Phần 4 – Thánh thể độc thân
\r\n\r\n------o4o------
\r\n\r\nVào ban đêm.
\r\n\r\nLâm Vân Dật con chưa kịp leo lên giường đi ngủ đã bị gọi đi vào thư phòng.
\r\n\r\nLâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn vào người đang ngồi phía bên trong thư phòng rồi chắp tay cúi người xuống hành lễ sau đó cung cung kính kính nói: “Phụ thân vẫn mạnh khoẻ chứ ạ?”
\r\n\r\nNgười đứng trước mặt đúng là phụ thân của Lâm Vân Dật - Lâm Viễn Kiều, người này hiện tại đã 31 tuổi, người này là tu sĩ sở hữu kim mộc Song linh căn, tu vi hiện tại của người này đang là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 7, hiện tại thì phụ thân của Lâm Vân Dật đang đảm đương chức vụ làm tộc trưởng của Lâm gia.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi nghiêm giọng nói: “Thằng ba, nghe nói con đã khuyến khích cho em trai con chuyển sang tu luyện công pháp hệ Hoả đúng không?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi nói: “Đúng vậy thưa phụ thân.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nhíu mày nói: “Vì cái gì?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật ngẩng đầu lên bắt đầu lên tiếng giai thích nói: “Hồi phụ thân, nói chung em trai con sở hữu ba loại linh căn thuộc tính Kim, Thuỷ, Hoả, theo lý mà nói thì em trai con là tu sĩ Tam linh căn. Nhưng mà bởi vì hai loại linh căn Thuỷ cùng Hoả là linh căn tương khắc rất khó tu luyện cho nên công pháp thích hợp để mà em trai con tu luyện chính là công pháp hệ Kim.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều gật đầu nói: “Đúng là như thế.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi tiếp tục câu chuyện nói: “Nhưng mà thưa phụ thân, phụ thân không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Em trai con là tu sĩ Tam linh căn thật, cho dù em trai con có thật sự là tu sĩ Tam linh căn có tư chất thấp kém nhất đi chăng nữa cũng không có lý nào em trai con lại tốn đến ba năm tu luyện cũng không thể dẫn khí nhập thể cũng không thể nhập môn được đúng không ạ? Có phải phụ thân vẫn luôn vì chuyện em trai con tốn đến mấy năm vẫn không thể dẫn khí nhập thể được, cũng không có cách nào tu luyện được mà cảm thấy em trai con vụng về lại ham chơi đấy chứ ạ?
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe những lời này của Lâm Vân Dật thì nhăn mày nhưng cũng không nói gì thầm chấp nhận lý do này.
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười lại tiếp tục nói: “Thưa phụ thân, kỳ thật thì em trai con cũng không kém cỏi như vậy đâu ạ? Con nhớ năm đầu tiên sau khi biết được linh căn của bản thân thì em trai con cũng rất ra sức để tu luyện đấy ạ. Nhưng mà em trai con bỏ công bỏ sức kiều gì cũng không thể bắt giữ được linh khí hệ Kim, làm cách nào cũng không thể dẫn khí nhập thể được, sau bao lần thử nghiệm thất bại thì em trai con cũng dần mất đi nhẫn nại, cuối cùng thì em trai con cũng buộc phải bỏ đi.”
\r\n\r\n“Nhưng mà phụ thân, em trai con trên một đạo luyện thể kỳ thật cũng rất có thiên phú, mà thiên phú này của em trai con nếu so sánh với những đệ tử khác trong gia tộc cũng không có bao nhiêu người có thể so sánh được với em trai con đâu. Từ trước đến nay em trai con bề ngoài thì ham chơi nhưng mà em con vẫn luôn dùng cố gắng để bù đắp vào phần thiếu hụt đó.”
\r\n\r\n“Vậy nên, phụ thân có nghĩ tới chuyện này hay không? Kỳ thật em trai con không thể dẫn khí nhập thể, không có biện pháp nào để nhập môn hoàn toàn không phải là do em trai con ham chơi, cũng không phải lý do em trai con không có tuệ căn, nguyên nhân chính dẫn đến việc em trai con không thể tu luyện được đó chính là do công pháp tu luyện không đúng hay không ạ?”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy thì nhíu mày nói: “Ý con nói là do công pháp tu luyện không đúng sao? Sao con lại nói như vậy?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười vô cùng tự tin mà ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Viễn Kiều nói: “Đúng vậy. Kỳ thật em trai con hoàn toàn không có linh căn hệ Kim trong người. Cũng bởi vì không có linh căn hệ Kim cho nên em trai con có muốn cố gắng để tu luyện công pháp hệ Kim cũng là chuyện vô năng, đừng nói em trai con khổ tu 3 năm, cho dù em trai con có tiếp tục khổ tu tới 30 năm đi chăng nữa cũng chỉ uổng công không thể tu luyện được.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy thì giật mình kinh hãi nhưng ngay tức khắc sau đó cũng có chút hoài nghi nói: “Chuyện này không có khả năng. Lúc đó trắc linh thạch đã hiện lên kết quả rõ ràng rồi. Linh căn của thằng tư hiện lên rõ ràng có ba thuộc tính Kim, Thuỷ, Hoả, thằng tư rõ ràng là tu sĩ Tam linh căn.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy thưa phụ thân. Con không nói kết quả của trắc linh thạch là sai. Nhưng mà phụ thân có nghĩ đến vấn đề này chưa? Loại linh căn có thuộc tính Lôi cũng là loại linh căn biến dị được hình thành từ loại linh căn hai thuộc tính Kim và Thuỷ chưa ạ? Chắc phụ thân cũng biết viên trắc linh thạch của Lâm gia chúng ta chỉ có thể trắc ra được các loại linh căn có thuộc tính Ngũ Hành thôi mà đúng không? Mà em trai con khả năng cao không phải tu sĩ sở hữu hai loại linh căn có thuộc tính Thuỷ và Kim, sở dĩ em trai con bị trắc nghiệm ra hai loại linh căn thuộc tính Thủy và Kim này là do em trai con sở hữu linh căn có thuộc tính Lôi. Nếu như con sở liệu không sai thì em trai con nên sở hữu hai loại thuộc tính Hoả và Lôi, em trai con phải là tu sĩ lôi hoả Song linh căn mới đúng. Vốn dĩ em trai con phải là tu sĩ Song linh căn, vốn dĩ em trai con phải là người xuất sắc trong những người suất sắc mới đúng. Phụ thân, có lẽ tư chất của em trai con chỉ thua kém một chút so với những thiên tài Thiên linh căn mà thôi.”
\r\n\r\nThường thì những tu sĩ trong những gia tộc bình thường nếu đã tu luyện đến ba năm rồi mà vẫn không thể dẫn khí nhập thể được thì nên dừng không tu luyện công pháp này mà sớm suy xét đến chuyện chuyển sang tu luyện công pháp khác mới đúng. Nhưng mà Lâm gia của bọn họ là gia tộc lấy công pháp Canh kim kiếm quyết làm công pháp dừng chân, cũng chính vì người nào cũng tu luyện, hơn nữa bản thân hậu nhân của Lâm gia đều sở hữu linh căn hệ Kim trong người cho nên đại đa số những tu sĩ trong tộc đều mù quáng tin tưởng vào loại công pháp này mà không nghĩ sang hướng khác được.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều ngồi ở vị trí chủ toạ nghe vậy cũng bị phá vỡ nhận thức trong nháy mắt mà kinh sợ nói: “Chuyện này … không có khả năng.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút thắc mắc mà nhìn về phía Lâm Viễn Kiều nói: “Phụ thân, vì sao lại không có khả năng chứ?”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nhíu mày rồi nói: “Con có chứng cứ gì không?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi tỏ vẻ vô cùng tự tin mà cười cười nói: “Nguyên bản thì con cũng không có chứng cứ, dù sao thì đó cũng chỉ là suy đoán của riêng con mà thôi. Nhưng mà dạo gần đây mới xảy ra một việc có thể chứng minh những suy đoán của con. Phụ thân, người có biết con nói em trai chuyển qua tu luyện công pháp Hoả viêm quyết từ lúc nào không?”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng nhíu chặt mày nhưng không trả lời.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhếch khoé miệng lên cười một chút rồi nghiêm túc mà nói từng chữ một nói: “Chỉ mới một ngày hôm trước.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nói xong cũng dừng một chút sau đó còn tỏ vẻ vô cùng cảm thán mà tiếp tục nói: “Kỳ thật thì con còn chưa thể chứng thực được suy nghĩ của con, con còn nghĩ em trai còn không tin, hoặc ít nhất là phải cần tới mười ngày nửa tháng mới có thể chứng thực được những điều mà con nghĩ. Ai mà ngờ được là mới qua một ngày thôi mà em trai đã có thể dẫn khí nhập thể thành công rồi. Cho ra được kết quả như vậy cũng khiến cho con phải bất ngờ không thôi mà.”
\r\n\r\n“Phụ thân, nếu trong vòng một ngày mà đã có thể hoàn toàn được dẫn khí nhập thể cũng không có bao nhiêu tu sĩ Song linh căn có thể làm được đâu. Mà em trai con lại có thể thành công được.”
\r\n\r\n“Nhưng mà đương nhiên, đây chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của con thôi, em trai có thể tu luyện được công pháp hệ Hoả cũng có khả năng đó chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi. Dù sao thì con cũng trẻ người non dại cũng không thể khẳng định hoàn toàn được rằng những suy nghĩ của con là đúng hoàn toàn được đúng không? Muốn biết những suy nghĩ của con có đúng hay không, có phải là sự thật hay không kỳ thật cũng khá đơn giản. Mà phương pháp đơn giản nhất cũng nhanh nhất chính là Lâm gia chúng ta có thể mua một viên trắc linh thạch khác có cấp bậc càng cao cấp hơn để đo lường cho chính xác linh căn của em trai là gì cũng được. Phương pháp này có thể nói là hiệu quả nhất mà nhanh nhất.”
\r\n\r\n“Còn phương pháp thứ hai đó chính là phụ thân có thể tìm một quyển công pháp hệ Lôi đưa cho em trai con tu luyện thử một chút, chỉ cần thử một chút là có thể khẳng định được em trai con có sở hữu Lôi linh căn hay không ngay ấy mà.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều ngồi trên ghế nghe xong những lời này của Lâm Vân Dật mà trong lòng cũng có chút cạn lời không thôi. Hai loại biện pháp mà thằng nhóc Lâm Vân Dật này đưa ra cho hắn nghe đúng là đơn giản thật, nghe như kiểu biện pháp này có thể thực hiện được ngay lập tức vậy đó. Nhưng mà hai loại biện pháp này muốn thực hiện lên chỉ có thể nói một câu khó có thể làm được mà thôi.
\r\n\r\nLão tổ Lâm gia cũng tức là phụ thân của hắn nói khối đá trắc linh thạch có thuộc tính Ngũ Hành kia tuy rằng cũng chỉ có thể nhạy và trắc được các loại linh căn có thuộc tính Ngũ Hành như các thuộc tính Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ mà thôi nhưng mà giá cả của nó cũng vô cùng trân quý rồi, thường thì những gia tộc có thể sở hữu đá trắc nghiệm linh căn đều là những gia tộc tu chân lâu đời có mạch kinh tế kéo dài, thời điểm khi mua viên đá trắc linh căn thuộc tính Ngũ Hành này thôi mà lão tổ đã phải phí bao nhiêu công sức mới mua được đấy. Đừng nghĩ một viên đá không tác dụng gì nhưng mà viên đá đó cũng tốn một mớ linh thạch bồi vào.
\r\n\r\nNghe nói những gia tộc tu chân bình thường cũng không có khả năng sở hữu được một viên trắc linh thạch này đâu. Những gia tộc tu chân bình thường muốn để cho con em đệ tử trong nhà đi trắc linh căn cũng phải bỏ linh thạch cũng phải bỏ công bỏ sức chạy bỏ cả linh thạc đi đến những nơi dừng chân của đại tông môn để mà tiến hành trắc nghiệm linh căn.
\r\n\r\nĐương nhiên thì những viên trắc linh thạch có thể trắc nghiệm được những loại linh căn đặc thù chắc chắn là còn trân quý hơn gấp chục lần so với loại trắc linh thạch chỉ có thể trặc nghiệm được năm thuộc tính Ngũ Hành mà lão tổ mua được.
\r\n\r\nHơn nữa, tiêu tiền đi đến nơi dừng chân của các đại tông môn để tiến hành trắc linh căn cũng khá nguy hiểm, nếu như vậy chắc chắn sẽ bại lộ thực lực của gia tộc bọn họ, ngoài ra việc đi lại rồi trả chi phí trắc linh căn cũng không phải ít.
\r\n\r\nMà không chỉ như vậy thôi đâu, chuyện trắc linh căn ở những đại tông môn cũng không phải là chuyện tốt, thường thì những tu sĩ không có một chút hậu trường nào mới phải đi đến những tông môn lớn hơn để tiến hành trắc linh căn, một khi trắc linh căn xong thì kết quả cho ra cũng có tốt có xấu, một vài tu sĩ sở hữu linh căn tốt lại không có hậu trường dễ dàng bị những tu sĩ khác theo dõi rồi tiến hành đoạt xá.
\r\n\r\nCòn chuyện mua sắm công pháp hệ Lôi để tu luyện sao? Chuyện này kỳ thật cũng là chuyện vô cùng khó khăn, dù sao thì công pháp hệ Lôi này cũng là một loại công pháp không được chính thống cho lắm, hơn nữa những tu sĩ có thể sở hữu Lôi linh căn cũng không có bao nhiêu cả. Vì nhiều lý do cho nên những công pháp hệ Lôi trên thị trường tu chân cũng không có bao nhiêu cả. Cho nên, muốn sở hữu một công pháp hệ Lôi không bỏ ra khoảng 10 vạn linh thạch thì căn bản là vô duyên với loại công pháp này rồi. Ngoài ra thì bỏ ra 10 vạn linh thạch mua công pháp hệ Lôi mà số linh thạch này cũng đủ để mua sắm Trúc cơ đan luôn rồi.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghĩ một hồi mà trong lòng cũng ngũ vị tạp trần không thôi. Nói cho cùng thì thằng tư Lâm Vân Tiêu cũng là con trai của hắn, về phương diện con trai có thể tu luyện được thì hắn đương nhiên cũng cảm thấy vui sướng không thôi, dù sao thì hắn cũng chẳng mong rằng con trai mình cả đời chỉ là một đứa con ngu dốt ham ăn lười làm, hắn chẳng bao giờ hy vọng rằng con trai mình chỉ là một đứa không có chí tiến thủ. Nhưng mà may mắn, hoá ra con trai này của hắn cũng chỉ là đi lầm đường một chút, hiện tại đã uốn nắn lại được đối với hắn cũng là chuyện vô cùng hân hoan. Còn một phương diện khác thì hắn cũng cảm thấy có chút áy náy không thôi về chuyện này, nếu quả thật con trai hắn mà sở hữu linh căn hệ Lôi cùng linh căn hệ Hoả thì trên một phương diện nào đó chính bọn họ cũng lãng phí ba năm tu luyện của đứa nhỏ này rồi. Nghĩ đến chuyện này thôi hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
\r\n\r\nKỳ thật thì sau khi nghe được những suy đoán của Lâm Vân Dật về linh căn của thằng nhóc Lâm Vân Tiêu thì trong lòng Lâm Viễn Kiều cũng ngổn ngang trông một mớ cảm xúc, hắn vừa mừng lại vừa sợ, đôi lúc lại vừa ưu lại vừa thẹn, trong đầu hắn hiện tại cũng bị hỗn loạn thành một đoàn cũng không thể suy nghĩ được nên hành xử sao cho đúng trong trường hợp này.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều không còn cách nào khác, cũng phải do dự thêm một hồi lâu, cuối cùng thì hắn cũng có thể bình tĩnh lại rồi hít sâu một hơi tìm phương hướng giải quyết.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều thở dài một hơi rồi nhìn sang phía Lâm Vân Dật rồi nghiêm túc nói: “Thằng ba, con cảm thấy thằng tư nên làm gì kế tiếp. Thời gian sắp tới thằng tư nên đi sao cho phải đây?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười cũng có chút tự tin mà nói: “Phụ thân à, với tư chất này của em trai con mà muốn đưa vào đại tông môn để tu luyện có khi người ta còn phải tìm cách để đưa về gấp để bồi dưỡng luôn ấy chứ. Nhưng mà, em trai con hành sự cẩu thả, đầu óc cũng không được thông minh cho lắm, thằng nhóc này cũng không biết đối nhân xử thế cũng không biết xử lý tình huống. Một khi không cẩn thận thì thằng nhóc này cũng dễ dàng đắc tội với những người khác trong đại tông môn. Phụ thân cũng biết rồi mà, đại tông môn thường cũng có tình trạng nội đấu vô cùng nghiêm trọng, chuyện chia bè kết phái là chuyện thường xuyên, mà em trai con không có hậu trường cũng không có người chống lưng cũng chẳng biết người chống đỡ là ai. Nếu thật sự em trai con sở hữu loại lôi hoả Song linh căn chỉ sợ là em trai con sẽ bị một vài đối tượng kinh nghi xa lánh rồi bị nhắm vào. Chuyện vào đại tông môn chúng ta có thể chờ cho em trai con lớn hơn một chút rồi suy nghĩ cho cẩn thận cũng được. Thời gian sắp tới phụ thân cứ lưu em trai con ở lại trong gia tộc đi, cứ cho em trai con tu luyện thử công pháp hệ Hoả trước một thời gian cũng được, nhìn thêm một thời gian nữa xem tình huống của em trai con làm sao rồi tính tiếp. Dù sao thì em trai con cũng còn nhỏ, cũng không cần phải vội làm gì.”
\r\n\r\n“Đúng rồi, còn nghe nói năm đó phía Ngự Thú Tông cùng với phía Thiên Ma Giáo kia từng xảy ra một trận đại chiến dẫn đến những tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Tuy rằng lúc đó phía Thiên Ma Giáo đúng là đã bị thua trên trận chiến đó thật nhưng mà tàn dư của Thiên Ma giáo vẫn còn sống sót, sau này đám tàn dư đó cũng hình thành một thế lực và lại sinh động lại y như cũ. Nếu như một tu sĩ có lôi hoả Song linh căn đột nhiên xuất hiện thì con sợ là đám dư nghiệt của Thiên Ma Giáo kia nhất định sẽ xuống tay thôi. Cho nên chuyện này phụ thân có thể suy xét cẩn thận một chút có được không ạ?”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng suy tư một hồi mà trong lòng cũng hoảng loạn không thôi nói: “Đúng vậy. Chuyện em trai con như vậy có đi đến đại tông môn để tu luyện chỉ sợ cũng không thể chiếm được chỗ tốt nào cả. Không đi thì ít ra cũng còn giữ được mạng. Thôi được rồi, trong khoảng thời gian này cứ để cho em trai con ở nhà tu luyện một thời gian đi.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều cũng châm chước trước sau một chút rồi lên tiếng nhắc nhở nói: “Thằng ba, chuyện em trai con sở hữu Lôi linh căn con đừng có nói với thằng tư vội làm gì. Chuyện chưa có hướng giải quyết tốt thì con đừng nói để cho thằng tư lại hớ miệng.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi chắp tay lại nói: “Chuyện này thì xin phụ thân cứ yên tâm. Con tự có chừng mực của mình.”
\r\n\r\nThằng nhóc Lâm Vân Tiêu không có đầu óc này não đã phẳng mà miệng cũng không kín, một khi thằng nhóc này biết bản thân nó sở hữu Lôi linh căn thì đảm bảo chỉ nửa canh giờ sau toàn bộ ngọn núi Thanh Khê từ đàng trong ra đàng ngoài cũng biết được tin tức đó. Đến lúc đó tin tức nào cũng lộ hết ra ngoài rồi, muốn giấu gì chỉ sợ cũng không thể bịt nổi nữa.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều đang ngồi trên ghế nghe vậy thì trong lòng cũng có chút cạn lời mà môi cũng giật giật muốn chửi trước đã. Bản thân hắn chính là cha ruột của thằng nhóc này đấy, hắn còn là trưởng bối. Còn cái thái độ của thằng nhóc này là sao đây hả? Nhìn ánh mắt muốn đánh đòn của thằng nhóc này có phải nó cũng quên luôn kính trên nhường dưới là đạo lý gì không hả?
\r\n\r\nLâm Vân Dật chắp tay sau lưng rồi ngẩng cao đầu tiếp tục nói: “Phụ thân, còn một chuyện nữa con muốn bàn với phụ thân. Chuyện hôn ước của con cùng với Giang Đàm Nhi bên Giang gia kia phụ thân tìm đủ mọi cách để đẩy đi giúp con với.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng giật mình rồi nhíu mày lại nói: “Lui hôn sao? Vì sao chứ? Nếu phụ thân nghe không lầm thì con nhóc kia hình như là tu sĩ Song linh căn mà đúng không? Nghe nói hiện tại con nhóc kia cũng đang có nhiều nhà đặt mối lắm mà nhỉ? Nếu không phải thằng nhóc con đã được đính hôn từ trong bụng với con nhóc kia rồi thì con muốn leo tường áp vào mối quan hệ với con nhóc kia cũng là chuyện không bao giờ có khả năng đâu. Con có biết hiện tại có bao nhiêu người muốn đá con để thế chỗ vào vị trí hôn phu này không? Tại sao con lại quyết định muốn lui hôn vào lúc này chứ?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy thì sắc mặt cũng trầm xuống rồi kiên định nói: “Phụ thân, chuyện liên hôn này không có khả năng đâu. Hơn nữa việc này phụ thân không cần phải cưỡng cầu làm gì nữa.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy thì nhíu mày nói: “Vì sao chứ? Không lẽ con đã nghe được lời đồn đãi gì từ bên ngoài rồi sao?”
\r\n\r\nKỳ thật thì Lâm Viễn Kiều cũng từng ám đạo với phía Giang gia bên kia về mối hôn sự này rồi. Nhưng mà, sau này tự dưng phía bên ngoài kia lại có một lời đồn đãi đang được lan truyền với tốc độ vô cùng nhanh chóng nói rằng Lâm gia của bọn họ trèo cao với Giang gia bên kia, có những lời còn nói rằng nữ nhi Giang Đàm Nhi của Giang gia là sở hữu Song linh căn nhưng mà phải kết đôi cùng với một phế vật Lâm Vân Dật của Lâm gia cũng chỉ là một tu sĩ Ngũ linh căn thấp kém, cái này không khác gì một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu. Mà thằng con trai thứ ba này của hắn thông minh từ nhỏ, tuy rằng nó chỉ là một tu sĩ Ngũ linh căn mà thôi nhưng mà cậy tài khinh người, hơn nữa lòng tự trọng của thằng ba này nhà hắn lại cực kỳ cao, nếu như thằng ba này mà nghe được lời đồn này thì chắc chắn là tâm tình của nó cũng không được tốt cho lắm.
\r\n\r\nTuy rằng những lời này nói cũng không dễ nghe thật, nhưng mà trong mối hôn sự này thì Lâm gia bọn họ đúng là chiếm tiện nghi của Giang gia bên kia thật. Cho nên những lời khó nghe này có khó nghe hơn nữa thì hắn cũng phải nhịn xuống vì đại cục.
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lâm Viễn Kiều mà nói: “Phụ thân, người có biết tại sao con chỉ là một tu sĩ Ngũ linh căn nhưng mà tốc độ tu luyện của con rất nhanh không? Nói cho đúng thì tốc độ tu luyện của con còn nhanh hơn anh cả vốn là tu sĩ Song linh căn nữa. Phụ thân không cảm thấy chuyện này là không bình thường sao?”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút mà nhíu mày thầm nghĩ: Thằng con thứ ba này của hắn thật là … đúng là chẳng biết e lệ là cái gì đấy nhỉ? Mức độ tự tin của thằng nhóc này đến hắn còn phải giật mình luôn rồi đây này. Nhưng mà, đúng là tốc độ tu luyện của thằng nhóc này cũng có chút gì đó khá là quỷ dị thật. Mà thằng ba này còn sở hữu loại linh căn hạng bét như Ngũ linh căn nữa, tu sĩ Ngũ linh căn mà tu luyện được với tốc độ nhanh như vậy thật sự là một chuyện vô cùng hiếm có. Mà vấn đề này kỳ thật hắn cũng từng suy xét qua từ trước luôn rồi, lúc đó hắn cũng đánh giá chuyện này quỷ dị như vậy cũng bởi vì thằng ba vừa mới sinh ra đã có tuệ căn từ sớm, mà vốn dĩ thì thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn cũng thông minh vượt trội thật, nếu không thông minh thì nó việc gì mà phải khổ sở nuôi linh kê từ khi mới được ba tuổi như vậy đâu chứ? Nhớ lúc hắn còn nhỏ thì Lâm gia còn đang trong giai đoạn bắt đầu khởi bước bắt đầu phát triển, một nơi một chốn đụng vào chuyện gì cũng cần phải tốn linh thạch, nhớ lúc khó khăn đó mà hắn muốn chảy nước mắt. Mà thằng ba này thì đúng là … cái lộc ăn của hắn còn không bằng một phần của thằng ba hiện tại đâu.
\r\n\r\nLâm Vân Dật cũng không đợi Lâm Viễn Kiều lên tiếng mà tự mình tiếp tục nói: “À, phụ thân đang cảm thấy do con từ nhỏ thông minh lại biết khắc khổ từ nhỏ cho nên tu vi của con tiến cảnh nhanh mà con cũng nhờ vậy mà tu luyện mau đúng không?”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều đang nghĩ miên man nghe vậy cũng giật mình banh mặt ra một chút rồi nhíu mày thầm nghĩ: Cái … thằng con thứ ba này của hắn thật đúng là … sao mà … thằng con này của hắn tuổi mới lên sáu, cao cũng chỉ được một mét nhưng mà lòng tự tin của nó chắc cũng phải đến 7 mét là ít đấy nhỉ? Nó không biết chứ khiêm tốn viết như thế nào đúng không?
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều lắc đầu cũng nhịn không được mà phải mở miệng lên tiếng khuyên giải nói: “Con trai à, một đạo tu luyện này không dễ, tu vi thấp có thể đi nhanh nhưng mà tu vi càng cao thì không chắc. Muốn tu luyện lên cao nữa cái cần nhìn chính là nhìn tư chất của con tốt hay xấu. Hiện tại con có thể đi nhanh nhưng mà đi xa thì chưa chắc có thể đi nhanh như vậy được, con không cần phải vì một chuyện nhỏ mà kiêu ngạo quá sớm như vậy làm gì. Thằng ba à, phụ thân phải nhắc con một câu, tuệ quá dễ chiết, ở Tu chân giới này những thiếu niên được cho là thiên tài không thiếu nhưng mà những thiếu niên thiên tài không thể trưởng thành cũng không có cơ hội nhìn thấy tương lai sau này cũng không thiếu đâu.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng cao đầu tỏ vẻ vô cùng tự tin mà cười cười nói: “Phụ thân à, con đương nhiên là biết được chênh lệch linh căn cũng không phải chuyện chỉ cần chăm chỉ là có thể bù vào chỗ trống của tư chất được. Chuyện này con đã biết từ rất sớm luôn rồi. Nhưng mà chuyện con muốn hỏi là phụ thân người có biết tại sao con có thể tu luyện với tốc độ nhanh như vậy không cơ mà. Thôi để con tự mình giải đáp cho phụ thân luôn. Ngoại trừ con từ nhỏ vừa thông minh lại chăm chỉ khắc khổ tu luyện hàng ngày ra thì nguyên nhân chính là do con là người mang theo linh thể đặc thù đấy.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng có chút kích động mà đứng bật dậy nói: “Con nói cái gì cơ? Con có linh thể đặc thù sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy thưa phụ thân. Con sở hữu Thiên Càn thánh thể, nếu phụ thân không tin thì người có thể tra lại loại linh thể này trong danh sách thánh thể đấy ạ. Đặc điểm của loại linh thể này được ghi rõ trong cuốn sách đó luôn rồi. Những tu sĩ sở hữu được loại linh thể này thì tốc độ tu luyện có thể nói là cực kỳ nhanh chóng, nhưng mà điều kiện tiên quyết của loại linh thể này đó chính là không thể tuỳ tiện phá thân. Một khi phá thân thì tu vi cũng bị đứt gãy mà bắn ra ngoài ào ạt không thể kiểm soát được nữa. Nói cách khác những tu sĩ sở hữu Thiên Càn thánh thể một khi phá thên thì mấy chục năm vất vả tu luyện cũng biến thành hư không. Nói chung là những tu sĩ sở hữu được loại linh thể này muốn đạt được một chút thành tựu thì số phận đã định sẵn là cô độc cả đời. Phụ thân à, loại linh thể này còn được mệnh danh là thánh thể độc thân.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng nhíu mày nhìn Lâm Vân Dật mà trong ánh mắt cũng xuất hiện những sự quỷ dị không thôi nói: “Thằng ba à, con xuống hộ phụ thân với, hiện tại con mới có 6 tuổi thôi đấy, con … chưa cần nói tới mấy chục năm vất vả này nọ đâu.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Phụ thân, chuyện này không quan trọng. Chuyện quan trọng trước mắt là phụ nhân nhanh tìm cách giải trừ hôn ước này cho con càng sớm càng tốt đi.”
\r\n\r\n“À đúng rồi phụ thân, có phải ngài đang tính toán đến chuyện muốn cắt đất bù tiền rồi ngài lại tính toán cúi đầu khom lưng uốn gối với phía Giang gia bên kia đúng không? Ngài còn đang tính toán dùng hết tất cả các thủ đoạn rồi bỏ thêm vốn thêm liếng chịu nhịn chịu nhục để giúp cho con đổi được một cô vợ sở hữu Song linh căn về đây đúng không?”
\r\n\r\n“Phụ thân à, con cảm thấy ngài thật sự không cần phải làm như vậy làm gì đâu. Người ta thường nói tề đại phi ngẫu, ngài có hiểu là gì không hả? Đó chính là hôn nhân không môn đăng hậu đối cũng khó mà có thể hạnh phúc được đấy ngài có biết không? Hơn nữa, cho dù phụ thân ngài thật sự có muốn làm như thế thậy đi chăng nữa thì con cũng không cảm kích người đâu.”
\r\n\r\n“Phụ thật, con thật sự không cảm thấy bản thân mình muốn làm ra cái chuyện phí công phí sức mà làm mặt nóng dán mông lạnh đâu phụ thân có hiểu không? Cho dù con có không phải là Thiên Càn thánh thể đi chăng nữa thì con thật sự không thích, không muốn, không mong cầu cái mối hôn sự môn không đăng hộ không đối như thế này. Mong phụ thân thu xếp việc lui hôn cho sớm.”
\r\n\r\n“Còn nữa, nếu như phụ thân quyết ý muốn cưới con nhỏ Giang gia kia vào cửa thì phụ thân cũng chẳng thể chiếm được chỗ nào tốt cả. À đúng rồi, có một chỗ tốt đó chính là phụ thân tự tay biến đứa con trai thiên tài của phụ thân thành một đứa phế nhân, đến lúc đó người được hưởng lợi chính là đám người bên phía Giang gia kia, còn phụ thân chính là mất cả người lẫn tiền tài để rước một đứa tai vạ vào nhà. Con cũng chỉ nói đến đây thôi còn lại tuỳ phụ thân định đoạt.”
\r\n\r\nBị mỏ đại bác bắn liên hồi như vậy thì Lâm Viễn Kiều chỉ cảm thấy thức hải của mình như muốn nứt ra, đầu ong ong hỗn loạn không thôi, liên tục bị những lời của thằng nhóc này đánh trúng khiến cho Lâm Viễn Kiều cảm thấy bản thân mình có chút hỗn loạn không thôi.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều cũng vô cùng hoài nghi nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi lại tiếp tục nhìn Lâm Vân Dật một hồi cuối cùng cũng hộc được một câu nói: “Từ từ, con trai à, con nói cái gì mà thánh thể độc thân cái gì vậy? Trên đời này thật sự là có cái loại thể chất này thật đấy hả? Con trai à, con không lừa phụ thân đấy chứ? Trên đời này làm gì có loại thánh thể nào kỳ lạ như vậy được chứ?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng liếc mắt nhìn về phía Lâm Viễn Kiều một chút rồi thở dài một hơi nói: “Phụ thân à, đương nhiên là có tồn tại loại thể chất này. Còn chuyện phụ thân ngài không biết cũng là chuyện bình thường thôi, lý do chắc phụ thân cũng tự hiểu, không lẽ con lại nói trắng ra là do phụ thân ngài kiến thức hạn hẹp chẳng hạn, con chỉ gợi ý như vậy thôi phụ thân tự tìm hiểu đi.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy thì trán cũng giật giật mà mặt mũi cũng trầm xuống hắng giọng nói: “Thằng nhỏ mất nết này, con đang nói cái gì vậy hả? Không biết lớn biết nhỏ nữa rồi đúng không? Hừ, thông tin này là con nhìn ở chỗ nào hả? Toàn hộ những cuốn điển tịch trong Tàng Thư Các của gia tộc chúng ta cũng không có bất kỳ gì chép về loại thân thể này.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cuồi rồi gật đầu nói: “À, cái này đây ạ? Cái này là do trước đó con chạy đi đến phường thị chơi một chút ấy mà. Lúc đó con cũng dư giả tiền bạc cho nên con có mua qua mấy cuốn truyện vặt ấy mà, trên mấy cuốn truyện đó có ghi chép lại mấy thông tin này đấy.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng có chút cạn lời mà gân xanh cũng nổi lên rần rần lại nghiến răng ken két nói: “Con … ý của con là con đọc mấy cuốn truyện vặt, chính là mấy cuốn tiểu thuyết được bày bán ngoài thị trường đó đúng không? Cái này con cũng tin được hả? Mấy cái tình tiết phía bên trong tiểu thuyết không phải đều là tình tiết bịa đặt sao? Con còn tin mấy lời bịa đặt đó nữa hả?”
\r\n\r\nLâm Vân Dậ cười cười rồi nhướn mày nói: “Phụ thân, người đã lầm rồi, những cuốn tiểu thuyết mà con thu thập được chính là thí dụ chân thật nhất của nhân diễn sinh tiểu thuyết đấy.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi nói: “Nhóc con à, con nghe phụ thân nói này, tiểu thuyết chẳng qua cũng chỉ là tiểu thuyết, con không thể tin đó là sự thật được.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn về phía Lâm Viễn Kiều cười cười tiếp tục lên tiếng nói: “Phụ thân, còn một chuyện này nữa con cũng nhắc để phụ thân đề phòng trước khi xảy ra. Những tu sĩ sở hữu thân thể Thiên Càn thánh thể này thường sẽ xuất hiện những triệu chứng bệnh trạng khá nghiêm trọng, thí dụ như tình trạng lâu sẽ bị sốt cao không rõ nguyên nhân gì, ngoài ra thì thời điểm Trúc Cơ kỳ phía bên trong thân thể tự nhiên sẽ sinh trưởng ra một loại dị hoả tên Càn Dương Chân Hoả.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe vậy nhíu mày nói: “Cái gì? Trúc Cơ kỳ sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy thưa phụ thân, là Trúc Cơ kỳ.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều nghe một hồi lại nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi, kỳ thật thì hắn đang rất cạn lời rồi đây, càng nghe cái sự tình vô lý này thì hắn cũng có chút khó có thể nói thành lời được. Thằng con thứ ba này của hắn đến Luyện Khí kỳ tầng 2 còn chưa thấy đâu, tuổi thì mới lóc nhóc có 6 tuổi, thân thì cao chưa đến một mét nhưng mà lời mà nó nói ra hùng hồn như đúng rồi vậy, đến Luyện Khí kỳ tầng hai còn chưa đạt được đã lo cho cái tương lai xa vời cái gì mà Trúc Cơ kỳ này nọ luôn rồi. Nghĩ cũng nghĩ thật xa quá đi mà.
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều đánh giá Lâm Vân Dật một lượt rồi nhíu chặt mày nói: “Cho nên con trai à, con chuẩn bị cả đời đơn lẻ không vợ con gì sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Phụ thân, kỳ thật cũng không phải là không có hy vọng gì, nếu như trên đời này mà may mắn xuất hiện một người nào đó sở hữu loại Thiên Khôn thánh thể thì lời nguyền này độc thân đến cuối đời của con cũng bị phá giải. Trên đời này loại thân thể Thiên Khôn thánh thể cùng với thân thể Thiên Càn thánh thể chính là duyên trời tác hợp đấy. Có thể nói nếu hai thể chất này gặp nhau rồi song tu cùng với nhau thì chỉ cần một lần song tu cũng có thể đột phá bình cảnh với tốc độ vo cùng nhanh chóng. Nhưng mà đáng tiếc thì loại thể chất này số lượng xuất hiện cũng cực nhỏ, con cũng không quá mong chờ cái chuyện số phận đột nhiên sẽ nhớ thương chạy tới chiếu cố đến con đâu.”
\r\n\r\nLâm Viễn Kiều thở dài một hơi cũng châm chước một hồi sau đó gật đầu nói: “Thôi được rồi, phụ thân đã hiểu ý con rồi. Chuyện về hôn ước giữa con và phía Giang gia bên kia phụ thân sẽ nghĩ phương án giải trừ giúp con càng sớm càng tốt. Nhưng mà thằng ba, phụ thân nhắc con một chuyện, chuyện giải trừ hôn ước này con cũng không cần phải nóng vội làm gì, dù sao thì so với Lâm gia chúng ta phía Giang gia bên kia mới là phía nên sốt ruột. Cứ để cho bọn họ tới cửa chúng ta lại tính tiếp. Con hiểu chứ?”
\r\n\r\nLâm Vân Dật ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn về phía Lâm Viễn Kiều rồi chắp tay lại nói: “Vâng ạ. Việc này làm phiền phụ thân rồi. Vậy thì hôm nay nói tới đây thôi. Con xin phép về ngủ trước. Chúc phụ thân ngủ ngon.”
\r\n\r\nEnd chap 04
\r\n\r\n-------------XuYing90--------------
\r\n\r\n------oOo------
\r\n\r\nChúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
\r\n\r\nCảm ơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo