em trước mặt rồi nhíu mày nói: “Em muốn mua bột linh cốc sao? Muốn làm cái gì chứ?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười tỏ vẻ thần bí nhướn mày nói: “Không có gì. Em muốn làm một chút điểm tâm để ăn thử thôi ấy mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy thì trong lòng cũng có chút hứng thú mà cười cười nói: “Không biết anh trai của em có lộc được ăn ké không đây.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu cũng có chút ghét bỏ mà nói: “Đương nhiên là em sẽ không thiếu một phần của anh đâu. Anh cứ yên tâm.”
\r\n\r\nSau khi lấy một bịch lớn bột linh cốc rồi thì Lâm Vân Văn cũng đi theo hai anh em Lâm Vân Dật bước chân vào trong phòng bếp luôn.
\r\n\r\nTrước tiên thì Lâm Vân Dật cũng nhớ lại quy trình rồi tham khảo lại các bước làm bánh trứng gà ở Địa Cầu một chút. Đầu tiên là dùng trứng linh kê, dùng thêm bột linh cốc, lại dùng thêm một chút đường trắng, sau đó còn thêm mớ nguyên liệu như sữa, bơ, … này nọ nữa thêm vào. Sau một hồi các bước chế biến đơn giản thì Lâm Vân Dật cũng chế thành công bánh trứng gà phiên phản trứng linh kê.
\r\n\r\nLâm Vân Văn đương nhiên cũng vô cùng cổ động mà ăn luôn một hơi hết sáu cái bánh trứng sau đó cười cười gật đầu nói: “Em ba à, thủ nghệ của em tốt thật đấy, anh cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi tỏ vẻ vô cùng đương nhiên mà nói: “Xời, anh cả quá khen. À đúng rồi anh cả, anh thử xem số bánh trứng này có ổn không? Nếu như nhà chúng ta mang loại bánh này tới cửa tiệm của chúng ta buôn bán thì như thế nào? Anh nghĩ sẽ ổn chứ?”
\r\n\r\nLâm Vân Văn ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Anh nghĩ món bánh này sẽ rất được mọi người ủng hộ đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười nói: “Được không? Vậy thì chúng ta thử làm một vài mẻ trước đi cái đã. Sau đó mang đến mấy cửa tiệm kia để thử phản ứng của khác hàng xem như thế nào. Còn bán được hay không thì chờ sau này sẽ tính tiếp.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy cũng nhìn Lâm Vân Dật một chút mà bên trong đôi mắt cũng tỏ vẻ vô cùng tán thưởng mà gật đầu nói: “Em ba à, sao em lại có thể thông tuệ như thế này được chứ? Không ngờ là em chỉ cần tuỳ tay thử nghiệm một chút thôi cũng có thể tuỳ tay làm ra món điểm tâm ngon như thế này. Sao từ trước tới giờ anh không thấy em làm vậy?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi ngẩng cao đầu vô cùng tự tin mà nói: “Anh cả quá khen, cái này em nhìn trong một cuốn sách nào đó quên rồi, hiện tại cũng chỉ tuỳ tiện thử tay nghề một chút thôi ấy mà. Ai ngờ là tay nghề của em tốt như vậy đâu chứ? Thành quả cũng không tệ.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy mà trong lòng cũng có chút kinh ngạc rồi nhíu mày hỏi lại nói: “Em nhìn trong một cuốn sách nào đó sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đương nhiên rồi ạ. Em đọc từ lâu rồi. Hình như trong cuốn tiểu thuyết nào đó thì phải.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn cũng có chút khó tin mà hỏi lại: “Cái gì? Trong tiểu thuyết mà cũng có cái này luôn sao? Tiểu thuyết nào vậy?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Cái này cũng không được tính là tiểu thuyết chân chính, anh cứ coi như nó là một cuốn tiểu thuyết chuyên viết về mỹ thực đi, có rất nhiều trên thị trường đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy lại càng thắc mắc mà nhíu mày nói: “Em ba, sao từ trước đến giờ anh chưa nhìn thấy qua có loại sách này vậy?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi nhếch miệng cười lạnh một tiếng nói: “Cái này phải hỏi anh thôi. Dù sao thì số sách anh đọc chắc cũng đếm trên đầu ngón tay nhỉ?”
\r\n\r\nLâm Vân Văn bị nói kháy cũng giật giật khoé miệng mà thở dài một hơi nói: “Có vẻ như số sách cùng chủng loại sách mà em đọc cũng không ít đấy nhỉ? Em đọc nhiều sách vở như vậy thật khiến cho người ta khâm phục không thôi mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười tỏ vẻ ông cụ non mà nói: “Anh cả à, người ta thường nói ‘thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc’, mỗi một câu một chữ trong sách tự chứa người đẹp như ngọc, mà trong sách tự mang lại vinh hoa phú quý đấy, đọc sách không phải là đọc lướt qua rồi không nhớ gì về tình tiết bên trong đâu. Anh nên đọc nhiều sách một chút thì anh sẽ tự nhận được những thứ hữu dụng bên trong.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng mà cười cười nói: “Em ba, hiện tại sinh kế trong nhà cũng cần em ba phải bỏ phí tâm tư nhiều như vậy, là anh cả anh cũng cảm thấy có thẹn trong lòng.”
\r\n\r\nThường thì những gia tộc tu chân cũng có những quy định riêng để phát triển và kéo dài gia tộc, thường thì những tu sĩ trong gia tộc tu chân mà sở hữu linh căn tốt sẽ nhận được nguồn tài nguyên tu luyện tốt để tập trung tu luyện không phải động tay động chân quá nhiều vào những công việc rườm rà của gia tộc, còn những tu sĩ mà sở hữu linh căn không được tốt cho lắm sẽ được kế thừa gia kế của gia tộc, thường thì trách nhiệm gánh vác gia tộc sẽ rơi vào tay những tu sĩ có linh căn kém hơn này, tuy bọn họ cũng nhận được nguồn tài nguyên tu luyện nhưng mà những tu sĩ này sẽ chịu trách nhiệm chính trong việc cống hiến cho gia tộc.
\r\n\r\nEm trai thứ ba Lâm Vân Dật nhà hắn là một tu sĩ Ngũ linh căn, tuy rằng loại linh căn này cũng không được tính là tốt cho lắm, nhưng mà linh căn tốt cũng không có nghĩa là việc sinh kế của gia tộc lại phải rơi vào trong tay thằng ba. Dù sao thì những gia tộc bình thường cũng tự có con đường để phát triển kế sinh nhai giúp gia tộc thịnh vượng chứ không cần phải sử dụng đến sức lao động của trẻ em, đặc biệt là thằng nhóc còn chưa cao được mét rưỡi này gánh vác trách nhiệm kế sinh nhai của gia tộc.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng chẳng hề để ý mà cười cười nói: “Anh cả, chúng ta đều là người một nhà cả mà. Anh cả còn khách khí với em như vậy làm gì chứ?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cũng không nói nữa mà quay sang nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút nói: “Em trai, đừng có đứng đó ăn nữa. Nhanh tới đây phụ anh một tay đi.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu từ nãy đến giờ vẫn giả trang làm người vô hình còn đang thò tay bốc một cái bánh trứng cho vào miệng đột nhiên bị điểm danh như vậy cũng nhanh tay bỏ thêm hai ba cái bánh trứng nữa vào miệng rồi mỹ mãn mà ngẩng đầu lên.
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu cười cười trên mặt vẫn giữ nguyên nét hưng phấn mà gật đầu nói: “Vâng, vâng. Em đến ngay đây, em đến ngay đây.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu bước tới bàn làm bánh cũng có chút kích động mà nhào nặn số bột linh cốc đang chất đống trên bàn, có thể nói tốc độ tay của Lâm Vân Tiêu cũng vô cùng kinh người, động tác nhào nặn bột cũng vô cùng chính xác, động tác cánh tay nhanh đến mức cánh tay cũng không còn là cánh tay mà chỉ còn là một đạo tàn ảnh, chỉ một lúc sau thì đống bột linh cốc khô cũng biến thành một cục bột ướt mịn.
\r\n\r\nTừ lúc mới đi vào bếp đến hiện tại thì Lâm Vân Văn cũng tập trung toàn bộ lực chú ý đến những bước mà Lâm Vân Dật làm bánh trứng gà, ngoài ra thì Lâm Vân Văn cũng không chú ý quá nhiều đến những thứ xung quanh, giờ đây khi Lâm Vân Tiêu lên sàn thì cuối cùng lực chú ý của Lâm Vân Văn mới đặt lên trên người thằng em thứ tư còn đang bận rộn này.
\r\n\r\nSau khi quan sát một lúc thì Lâm Vân Văn cũng có chút kinh ngạc mà thốt lên nói: “Em tư, em … em đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 2 … rồi sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút đắc ý mà cười cười cũng không ngẩng đầu nói: “Đúng vậy. Anh cả à, sao mà phản ứng của anh cũng chậm chạp quá vậy hả? Em ở cùng với anh từ nãy đến giờ rồi mà hiện tại anh mới chú ý đến em là làm sao vậy hả? Anh cả, anh cứ trì độn như vậy cũng không phải là chuyện tốt đâu. Sau này anh mà cứ trì độn như vậy thì em có thể vượt qua anh mấy hồi.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy cũng vô cùng cảm thán mày nhíu mày nói: “Em tiến giai cũng nhanh thật đấy. Em tư à, cái này thật đúng là dầy tích mỏng phát mà.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật đang đưng ở một bên nhìn thấy phản ứng Lâm Vân Văn mà trong lòng cũng gật đầu thở dài một hơi thầm nghĩ: Đúng rồi, phản ứng như vậy mới tốt, phản ứng như vậy mới tính là hợp lý, không nên chỉ có một mình nó mới là người phải chịu kích thích trong cái chuyện này có được không hả? Anh em phải là có phước cùng hưởng có hoạ cùng chịu như này mới đúng.
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu vẫy tay còn đang dính đầy bột rồi nhếch miệng cười cười nói: “Anh cả à, anh không cần phải cảm thấy quá kinh ngạc như vậy làm gì. Cái này chẳng qua là do vận khí của em vô cùng tốt mà thôi. Em lúc đó chỉ cần tu luyện đại đại một hồi, không chú ý một chút lại tiến giai mất rồi. Em cũng không cố ý muốn tiến giai nhanh như vậy đâu.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch mà cái mặt muốn vênh lên trời của Lâm Vân Tiêu cũng theo bản năng mà giơ chân tung một cước đá vào mông Lâm Vân Tiêu còn đang ba hoa chích choè, một cú đá này cũng khiến cho Lâm Vân Tiêu ngã một cú sấp mặt.
\r\n\r\nLâm Vân Văn vỗ vỗ đôi tay rồi cười cười nói: “Chúc mừng em nha thằng tư. Nhưng mà phụ thân đã biết chuyện em tiến giai chưa?”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu đứng dậy cười cười nói: “Em cần gì phải nói chứ? Chuyện này không phải là chuyện nhỏ sao? Làm gì phải là chuyện đại sự gì đâu, không cần nói với bọn họ làm gì đâu.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn: “……”
\r\n\r\nCòn không phải là chuyện đại sự, lại còn là chuyện nhỏ sao? Vừa mới dẫn khí nhập thể không bao lâu vậy mà đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 2 lại còn nói không phải chuyện đại sự sao? Thằng nhỏ này hình như cũng bay hơi quá đà rồi thì phải.
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu cười cười rồi nhếch miệng cười lớn nói: “Anh cả, số bánh trứng này anh ba làm riêng để chúc mừng cho em mới tiến giai, là làm riêng cho em đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy cũng cười gượng một chút nói: “Em ba đối xử với thằng nhóc em thật tốt quá, còn làm riêng để chúc mừng em nữa.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu cười cười cũng có chút đắc ý mà ngẩng cao đầu nói: “Xời, chuyện này không phải đương nhiên sao? Anh ba thương em nhất đấy.”
\r\n\r\n……
\r\n\r\nSau khi Lâm Viễn Kiều quay trở về biệt viện của mình một hội lại nhận được tín hiệu truyền triệu của Lâm Bắc Vọng mà tiến vào bên trong thư phòng bàn bạc.
\r\n\r\nSau khi nghe được thông tin thì Lâm Viễn Kiều cũng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc mà nói: “Ý của phụ thân đang nói thằng tư nhà còn nó … đã trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 2 rồi đấy ạ?”
\r\n\r\nLâm Bắc Vọng nhíu mày quét mắt nhìn về phía Lâm Viễn Kiều cũng có chút không hài lòng mà nói: “Ừ, đúng như vậy.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng không nhịn được mà há hốc miệng rồi lắp bắp cảm khái nói: “Phụ thân, cái tốc độ này … hình như cũng nhanh quá đấy ạ. Không lẽ thằng tư nó … nó tới đây bái kiến phụ thân trước rồi ạ? Sao phụ thân lại …”
\r\n\r\nLâm Bắc Vọng thở dài một hơi rồi cười khổ một chút lắc đầu nói: “Không có, thằng nhóc thối tha đó không thông báo cho ai cả, nó chỉ cho một mình thằng ba của nó biết thông tin này thôi.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi nói: “Thằng nhóc thối này, nó tiến giai lên một tiểu giai vị, chuyện lớn như vậy mà nó không biết đường đăng báo cho trưởng bối trong nhà biết chỉ báo cáo cho anh trai nó thôi sao?”
\r\n\r\nLâm Bắc Vọng thở dài một hơi rồi xua tay nói: “Thôi, thôi, con không cần phải nói thằng nhỏ. Anh em bọn nó vốn là sinh đôi, tình cảm của hai anh em nó dĩ nhiên là phải tốt hơn bình thường, nó thông báo cho mình anh trai nó biết cũng là chuyện tốt. Nhưng mà, tư chất của thằng tư có vẻ còn vượt trội hơn nhiều so với dự tính của chúng ta từ trước thì phải.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy thì thở dài một hơi trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Phụ thân, có vẻ như trước đó con thật sự đã làm chậm trễ thằng nhỏ rồi.”
\r\n\r\nLâm Bắc Vọng cười cười nói: “Không sao. Có thêm ba năm mài giữa kia cũng coi như một phen rèn luyện tâm tính cho thằng nhỏ cũng tốt. Hiện tại tâm tính của thằng tư cũng cứng cỏi hơn trước không ít mà đúng không? Có lẽ chuyện này cũng không phải chuyện xấu. Con không cần tự trách.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười nói: “Vâng ạ. Lời phụ thân nói không sai. Coi như một hồi rèn luyện tâm tính cũng tốt.”
\r\n\r\nLâm Bắc Vọng cũng không nói gì mà mang một mâm bánh trứng linh kê được chất thành một núi ra rồi đẩy về phía Lâm Viễn Kiều cũng có chút hứng thú mà nhướn mày nói: “Con thử đi. Đây là bánh điểm tâm mà thằng ba vừa mới làm cho thằng tư không bao lâu đấy. Nghe nói thằng ba làm để chúc mừng cho thằng tư đột phá tiến giai vào Luyện Khí kỳ tầng 2.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều ăn thử một miếng bánh lên rồi bất ngờ nói: “Phụ thân, hương vị của loại bánh này cũng không tồi đâu. Phụ thân cảm giác như thế nào?”
\r\n\r\nLâm Bắc Vọng cười cười rồi gật đầu nói: “Tổng quan thì phụ thân cũng cảm thấy không tồi. Quan trọng hơn nữa thì linh khí của số trứng linh kê này cũng được bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh không bị hư hao đi một chút nào. Hơn nữa hương vị của món bánh trứng này cũng không tồi. Nhìn qua thành phẩm này có thể khẳng định một chuyện là thằng ba cũng khá có thiên phú làm linh trù sư đấy.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều cười cười cũng có chút tự hào mà nói: “Được phụ thân khen hết lời như vậy thì kỹ năng này của thằng ba đúng là không tồi thật.”
\r\n\r\nNhưng mà nghĩ đến chuyện vừa rồi thì trong lòng Lâm Viễn Kiều cũng trùng xuống không ít mà tâm tình cũng có chút phức tạp không thôi. Chuyện thằng tư tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 2 này vốn dĩ là chuyện lớn nhưng mà thằng con trai hắn lại chẳng một lời thông báo lên trưởng bối chỉ biết chạy tới báo tin lại cho thằng ba không nhớ rằng trên nó còn có người phụ thân là hắn đây.
\r\n\r\nCòn thằng ba thì sao chứ? Sau khi biết được thông tin thằng tư tiến giai xong nó cũng không nói gì cả chỉ biết làm ra một món đồ ăn mới chúc mừng cho thằng tư luôn. Mà trước kia cũng thế, khi thằng tư có thể dẫn khí nhập thể bắt đầu tu luyện thì thằng tư cũng chạy đi báo cho thằng ba để giết linh kê ăn mừng, nó còn chẳng thèm nói một tiếng nào với người phụ thân là hắn, sau này hắn phải gọi thằng ba tới thư phòng nói chuyện thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Hiện tại cũng vậy, chuyện lớn như vậy mà người làm phụ thân như hắn lại nghe được thông tin từ phụ thân của hắn truyền đạt lại sau khi hai thằng nhóc con kia tổ chức tiệc mừng xong rồi. Nói thật thì hình như người phụ thân là hắn đây làm cái chức phụ thân này hình như hơi vô năng quá thì phải. Hình như hắn làm phụ thân cũng không xứng chức cho lắm.
\r\n\r\nNhưng mà đương nhiên, nói thì nói thế thôi chứ có được hai đứa con trai có bản lĩnh như vậy luôn là chuyện tốt, hắn dù sao cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng, dù lâu lâu cũng có chút chạnh lòng một xíu. Chỉ một xíu thôi.
\r\n\r\nEnd chap 09
\r\n\r\n-------------XuYing90--------------
\r\n\r\n------oOo------
\r\n\r\nChúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
\r\n\r\nCảm ơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo