Con người thường chỉ tin vào những gì bọn họ tận mắt nhìn thấy, tay Dương Tam liền hướng về phía trán của Khương Vĩnh, tạm thời giúp hắn mở thiên nhãn. Sau khi Khương Vĩnh nhìn thấy trong phòng có ba đứa trẻ ràng không phải người sống, không thể tự chủ lui về phía sau vài bước. Ánh mắt ba đứa trẻ kia nhìn chằm chằm vào chiếc bụng của vợ hắn thật khiến Khương Vĩnh nổi da gà.
“Dương, Dương thiên sư, đây là?” Khương Vĩnh đứng phía sau Dương Tam, lúc này mới có cảm giác an toàn.
Ngữ khí Dương Tam bình tĩnh: “Bọn họ à, chính là những đứa bé mà lúc trước vợ ông đã phá bỏ. Bởi vì không cam lòng và oán niệm nên mới quấn lấy cô ta. Có bọn nó ở đây, đương nhiên là con của hai người không thể giữ nổi.”
Đôi môi Khương Vĩnh mấp máy vài cái, hắn tự nhận bản thân mình không phải là một người quá cổ hủ, nhưng sinh hoạt vợ chồng trước khi kết hôn và phá thai vài lần trước khi kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Sớm biết như vậy, dù mệnh cách của Lương Tinh không tồi thì hắn cũng sẽ không chọn cô ta. Phá thai rất có hại cho thân thể, thậm chí có khả năng sẽ sảy thai trong những lần mang thai kế tiếp.
Lương Tinh hiển nhiên không biết chuyện Khương Vĩnh đã được Dương Tam tạm thời mở thiên nhãn, nức nở nói: “Lão Khương, anh tin cô ấy mà không tin em sao? Chúng ta đã kết hôn mấy năm nay, em là người như thế nào chẳng lẽ anh không hiểu rõ hay sao?”
Lịch sử đen tối mà Lương Tinh vẫn luôn che giấu nay bị phơi bày khiến cho cô ta vô cùng hoảng loạn, theo bản năng liền phủ nhận.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Khương Hiểu Tiêu: “Hiểu Tiêu, mấy năm nay dì tự cảm thấy bản thân không có lỗi với con, sao con lại đối xử với dì như vậy? Nhất định mua chuộc một kẻ lừa đảo hắt nước bẩn vào người dì.”
Khương Hiểu Tiêu vốn bị một chuỗi sự việc xảy ra dọa đến ngây ngốc, bất thình lình lại có thêm một chiếc nồi từ trên trời giáng xuống, khiến cô ấy bùng phát:
“Chuyện này đâu có liên quan gì đến con!”
Cô ấy cũng không nghĩ đến quá khứ mà mẹ kế từng trải qua lại phong phú đến vậy.
Sắc mặt Khương Vĩnh biến thành màu gan heo, cố nén lửa giận, dùng ánh mắt thất vọng nhìn người bên gối: “Đến lúc này rồi mà cô vẫn không chịu nói thật à? Ba đứa con mà cô vứt bỏ đang đứng ở bên kia nhìn cô đấy.”
Ngón tay hắn chỉ vào ba đứa trẻ nấp ở góc tường. Bọn chúng dường như có thể nghe hiểu những gì mọi người đang nói, thi nhau khóc toáng lên.
Dương Tam có chút xấu xa tăng cường linh khí cho nơi này. Vì thế căn phòng yên ắng bỗng vang lên tiếng khóc của trẻ con. Ba tiếng khóc không hề giống nhau, âm thanh của đứa trẻ lớn nhất tương đối trung tính; đứa sáu tuổi kia đơn giản là cố gắng hết sức gào thét, tiếng khóc vô cùng vang dội; còn tiếng khóc của đứa bé năm tuổi không khác gì mèo con, thút tha thút thít. Ba loại âm thanh khác nhau vang lên cùng lúc khiến sắc mặt của những người trong phòng trở nên tái nhợt.
Sắc mặc Lương Tinh trắng bệch không còn giọt máu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cô ta đã từng nhìn thấy ba đứa trẻ này trong mộng, bọn chúng hướng về phía cô ta khóc lóc vô cùng thương tâm. Sau khi khóc lóc, đứa lớn nhất sẽ bắt đầu cười. Cuối cùng đứa bé trong bụng cô ta không thể giữ được.
Quả nhiên ba đứa bé này vẫn chưa rời đi, đúng là âm hồn bất tán.
Lương Tinh bị cơn khủng hoảng bao phủ, cảm giác như có một tảng đá lớn đang đè trên ngực, hô hấp có vẻ nặng nề. Tại sao bọn chúng lại không chịu buông tha cho cô ta cơ chứ? Rõ ràng mấy năm nay cô ta đã sống rất tốt.
Cô ta không còn mạnh miệng như trước, nước mắt trực tiếp rơi xuống: “Đại sư, cầu xin cô, cầu xin cô giúp tôi.”
Lúc cô ta cần thì một tiếng đại sư hai tiếng đại sư, lúc không cần thì chính là kẻ lừa đảo.
Dương Tam rũ mắt xuống, nói: “Đây là do cô thiếu nợ bọn chúng, đương nhiên phải trả giá.”
Giọng nói của Lương Tinh không khỏi cao lên: “Hai đứa nhỏ đầu tiên đều đã bị bọn chúng hại chết, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ hay sao? Bất kể là bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho cô, chỉ cần có thể khiến bọn chúng hồn phi phách tán.”
Ba đứa trẻ kia nghe được lời này khóc lóc càng thêm đáng thương.
“Ô ô ô, mẹ thật sự chán ghét chúng con.”
“Con muốn trở thành con của mẹ thêm một lần nữa. Rõ ràng lúc ở trong bụng, mẹ nói yêu con nhất, sẽ bảo vệ con.”
“Rõ ràng mẽ đã hy vọng sẽ sinh chúng con ra.”
Nước mắt trong suốt không ngừng tuôn rơi, nếu không phải ba đứa nhỏ đã chết thì đã sớm khóc ngất đi.
Ánh mắt Khương Vĩnh nhìn Lương Tinh đầy phức tạp, ba đứa trẻ này đều là máu thịt lớn lên trong bụng cô ta, ngày ngày chờ mong. Tại sao bây giờ cô ta không chút do dự muốn bọn chúng hồn phi phách tán? Tại sao cô ta lại không nghĩ đến chút tình mẫu tử?
Thật ra Khương Vĩnh cũng xem như đứng nói chuyện không đau eo, dù sao những năm gần đây người chịu đựng sự tra tấn quấy nhiễu của oán linh cũng không phải là hắn ta. Đối với Lương Tinh, ba đứa trẻ này không phải là con của cô ta mà là quá khứ đen tối cô ta trăm phương ngàn kế muốn xóa sạch, cũng là kẻ thù khiến cô ta không cách nào sinh hạ người thừa kế.
Tuy rằng Dương Tam hành sự tùy tâm sở dục nhưng cũng có nguyên tắc của riêng mình. Ba đứa trẻ này cũng chỉ dây dưa với Lương Tinh, không làm hại đến người khác. Đương nhiên cô không thể đánh nát hồn phách của bọn chúng.
Đây là nhân quả mà Lương Tinh nợ ba đứa nhỏ, thiếu nợ phải trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Dương Tam thong thả ung dung nói: “Tôi có thể đưa ba đứa nhỏ này đi đầu thai một lần nữa.”
Đầu thai một lần nữa à? Tuy rằng đó không phải là mong muốn của cô ta, nhưng cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Lương Tinh vui vẻ ra mặt, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn đại sư!”
Chỉ cần mấy đứa nhỏ có thể rời đi, đứa con trai trong bụng cô ta nhất định có thể thuận lợi sinh ra. Nể tình đứa bé, dù Khương Vĩnh có khúc mắc với cô ta, sớm muộn gì hai người cũng sẽ hoà hợp, thân phận nữ chủ nhân Khương gia của cô ta sẽ ngày càng vững vàng.
Dương Tam híp mắt, tiếp tục nói: “Bất quá, cô vẫn nên giải thích với Khương Vĩnh chuyện hai bức tượng gỗ xuất hiện trong phòng Khương Hiểu Tiêu đi.”
Khương Hiểu Tiêu lập tức phản ứng lại: “Dương đại sư, ý của cô là hai người gỗ trên tủ quần áo của tôi là do mẹ kế đặt vào sao?”
Đôi mắt cô ấy trừng lớn, vẻ mặt không thể tin được. Khương Hiểu Tiêu không hề nghĩ đến trên đời này lại có người chủ động nguyền rủa chính mình.
Khi Dương Tam cầm lấy hai món đồ kia liền bói ra một số chuyện: “Dù sao thì cũng đã qua tay cô ta.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo