Dương Tam vừa lau vết máu trên mặt vừa nhìn máu thịt trên mặt đất, cảm thấy lãng phí như vậy thì rất đáng tiếc. Tuy rằng máu thịt của Ma Vương không thể so được với Từ Xuân Thâm, những cũng rất mê người.

Từ Xuân Thâm vừa nhìn thấy biểu cảm của Dương Tam liền biết cô đang nghĩ gì, nhanh chóng giữ chặt tay cô: “Số thịt này đều đã rơi rớt trên mặt đất, rất bẩn, không thể ăn.”

Dương Tam tự hỏi một chút: “Đúng không, hay là rửa đi nhỉ?” Thân thể Ma Vương nhìn thế nào cũng là vật đại bổ.

Đối với bản tính tham ăn của Dương Tam, đôi khi Từ Xuân Thâm cảm thấy vô cùng đau đầu. Anh nhanh chóng quyết định, nói: “Chờ sau này uống máu của tôi, sạch sẽ hơn.”

Anh chưa bao giờ nghĩ đến, cư nhiên có một ngày máu của mình lại có tác dụng thế này, bỗng nhiên cảm thấy có chút chua xót.

Máu của Ma Vương và máu của Từ Xuân Thâm, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết nên chọn cái nào.

Dương Tam vui vẻ đáp ứng, ánh mắt cô đầy chờ mong: “Vậy anh cũng phải rửa thật sạch sẽ a.”

Từ Xuân Thâm đột nhiên cảm thấy vô cùng ngứa tay. Anh chỉ có thể bỏ qua chủ đề này, nói sang chuyện khác, nếu không anh nhất định sẽ bị Dương Tam chọc giận đến đau đầu.

“Ma Vương đã chết rồi sao?”

Dương Tam nhìn chỗ hài cốt ở trên mặt đất, vẻ mặt khó chịu: “Vẫn chưa chết, hắn vẫn còn có phân thân. Trừ phi chúng ta tiêu diệt được tro cốt thật sự của hắn, nếu không hắn vẫn tiếp tục tồn tại.”

Cô bổ sung thêm: “Bất quá bản thể của hắn đã mất, dù không chết cũng sẽ bị thương không nhẹ, hẳn là mấy trăm năm nữa mới có thể khôi phục lại.”

Loại người am hiểu tâm ma chi đạo thế này là khó giết nhất.

Dù sao chỉ cần cô tìm được phân thân của hắn, cô nhất định sẽ thấy một lần ăn một lần.

Bởi vì đã đồng ý với Từ Xuân Thâm sẽ không ăn thịt Ma Vương, Dương Tam chỉ có thể bày ra vẻ mặt khát vọng thu lại chỗ thịt đó, bảo đảm với Từ Xuân Thâm: “Tôi chỉ dùng nó để luyện pháp khí.”

Sau khi đã giải quyết Ma Vương, đương nhiên Dương Tam sẽ không dễ dàng buông tha cho những Ma tộc khác.

Vẻ mặt cô chính trực: “Tôi sẽ không ăn thịt bọn họ, tôi sẽ giam bọn họ trong môn đầu, để bọn họ ra đi một cách tự nhiên.”

Trên thực tế, cánh cửa kia vốn là do thiên phú thần thông của Dương Tam nghiên cứu phát minh ra, giam vào đó cũng chẳng khác nào đi vào dạ dày của cô, cùng lắm chỉ thiếu bước nhai nuốt mà thôi. Dù gì những Ma tộc này đều đã uống qua canh Mạnh Bà, Dương Tam cũng lo lắng không biết thịt của bọn họ có bị biến chất hay không, dùng loại phương pháp này hấp thụ cô cũng có thể chấp nhận.

Cô bỗng nhiên phát hiện bản thân vẫn chưa đặt tên cho phép thần thông này. Ừm, trực tiếp gọi là cánh cửa tham ăn vậy, vừa đơn giản lại rõ ràng, đồng thời cũng vô cùng phù hợp với thân phận của cô.

Ma tộc to lớn như vậy lại bị Dương Tam dùng cánh cửa tham ăn gặm sạch, cô đi đến đâu Ma tộc bị tiêu diệt đến đó, sự hung tàn này thật sự khiến người người khiếp sợ.

Thông qua cánh cửa này ăn sạch vô số Ma tộc nên Dương Tam cảm thấy khá chắc bụng. Mỗi lần ăn no cô lại cảm thấy mệt mỏi.

Cô ngáp một cái, cơn buồn ngủ giống như từng đợt sóng biển dồn đập đánh tới.

“Tôi chợp mắt một chút, lát nữa anh nhớ kêu tôi dậy.”

Ngay khi vừa dứt lời, cô cũng không kén chọn mà trực tiếp ngồi lên vương tọa làm bằng xương trắng kia, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Trên đỉnh đầu cô có một cánh hoa rơi xuống. Bầu nhụy rất to, đã chính thức kết quả đầu tiên, chỉ là bầu nhuỵ kia giống như đang bị một lực lượng nào đó trói buộc, không thể tiếp tục phát triển.

Từ Xuân Thâm khẽ nhăn lại, anh theo bản năng tiếp lấy cánh hoa màu đen vừa rơi rụng. Cánh hoa kia như có ý thức, nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Anh giật mình, bởi vì vẫn chưa thể khôi phục ký ức kiếp trước nên anh cũng không rõ điều này đại biểu cho cái gì.

Anh rũ mắt, bắt đầu tâm niệm, dung nham đen tuyền kia liền hóa thành dòng nước chảy róc rách, trên đống xương trắng mọc ra từng đóa hoa xinh đẹp. Duy nhất chỉ có biển Hư Vô và toà cung điện nằm giữa đại dương kia là không cách nào có thể thay đổi.

Nhưng như vậy cũng tạm ổn.

Từ Xuân Thâm ngồi xuống, lấy cần câu ra, bắt đầu thả câu.

Dương Tam bị mùi thơm của cá đánh thức.

Cô xoa xoa bụng, theo bản năng hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi? Một ngàn năm?”

Nếu không sao cô lại đói khát hệt như lúc vừa tỉnh dậy thế này, đói bụng đến mức hận không thể tự ăn cả bản thân mình.

Từ Xuân Thâm đưa phần canh cá đã chín cho cô, Dương Tam chậm rãi uống, để món canh cá mỹ vị ấm áp an ủi chiếc bụng đói meo của cô.

Từ Xuân Thâm ngước mắt, nhìn về phía cô: Hai ngàn năm.”

Dương Tam ngây dại, thần sắc có chút mờ mịt: “Hả, lâu như vậy sao?” Sao cô ngủ ngày càng lâu thế này? Khó trách tại sao bụng cô lại đói đến vậy.

Từ Xuân Thâm nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, nên ngọn núi của em lại một lần nữa bị sung công. Hiện tại giá đất đã tăng gấp mười lần so với lúc trước.”

Lời nói bâng quơ ấy lại giống như hàng ngàn con dao nhỏ đâm vào ngực Dương Tam.

Cô vất vả như vậy mà vẫn không thể mua lại ngọn núi kia! Không những vậy giá đất còn tăng gấp mười lần!

Tại sao thế đạo lại đối xử với cô như thế? Hai mươi tỷ…. Con số này trực tiếp khiến cô mất đi ý chí chiến đấu.

Từ Xuân Thâm nhìn thấy biểu cảm xám như tro tàn của cô liền buồn cười: “Kỳ thật tôi chỉ muốn trêu em một chút, em mới ngủ có hai ngày mà thôi.”

Đùa thôi.

Hai chữ này quanh quẩn mãi trong đầu cô.

Dương Tam vô cùng tức giận, một ngụm xử lý hết bát canh kia, không chừa lại cho anh một chút nào. Sao có thể đem chuyện này ra đùa giỡn được. Cô tức giận quá mức nên vẫn chưa phát hiện ra Ma giới đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Mãi đến khi rời khỏi cung điện, cô mới bất tri bất giác nhận ra. Cô cũng không thể không thừa nhận, sự thay đổi này thật sự rất đẹp. Phẩm vị của Từ Xuân Thâm đúng là không tồi chút nào.

1.45569 sec| 2397.141 kb