Phần 5 – Lão tổ Lâm gia

\r\n\r\n

------o5o------

\r\n\r\n

Sau khi Lâm Vân Dật rời khỏi thư phòng quay trở về phòng xong thì một tu sĩ mặc hồng bào cũng từ bên trong buồng đi ra ngoài.

\r\n\r\n

Vị tu sĩ mặc hồng bào này đúng là lão tổ Trúc Cơ kỳ của Lâm gia, vị này chính là lão tổ Lâm Bắc Vọng, gia chủ tiền nhiệm của Lâm gia.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì Lâm Bắc Vọng vốn dĩ là đệ tử của Ngự Thú Tông, vị này trước kia chính là tu sĩ sở hữu kim, mộc, thuỷ Tam linh căn, đối với một tông môn lớn giống như Ngự Thú Tông thì thiên tài Song linh căn nhiều như mây trên trời, đến cả những đệ tử tinh anh như Thiên linh căn cũng có không ít, còn những đệ tử Tam linh căn như Lâm Bắc Vọng thật sự không đáng nhắc đến.

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng sau khi tiến vào bên trong tông môn cứ lần khần mà tu luyện một đường, đi một đoạn đường dài bắt đầu tu luyện từ những bước cơ bản, cuối cùng thì Lâm Bắc Vọng cũng cán mốc số tuổi 62, đến tuổi này rồi thì Lâm Bắc Vọng mới tu luyện đạt đến Luyện Khí kỳ tầng 9, tiếp theo sau đó thì Lâm Bắc Vọng cũng có thể suy xét đến Trúc Cơ kỳ.

\r\n\r\n

Thường thì những tu sĩ muốn tiến hành Trúc Cơ kỳ tốt nhất cũng nên trước độ tuổi 40 thì tỷ lệ thành công chắc chắn sẽ cao hơn bình thường một chút, dù sao thì đạt đến độ tuổi 40 cũng là lúc huyết khí trong người vượng nhất, mà nhờ ngay lúc sức trẻ như vậy thì xác xuất thành công khi tiến hành Trúc Cơ kỳ ở độ tuổi 40 này cũng được coi như là cao nhất.

\r\n\r\n

Còn nếu như tu sĩ không có điều kiện bỏ qua giai đoạn vàng để tiến giai mà một đường đi đến cái tuổi hơn 60 thì lúc đó huyết khí trong người cũng bị giảm xuống vô cùng nhanh chóng, cũng chính vì vậy cho nên xác suất tiến giai cho những tu sĩ ở độ tuổi 60 cũng bị giảm xuống không ít.

\r\n\r\n

Tuy rằng Ngự Thú Tông cũng có không ít Trúc cơ đan dự trữ sẵn để làm hàng tồn kho đấy. Nhưng mà, xét về mặt nào thì chuyện để cho những tu sĩ ở độ tuổi trên 60 mà tiến giai lên Trúc Cơ kỳ cũng là chuyện vô cùng mạo hiểm, nếu thành công thì không sao mà không thành công thì lãng phí bao đan dược cũng lãng phí cả người, cho nên phía tông môn cũng không muốn lãng phí Trúc cơ đan cho những đệ tử trên 60 này.

\r\n\r\n

Nhưng mà, trong khoảng thời gian mấy chục năm trước đó thì phía Ngự Thú Tông cùng Thiên Ma Giáo bên kia đột nhiên xảy ra chiến sự không ngừng, lúc đó cả hai phe cũng hố chết không biết bao nhiêu tu sĩ Trúc Cơ kỳ vào trận chiến đó rồi.

\r\n\r\n

Lúc này thì đương nhiên là phía tông môn cũng muốn bổ sung thêm binh lực là những tu sĩ Trúc Cơ kỳ lấp vào bên trong số binh lực đã ngã xuống trước, đến cuối cùng thì tông môn cũng cho phép những đệ tử bên trong tông môn ghi nợ lấy Trúc cơ đan.

\r\n\r\n

Những tu sĩ quyết định mua nợ những viên Trúc cơ đan này sau khi mua nợ rồi cũng nên sử dụng luôn, mà sau khi sử dụng xong Trúc cơ đan thì cho dù là có tiến giai thành công hay không thành công lên Trúc Cơ kỳ đi chăng nữa đều phải lấy chiến công để mà hoàn trả lại cho tông môn.

\r\n\r\n

Mà lúc đó Lâm Bắc Vọng cũng là một trong những tu sĩ Luyện Khí kỳ có nguyện vọng mưa Trúc cơ đan, mà may mắn làm sao sau khi sử dụng xong viên Trúc cơ đan đó thì Lâm Bắc Vọng ở độ tuổi 62 lại có thể tiến hành Trúc Cơ kỳ thành công. Mà chuyện còn may mắn hơn nữa thì trải qua một trận ác chiến đó mà Lâm Bắc Vọng còn có cơ hội sống sót đến cuối cùng.

\r\n\r\n

Trận đại chiến đó ác liệt đến mức khó có thể tưởng tượng được, trận ác chiến đó kéo dài đến 10 năm ròng rã mới đi đến hồi kết, mà trải qua một trận chiến ác liệt đó thì cái theo sau chính là một khung cảnh hoang tàn nơi nơi chìm trong khói lửa, tử khí ở nơi xảy ra trận chiến đó cũng khiến cho người ta không rét mà run.

\r\n\r\n

Sau khi trận đại chiến đó kết thúc thì Lâm Bắc Vọng vẫn phải ở lại tông môn thêm 30 năm nữa để thanh toán nốt khoản nợ khi mua Trúc cơ đan, đương nhiên Lâm Bắc Vọng có muốn trả nợ cũng trả từ sớm rồi, nhưng mà Lâm Bắc Vọng lúc đó cũng muốn ở lại vừa trả nợ vừa đồng thời tích cóp được một đám tài nguyên tu luyện vào người, dù sao thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ có làm gì cũng dễ hơn tu sĩ Luyện Khí kỳ. Sau thời hạn 30 năm kết thúc thì Lâm Bắc Vọng cũng xuống núi, tìm một thôn làng sau đó cưới vợ sinh con tiến hành khai chi tán diệp để có được một Lâm gia như hiện tại.

\r\n\r\n

Đương nhiên thì những kẻ giống như Lâm Bắc Vọng này cũng không ít, bọn họ đều là đệ tử của Ngự Thú Tông bồi dưỡng thành tài, sau khi rời khỏi tông môn rồi thì bọn họ cũng không thể thoát ly hoàn toàn với tông môn mà vẫn muốn nương nhờ vào cây cao bóng cả là tông môn Ngự Thú Tông che chở, cho dù là bọn họ thật sự xuống núi đấy nhưng mà bọn họ cũng ở trong phạm vi của Ngự Thú Tông để thành gia lập thất kéo dài hậu đại.

\r\n\r\n

Năm đó, thời điểm khi mà Ngự Thú Tông cùng Thiên Ma Giáo giao chiến với nhau một trận ác chiến cũng tổn thất mọt nguồn lớn tài nguyên tu luyện.

\r\n\r\n

Đại đa số những đệ tử tham gia trận đại chiến này trên người ít nhiều gì cũng có ít nhất một ít ám thương, như vậy thì tư chất của bản thân cũng bị hao tổn đi khá nhiều, mà sau trận địa chiến đó rồi thì tu vi cũng không thể tiến bước thêm được nữa.

\r\n\r\n

Sau này thì nguồn tài nguyên của Ngự Thú Tông đã bị co chặt lại buộc phải tiến vào giai đoạn chi tiêu chắt bóp, mà những đệ tử bị thương tổn hoặc mang trong người ám thương đó muốn nuôi dưỡng lại cũng buộc phải hao tốn một lượng lớn tài nguyên tu luyện. Tông môn đã bị đại thương nguyên khí lại muốn chi thêm một khoản bộn này cho những đệ tử không thể phục hồi được cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Sau đó tông môn buộc phải đưa ra quyết định chặt đứt hao dòng tài nguyên đổ lên người mấy đệ tử này, phía tông môn cũng phải suy xét phương án thích hợp để giải quyết những đệ tử này, cuối cùng thì tông môn cũng quyết định thả một nhóm người xuống núi rồi tự mình tìm đường ra.

\r\n\r\n

trước đó thì Lâm Bắc Vọng cũng phải hơn 60 tuổi mới có thể tiến hành Trúc Cơ kỳ thành công, sau đó lại thêm những năm chinh chiến lâu dài, thương trong người cũng có, tính đến thời điểm đó Lâm Bắc Vọng cũng hơn trăm tuổi, ở trong Ngự Thú Tông hiện tại thì Lâm Bắc Vọng cũng được xem như Trúc Cơ kỳ quá lứa lỡ thì không được như những đệ tử tinh anh khác.

\r\n\r\n

Trên mặt bằng chung mà nói những tu sĩ Luyện Khí kỳ nào mà có khả năng tiến hành thăng cấp lên Trúc Cơ kỳ trong độ tuổi trước 40 thì những tu sĩ đó cũng có khả năng tranh giành rồi thăng cấp lên cảnh giới Kim Đan kỳ. Nhưng mà, những tu sĩ được định sẵn là quá 40 tuổi mới có thể Trúc Cơ kỳ thành công thì cơ hội kết đan thành công cũng coi như xa rời thực tế, đối với một tông môn đã bị suy kiệt như Ngự Thú Tông của hiện tại thì bọn họ sẽ suy xét đến chuyện đầu tư vào những đệ tử tinh anh này hơn.

\r\n\r\n

trong giai đoạn giao chiến với Thiên Ma Giáo bên kia, tuy rằng Lâm Bắc Vọng có thể may mắn mà sống sót đến cuối cùng thật đấy nhưng mà hắn vẫn luôn nằm trong những đệ tử ở tiền tuyến xung phong dẫn trước, thành thử thương thế trên người hắn cũng không ít, vết thương bên ngoài rất nhiều mà ám thương trong người cũng chất chồng chất đống nhiều vô cùng kể.

\r\n\r\n

Nhìn thấy con đường kết đan đã hoàn toàn vô vọng rồi, mà suy đi tính lại thì Lâm Bắc Vọng cũng thấy cái thế của tông môn cũng như tính toán của tông môn thì biết những đệ tử bị hư hao như hắn cũng bị tông môn ngó lơ, thay vì chịu chết ở bên trong tông môn thì Lâm Bắc Vọng lại cảm thấy ra ngoài vẫn tốt hơn, dù sao thì hắn cũng còn thời gian, cũng có tu vi, nếu hiện tại hắn xuống núi, nhập thế để trải nghiệm một chút phồn hoa của nhân thế rồi tính toán thiệt hơn sau này. Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì Lâm Bắc Vọng cũng tình nguyện tiến vào đội ngũ đầu tiên xuống núi nhập thế.

\r\n\r\n

Sau khi xuống núi rồi thì Lâm Bắc Vọng cũng đi dạo xung quanh một thời gian, cuối cùng thì hắn cũng lựa chọn ngọn núi Thanh Khê làm nơi dừng chân và định hướng phát triển tương lai sau này ở ngọn núi này luôn.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì phía bên trên ngọn núi Thanh Khê này cũng có hai dòng linh mạch chảy ngang qua, nguyên bản thì ngọn núi này cũng từng thuộc về một gia tộc tu chân từng khá phồn thịnh, gia tộc Tang gia. Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại cũng vì trận đại chiến ác liệt giữa Ngự Thú Tông cùng Thiên Ma Giáo kia cũng khiến cho sinh linh đồ thán, ngoài đệ tử của Ngự Thú Tông ngã xuống hàng loạt thì đại đa số các gia tộc tu chân ở bên ngoài cũng khó giữ mình được, cuối cùng thì rất nhiều tu sĩ ở bên ngoài cùng đồng thời ngã xuống.

\r\n\r\n

ngọn núi Thanh Khê này cũng từng là nơi bị người của Thiên Ma Giáo càn quét qua, sau đó thì toàn bộ tu sĩ cũng như người sống ở nơi này cũng bị người của Thiên Ma Giáo tàn sát không còn một sinh vật sống nào kể cả một con gà, cuối cùng thì địa bàn này cũng biến thành một nơi đồng không nhà trống hoang vu không còn lại bất kỳ một thứ gì tồn tại.

\r\n\r\n

lúc đó Lâm Bắc Vọng cũng vô cùng tự giác với bản thân mình, hắn tự cảm thấy rằng cả cuộc đời này của hắn chắc chắn là vô vọng với Kim Đan kỳ rồi đấy. Nhưng mà đời hắn không được thì đời con đời cháu hắn chắc chắn sẽ có người được, mà đây cũng chính là tâm lý của đại đa số những đệ tử quá lứa lỡ thì khi bị tông môn đẩy xuống núi. Sau đó thì Lâm Bắc Vọng cũng muốn sinh con nối dõi để kế thừa kỳ vọng Kim Đan kỳ của mình.

\r\n\r\n

Tuy rằng ý tưởng ban đầu có tốt thì cũng tốt thật đấy, mà kỳ thật thì Lâm Bắc Vọng cũng vô cùng ra sức trong việc gây dựng sự nghiệp rồi khai chi tán diệp, mà Lâm Bắc Vọng cũng nỗ lực trong vòng 10 năm ròng rã mãi mới xuất hiện một Lâm Viễn Kiều là đứa con nối dõi đầu tiên có được linh căn, mà sau này thì Lâm Bắc Vọng lại tiếp tục nỗ lực thêm hơn 20 năm nữa, cuối cùng hắn mới sinh được tiếp thêm hai đứa con nối dõi sở hữu linh căn, nhưng mà cả hai đứa con này lại là tu sĩ Tứ linh căn.

\r\n\r\n

……..

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều hướng về phía Lâm Bắc Vọng vừa mới bước ra chắp tay lại hành lễ nói: “Phụ thân, người xem coi thằng ba nhà con nó …”

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng thở dài một hơi rồi nhìn về phía Lâm Viễn Kiều một chút nói: “Được rồi. Yên tâm đi, không phải đoạt xá.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cuối cùng cũng chỉ có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm không thôi nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng vuốt râu mà trên mặt cũng tràn đầy vui mừng gật đầu hiền từ nói: “Dật nhi là một đứa trẻ có túc có tuệ.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng mừng rõ vô cùng nhưng cũng có chút lo lắng mà nhìn về phía Lâm Bắc Vọng nói: “Phụ thân, ngài xem những lời mà thằng nhỏ Dật nhi này nói ra là thật hay là … giả?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều hắn tính đến hiện tại tổng cộng cũng chỉ sinh được bốn thằng con trai, mà bốn thằng đều là hai cặp song sinh.

\r\n\r\n

Con trai trưởng của hắn là Lâm Vân Văn còn thằng thứ hai là Lâm Vân Võ, một thằng là kim thuỷ Song linh căn còn một thằng lại là kim hoả Song linh căn, mà cặp song sinh đầu tiên này đều là những trang tuấn kiệt hiếm có khó tìm, xét về dung mạo có dung mạo mà xét về tư chất có tư chất, cả hai thằng cũng khiến cho hắn có thể nở mày nở mặt một chút.

\r\n\r\n

Tiếp là thằng ba Lâm Vân Dật cùng thằng tư Lâm Vân Tiêu cũng là anh em sinh đôi, nhưng mà thằng ba và thằng tư lại không được. Thằng ba là tu sĩ Ngũ linh căn còn thằng tư lại là tu sĩ Tam linh căn.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì hắn cũng không hiểu lý do tại sao mà cặp sinh đôi phía sau lại biến thành như vậy. Bởi vì thằng ba là tu sĩ Ngũ linh căn, mà tu sĩ Ngũ linh căn tu luyện cũng vô cùng khó khăn, tỷ lệ tu sĩ Ngũ linh căn có thể thật sự tấn giai thành Trúc Cơ kỳ cũng chỉ coi như lông phượng sừng lân, nhưng mà thằng ba từ nhỏ đã có tuệ căn, có thể thấu tình đạt lý từ khi mới vài tuổi. Nhưng mà, thằng ba có thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không thể đền bù được thiếu hụt mang tính bẩm sinh này được.

\r\n\r\n

Còn thằng tư là tu sĩ Tam linh căn, vốn dĩ thì tu sĩ sở hữu loại linh căn này cũng có thể coi như miễn cưỡng chắp vá được đấy, tư chất này cũng không đến nỗi như thằng ba là tu sĩ Ngũ linh căn, nhưng mà thằng tư lại sở hữu loại linh căn Kim, Thuỷ, Hoả, trong đó hai thuộc tính Thuỷ và Hoả lại trái nghịch nhau thành thử thằng tư có là tu sĩ Tam linh căn cũng thuộc loại linh căn kém cỏi nhất, nhưng mà như vậy cũng không sao, dù sao thì Tam linh căn có xấu cũng tốt hơn Ngũ linh căn. Hắn cũng tưởng thằng tư có thể thuận lợi hơn một chút, nhưng mà đáng tiếc thằng tư bỏ phía cả ba năm cũng không thể dẫn khí nhập thể, cũng vì chuyện này mà thằng tư lại biến thành trò cười trong miệng người khác.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì trong nội tộc xì xầm cũng là chuyện khó tránh khỏi, nhưng mà những kẻ ngồi lê đôi mách phía bên ngoài kia, những tu sĩ trong những gia tộc tu tiên khác thì người nào người nấy đều xì xầm nói thời điểm hắn sinh thằng trưởng và thằng hai thì toàn bộ vận khí trong đời đều dùng hết rồi, cho nên thằng ba và thằng tư vừa mới sinh ra đã biến thành phế tài như vậy. Người ta còn nói nhiều lắm, nào là so sánh bốn anh em với nhau nhằm chia rẽ gây bất hoà. Nhưng mà đám người ngoài kia có nói đến thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng mặc kệ, dù sao thì sinh con sinh cái có sở hữu linh căn cũng tốt hơn nhiều so với việc không có bất kỳ một loại linh căn nào.

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng thở dài một hơi rồi nhíu mày nói: “Phụ thân cũng không biết là những lời thằng ba nhà con nói có đúng hay không đúng, nhưng mà chúng ta không thể mạo hiểm mà bỏ qua được. Hơn nữa, thằng ba nhà con từ nhỏ đã sở hữu thiên tư vô cùng tốt, nó vốn dĩ từ nhỏ đã thiên tuệ rồi, tâm tính của thằng nhỏ cũng khá cứng cỏi, cho dù thằng ba có không phải là tu sĩ sở hữu loại linh thể kỳ quái như Thiên Càn thánh thể kia đi chăng nữa thì thằng ba cũng không thua kém bao nhiêu so với những tu sĩ Song linh căn, cho nên chuyện này khả năng cao con cũng nên suy xét.”

\r\n\r\n

“Còn nữa, nếu như phía Giang gia bên kia đã cố ý muốn từ hôn với phía Lâm gia của chúng ta thì nhà chúng ta cũng không cần thiết phải mặt dày mày dạn làm cái gì nữa. Nếu không phải là lúc đó chúng ta thiếu Giang gia bên kia một nhân tình lớn thì chúng ta mới không cần phải đồng ý một mối hôn sự này về gia tộc của mình đâu. Cái gì không phải duyên có ép cũng không được.”

\r\n\r\n

“Vốn dĩ với thiên tư của thằng ba thì thằng nhóc này có muốn cưới một tu sĩ Thiên linh căn cũng là chuyện hoàn toàn dư giả, mà đương nhiên thì ngay lúc này thằng nhỏ tuổi tác cũng không có bao nhiêu cả. Nó dù sao cũng mới 6 tuổi mà thôi, hết thảy trên đời vẫn còn quá sớm, phía chúng ta cũng không cần phải nghĩ đến chuyện này sớm như vậy làm gì.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu cười cười nói: “Vâng ạ, phụ thân nói như vậy cũng đúng. Con xin nghe lời căn dặn của phụ thân.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nói xong cũng cúi đầu thầm thở dài một hơi thầm nghĩ: Phụ thân của hắn sửa miệng cũng nhanh thật đấy. Trước đó không bao lâu khi phụ thân nghe được thông tin Giang Đàm Nhi kia sau khi trắc nghiệm linh căn xong trở thành tu sĩ Song linh căn thì phụ thân hắn còn vui mừng khôn xiết muốn nhảy cẫng lên luôn mà. Lúc đó phụ thân hắn còn chạy đến tận nơi rồi dặn dò hắn phải chuẩn bị cho Giang gia bên kia một phần hậu lễ vô cùng hậu hĩnh nữa cơ, lúc đó phụ thân của hắn còn nói bằng bất kỳ cách nào cũng phải để cho thằng ba giữ được mối hôn sự này. Tuy rằng linh căn của thằng ba xét về một phần nào đó đúng là không tốt thật, nhưng mà thằng ba lại là một thằng nhóc có trí thông minh hơn người. Trong tương lai nếu như Lâm gia bọn họ có cưới đứa con gái của Giang gia bên kia chắc chắn có thể sinh được mấy đứa con thông minh, có khi lúc đó phía Lâm gia bọn họ sẽ sinh được mấy thằng nhóc linh căn vừa tốt mà đầu óc lại thông minh hơn thì sao?

\r\n\r\n

May mắn là lúc đó phụ thân hắn mới nói mà hắn cũng cần có thời gian mà chuẩn bị lễ vậy, mà lễ vật này còn chưa kịp giao cho phía Giang gia bên kia thì thằng ba lại tới đây nói không muốn nối lại mối hôn sự này nữa. Nếu như thật sự phía Lâm gia bọn họ mà đưa đám lễ vật này đi sang Giang gia bên kia thì hắn chắc cũng rước lấy tai bay vạ gió y như những gì mà thằng ba kia nói ấy chứ.

\r\n\r\n

Hiện tại thì tất cả mọi chuyện cũng chỉ còn đang dự tính chứ chưa thật sự phát sinh ra chuyện gì, nhưng mà hiện tại khi nghĩ đến chuyện gia tộc phải chi một số linh thạch cùng tài vật khổng lồ để cưới được người kia quay trở về nhưng mà đó lại là con đường dẫn đến bước huỷ hoại tương lai của thằng ba, cuối cùng thì lợi lộc lại rơi vào tay Giang gia bên kia. Tuy rằng đây cũng chỉ là khả năng cao thôi nhưng mà nghĩ đến chuyện này thôi mà Lâm Viễn Kiều cũng theo bản năng mà rùng mình muốn loại trừ luôn cái khả năng này.

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng như đang ngẫm nghĩ đến chuyện gì đó rồi bật cười sau đó lắc đầu rồi nhướn mày nói: “Trưởng bối thất học sao?”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy thì giật mình cũng có chút ngượng ngùng mà cười cười nói: “Phụ thân à, mong phụ thân đừng để ý, thằng nhãi ranh này nói chuyện lỗ mãng. Mong phụ thân đại nhân đại lượng không chấp nhận chuyện này.”

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng nghe vậy cũng vẫy tay rồi cười cười nói: “Không sao, không sao. Dù sao thì sự thật cũng là vậy, trong nhà chúng ta cũng chỉ có duy nhất thằng ba mới sở hữu kiến thức phong phú, chuyện này dù sao cũng là chuyện vô cùng tốt. Ông già này làm sao mà để ý đến mấy chuyện nhỏ nhoi này chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng lại đưa mắt nhìn về phía ngọn núi Thanh Khê ở đằng xa kia, cũng bởi vì là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cho nên tầm mắt của hắn cũng xa hơn rất nhiều, từ ngày đầu thì Lâm Bắc Vọng đã nhìn thấy trang trại chăn nuôi linh kê được kiến tạo ở phía bên trên sườn núi kia.

\r\n\r\n

Mà động tĩnh gì đang diễn ra ở phía bên trong trang trại chăn nuôi linh kê trong khoảng thời gian mấy năm nay nay diễn ra như thế nào đối với Lâm Bắc Vọng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng được phơi bày hoàn toàn không một chút bí mật nào.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười gượng một chút rồi nói: “Phụ thân, thằng ba này còn nhỏ, miệng nó tía lia không kiểm soát được. Phụ thân đừng để ý quá nhiều về những gì mà thằng ba nói trong lúc ham vui.”

\r\n\r\n

Lúc này thì phía bên trong đôi mắt của Lâm Bắc Vọng cũng hiện lên vài phần lãnh quang mà thở dài một hơi rồi nhíu mày nói: “Nếu như tất cả mọi chuyện mà thật sự sẽ xảy ra những gì mà thằng ba đã suy đoán thì chúng ta xác thật chính là những trưởng bối thất học, cũng chính vì hiểu biết của chúng ta quá kém cỏi cho nên chúng ta đã chậm trễ hai thiên tài trong mấy năm qua.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cười cười rồi lắc đầu nói: “Phụ thân à, phụ thân đừng nói như vậy. Kỳ thật thì những lời mà thằng ba nói ra như vậy cũng không nhất định sẽ trở thành như vậy mà. Dù sao thì đây cũng chỉ là những gì mà thằng ba suy nghĩ trong đầu chưa thể chứng thực được mà. Dù sao thì những chuyện này cũng chỉ là suy đoán cũng không có căn cứ mà.”

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng nghe vậy cũng thở dài một hơi nói: “Không đâu. Kỳ thật thì những lời mà thằng ba nói ra cũng không phải là không có đạo lý. Có thể con không quan sát kỹ nhưng mà thằng tư lại rất thích những khi bầu trời xuất hiện dông tố. Đối với người khác mà nói thì khi bầu trời xuất hiện dông tố là người ta tự động chạy vào trong nhà tránh, nhưng mà từ khi thằng tư còn nhỏ mỗi khi trời có dông tố thì nó lại cố gắng bò ra ngoài, sau đó thì nó thường xuyên bị nước mưa xối thành con gà rớt mương mà đúng không? Cho nên, chuyện này cũng khá có khả năng. Còn thằng ba thì con cũng biết rồi đấy, thằng ba nhìn kiểu gì cũng không phải là vật trong ao. Viễn Kiều à, xét về mặt nào đó thì con còn có phúc khí hơn người phụ thân là cha nhiều.”

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng nói xong mà trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ không thôi. Kỳ thật thì mấy chục năm nay hắn cũng được coi là thê thiếp nhiều vô số mà con đàn cháu đống, nói thật thì thê thiếp của hắn cũng có mấy chục, số lượng chính xác hắn còn không nhớ hết, mà con cái của hắn cũng có đến mấy trăm đứa, nhưng mà trong hơn trăm đứa con này lại chỉ có duy nhất ba đứa con sở hữu linh căn.

\r\n\r\n

NhưngLâm Viễn Kiều lại hoàn toàn không giống như vậy, tính đến hiện tại thì Lâm Viễn Kiều cũng chỉ có một thê tử duy nhất, mà Lâm Viễn Kiều cùng vợ của nó lại sinh được hai cặp sinh đôi, mà cả bốn thằng con trai này đều sở hữu linh căn.

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy Lâm Viễn Kiều có được kết quả như vậy cũng có quan hệ vô cùng mật thiết cùng với đứa con dâu Thẩm Thanh Đường của ông.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều là tu sĩ kim mộc Song linh căn thì Thẩm Thanh Đường cũng y như vậy là tu sĩ thuỷ mộc Song linh căn, mà Thẩm Thanh Đường lại vô cùng tinh thông thuật linh thực lại còn là linh thực sư rất có tài.

\r\n\r\n

Vốn dĩ thì Thẩm Thanh Đường cũng xuất thân từ một gia tộc tu chân, gia tộc này từng là một trong những gia tộc khá thịnh vượng, nhưng mà đáng tiếc thì lão tổ Trúc Cơ kỳ của gia tộc này lại ngã xuống. Sau khi vị lão tổ này ngã xuống thì toàn bộ tu sĩ trong tộc này cũng biến thành rắn mất đầu không có một lão tổ Trúc Cơ kỳ dẫn đầu, mà các thế lực lớn ở xung quanh lúc này cũng biến thành những con ác lang mà bắt đầu phân chia miếng bánh lớn thế lực Thẩm gia này.

\r\n\r\n

Nhớ lúc đó Thẩm Thanh Đường cũng là vội vội vàng vàng mà từ phía Thẩm gia mà chạy ra ngoài. Mà trên đường chạy trốn thì Thầm Thanh Đường cũng đang bị người ta đuổi đuổi giết giết, sau đó vì một cơ duyên nào đó thì người này cũng được Lâm Viễn Kiều vươn tay cứu giúp. Sau này thì hai người bọn họ cũng rơi vào trạng thái chàng có tình mà nàng có ý, kết quả cuối cùng thì hai người bọn họ cũng biến thành chim liền cành rồi kết thành một đôi chim cu vô cùng hạnh phúc.

\r\n\r\n

Xét về mặt tuổi tác thì Thẩm Thanh Đường còn nhỏ hơn Lâm Viễn Kiều hai tuổi, mà tu vi của Thẩm Thanh Đường hiện tại chính là Luyện Khí kỳ tầng 6, tư chất của Thẩm Thanh Đường cũng vô cùng tốt, dù sao thì tư chất tu luyện này của Thẩm Thanh Đường cũng không kém bao nhiêu so với Lâm Viễn Kiều, đôi bên cũng coi như một chín một mười.

\r\n\r\n

Sau khi Thẩm Thanh Đường gia nhập vào Lâm gia của bọn họ thì Thẩm Thanh Đường cũng tự mình mang theo một phần truyền thừa của Thẩm gia tiến vào Lâm gia làm của hồi môn. Trong mấy năm này Lâm gia có thể phát triển được thành tựu như thế này cũng có một phần công lao không nhỏ của Thẩm Thanh Đường, nói cách Thẩm Thanh Đường là công thần của Lâm gia.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì trước đó Lâm Bắc Vọng lại coi trọng gia nữ của Giang gia bên kia đến như vậy cũng có vài phần duyên cớ từ Thẩm Thanh Đường mà ra.

\r\n\r\n

Dù sao thì Thẩm Thanh Đường cùng với nữ nhi Giang Đàm Nhi kia đều là tu sĩ Song linh căn, suy xét về mọi mặt thì Lâm Bắc Vọng cũng cảm thấy có lẽ là Giang Đàm Nhi cùng với Thẩm Thanh Đường cũng có một vài phần nào đó sẽ tương tự như nhau, có lẽ Giang Đàm Nhi sẽ trở thành một nữ nhi vượng phu giống như Thẩm Thanh Đường chẳng hạn. Chỉ là, hiện tại thằng ba lại thể hiện vô cùng rõ ràng rằng nó hoàn toàn không thích con nhóc của Giang gia kia. Lâm Bắc Vọng suy nghĩ một chút lại cảm khái một chút, nếu như thằng ba mà thật sự không muốn thì thôi hắn cũng không cưỡng cầu con cháu làm gì, dù sao thì con cháu cũng có phúc của con cháu, can thiệp quá sâu thì tình ông cháu cũng bị rạn nứt.

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều cũng suy nghĩ một chút rồi nhíu mày thở dài một hơi nói: “Phụ thân, tình trạng của thằng ba và thằng tư nếu … con nói là nếu thật sự mà giống như những gì mà thằng ba nói thì chúng ta phải tính như thế nào đây ạ? Nếu thật sự mà như vậy có lẽ cả hai thằng cũng yêu cầu cần phải có một lượng lớn tài nguyên tu luyện để bù đắp vào mới được đấy ạ.”

\r\n\r\n

Kỳ thật thì những gia tộc Trúc Cơ kỳ bình thường khác thường sẽ sử dụng toàn lực gom góp tài nguyên tu luyện để bồi dưỡng trọng điểm cho một đến hai tu sĩ có tư chất vô cùng tốt trước đã, dù sao thì gia tộc Trúc Cơ kỳ cũng không thể sở hữu được quá nhiều tài nguyên tu luyện được cho nên bọn họ cũng buộc phải sử dụng toàn lực để bồi dưỡng con em đệ tử có tư chất tốt nhất trong gia tộc đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ. Đây cũng là một trong những cách kéo dài thịnh vượng cho gia tộc.

\r\n\r\n

sao thì mười tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 9 xuất hiện rồi bày trước mặt cũng không có giá trị bằng một tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Mà thế giới này thực lực vi vương, gia tộc Trúc Cơ kỳ mà không có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ kế tục chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng như Thẩm Thanh Đường kia.

\r\n\r\n

Nguyên bản thì Lâm Viễn Kiều cũng có bốn người con trai, con trai trưởng cùng con trai thứ hai đều là tu sĩ Song linh căn, nhưng mà con trai thứ hai đã đi tới Ngự Thú Tông để làm đệ tử rồi, còn thằng ba cùng thắng tứ linh căn tương đối kém hơn hai người anh trai của mình một chút, vốn dĩ thì Lâm Viễn Kiều còn đang trông chờ toàn bộ đời sau của Lâm gia đều đặt lên vai người con trai trưởng này rồi.

\r\n\r\n

Nhưng mà hiện tại mọi dự tính của hăn đều bị rẽ ngang, trong bốn thằng con trai của hắn thì cả bốn thằng đều không bình thường, mà dường như thằng ba cùng thằng tư cũng không phải là những người bình thường nhất, cả hai thằng nhóc đó đều có thiên phú tu luyện thì trên phương diện tài nguyên tu luyện cũng nên có thêm vài phần nghiêng về nữa. Kể từ đó thì một con thú nuốt vàng cũng biến thành ba con thú nuốt vàng, may mà thằng hai đã gia nhập tông môn rồi đấy, nếu không thì trong nhà hắn cũng có … bốn còn thú nuốt vàng mà.

\r\n\r\n

Lâm Bắc Vọng cười cười cũng có chút hứng thú mà nói: “Chuyện này thì con không phải lo. Đầu óc thằng ba rất tốt, có khi đầu óc nó còn tốt hơn con nữa đấy. Thằng ba nhà con ấy mà, nó nuôi dưỡng đám linh kê kia cũng không tồi đâu, có lẽ không bao lâu sau thì nó cũng nên mở rộng quy mô chăn nuôi ra thêm một chút nữa cũng không thành vấn đề gì.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nghe vậy như được bình tỉnh mà nói: “Vâng ạ, phụ thân nói rất đúng. Để con đi tìm thằng ba thương lượng một chút.”

\r\n\r\n

Lâm Viễn Kiều nói xong mà trong lòng cũng có chút kích động không thôi. Kỳ thật thì chuyện thằng ba mở một trang trại chuyên chăn nuôi linh kê hắn đương nhiên biết, mà chuyện thằng ba nuôi dưỡng linh kê và thu hoạch bao nhiêu hắn đương nhiên cũng biết, kỳ thật thời điểm ban đầu thì hắn cũng còn lo lắng một chút mà đứa mắt chú ý về trang trại của thằng ba một thời gian khá lâu đấy. Dù sao thì hắn cũng không thể tưởng tượng ra được cái chuyện mấy thằng nhóc còn còn đang đái dầm lại có thể thành lập được một trang trại chăn nuôi linh kê mà hoạt động được một cách nhộn nhịp đến vậy được. Ngoài ra thì thằng ba còn nuôi dưỡng được không ít linh khâu, mà nó còn có phương pháp chăn nuôi linh khâu vô cùng tốt nữa, chuyện một đám nhóc con kia làm những cái gì thì ba năm nay hắn vẫn theo dõi nên hắn cũng biết rất rõ ràng dường như phương pháp chăn nuôi linh khâu kia cũng không quá tốn kém, chi phí phát sinh cũng không cao nhưng mà hiệu quả thì thấy rõ ràng. Nếu như thằng ba có thể mở rộng rồi nuôi dưỡng nhiều thêm một chút nữa thì đây cũng là một khoản tiền thu không tồi đâu.

\r\n\r\n

End chap 05

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

\r\n\r\n

Ps. Vì câu trưởng bối thất học thôi đấy. Đọc tới đoạn này là thấy ... dc à nha.

0.44071 sec| 2553.32 kb