Dương Tam chợt nhớ đến một câu nói đã từng đọc được trên mạng: Nếu muốn cuộc sống này không còn trở ngại, trên người phải có chút màu xanh lá cây.
Khương Vĩnh cũng xem như là người cầu gì được nấy.
Trong lòng Khương Hiểu Tiêu vô cùng cảm kích Dương Tam, tự mình đưa Dương Tam ra cửa. Cô ấy do dự một chút, nói: “Có phải tôi nên sửa lại khuôn mặt về như cũ hay không?” Ví dụ như sửa lại chiếc mũi này vậy.
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Tướng mạo của cô vốn không tồi, tốt hơn bây giờ nhiều.”
Trải qua việc ngày hôm nay, Khương Hiểu Tiêu thật đúng là không dám động chạm gì đến gương mặt nữa, cô ấy dùng sức gật đầu:
“Tôi biết rồi.” Khó trách cô ấy cảm thấy sau khi chỉnh sửa, cuộc sống lại không được trôi chảy như trước.
Kỳ thật Khương Hiểu Tiêu còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt xuống. Cuộc sống của cô ấy, chung quy vẫn phải do cô ấy tự mình bước đi, không thể tiếp tục ngốc bạch ngọt như trước đây nữa.
Mặc dù ba ba thương cô ấy, nhưng ở trước mặt em trai cô ấy vẫn chỉ có thể đứng sang một bên.
Cô ấy gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xế đưa Dương Tam về.
Lúc Dương Tam về đến nhà, Tiểu Hắc vẫn đang chơi rubik, có vài người vệ sĩ đang hỗ trợ thu thập hành lý, Doãn Văn Giác đứng một bên chỉ điểm giang sơn:
“Mang hai bộ tây trang kia, đó là do tôi đặc biệt mời người thiết kế riêng cho Hắc ca, rất quý.”
“Bộ quần áo đó Hắc ca thích mặc nhất, để vào trong vali đi.”
Dương Tam nhìn lướt qua: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Doãn Văn Giác ho khan một tiếng, cười nói: “Cuộc thi rubik quốc tế được tổ chức vào tháng 8 sắp đến rồi, năm nay Hắc ca cũng muốn mang vinh quang về cho đất nước, bây giờ Hắc ca sẽ xuất ngoại trước, sau đó tham gia huấn luyện ở nước ngoài. Tôi đang giúp Hắc ca thu dọn hành lý.”
Tiểu Hắc hiện là người đại diện cho thương hiệu thời trang của Doãn Văn Giác, dựa vào cây rụng tiền Tiểu Hắc mà cậu ta đã kiếm đầy bồn đầy bát. Không biết bao nhiêu công ty ghen tỵ, cũng muốn chiêu ngộ Tiểu Hắc về làm người đại diện phát ngôn. Ở phương diện này Tiểu Hắc rất kén chọn, chỉ lựa chọn những thương hiệu xa xỉ.
Dương Tam không khỏi cảm khái, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chỉ chớp mắt thôi Tiểu Hắc đã chuẩn bị tham dự cuộc thi quốc tế lần thứ hai. Cô tủm tỉm hỏi Tiểu Hắc:
“Ngươi chuẩn bị tham gia mấy trận?” Lấy trình độ chơi Rubik của nó, nhất định đã đạt tới cảnh giới đầu cô cầu bại.
Tiểu Hắc dựng lên ba ngón tay.
Dương Tam hơi hơi gật đầu: “Vậy được rồi, dù sao cũng phải lưu lại đường sống cho những người khác.” Nếu Tiểu Hắc tiếp tục tham gia, những người khác đừng nhớ thương đến chức quan quân làm gì. Hiện giờ mọi người đều truyền tai nhau, những tuyển thủ khác tham gia thi đấu chính là để tranh hạng hai và hạng ba, hạng nhất thì không cần nghĩ đến.
Chờ sau khi thu xếp hành lý ổn thỏa, Doãn Văn Giác chợt nhớ ra một chuyện: “Lão đại, có phải nhà họ Khương mời cô đến hay không? Lúc trước Khương tổng chạy đến chỗ tôi tìm hiểu tin tức về cô.”
Dương Tam gặm trái cây: “Đúng vậy, hôm nay tôi vừa đến nhà hắn, mọi chuyện đều đã được giải quyết.”
Về phần Trảm Tử Văn của Khương Vĩnh, nếu dùng khoa học kỹ thuật hiện đại xóa đi cũng chỉ có thể khiến nó tạm thời biến mất mà không thể nào trị tận gốc, bởi vậy Dương Tam mới bảo hắn phải làm nhiều chuyện tốt, để công đức chi khí triệt tiêu nó.
Doãn Văn Giác đối với chuyện này không hề cảm thấy ngoài ý muốn, lão đại nhà cậu ta đã ra tay đương nhiên là không có chuyện gì không thể giải quyết. Cậu ta lộ ra nụ cười bát quái:
“Khương Vĩnh kia xem như cũng có chút bản lĩnh làm ăn buôn bán, nhưng ánh mắt nhìn người thì lại rất kém. Còn bà vợ kia của hắn, những người trong vòng chúng tôi đều biết cả.”
Dương Tam lập tức có hứng thú, cô có thể nhìn ra trước đây Lương Tinh đã từng phá thai vài lần, cũng nhìn ra cô ta đã từng là tiểu tam, những thứ khác cô thì lười bói toán.
Doãn Văn Giác bắt đầu kể: “Trước kia cô ta là tình nhân được một vị công tử ở thủ đô bao dưỡng, còn muốn mẫu bằng tử quý. Kết quả vợ của vị công tử kia cũng không phải người dễ trêu chọc, dù sao cũng là đại tiểu thư của gia đình môn đăng hộ đối. Ban đầu khi biết chuyện, cô ta không bộc phát ngay lập tức, chờ đến khi đứa bé kia thành hình mới nói cho Lương Tinh biết, cô ta đã sớm thỏa thuận với vị công tử kia, con cái ở bên ngoài đừng mong được chia một đồng gia sản nào. Vì thế vị Khương phu nhân kia chỉ có thể phá bỏ đứa bé.”
Dương Tam nghi hoặc: “Sau đó cô ta còn phá thai thêm hai lần nữa?”
Doãn Văn Giác tinh thần phấn chấn: “Nên mới nói vị đại tiểu thư kia thật sự có chút thủ đoạn, sau đó vẫn thường xuyên cãi nhau với chồng, thậm chí còn đòi ly hôn, khiến Khương phu nhân tin rằng bà ta có hy vọng dựa vào con cái để thượng vị. Kết quả liên tục phá thai ba lần, suýt chút nữa là mất mạng.”
Dương Tam cảm thấy Lương Tinh cũng xem như là tự làm tự chịu.
“Lúc trước khi Khương Vĩnh muốn cưới người vợ này, bạn tôi cũng đã nhắc nhở hắn. Kết quả Khương Vĩnh lại cãi nhau với người bạn kia của tôi, nên mọi người cũng chẳng thèm cho hắn biết chuyện này.”
Dương Tam kể lại chuyện ngày hôm nay cho Doãn Văn Giác nghe, Doãn Văn Giác vô cùng khoái chí.
Chờ sau khi hành lý của Tiểu Hắc đã chuẩn bị đâu vào đấy, cậu ta ho khan một tiếng, lấy trình độ mặt dày như cậu ta cũng có chút mất tự nhiên.
“Lão đại, sao không thấy Tiểu Vũ ở chỗ cô nhỉ?”
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Cô ấy đi công tác.”
Mấy ngày nay Tiểu Vũ phải sang tỉnh X làm mưa, tuần sau còn phải đến tỉnh Y. Đã vài tháng nay tỉnh Y không hề có một giọt mưa, đất đai đều đã khô cạn, chính phủ đang rất khẩn trương.
Doãn Văn Giác cảm khái: “Vất vả như vậy sao, tôi có thể giúp được gì hay không?”
Dương Tam yên lặng nhìn cậu ta, Doãn Văn Giác thấy vậy không nhịn được đưa tay lên sờ mặt: “Trên mặt tôi có cái gì sao?”
Dương Tam chém đinh chặt sắt nói: “Cậu muốn theo đuổi Tiểu Vũ.” Cẩn thận ngẫm lại, diện mạo của Tiểu Vũ đích xác rất phù hợp với gu thẩm mỹ của Doãn Văn Giác.
Doãn Văn Giác sờ mũi: “Tôi không thích hợp sao?”
Cậu ta có tiền, lớn lên lại đẹp trai, chính là cao phú soái điển hình.
Dương Tam nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta, nói: “Tiểu Vũ cũng có tiền, cô ấy làm vài trận mưa là có thể kiếm được mấy chục vạn, còn là người có địa vị xã hội.” Chính phủ quả thật rất tôn trọng những Thắng Cá có thể mang lại hy vọng cho vùng đất khô cằn. Dương Tam cũng chỉ cầm một nửa tiền lương, phần còn lại đều do Tiểu Vũ tự mình giữ lấy.
Doãn Văn Giác nắm chặt tay: Tôi sẽ nỗ lực.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo