Dương Tam ủy khuất, cảm thấy lợi ích của bản thân bị xâm phạm.
Từ Xuân Thâm chỉ có thể bảo đảm với cô: “Tất cả đều là của em.” Tuy rằng anh đã sớm biết địa vị của mình thua xa mỹ thực, nhưng lúc phải đối diện với hiện thực, trái tim vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Người mình thích, dù hộc máu đến đâu cũng chỉ có thể nhận thua.
Dương Tam thấy thái độ nhận tội ngoan ngoãn của anh liền muốn cho thêm chút ngon ngọt: “Sau này em sẽ đưa cho anh thêm một chút dâu tây cùng anh đào a, đúng rồi, còn có dưa hấu nữa! Gần đây em chuẩn bị cải tạo giống dưa hấu!”
Bảo đảm lứa dưa hấu sắp tới vừa to lại vừa ngọt. Nếu chỉ có hai loại quả thì quá đơn điệu, phải cải tạo thêm giống mới.
Khóe môi Từ Xuân Thâm nhếch lên: “Được.”
Dương Tam ho khan một tiếng, nói: “Đến lúc đó em sẽ để anh trúng thưởng.”
Cô cảm thấy Từ Xuân Thâm quả thật thiệt thòi hơn cô rất nhiều, nhưng nếu muốn cô dùng nhân sâm và bàn đào đổi lấy loại trái cây khác, dù nói thế nào thì cô cũng không vui. Xét thấy trong lòng có chút áy náy nho nhỏ, Dương Tam kéo kéo tay áo anh:
“Anh thích ăn loại trái cây gì? Sau này em sẽ thử cái tạo giống xem sao. Em sẽ mang theo notebook của sư phụ lại đây.”
Kỳ thật Từ Xuân Thâm cũng không đặc biệt thích ăn thứ gì, chỉ là nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Dương Tam đang nhìn anh, anh thật không muốn tùy tiện trả lời lấy lệ.
“Vậy thì quả xoài với quả vải đi.” Quả xoài và quả vải thì anh đều có thể chấp nhận.
Dương Tam nắm tay, hạng mục cải tạo tiếp theo của công ty sau dưa hấu chính là quả xoài và quả vải!
Sau đó cô chờ mong nhìn về phía Từ Xuân Thâm: “Lễ thượng vãng lai, có qua có lại, anh cũng phải chiếu cố nhân sâm và bàn đào thật tốt nhé.”
Từ Xuân Thâm: “...” Hóa ra là đào sẵn cái hố chờ anh nhảy xuống.
Rất tốt, quả nhiên là Dương Tam.
Mấy ngày nghỉ của Từ Xuân Thâm thấm thoát trôi qua, một lần nữa phải quay lại đoàn làm phim để hoàn thành các cảnh quay còn lại. Dù sao cũng ở cùng một ngọn núi, muốn gặp mặt cũng rất dễ dàng.
Trong lòng Dương Tam hiện tại chỉ có mười hai cái mầm cây nho nhỏ này, vẫy vẫy tay ý bảo anh cứ đi trước, chẳng thèm liếc mắt một cái.
Điều khiến cô không vui chính là, sau khi mấy hạt giống này nảy mầm liền không có bất kỳ động tĩnh gì nữa; ba ngày sau, mấy chồi non xanh mơn mởn đột nhiên bị ố vàng, đây là dấu hiệu cây sắp chết non.
Dương Tam có chút hoảng loạn, tất cả đều đã nảy mầm, nếu chết hết thì cô không thể nào chấp nhận được.
Sau khi Từ Xuân Thâm kết thúc cảnh quay cũng chạy đến xem tình huống thế nào. Anh khẽ nhíu mày, ngữ khí có chút chần chờ:
“Có phải chúng ta cần tiếp tục dùng máu để nuôi dưỡng nó hay không?”
Anh mơ hồ nhớ ra, lúc trước anh không chỉ dùng linh lực để nuôi dưỡng hạt giống của Kiến Mộc mà còn phải dùng cả máu tươi.
Dương Tam khẽ cắn môi, nói: “Thử dùng máu khác trước xem sao.”
Cô lấy ra máu của các chủng tộc khác được cất giữ trong không gian, máu Ma Vương, máu Kỳ Lân, máu Long tộc… Cái gì cần có cũng đều có.
Dương Tam lấy ra từng món đồ mà bản thân trân quý. Cho dù chỗ máu này quý nhưng cũng không thể quý giá bằng nhân sâm và quả bàn đào. Dương Tam đổ máu tươi xuống, ngồi im bất động nhìn chằm chằm động tĩnh.
Tuy rằng có chút hiệu quả, nhưng hiệu quả ấy lại không rõ ràng, hơn nữa cũng chỉ có thể kéo dài một đoạn thời gian ngắn.
Cuối cùng Dương Tam chỉ có thể dùng máu của cô và Từ Xuân Thâm. Lấy máu của cô còn chưa tính, vậy mà còn phải dùng đến máu của Từ Xuân Thâm, đó chính là đoạt đồ ăn với cô a.
Vẻ mặt Dương Tam không đành lòng nhìn máu của Từ Xuân Thâm nhỏ xuống hạt giống, lòng đau như dao cắt.
Trong lòng Từ Xuân Thâm mềm nhũn, nói: “Thật ra anh không đau chút nào.” Hiện tại năng lực tự chữa khỏi của anh rất mạnh, một chút vết thương râu ria này không đáng ngại.
Vẻ mặt Dương Tam buồn bực: “Anh trích nhiều máu như vậy, tháng này hẳn là em không thể nếm thử chút nào.”
Cô oán hận nhìn những mầm cây này, nếu bọn chúng không trưởng thành thật tốt, đến lúc đó cô nhất định sẽ xào lên ăn hết.
Từ Xuân Thâm: “…”
Được rồi, là do anh tự mình đa tình.
Có lẽ là do máu của Dương Tam và Từ Xuân Thâm thật sự hữu dụng, hoặc có lẽ là do oán niệm của Dương Tam đã linh nghiệm, mấy ngày kế tiếp những mầm non này sinh trưởng vô cùng khỏe mạnh, giúp Dương Tam mỗi ngày chăm sóc thở phào nhẹ nhõm.
Ngày mười hai tháng mười, cô theo thường lệ đi thăm nom tình hình sinh trưởng của mấy mầm cây này, lại phát hiện ra có điểm không thích hợp. Ôi? Thiếu mất một gốc cây? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Dương Tam đã thiết lập kết giới xung quanh khu đất này, nếu có người từ bên ngoài tiến vào, Dương Tam không có khả năng không phát hiện ra. Với bản lĩnh hiện tại của cô, trừ phi là do thánh nhân xuất thủ. Nhưng thánh nhân sẽ không thể làm ra chuyện nhàm chán như thế này.
Bất quá Dương Tam cũng thả vài hạt giống ký ức ở nơi này, cô bóp nát hạt giống, những chuyện đã từng xảy ra ở nơi này liền hiện ra trước mắt cô.
Ban đêm, lúc ánh trăng sáng tỏ, mầm cây to khỏe nhất kia trực tiếp nuốt một trong những mầm cây yếu nhất bên cạnh. Động tác nuốt kia không biết vì sao nhìn qua có chút quen mắt.
Dương Tam lâm vào trầm tư, khóe miệng giật giật: Đương nhiên là quen mắt rồi, ngày thường khi cô ăn uống cũng chính là như vậy. Không nghĩ đến mầm kia rất biết học tập, hơn nữa nó cũng chỉ ăn mầm cây bàn đào.
Tức giận a! Vốn dĩ đã không có nhiều cây lắm mà còn bị ăn mất một gốc cây. Thế nhưng Dương Tam cũng không thể không thừa nhận, nếu nó lớn lên ngày càng khỏe mạnh thì rất có khả năng sẽ trở thành đại thụ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo