Tôn Lăng ít nhiều gì cũng có quen biết mấy người trong giới, rất nhanh liền thông qua một vài khách quen trước đây của Dương Tam mà tìm đến cô.
Ngay từ đầu Dương Tam còn làm bộ làm tịch, tỏ vẻ gần đây tâm tình không tốt, không muốn làm việc.
Trong khoảng thời gian này cô và Mạnh Bà đã nghiên cứu không ít thứ. Chưa đầy một tháng nữa sẽ đến trung thu, Mạnh Bà đang khiêu chiến với đủ loại bánh trung thu. Chờ sau khi cô ấy thành công, Dương Tam sẽ tổ chức rút thăm trúng thưởng trên Weibo, “tạo phúc” cho đông đảo fans hâm mộ.
Tuy rằng những món ăn do Mạnh Bà làm ra có hương vị một lời khó nói hết, nhưng nếu có thể nhẫn nại ăn hết, chắc chắn sẽ có lợi đối với thân thể. Mặc dù chưa chắc là có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng ít nhiều gì cũng có thể giúp thân thể khỏe mạnh.
Lúc cô đang xúi giục Mạnh Bà xử lý thêm nhiều nguyên liệu hắc ám khác, Tôn Lăng lại một lần nữa cầu đến cửa.
Lầy này hắn ta trực tiếp ra giá hai ngàn vạn.
Từ mức giá xa xỉ này có thể thấy được hắn ta đã bị những nữ quỷ kia trả thù đến sứt đầu mẻ trán. Hiện tại những người trong giới, không ai không biết lần gần đây trong nhà Tôn Lăng bị ma ám, khiến hắn suy sụp tinh thần, còn trở thành trò cười cho không ít người.
Lại nói tiếp, trong khoảng thời gian Dương Tam cự tuyệt Tôn Lăng, tuy rằng hắn cũng đã tìm đến đại sư khác, ngay cả Lăng Tiêu đạo trưởng tiếng tăm lẫy lừng hắn cũng đã tìm đến; nhưng mọi thứ đều vô dụng, những lá bùa hộ mệnh mà Lăng Tiêu đạo trưởng cho hắn căn bản không thể ngăn cản đám quỷ hồn kia. Tốt xấu gì đám quỷ này cũng đã được Mạnh Bà buff qua, hòa thượng đạo sĩ bình thường căn bản không thể động đến bọn họ. Mấy người Lăng Tiêu đạo trưởng nhiều nhất cũng chỉ có thể chuẩn bị cho Tôn Lăng mấy lá bùa hộ mệnh, bọn họ cũng sẽ không làm trái lương tâm đánh đám quỷ hồn này hồn phi phách tán. Dù gì những cô gái này đều là người đáng thương, làm vậy cũng chỉ muốn đòi lại công đạo cho bản thân mà thôi.
Dương Tam vẫn cự tuyệt như cũ, chờ Tôn Lăng tăng giá lên đến ba ngàn vạn, cô mới miễn cưỡng đáp ứng. Kiếm được một đơn hàng như vậy, cả tháng tới cô không cần làm gì nữa.
Dương Tam ấn định thời gian là vào ngày 10 tháng 8, trong khoảng thời gian này đúng lúc là tháng cô hồn, địa phủ sẽ cấp ngày nghỉ phép cho những quỷ hồn có biểu hiện tốt, để bọn họ có thể đến nhân gian đi dạo một chút. Những người bị hại kia cũng có người thân bạn bè ở địa phủ, chỉ cần chào hỏi một tiếng chắc chắn sẽ có nhiều quỷ hồn chạy đến Tôn gia làm ầm ĩ một trận.
Khi Dương Tam đáp ứng việc này, đầu dây bên kia điện thoại liền truyền đến một tiếng nghẹn ngào, có thể nhận thấy Tôn Lăng đích xác đã bị giày vò quá sức.
Tuy nhiên, Dương Tam chẳng hề đồng tình với hắn, bởi những thứ này đều do hắn ta tự tìm. Người đáng thương thật sự chính là những người bị hại kia.
Hôm nay là ngày 10 tháng 8, tài xế nhà họ Tôn đã sớm đứng trước cửa tiểu khu chờ Dương Tam. Nếu không phải Dương Tam đã bày trận pháp quỷ đả tường trước cửa nhà để người ngoài không thể đi vào thì đã sớm chờ trước cửa.
Dương Tam ngủ đến mười giờ hơn mới tỉnh giấc, lúc đi xuống, mặc dù tài xế chờ đã lâu cũng không có nửa điểm oán giận, cung kính mời cô lên xe.
Sau khi ngồi xe hai tiếng, Dương Tam đã đến nhà họ Tôn. Nơi này nằm ở khu vực đắt nhất trung tâm thành phố, nghe nói đến tận 30 vạn một mét vuông. Đối với Dương Tam, giá cả này không khác gì cướp tiền người khác
Cửa lớn mở ra, sau khi Tôn Lăng nhìn thấy cô thì xúc động giống như nhìn thấy người thân, hốc mắt đều phiếm hồng, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Trên ti vi, tuy rằng Tôn Lăng bụng bia nhưng cũng miễn cưỡng xem như là phong độ nhẹ nhàng. Nhưng hiện tại Tôn Lăng gầy đến mức khó có thể nhận ra, phảng phất như một cơn gió cũng thể thổi ngã hắn.
Chân trái của hắn còn đang bó thạch cao, khoảng thời gian trước hắn bị một con quỷ đẩy ngã xuống từ cầu thang, gãy xương tại chỗ.
Dương Tam nhìn xung quanh một vòng, trong mắt mang theo ý cười, hiện tại ở Tôn gia ít nhất cũng phải có hơn mười quỷ hồn. Những quỷ hồn này cũng không muốn bởi vì Tôn Lăng mà tay dính mạng người, ảnh hưởng đến việc đầu thai ở kiếp sau, nếu không Tôn Lăng chưa chắc đã giữ được tính mạng.
“Dương đại sư, làm ơn cứu tôi.” Ngữ khí Tôn Lăng không giấu được sự khẩn cầu, đây chính là hy vọng cuối cùng của hắn. Mỗi một vị đạo sĩ đến nhà hắn, khi nhìn thấy mấy con quỷ kia đều lắc đầu, bảo hắn nên chuẩn bị tốt hậu sự.
Dương Tam thong thả ung dung nói: “Hiện giờ nhà ông âm thịnh dương suy, có không ít nữ quỷ, chẳng lẽ trước đây ông trêu chọc nợ đào hoa hay sao?”
Dương Tam nào có chuyện không biết những quỷ hồn này, chuyện này vốn dĩ là do cô với Mạnh Bà an bài, bất quá chỉ cố ý châm chọc Tôn Lăng mà thôi.
Tôn Lăng lắc đầu: “Tôi nào dám nháo ra mạng người cơ chứ.” Hắn ta tạm dừng một chút, nói:
“Trong mộng những quỷ hồn này nói tôi đã hại chết bọn họ, tôi cũng không biết tại sao lại như thế này. Liệu có phải là có hiểu lầm gì hay không?”
Âm thanh của một nữ quỷ tràn ngập oán độc: “Hiểu lầm? Không có hiểu lầm gì hết. Ngươi hại chết ta thì đừng được sống yên ổn.”
Tuy rằng Tôn Lăng không thể nhìn thấy nữ quỷ này nhưng lại có thể nghe được âm thanh, thân mình hắn run rẩy kịch liệt, dáng vẻ cầu xin nhìn về phía Dương Tam.
Dương Tam không nhanh không chậm nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, chỉ cần ông trả hết món nợ đã thiếu bọn họ, hẳn là bọn họ sẽ không tiếp tục dây dưa với ông. Tôi cảm thấy bọn họ đều rất dễ nói chuyện.”
Tôn Lăng suýt chút nữa thì hộc máu: Biến hắn thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này mà gọi là dễ nói chuyện hay sao?
Dương Tam nhìn ra suy nghĩ của hắn, nhẹ nhàng cười: “Ông còn sống đã nói lên giới hạn cuối cùng của bọn họ. Ông không nhìn thấy bọn họ, cũng không có phương thức nói chuyện với bọn họ, vậy để tôi giúp ông mở thiên nhãn, để ông có thể nhìn thấy những quỷ hồn này.”
Tôn Lăng do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Hắn rất muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Hắn không khỏi cảm thấy Dương Tam thật sự có bản lĩnh, những đại sư khác sao có thể giúp hắn nhìn thấy những quỷ hồn này cơ chứ.
Chỉ là sau khi mở thiên nhãn, lập tức Tôn Lăng cảm thấy vô cùng hối hận.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo