Dương Tam chỉ lên phía trên tủ quần áo: “Lấy đồ vật bên trên xuống.”
Khương Vĩnh tự mình dẫm lên ghế dựa, không rảnh quan tâm đến tầng tro bụi trên tủ quần áo, đưa tay mò mẫm, kết quả đúng là hắn đã tìm được hai món đồ ở sâu bên trong. Khương Vĩnh lấy ra, tập trung quan sát, suýt chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
Hai thứ này là hai người gỗ lõa thể, một nam một nữ. Trong đó, phần thân thể bên dưới người nam không có mệnh căn, rõ ràng là một thái giám; phần bụng người phụ nữ hơi phồng lên, bên trên chiếc bụng cắm một cây ngân châm, sự độc ác này khiến người ta hoảng sợ.
Khương Vĩnh từ trên ghế bước xuống, cầm chặt hai món đồ trên tay, tức giận đến mức cả người run rẩy. Dù hắn không hiểu phong thủy cũng có thể nhìn ra được ý nghĩa của người gỗ này. Một tên thái giám, đây chính là nguyền rủa hắn không có con nối dõi, cái kia là nguyền rủa vợ hắn không thể giữ lại đứa con.
Khương Hiểu Tiêu đứng ngẩn người, tại sao lại tìm ra thứ đồ này trong phòng của cô ấy cơ chứ, chẳng may ba ba hoài nghi cô ấy…
May mắn là mặc dù Khương Vĩnh tức giận đến mấy thì vẫn còn chút lý trí. Hắn biết, tuy rằng con gái hắn không thông minh lắm nhưng không đến mức ác độc thế này, cũng không biết là ai đã đặt thứ này trong phòng con bé.
Lương Tinh nhìn thấy thứ này thì ôm bụng bắt đầu kêu đau.
Sắc mặt Khương Vĩnh thay đổi, vội vàng nói: “Mau đỡ phu nhân về phòng nghỉ ngơi, gọi điện thoại mời bác sĩ đến đây.”
Nhà bọn họ đã thuê bác sĩ gia đình, còn thuê cho cô ấy một căn nhà ở gần Khương gia, để cô ấy có thể chạy đến đây bất kỳ lúc nào.
Tuy rằng hai món đồ kia không phải do Khương Hiểu Tiêu làm ra, nhưng lại tìm được trong phòng cô ấy, đồng nghĩa với việc cô ấy bị người khác lợi dụng. Dù là quan hệ mẹ kế con chồng, nhưng đối với việc này Khương Hiểu Tiêu vẫn cảm thấy áy náy trong lòng:
“Trước tiên cứ nghỉ ngơi ở phòng con, để không phải đi qua đi lại.”
Lương Tinh lại kiên định lắc đầu: “Vẫn không nên, dì vẫn nên trở về phòng của mình thì hơn.”
Ai cũng có thể nhìn ra cô ta rất để ý đến việc tìm được hai thứ này trong phòng của Khương Hiểu Tiêu, nên mới không muốn ở lại.
Dương Tam cầm lấy hai người gỗ, trực tiếp dùng lửa đốt trụi. Sau khi đồ vật bị hủy, người thi pháp sẽ phải chịu phản phệ.
Dương Tam lấy ra đan sa và giấy vàng trong không gian, trong mắt người ngoài, mấy thứ này đều được cô lấy từ trong túi ra.
Cô trực tiếp vẽ một tấm phù chú giữ thai.
Khương Vĩnh hỏi: “Có cần đốt bùa rồi hòa với nước cho cô ấy uống không?”
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Không cần, cứ đặt trực tiếp trên người cô ta là được.”
Khương Vĩnh thở ra một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
Dương Tam nói: “Để tôi làm giúp cô ta.”
Đây chính là tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, nể tình một ngàn vạn nên cô hành động rất chuyên nghiệp.
Từ sau khi Lương Tinh mang thai liền dọn vào ở căn phòng có ánh sáng tốt nhất ngôi biệt thự này, còn thuê hai nhân viên hộ lý chuyên chăm sóc phụ nữ mang thai đến chăm sóc cô ta.
Lúc cô đẩy cửa bước vào liền cảm nhận được một cỗ hơi thở âm lãnh lóe qua.
Lương Tinh nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Dương Tam ngẩng đầu, nhìn thấy ba đứa trẻ quanh thân mang theo tà khí. Một đứa tay đè mạnh lên bụng Lương Tinh, mỗi lần áp xuống Lương Tinh phải chịu thống khổ một phen. Một đứa khác xem cô ta là ghế ngồi, còn có một đứa bé thoạt nhìn khoảng tám tuổi, là đứa lớn nhất, nó đứng bên cạnh xem một màn này, lộ ra nụ cười xán lạn, khiến người khác không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Mẹ hư, chúng ta không cần em trai mới.”
“Chúng con cũng muốn sinh ra, vì cái gì mẹ không giữ chúng con lại. Mẹ chỉ thích em trai mới thôi sao?”
“Hì hì, em trai mau đến chơi với chúng ta đi nào.”
Tay của đứa bé lớn nhất thậm chí còn xuyên qua bụng Lương Tinh, tựa hồ như muốn chơi cùng đứa bé trong bụng cô ta.
Lương Tinh vốn đang nghỉ ngơi lập tức lộ ra vẻ mặt thống khổ, giật mình tỉnh lại, trên trán cô ta toàn là mồ hôi lạnh.
Loại phù chú này cũng chỉ có tác dụng giữ thai, không thể tiêu trừ tiểu quỷ.
Dương Tam đi đến trước mặt cô ta, hơi thở trên người cô khiến oán linh không khỏi run lên, oán linh tám tuổi kia trực tiếp trốn vào góc tường, hai người em trai mỗi người ôm một cánh tay của nó, vẻ mặt sợ hãi nhìn Dương Tam.
Dương Tam nhướng mày, liếc mắt cảnh cáo ba oán linh, một đạo thanh khí dừng lại trên người Lương Tinh, xua tan âm khí do mấy tiểu quỷ kia vừa lưu lại.
Hàng chân mày Lương Tinh giãn ra, còn chưa kịp nói lời cảm ơn liền nghe được câu hỏi của Dương Tam: “Lần đầu tiên cô bị sảy thai là khi nào?”
Lương Tinh mím môi, nói: “Bốn năm trước.”
Dương Tam hừ lạnh, bốn năm trước mới là lạ, đứa nhỏ nhất cũng đã năm tuổi rồi.
Cô không nhanh không chậm nói: “Tôi tưởng là tám năm trước chứ?”
Lương Tinh miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Dương thiên sư, cô không cần nói đùa như vậy.”
Dương Tam nhìn ba đứa trẻ ủy khuất trốn trong góc tường, nói: “Tám năm trước, sáu năm trước, năm năm trước. Cô đều đã từng sảy thai.”
Lông mi Lương Tinh khẽ run rẩy, đôi môi hoàn toàn mất đi huyết sắc, hốc mắt đỏ lên: “Dương thiên sư, cô đã thu tiền của ai? Tại sao lại vu khống tôi như vậy?”
Cô ta tựa hồ bởi vì tức giận mà bị động thai, hai tay ôm lấy bụng lại bắt đầu kêu đau.
Vẻ mặt Khương Vĩnh nôn nóng: “Dương thiên sư, chuyện này không thể tùy tiện đùa như vậy, vợ tôi là con gái nhà lành, trước khi kết hôn rất quy củ.”
Dương Tam nhìn bụng cô ta: “Con người tôi tính tình không được tốt lắm, đừng vượt quá giới hạn, cẩn thận tôi sẽ khiến cô thật sự động thai khí.”
Có ba oán linh này ở đây, dù đối tượng mà Lương Tinh gả không phải là Khương Vĩnh thì cũng không thể giữ được những đứa con sau này. Tuổi trẻ tạo nghiệt, chung quy vẫn phải lãnh hậu quả.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo