Sắc mặt Tôn Lăng xám xịt: “Đạt Đạt cũng không phải là của một mình tôi.”

Điều đó có nghĩa là, mặc dù hắn đã đồng ý thì những cổ đông khác chưa chắc đã nguyện ý.

Ngữ khí Dương Tam bình tĩnh, ẩn chứa sự tự tin: “Không có việc gì, tôi tin rằng những người khác sau khi trải qua quá trình giao lưu hữu nghị cũng sẽ đồng ý ngay thôi.” Nếu bọn họ không đáp ứng, thì những nữ quỷ vì giành lại công bằng cho bản thân cũng sẽ buộc bọn họ phải đáp ứng.

Tôn Lăng nhất thời không còn lời nào để nói, sau nhiều ngày bị tra tấn, trong lòng hắn thậm chí còn sinh ra một tia khoái cảm quỷ dị: Cũng nên để những người khác cảm nhận một chút những gì hắn đã trải qua, cái nồi này quá nghiêm trọng, không thể để hắn cõng một mình.

Dưới sự chứng kiến của Dương Tam, nhóm nữ quỷ và Tôn Lăng đã ký kết khế ước, lấy linh hồn làm vật cá cược.

Dương Tam chỉ nhẹ nhàng đã kiếm được một khoản, tâm tình cũng hết sức thoải mái.

Đợi nhóm nữ quỷ này tạm thời rời đi, Tôn Lăng mới nhẹ nhàng thở ra, xao xoa huyệt thái dương. Trong khoảng thời gian này hắn chưa hề có một giấc ngủ ngon.

Dương Tam liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh: “Người nhà bọn họ sau khi nhận được tin dữ mất con cũng phải chịu sự tra tấn không kém gì ông.”

Thậm chí còn bị người ngoài làm tổn thương hết lần này đến lần khác. Do đó Tôn Lăng không có tư cách ra vẻ như bản thân là người bị hại.

May mà hắn ta không phải nguyên nhân trực tiếp gây ra chuyện này, nếu không Dương Tam sẽ rất ngứa tay, trực tiếp vì dân trừ hại một phen.

Môi Tôn Lăng khẽ mấp máy một chút, cuối cùng cũng không nói gì. Hiện tại ít nhiều gì hắn cũng cảm nhận được tâm tình của những người đó, mặc dù đây không phải chuyện hắn mong muốn.

Dương Tam đứng lên, dẹp đường hồi phủ.

Những ngày kế tiếp, các cổ đông khác của ứng dụng gọi xe Đạt Đạt nhanh chóng được trải nghiệm những gì đã xảy ra với Tôn Lăng. Ai cũng đều có phần, một người cũng không thiếu.

Ban đầu ai cũng mạnh miệng, nhưng đối mặt với sự trả thù của quỷ thần liền trở nên ngoan ngoãn như chim cút.

Sau khi tin tức này truyền ra ngoài, thậm chí còn được tung lên mạng, dẫn đến không ít trận nghị luận, cũng khiến không ít người cảm thấy rùng mình. Suy cho cùng, một số người làm chuyện ác không kiêng nể gì cũng bởi vì bọn họ không tin vào câu nói làm việc xấu sẽ gặp báo ứng, nên mới không sợ hãi.

Những chuyện thế này xảy ra ít nhiều gì cũng sẽ khiến bọn họ có điều kiêng kỵ.

Nửa tháng sau, toàn thể lãnh đạo công ty Đạt Đạt tổ chức họp báo xin lỗi công khai, tự mình quỳ xuống xin lỗi những người bị hại, bày tỏ ứng dụng gọi xe Đạt Đạt sẽ tạm thời dừng mọi hoạt động, chờ sau khi chỉnh đốn và cải cách sẽ hoạt động trở lại. Lần này bọn họ nhất định sẽ nghiêm túc xét duyệt, loại trừ những nhân tố bất ổn ra khỏi đội ngũ. Tuy rằng, lời xin lỗi muộn màng của bọn họ không thể thay đổi được điều gì, nhưng ít nhiều cũng xem như được an ủi.

Trong khoảng thời gian này, Dương Tam đã hung hăng tống tiền bọn chúng một khoản. Cộng với số tiền tiết kiệm trước đó, kho bạc nhỏ của cô đã tích lũy được một tỷ.

Một tỷ đấy! Muốn tích góp được số tiền này không phải chuyện dễ dàng! Nếu là một năm trước thì cô đã có thể mua lại địa bàn của mình!

Nghĩ đến đây, Dương Tam liền tức giận đến mức giậm chân đấm ngực, trong lòng không nhịn được lôi tên đầu sỏ kia ra mắng thêm lần nữa.

Bởi vì lo lắng giá đất sẽ tiếp tục tăng lên, nên Dương Tam lập tức dùng số tiền này mua lại những địa bàn có thể mua.

Về chuyện này, sư huynh Liễu Giác của cô cũng ra mặt hỗ trợ một chút. Liễu Giác là đệ tử phụ trách xử lý sự vụ ở nhân gian giúp Trấn Nguyên Tử, có không ít nhân mạch ở nhân gian, có hắn hỗ trợ, việc mua lại địa bàn của Dương Tam diễn ra vô cùng thuận lợi.

Nhìn tờ khế đất trong tay, tuy rằng hiện tại không còn tiền nhưng Dương Tam vẫn rất vui vẻ, đúng là không uổng phí thời gian này cô vất vả kiếm tiền.

Chỉ là…

Dương Tam nhìn một tờ khế đất khác, lại ngước mắt nhìn Từ Xuân Thâm: “Đây là?”

Từ Xuân Thâm nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Lúc trước, bởi vì tôi nên giá đất mới tăng lên gấp bội, do đó khoản chênh lệch này hẳn là nên để tôi bù vào.”

Dương Tam bừng tỉnh, Từ Xuân Thâm bởi vì áy náy nên mới đặc biệt làm vậy sao?

Tờ giấy mỏng manh kia thật sự là thứ vô cùng hấp dẫn đối với cô.

Dương Tam nhìn tờ giấy kia với ánh mắt đầy trông mong, cuối cùng cắn răng nhắm mắt lại, chém đinh chặt sắt nói: “Không được, tôi muốn dựa vào bản lĩnh của mình để mua lại địa bàn.” Đây là địa bàn của cô, sao có thể dựa vào người khác cơ chứ?

Tuy rằng cô động tâm nhưng vẫn kiên quyết cự tuyệt. Từ chối một số tiền khổng lồ như vậy quả thật khiến cô lòng đau như cắt. Đôi khi sống quá nguyên tắc cũng không phải chuyện tốt.

Từ Xuân Thâm ngẩn người trong giây lát, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, khóe môi cong cong: “Vậy tôi cất giữ giúp em.” Dương Tam cười cười: “Được thôi.” Cô bổ sung thêm một câu: “Đến lúc đó bán cho tôi, phải theo giá đất hiện tại, không thể tăng giá bừa bãi.”

Bị Từ Xuân Thâm mua trước cũng có lợi, tốt xấu gì cô cũng không cần lo lắng sau khi tích góp đủ tiền giá đất lại tăng cao lần nữa.

Ý cười trên gương mặt Từ Xuân Thâm càng sâu: “Được.”

Dương Tam chợt nhớ đến một chuyện, nói: “Gần đây anh có thời gian rảnh không? Tôi có chuyện cần anh giúp một chút, có khả năng cần phải mượn anh trong một vài ngày.”

“Mấy ngày nay tôi cũng đã hoàn thành công việc.” Từ Xuân Thâm vốn không phải kiểu người sắp xếp hàng loạt công việc liên tiếp nhau. Hơn nữa, hiếm có dịp Dương Tam mời anh đi một chuyến, dù không có thời gian cũng nhất định phải tìm cách

Đôi mắt Dương Tam sáng lên: “Anh có muốn đến Ma tộc du lịch một chuyến hay không?”

Bởi vì lực sát thương của Mạnh Bà trước sau như một đều vô cùng lợi hại, hơn cả trăm ngàn loại tra tấn. Cô ấy vừa ra tay đã nhanh chóng lấy được bản đồ Ma giới từ chỗ tên quỷ vô diện kia, Dương Tam đã sớm muốn đến đó tham quan một chuyến, đúng lúc cơ hội tự tìm tới cửa nên tất nhiên sẽ không bỏ qua. Sở dĩ cô lựa chọn Từ Xuân Thâm bởi vì bản thân anh là đại diện cho lực lượng sinh cơ - cũng chính là thủ đoạn hay nhất để khắc chế hoàn cảnh ở ma giới.

Ma tộc à?

“Khi nào đi?”

Dương Tam ngây người, ngạc nhiên nói: “Anh không cần suy nghĩ đã lập tức đồng ý?” Ma tộc cũng không phải là địa điểm du lịch an toàn, chỉ nghe đến hai chữ này liền biết chuyến đi lần này nguy cơ trùng trùng điệp điệp.

Con ngươi Từ Xuân Thâm ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, phảng phất như trăng sáng chiếu lên mặt hồ: “Em sẽ bảo vệ tôi, đúng không.”

Giọng nói ôn nhu dụ hoặc không gì sánh bằng.

1.16193 sec| 2404.547 kb