Giống với nhiều người đã phẫu thuật thẩm mỹ, mặc dù Khương Hiểu Tiêu đã can thiệp thẩm mỹ nhưng cô ấy lại không vui khi người khác nhắc đến điểm này, lúc trước cũng bởi vì việc này mà cãi nhau với bạn bè vài lần. Nhưng trước khác nay khác, không ngờ có một ngày chỉnh dung lại trở thành cọng rơm cứu mạng cô ấy.

“Ý cô là bởi vì tôi phẫu thuật thẩm mỹ nên mọi chuyện mới thành ra thế này sao?”

Mấy năm trước Khương Hiểu Tiêu đã làm lông mày, đồng thời cũng đã đến nước H - nơi có nền công nghiệp phẫu thuật thẩm mỹ phát triển nhất để chỉnh dung. Lúc đó, cô ấy trầm mê một bộ phim truyền hình, rất thích kiểu chân mày của nữ chính, cảm thấy rất có khí chất, bị người ta xúi giục liền chạy đi làm ngay, còn nâng mũi cao lên một chút.

Nếu biết chuyện đó sẽ mang lại hậu quả như bây giờ, Khương Hiểu Tiêu hối hận đến mức muốn xuyên về quá khứ bóp chết đứa ngu ngốc kia.

Khương Vĩnh nghĩ đến chuyện mấy năm nay bản thân hắn cố gắng cầu con nhưng chưa lần nào thành công, càng hy vọng lại càng tuyệt vọng. Trong lòng nhất thời tức giận, trừng mắt nhìn con gái:

“Mày mau nhìn xem chuyện tốt mà mày đã làm đi!”

Hắn giơ tay lên, định tát Khương Hiểu Tiêu một cái.

Chỉ là bàn tay còn chưa giáng xuống đã bị một lớp kết giới vô hình ngăn cản, dù thế nào cũng không thể đánh xuống.

Ánh mắt của Khương Vĩnh không khỏi hướng về phía Dương Tam, người duy nhất ở đây có khả năng làm chuyện này chỉ có mỗi mình cô.

Dương Tam không nhanh không chậm nói: “Mặc dù nói một phần nguyên nhân là do con gái ông, nhưng quan trọng nhất là số mệnh đã định ông không có con trai. Nếu ông muốn đánh, chi bằng tự đánh mình trước đi.”

Cô không cho rằng phụ nữ có chỗ nào thua kém đàn ông, càng không ưa những người trọng nam khinh nữ. Nếu không phải nể mặt một ngàn vạn tiền thưởng kia, Dương Tam sẽ không khách khí như vậy.

Khương Vĩnh buông tay, hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế cơn giận: “Dương thiên sư, tôi chỉ muốn dạy dỗ con gái nhà mình một chút thôi.”

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Vậy sau khi ông dạy dỗ cô ấy, đừng quên dạy dỗ bản thân một chút.”

Nước mắt Khương Hiểu Tiêu lập tức tuôn rơi, ba ba chỉ vì việc này mà muốn đánh cô ấy, ngược lại chỉ có người ngoài nguyện nói chuyện giúp cô ấy.

Thái độ của Khương Vĩnh có chút xấu hổ, hắn biết việc bản thân mình muốn có con nối dõi gặp nhiều khó khăn, nếu không cũng sẽ không cưới người có mệnh nhiều con như Lương Tinh. Gia cảnh Lương Tinh tầm thường, không thể giúp được gì cho sự nghiệp của hắn, điều tốt đẹp duy nhất chính là mệnh cách. Hắn còn có ba cô tình nhân ở bên ngoài, nhiều năm như vậy chỉ có một người mang thai thành công, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được. Chỉ có mỗi Lương Tinh đã hoài thai ba lần.

Khương Vĩnh sờ mũi: “Đại sư, liệu còn có biện pháp nào khác hay không?”

Dương Tam nói: “Làm nhiều chuyện tốt, quyên nhiều tiền, tích góp phúc đức.”

Khương Vĩnh cảm thấy đau răng, biện pháp này cũng quá qua loa, cũng không đảm bảo chắc chắn hắn sẽ có con trai. Hắn ta không thiếu con gái, chỉ mong muốn có một đứa con trai kế thừa gia sản. Sự nghiệp của hắn đồ sộ thì thế nào, về quê vẫn bị người ta chê cười nói hắn tuyệt hậu.

Lương Tinh chợt ôn nhu hỏi: “Dương thiên sư, tôi đã nghe nhiều về danh tiếng của cô, không biết cô có thể giúp tôi bảo vệ cái thai này hay không?” Cái thai này của cô ta là một bé trai, dù phải trả giá đắt như thế nào, cô ta cũng phải thuận lợi sinh đứa nhỏ này ra.

Dương Tam chậm rãi nói: “Tuy rằng con nối dõi của chồng cô rất gian nan, nhưng với cô lại là mệnh cách trung hòa, theo lý mà nói, cũng nên có một đứa con trai.”

Lương Tinh bi thương nói: “Mấy đứa bé trước kia không có duyên với chúng tôi.”

Lúc nói chuyện cô ta liếc mắt nhìn sang Khương Hiểu Tiêu, hiển nhiên là định đem chuyện sảy thai hai lần trước đổ lên đầu cô ấy.

Dương Tam cười nhạo, nói: “Ảnh hưởng của cô ấy chung quy cũng có hạn. Thứ chân chính ảnh hưởng đến cô, chẳng lẽ không phải là oán linh hay sao?”

Khương Vĩnh ngay lập tức nắm bắt được vấn đề: “Oán linh là cái gì? Chẳng lẽ phong thủy nhà tôi có vấn đề?”

Dương Tam còn làm bộ làm tịch: “Tôi khát nước.”

Khương Vĩnh lập tức pha cho cô một tách trà mới.

Sau khi Dương Tam thong thả ung dung uống hết tách trà, thần sắc nhàn nhạt: “Có oán linh hay không, vợ của ông hẳn là người biết rõ nhất.”

Bị oán linh quấn thân sao có thể không có chút cảm giác nào.

Lương Tinh vẫn giữ nguyên động tác vuốt ve chiếc bụng, ngơ ngẩn nói: “Hóa ra là có quan hệ với oán linh sao? Trong khoảng thời gian này tôi thường xuyên ngủ không ngon giấc, mơ thấy con trai tôi đang khóc, tôi nghĩ thằng bé đang cầu xin tôi bảo vệ nó.”

Hàng mi cô ta ươn ướt, giống như cánh bướm dính nước mưa, nhu nhược đáng thương.

Khương Vĩnh lập tức thể hiện khả năng suy luận: “Chẳng lẽ bị mấy người ở dưới quê làm hại?” Hắn còn có hai người em trai, bọn họ thường xuyên đề cập đến việc muốn đưa con trai cho hắn làm con thừa tự. Bởi vậy Khương Vĩnh lập tức nghi ngờ bọn họ.

Dương Tam đứng lên, nói: “Dù làm phép, muốn kéo dài liên tục trong nhiều năm như vậy, nhất định phải đặt đồ vật làm phép ở chỗ các người, chắc hẳn là sẽ tìm ra.”

Sắc mặt Khương Vĩnh lập tức hòa hoãn lại, ngữ khí càng thêm cung kính: “Vậy làm phiền Dương thiên sư!”

Hắn trực tiếp phân phó người làm mở hết tất cả các cánh cửa trong nhà, để Dương Tam tìm kiếm từng gian phòng một.

Dưới tầng một Dương Tam không phát hiện ra bất cứ thứ gì dư bẩn. Lên đến tầng hai, bởi vì phòng của Khương Hiểu Tiêu là phòng đầu tiên dựa vào cầu thang, nên cô bắt đầu tìm kiếm từ bên này trước. Vừa bước vào phòng, Dương Tam liền cảm thấy được tà khí như có như không.

Cô thật không biết nên nói như thế nào, tại sao chuyện này lại liên quan đến Khương Hiểu Tiêu? Đứa nhỏ này cũng quá xui xẻo! Tuy rằng dung mạo của Khương Hiểu Tiêu sau khi phẫu thuật thẩm mỹ không mấy hài hoà, nhưng không phải kiểu người tính tình độc ác, không thể làm ra loại chuyện như thế này.

0.11334 sec| 2398.273 kb