Phần 3 – Thay đổi công pháp

\r\n\r\n

------o3o------

\r\n\r\n

Sau khi buổi tiệc ăn gà xong rồi một đám những đứa nhóc choai choai cũng tự mình rời đi rồi tự mình bắt tay vào bận rộn công việc của mình.

\r\n\r\n

Hiện trường hiện tại cũng chỉ còn lại ba anh em Lâm Vân Văn đang ngồi lại bên cạnh nồi canh gà hầm bắt đầu thu dọn bãi chiến trường.

\r\n\r\n

Lúc này thì Lâm Vân Vân cũng vận chuyển Thuỷ linh quyết hướng về mớ chén bát đang bừa bộn nằm la liệt ở trên bàn, mà lúc này thì hai anh em Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu đang đứng ở bên cạnh để hỗ trợ lau khô lại mớ chén bát mà đám nhóc kia vừa mới thải ra. Dù sao thì công việc rửa chén này cũng nhẹ nhàng hơn nhiều khi có người phụ giúp.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn đang rửa chén bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó rồi cười cười nói: “Thằng ba à, em … hình như em sắp đột phá lên Luyện Khí kỳ tầng 2 rồi đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu nói: “Đúng vậy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng giật mình mà trong lòng cũng có chút kinh ngạc mà nói: “Thật như vậy đấy à? Như vậy cũng … nhanh quá rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nói xong mà trong lòng cũng có chút hoài nghi không thôi, thằng em trai thứ ba này của hắn thật sự là tu sĩ Ngũ linh căn thật đấy à?

\r\n\r\n

Cái tốc độ tu luyện này của thằng ba có khi còn không thua kém bao nhiêu so với người anh trai là Song linh căn là hắn không bao nhiêu đâu mới đúng, hắn đây đã 12 tuổi rồi mới là Luyện khí kỳ tầng ba mà thằng ba này mới có sáu tuổi thôi đấy.

\r\n\r\n

Nhưng mà đương nhiên chuyện này cũng có thẻ hiểu được, dù sao thì thằng ba này nhà hắn cũng có tuệ căn từ rất sớm luôn rồi, đại đa số những đứa trẻ trong tộc đều được trắc nghiệm linh căn vào lúc vừa tròn ba tuổi. Mà hắn khi ba tuổi vẫn đang còn mơ mơ màng màng còn chưa hiểu bất kỳ một chuyện gì trên đời này, đến chuyện dẫn khí nhập thể là cái gì mà hắn còn mù mờ cũng không thể hiểu được, nhưng mà thằng ba nhà hắn lúc đó đã sớm đọc qua đủ các loại điển tịch chuyên về tu luyện luôn rồi, cho nên thằng ba có thể tiến cảnh nhanh cũng có thể hiểu được phần nào.

\r\n\r\n

Đương nhiên thì một nguyên nhân khác có lẽ là dạo gần đây thằng ba cũng được ăn ngon chăng? Dù sao thì những tu sĩ Ngũ linh căn này chỉ cần có thể bỏ được cả vốn lẫn gốc vào để bồi đắp lên người thì tốc độ tu luyện sẽ không chậm, người ta phải kén chọn này kén chọn nọ do linh căn không phù hợp chứ thằng ba thì cái gì nó cũng nhảy được hết. Cho nên những tu sĩ Ngũ linh căn giai đoạn đầu chỉ cần có thể bỏ được vốn liếng vào tu luyện thì tốc độ tu luyện cũng không chậm một chút nào.

\r\n\r\n

Nhưng mà những tu sĩ sở hữu Ngũ linh căn chính là một cái động không đáy, giai đoạn đầu thì đúng là không sao thật đấy nhưng mà càng đến những giai đoạn sau này thì chiều hướng tu luyện càng lúc càng chậm, đến lúc đó thì sự chênh lệch linh căn mới được thể hiện ra vô cùng rõ ràng thôi.

\r\n\r\n

Nhóc Lâm Vân Tiêu đang ngồi bên cạnh nhìn hai ông anh Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Dật nói về tu vi này nọ gia tăng mà tâm trạng đang vui vẻ lại đột nhiên bị hạ thấp xuống, lúc này thằng nhóc bầu bĩnh cũng phụng phịu mà cúi đầu xuống buồn bã không thôi, nhìn dáng vẻ ú nhu lúc nãy hiện tại nhìn không khác gì một trái cà tím héo queo xấu xí vô cùng.

\r\n\r\n

Nhìn thấy thằng tư Lâm Vân Tiêu gục đầu ủ rũ thì trong lòng Lâm Vân Văn cũng có chút hụt hẫng không thôi. Vốn thì thằng ba và thằng bốn cũng là thai đôi, hai đứa ra đời cũng chỉ hơn kém nhau đúng một canh giờ mà thôi, mà thằng ba Lâm Vân Dật ra trước.

\r\n\r\n

Hai thằng bé này mỗi người đều có linh căn riêng của mình nhưng mà cả hai thằng đều sở hữu linh căn cũng không được tốt cho lắm.

\r\n\r\n

Tuy rằng cả hai thằng linh căn đều xấu đều như nhau nhưng mà trong hai đứa nhóc này thì linh căn của thằng tư Lâm Vân Tiêu cũng có thể được coi là tốt hơn một chút so với thằng ba đi. Có điều đây mới chính là chuyện kỳ quái đấy, rõ ràng linh căn của thằng tư tốt hơn một chút như vậy nhưng mà thằng ba hiện tại cũng sắp tiến cảnh lên Luyện Khí kỳ tầng 3 luôn rồi còn thằng tư thì dẫn khí nhập thể là cái gì nó còn chưa từng nắm bắt được đâu đấy.

\r\n\r\n

Thằng ba thì bắt đầ có thể dẫn khí nhập thể cũng từ ba năm trước rồi, trong khoảng thời gian ba năm này thì thằng tư đều học đua theo thằng ba cũng muốn dẫn khí nhập thể, nhưng mà nó có làm cách nào đi chăng nữa còn chưa thành công. Thời gian ba năm, cho dù là một tu sĩ sở hữu Tứ linh căn đi chăng nữa chắc chắn là đã có thể dẫn khí nhập thể thành công rồi mới đúng.

\r\n\r\n

Thằng tư này từ nhỏ đã tính tình cũng khá ổn chứ không đến nỗi, từ khi còn nhỏ đã sùng bái thằng ba rồi lon ton thành chân chó của thằng ba từ sớm rồi, mà sau khi thí nghiệm linh căn xong đi ra ngoài thì nó vẫn như cũ một lòng chạy theo thằng ba cùng kinh doanh cùng chăn gà, thằng ba ăn gì thì nó ăn đó, có khi nó còn là đứa ăn tợn hơn cả thằng ba nữa cơ.

\r\n\r\n

Nếu như nói thằng ba tiến bộ thần tốc được như hiện tại đều là do có thịt linh kê tẩm bổ thường xuyên rồi những trái trứng linh bồ bổ cho thân thể thì hắn cũng chấp nhận đi, nhưng mà thằng tư từ nhỏ đến lớn đã bám đuôi thằng ba rồi, ăn cũng ăn không ít rồi mà nó còn chưa thể dẫn khí nhập thể được, vấn đề này … thật sự thì hắn cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào nữa.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn còn đang muốn khuyên bảo Lâm Vân Tiêu nên đặt tâm tư ở trên vấn đề tu luyện đi, đừng có rong chơi suốt ngày làm gì nữa, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của thằng tư hiện tại ủ rũ như gà chọi bị thua cuộc như thế này thì hắn cũng không dám nói nhiều nữa, những lời khuyên nhủ cứ kẹt ở ngay cửa miệng mà không thể nói ra nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một hơi mà thôi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhíu mày thầm nghĩ: Tuy rằng thằng tư này vấn đề tu luyện không có bao nhiêu thiên phú, có làm gì cũng không thể dẫn khí nhập thể được nhưng mà vấn đề luyện thể thì thằng nhóc này chính là thiên tài đấy. Nếu như hắn nhìn không sai thì con đường luyện thể của thằng tư nó tiến cảnh vô cùng thần tốc, có thể nói là trời sinh đã có thần lực luôn rồi, mới sáu tuổi thôi nhưng mà sức lực của thằng tư cũng không nhỏ một chút nào. Cánh cửa của thằng ba từ trước đến nay đều bị một mình thằng tư đạp đổ, hàng tháng phải thay đến gần chục cái cửa mới lẫn cũ. Cửa phòng thằng ba bắt đầu đổi từ cửa gốc lê chuyển sang cánh cửa làm bằng gỗ thiết luôn rồi. Sau khi gia cố đi gia cố lại đến hàng chục lần nhưng mà lần nào thì cửa của thằng ba không sập cũng đang sập, nhìn thằng ba phải bỏ công bỏ sức thay cửa nhiều lần như vậy mà hắn cũng nản hộ cho thằng ba mấy giây đấy.

\r\n\r\n

Nếu như thằng tư mà sinh ra ở một gia tộc chuyên về luyện thể thì tốt, với thiên phú luyện thể như thế này của thằng tư chỉ sợ là nó sẽ bị gia chủ của luyện thể thế gia nhìn trúng rồi bồi dưỡng luôn thành đệ tư tinh anh chuyên về luyện thể mất. Nhưng mà đáng tiếc là bọn họ lại xuất thân từ tu chân thế gia, mà thằng tư cứ một lòng như vậy lại khiến cho người ta có cảm giác nhân tài sinh sai chỗ, càng như vậy người ta lại càng hiểu lầm là thằng tư làm việc không đàng hoàng mất.

\r\n\r\n

Sau khi Lâm Vân Văn giúp đỡ hai nhóc Lâm Vân Dật cùng Lâm Văn Tiêu rửa xong chén bát cũng nói thêm vài lời nữa cuối cùng đứng dậy rời đi luôn.

\r\n\r\n

…….

\r\n\r\n

Rất nhanh sau đó thì tâm tình của Lâm Vân Tiêu cũng được điều chỉnh trở về trạng thái tốt nhất rồi quay sang nhìn Lâm Vân Dật mà cười cười nói: “Được rồi anh ba, chúng ta khi nào lại giết gà nữa đây ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút rồi thở dài một hơi nói: “Chờ cho đến khi em có thể dẫn khí nhập thể đi đã thì anh sẽ làm thịt cho em hai con linh kê để em ăn cho đã luôn.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút uể oải mà thở dài một hơi lắc đầu nói: “Anh ba à, em cũng muốn lắm chứ. Nhưng mà … hình như em … khả năng cao thì em cũng giống như những gì mà tộc nhân trong tộc đã nói rồi thì phải. Có khi em thật sự là không có tuệ căn đâu. Anh thấy em nỗ lực ba năm ròng rã luôn rồi đấy nhưng mà em vẫn chưa thể tìm được bất kỳ một manh mối nào. Em sợ …”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút mà phía bên trong ánh mắt cũng bắn ra từng luồng linh quang lập loè, nhìn dáng vẻ này của Lâm Vân Dật cũng khiến cho người ta run rẩy.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Em trai thân mến à, trải qua ba năm dốc lòng dốc sức dốc thời gian để mà quan sát em thì anh ba của em cũng có thể kết luận một chuyện quan trọng. Cái chuyện em không thể dẫn khí nhập thể hoàn toàn không phải là do em nỗ lực không đủ, em có hiểu không hả? Chuyện này cũng không phải là do em không có tuệ căn hay có tuệ căn gì ở đây. Còn chuyện em không thể tìm được manh mối để dẫn khí nhập thể là do em nỗ lực sai phương hướng rồi em có hiểu không? Là em đi sai đường rồi thì làm sao mà em có thể dẫn khí nhập thể rồi bắt đầu con đường tu luyện cái gì nữa hả?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu ngồi nghe một loạt câu chứ bắn vào mặt như vậy mà ngơ người sau đó chớp mắt cuối cùng cũng có chút kích động mà nở nụ cười.

\r\n\r\n

Kỳ thật thì nó cũng không phải là chưa từng nỗ lực tu luyện qua một lần nào, trái ngược với những lời mà người ta hay nói thì nó vô cùng nỗ lực để tu luyện, nhưng mà từ trước đến nay khi nó bắt đầu tu luyện thì nó vẫn không thể cảm giác được cái gì được gọi là linh khí cả, nó có cảm nhận như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không thể nắm bắt được hoặc cảm nhận được chứ đừng có nói đến chuyện có thể dẫn khí nhập thể thành công. Mà trong mấy năm nay nó cũng không ít lần bị mắng vì không có nỗ lực rồi đầu óc ngu si tứ chi phát triển này nọ.

\r\n\r\n

Sau khi bị quỏ trách quá nhiền lần, cộng thêm bị thất bại quá nhiều lần khiến cho nó có cảm giác bị tự ti, sau này thì Lâm Vân Tiêu cũng không nhịn được mà phải hoài nghi bản thân, nó nhiều lúc cũng tự hỏi rằng có phải là như thế hay không? Có phải là nó thật sự kém cỏi đến mức độ như vậy hay không? Nhưng mà lần này thì anh ba lại cho nó một đáp án hoàn toàn bất đồng với những gì mà những người kia nói.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Anh ba, anh nói gì ạ? Nỗ lực sai phương hướng rồi là sao vậy ạ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghiêm túc gật đầu rồi bắt đầu lên tiếng giải thích nói: “Đúng vậy, nói cho đúng thì em tu luyện sai công pháp hoàn toàn rồi, hay nói cách khác cho dễ hiểu thì em hoàn toàn không thích hợp để tu luyện công pháp Canh kim kiếm quyết kia. Nếu như em muốn có thể dẫn khí nhập thể thành công vậy thì em nên từ bỏ công pháp Canh kim kiếm quyết kia đi rồi chuyển qua tu luyện một công pháp hệ Hoả đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút hồ nghi mà nhíu mày nói: “Anh ba, nhưng mà làm như vậy cũng được thật đấy ạ? Không phải trong nhà chúng ta cũng chỉ có duy nhất loại công pháp Canh kim kiếm quyết là công pháp Trúc Cơ kỳ thôi sao? Trong nhà chúng ta vẫn còn có những loại công pháp khác thật đấy, nhưng mà những loại công pháp còn lại cấp bậc không quá cao, nếu như tu luyện những công pháp khác thì em cũng chỉ tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng 9 thôi mà đúng không? Em nghe nói lão tổ của chúng ta chính là lấy công pháp Canh kim kiếm quyết để tiến giai Trúc Cơ kỳ mà. Hơn nữa những tu sĩ trong Lâm gia chúng ta nếu có linh căn thì hơn phân nửa sẽ có linh căn có thuộc tính Kim mà đúng không? Có thể nói nếu như em tu luyện loại công pháp Canh kim kiếm quyết này cũng coi như là có người dẫn đường mà đúng không? Hơn nữa, em lại là tu sĩ kim thuỷ hoả Tam linh căn mà, hai thuộc tính linh căn Thuỷ và Hoả của em là hai loại linh căn hoàn toàn tương khắc với nhau, muốn tu luyện thành công công pháp có thuộc tính Hoả hoặc Thuỷ cũng vô cùng khó khăn. Cho nên em chỉ có thể tu luyện công pháp Canh kim kiếm quyết mới là sự lựa chọn tốt nhất, không phải sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Được rồi. Em đã có ba năm kinh nghiệm tu luyện công pháp Canh kim kiếm quyết kia rồi đúng không? Em cảm thấy sao sau khi tu luyện công pháp Canh kim kiếm quyết đó? Em cảm thấy tốt sao? Anh không nói công pháp Canh kim kiếm quyết kia không tốt, loại công pháp này sẽ vô cùng tốt đối với những tu sĩ phù hợp để tu luyện công pháp Canh kim kiếm quyết, em có hiểu không? Còn bản thân em hoàn toàn không phù hợp để tu luyện công pháp Canh kim kiếm quyết đó, cho nên em có tốn công thêm nữa thì em cũng không thể tu luyện được, nếu như em còn tiếp tục tu luyện thì công sức em bỏ ra hoàn toàn uổng phí. À đúng rồi, trong nhà chúng ta vẫn có một loại công pháp Hoả viêm quyết, kỳ thật thì loại công pháp này cũng không tệ lắm đâu. Nếu như em có thể lấy được cuốn sách này về tu luyện thử trước đi cũng được, em cứ thử tu luyện trước rồi tự mình tưởng tượng con đường tu luyện như thế nào. Sau này nếu như em muốn đổi sang một loại công pháp cũng có thể từ bỏ công pháp này cũng không sao cả.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng do dự một chút mà sau đó ngẩng đầu lên rồi nói: “Nhưng mà … cái này … kỳ thật thì phụ thân và lão tổ …”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng khẽ hừ một tiếng mà trong lòng cũng có chút ngạo nghễ mà nhướn mày nói: “Hừ, em cũng biết rồi còn gì nữa. Cho dù bọn họ có thật sự là trưởng bối của chúng ta thật thì làm sao chứ? Nói cho cùng thì bọn họ cũng là những trưởng bối thất học đấy, mà em cũng phải hiểu rõ ràng rằng những trưởng bối đã thất học rồi thì có làm cách nào cũng khó mà có thể xoá bỏ được cái sự thất học đó đấy. Nói trắng ra thì những vị trưởng bối thất học ấy làm sao mà có thể hiểu biết được cái gì quá nhiều đúng không? Những trưởng bối đã đi sai hướng cũng chỉ biết chỉ lầm đường hướng sai lối cho thế hệ con cháu sau này thôi có hiểu không hả? Như vậy đi, em không tin anh cũng được, em có thể thử tu luyện trước một chút cũng được, thử mà không được cũng không làm sao cả mà đúng không? Hiện tại em có thể quay về để bế quan tu luyện công pháp Viêm hoả quyết đó một thời gian trước đi. Hạn định là một tháng sau đi, em cứ thử tu luyện một tháng nếu như em vẫn không thể dẫn khí nhập thể được nữa thì anh vẫn giết cho em hai con gà để ăn nhé.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng trịnh trọng mà gật đầu rồi cười cười nói: “Được, anh ba, em nghe lời anh.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Được rồi, được rồi. Chỉ cần có một hướng đi thích hợp thì tiền đồ của em cũng vô cùng rộng mở đấy. Em cứ yên tâm đi.”

\r\n\r\n

Sau khi nghe những lời mà Lâm Vân Dật vừa mới nói xong thì trong lòng Lâm Vân Tiêu cũng ẩn ẩn có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào muốn thực hiện ngay lập tức mới được.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu hít sâu một hơi mà dùng một đôi mắt lấp lánh mà cười cười nói: “Anh ba, anh thật sự cảm thấy … em có thể được thật sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi gật đầu tỏ vẻ vô cùng tin tưởng mà nhướn mày nói: “Chuyện này không phải là đương nhiên sao? Nhóc con à, em cũng không nên tự xem thường chính bản thân mình như vậy làm gì. Nói thật cho em biết thì em còn mạnh mẽ hơn ông anh cả đỏm dáng kia của chúng ta rất nhiều lần đấy. Em nghĩ coi chúng ta chính là anh em sinh đôi đấy. Mà em lại là em trai sinh đôi của anh đấy. Em tự ti như vậy khiến anh bị kéo sụp xuống đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút tự tin mà cười cười nói: “Nhưng mà sự thật thì anh ba thông minh hơn em rất nhiều mà.”

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Một ngày sau đó.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn lại đột nhiên bị một thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê chạy phăm phăm tới rồi gọi tới ngọn núi Thanh Khê.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật mà trong lòng cũng vô cùng khó hiểu mà nhíu mày nói: “Lại giết gà nữa sao? Lại còn giết cả hai con nữa sao? Có chuyện gì vậy?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, lần này anh chọn hai con mập nhất, phí ra tay em đã chuẩn bị tốt cho anh rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào trứng linh kê đang bên trong rổ cũng có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi nói: “Anh tới đây cũng không phải hỏi em vấn đề phí ra tay hay không phí ra tay, vấn đề ở đây là một ngày trước vừa mới giết hai con linh kê rồi mà đúng không? Không phải ngày 15 hàng tháng mới là ngày em giết linh kê sao?”

\r\n\r\n

Tuy rằng những con linh kê này cũng có tác dụng vô cùng tốt trong việc trợ giúp cho những tu sĩ có thể bồi bổ thân thể thật đấy. Nhưng mà, nếu như những tu sĩ có tu vi quá yếu, hoặc không có tu vi luôn thì trong một khoảng thời gian ngắn hạn muốn dùng linh kê để bồi bổ cũng là bồi bổ quá đà, mà khi bồi bổ quá đà cũng dễ dàng xuất hiện tình trạng thân thể bị hư hỏng hoặc là không thể tiêu hoá được.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng chắp tay sau lưng rồi cười cười ngẩng cao đầu nói: “Chuyện này sao? Kỳ thật thì em cũng đâu có biết đâu mà. Cái này cũng là do cậu út trong nhà đã có thể dẫn khí nhập thể rồi. Mà trước đó thì em đã đáp ứng với cậu út đó là nếu như nó có thể dẫn khí nhập thể thì em phải làm thịt hai con linh kê để thưởng cho nó đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy thì ngẩng phắt đầu nhìn về phía Lâm Vân Tiêu trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn dò hỏi lại nói: “Dẫn khí nhập thể? Thằng tư có thể dẫn khí nhập thể thật đấy hả? Thật sự là có thể thật đấy hả?”

\r\n\r\n

Lúc này thì Lâm Vân Tiêu cũng tỏ vẻ vô cùng tự tin mà cười cười nói: “Không sai, không sai. Em đã có thể dẫn khí nhập thể rồi.”

\r\n\r\n

Nói xong thì Lâm Vân Tiêu cũng vô cùng ngạo nghễ mà ngẩng cao đầu của mình lên, lúc này nó cũng tự thấy bản thân mình cao lên bảy mét, cảm giác này khiến cho nó tự tin hơn hẳn.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của Lâm Vân Tiêu mà trong lòng bỗng nhiên lại xuất hiện thêm nhiều phần bất an không thôi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhìn Lâm Vân Tiêu một hồi rồi lại nhìn sang Lâm Vân Dật một hồi, càng nhìn thì hắn lại càng có một cảm giác là thằng tư nhà mình bị đồng hoá rồi, cái dáng vẻ này của thằng tư chính là phiên bảo sao y bản chính từ thằng ba đây chứ đâu nữa? Cái dáng vẻ nhìn đời bằng nửa con mắt coi trời bằng vung này không khác gì thằng ba đây mà.

\r\n\r\n

Thường thì trong một làng muốn tồn tại cũng có một người giữ làng có tính cách vô cùng quái dị. Mà Lâm Vân Dật hiện tại chính là ‘người giữ nhà trong gia tộc đấy, mà cái dáng vẻ quái dị của Lâm Vân Dật này nhìn tuy hơi khác biệt một chút nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy đó là quái dị vậy, thằng ba nhà hắn mặt lúc nào cũng vênh lên trời rồi nhìn những người trong tộc như đang nhìn một thằng ngốc vậy. Thằng ba đã tự lực mà biến bản thân mình thành một ‘nhân tài’ như vậy trong tộc rồi, nhưng mà Lâm gia chỉ có một đứa thôi thì mọi người còn có thể chấp nhận được, nếu như trong tộc bỗng nhiên lòi thêm một thằng nhóc sinh đôi lại y như vậy nữa thì ‘nhân tài’ cũng nhân đôi luôn thành nhân tai luôn rồi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cũng không nhiều lời nữa mà bắt lấy cánh tay Lâm Vân Tiêu lên kiểm tra thử một lượt, không ngờ lại là thật, sau khi kiểm tra xong mà Lâm Vân Văn cũng há hốc miệng ra kinh ngạc không thôi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhìn chằm chằm vào Lâm Vân Tiêu thì nhíu mày cũng có chút khó hiểu mà nói: “Cái này … quả thực là đã dẫn khí nhập thể thật. Chỉ là … sao em lại là linh lực hệ Hoả được chứ? Có chuyện gì vậy? Em đã làm như thế nào đấy?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng nhe răng rồi nhăn nhở mà vỗ ngực nói: “Không sai, đúng vậy, chính là linh lực hệ Hoả đấy. Anh kiểm tra không sai đâu, em đây chính là tu luyện công pháp Hỏa viêm quyết đấy. Anh ba nói quả nhiên là không sai mà, phụ thân cùng lão tổ trong nhà quả nhiên là những trưởng bối thất học, học thức ít ỏi nên nhìn gà hoá cuốc cái gì cũng không hiểu. Hừ, đúng là … Lúc đó em cũng nghe anh ba phân thích xong thì em đã chuyển qua tu luyện Hoả viêm quyết ngay lập tức luôn rồi. Chỉ mới chuyển qua một chút thôi mà em đã có thể dẫn khí nhập thể ngay lập tức rồi. Sớm biết là mọi chuyện đơn giản như vậy thì em việc gì mà cần phải lãng phí ba năm công sức mò mẫm làm cái gì chứ?”

\r\n\r\n

Ánh mắt của Lâm Vân Văn lúc này cũng vô cùng phức tạp mà nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật một chút rồi khó khăn mà thốt lên nói: “Trưởng bối … thất học?”

\r\n\r\n

Không ngờ là hình tượng của phụ thân hắn cùng lão tổ của hắn trong lòng của thằng ba lại biến thành như vậy sao? Chính là hình tượng … như thế thật sao?

\r\n\r\n

Nhưng mà cái ý tưởng này của thằng ba kỳ thật cũng có chút đại nghịch bất đạo đấy có được không hả? Thằng nhóc thối này, nghĩ cũng nghĩ trong đầu thôi chứ sao mà nó lại …

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nhìn thấy sắc mặt biến đổi một cách ảo diệu Lâm Vân Văn một hồi lại quay sang nhìn lại vẻ mặt khoe khoang tràn đầy đắc ý của thằng út mà đầu nó cứ nhức nhức giật bang bang, thằng út nhà nó đúng là bao cỏ vô tri thật mà, cái này thì khác nào là túi lọc trà diệp hạ châu đâu chứ? Đầu óc thằng nhóc này chắc cũng chỉ để trưng bày chứ không thể động não vào làm bất kỳ một việc gì rồi, đúng là thằng ngốc chỉ cần khảy một chút thôi mà tất cả mọi việc trên đời này nó đều khai ra hết mà. Cái từ ‘trưởng bối thất học’ này là cái từ có thể tuỳ tuỳ tiện tiện mà lấy ra nói cho người ta được sao? Càng nhìn Lâm Vân Tiêu mà đầu Lâm Vân Dật lại càng đau. Cuối cùng thì nó phải hít sâu một hơi để thả lỏng. Tuy rằng thằng nhóc Lâm Vân Tiêu này đầu óc ngu si tứ chi phát triển thật, nhưng mà thằng nhóc này dù sao cũng là anh em sinh đôi của nó, nó có muốn đánh cũng không thể làm gì thằng nhóc này được. Thôi nhịn.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng đảo mắt rồi nhanh chóng đổi đề tài nói: “Được rồi anh cả. Anh đừng đứng đó nhìn nữa. Nhanh giết gà đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn như bừng tỉnh rồi nhanh chóng gật đầu cười cười nói: “Cũng đúng nhỉ? Dù sao thì chuyện thằng tư có thể dẫn khí nhập thể thành công như vậy xác thật là chuyện tốt. Được rồi được rồi. Anh cũng quên mất. Đúng là chúng ta nên chúc mừng một chút.”

\r\n\r\n

Rất nhanh sau đó thì hai con gà béo ú cũng được xử lý xong xuôi rồi được đặt lên nướng. Lâm Vân Tiêu một bên ôm đùi gà mà gặm cho dầu mỡ bôi đầy mặt, nhìn vào sức chiến đấu của Lâm Vân Tiêu cũng khiến cho người ta đột nhiên có cảm giác thèm ăn.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhướn mày như chủ nhà mà nói: “Anh cả à, anh ba à, hai người cũng ăn luôn đi. Nhưng mà đùi gà là của em tất đấy.”

\r\n\r\n

Tuy rằng một ngày trước thì ba anh em Lâm gia này cũng giết hai con gà rồi đấy. Nhưng mà hai con gà này lại bị phân thành mười mấy phần rồi cả đám cùng nhau ăn. Lúc đó Lâm Vân Tiêu có muốn ăn nguyên một cái đùi gà nhưng mà nó chẳng thể cướp được. Dù sao thì gà lúc đó không phải nguyên con mà là gà chặt nhỏ thành từng miếng một, nhớ hôm qua nó cũng chỉ cướp được một cái cánh gà mà thôi.

\r\n\r\n

Nhưng mà giờ phút này đây nó lại được độc chiếm luôn cả bốn cái đùi gà cùng một lúc. Nhìn bốn cái đùi gà béo ngậy ngay trước mắt mà Lâm Vân Tiêu có một cảm giác giàu có vô cùng, cảm giác này làm cho nó hạnh phúc không thôi vì vận may đột nhiên ập tới vậy.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhìn về phía Lâm Vân Tiêu còn đang ngồi ăn ngấu nghiến mà lên tiếng dặn dò nói: “Thằng tư, em cũng chỉ vừa mới dẫn khí nhập thể thôi, em nên ăn chậm một chút, ăn chậm một chút thôi, đừng có tham ăn như vậy. Em cẩn thận một chút coi chừng không thể tiêu hoá được. Ăn từ từ thôi, cũng đâu có ai tranh với em đâu mà em gấp như vậy chứ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng không ngẩng đầu lên rồi cười cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, dù sao thì em cũng không thấy no.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng cảm nhận một chút thì hắn cũng có thể cảm giác được rằng linh lực phía bên trong thân thể Lâm Vân Tiêu đang được dâng lên một cách vô cùng nhanh chóng. Có vẻ như sau khi thằng nhóc này ăn xong mớ thịt của đám linh kê này xong thì nó cũng vừa luyện hoá thịt của đám linh kê này rồi chuyển hoá thành linh lực của hệ Hoả luôn rồi, mà linh lực của thằng nhóc này cũng theo đó mà được dâng lên. Thằng nhóc này cũng vừa mới dẫn khí nhập thể không bao lâu nhưng mà tốc độ chuyển hoá linh lực của của Lâm Vân Tiêu cũng vô cùng kinh người. Chuyện này thật sự là vô cùng đáng sợ, thằng nhóc này thật sự cũng quá đáng sợ rồi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn như ngẫm nghĩ gì đấy cũng nhíu chặt mày lại, kỳ thật thì đại đa số những người trong gia tộc đều nói rằng phụ thân của hắn may mắn sinh một đôi anh em được coi là thiên tài, nhưng mà một thời gian sau đó thì phụ thân hắn lại xui xẻo sinh được một đôi anh em phế tài. Hai cặp anh em cùng cha cùng mẹ mà hoàn toàn đối nghịch với nhau.

\r\n\r\n

Nhưng mà lúc này thì Lâm Vân Văn bỗng nhiên lại có loại cảm giác mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy, dường như hai người em trai phế tài trong miệng của mấy tộc nhân kia một người so với một người lại càng kinh người hơn rồi thì phải, mà hai người em trai được cho là phế tài này hoàn toàn không phế tài như những gì người ta nói thì phải.

\r\n\r\n

End chap 03

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.45898 sec| 2544.641 kb