Thật ra dù tầm mắt bị che khuất, Dương Tam cũng có thể dùng linh thức để nhìn thấy những hình ảnh ở phía trước.
Thôi, điểm này vẫn đừng nên nói cho Từ Xuân Thâm biết thì hơn, miễn cho sau này lại bị giáo dục một phen. Các trưởng bối của cô tựa hồ vô cùng cảnh giác đối với phương diện này, sợ cô bị dạy hư.
Những quý tộc của Ma giới uống đến say khướt, đặt cái ly trong tay xuống, trực tiếp cùng những người đó - không biết nên xưng hô là thiếu nữ hay thiếu niên bắt đầu vận động hài hòa.
Dương Tam không thể không cảm khái, Ma tộc quả nhiên là chủng tộc có thể vứt bỏ liêm sỉ bất kỳ lúc nào, dung nham play - quả thật những chủng tộc bình thường không thể chơi theo.
Âm thanh thở dốc vang lên không dứt bên tai.
Dương Tam có loại xúc động báo cáo bọn họ tụ tập đông người.
Không thú vị. Cô bĩu môi, chợt nhớ ra một chuyện. Cô đẩy tay Từ Xuân Thâm ra: “Đừng che, cũng không phải tôi không thể nhìn thấy.”
Dương Tam từ không gian lấy ra bát canh Mạnh Bà, sau đó đổ vào dòng dung nham màu đen. Màu sắc của hai thứ này cũng không khác biệt gì mấy, thời điểm canh Mạnh Bà và dung nham hoà lẫn vào nhau, không biết có phải là ảo giác của cô hay không nhưng hình như dòng chảy này lớn thêm một chút.
Trong lúc vận động, những Ma tộc kia tốt nhất là không nên uống phải thứ này, nếu không…
Ha ha, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia, Dương Tam liền rất muốn cười.
Dương Tam lôi kéo cánh tay Từ Xuân Thâm, hỏi: “Anh có thuần thục pháp thuật phi hành không?”
Từ Xuân Thâm yên lặng nhìn cô kéo cánh tay anh, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Có lẽ là bởi vì chưa khôi phục ký ức nên có chút không quen, rất có thể sẽ rơi xuống dung nham.”
Anh dùng sức gật đầu, tăng thêm tính chân thật trong lời nói của mình.
Dương Tam nghe thấy lời này cũng không hoài nghi anh nói dối, trực tiếp nắm lấy tay anh.
Ai bảo dung nham không có đường, chỉ có thể bay qua. Nghĩ đến bên trong dung nham còn có cả canh Mạnh Bà, cô thật sự không muốn bị dính vào.
Bọn họ bay qua dung nham, dừng lại ở bờ bên kia. Một đường từ bên ngoài đến tận sâu trong cung điện đều do xương cốt tạo thành. Từ hình dạng của xương cốt mơ hồ có thể nhìn ra các chủng tộc, bao gồm: Hổ yêu, Sư yêu, Nhân tộc…
Bởi vì không muốn giẫm đạp lên xương cốt sẽ tạo nên âm thanh, bọn họ vẫn lựa chọn cách bay trên không như cũ.
Dương Tam chỉ vào con đường bằng xương trắng, dùng ý niệm giao tiếp với Từ Xuân Thâm: “Bên này đến lúc đó trồng hoa bỉ ngạn sẽ rất đẹp. Có xương trắng làm phân bón, hoa chắc chắn sẽ nở rất đẹp.”
“Được.”
“Chỗ dung nham bên kia thì trồng hoa thần sa, màu bạc đối lập với màu đen hẳn là sẽ rất đẹp. Hương vị của quả thần sa cũng không tồi chút nào.” Hoa thần sa là một loại hoa của Tiên giới, cô vô cùng tò mò nếu cây sinh trưởng trong hoàn cảnh thế này, hương vị của quả thần sa có thay đổi hay không.
Từ Xuân Thâm nghe cô hợp tình hợp lý phân chia từng khối địa bàn của Ma giới, ý cười trên khóe miệng ngày càng sâu. Nội dung câu chuyện rất giống với hai vợ chồng mới cưới đang thảo luận về trang bài trí nhà mới.
Nhờ có lá cây che lấp hơi thở nên trên đường đi rất thuận lợi, chưa từng bị những Ma tộc đi ngang qua phát hiện manh mối.
Không biết qua bao lâu, bọn họ đã thành công đi đến trung tâm của Ma giới - Biển Hư Vô.
Xung quanh biển Hư Vô bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc, duỗi tay không thể nhìn thấy năm ngón tay. Nước biển đen tuyền không khác gì một con cự thú đang ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể mở to cái miệng khổng lồ. Biển Hư Vô lấy linh hồn làm thức ăn, ở vị trí trung tâm sâu thẳm bên dưới mực nước biển có một tòa lâu đài khổng lồ - đó là nơi ở của Ma Vương.
Đây là khu vực duy nhất có ánh sáng, là nơi những linh hồn bị nước biển cắn nuốt. Vô số gương mặt thống khổ hiện lên, chồng lên nhau trùng trùng điệp điệp, phảng phất như đang cầu cứu trong im lặng.
Đối với hình ảnh khiến người ta sởn tóc gáy này, Dương Tam lại theo phản xạ có điều kiện nuốt nước miếng.
Tốt lắm, rất nhiều linh hồn! Không biết sau khi ăn hết chỗ này, cô có thể đạt được tu vi thánh nhân không nhỉ?
Những người này bị nhốt trong biển Hư Vô cả một ngày, chính là trạng thái nửa sống nửa chết, ăn bọn họ cũng xem như giúp bọn họ giải thoát khỏi cơn thống khổ dài đăng đẳng.
Từ Xuân Thâm liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của cô, có chút đau đầu đưa tay xoa xoa huyệt thái dương: “Không được ăn. Vừa nhìn liền biết không được sạch sẽ, ăn vào sẽ bị tiêu chảy.”
Dương Tam không cho là đúng: “Sẽ không đâu.”
Hệ tiêu hóa của cô rất tốt, ăn cái gì cũng sẽ không bị tiêu chảy.
Ánh mắt bình tĩnh của Từ Xuân Thâm dường như có sức hút khó có thể chống cự: “Đợi sau khi trở về tôi sẽ nấu cơm cho em.”
Vẻ mặt Dương Tam ngoan ngoãn: “Tôi sẽ không ăn nữa.” Cô suy nghĩ một chút, nhắc nhở Từ Xuân Thâm:
“Chút nữa anh phải cẩn thận kẻo ngã xuống dưới, nếu không đến lúc đó sẽ bị ép NP*.”
*NP: là trò quan hệ tình dục tập thể, được hiểu là một cách thức quan hệ tình dục với nhiều người cùng một lúc.
Khóe miệng Từ Xuân Thâm giật giật: “Em nghe được mấy từ ngữ lung tung rối loạn này ở đâu thế?”
Dương Tam mỉm cười ngọt ngào: “Trong những quyển sách anh tặng tôi đấy, những từ ngữ do nhân loại sáng tạo thật sứ rất có ý tứ.” Lời này của cô tuyệt đối xuất phát từ nội tâm.
Sắc mặt Từ Xuân Thâm trầm xuống, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là bê đá đập vào chân mình.
Nếu bay trên biển Hư Vô nhất định sẽ bị một cỗ lực lượng trực tiếp lôi kéo xuống biển, trừ phi ngồi thuyền cứu nạn đặc biệt của Ma giới. Dương Tam và Từ Xuân Thâm tiếp tục chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được mấy tên Ma tộc chuẩn bị ra biển.
Hai người bọn họ trực tiếp lên thuyền.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo