Đoàn làm phim.

Gương mặt xinh đẹp của Phương Nghiêm xị xuống, dáng vẻ giống như có người thiếu nợ cô ta vài trăm triệu vậy. Sau khi hai người Từ Xuân Thâm và Dương Tam rời đi, cả người cô ta giống như phát hỏa, động một chút liền bốc cháy. Những người khác ai cũng tránh xa cô ta ba bước, tránh để vô duyên vô cớ liền bị mắng chửi một trận.

Từ nhỏ Phương Nghiên đã được sủng ái, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Từ Xuân Thâm là thất bại duy nhất trong đời cô ta, bởi vì không chiếm được nên càng thêm cố chấp. Cô ta vốn tự an ủi bản thân, Từ Xuân Thâm đối với ai cũng đều lạnh nhạt xa cách, cô ta vẫn còn cơ hội. Nhưng sự xuất hiện của Dương Tam đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của cô ta. Hóa ra Từ Xuân Thâm cũng có một mặt dung túng ôn nhu như vậy. Mặc dù cô ta bực bội trong lòng, nhưng ở trước mặt Dương Tam, cô ta cũng không dám bày sắc mặt, sợ lại đi du lịch một lần nữa.

Nghĩ đến trải nghiệm kia, sắc mặt Phương Nghiên liền trở nên tái nhợt, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cô ta bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, dù Dương Tam thần thông thì làm thế nào có thể địch lại vũ khí công nghệ cao cơ chứ? Những thần côn đại sư như Dương Tam ở trước mặt nhân vật chính trị vẫn phải thu liễm cái gọi là ngạo khí của cao nhân.

Ở Hoa Hạ, quyền lực mới là thứ đứng đầu. Mà thứ này vừa đúng lại là ưu thế của cô ta.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, cô ta liền hưng phấn chạy về phòng, gọi video call cho anh trai Phương Mộ.

Sau một hồi làm nũng, Phương Nghiêm mới nói ra ý đồ của bản thân với anh trai: “Anh, em muốn mua lại núi Cửu Nguy.”

Bây giờ Dương Tam đắc ý như vậy còn không phải vì nơi này là địa bàn của cô sao? Chờ sau khi cô ta mua lại nơi này, để xem Dương Tam làm thế nào thị uy trước mặt cô ta, đến lúc đó cô ta cũng muốn đuổi Dương Tam ra ngoài.

“Núi Cửu Nguy sao? Em đợi một chút, để anh điều tra xem ngọn núi này thuộc về ai?”

Một lát sau, gương mặt của Phương Mộ lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình di động: “Núi Cửu Nguy kia là của người khác rồi, em đừng đánh chủ ý lên nơi đó. Anh thấy còn có một vài nơi khác khá tốt.”

Phương Nghiên khó chịu: “Em chỉ muốn ngọn núi của Dương Tam. Cô ta chỉ là một thần côn, sao có thể đối nghịch với Phương gia chúng ta?”

Phương Mộ tức giận nói: “Em thật sự muốn nhắm về phía cô ấy sao? Đừng nói là Phương gia chúng ta, dù mười Phương gia cộng lại cũng không phải đối thủ của cô ấy. Đến cả ông nội ở trước mặt cô ấy cũng phải cung cung kính kính. Em cho rằng cô ấy là hạng người vô danh tiểu tốt có thể dễ dàng trêu chọc hay sao?”

“Được rồi, sau khi em kết thúc các cảnh quay thì lập tức về nhà ngay, miễn gây ra tai họa cho gia đình chúng ta.” Kế tiếp Phương Mộ liền dành ra nửa giờ để giáo dục em gái, năm lần bảy lượt dặn dò cô ta đừng xuất hiện xung quanh Dương Tam, kẻo chọc giận đến cô.

Sau khi cúp điện thoại Phương Nghiên liền có chút mờ mịt. Như thế này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô ta.

Có thể khiến anh trai thể hiện thái độ như vậy, chẳng lẽ Dương Tam là con gái của ông lớn nào hay sao?

Phương Nghiên không khỏi cả kinh.

Dương Tam còn chưa biết Phương Nghiên đã tự bổ não cho cô một thân phận “tiểu công chúa”, dù biết thì cô cũng sẽ khịt mũi coi thường. Phàm nhân không có phúc phận làm cha của cô đâu.

Bây giờ lực chú ý của cô đều dồn vào hạt giống nhân sâm cùng với bàn đào.

Hai ngày nay, cô và Từ Xuân Thâm thay phiên nhau sử dụng linh lực để thúc giục hạt giống, sau khi gieo trồng vào trong đất còn dùng Cam Lộ tưới lên.

Chỉ là mấy hạt giống này không có dấu hiệu muốn nảy mầm, giống như đã chết vậy.

Tuy rằng biết khả năng mấy hạt giống này nảy mầm rất thấp, nhưng đối mặt với hiện thực này Dương Tam thật sự không vui. Bất quá, sau khi buồn bực qua đi, cô lại tiếp tục cổ vũ bản thân.

Cô là quả Kiến Mộc cũng có thể xuất thế, chẳng lẽ muốn chăm sóc nhân sâm và bàn đào còn khó hơn Kiến Mộc sao?

Dương Tam ngẩn ra một chút, bắt lấy một linh cảm vừa lóe lên.

Cô cắt một đường trên đầu ngón tay, nhỏ máu lên những hạt giống.

Hạt giống vốn trầm tĩnh liền có phản ứng.

Dương Tam lập tức trở nên kích động: “Như thế này có được xem là động thai không?”

Từ Xuân Thâm đỡ trán: “Đương nhiên là không.”

Dương Tam nhìn hạt giống với ánh mắt đầy chờ mong, kết quả hạt giống này chỉ có chút phản ứng, sau đó liền không còn động tĩnh gì nữa, quả thật chính là lừa gạt tình cảm của cô.

Tức giận a!

Từ Xuân Thâm như suy tư gì đó, cũng cắt đầu ngón tay, nhỏ máu lên trên hạt giống.

Sau khi hạt giống được máu của Từ Xuân Thâm ôn dưỡng liền nứt ra một cái mầm nho nhỏ.

Thành công rồi!!

Dương Tam phảng phất như có thể thấy được tương lai tốt đẹp phía trước, cô có thể thỏa thích ăn nhân sâm và bàn đào đến no căng bụng, bởi vậy liền vui vẻ ngâm nga một bài hát. Chỉ cần tiếp theo chăm sóc thật tốt là có thể chờ ăn rồi.

Khóe môi Từ Xuân Thâm cong cong, nói: “Cảm giác bọn chúng có điểm giống con của chúng ta vậy.”

Dù sao những hạt giống này có thể nảy mầm cũng đều nhờ có máu của anh với Dương Tam, nên Từ Xuân Thâm không khỏi nảy sinh liên tưởng như vậy.

Dương Tam lắc đầu như trống bỏi: “Em không có con cái như vậy đâu! Tương lai em còn muốn ăn chúng nó!” Bất luận nói cái gì, cô cũng sẽ không chấp nhận tầng quan hệ này.

Tròng mắt cô xoay chuyển, sau đó hai lúm đồng tiền lại xuất hiện: “Bất quá nếu anh thích chúng nó, em cũng không ngại nhận chúng nó là con trai và con gái nuôi! Hổ dữ không ăn thịt con, nên sau này anh cũng không thể ăn chúng nó!”

Rất tốt, tất cả chỗ này đều là của một mình cô!

Từ Xuân Thâm mạnh mẽ bị ép nhận vài người con: “…”

Anh xoa xoa huyệt thái dương, làm như không có chuyện gì, nói: “Không có việc gì, em có thể ăn luôn phụ thân của mình, anh đây ăn mấy đứa con cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Là một người bạn trai, anh phải nỗ lực lấy em làm gương.”

Lúc Dương Tam ăn di hài của Kiến Mộc thật sự không có chút bóng ma tâm lý nào.

Nụ cười của cô dần tắt, sâu kín nói: “Em biết rồi, đàn ông đều là móng heo, có được đến tay liền không biết quý trọng!” Rõ ràng trước kia đã nói sẽ không tranh giành với cô.

0.84182 sec| 2398.164 kb