Ít nhiều gì Dương Tam cũng có thể đoán ra suy nghĩ của Lương Tinh, bị oán linh dây dưa, cô ta biết chắc bản thân không thể thuận lợi sinh đứa bé này ra. Vì để tránh việc sảy thai nhiều lần làm lộ quá khứ đen tối, cô ta đơn giản liền nguyền rủa bản thân và Khương Vĩnh để che mắt người đời. Mặt khác còn có thể khiến những tình nhân bên ngoài của Khương Vĩnh không thể nào sinh con, có thể nói là một công đôi việc. Khương Vĩnh đích xác cũng suy nghĩ như cô ta mong muốn, cho rằng bọn họ bị người khác hãm hại, đối với chuyện vợ mình xảy thai không khỏi cảm thấy áy náy vài phần.

Thế là Khương Hiểu Tiêu ngốc bạch ngọt kia trở thành đối tượng bị cô ta giá họa.

Lương Tinh là nữ chủ nhân của Khương gia, muốn đặt thứ gì đó vào phòng của Khương Hiểu Tiêu là chuyện quá dễ dàng. Liệu có ai sẽ hoài nghi cô ta? Từ đầu đến cuối, cô ta trở thành người bị hại vô tội đáng thương trong mắt người ngoài.

Thật ra, trước đây Lương Tinh kết hôn với ai, có lịch sử đen hay không Dương Tam căn bản không thèm quan tâm, chuyện này cũng chẳng liên quan đến cô. Chỉ là cô không thích thủ đoạn hãm hại người khác của Lương Tinh, lúc này mới không cố kỵ mặt mũi cô ta, trực tiếp chọc thủng việc này.

Khương Vĩnh là người có lòng dạ thâm sâu hơn hẳn con gái, rất nhanh liền suy đoán ra nguyên nhân sâu xa này. Tay hắn nắm chặt thành quyền, nếu không phải lý trí nhắc nhở rằng con hắn vẫn còn đang nằm trong bụng Lương Tinh, hắn đã sớm cho cô ta một cái tát rồi.

Hắn hít sâu một hơi, cơn nghẹn ở ngực suýt chút nữa khiến hắn phun ra một ngụm máu.

Còn Lương Tinh thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh, lần này không phải là giả vờ.

Lúc này bác sĩ gia đình cũng đã đến, Khương Vĩnh bày ra khuôn mặt lạnh lẽo, bảo bác sĩ chiếu cố Lương Tinh thật tốt, sau đó dẫn Khương Hiểu Tiêu xuống lầu.

Còn Dương Tam thì dẫn ba đứa trẻ kia xuống địa phủ đầu thai. Chấp niệm của bọn chúng đối với Lương Tinh thật sự rất lớn, lúc bị đưa đi vô cùng không tình nguyện.

Dương Tam vốn dĩ không phải một người chị gái tri kỷ, cô không hề kiên nhẫn mà trực tiếp uy hiếp bọn chúng:

“Nếu còn không đi tôi sẽ dùng mấy người làm đồ nhắm.”

Ánh mắt cô đảo qua ba tên tiểu quỷ này, ý vị thâm trường lên tiếng: “Làm quỷ hồn ở bên cạnh mẹ của các người không phải là kế lâu dài, đầu thai thành con của cô ta không phải là được rồi sao?”

Ánh mắt của ba đứa nhỏ lập tức sáng lên, lập tức chủ động đi theo quỷ sai.

Sau khi Dương Tam tiễn ba tiểu quỷ kia đi liền đi xuống lầu.

Khương Vĩnh đang an ủi con gái: “Ba ba biết hôm nay con đã chịu ủy khuất không nhỏ, chờ đến sinh nhật con, ba ba sẽ tặng con một căn biệt thự và một chiếc siêu xe mà con thích nhất.”

Khương Hiểu Tiêu chu miệng, tuy rằng ngày thường cô ấy là ngốc bạch ngọt, nhưng cũng biết lúc này nên tranh thủ một chút lợi ích cho bản thân:

“Ba ba, lên đại học con muốn đăng ký chuyên ngành thiết kế, như vậy sau này có thể giúp ba thiết kế châu báu.”

Chờ sau này trong nhà có em trai, địa vị của cô ấy nhất định sẽ xuống dốc không phanh. Khương Hiểu Tiêu lập tức thanh tỉnh hơn rất nhiều, quyết định tính toán cho tương lai của bản thân. Cô ấy không am hiểu quản lý nhưng lại có chút thiên phú trong lĩnh vực thiết kế, vì vậy liền muốn cố gắng ở phương diện này.

Quả nhiên là Khương Vĩnh không thèm để ý: “Được, nếu con thích thì đăng ký chuyên ngành này, nếu làm tốt thì sau này cửa hàng của nhà chúng ta ở thành phố L sẽ ghi dưới danh nghĩa con.”

Bởi vì vấn đề con nối dõi sắp được giải quyết, nên tâm tình của Khương Vĩnh rất tốt.

Nhìn thấy Dương Tam đi xuống, Khương Hiểu Tiêu liền nói: “Đại sư, tôi vừa nhớ ra lúc trước chính Lương Tinh xúi giục tôi chỉnh sửa chân mày. Khi đó cô ta suốt ngày ở bên tai tôi khen rằng nữ chính trong phim có hàng lông mày rất soái khí, nên tôi mới chạy đến nước H chỉnh sửa.”

Nhớ lại việc này Khương Hiểu Tiêu liền vô cùng tức giận, trực tiếp gọi thẳng tên đối phương.

Cô ấy rầu rĩ: “Vậy lông mày của tôi có thể mọc lại được không? Như vậy có thể thay đổi tướng mạo sao?”

Dương Tam yên lặng lấy ra một viên đan dược bán thành phẩm, nói: “Sau khi ăn viên thuốc này, lông mày và tóc của cô sẽ mọc lại, bất quá màu sắc tương đối đậm.” Dù sao thứ này ở trong tay cô cũng vô dụng, Dương Tam dứt khoát mang ra bán lấy tiền.

Khương Hiểu Tiêu thở phào nhẹ nhõm , nói: “Có thể mọc lại là tốt rồi.”

“Mười vạn, chắc giá. Trong vòng mười lăm phút sẽ thấy hiệu quả.”

Khương Vĩnh lập tức nói: “Để tôi trả.”

Hắn lấy chi phiếu một ngàn vạn và chi phiếu mười vạn đưa cho Dương Tam.

Chờ sau khi Dương Tam nhận lấy, hắn ho khan một tiếng, hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Hẳn là con trai tôi có thể thuận lợi sinh ra phải không?”

Dương Tam tiếp tục lấy ra ba tấm phù chú: “Phù giữ thai.”

Khương Vĩnh đương nhiên là mua mua mua, tiêu tiền một cách vô cùng hào phóng.

Sắc mặt Dương Tam ôn hòa: “Chúc mừng ông, khi tôi đưa ba đứa trẻ kia rời đi đã hỏi qua quỷ sai. Quỷ sai nói sẽ an bài để bọn chúng trở thành con của ông, về sau ông sẽ có ba đứa con trai, không cần lo lắng không có người nối nghiệp. Chúc mừng chúc mừng.”

Dương Tam cũng không lừa hắn, Lương Tinh còn có thêm ba đứa con, dựa theo chấp niệm của ba tên tiểu quỷ kia, khẳng định sẽ chiếm chỗ để đầu thai vào bụng cô ta.

Biểu cảm của Khương Vĩnh lập tức cứng lại. Ba tên kia chính là con của Lương Tinh với người đàn ông khác. Dù có đầu thai một lần nữa, dù có quan hệ huyết thống với hắn thì cũng không thể xóa đi tầng quan hệ này. Chỉ vừa nghĩ đến chuyện này, cổ họng hắn liền tắc nghẹn. Chẳng lẽ sau này hắn còn phải nuôi con hộ người khác hay sao?

Khương Vĩnh nhất thời cảm thấy đỉnh đầu xanh mướt, hắn vuốt ve ngực mình: “Thuốc! Thuốc!”

Khương Hiểu Tiêu luống cuống tay chân lấy thuốc trong túi hắn ra cho hắn uống.

Lão thần Dương Tam uống trà thong thả uống trà. Đúng vậy, không phải cô cố ý nói cho Khương Vĩnh biết tin tức này.

Cô thở dài, cảm khái: “Tôi thật không nên nói cho ba cô biết chuyện này, cô xem, hắn vừa nghe mình sắp có ba người con trai liền vui mừng đến ngất xỉu.”

Tuy rằng Khương Hiểu Tiêu cảm thấy ba mình thật tội nghiệp nhưng lại có chút muốn cười, thế là vội vàng gục đầu xuống.

1.24120 sec| 2399.781 kb