Dương Tam bị sắc đẹp mê hoặc, trong chớp mắt cảm thấy hoảng hốt, đồng thời cũng cảm nhận được sức nặng của sự tín nhiệm. Cô vỗ ngực, hướng về phía anh lên tiếng bảo đảm:
“Yên tâm, tôi sẽ che chở anh.”
“Vậy tôi xin giao bản thân mình cho em. Nhớ rõ em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Không thành vấn đề.” Tuy rằng Dương Tam cảm thấy lời này có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ là kỳ quái ở điểm nào.
Mọi việc thuận lợi khiến tâm tình cô hết sức vui vẻ, cũng lười để ý đến mấy vấn đề râu ria rối rắm này.
Vạn tuế!
Trước khi đến Ma giới, Dương Tam muốn chuẩn bị thật tốt, chẳng hạn như chuẩn bị đầy đủ vũ khí. Kiếm gỗ đào, Phù Thượng Thanh, Ngọc Luân Hồi, còn tiện tay cầm theo không ít thức ăn do Mạnh Bà làm. Mạnh Bà liền cho Dương Tam mượn Bàn Luân Hồi, sự tín nhiệm này khiến Dương Tam vô cùng cảm động. Lúc này, cô mới phát hiện ra mình chưa từng luyện chế thành công một loại vũ khí thuộc về bản thân, quả thật lãng phí một thân tu vi. Chờ sau khi từ Ma tộc trở về, cô phải chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu để luyện chế.
Trong lúc này, từ bờ bên kia đại dương cũng truyền đến tin tức Tiểu Hắc dễ dàng giành được quán quân. Hơn nữa trong lần thi đấu này, Tiểu Hắc lại dễ dàng phá kỷ lục của chính mình.
Mọi người đều nói đùa rằng: Tiểu Hắc đang thi đấu với chình mình, không phải thi đấu cùng người khác.
Chờ sau khi cô từ Ma giới trở về, nhất định sẽ chúc mừng tiểu đệ này thật tốt.
Dương Tam nghĩ như vậy, ngày hai mươi lăm tháng tám, cô và Từ Xuân Thâm cùng nhau xuất phát đến Ma giới.
Dương Tam nhìn ngọn núi Bất Chu, khẽ nhăn mày. Nếu không phải quỷ vô diện đã thừa nhận, bọn họ cũng không biết ở bên núi Bất Chu này còn có một cánh cửa khác có thể tiến vào Ma giới. Cô lấy ra hai chiếc lá cây màu xanh lục, đưa một chiếc cho Từ Xuân Thâm.
“Lá cây này có thể dùng để che lấp hơi thở, đề phòng bị Ma tộc phát hiện.”
Trước kia cô đã từng không ít lần dùng lá cây này làm trò đùa dai. Đáng tiếc Dương Tam không biết huyền công, nếu không cô có thể trực tiếp biến thành Ma tộc trà trộn vào bên trong.
“Ta thân tức chính nghĩa.” Dương Tam có chút rối rắm thì thầm, vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng:
“Khẩu lệnh này của Ma tộc cũng thật nhảm nhí, thời điểm tôi ngu ngốc nhất cũng không thể nghĩ ra.”
Không nghĩ đến Ma tộc lại như vậy.
Sau khi nói hết câu, cô liền lấy máu của Ma tộc rải ra xung quanh. Muốn đi vào bên trong không chỉ cần phải có khẩu lệnh mà còn cần máu tươi của Ma tộc mở đường. Lúc trước, Dương Tam vẫn còn giữ lại một chút máu, bây giờ nó đã có dịp phát huy công dụng.
Từ Xuân Thâm cũng cảm thấy buồn cười, lẩm bẩm khẩu lệnh, sau đó cùng Dương Tam tiến vào.
Vẫn là câu khẩu lệnh tràn đầy lời kịch, nhưng khi phát ra từ trong miệng Từ Xuân Thâm lại vô cùng tự nhiên.
Dương Tam nghĩ có lẽ là do bản thân Từ Xuân Thâm mang theo khí thế chính kịch.
Hoàn cảnh của Ma tộc so với các chủng tộc khác thật sự không được tốt lắm, cả ngày đều bị dung nham hỏa diễm vờn quanh, nếu nhân loại không cẩn thận tiến vào thì kết cục chính là không còn thi cốt. Nếu là trước kia, ít nhiều gì Dương Tam cũng phải cố gắng hết sức. Nhưng sau khi đạt được tu vi chuẩn thánh thì đây không còn là vấn đề gì lớn lao.
Cô vốn đang cân nhắc không biết có nên chiếu cố Từ Xuân Thâm một chút hay không, nhưng ngoài dự kiến của cô, Từ Xuân Thâm bước đi có vẻ rất tự nhiên, không hề tốn chút sức lực nào.
Dương Tam không nhịn được thầm nghĩ: Kiếp trước anh… thấp nhất cũng là tu vi chuẩn thánh.
Bởi vì Từ Xuân Thâm không kéo chân sau, nên đoạn đường này vô cùng thuận lợi, qua thời gian ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến được đại bản doanh của Ma tộc.
Bên trên dung nham sôi trào, các thiếu nữ Ma tộc dáng người quyến rũ vừa múa vừa hát, nhất cử nhất động đều mị hoặc lòng người, dễ dàng đánh động dục vọng sâu tận lòng người, khiến huyết mạch sôi sục. Khuôn mặt kiều mị kia mơ hồ biến thành dáng vẻ mà nhân loại yêu thích nhất, đây cũng là kỹ năng mê hoặc của Ma tộc. Mị hoặc người khác, khuấy động tâm ma chính là sở trường của bọn họ.
Những tên quý tộc của Ma tộc xem đến thần hồn điên đảo, vừa thưởng thức tiết mục ca múa vừa uống rượu mua vui.
Dương Tam nhìn xung quanh một vòng, những người ở đây không ai có tu vi lợi hại hơn cô, có thể thấy được hiện tại Ma Vương không có ở nơi này.
Theo tiếng nhạc cao vút, vũ đạo của các thiếu nữ càng thêm gợi cảm mê người.
Dương Tam theo bản năng quay đầu nhìn Từ Xuân Thâm, có chút thất vọng vì anh bình bình tĩnh thong dong đến mức khiến người khác cảm thấy ngứa răng, không hề có dấu hiệu bị mê hoặc.
Không nên như vậy a.
Dương Tam sờ sờ cằm, trực tiếp dùng ý niệm giao lưu với anh: “Chẳng lẽ anh không có cảm xúc gì hay sao?”
“Cảm xúc gì?”
“Chẳng lẽ anh không được…?” Trong lòng Dương Tam xuất hiện suy nghĩ này, lại quên mất vì để tiện giao lưu cô đã câu thông ý niệm với Từ Xuân Thâm, điều này cũng có nghĩa những lời này trực tiếp quanh quẩn trong đầu Từ Xuân Thâm.
Biểu cảm của Từ Xuân Thâm lập tức cứng lại. Hai chữ này đối với bất kỳ một người đàn ông nào cũng đều có lực sát thương hủy thiên diệt địa.
Dương Tam nghiêm túc lại, dứt khoát chặt đứt ý niệm kia, tập trung xem ca múa, phảng phất như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, phát huy câu bịt tai trộm chuông đến mức cực hạn.
Các thiếu đang làm động tác xoay tròn, theo từng vòng xoay, bọn họ lần lượt vứt hết váy áo trên người đi.
Từ từ, tại sao bên dưới bọn họ lại có thêm thứ gì đó?
Dương Tam trợn mắt há hốc mồm, vốn tưởng rằng là tiểu tỷ tỷ gợi cảm trêu người, nhưng khi vén váy lên lại thấy được đại điểu. Ma tộc thật sự rất biết chơi.
Giây tiếp theo, Từ Xuân Thâm liền che mắt cô lại: “Không thể nhìn, sẽ gây đau mắt.” Giọng nói của anh giống như đang nghiến răng nghiến lợi.
Dương Tam không vui: “Anh có thể xem thì tại sao tôi lại không thể?”
Từ Xuân Thâm ừ một tiếng: “Tôi cũng nhắm mắt lại.”
Dương Tam: “…”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo