Dương Tam nhận được điện thoại của Mạnh Bà, sau nghe cô ấy thuật lại đầu đuôi mọi chuyện thì Dương Tam thật sự không biết nên nói gì. Dùng một chiếc bánh quy hạ gục tài xế, sức mạnh của Mạnh Bà đúng là không hề tầm thường.
Cô thở dài, nói: “Được rồi, để đệ tử của tôi qua đón cô vậy.”
Dương Tam mở app ra, phát hiện định vị của chiếc xe kia không đúng lắm, hoàn toàn ngược lại hướng đi đến chỗ cô, hơn nữa đoạn đường còn rất dài.
Mạnh Bà đây là đánh bậy đánh bạ vô tình hạ gục tên tài xế có mưu đồ gây rối sao?
Dương Tam cũng thật bội phục vận may này, cô tùy tiện chọn một tài xế, cư nhiên liền chọn trúng tên tội phạm. Cô vốn muốn để Hứa Giai Hâm qua đó, nhưng bây giờ lại muốn tự mình đi.
Lại nói tiếp, Mạnh Bà cũng không phải là người giỏi phân biệt phương hướng, lại còn vừa đến nhân gian, không có thói quen xem GPS, nếu không cũng chẳng cần đi xe đến đây.
Lúc Dương tam đến nơi, phát hiện Mạnh Bà đang ngồi trước một phần mộ vui vẻ múc canh. Xung quanh là một đám cô hồn dã quỷ đang véo lấy cổ mình, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, thảm trạng này thật khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Mạnh Bà nghe được động tĩnh của cô, kinh hỷ ngẩng đầu: “Buổi tối gió lạnh, có muốn uống một chén canh làm ấm người không.”
Dương Tam không sợ trời không sợ đất, nhưng nhìn thấy đồ ăn của Mạnh Bà liền tự động né xa ra ba bước. Cô vội vàng lắc đầu:
“Không cần, tôi vừa mới ăn no, bây giờ ăn không vô.”
Mạnh Bà cũng không miễn cưỡng, đặt chiếc muỗng xuống, cảm khái nói: “Quỷ ở nơi này đúng là chưa từng được ăn qua món ngon, sau khi uống canh của tôi liền phản ứng lớn như vậy.”
Dương Tam vô cùng bội phục sự tự tin của cô bạn mấy ngàn năm này, cô dời đi lực chú ý: “Tài xế kia đâu?”
Mạnh Bà nghiêng đầu: “Vẫn còn đang ngủ.”
Dương Tam bước vào trong xe, lấy căn cước trên người tài xế, lại phát hiện vị trí chỗ ngồi của hắn có dây thừng và dao nhỏ. Hóa ra tên này đã phạm tội nhiều lần. Căn cứ vào ngày tháng năm sinh và họ tên trên chứng minh thư, cô bắt đầu bấm tay tính toán xem còn nạn nhân nào khác hay không.
Trước mắt tuy rằng vẫn chưa nháo ra mạng người nhưng lại tồn tại mấy người bị hại.
Trên người Dương Tam liền phát ra hàn khí, cô khẽ nhăn mày, trong lòng đã có chủ ý.
Mạnh Bà ngốc nghếch này còn nói với cô: “Tài xế này là người rất nhiệt tình, dọc theo đường đi còn giới thiệu cho tôi không ít phong cảnh của thành phố R.”
Dương Tam suýt chút nữa bị cô ấy chọc tức chết, tức giận nói: “Người ta đã để mắt đến cô, cô chẳng những không phát hiện ra mà còn khen người ta là người tốt.” Cô quyết định kể lại đầu đuôi mọi chuyện với Mạnh Bà.
Mạnh Bà ngẩn ngơ, tức giận nói: “Không nghĩ đến hắn ta lại xấu xa như vậy, sớm biết vậy tôi đã không mời hắn ăn điểm tâm, đúng là lãng phí.” Nguyên liệu để làm ra món bánh đó rất trân quý.
Dương Tam chửi thầm trong lòng: Phải cho hắn ăn thêm mấy khối nữa, tốt nhất là độc chết hắn!
Mạnh Bà yên lặng ghi sổ hắn, sau này chờ hắn xuống đến địa phủ sẽ cho hắn đẹp mặt. Địa phủ chính là địa bàn của cô ấy, đắc tội cô ấy thì làm sao có thể sống tốt.
Dương Tam chờ mấy con quỷ ở phần mộ bên kia tỉnh lại liền trực tiếp phân phó bọn chúng làm việc. Những cô hồn dã quỷ này cũng không dám đặt điều kiện, vội vàng không ngừng gật đầu đáp ứng, sợ lại bị Mạnh Bà tiếp tục rót canh, có thể thấy được hương vị kia đã lưu lại bóng ma tâm lý không hề nhỏ trong lòng bọn chúng.
Mạnh Bà nói: “Chỉ hù dọa một chút vậy thì quá tiện nghi cho hắn.”
Khóe miệng Dương Tam nâng lên: “Cô cứ chờ chút nữa xem náo nhiệt đi.” Nếu chỉ đơn thuần là hù dọa thì quá dễ dàng cho tên này. Dương Tam thích nhất là bênh vực người của mình.
Mạnh Bà cất nồi canh vào túi, quay trở về với Dương Tam.
Sau khi tên tài xế kia tỉnh lại, hắn ta cảm thấy đầu có chút choáng váng, trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị khó quên kia khiến hắn chỉ muốn nôn ra.
Má ơi, cái bánh quy kia hẳn là vũ khí sinh hóa, nếu không tại sao hắn ta chỉ cắn một miếng đã bị cảm giác ghê tởm kia biến thành thế này rồi.
Hắn ngẩng đầu, phát hiện nữ sinh xinh đẹp kia đã không thấy bóng dáng.
Tài xế oán hận trong lòng: Thật là lãng phí một cơ hội tốt. Người lớn lên vừa xinh đẹp lại ngốc bạch ngọt thì không nhiều lắm. Những công cụ hắn chuẩn bị còn chưa kịp phát huy tác dụng.
Hắn bật điện thoại lên, chuẩn bị xem hóa đơn của chuyến đi này đã được thanh toán hay chưa, kết quả lại khiến hắn ngây dại.
Lịch sử hiển thị chưa từng có người đặt chuyến xe này.
Tài xế tìm kiếm nhưng nhìn mãi cũng chỉ thấy một đơn đặt xe hơn hai giờ trước. Hắn còn nhớ rõ vị khách lúc ấy là một bác gái hơn hai trăm cân, cả người toàn mùi rau hẹ.
Hắn ta trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, đơn đặt xe ban nãy đâu? Như thế nào lại đột nhiên biến mất?
Hắn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đây chính là khu mộ nổi danh ở phụ cận thành phố R. Ngày thường hắn đi qua đây cũng không cảm thấy có điều gì khác lạ, nhưng hiện giờ đêm đã khuya, hơn nữa còn xảy ra việc này khiến cảm thấy sởn tóc gáy, lập tức nghĩ ngay đến mấy thể loại phim ma quỷ đã xem qua.
Từng cơn gió lạnh thổi tới, âm thanh xào xạc của lá cây khiến tên tài xế này nổi da gà.
Hắn ta bật hết đèn trong xe lên, lúc này mới cảm thấy thân thể lạnh lẽo ấm áp hơn một chút.
Hắn chợt phát hiện có một tờ tiền mệnh giá hai trăm tệ đặt ở vị trí ghế ngồi, phía trên còn có một hòn đá, phần trên cùng của tờ tiền viết hai chữ: Tiền xe.
Tài xế thở phào nhẹ nhõm, chẳng lẽ vừa rồi hắn thật sự đã đón chở khách? Chắc hẳn là app đã xảy ra vấn đề?
Hắn ta cầm lấy số tiền kia, trong nháy mắt số tiền kia liền biến thành minh tệ.
Tài xế sợ đến mức tay chân đều nhũn ra: “Quỷ, có quỷ a…”
Chẳng lẽ hắn thật sự đã chở một nữ quỷ? Khó trách đối phương thấy hắn lái xe đến nơi này lại không chút sợ hãi.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đôi môi hắn liền trắng bệch, khuôn mặt hoảng sợ đến xanh mét. Tay hắn đặt lên vô lăng, muốn nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này, nhưng toàn thân đột nhiên mệt mỏi, chỉ có thể há miệng thở dốc.
“Anh vừa gọi chúng tôi có chuyện gì?” Chợt một giọng nói xuất hiện ở hàng ghế sau.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo