Có Hà Nhất Phàm mật báo, Dương Tam liền thuận lợi tìm đến đoàn làm phim.

Cô lấy đồ vật trong không gian ra, sau đó gọi điện thoại cho Hà Nhất Phàm. Công tác an ninh của đoàn làm phim rất nghiêm ngặt, từ khi bắt đầu bấm máy đã rất thần bí, từ chối các cuộc phỏng vấn của giới truyền thông. Vì để tránh paparazzi trà trộn vào, những người không liên quan muốn ra vào đều cần tiến hành kiểm tra. Vị trí hiện tại của đoàn làm phim cũng thuộc địa phận núi Cửu Nguy, nhưng lại là khu vực mà Từ Xuân Thâm đã mua lại. Xem ra là Từ Xuân Thâm tạm thời cho đoàn làm phim mượn làm bối cảnh.

Bởi vì lo lắng Dương Tam bị người khác ngăn cản, nên Hà Nhất Phàm liền tự mình ra cửa đón cô.

Anh ta nhìn thấy hai chiếc thùng, cười nói: “Cô còn mang theo quà đến à?”

Dương Tam hợp tình hợp lý nói: “Không phải đã nói là đến thăm ban hay sao, đương nhiên là phải mang theo chút quà rồi.”

Tuy rằng Hà Nhất Phàm biết rõ sức lực của Dương Tam, nhưng bản thân anh ta vẫn rất phong độ thân sĩ, trực tiếp ôm hai cái thùng lên, ước lượng một chút rồi thuận miệng hỏi:

“Trong này đựng cái gì vậy? Khá nặng đấy.”

Những nghệ sĩ khác đến thăm ban đều chuẩn bị đồ uống, đồ ăn vặt này nọ. Bất quá những người đó cơ bản đều giao cho trợ lý, nào có ai giống như Dương Tam một mình mang đồ đến đây.

Dương Tam nói: “Dâu tây và anh đào.”

Hà Nhất Phàm nghe vậy đôi mắt liền phát sáng, hai loại quả này ở cửa hàng cửa là đặc sản Dương Tam vô cùng nổi tiếng. Nhờ có Từ Xuân Thâm mà anh ta cũng được hưởng ké một ít. Chỉ cần nhớ lại hương vị kia, miệng liền không tự giác tiết ra nước bọt.

Nhất thời anh ta cảm thấy đồ vật trên tay không nặng chút nào, cho dù có thêm một trăm cân thì anh ta vẫn có thể vác được!

Dương Tam thuận lợi đi theo Hà Nhất Phàm vào đoàn làm phim.

Bên trong đúng lúc đang quay một phân cảnh do nam chính và nữ phụ đối diễn với nhau.

Diễn viên đóng vai nữ phụ là Phương Nghiên, dung mạo thanh thuần mang theo chút quý khí, là một tiểu hoa mới nổi gần đây. Nghe nói cô ta bối cảnh bất phàm, bởi vậy mới có thể thuận lợi lấy được nhân vật nữ phụ trong tác phẩm này, suất diễn không ít. Tuy rằng, kỹ thuật diễn xuất của cô ta không thể so với Từ Xuân Thâm nhưng vẫn có thể theo kịp tiết tấu của đối phương, là người có kỹ thuật xuất chúng trong nhóm người mới.

Cảnh này quay đi quay lại bảy tám lần mới qua. Đạo diễn tuyên bố cho mọi người tạm thời nghỉ ngơi, hôm nay ngay từ sáng sớm đã bắt đầu quay, thể lực của hắn có chút không chống đỡ nổi.

Chờ sau khi hoàn tất các cảnh quay, Phương Nghiên liền nở nụ cười, đang muốn cảm ơn Từ Xuân Thâm đã giúp đỡ cô ta, nhưng chưa kịp mở miệng thì Từ Xuân Thâm đã nhấc chân rời đi, khí thế vốn lạnh lẽo liền thu liễm lại, trên mặt còn hiện ra ý cười.

Tính cách Từ Xuân Thâm nội liễm, dù mỉm cười cũng mang vẻ nhàn nhạt như một bức tranh thủy mặc, nhưng dù là bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được tâm trạng của anh hiện đang vô cùng vui vẻ. Phương Nghiên cứ như vậy nhìn Từ Xuân Thâm nở nụ cười đi đến bên cạnh người con gái khác - Dương Tam.

Tuy rằng Dương Tam không phải minh tinh, nhưng luôn có thể dựa vào những câu chuyện không thể giải thích được mà lên hot search, cảm giác tồn tại trên mạng chuẩn cmnr, không hề thua kém những minh tinh hạng A. Ngẫu nhiên đăng một bài lên Weibo, chẳng bao lâu đã có mấy vạn bình luận, hoàn toàn không cần mua thủy quân.

“Em đã đến rồi.”

Dương Tam gật gật đầu: “Tôi tới thăm đoàn làm phim, thuận tiện mang theo chút trái cây đến đây.” Đây chính là ăn quả nhớ kẻ trồng cây, đã ăn hoa quả của cô thì sau này phải giúp cô nghiên cứu cách gieo trồng bàn đào và nhân sâm.

Ý cười trên mặt Từ Xuân Thâm càng sâu, hiển nhiên là vô cùng cao hứng. Bất kể Dương Tam vì nguyên nhân gì mà đến đây, chỉ cần có thể nhìn thấy cô thì anh đã rất vui mừng.

Dương Tam đưa tay lên sờ sờ mặt, nhìn thấy Từ Xuân Thâm vì chuyện cô đến thăm ban mà rất vui vẻ, trong lòng cô tự nhiên có chút chột dạ. Đồng thời, cô cũng không thể không thừa nhận, Từ Xuân Thâm cười rộ lên thật sự rất đẹp, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Để thoát khỏi sự chột dạ này, cô liền mở nắp thùng ra, cầm lấy dâu tây đưa cho Từ Xuân Thâm: “Anh nếm thử dây tây đi, tôi đã chọn ra những trái to nhất đấy.”

Kỳ thật không hề có việc này, nhưng Dương Tam vẫn mặt dày khoe khoang.

Từ Xuân Thâm cũng không nhận lấy quả dâu tây, thay vào đó liền khẽ cúi đầu, trực tiếp cắn quả dâu trong tay cô, thần sắc tự nhiên, phảng phất như đây chỉ là chuyện rất bình thường.

Dương Tam ngày thường đã quen với một Từ Xuân Thâm như vậy, nên cũng không cảm thấy hành động của anh có gì khác thường.

Chỉ là hình ảnh này trong mắt người khác lại có thêm vài phần thân mật khó có thể diễn tả thành lời.

Nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều lộ ra vẻ mặt bát quái. Phải biết người này chính là Từ Xuân Thâm, trong mắt mọi người anh là một đại thần ôn hòa nhưng lại xa cách, khi ở chung với mọi người luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Lúc này lại thản nhiên thân mật với người khác phái.

Dương Tam tiếp tục lấy anh đào ra.

Hà Nhất Phàm vô cùng tự giác đứng một bên, cầm dâu tây tự mình thưởng thức, trong lòng thuận tiện khinh bỉ những người khác một chút: Mới như vậy mà đã ngạc nhiên, nếu bọn họ nhìn thấy cả ngày Từ Xuân Thâm đều xuống bếp vì Dương Tam, đến lúc đó chắc hẳn tròng mắt sẽ rơi rụng đầy đất.

Một màn này đối với Phương Nghiêm quả thật vô cùng chói mắt. Cô ta vất vả lắm mới lấy được nhân vật này, mục đích chính là tiếp cận Từ Xuân Thâm, kết quả nửa đường lại nhảy ra một đối thủ cạnh tranh thực lực vô cùng mạnh.

Cô ta hít sâu một hơi, tiến lên phía trước, lấy tư thái tiếp đãi khách, nói: “Hoan nghênh cô đến đoàn làm phim, bất quá nhiệm vụ của chúng tôi rất nặng nề, người ngoài đến e là sẽ quấy rầy Từ đại thần.”

Dương Tam dùng ánh mắt ra hiệu: Tôi quấy rầy anh sao?

Sắc mặt Từ Xuân Thâm bình tĩnh, nói: “Cô ấy không phải người ngoài.”

Mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến sắc mặt của Phương Nghiên tái nhợt.

Ánh mắt thanh lãnh của Từ Xuân Thâm dừng lại trên người Phương Nghiên: “Địa điểm quay phim hiện tại chính là địa bàn của Dương Tam. Cô ấy mới là chủ nhân thực sự.”

Dương Tam tự hỏi một chút, cảm thấy nói như vậy cũng không sai. Chờ cô kiếm thêm một tỷ nữa, địa bàn này sẽ lại thuộc về cô. Chín bỏ làm mười, hiện tại cũng xem như là của cô.

Cô cũng không phải kẻ ngốc, làm sao không phát hiện ra địch ý mơ hồ của Phương Nghiên. Lễ thượng vãng lai, người không phạm ta ta không phạm người chính là nguyên tắc của Dương Tam.

Cô khẽ nâng cầm, nói: “Không có sự đồng ý của tôi, cô cũng xem như là tự ý xông vào nhà dân. Hoặc là cô tự mình rời đi, hoặc là để tôi đá cô ra ngoài.”

0.13331 sec| 2406.82 kb