Gần cuối tháng mười, bộ phim điện ảnh mà Từ Xuân Thâm tham gia chính thức tuyên bố đóng máy.
Sau khi tham gia bữa tiệc đóng máy anh liền quay về. Anh nhìn gốc cây độc đinh duy nhất còn sót lại: “Chỉ còn mỗi một gốc cây này thôi sao?” Anh không nhịn được bắt đầu hoài nghi liệu có phải Dương Tam nhất thời thèm ăn nên đã ăn hết mấy mầm cây khác hay không. Bất quá suy nghĩ tự bổ não này rất nhanh đã bị anh đánh bay, lấy tình yêu thương nhiệt tình của Dương Tam đôi với nhân sâm và bàn đào, hẳn là có thể nhẫn nhịn đến lúc bọn chúng trưởng thành.
Dương Tam thở dài: “Tất cả đều bị mầm cây này ăn mất!” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi.
Cô đã hỏi qua sư phụ, quả của cây nhân sâm căn bản sẽ không ăn các loài động thực vật khác! Trong quá trình phát triển cần phải có linh khí của thiên địa. Cũng không biết tại sao mầm cây nhỏ này lại đột biến gen.
Đương nhiên, Dương Tam cũng tuyệt đối không thừa nhận mầm cây này giống cô. Hừ, cô thông minh nên không giống với mầm cây này. Cô luôn rất kiên nhẫn đối với mỹ thực, sẽ chậm rãi chờ đợi bọn chúng trưởng thành.
Từ Xuân Thâm nhìn cô nghiến răng nghiến lợi liền bất giác muốn cười, trong lòng không khỏi xuất hiện một suy nghĩ: Quả nhiên rất giống với Dương Tam, nên nói là vật giống chủ đúng không?
Dương Tam vô cùng đáng thương nhìn Từ Xuân Thâm: “Anh nói xem sau này khi ra hoa kết quả, nó sẽ là nhân sâm hay bàn đào đây?”
Vấn đề này Từ Xuân Thâm cũng không biết nên cũng không khỏi lâm vào trong trầm tư.
Sau một lúc lâu, âm thanh do dự của anh vang lên.
“Có lẽ là cả hai đi?”
Con ngươi Dương Tam sáng lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy thì em đây tha thứ cho nó!”
Bởi vì gốc cây này phát triển rất tốt, trước mắt cũng không cần dùng đến máu của Từ Xuân Thâm để bổ sung dinh dưỡng, vì vậy tâm tình Dương Tam không tệ chút nào, có thể nhàn hạ thoải mái mà nghĩ đến chuyện khác.
Cô vỗ tay nói: “Đúng rồi, ở trần gian sau khi nam nữ xác định quan hệ có phải nên đi gặp mặt người lớn hay không?”
Từ Xuân Thâm tay nắm thành quyền, đặt bên môi, hiếm khi toát ra vẻ kinh ngạc: “Đúng là có chuyện này.”
Dương Tam tưng bừng nhảy nhót: “Vậy chúng ta tìm thời gian đến gặp sư phụ đi, ở trước mặt ông ấy nói chuyện của chúng ta, nhất định sư phụ sẽ lấy ra quà gặp mặt.”
Đôi mắt cô sáng bừng nhìn về phía Từ Xuân Thâm, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Ý cười trên trên mặt Từ Xuân Thâm lộ ra vài phần sủng nịch: “Được rồi, đến lúc đó tất cả đều cho em.”
Dương Tam cảm thấy người bạn trai này của cô thật sự quá tuyệt vời. Nụ cười trên mặt cô càng rạng rỡ hơn: “Vậy khi nào chúng ta đến gặp ba mẹ anh?”
Từ Xuân Thâm vẫn luôn không đề cập tới chuyện này, không phải là anh không nghĩ đến, chỉ là anh không muốn bức bách Dương Tam. Thế nhưng, anh không nghĩ đến Dương Tam lại chủ động nhắc đến chuyện này.
“Lúc nào cũng có thể.” Dương Tam thường xuyên bảo anh mang trái cây về nhà, mẹ anh đã sớm hoàn toàn phản chiến, thỉnh thoảng lại dò hỏi anh về việc này, chỉ muốn anh lập tức dẫn Dương Tam về nhà.
“Không cần lo lắng, ba mẹ anh rất thích em.” Đối với mẹ Từ, chỉ cần con trai bà tìm được bạn gái thì đó chính là chuyện tốt. Bạn gái còn có thể trồng ra mấy loại cây ăn quả ngon như vậy thì càng vui mừng gấp bội.
Dương Tam liếc mắt nhìn anh, có chút buồn bực nói: “Em còn hy vọng ba mẹ anh không thích mình đấy.”
Từ Xuân Thâm: “???”
Dương Tam có chút hưng phấn nói: “Không phải trong tiểu thuyết đều có tình tiết này hay sao? Mẹ của nam chính dùng gậy đánh uyên ương, lấy ra một tờ chi phiếu bắt nữ chính rời xa con trai mình.”
Dương Tam cảm thấy những nữ chính xé tờ chi phiếu ấy thật sự quá ngu ngốc, nếu đổi lại là cô nhất định là sẽ ôm 1 tỷ chạy lấy người.
Từ Xuân Thâm đỡ trán, quả nhiên là anh không nên ôm mong đợi gì về tiết tháo của Dương Tam. Anh hít sâu một hơi, giọng nói mơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi: “Vậy nếu mẹ anh cho em mười tỷ thì em sẽ rời khỏi anh sao?”
Dương Tam nhanh chóng bỏ qua trọng điểm: “Mẹ anh có nhiều tiền như vậy sao?” Cô có chút thù phú nho nhỏ.
Từ Xuân Thâm nói: “Chỉ là giả thiết.” Anh trầm ngâm một chút: “Bất quá bà ấy sở hữu cổ phần công ty, hẳn là cũng có không ít tiền.”
Từ Xuân Thâm cũng không quá chú ý đến sản nghiệp trong nhà. Cha anh có quyền, mẹ anh có tiền. Tuy rằng mẹ anh không phải là một nhân tài quản lý kinh doanh nhưng lại không chịu ngồi yên hưởng phúc, luôn kiếm cái gì đó để đầu tư.
Ánh mắt anh dừng lại trên người Dương Tam, trong con ngươi sâu thâm thẳm mang theo một loại áp lực như có như không.
Bản năng cầu sinh của Dương Tam nhanh chóng thức tỉnh, nói: “Cho dù chia tay thì chúng ta cũng có thể tái hợp a. Cứ cầm tiền trước, sau khi chia tay liền quay lại.”
Từ Xuân Thâm miễn cưỡng chấp nhận lý do này.
Cô tươi cười điềm mỹ: “Yên tâm, trong lòng em, một trăm tỷ so ra vẫn kém với (máu) anh.”
Dương Tam dùng sức gật đầu, tỏ vẻ lời nói của cô hoàn toàn là sự thật, phối hợp với ánh mắt chân thành, khiến người ta cảm thấy việc hoài nghi dụng tâm của cô là chuyện đại nghịch bất đạo.
Dù biết rõ trong lòng cô nghĩ gì, Từ Xuân Thâm vẫn tỏ vẻ bản thân thật sự tin những gì cô nói:
“Anh tin, nên em phải chịu trách nhiệm.”
Môi anh liền nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Trấn Nguyên Tử nhìn đồ đệ cúi đầu rũ mi đứng trước mặt mình, lại nhìn qua Từ Xuân Thâm vô cùng an tĩnh đứng bên cạnh, cảm thấy thật sự rất chướng mắt.
Ánh mắt ông dừng lại trên người Dương Tam, nói: “Ta nghe nói là làm minh tinh rất bận rộn, con đừng suốt ngày quấy rầy Từ Xuân Thâm.”
Đến lúc này Trấn Nguyên Tử vẫn chưa biết chuyện Dương Tam đã hẹn hò với Từ Xuân Thâm.
Dương Tam chớp chớp mắt, nói: “Không có việc gì, dù anh ấy có bận rộn hơn nữa thì cũng nên bớt chút thời gian để đến gặp sư phụ.”
Không biết vì sao Trấn Nguyên Tử đột nhiên lại có dự cảm bất an.
Từ Xuân Thâm ngẩng đầu, khóe miệng khẽ cong lên, nở nụ cười phong hoa tuyết nguyệt, khiến ông như mơ hồ nhìn thấy người bạn tốt kiếp trước của mình.
Trước kia mỗi lần Thanh Đế muốn đùa cợt người khác đều sẽ bày ra biểu cảm này.
Ông theo bản năng liền đề cao cảnh giác.
Từ Xuân Thâm nói: “Bái kiến sư phụ.”
Trực Nguyên Tử bỗng nhiên cảm thấy đau tức ngực, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu gọi ai vậy?”
Thái độ của Từ Xuân Thâm vô cùng bình tĩnh mà thọc cho ông một con dao: “Người là sư phụ của Dương Tam, đương nhiên cũng là sư phụ của con.”
Trấn Nguyên Tử cả giận nói: “Các ngươi có quan hệ gì?”
Từ Xuân Thâm nghĩ nghĩ, nói: “Quan hệ có một đứa con.” Không biết cái cây kia là nhân sâm hay bàn đào, nhưng cũng có thể xem như là con của Dương Tam và Từ Xuân Thâm.
Dương Tam cũng đã sớm để Từ Xuân Thâm nhận con nuôi, hơn nữa còn giáo dục anh là hổ dữ cũng không ăn thịt con. Bây giờ thuận tiện nhắc đến, vậy Dương Tam cũng chính là nghĩa mẫu rồi.
Trấn Nguyên Tử hiển nhiên là có suy nghĩ khác, pháp thuật ngũ quang thập sắc đánh qua Từ Xuân Thâm, vô cùng tức giận hô: “Cầm, thú!!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo