Chu Nguyên chớp chớp mắt, có chút không thể tin được vặn vẹo đầu gối. Lúc còn trẻ ông ấy quá hiếu thắng, ngày đông thường xuyên ngâm nước lạnh nên lưu lại tật xấu. Chỉ cần hoạt động mạnh một chút là đầu gối liền giống như bị kim châm.
Thật sự không còn đau nữa, đây cũng không phải tác dụng tâm lý.
Dường như biến hóa xuất hiện từ sau khi ăn bánh quy. Chu Nguyên cắn răng một cái, khó ăn thì khó ăn, nếu có thể giúp xương cốt khỏe khoắn hơn, ăn một trăm cái ông ấy cũng có thể chịu đựng.
Lần này ông ấy hỏi Dương Tam: “Tôi có thể ăn thêm một cái được không?” Nếu đây là thứ tốt, ông ấy ăn nhiều liền cảm thấy như bản thân mình đang chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta.
Dương Tam không cho là đúng, nói: “Đây là do một người bạn của tôi làm, nếu ông thích thì có thể lấy hết đi.” Cô ít nhiều cũng đoán được nguyên nhân Chu Nguyên muốn ăn thêm một chiếc bánh nữa. Những món ăn do Mạnh Bà làm đích xác là rất tốt đối với thân thể. Vấn đề là phần lớn mọi người khi cho vào miệng đều phun ra ngay lập tức. Chu Nguyên đây là đánh bậy đánh bạ nào ngờ được lợi.
Thứ này cô cũng không muốn ăn, thôi thì cứ đưa hết cho Chu Nguyên vậy.
Mỗi khi ăn hết một cái bánh, lông mày của ông ấy lại giãn ra, cuối cùng trở thành dáng vẻ cực lạc tịnh thổ.
Mọi người đều sôi nổi nghị luận về chuyện này.
“Cái bánh quy nhỏ kia hẳn là ăn rất ngon.”
“Khẳng định là rất ngon. Khẩu vị của thầy Chu rất bắt bẻ, cô mau xem ông ấy cứ ăn hết cái này đến cái khác kìa.”
“Sớm biết Dương đại sư dễ nói chuyện như vậy, tôi nên lấy một cái ăn thử xem.”
Dương Tam cảm thấy nếu Mạnh Bà nghe được cuộc đối thoại của bọn họ nhất định sẽ cười tít mắt.
Chu Nguyên cũng không ăn hết chỗ bánh này, ông ấy để lại một phần chuẩn bị mang về cho bà vợ nhà mình nếm thử. Tuy rằng chân cẳng của bà ấy không đau nghiêm trọng như ông, nhưng chỉ cần đi xa sẽ cảm thấy không thoải mái. Ông ấy ta đã dính một chút may mắn của Từ Xuân Thâm, đang cân nhắc xem nên báo đáp như thế nào.
Dương Tam thật sự không để tâm đến chuyện mấy chiếc bánh quy kia. Ngược lại, việc Chu Nguyên ăn số bánh kia còn khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Dù gì mấy chiếc bánh này đều được làm từ nguyên liệu bổ dưỡng, nếu ném đi vừa đáng tiếc vừa khiến cho Mạnh Bà khổ sở. Nhưng nếu muốn cô ăn thì không có khả năng, dù bụng đói thì cô cũng không thể ủy khuất bản thân như vậy. Chu Nguyên ngược lại đã giúp cô giải quyết một vấn đề.
Hiện tại, cô liền hỏi thăm Từ Xuân Thâm vấn đề mà bản thân quan tâm: “Anh còn phải quay bao lâu nữa?”
Từ Xuân Thâm trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Hai ngày nữa vai diễn của tôi sẽ hoàn thành phần lớn các cảnh quay, có thể nghỉ ngơi vài ngày.”
Các minh tinh khác đều sẽ tận dụng khoảng thời gian này đến các đài truyền hình quay chương trình, tham gia các tiết mục hoặc nhận vài bộ phim cùng một lúc. Từ Xuân Thâm lại không có thói quen như vậy, sau khi hoàn thành vai diễn, anh rất ít khi tham gia các hoạt động thương nghiệp khác.
Thần thái Dương Tam bừng sáng: “Vậy chờ anh kết thúc các cảnh quay đi.”
Hai ngày tiếp theo Dương Tam đều ngốc ở đoàn làm phim. Kế tiếp còn có mấy phân cảnh của Phương Nghiên, bởi vậy đạo diễn trực tiếp dò hỏi Dương Tam, có thể để Phương Nghiên quay về hay không.
Dương Tam hồi đáp rất đơn giản: “Cũng được thôi, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn xin lỗi tôi là được. Nếu không tôi nhìn thấy cô ta lần nào thì sẽ ném cô ta lần đó.”
Cô đã nói được thì chắc chắn sẽ làm được.
Phương Nghiên cũng không thể làm gì hơn, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nhận sai với Dương Tam.
Dương Tam phất phất tay, không khác gì đuổi cổ nha hoàn, suýt chút nữa khiến Phương Nghiên lại tức giận đến đánh mất lý trí. Nhưng cô ta đang ở dưới mái hiên nhà người khác, chỉ có thể tạm thời nuốt xuống cơn giận này.
Dương Tam cũng chẳng thèm tâm đến suy nghĩ của cô ta, nếu Phương Nghiên không thể chịu đựng thì người bị khinh bỉ cũng chính là cô ta; cô đã sống lâu như vậy, hà tất gì phải ủy khuất bản thân mình.
Chờ Từ Xuân Thâm hoàn thành công việc theo đúng kế hoạch, Dương Tam gấp không chờ nổi muốn cùng anh đi đến địa bàn của cô.
Cô nhìn xung quanh một vòng, chọn ra một mảnh đất, nói: “Liền trồng ở chỗ này đi!” Bên này linh khí đầy đủ. Những loại cây giống như nhân sâm và bàn đào trong quá trình trưởng thành cần một lượng linh khí nhất định. Trong tiểu kim khố của cô vẫn còn một ít linh thạch. Đối với tu vi chuẩn thánh như cô mà nói, trực tiếp từ trong không khí rút ra chế tạo linh thạch cũng không phải việc gì khó.
“Em đang định làm gì?” Từ Xuân Thâm hiếm khi nhìn thấy Dương Tam có dáng vẻ như đang bày trận để nghênh đón địch.
Dương Tam cười tủm tỉm nói: “Trồng cây nhân sâm và cây bàn đào a!”
Thần sắc Từ Xuân Thâm cứng đờ: “Em chắc chắn chứ?” Nếu là thứ khác thì anh còn có thể làm được, nhưng hai loại này đều là thiên địa linh căn, đặc biệt là nhân sâm. Nếu chúng dễ gieo trồng như vậy thì Trấn Nguyên Tử đã sớm trồng đầy một ruộng rồi.
Dương Tam nóng lòng muốn thử: “Chưa thử qua thì làm sao biết được cơ chứ!”
“Một người là Thanh Đế, một người là Kiến Mộc, tôi cảm thấy việc này rất có hy vọng.” Chấp niệm của Dương Tam đối với việc ăn không hề nhỏ.
Cô lấy hạt giống nhân sâm và bàn đào ra, cùng Từ Xuân Thâm bắt đầu nghiên cứu.
“Tóm lại, trước tiên cứ thử dùng linh lực thúc đẩy sự sống bên trong hạt giống, sau đó mang đi gieo trồng!” Cô giải quyết dứt khoát.
Hai loại hạt này thay phiên nhau nằm trong tay hai người, Dương Tam chợt nhớ đến số sách mà mình gửi cho Từ Xuân Thâm, bèn hỏi: “Anh đã đọc qua số sách tôi gửi chưa?”
Từ Xuân Thâm nghe vậy liền phản ứng lại: “Thật sự là em gửi mấy thứ đó cho tôi à?”
Dương Tam gật gật đầu, nhìn anh với ánh mắt đầy chờ mong: “Anh có hiểu được chút nào hay không?”
Từ Xuân Thâm chần chờ một chút, nói: “Ừm, việc nuôi con rất là vất vả, đúng không?” Anh chưa từng nuôi con nên thật sự không thể lĩnh ngộ được nhiều.
Dương Tam hận rèn sắt không thành thép, nói: “Anh nói thế, chờ sau khi mẹ đứa bé trở về nhìn thấy anh nuôi con cẩu thả như vậy thì phải báo cáo như thế nào?” Cô đang cân nhắc đến việc đi mượn Tụ Linh Hồn, xem thử có thể ngưng tụ hồn phách đã biến mất thêm một lần nữa hay không. Hay là chờ đến khi nào cô đạt được tu vi thánh nhân thì lại hỗ trợ? Nếu cô tiếp tục ăn nhất định sẽ đạt được tu vi thánh nhân.
Có giúp một chuyện lớn như vậy, Từ Xuân Thâm nhất định sẽ thường xuyên để cô thưởng thức những giọt máu mỹ vị kia.
Từ Xuân Thâm dám chắc chắn Dương Tam lại đang hiểu lầm điều gì đó.
“Tôi không có con, trước mắt cũng không có mẹ đứa trẻ nào cả.” Về phần tương lai có hay không thì vẫn phải tiếp tục nỗ lực.
Thái độ anh bình tĩnh bắt đầu bắn ra một viên đạn pháo: “Người tôi thích là em.” Nếu vẫn không nói thẳng thì không biết Dương Tam sẽ còn tự bổ não bao nhiêu giả thiết về anh nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo