Thời điểm hai người rời khỏi Ma giới đã là nửa tháng sau.
Dương Tam cũng lười ngồi máy bay, trực tiếp triệu hoán một đám mây, như vậy còn có tiết kiệm được tiền mua vé máy bay.
Hiện tại là đêm khuya, từng ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời. Khoảng cách giữa bọn họ với bầu trời thật sự rất gần, phảng phất như duỗi tay ra là có chạm đến.
Dương Tam vẫn còn mang thù việc lúc nãy nên không thèm nói chuyện với Từ Xuân Thâm. Nhưng sau khi Từ Xuân Thâm cống hiến cho cô chút máu, cô liền khoan dung độ lượng tha thứ cho anh.
“Tôi vốn còn lo ở độ cao thế này cũng sẽ khiến anh sợ hãi.” Dù sao từ trên đám mây nhìn xuống và từ trên máy bay nhìn xuống là trải nghiệm hoàn toàn khác nhau, bất kỳ lúc nào cũng có cảm giác khủng hoảng lo lắng bị rơi xuống.
Từ Xuân Thâm nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Cũng?”
Dương Tam không ngại kể chuyện của Doãn Văn Giác, cười hì hì nói: “Đúng vậy, lúc ấy cậu ta ở trên hai mây chân đều mềm nhũn ra.”
Từ Xuân Thâm yên lặng ghi nhớ cái tên Doãn Văn Giác. Vào đêm khuya yên ắng như thế này, anh lại nhớ đến lời nói trước khi Ma Vương tan biến, thần sắc bất giác trở nên ngưng trọng.
Dương Tam ngồi bên cạnh anh mi mắt cong cong, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Cô ấy thật sự không thèm để ý chút nào hay sao?
Dương Tam quay đầu, đúng lúc bắt gặp người nào đó đang nhìn cô chằm chằm: “Trên mặt tôi còn dính máu à?”
Cô có chút khẩn trương, sư phụ không thích cô ăn uống đồ sống bừa bãi bên ngoài, ghét bỏ mấy thứ đó không sạch sẽ, nếu bị người nhìn thấy chắc chắn cô sẽ bị răn dạy cằn nhằn một trận. Hơn nữa lần này cô không chào hỏi người một tiếng đã chạy đến Ma tộc, mất tích một khoảng thời gian dài như vậy.
Từ Xuân Thâm tự nhận bản thân rất hiểu Dương Tam, tốt nhất là nên nói thẳng. Anh dứt khoát hỏi: “Em không để tâm lời nói ban nãy của Ma Vương hay sao?”
Dương Tam có chút ngẩn ra, chợt nở nụ cười xán lạn, khóe mắt đuôi mày tràn đầy ý cười:
“Hừ, Ma Vương kia rắp tâm bất lương, muốn châm ngòi ly gián, tôi sẽ không ngốc nghếch nhảy hố như hắn ta mong muốn đâu.”
“Từ nhỏ tôi đã được sư phụ nuôi nấng, sư phụ đối đãi với tôi như thế nào, bên trong có hư tình giả ý hay không tôi là người rõ ràng nhất. Bất quá nếu sư phụ thật sự lấy nội đan của tôi đưa cho Bánh Bao Thịt, vậy thì khẳng định là vì muốn tốt cho tôi.”
Điểm tự tin này cô vẫn có. Do đó cô chẳng thèm để tâm đến những lời nói của Ma Vương.
Tính cách Dương Tam luôn luôn như thế, đã tin tưởng một ai thì sẽ không bao giờ nghi ngờ.
Từ Xuân Thâm thật sự rất thích một Dương Tam như vậy. Thuần khiết, tự tin, giống như một khối bảo thạch không cần điêu khắc, tỏa ra ánh sáng thuộc về bản thân mình, khiến người ta không thể nào bỏ qua, cũng không có cách nào quên được.
Giây tiếp theo, chiếc mũi của Dương Tam khẽ nhăn lại: “Bất quá nếu đây là sự thật thì sư phụ không đúng. Nếu muốn thì ông ấy có thể trực tiếp nói với tôi, chỉ cần hai củ nhân sâm, tôi nhất định sẽ đưa nội đan cho ông ấy, hà tất phải lén lén lút lút như vậy.”
Nếu cô tức giận thì cũng chỉ vì điểm này.
Từ Xuân Thâm nhớ lại trong khoảng thời gian này, Trấn Nguyên Tử cũng góp phần khiến con đường theo đuổi người thương của anh trở nên ngột ngạt hơn không ít, quyết định lễ thượng vãng lai một phen:
“Có lẽ là vì ông ấy tiếc hai củ nhân sâm kia.”
Dương Tam nghe thấy lời này lập tức nổi giận. Sư phụ từng nói Từ Xuân Thâm là bạn tốt kiếp trước của ông ấy, chắc chắn anh rất hiểu sư phụ. Nếu Từ Xuân Thâm đã nói vậy thì hẳn là đúng đến tám chín phần.
Thật sự quá đáng! Ngày thường cô vì muốn ăn nhân sâm mà đấu trí đấu dũng, vô cùng khó khăn, vậy mà sư phụ còn muốn trừ khẩu phần lương thực của cô.
“Không được! Tôi phải trả thù!” Cô nói năng rất khí phách, quay đầu nhìn về phía Từ Xuân Thâm: “Anh sẽ giúp tôi chứ?”
Người trong lòng đã nhỏ giọng thỉnh cầu, ai lại nỡ lòng nào cự tuyệt cơ chứ?
Đương nhiên là Từ Xuân Thâm nguyện ý đào hố.
Trấn Nguyên Tử đang ở nhà uống trà, ngày thường ông thích nhất hương vị trà nhập khẩu, quả thật khiến người ta thư thái.
Trong lòng ông khẽ thở dài: Tuy rằng tu vi của Tam nhi ngày đi ngàn dặm, tiến vào Ma giới muốn an toàn rút lui cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng người làm sư phụ như ông vẫn không nhịn được mà nhọc lòng. Mặc dù ông đã nhìn thấy rất nhiều đồ đệ từ nhỏ lớn lên bên mình, nhưng lại không có một ai khiến ông nhọc lòng giống như Dương Tam.
Thời điểm cảm nhận hơi thở của Dương Tam đang dần tiến đến, tuy rằng sắc mặt Trấn Nguyên Tử trông rất bình thản nhưng tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng đã buông xuống.
Nghe được tiếng cửa mở vang lên, ông xụ mặt, ngữ khí uy nghiêm: “Con còn biết đường về à?”
Dương Tam vừa vào cửa liền cúi đầu xuống, không nói lời nào.
Trấn Nguyên Tử không khỏi nhìn về phía đệ tử, lại nhìn thấy từng giọt nước mắt trong suốt tí tách rơi.
Trấn Nguyên Tử không thể duy trì biểu cảm bình tĩnh như lúc trước, nôn nóng hỏi: “Con bị thương à? Hay là có kẻ nào khi dễ con?” Khi hỏi đến câu thứ hai, ông liền bắt đầu tức giận, dường như chỉ cần Dương Tam nói ra một cái tên, ông lập tức sẽ đòi lại công đạo cho đồ đệ nhà mình.
Dương Tam hít hít mũi, ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng giống hệt một chú thỏ con: “Là sư phụ khi dễ con.” Giọng nói của cô vô cùng thê lương:
“Con đã biết hết mọi chuyện, sư phụ không cần giấu giếm.”
“Con biết thật ra Bánh Bao Thịt không phải là em trai của con mà là con riêng của sư phụ.”
“Người vì muốn giúp nó thành công xuất thế mà lấy đi nội đan của con. Bởi vì nó dung hợp với nội đan của con nên mới có những biểu hiện đặc thù giống với Kiến Mộc.”
Giọng nói của cô càng thêm ủy khuất: “Từ đầu đến cuối, con chỉ là một thế thân. Sau khi Bánh Bao Thịt tỉnh lại, con nên lặng lẽ rút lui, con đều hiểu cả. Khó trách sư phụ nhất quyết muốn rời xa thế tục, sau này lại muốn đến nhân gian, hóa ra đều là vì nó.”
Ôi, lời kịch thế thân hình như không nên dùng trong trường hợp này thì phải? Thôi, đã đâm lao thì đành phải theo lao. Trong lòng Dương Tam cảm khái, Từ Xuân Thâm không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, vậy mà có thể nghĩ ra một câu chuyện xưa hấp dẫn thế này. Nói có sách mách có chứng, từ đầu đến cuối đều rất logic, ngay cả bản thân cô cũng sắp tin đây là sự thật.
Trấn Nguyên Tử suýt chút nữa đã hộc máu: Là tên hỗn đản nào đổi trắng thay đen? Không biết con bé này rất đơn thuần, dễ dàng bị tẩy não nhất hay sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo