Trên thuyền là hai thiếu nữ Ma tộc mỹ diễm gợi cảm, chỉ là màn biểu diễn vừa rồi đã tạo thành bóng ma tâm lý không nhỏ đối với Dương Tam, cô liền theo bản năng nhìn về phía váy của hai vị tiểu tỷ tỷ này.
Không biết sau khi vén váy lên có thể nhìn thấy cự long hay không?
Hai thiếu nữ khẽ nhíu mày, biểu tình ngưng trọng: “Nghe nói Chiếu Dạ tướng quân bởi vì làm việc thất bại nên bị đại vương nuốt chửng.”
“Gần đây tính tính của đại vương ngày càng táo tợn. Không biết rượu ngon chúng ta đưa đến có hợp với khẩu vị của hắn hay không?”
Khi hai người này nhắc đến Ma Vương, trên gương mặt không thể che giấu được vẻ thấp thỏm âu lo. Mặc dù trước kia tính tình của Ma Vương không mấy tốt đẹp, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ cắn nuốt linh hồn những người trong tộc, tuy nhiên hai năm gần đây lại có biểu hiện ngày càng nghiêm trọng hơn.
Một người liền lên tiếng an ủi người bạn đồng hành: “Sẽ không đâu, nếu Ma Vương muốn ăn cũng sẽ chướng mắt chúng ta.”
Đối phương nghe vậy liền cảm thấy an tâm. Sau khi cảm giác sợ hãi qua đi, hai người thậm chí còn thảo luận chi tiết những lần thị tẩm trước đây, còn so sánh Ma Vương và những quý tộc Ma tộc khác.
Dương Tam cầm lấy quyển sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép lại, quyết định sau này sẽ giúp bọn hắn tuyên truyền một chút.
Từ Xuân Thâm chẳng thèm quan tâm, anh có thể tạm thời bịt lỗ tai nhưng không thể nào bịt tai cả đời.
Chờ đến khi thuyền cập bờ, Dương Tam liền cảm thấy mỹ mãn thu lại quyển vở, trong lòng cảm thấy chỉ cần nghe được mấy tin bát quái này thì chuyến đi hôm nay cũng xem như không tệ lắm.
Dương Tam nhìn hai thiếu nữ Ma tộc mang theo vò rượu Huyền Phù lơ lửng giữa không trung, trong mắt mang theo ý cười: Hừ, bên trong mỗi vò rượu đều đã bị cô thả canh bảy màu của Mạnh Bà, tuyệt đối có thể dễ dàng khiến Ma tộc thần hồn điên đảo.
Cung điện của Ma tộc cũng được làm từ hài cốt, bên trong đang ăn uống linh đình, nếu không phải bọn chúng đang nhấm nháp thịt người thịt yêu thì nhìn qua trông có vẻ như bữa tiệc liên hoan giữa các đồng nghiệp ở nhân gian.
Dưới tình huống này, Dương Tam lần đầu tiên đối mặt với Ma Vương. Sau khi ma tổ La Hầu biến mất, Ma tộc liền do vị Ma Vương hoành không xuất thế này thống soái. Không ai biết được lai lịch của hắn, tất cả những người phản đối đều đã hóa thành xương trắng.
Dung mạo của Ma Vương tuấn mỹ không thể bắt bẻ, với dung mạo và khí chất này nếu ném vào nhân gian, dù không có tài nghệ thì hắn cũng có thể bạo hồng. Tay hắn vuốt ve chiếc ly bằng vàng, biểu tình lãnh đạm âm u khiến lòng người run sợ, lo lắng không cẩn thận một chút liền rước lấy lửa giận ngút trời.
Đợi đến khi uống cạn chén rượu đầu tiên, ly rượu lại tiếp tục được rót đầy.
Dương Tam nhìn chằm chằm Ma Vương không chớp mắt, sắc mặt hắn không hề thay đổi, bình tĩnh uống hết chỗ rượu kia.
Chờ đã? Mọi chuyện không nên phát triển như vậy? Vũ khí sinh hóa của Mạnh Bà lại không có tác dụng gì với hắn?
Ngoại trừ tiểu Diêm Vương, đây là lần đầu tiên Dương Tam gặp được một người như vậy, trực tiếp ngây ngốc tại chỗ.
Sau khi Ma Vương uống hết ly rượu, đặt ly xuống, thân thể cao ngất ẩn chứa khí thế mạnh mẽ: “Các ngươi tiếp tục đi.”
Đợi hắn đi rồi, các Ma tộc khác mới thả lỏng tâm trạng, hành vi càng thêm phóng đãng tùy ý.
Dương Tam và Từ Xuân Thâm đi theo Ma Vương vào trong, nhìn sắc mặt hắn tái mét rồi phun ra thứ rượu vừa mới uống vào.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, hóa ra không phải là không có hiệu quả, chỉ là vị này vì muốn giữ gìn hình tượng nên mới cố gắng chịu đựng.
“...Dương Tam.” Âm thanh chắc chắn vang lên, Ma Vương nhìn về phía nơi nào đó trong không khí.
Dương Tam cẩn thận bố trí kết giới, chậm rãi hiện thân, bất quá Từ Xuân Thâm vẫn ở trạng thái ẩn thân như cũ, lúm đồng tiền của cô như đóa hoa:
“Lần đầu gặp mặt, nhưng hẳn đây cũng là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta.”
Giọng nói của cô ẩn chứa sự tự tin.
Ma Vương cong môi, ngũ quan càng thêm tuấn mỹ ma mị: “Quả nhiên là cô.” Hắn hiểu rất rõ tính tình của Dương Tam, đã sớm chuẩn bị thật tốt để chào đón cô tìm đến cửa, chỉ là không nghĩ tới Dương Tam đúng thật là chẳng sợ gì cả.
Giây tiếp theo, xung quanh Dương Tam liền xuất hiện một ngọn lửa.
Sắc mặt Dương Tam bất biến, trực tiếp dùng Lục Đinh Thần Hỏa đối kháng. Trước khi đến đây, cô đã tìm Thái Thượng Lão Quân mượn vài thứ.
Sau khi tu vi tăng đến chuẩn thánh, ít nhiều gì cô cũng mò mẫm ra kỹ năng thiên phú của bản thân. Phía sau Ma Vương xuất hiện một cánh cửa trống rỗng, lực hút thật lớn khiến thân thể Ma Vương không khỏi run lên, không thể tiếp tục duy trì tư thái khí định thần nhàn như trước.
Chính là lúc này!
Một giây sau, dây leo màu xanh lá liền chui lên khỏi mặt đất, chúng không phải thực thể mà chỉ đơn giản là do mộc chi sinh cơ thuần túy nhất ngưng tụ thành.
Cháy nhà mới lòi ra mặt chuột, trước đó chỉ là đánh lạc hướng mà thôi, đây mới là đòn sát thủ chân chính của Dương Tam, cũng là thứ tốt nhất để khắc chế Ma tộc.
Sắc mặt Ma Vương trở nên tái nhợt: “…Thanh Đế.”
Từ Xuân Thâm cũng hiện thân, khẽ mỉm cười. Mộc chi sinh cơ hóa thành một cái kén màu xanh lục, bao vây lấy hắn ta.
Dương Tam cầm kiếm gỗ đào trong tay, trực tiếp đâm vào tim hắn: “Thu về một chút lợi tức.”
Đôi môi đen tuyền của Ma Vương trở nên tái nhợt, hắn bỗng nhiên nở nụ cười: “Dương Tam.”
“Cô có biết vì sao khi vừa tỉnh lại cô lại suy yếu như vậy không?”
Dương Tam nhướng mày, sắc mặt bất biến tiếp tục ghim thanh kiếm gỗ đào vào sâu hơn. Bất kể hắn ta nói gì, thọc chết hắn mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt. Trên thực tế, cô cũng cảm nhận được lúc bản thân vừa tỉnh dậy đích xác rất suy yếu. Dù trước đó thiên địa đại biến thì cùng lắm thực lực của cô cũng chỉ suy giảm một chút mà thôi, sẽ không có khả năng suy yếu thành như vậy.
Nụ cười nơi khoé miệng Ma Vương tràn ngập ác ý: “Đó là bởi vì sư phụ tốt của cô tự mình lấy đi nội đan của cô, đút cho em trai cô.”
Tên Ma Vương đáng chết này! Đến lúc này rồi mà còn muốn châm ngòi ly gián!
Kiếm gỗ đào trực tiếp đâm xuyên qua người Ma Vương, lập tức thân thể hắn ta liền nứt ra.
Dương Tam yên lặng lau sạch vết máu bắn lên mặt mình: Chỉ không cẩn thận một chút máu đã phun đầy mặt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo