Hiện giờ Trấn Nguyên Tử thậm chí muốn ăn tươi nuốt sống Từ Xuân Thâm. Vốn dĩ việc Từ Xuân Thâm nhớ thương đồ đệ của ông đã khiến ông vô cùng bực bội, kết quả mới đoạn thời gian ngắn không gặp, Từ Xuân Thâm liền nói cho ông biết cả hai người bọn họ đã có con với nhau.
Như thế này mà nhẫn nhịn thì còn có chuyện gì không thể nhẫn nhịn. Trấn Nguyên Tử không thể bình tĩnh trực tiếp muốn động thủ.
Trấn Nguyên Tử hùng hổ, có bao nhiêu pháp khí và pháp thuật đều lần lượt lôi ra. Nếu bị đánh trúng, tuy không thể chết người nhưng chắc chắn sẽ bị bóc một tầng da. Đặc biệt là chiêu nào của ông cũng nhằm vào mặt của Từ Xuân Thâm, có thể thấy được dụng tâm vô cùng hiểm ác.
Những pháp thuật này nếu bị đánh lên người còn chưa tính, nếu thật sự đánh vào mặt, Từ Xuân Thâm dựa vào mặt để kiếm cơm đương nhiên không thể ngồi im chịu chết, vì thế anh liền bỏ trốn.
Anh tránh né khiến hỏa khí trong lòng Trấn Nguyên Tử càng bùng cháy, âm thanh không khỏi cao hơn vài phần: “Cậu cư nhiên dám bỏ trốn?”
Dám ăn mất củ cải trắng nhà ông, Trấn Nguyên Tử bất quá chỉ đánh vài cái, vậy mà tên nhóc này lại dám chạy trốn! Quả thật là buồn cười.
Dương Tam chớp chớp mắt, có chút khó xử nói: “Lúc hai người đánh nhau nhớ cẩn thận một chút, nếu căn nhà này sụp đổ thì không hay lắm.” Mặc dù cô đã thiết lập kết giới để phòng ngừa vạn nhất, nhưng căn nhà của cô rất đắt!
Cô tạm dừng một chút, bổ sung thêm: “Sắp tới anh ấy còn phải tham gia gameshow, trên mặt không thể bị thương, nếu không người khác sẽ nghĩ rằng nhà chúng ta bắt nạt anh ấy.”
Trấn Nguyên Tử cười lạnh một tiếng, nói: “Yên tâm, ta sẽ không đánh chết hắn.”
Trấn Nguyên Tử hung hăng liếc xéo Từ Xuân Thâm một cái, sau đó ở trước mặt đồ đệ bắt đầu châm ngòi ly gián.
“Con xem, ta chỉ muốn cùng hắn luận bàn, khảo nghiệm năng lực một chút, vậy mà hắn đã không vui, còn trốn tránh. Xem ra tâm ý của hắn đối với con cũng chỉ như vậy.” Trấn Nguyên Tử có chút thương cảm:
“Sư phụ là loại người không biết chừng mực như vậy sao?”
Dương Tam lập tức áy náy, cô không nên hoài nghi sư phụ: “Sư phụ, con tin tưởng người!” Sau đó cô nhìn về phía Từ Xuân Thâm, ánh mắt biểu đạt sự cổ vũ.
Từ Xuân Thâm không thể không thừa nhận, chiêu này của Trấn Nguyên Tử đích xác có tính uy hiếp rất lớn đối với Dương Tam. Nếu anh bày ra dáng vẻ bị đánh đau, nói không chừng còn bị Trấn Nguyên Tử lật bàn nói rằng anh cố ý vu khống ông.
Anh lặng lẽ thổ huyết, quyết định nhẫn nhịn trước! Ai bảo anh vừa mới miệng tiện một phen, nếu tương lai có người chạy tới trước mặt anh, nói rằng đã làm con gái anh mang thai, nhất định anh còn phản ứng kịch liệt hơn thế này.
Sau khi đạt được sự đồng thuận, Trấn Nguyên Tử rốt cuộc có thể xuống tay một cách thống khoái.
Mặc kệ tình hình chiến sự như thế nào, ít nhất ở trước mặt Dương Tam bọn họ vẫn thể hiện dáng vẻ hòa bình.
Lúc này, Trấn Nguyên Tử hung hăng tức giận mới có tâm tư tự hỏi một vấn đề khác. Ông cau mày nhìn về phía bụng của Dương Tam.
Dương Tam bị sư phụ nhìn chằm chằm liền cảm thấy có chút khó hiểu, rõ ràng hôm nay cô không ăn đến no căng bụng a.
Trấn Nguyên Tử lo lắng sốt ruột: “Đứa bé trong bụng con…”
Dương Tam khiếp sợ nói: “Cái gì? Trong bụng con có đứa bé á?” Tại sao cô lại không biết?
Trấn Nguyên Tử ngẩn ra một chút, sau khi phản ứng lại thì hung hăng trừng mắt nhìn về phía Từ Xuân Thâm.
Lão thần Từ Xuân Thâm đang nhấp một ngụm trà, sau đó khóe miệng không nhịn được giật giật - ôi đau quá đi mất! Mấy chiêu vừa rồi của Trấn Nguyên Tử quả thật không chút lưu tình.
Cuối cùng Trấn Nguyên Tử cũng từ miệng Dương Tam biết được chân tướng thật sự về đứa trẻ. Vì thế, biểu hiện của ông tương đối bình tĩnh hơn rất nhiều, không giống như ban nãy tùy thời chuẩn bị xù lông.
Ông còn tha thiết dặn dò Dương Tam: “Con tuổi còn nhỏ, không nên vội vàng quyết định, có thể thử hẹn hò thêm mấy lần xem sao. Lần sau cũng đừng tìm người chênh lệch tuổi tác quá lớn, rất dễ sinh ra khoảng cách thế hệ. ”
Mí mắt Từ Xuân Thâm không ngừng co giật. Trấn Nguyên Tử vẫn luôn miệng nói kiếp trước hai người là bạn tốt, bây giờ lại dám ở trước mặt anh cổ vũ Dương Tam vượt tường. Xem ra kiếp trước giữa bọn họ cũng chỉ là tình bạn plastic mà thôi.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc ly ngọc bích, chợt nở nụ cười như có như không: “Tôi nghĩ chuyện này quả thật có chút khó khăn. Dù sao Dương Tam cũng rất khó tìm được một người máu ngon hơn tôi, từ giàu thành nghèo rất khó.”
Ha ha, chuyện tìm bạn trai mới căn bản không hề tồn tại.
Dương Tam không khỏi gật gật đầu, cô chưa từng gặp qua người nào mỹ vị hơn Từ Xuân Thâm! Vì thế chuyện chia tay gì đó căn bản là không thể nào. Bạn trai quan trọng bằng mỹ thực à?
Trấn Nguyên Tử: “…”
Sai, tính sai rồi!
Ông liếc mắt nhìn Từ Xuân Thâm, nhàn nhạt nói: “Hiện tại Tam Nhi cũng chỉ vừa ý máu của cậu.”
Từ Xuân Thâm khẽ mỉm cười: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Trấn Nguyên Tử nhìn anh một cái thật sâu, ông cảm thấy sau khi Thanh Đế đầu thai chuyển thế dường như da mặt đã dày hơn rất nhiều. Nghe vậy không hề cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn cho rằng đó là vinh quang. Ông hừ lạnh:
“Đến chơi một ván cờ!” Ông muốn phát giận trên bàn cờ.
Dưới sự thả lỏng của Từ Xuân Thâm, Trấn Nguyên Tử chơi năm ván thắng ba, tâm tình cũng chuyển biến tốt đẹp hơn không ít. Ít nhất là ngoài mặt đã khôi phục hình tượng lão thần tiên phong thái tiên phong đạo cốt.
Dương Tam cũng hỏi thăm một chút về tình hình của Bánh Bao Thịt: “Hiện giờ Bánh Bao Thịt như thế nào? Có kiếm được nhiều tiền không?”
Cô vốn cho rằng cùng lắm là Bánh Bao Thịt rời nhà ra ngoài một hai tháng. Không nghĩ đến bây giờ nó vẫn chưa trở về.
Thần sắc Trấn Nguyên Tử trở nên vi diệu: “Gần đây suýt chút nữa là nó ăn diệt tộc Côn Bằng rồi.”
Vẻ mặt Dương Tam vừa hâm mộ vừa ghen tỵ: “Nó đến Côn Bằng sao? Tại sao không gọi con đến cùng ăn cớ chứ? Uổng công con yêu thương nó.”
Trấn Nguyên Tử liếc mắt nhìn cô một cái: “Lúc ấy con đang bận ăn nhân sâm, không muốn bị quấy rầy nên ta mới không nói với con.”
Được rồi, nhân sâm với Côn Bằng, cô vẫn nên lựa chọn nhân sâm thì hơn.
Dương Tam nắm chặt nắm đấm: “Nếu lần sau lại có chuyện tốt như thế này, người nhất định phải nói cho con biết đấy.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo