Phần 2 - Giết gà

\r\n\r\n

------o2o------

\r\n\r\n

Đoàn người Lâm Vân Tiêu hùng hùng hổ hổ mà nhìn chằm chằm về phía đám gà đang đi lại phía bên trong lồng sắt, mà ánh mắt của đám người Lâm Vân Tiêu lúc này cũng toả ánh sáng bừng bừng mà nhìn vào đám linh kê như đang nhìn một món ăn đang chạy trước mặt, sau đó thì cả đám người cũng chí chí choé choé mà cãi nhau coi nên chọn con nào là đúng đắn nhất.

\r\n\r\n

Trong lúc đám nhóc con còn đang chí choé mà chọn gà lựa gà gì cuối cùng Lâm Vân Văn cũng xuất hiện, dáng vẻ của Lâm Vân Văn cũng lững thững mà từ từ đi tới.

\r\n\r\n

Hiện tại Lâm Vân Văn cũng mang theo một thân quần áo màu trắng nhìn vô cùng sạch sẽ, phía bên trên phần cổ tay áo mà Lâm Vân Văn đang mặc có những đám tường vân được thêu bằng chỉ vàng, mà phía bên hông của Lâm Vân Văn cũng có đeo một cái đai lưng mà xanh ngọc, phía bên trên đai lưng này cũng có treo một khối ngọc bội màu trắng, khí chất trên người Lâm Vân Văn cũng vô cùng ưu nhã, nhìn trạng thái của Lâm Vân Văn hiện tại cũng có vẻ khí độ nhìn chính trực vô cùng.

\r\n\r\n

Diện mạo bề ngoài của Lâm Vân Văn nhìn cũng có chút tuấn lãng vô cùng, mà tu vi của Lâm Vân Văn cũng không yếu một chút nào, vốn dĩ thì Lâm Vân Văn cũng là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ ở vùng núi Thanh Khê này nhắm đến.

\r\n\r\n

Thời điểm khi mà Lâm Vân Văn vừa mới xuất hiện ở nơi chăn nuôi gà của Lâm Vân Dật thì hiện trường đột nhiên im ắng hơn hẳn, lúc này thì mấy nữ trung hào kiệt bên trong tiểu đội dưỡng linh kê còn đang hò hét ỏm tỏi đột nhiên biến thành câu nệ hơn rất nhiều, mấy cô nhóc con này vừa mới bốc một nắm linh khâu lên rồi phặp phặp phặp chế biến liên hồi lúc này lại đột nhiên im ắng tỏ vẻ như thiếu nữ, hình ảnh hiện tại cùng hình ảnh mới nãy thôi khiến cho người ta tưởng đây là hai người hoàn toàn khác nhau nữa cơ.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu đưa mắt đánh giá Lâm Vân Văn trước mặt một hồi mà ánh mắt cũng có chút ghét bỏ nói: “Anh ba à, anh nhìn thử coi, anh cả càng ngày càng … điếm thúi kìa.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy thì khoanh hai tay lên ngực cũng có chút sâu xa mà đáng giá Lâm Vân Văn một lượt rồi nhướn mày nói: “Đúng vậy. Ông anh này mỗi một lần xuất hiện đều tạo thành một sự đả kích vô cùng nghiêm trọng đến các thành viên của tiểu đội chế biến linh khâu. Mỗi một lần mà ông anh này xuất hiện thì hiệu suất thu gom linh khâu lại bị suy giảm đến mức báo động. Như vậy không được rồi. Chờ cho đến khi người của tiểu đội chúng ta có thể tự mình bắt được gà rồi tự mình giết gà được thì chúng ta cũng tìm cách đá ông anh này đi thôi. Một nhân tố gây cản trở này tốt nhất nên loại bỏ càng sớm càng tốt.”

\r\n\r\n

Hiện tại Lâm Vân Văn chính là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 3 cho nên thính giác cùng các giác quan của Lâm Vân Văn cũng được tăng lên đáng kể.

\r\n\r\n

Đương nhiên thì chuyện Lâm Vân Dật cùng với Lâm Vân Tiêu vừa mới giao lưu cùng nhau to to nhỏ nhỏ như thế nào thì người này cũng nghe hết vào tai lọt hết vào mắt.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cũng không giận dỗi gì mà mặt như nở hoa mà cười cười nói: “Thằng ba à, bầy linh kê của em lại được mở rộng ra rồi sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng cao đầu mà trong lòng cũng có chút đắc ý cười cười nói: “Không dám, không dám. Thế này cũng chẳng đáng là gì cả. Em còn đang muốn tăng gia sản suất thêm nữa kìa. Kế hoạch của em từ giờ đến cuối năm chính là mở rộng quy mô đàn linh kê này lên gấp đôi, ít nhất cũng phải mở rộng đến hơn 200 con là ít nhất.’

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng nhướn mày mà cười cười nói: “Với cái pháp ăn vô tội vạ này của em thì … quy mô 200 con có khả năng không vậy?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng cao đầu tỏ vẻ vô cùng ngạo nghễ mà cười cười nói: “Anh cả lại thiếu hiểu biết quá rồi. Gà thôi ấy mà, chỉ cần muốn là có được thôi. Chỉ cần em có khả năng nuôi dưỡng được thì đương nhiên là gà sẽ tự có thôi. Cái này thì đơn giản, ăn nhiều thì ấp nhiều thêm mấy con gà con ra là được. Nuôi gà thôi ấy mà, cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng sửng sốt một chút sau đó nhoẻn miệng cười cười nói: “Lời của thằng ba quả nhiên là có kiến giải mà. Anh cả em thiển cận không thể so sánh được với em ba. Quả nhiên anh cả còn phải học hỏi từ em ba rất nhiều điều.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nói xong cũng cúi đầu nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật một hồi mà trong lòng cũng thầm cảm thán không thôi rằng thằng em trai thứ ba này của hắn quả nhiên là tiêu dao mà, em trai hắn chiếm trọn một ngọn núi rồi nuôi dưỡng một đàn linh kê, ngày tháng chăn nuôi linh kê của em trai hắn còn tiêu dao hơn một linh thực sư là hắn rất nhiều đấy.

\r\n\r\n

Từ sau khi quy mô đàn linh kê được mở rộng thì em trai thứ ba này của hắn cũng ấn định luôn ngày 15 hàng tháng sẽ trơ thành ngay giết già, mà đương nhiên thằng em trai của hắn giết gà vào ngày này không vì gì khác cũng chỉ vì muốn khao mấy thành viên trong tiểu đội dưỡng linh kê này một bữa linh đình thôi ấy mà.

\r\n\r\n

Không chỉ như vậy thôi đâu, thằng em trai thứ ba này của hắn hàng tháng đều phân phát cho mỗi một thành viên trong tiểu đội dưỡng linh kê này 12 trái trứng linh kê, mà đương nhiên thì phân nhiều hay phân ít cũng là dựa theo năng suất làm việc mới được phân, làm nhiều, làm tốt thì được phân 12 trái, còn làm không tốt, hiệu suất thấp lại chỉ phân cho 10 trái mà thôi.

\r\n\r\n

Hiện tại thì hắn buộc phải đi theo mẫu thân để hỗ trợ công việc chăm sóc linh điền, ngoài ra hắn còn chạy ra ngoài phụ giúp thêm công việc chăm sóc linh điền cho người ta nữa, thù lao mà người ta cùng gia tộc phân cho hắn gom lại cũng chỉ khoảng 300 cân linh cốc mà thôi, số linh cốc này hắn dùng để ăn hay bán ra ngoài toàn bộ cũng chỉ có thể đổi được 300 linh thạch.

\r\n\r\n

Còn một con linh kê này giá thị trường khoảng 12 linh thạch tuỳ theo mùa hoặc tuỳ theo thời điểm, thằng em trai thứ ba này của hắn đang chăn nuôi được hơn trăm con linh kê, giá trị tài sản của thằng em trai thứ ba này của hắn đang nắm giữ chính hơn 1.000 linh thạch rồi, một đàn linh kê đang chạy trên đỉnh núi Thanh Khê này chính là một đám linh thạch đang chạy trốn đầy đất đấy.

\r\n\r\n

Đối với một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi như thế này mà nói thì con số hơn 1.000 linh thạch như thế này chính là một con số khổng lồ đấy.

\r\n\r\n

Nếu tính giá trị thật sự theo quy mô sản xuất linh kê của em trai hắn từ đầu đến cuối mà hắn cũng phải khâm phục đầu óc của thằng nhóc này. Trong tay em trai hắn hiện tại đang có trăm con linh kê trống ít mái nhiều, tính sơ sơ thôi thì hàng tháng đàn linh kê này lại sản xuất được hơn 2.000 trái linh trứng, đám linh trứng này bán toàn bộ ra ngoài thì sơ sơ hàng tháng em trai hắn sẽ thu được hơn 200 linh thạch. Hàng tháng đều cho thu hoạch nhiều ít khác nhau nhưng mà trung bình thì gần như nhau cả, tính như vậy thì hàng năm một đàn linh kê hơn 100 con này sẽ cho ổn định hơn 2.000 linh thạch. Đây lại là một con số không tưởng đối với một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi đấy.

\r\n\r\n

Đương nhiên thì sau khi mở rộng quy mô đàn linh kê này xong thì số lượng phân linh kê cũng được gia tăng lên rất nhiều.

\r\n\r\n

Tuy rằng thằng em trai thứ ba này của hắn cũng cần phải có đám phân linh kê này để mang đi nuôi dưỡng đám linh khâu kia, nhưng mà trên căn bản thì đám linh khâu kia cũng không cần phải sử dụng tới nhiều phân linh kê để làm thức ăn, mà phần phân linh kê còn dư thừa này thằng nhóc này cũng mang đi bón cho mấy khu vực linh điền để tăng độ màu mỡ. Đám phân linh kê này sau khi được ủ hoai một chút thôi mà mang đi bón cũng có thể hỗ trợ cải thiện đất đai gia tăng độ phì nhiêu của linh điền.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn đánh giá rồi nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật một hồi mà trong lòng cũng có chút cảm khái không thôi.

\r\n\r\n

Thằng em trai thứ ba này của hắn từ khi còn nhỏ chút xíu thôi đã thể hiện một thiên phú hoàn toàn khác với thường nhân bình thường rồi. Cái khác ở đây được thể hiện vô cùng rõ ràng khi mà thằng nhóc này chỉ mới được vài tháng tuổi. Đứa trẻ khác mà nói đến mấy tuổi còn đái dầm nhưng mà thằng em trai này của hắn 6 tháng tuổi đã không còn đái dầm rồi. So sánh đâu xa, thằng em trai thứ tư này của hắn đây đến 4 tuổi mà chăn màn còn bốc mùi như muốn hun chết hắn đây.

\r\n\r\n

Em trai thứ ba của hắn mới có 10 tháng tuổi đã không khóc không nháo, mới 10 tháng thôi đã biết đi theo các vị sư trưởng trong gia tộc để học văn tự trước rồi, sau đó thì thằng em trai thứ ba của hắn cũng thông thạo đủ các loại kinh, thi, sử, tử, tập. Hơn nữa thằng em trai thứ ba này của hắn còn có thiên phú chỉ cần nhìn qua một lần là đã có thể nhớ mãi không quên rồi. Các loại điển tịch thì thằng em trai thứ ba này của hắn chỉ cần nghe qua, nhìn qua một lượt mà đã có thể ghi nhớ lại hoàn toàn luôn rồi.

\r\n\r\n

Trái ngược hoàn toàn với thằng em thứ ba thì chính là thằng tư này đây. Thằng ba 10 tháng tuổi biết đi đọc văn thư còn thằng tư đến tháng thứ 10 vẫn chỉ biết gặm chân mút chân.

\r\n\r\n

Cũng bởi vì thằng ba và thằng tư là sinh đôi cho nên thời điểm khi hai thằng nhóc này tròn 3 tuổi đều được đi trắc linh căn một lần. Mà trước khi thằng ba và thằng tư này chạy đi trắc linh căn thì thằng ba còn chạy đến Tàng Thư Các của gia tộc đọc qua hết một lượt luôn rồi, ngoài chuyện nhận biết được toàn bộ ký tự ra thì thằng ba còn có thể ghi chép vô cùng thuần thục.

\r\n\r\n

Nhưng mà thời điểm khi thằng tư vừa tròn 3 tuổi thì nó còn đang chân trần chạy khắp nơi, trên mặt lúc này cũng dính đủ loại bùn đất, mặt mũi tèm lem, mà văn tự là gì chắc nó cũng chỉ biết được số đếm từ một đến mười, đến chữ viết là gì chắc cũng chỉ là giun dế màu đen bò loằng ngoằng.

\r\n\r\n

Thời điểm trước khi trắc linh căn thì toàn bộ gia tộc đều nhìn rõ được năng lực của thằng ba, có thể nói tất cả mọi người trong gia tộc đều ký thác hy vọng tương lai vào một mình thằng ba, ai mà biết được là sau đó kiểm tra linh căn xong thì thằng ba lại chỉ là một tu sĩ sở hữu Ngũ linh căn như vậy đâu chứ? Nhớ lúc đó sau khi kiểm tra xong cho thằng ba mà phụ thân hắn còn phải nghệt ra một thời gian.

\r\n\r\n

Mà so sánh với thằng ba là một tu sĩ Ngũ linh căn thì thằng tư thoạt nhìn vụng về ham chơi này lại có tư chất càng tốt hơn, không ngờ thằng tư lại là tu sĩ Tam linh căn.

\r\n\r\n

Sau khi biết được kết quả thí nghiệm này xong thì không ít người trong gia tộc đều cảm thấy vô cùng thất vọng vì bọn họ đã kỳ vọng sai người. Sau đó cũng có không ít tộc nhân trong gia tộc đều cảm thán rằng lúc nhỏ thì thông minh như thế nhưng mà lớn lên cũng chưa chắc có thể thành tài được. Lúc đó mọi người trong tộc đều khẳng định tư chất của thằng ba như thế này cho dù có thông minh đến thế nào đi chăng nữa cũng coi như uổng phí một cái đầu to mà thôi.

\r\n\r\n

Mà sau khi thằng ba biết được kết quả trắc nghiệm linh căn thì thằng nhóc này lại tỏ vẻ vô cùng bỉnh thản mà tiếp nhận cái kết quả này không một chút buồn rầu nào.

\r\n\r\n

Nguyên bản thì rất nhiều tộc nhân trong tộc còn cảm thấy lo lắng rằng thằng ba thông minh như vậy sau khi biết được linh căn của mình của mình thì chắc chắn là nó sẽ thất vọng đến mức không thể gượng dậy được. Ai mà ngờ là những người đó lo thừa thãi hết rồi.

\r\n\r\n

Sau khi biết được linh căn xong rồi thì thằng ba cũng có ý định mua một cặp linh kê trống mái, sau đó thì thằng ba cũng lên kế hoạch rồi thành lập một trang trại chăn nuôi linh kê, thằng ba vừa chăn nuôi vừa tu luyện, chỉ chớp mắt một chút thôi mà thời gian ba năm cũng trôi nhanh qua rồi.

\r\n\r\n

Vốn dĩ là thằng ba này nhà hắn cũng vô cùng thông tuệ, sau khi nghĩ đến chuyện chăn nuôi linh kê thì nó cũng lên kế hoạch cẩn thận rồi bắt đầu thượng thủ vô cùng nghiêm túc. Nhìn vào thành quả hiện tại cũng chẳng sợ thằng ba không thể tu luyện thành công được cũng không có bất kỳ một thành tựu nào nổi danh cả. Tin chắc rằng thằng ba hiện tại chỉ cần một tay nghề chăn nuôi linh kê thôi thì sinh hoạt sau này cũng ngày tháng tương lai cũng không lo đói lo rét gì đâu, có khi nó còn cưới vợ sinh con rồi con đàn cháu đống vẫn dư thừa ấy chứ.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn đưa mắt nhìn chằm chằm vào một chúng những thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê còn đang gào khóc đòi ăn con này con kia một chút mà thở dài một hơi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn hướng ánh mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật đang đứng mà lên tiếng dò hỏi nói: “Thằng ba, hôm nay em muốn giết mấy con?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng không đợi Lâm Vân Dật nói mà lớn tiếng đoạt ngay lời nói: “Hai con.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười rồi gật đầu nói: “Được rồi, em đã chọn xong chưa?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi gật đầu nói: “Đương nhiên là đã chọn xong rồi. Anh cả, con có ba sợi lông màu xanh kia cùng với con có năm sợi lông màu đỏ kia.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng tán thưởng mà cười cười nói: “Chậc, thằng tư à, ánh mắt của em cũng tinh phết đấy nhỉ? Những con khác thì anh không biết sao nhưng mà hai con mà em vừa chỉ chính là hai con béo nhất đàn rồi đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng vô cùng đắc ý mà vỗ ngực mình cười cười nói: “Chuyện không phải đương nhiên sao? Em chọn đương nhiên phải thật béo.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cũng nhanh chóng vận chuyển linh lực rồi đánh ra mấy pháp quyết Canh kim quyết hướng về phía hai con linh kê mà Lâm Vân Tiêu vừa mới chỉ, rất nhanh sau đó thì hai đạo kình khí màu vàng cũng bắn thẳng về phía hai con linh kê đang chạy nhảy kia. Chỉ nháy mắt sau đó thì hai con linh kê cũng bị mất mạng mà nằm gục xuống đất.

\r\n\r\n

Mà những con linh kê khác nhìn thấy một màn này thì theo bản năng mách bảo cũng bị doạ cho nháo nhào lên, rất nhanh sau đó thì một đàn linh kê cũng cắm đầu chạy trốn không nhìn lại.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn lại quăng một cây roi màu vàng hướng về hai con linh kê đang nằm bất động, cây roi màu vàng này uyển chuyển như hai con rắn cuốn lấy hai con linh kê. Sau đó thì Lâm Vân Văn cũng dùng chút sức lực kéo luôn hai con linh kê về phía mình luôn.

\r\n\r\n

Một chiêu thức bắn gà, cuốn gà này của Lâm Vân Văn cũng chọc cho không ít thành viên trong tiểu đội dưỡng linh kê hít vào một hơi rồi thở ra một hơi, cả đám cũng ồ lại à lên liên tục, đứa nào đứa nấy đều cảm thấy hâm mộ không thôi rồi lại cảm thán không ngừng.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật đứng bên cạnh rồi vỗ đôi tay nhỏ của mình lên hô lớn nói: “Anh cả lợi hại, anh cả lợi hại.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn tu luyện công pháp chính là Canh kim kiếm quyết, mà chiêu thức mà Lâm Vân Văn vừa mới dùng để giết gà chính là chiêu Kim quang trảm phía bên trong công pháp Canh kim kiếm quyết kia. Mà công pháp Canh kim kiếm quyết này chính là công pháp gia truyền của ông nội Lâm nhà bọn họ. Nói không quá thì đại đa số những tu sĩ có linh căn của Lâm gia đều tu luyện một loại công pháp này.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng áp xuống lòng tự đắc còn nhen nhóm trong lòng tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Này cũng không tính cái gì to tát.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng không thèm để ý Lâm Vân Văn đang làm vẻ mà chắp tay sau lưng rồi ngẩng cao đầu tỏ vẻ ngạo nghễ nói: “Tuy chúng ta thân là anh em ruột thịt trong nhà nhưng cái gì nên tính cũng nên tính, chúng ta nên tính toán cho sòng phẳng một chút.”

\r\n\r\n

Nghe thấy tính toán sòng phẳng thì Lâm Vân Tiêu cũng tỏ vẻ chân chó vô cùng mà phóng tới một nơi rồi bê luôn một cái rổ linh trứng ra ngoài. Phía bên trong cái rổ trứng này cũng có tổng cộng khoảng 20 trái trứng được xếp ngay ngắn lên nhau. Số trứng mà Lâm Vân Dật vừa mới đưa chính là chi phí giết gà mà Lâm Vân Văn được nhận trong lần giết gà này.

\r\n\r\n

Đương nhiên thì Lâm Vân Văn cũng không thèm khách khí làm gì, nhìn thấy Lâm Vân Tiêu mang trứng ra đưa thì đương nhiên là Lâm Vân Văn cũng trực tiếp thu luôn. Dù sao thì trứng của đám linh kê này cũng có giá trị dinh dưỡng rất cao, sử dụng trứng của linh kê cũng có hiệu quả vô cùng tốt trong việc bồi dưỡng thân thể, mà cái này dùng để đổi bữa cũng không làm sao cả.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nhìn một rổ trứng lại nhìn một đám nhóc con trước mặt rồi lại nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi mà trong lòng cũng tràn đầy cảm khái. Thằng em trai thứ ba này của hắn tuổi tác thì nhỏ, vóc dáng thì lùn được một mẩu nhưng mà thằng nhóc này cũng đủ hào phóng, một lần chi ra để trả công cũng không ít. Có khi phụ thân hắn còn không đủ xa hoa tiêu xài hoang phí bằng thằng ba đâu.

\r\n\r\n

Lúc này thì toàn bộ những thành viên phía bên trong tiểu đội dưỡng linh kê này cũng nhìn chằm chằm về phía rổ trứng trong tay Lâm Vân Văn một hồi, phía trong ánh mắt của đám nhóc này hiện tại chính là một sự hâm mộ không thôi, trong ánh mắt của những đứa nhóc này hoàn toàn không mang theo một chút ghen ghét nào cả.

\r\n\r\n

Dù sao thì thế giới tu chân này cũng sinh hoạt theo kiểu thực lực vi tôn, địa vị của những tu sĩ có cấp bậc cao hơn cũng có khả năng quyết định tất cả. Tuy rằng những đứa nhỏ bên trong tiểu đội dưỡng linh kê này đều có linh căn hết rồi đấy. Nhưng mà những đứa trẻ này có thể tụ tập lại rồi chăn gà cùng một đám như thế này cũng là do linh căn của mấy nhóc này có mà chẳng ra làm sao cả, loại linh căn mà mấy đứa nhóc này sở hữu chính là có cũng như không nhưng mà chúng nó lại khoẻ hơn người thường không ít. Mà hiện tại toàn bộ thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê này đến một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 2 còn không có nữa. Mà hiện tại một đám mấy đứa nhóc con này phải đối mặt với Lâm Vân Văn là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng ba thì đương nhiên là chúng nó chỉ có kính sợ hoàn toàn không dám ghét bỏ.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cũng có chút chờ mong mà nhìn Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Thằng ba, hai con linh kê này em tính toán làm món gì vậy?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn hiện tại chính là nhân công giết gà chuyên dụng do Lâm Vân Dật mời đến, bởi vì đây là chuyên gia, công việc này cũng chỉ có một mình Lâm Vân Dật có thể làm được cho nên địa vị của Lâm Vân Văn trong biệt đội giết gà cũng khá cao, tiền công cũng được trả khá hậu hĩnh, sau khi giết gà xong thì ngoại trừ một rổ trứng 20 trái này ra thì Lâm Vân Văn còn có thể ở lại rồi ăn chực một bữa tiệc linh kê nữa.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn còn đang nghĩ tới những món gà như gà nướng muối ớt, gà chiên giòn, gà hầm nấm mà Lâm Vân Dật vừa mới làm trong những lần trước mà thèm nhỏ cả dãi, những lần trước số lượng linh kê mà Lâm Vân Dật giết cũng không bao nhiêu mà lần này lại làm đến hai con cho nên Lâm Vân Văn cũng cảm thấy vô cùng mong chờ với buổi tiệc linh kê lần này.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật vuốt cằm tỏ vẻ suy tư một chút rồi cười cười nói: “Em tính hôm nay làm một con hầm còn một con làm gà ăn mày.”

\r\n\r\n

“Được.”

\r\n\r\n

Lời của Lâm Vân Dật vừa mới dứt xong thì toàn bộ thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê cũng vỗ tay reo hò mà mặt đứa nào đứa nấy cũng hớn hở không thôi.

\r\n\r\n

Tuy rằng lúc này đại đa số những thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê còn chẳng thể hiểu được cái món gà ăn mày mà Lâm Vân Dật vừa mới nói ra là cái gì cả, nhưng mà chuyện có hiểu hay không hiểu gì đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến toàn bộ thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê này cổ vũ cả, dù sao thì đối với chúng nó có thể ăn được là tốt lắm rồi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật vừa mới thi triển quyền cước tay chân một chút thôi mà rất nhanh sau đó hai món gà thơm ngon ngào ngạt cũng được chuẩn bị xong xuôi.

\r\n\r\n

Phía bên trong món canh gà còn có bỏ thêm một số loại nấm mà mấy thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê hái được rồi phơi khô lên, vừa nhìn đã có thể thấy được nón canh này nhìn vô cùng ngon miệng, từng miếng thịt to, lớp mỡ vàng óng, hương thơm nức mũi.

\r\n\r\n

Đúng là cho một đám nhóc con ăn có thể ăn sạt nghiệp gia chủ mà. Đám nhóc con này ăn như hổ báo không ngơi tay một phút nào.

\r\n\r\n

Hai con gà lần lượt được dọn lên trên bàn, còn chưa kịp mời mọc gì mà cả đám cũng giương nanh múa vuốt bắt đầu hình thức tranh đoạt thức ăn, đứa nào đứa nấy cũng mạnh như hổ mà nhào tới cắn xé đánh đập nhau giành từng miếng thịt linh kê.

\r\n\r\n

Trong tiểu đội dưỡng linh kê còn có mấy vị nữ trung hào kiệt, ban đầu khi có Lâm Vân Văn xuất hiện thì mấy nữ trung hào kiệt lại biến thành mấy thiếu nữ e thẹn, nhưng mà giờ phút này đây thì thiếu nữ đã mất thay vào đó chính nữ hán tử, sức chiến đấu của những cô nhóc này khiến cho mấy chàng trai ngã lăn ra sàn.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng quét mắt nhìn ngang về phía Lâm Vân Văn một hồi rồi nhướn mày thầm nghĩ: Qủa nhiên là kẻ hèn nam sắc tốt hơn bình thường một chút mà so sánh với chuyện được ăn thịt thơm uống canh ngon sao? Có thể nói nam sắc làm sao mà so sánh được với mỹ thực được chứ? Trời đất bao la chỉ có ăn cơm ngon mới là chân ái lớn nhất có được không hả? Ông anh cả này tuy cũng có chút mị lực nhìn cũng có chút nam sắc đấy nhưng mà chỉ chút tài sản nhan sắc này làm sao mà so được với mỹ thực chứ?

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn đang ăn uống bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút rồi lên tiếng dò hỏi nói: “Thằng ba, em đang suy nghĩ tới cái gì mà trầm ngâm như vậy chứ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật giật mình một chút rồi thản nhiên nói: “À, không có gì.”

\r\n\r\n

Rất nhanh sau đó thì hai con linh kê cũng bị một đám nhóc con tay đấm chân đá mà ăn được hơn một nửa, chỉ mới ăn được hơn nửa thôi mà đám nhóc con này đã phình bụng muốn ợ lên một tiếng rõ to, chỉ mới ăn được một nửa thôi mà cả đám đã no rồi.

\r\n\r\n

Tuy rằng kích thước của con linh kê này cũng không phải khổng lồ hay hai con linh kê này có kích thước vượt quá bình thường mà phía bên trong con linh kê này cũng ẩn chứa một lượng linh khí vô cùng phong phú, đối với một chúng tu sĩ có cấp thấp mà nói thì chỉ cần ăn một vào miếng thôi hoặc húp một miếng nước canh thôi cũng có thể làm cho bụng no căng luôn.

\r\n\r\n

Sau khi ăn xong hai con linh kê rồi thì một chúng những thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê cũng tao nhã mà ngồi lại bắt đầu uống nước súc miệng, dáng vẻ của một đám nhóc này hiện tại hoàn toàn bình thường nhìn vô cùng vui vẻ. Dáng vẻ của đám nhóc này hiện tại nhìn vô cùng vui vẻ hoàn toàn lìa xa dáng vẻ như quỷ đói đầu thai mới nãy, hiện tại còn có mấy đứa còn ngồi như các bô lão bắt đầu ướm chuyện nói.

\r\n\r\n

Một thằng nhóc cười cười nói: “Anh Dật à anh Dật, không biết anh đã nghe được thông tin gì chưa? Nghe nói là vị hôn thê của anh đã trắc linh căn rồi đấy. Anh đã biết kết quả chưa?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật còn đang vui vẻ bỗng nhiên nghe thấy cái danh xưng vị hôn thê cũng bị đen kịt lại rồi hậm hực nói: “Không biết.”

\r\n\r\n

Một cô nhóc khác nhanh miệng lên tiếng nói: “Anh Dật à, em nghe nói vị hôn thê kia của anh là tu sĩ hoả mộc Song linh căn đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy mà sắc mặt cũng vô cùng bình đạm mà cười cười nhướn mày nói: “Phải không? Còn có chuyện này sao?

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cười cười nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút rồi lên tiếng an ủi nói: “Thằng ba à, em không cần phải buồn làm gì, dù sao thì Song linh căn cũng không đáng là gì đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng cao đầu có vẻ như không ai có thể bì nổi mà hừ lạnh một tiếng nói: “Buồn cái gì chứ? Anh nghĩ coi tại sao mà em lại phải buồn về chuyện gì chứ? Anh nhìn khắp cái núi Thanh Khê kia có ai tuổi nhỏ mà đã nuôi dưỡng được hàng trăm con linh kê chưa hả? Anh nhìn coi có ai tài giỏi được như em không hả? Hừ, chỉ là một con nhóc con Song linh căn thôi mà em hiếm lạ cái gì chứ hả? Anh nghĩ em hiếm lạ con nhỏ đó sao? Không có đâu.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng nhanh chóng cười làm lành mà lên tiếng khen tặng nói: “Đương nhiên đương nhiên. Em ba tự nhiên là lợi hại nhất. Em ba rất lợi hại.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu ngẩng cao đầu lên tỏ vẻ vô cùng sùng bái mà cười cười nói: “Chuyện này không phải là chuyện bình thường sao? Anh ba của em mới có 6 tuổi thôi đấy nhưng mà anh ba đã nuôi dưỡng được hơn trăm con linh kê luôn rồi đấy. Nhưng mà anh cả à, anh cả hiện tại đã 12 tuổi rồi đấy, anh cả nhìn thử con anh đã nuôi được một con linh kê nào chưa hả? Anh ba không lợi hại chẳng lẽ anh lợi hại sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn: “……”

\r\n\r\n

Lúc này thì mấy thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê cũng tụ tập lại với nhau, tuy mấy đứa nhóc này cũng còn nhỏ thôi nhưng mà mức độ hóng chuyện của mấy đứa nhóc này cũng khá cao, cả đám cứ ríu rít như mấy con chim ri mà nói liên tục.

\r\n\r\n

“Ê mấy đứa, nói chứ có thể đảm đương được cái danh làm vợ của anh Dật thật sự là phúc của con nhóc kia đấy nhỉ? Không biết con nhóc kia ăn gì mà sướng thế không biết.”

\r\n\r\n

“Đúng vậy, đúng vậy. Hiện tại trong thôn này mấy đứa con gái đều muốn gả cho anh Dật đấy, hứ, không biết nó ăn cái gì mà được anh Dật cưới về chứ?”

\r\n\r\n

“Đúng vậy, đúng vậy. Ngày bình thường anh Dật có thể nuôi dưỡng linh kê mà đúng không? Anh Dật còn thông minh như vậy nữa, con nhỏ kia có thể được gả cho anh Dật chẳng phải là mỗi một ngày đều được ăn linh kê sao? Chúng ta phải làm việc mới có thể được ăn, còn con nhỏ đó chỉ cần gả vào nhà anh Dật thôi là đã có linh kê ăn mỗi ngày rồi còn gì nữa.”

\r\n\r\n

“Đúng vậy, đúng vậy. Con nhóc này thật đúng là vô cùng may mắn mà, nó ăn gì mà may thế nhỉ? Không ngờ là con nhỏ này lại được định hôn sự từ trong bụng mẹ với anh Dật đấy. Sao con nhỏ đó sung sướng như vậy được nhỉ? Thật khó tin mà đúng không?”

\r\n\r\n

“……”

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn đang ngồi nghe những thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê đang nói chuyện to nhỏ với nhau một hồi mà tâm tình cũng có chút phức tạp không thôi.

\r\n\r\n

Theo như những gì mà hắn được biết thì Giang Đàm Nhi đã tiến hành thí nghiệm linh căn rồi đấy, nhưng mà sau khi thí nghiệm linh căn xong rồi thì thái độ của Giang Đàm Nhi cùng với hôn ước giữa hai nhà chính là vô cùng phản cảm, nghe nói là bên phía Giang gia bên kia tựa hồ cũng đang có ý đingj muốn đổi ý không muốn tiếp tục mối hôn sự này nữa.

\r\n\r\n

Mà sau khi nghe được thông tin này thì hắn lại cảm thấy vô cùng lo lắng rằng em trai thứ ba này của hắn sẽ cảm thấy tự ti rằng vị hôn thê từ chối hôn ước vì linh căn kém cỏi mà sinh lòng chán nản này nọ, cái này thì hắn cảm thấy hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi thì phải. Thằng em trai thứ ba này của hắn từ khi lọt lòng đã sớm có tuệ căn rồi, cho nên thằng em trai này của hắn làm bất kỳ việc gì cũng có thể tự tin mười phần mười, nhiều khi ánh mắt của thằng em trai này khi nhìn những tộc nhân trong gia tộc cũng có vài phần khinh miệt như kiểu đang nhìn một chúng phàm nhân ngu xuẩn, cảm giác của thằng em thứ ba này của hắn chính là vô cùng cao ngạo, mặc dù hắn thân là anh trai của thằng nhóc này nhưng mà đôi lúc hắn cũng chẳng thể thoát được cái mác bị thằng em trai này khinh bỉ mà nhìn bằng ánh mắt khinh miệt đâu.

\r\n\r\n

Lâm Vân Văn cũng đưa mắt mà đánh giá Lâm Vân Dật một lượt từ đầu đến chân, sau khi nghe được đám nhóc con kia nhắc đến vị hôn thê thì sắc mặt của thằng nhóc này đột nhiên biến sắc mà trở nên khó coi vô cùng. Từ trước đến nay thằng nhóc này vẫn luôn nhìn đời bằng nửa con mắt, chỉ có người khác cúi xuống nhìn nó chứ chưa bao giờ thấy nó biến sắc, cho dù là thời điểm khi mà thằng nhóc này trắc nghiêm linh căn cho ra Ngũ linh căn đi chăng nữa thì thằng nhóc này cũng bình thản mà đối diện, đôi mắt của nó cũng sáng như sao, ánh mắt này còn mang theo một niềm tin dạt dào với chiến thắng mười mươi. Nhưng mà giờ phút này đây thì nó biến sắc rồi, cả người nó đột nhiên lại biến thành âm trầm nhìn khá đáng sợ, chuyện này thật sự là một việc vô cùng hiếm hoi đấy.

\r\n\r\n

Nhưng mà nhìn thấy thằng nhóc này biến sắc thì Lâm Vân Văn cũng có chút khó hiểu không thôi, rốt cuộc là thằng nhóc này bị sao chứ? Vị hôn thê của thằng nhóc này hiện tại chính là tu sĩ Song linh căn căn đấy, không lẽ vị hôn thê Song linh căn này lại có thể tạo thành ảnh hưởng lớn đến như vậy với thằng nhóc này sao? Chuyện này không có khả năng đâu đúng không? Chính bản thân hắn đây cũng là một tu sĩ Song linh căn đấy, nhưng mà ngày bình thường thằng nhóc này cũng chẳng đối xử tốt bao nhiêu với hắn cả, ngoài tính kế hắn ra thì thằng nhóc này cũng chẳng có bao nhiêu tôn trọng hắn chứ đừng nói gì tới chuyện tạo thành ảnh hưởng hay không ảnh hưởng gì ở đây. Rốt cuộc là vị hôn thê kia có cái gì khiến cho thằng nhóc này đổi sắc được chứ?

\r\n\r\n

End chap 02

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

0.43717 sec| 2551.055 kb