Phương Nghiên tức giận sắc mặt đỏ bừng. Thân phận cô ta bất phàm, cho dù ở thủ đô cũng có thể đi ngang. Đây là lần đầu tiên cô ta bị sỉ nhục như vậy. Nhưng điều khiến cô ta khổ sở hơn chính là thái độ lãnh khốc vô tình của Từ Xuân Thâm.

Chỉ là nếu muốn cô ta cứ như vậy cúi đầu nhận thua thì Phương Nghiên không cam lòng. Đối với người như cô ta, thể diện chính là thứ quan trọng nhất. Cô ta cười lạnh một tiếng, nói:

“Cô muốn đuổi tôi ra ngoài à, tốt xấu gì tôi cũng đã ký hợp đồng chính thức với đoàn làm phim.”

Phương Nghiên cũng không tin Dương Tam thật sự xé rách mặt làm ra chuyện tuyệt tình như vậy. Nhưng nếu thật sự như thế cũng tốt, vừa hay có thể để Từ Xuân Thâm nhìn thấy bộ mặt thật của người phụ nữ đanh đá này.

Dương Tam khẽ nhướng mày, gật gật đầu: “Cô không muốn tự mình rời đi, tôi đây đành phải cố gắng tiễn cô một đoạn vậy, thỏa mãn cô một chút.”

Vứa dứt lời, một trận cuồng phong đột nhiên xuất hiện, trực tiếp cuốn Phương Nghiên ra khỏi địa bàn núi Cửu Nguy, trong tiếng gió còn kèm theo tiếng thét chói tai của cô ta.

Địa bàn của cô do cô làm chủ, những người đáng ghét đừng hòng lưu lại làm chướng mắt cô.

Toàn trường quay im lặng như ve sầu mùa đông, ai cũng không nghĩ đến người thoạt nhìn yếu đuối như Dương Tam động tay một chút đã tạo ra sấm rền gió cuốn, không cho Phương Nghiên một chút cơ hội nào.

Một vài nhân viên công tác âm thầm cảm thấy hả giận trong lòng: Từ sau khi Phương Nghiên gia nhập đoàn làm phim, ngoại trừ Từ Xuân Thâm và đạo diễn ra, những người khác cô ta không thèm đặt trong mắt. Không ít người đều phải chịu đựng tính khí của cô ta, bây giờ nhìn thấy cô ta bị như vậy, đương nhiên trong lòng mọi người đều vui vẻ.

Người chướng mắt đi rồi, Dương Tam lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng.

Đối với việc này, tất nhiên đạo diễn cũng không thể ngồi yên xem như không thấy, vội vàng đi đến trước mặt Dương Tam, hỏi: “Ngài đưa cô ta đến nơi nào rồi?” Chiêu thức ấy của Dương Tam khiến người ta phải tôn kính cô thêm vài phần, tránh gặp phải kết cục giống như Phương Nghiên.

Dương Tam nói: “Đưa đến bên bờ Trì Hà.” Cô bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, người không chết cũng không tàn phế.”

Đạo diễn nghe vậy liền không còn lo lắng. Dù sao chỉ cần không xảy ra chuyện gì, hắn cũng có câu trả lời với bên ngoài. Tình tính kia của Phương Nghiên đích xác nên dạy dỗ một chút, miễn cho cô ta tưởng rằng tất cả mọi người đều giống như người trong nhà dung túng cô ta.

Thật ra đạo diễn cũng là người cùng một tộc với Phương Nghiên, chỉ là hắn là con dòng thứ, Phương Nghiên là con cháu dòng chính. Lần này nếu không phải bác cả tự mình ra mặt, hơn nữa hình tượng của Phương Nghiên cũng phù hợp với nhân vật, dù thế nào hắn cũng sẽ không để cô ta gia nhập đoàn phim.

Đạo diễn quay đầu nhìn về phía Từ Xuân Thâm đang rũ mắt, không nhịn được mắng một câu: “Lúc nãy cậu thật bình tĩnh a.” Phương Nghiên bị gió cuốn đi mất nhưng biểu cảm của người này chẳng hề dao động gì, hơn nữa anh hoàn toàn không có ý định ngăn cản, trực tiếp mặc kệ Dương Tam muốn làm gì thì làm.

Từ Xuân Thâm đạm nhiên nói: “Dương Tam tự có chừng mực. Cô ấy là người dễ mềm lòng, sẽ không làm chuyện gì quá đáng.”

Khóe miệng đạo diễn run run, một lời không hợp liền dùng gió cuốn người ta đi mất mà gọi là có chừng mực? Từ Xuân Thâm này thật là thiên vị.

Từ Xuân Thâm không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Nếu cô ấy làm gì quá đáng, khẳng định là do đối phương bắt đầu trước.”

Đạo diễn nghe vậy liền thẩn thờ, hoàn toàn không biết nên nói gì. Hắn đại khái hiểu được ý tứ của Từ Xuân Thâm, cho dù Dương Tam làm sai thì cũng là do người khác bức ép cô ấy.

Tỉnh lại đi a, người trước mặt cậu cũng đâu phải là cô gái nhu nhược yếu đuối.

Chu Nguyên - nam diễn viên vào vai ông nội của Từ Xuân Thâm trong bộ phim này cười tủm tỉm nói: “Trái cây này nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy thèm, tôi có hơi khát nước, có thể ăn vài trái không?”

Chu Nguyên là diễn viên phái thực lực nổi tiếng trong giới, phẩm hạnh không tồi, am hiểu nhất là vào vai nhân vật hoàng đế. Lần này ông ấy vì nể mặt đạo diễn nên mới đồng ý tham gia bộ phim điện ảnh này với tư cách diễn viên khách mời.

Dương Tam nói: “Cái này phải hỏi Từ Xuân Thâm.” Những thứ này cô đã tặng cho Từ Xuân Thâm, đương nhiên là anh sẽ có quyền quyết định.

Lúc Từ Xuân Thâm mới bước chân vào con đường diễn xuất cũng được Chu Nguyên chỉ điểm không ít, anh khẽ mỉm cười, nói: “Mời thầy.”

Chu Nguyên vô cùng cao hứng ăn hết một trái dâu tây, ban đầu ông ấy nghe trên mạng đồn thổi loại trái cây chỉ trên trời mới có nên không khỏi tò mò. Chờ sau khi nếm thử, ông ấy mới phát hiện ra bản thân không thể dừng lại, những lời ca ngợi trên mạng cũng không phải mua thủy quân, không hề khoa trương chút nào.

Ăn một lần liền không ngừng được.

Chờ sau khi đã ăn không ít, mặt già của Chu Nguyên liền đỏ lên, một trưởng bối như ông ấy lại đi đoạt thức ăn của vãn bối, hơi quá mức thì phải. Ông ấy ho khan một tiếng, ánh mắt dừng lại trên túi bánh quy, nghĩ rằng chỗ bánh này là do Dương Tam tự tay làm, nhìn thấy Từ Xuân Thâm không nhúc nhích, không khỏi cảm thấy Từ Xuân Thâm không cho con gái nhà người ta mặt mũi, vì thế ông ấy liền cổ động một chút:

“Bánh quy này là do Dương Tam làm đúng không, thật là tinh xảo a.”

Ông ấy cầm lấy một chiếc bánh quy cho vào miệng mình.

Động tác của ông ấy quá nhanh, Dương Tam còn chưa kịp phản ứng, chiếc bánh quy do Mạnh Bà làm đã nằm yên vị trong miệng Chu Nguyên.

Sắp có thảm án xảy ra.

Sắc mặt Chu Nguyên cứng đờ, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy loại màu sắc lần lượt xuất hiện trên mặt ông ấy, khiến người ta không khỏi dụi mắt, cảm thấy chắc chắn bọn họ đã hoa mắt, nếu không sao có thể nhìn thấy bảy sắc cầu vồng trên mặt Chu Nguyên cơ chứ.

Chu Nguyên cảm thấy món cám lợn mà ngày xưa ông ấy nghịch ngợm ăn thử còn ngon hơn cái này rất nhiều.

Ô ô ô, ông ấy không nên ghét bỏ cám lợn.

Ông rất muốn phun ra, nhưng nếu phun ra sợ sẽ khiến cô gái nhỏ thương tâm. Đặc biệt là cô gái nhỏ lớn lên dáng vẻ ngoan ngoãn, rất giống cháu gái nhà ông ấy,thật không đành lòng khiến con bé khổ sở.

Miệng ông ấy máy móc hoạt động, nhai nuốt bánh quy.

Sau khi ăn hết một cái bánh quy, cơ thể Chu Nguyên chợt xuất hiện một vài cảm giác khác lạ, dường như có chút nóng. Hơi nóng kia lượn quanh đầu gối ông ấy, giống như hơi nước vây quanh, rất ấm áp. Mỗi khi trời mưa, ông ấy thường bị đau đầu gối, nhưng hiện tại đầu gối dường như không còn đau nhức.

0.89327 sec| 2403.984 kb