Dương Tam lấy ra một chiếc khăn tay ra, gạt lệ: “Người nuôi nấng con nhiều năm như vậy, con dùng nội đan hồi báo cho con riêng của người cũng là lẽ đương nhiên. Con sẽ làm thật tốt nhiệm vụ thế thân của mình.”

Thân thể Trấn Nguyên Tử run run, chủ yếu là vì bị chọc tức. Ông cảm thấy đầu mình hiện đang phình to ra, không biết nên giải thích như thế nào cho Dương Tam hiểu. Bọn họ đã sớm thề với Thiên Đạo, không thể nói cho Dương Tam biết nguyên nhân thật sự.

“Bánh Bao Thịt không phải con riêng của ta.” Mất nửa ngày sau ông mới nghiến răng nghiến lợi thốt lên câu này.

“Vậy đó là cháu ngoại trai của người sao? Người không cần nói nữa, con thật sự không trách người. Người có con cháu thân cận cũng là chuyện bình thường, con… con chỉ cảm thấy trong lòng có chút khổ sở mà thôi.” Cô cúi đầu, đôi mắt sưng đỏ, dáng vẻ không khác gì một tiểu đáng thương bị đối xử khắc nghiệt.

Cô nghẹn ngào nói: “Chỉ là nội đan đã mất, thân thể con cũng phải chịu tổn thương. Con chỉ muốn ba củ nhân sâm cùng một quả bàn đào để bù đắp một chút tổn thương này mà thôi.”

Tổn thương gì đó căn bản không hề tồn tại, bất quá đây chính là cơ hội tốt để tống tiền sư phụ.

Dương Tam cân nhắc trong kho của sư phụ hiện cũng chỉ còn mười củ nhân sâm, cô cũng không ra tay quá tàn nhẫn, chỉ lấy ba củ mà thôi.

Trấn Nguyên Tử vốn đang rất đau đầu, nghe thấy ba củ nhân sâm, lập tức lấy lại lý trí, đáy mắt xuất hiện một mạt suy nghĩ sâu xa. Mấy lời kịch khóc lóc sướt mướt vừa rồi căn bản không phải phong cách của Dương Tam, chỉ sợ ba củ nhân sâm kia mới là nguyên nhân thật sự của lần khóc lóc kể lể này.

Lấy tính cách của Dương Tam, con bé không có khả năng biên soạn ra một câu chuyện hợp lý như vậy, hẳn là có người đã dạy nó.

Đối với Trấn Nguyên Tử, đồ đệ của ông không ngoan chắc chắn là do bị người khác dạy hư.

Ông trầm giọng hỏi: “Ai dạy con mấy lời này?”

Dương Tam cầm khăn tay ngăn không để nước mắt rơi xuống, khóc lâu như vậy đúng thật là có chút mệt mỏi. Bị sư phụ bất ngờ hỏi một câu, cô có chút ngẩn ra, lắc đầu:

“Không có ai dạy con, những câu đó đều là lời thật lòng của con.”

Cô sẽ không dễ dàng khai ra Từ Xuân Thâm! Ba củ nhân sâm này đều nhờ vào Từ Xuân Thâm đấy!

Trấn Nguyên Tử quyết đoán nói: “Bốn củ nhân sâm thêm một quả bàn đào.” Cùng lắm thì ông vác cái mặt già này lên thiên đình xin một quả bàn đào.

Dương Tam dao động, nuốt nuốt nước miếng, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt lời đề nghị hấp dẫn này: “Thật sự là không có ai cả, con thật sự rất ủy khuất, rất khổ sở.”

Cô cảm thấy bản thân mình vô cùng nghĩa khí, đến lúc này vẫn chưa khai ra Từ Xuân Thâm.

Trấn Nguyên Tử hiếu rất rõ tính tình của đồ đệ nhà mình, tiếp tục tăng giá: “Bốn củ nhân sâm cùng hai quả bàn đào.”

Biểu tình giãy giụa trên mặt Dương Tam ngày càng rõ ràng, tâm trí cô đang giao chiến quyết liệt.

Trấn Nguyên Tử hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Năm củ nhân sâm thêm ba quả bàn đào.”

Chuyến này đúng là mất không ít máu.

Đôi mắt Dương Tam sáng rực lên, nhanh chóng bán đứng Từ Xuân Thâm: “Là Từ Xuân Thâm dạy con!” Âm cuối cao vút chứng minh tâm trạng của cô lúc này - vô cùng tốt. Có nhiều thức ăn ngon như vậy, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã vô cùng vui vẻ. Đối với Dương Tam, tu vi mất đi thì chỉ cần ăn nhiều một chút là có thể khôi phục lại. Nhưng mỹ thực lại là thứ dễ gặp nhưng không thể cầu.

Từ, Xuân, Thâm!

Trấn Nguyên Tử lẩm bẩm tên người bạn tốt mắng chửi vài chục lần, ông biết ngay mà! Tam nhi nhà ông đơn thuần như vậy, làm thế nào có thể biết được mấy chuyện như con riêng, thế thân gì đó.

Ha ha! Ông sẽ không để Từ Xuân Thâm được yên! Còn dám nhớ thương Tam nhi nhà ông, tưởng bở! Không đào hố cho tên kia ông không phải là Trấn Nguyên Tử!

Trấn Nguyên Tử hít sâu một hơi, nói: “Không nghĩ đến Từ Xuân Thâm lại là hạng người này.”

“Rõ ràng, Bánh Bao Thịt là con riêng của hắn.”

Dương Tam mở to hai mắt: “Sao ạ? Thật vậy sao?”

Trấn Nguyên Tử ha hả nói: “Vì thế ta mới nể mặt người bạn tốt này, giúp hắn chăm sóc Bánh Bao Thịt. Nếu hai người bọn họ không phải cha con ruột, tại sao Bánh Bao Thịt vừa nhìn thấy hắn lại bám dính không buông?”

Dương Tam tự hỏi một chút, nói: “Bánh Bao Thịt cũng rất dính con a.”

Trấn Nguyên Tử nói: “Đó là vì trong cơ thể thằng bé có nội đan của con, đương nhiên sẽ cảm thấy thân cận với con.”

Sắc mặt Dương Tam hoảng hốt: “Thì ra là thế.” Cô khẽ nhíu mày: “Vậy mẹ ruột của Bánh Bao Thịt là ai? Chẳng lẽ hắn vừa là công vừa là thụ?”

Trấn Nguyên Tử nói: “Không biết, lúc ấy sau khi hắn giao Bánh Bao Thịt lại cho tôi thì chưa từng nhắc qua chuyện này, có lẽ bên trong hẳn là một câu chuyện cảm động lòng người.”

Ông nhìn về phía đồ đệ, tha thiết kể: “Vào thời điểm đó có người phỏng đoán hắn chuyển thế là bởi vì tình yêu.”

Trấn Nguyên Tử nỗ lực bôi đen bạn tốt, còn không phải muốn đào hố hay sao? Ai mà không biết? Từ Xuân Thâm kia cũng đã một bó tuổi rồi, đừng hòng nhớ thương tiểu cô nương nhà ông.

Dương Tam thật thà thở dài: “Thật không nghĩ đến hắn là một tình thánh.”

Lúc ấy Ma Vương kia tựa hồ nhận ra Từ Xuân Thâm, gọi anh là Thanh Đế. Thanh Đế - một trong ngũ đế, tuy rằng có rất ít lời đồn, nhưng không một ai có thể phủ nhận địa vị của anh. Một vị đại thần lại lựa chọn vứt bỏ mọi thứ để đầu thai chuyển thế, có thể nhận thấy tình cảm của anh đối với mẹ ruột của Bánh Bao Thịt rất sâu đậm.

Đây là một tình yêu vui buồn lẫn lộn!

Dương Tam không khỏi cảm khái: Ai dám nói thần tiên vô tình cơ chứ?

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, bởi vì đã tống tiền được một nửa số nhân sâm tồn kho của sư phụ, cộng thêm việc nghe được một đống tin tức bát quái, tinh thần cô liền tăng vọt. Cô cũng không hoài nghi lời nói của Trấn Nguyên Tử, dù sao trong cảm nhận của cô sư phụ là một người đức cao vọng trọng, tiên phong đạo cốt, sao có thể bôi nhọ bạn tốt của mình cơ chứ? Kiếp trước Thanh Đế đã tự mình phó thác con riêng cho sư phụ, có thể thấy được quan hệ giữa hai người bọn họ thật sự rất tốt.

Cô nhớ hình như sư phụ đã từng nói qua, cô có thể thuận lợi xuất thế là nhờ có Thanh Đế.

Giờ khắc này, Dương Tam đã sắp xếp logic của bản thân một cách rõ ràng.

Thì ra là thế.

Khẳng định là hai người bọn họ đã thực hiện giao dịch, Từ Xuân Thâm giúp Dương Tam xuất thế, sư phụ lại dùng nội đan của Dương Tam giúp Bánh Bao Thịt được sinh ra.

Đúng vậy, suy nghĩ này rất hợp lý.

0.97060 sec| 2401.617 kb