Dương Tam cũng không tức giận, đổi nội đan để bản thân được chào đời, giao dịch này không thành vấn đề, huống chi cô còn thừa dịp sư phụ cảm thấy áy náy mà kiếm được không ít mỹ thực, còn được nghe câu chuyện tình yêu cảm động của Thanh Đế, quả thực rất đáng giá.
Trấn Nguyên Tử nhìn thần thái nghiêm túc nghe ngóng tin tức bát quái của đồ đệ, cuối cùng cảm xúc đau lòng cũng hòa hoãn lại một ít, chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét thật to: Từ Xuân Thâm, ngươi dám đào hố ta! May mắn là ta đã lật ngược thế cờ, hai bên tạm thời hoà nhau một ván!
Sau khi đào hố Từ Xuân Thâm, Trấn Nguyên Tử không thể không thực hiện lời hứa, ông không chỉ trở về lấy nhân sâm mà còn phải lên thiên đình một chuyến, tìm Vương Mẫu nương nương đổi mấy quả bàn đào. Nên mới nói thời buổi này nuôi dưỡng đệ tử đúng thật là tốn kém!
Về phần Dương Tam, cô ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi mỹ thực, tiện thể tổ chức một bữa tiệc chúc mừng Tiểu Hắc phá kỷ lục thế giới.
Bữa tiệc chuẩn bị rất nhiều món Tiểu Hắc thích ăn, tất cả đều do Doãn Văn Giác tài trợ. Mặt khác, trong khoảng thời gian này Doãn Văn Giác thường xuyên chạy đến tỉnh Y để theo đuổi Tiểu Vũ, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu ta dường như không phải hứng thú nhất thời.
Dương Tam nhìn quanh một vòng, thiếu mỗi Bánh Bao Thịt khiến cô có chút nhớ thương. Lần này Bánh Bao Thịt ra ngoài cũng đủ lâu, tuy rằng cách một đoạn thời gian thằng bé đều gửi tin tức báo bình an cho mấy người Dương Tam, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy người liền có chút lo lắng.
Thằng nhóc chết tiệt này, hoàn toàn không nghĩ gì đến bọn họ sao? Theo cô thì thằng nhóc này ở bên ngoài chơi vui đến quên cả trời đất.
Từ Xuân Thâm cũng thật là, làm cha lại đem con mình phó thác cho bạn tốt sau đó buông tay mặc kệ, quả thật không xứng đáng làm cha!
Cô liền quay sang hỏi Hứa Giai Hâm đang ép nước trái cây cho Tiểu Hắc: “Cô nói xem, trong tình huống nào thì người làm cha mới có thể phó thác con mình cho bạn thân, sau đó thì xem như không thấy?”
Hứa Giai Hâm nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là không có tình cảm với mẹ đứa bé?”
Dương Tam lắc đầu: “Không, tình cảm giữa hai người bọn họ cực tốt.”
Hứa Giai Hâm hỏi: “Vậy mẹ đứa bé đâu?”
Dương Tam phân vân trong giây lát, suy đoán: “Đại khái là đã qua đời?” Hơn nữa còn có khả năng là kiểu hồn phi phách tán mới có thể khiến Thanh Đế bất lực như vậy.
Cô thầm nghĩ: Thống khổ khi mất đi người mình yêu có lẽ cũng giống như việc quả bàn đào và nhân sâm bị hủy cùng một lúc.
Sau khi tự bổ não, trong nháy mắt cô liền có thể cảm nhận được tâm tình của Từ Xuân Thâm - thật sự vô cùng thống khổ!
Hứa Giai Hâm nói: “Có lẽ là bởi vì đứa bé lớn lên quá giống mẹ, hắn sợ nhìn thấy con thì lại thương tâm.”
Dương Tam không khỏi gật đầu, cảm thấy cách nói này rất có lý. Bất quá nếu tiếp tục như vậy cũng không được.
Cô trực tiếp lên mạng tìm kiếm các loại sách nổi tiếng về tình cha con, cuối cùng mua về một đống sách, gửi qua đoàn làm phim cho Từ Xuân Thâm. Cô cảm thấy mình thật sự đã rất dụng tâm, xem như không phụ lòng Từ Xuân Thâm thường xuyên lấy máu tươi cho cô.
Từ Xuân Thâm nhìn thùng bưu kiện nặng trịch, không khỏi có chút nghi hoặc. Dương tam rất hiếm khi gửi đồ cho anh, cô thường chỉ trực tiếp mang đồ ăn đến mà thôi.
Anh đi mượn kéo, bắt đầu mở bưu kiện ra, bên trong toàn là sách.
[Con trai, mau đưa tay cho cha]
[Tình yêu vĩnh cửu.]
[Nắm bắt những giai đoạn nhạy cảm của trẻ em]
[Cha và con]
Tất cả số sách này đều nói về việc cải thiện quan hệ giữa cha mẹ và con cái, sách giáo dục trẻ con. Dương Tam vô duyên vô cớ gửi cho anh mấy thứ này để làm gì? Chẳng lẽ là đưa sai người?
Từ Xuân Thâm mờ mịt, anh có chút không bắt kịp đầu óc của Dương Tam.
Nếu đổi lại là người khác thì còn có khả năng ám chỉ bọn họ là cha con, nhưng Dương Tam sẽ không dùng biện pháp uyển chuyển như vậy.
Tuy rằng anh suy nghĩ mãi vẫn không biết nguyên nhân, nhưng vẫn quyết định xem sách trước rồi nói sau. Dù sao hiếm khi có dịp Dương Tam tặng quà cho anh.
Doãn gia.
Một cô gái dáng vẻ tú mỹ lên tiếng hỏi: “Dì ơi, Văn Giác vẫn chưa trở về sao?”
Mẹ Doãn cười ha hả nói: “Gần đây nó ở bên ngoài rất bận rộn.” Bà không có yêu cầu cao với đứa con trai này, chỉ cần nó bình an vui vẻ là được, mấy năm nay nó tiến bộ như vậy cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
Mẹ Doãn lại hỏi: “Tĩnh Dao, cháu và bạn trai khi nào thì kết hôn? Đến lúc đó đừng quên gửi thiệp mời cho nhà dì đấy nhé. Các cháu cũng đã quen nhau được hai năm rồi.” Bà ấy cũng xem như đã dõi theo quá trình trưởng thành của cô gái trước mặt này, vài năm trước Văn Giác còn tỏ tình với con bé, chỉ là lúc ấy con bé đã có bạn trai nên cự tuyệt. Mẹ Doãn cũng không thèm để ý, duyên phận giữa bọn nhỏ vốn dĩ là thứ không thể cưỡng cầu.
Sắc mặt Từ Tĩnh Dao cứng đờ, lắc đầu nói: “Con và anh ta đã chia tay được nửa năm.” Hốc mắt cô ta phiếm hồng: “Anh ta có người khác ở bên ngoài.”
Mẹ Doãn không khỏi an ủi cô ta vài câu, tỏ vẻ một người ôn nhu hiền thục như cô ta khẳng định có thể tìm được người tốt hơn.
Từ Tĩnh Dao nín khóc mỉm cười, vén vài sợi tóc ra sau tai: “Lúc trước con làm rơi điện thoại, lại không nhớ được số điện thoại của mọi người, con muốn lưu số lại một lần nữa.”
Mẹ Doãn không hề nghi ngờ gì, bèn đọc cho cô ta số điện thoại của mình và con trai.
Sau khi lưu lại số điện thoại, Từ Tĩnh Dao tiếp tục ngồi trò chuyện một lúc lâu rồi mới rời đi.
Khi về đến nhà, mẹ cô ta hỏi: “Thế nào? Có nhìn thấy thằng bé Doãn Văn Giác kia không?”
Từ Tĩnh Dao lắc đầu: “Trong khoảng thời gian này cậu ta đều ở bên ngoài, không về nhà. Dì cũng không gặp được cậu ta.”
Mẹ Từ thở dài, nói: “Thằng bé đúng là không cho chúng ta mặt mũi, cư nhiên kiện cáo công ty nhà chúng ta.” Nhà mẹ đẻ của mẹ Từ là Lữ gia cũng kinh doanh về mảng thời trang, thấy nhãn hiệu của Doãn Văn Giác ăn nên làm ra, cướp đi không ít khách hàng cũ nên ghen tỵ đỏ mắt.
Lữ gia liền tìm một chú gấu đen rất giống Tiểu Hắc làm người đại diện phát ngôn, lấy giả loạn thật. Kết quả vừa ra mắt không được bao lâu đã bị công ty của Doãn Văn Giác đâm đơn kiện.
Tuy rằng mẹ Từ cảm thấy việc nhà mẹ đẻ bà ta làm ra rất mất mặt, nhưng cũng chỉ có thể giúp đỡ. Bà ta nhớ tới trước kia Doãn Văn Giác từng tỏ tình với con gái mình nên dứt khoát để con gái ra mặt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo