Dương Tam cũng không nói việc này có thể hay không, cô sẽ không can thiệp, cũng sẽ không dùng gậy đánh uyên ương, ngược lại sẽ để Tiểu Vũ có thể tự quyết định. Hơn nữa, Doãn Văn Giác là tuýp người cả thèm chóng chán, nói không chừng tháng sau liền theo đuổi đối tượng khác.
Lúc này, cô bỗng nhiên phát hiện căn nhà an tĩnh hơn mọi ngày rất nhiều, bình thường Bánh Bao Thịt đều chơi game trong phòng khách, gần đây nó chính là một đứa trẻ nghiện nghiện internet, nghiện game đến mức không thể kiềm chế.
“Bánh Bao Thịt đâu?”
Bánh Bao Thịt chạy đi đâu rồi? Cô cư nhiên không thể cảm ứng được hơi thở của nó trong phòng.
Tiểu Hắc nghe cô nhắc đến Bánh Bao Thịt, có chút ảo não đưa tay gõ đầu mình, sau đó lấy ra một lá thư.
Dương Tam mở thư ra, từng nét chữ của Bánh Bao Thịt liền đập vào mắt: Chị ơi, em muốn ra ngoài tự mình kiếm tiền! Mấy ngày nữa sẽ trở về!
Dương Tam đầu đầy hắc tuyến, thằng nhóc này! Vậy mà lại học theo người khác kiếm tiền!
Cô thử tìm kiếm trò chơi mà Bánh Bao Thịt đam mê gần đây, là trò dùng điểm đổi lấy mỹ thực, có thể rút các loại thẻ ẩm thực, còn có thể nấu ăn, cái gì mà bánh bao gạch cua, hồ lô ngào đường…
Bánh Bao Thịt tựa hồ cũng đã nạp tiền tiêu vặt của mình vào.
Dương Tam vô cùng đau đớn: Trước khi đi, sao thằng nhóc này lại không biết sờ tay Tiểu Kim cơ chứ? Thật sự quá ngốc nghếch!
Tuy rằng cô không biết nên nói sao về chuyện Bánh Bao Thịt rời nhà ra ngoài kiếm tiền, nhưng Dương Tam lại không quá lo lắng. Với thực lực hiện tại của Bánh Bao Thịt, ở nhân gian hẳn là chẳng có ai so được với nó, còn không bằng đồng tình với những người xui xẻo gặp phải nó.
Sau khi xử lý vài phần ủy thác, Dương Tam lại tích góp thêm được một khoản tiền vào kim khố. Bởi vì không có nhiều người mời đến cô, nên sau một thời gian bận rộn, hiện tại cô lại rất thảnh thơi.
Cô thong thả ung dung đọc tiểu thuyết, hoặc ngẫu nhiên sẽ chơi vài ván game. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Dương Tam nhìn vào màn hình điện thoại - là một dãy số xa lạ. Người biết số điện thoại di động của cô cũng không nhiều...
Dương Tam suy nghĩ một chút liền bắt máy, âm thanh của Mạnh Bà truyền đến.
“Dương Tam à? Tôi đã đến nhân gian rồi đây! Bây giờ đang ở nhà ga, đến chỗ cô phải đi thế nào thế?”
Dương Tam nói: “Tôi sẽ gọi xe giúp cô, đến lúc đó cô chỉ cần nhớ kỹ biển số vậy là có thể trực tiếp đến đây.”
“Được a, làm phiền cô rồi. Lần này tôi mang theo không ít nguyên liệu đến đây a!”
Dương Tam chợt cảm thấy cả người trở nên lạnh lẽo, cô lập tức ngắt điện thoại, lưu số điện thoại của Mạnh Bà vào danh bạ, thuận tiện đặt xe giúp cô ấy, sau đó nhắn tin biển số xe qua.
Nhà ga.
Mạnh Bà nhìn thấy một chiếc xe màu đen tiến đến, sau khi đối chiếu biển số xe, đôi mắt lập tức sáng rực, nhanh chóng xách túi lên. Đừng nhìn chiếc túi nho nhỏ nhưng thật ra bên trong có chứa càn khôn, chứa đựng đầy đủ các nguyên liệu nấu ăn được cô ấy mang đến từ địa phủ, ví dụ như măng U Minh mọc ở địa phủ, hoa hồng mọc ra từ đỉnh đầu ác nhân… những thứ này đều có trọng lượng không nhẹ.
Sau khi Mạnh Bà ngồi lên xe còn rất lễ phép nói một tiếng cảm ơn. Cô ấy trời sinh dáng vẻ ngoan ngoãn, giống hệt như sinh viên đại học lớn lên trong tháp ngà voi.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi cô ấy: “Cô gái vẫn đang là học sinh đúng không? Đến đây du lịch à?” Nghe khẩu âm của Mạnh Bà cũng không giống người địa phương.
Mạnh Bà ừ một tiếng: “Tôi đến đây tìm bạn.” Thuận tiện tham gia mấy cuộc thi nấu ăn ở nhân gian, đồng thời muốn truyền thụ lại tay nghề, trù nghệ của cô không thể không có người kế thừa.
Tài xế nói: “Thành phố R của chúng tôi không tệ, phong cảnh đẹp, con người cũng thân thiện, ví dụ như tôi đây. Cô đã có bạn trai chưa?”
Mạnh Bà lắc đầu.
Tài xế bắt đầu tự thổi phồng bản thân, ví dụ như người thân của hắn là người có chức có quyền ở thành phố R, nhà hắn có bản lĩnh như thế nào, quyền lực ra sao. Hắn làm tài xế cũng chỉ vì cảm thấy hứng thú mà thôi.
Mạnh Bà nhìn bên ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Sao không thấy chiếc xe nào trên đường vậy?”
Tài xế mặt không đổi sắc, nói: “Con đường này không bị kẹt xe nên đi nhanh hơn.” Hiếm khi có cơ hội gặp được một người ngốc bạch ngọt như vậy, không làm một phiếu thì quả thật có lỗi với vận may của hắn.
Mạnh Bà nga một tiếng: “Anh thật là một người nhiệt tình.” Cô ấy từ trong túi lấy ra một khối bánh, nói:
“Đây là bánh quy nhỏ tôi đã nướng trước khi ra cửa, mời anh ăn.”
Tài xế nhận lấy bánh quy, cắn một miếng, gương mặt lập tức cứng đờ.
Hương vị này thật không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, chua cay ngọt đắng đều có đủ, càng thần kỳ hơn là mùi vị rất rõ ràng, không hề lẫn lộn với nhau. Vị ngọt chính là vị kẹo siêu ngọt đã để dành mấy năm, vị chua chính là vị của thực phẩm ôi thiu bốc mùi.
Giờ khắc này, hắn ta phảng phất như thấy cái chết đang cận kề.
Hắn sùi bọt mép, ngay lập tức ngất đi.
Khi chiếc xe sắp đâm vào cây lớn ven đường, một làn khói màu xám bao quanh chiếc xe, khiến nó chậm rãi ngừng lại.
Mạnh Bà có chút hối hận: Những món ăn hương vị tuyệt vời này không phải là thứ mà nhân loại có thể thừa nhận, hẳn là người này vì quá hưng phấn nên mới hôn mê bất tỉnh.
Cô ấy từ trên xe bước xuống liền thấy được phần mộ ở hai bên đường.
Mạnh Bà lấy di động ra, gọi điện thoại cho Dương Tam.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo